Sí Dã

Chương 31




Ngày hôm sau, Tề Kiêu gặp Miêu Luân ở ngoài như đã hẹn, Miêu Luân dẫn theo đàn em, hai chiếc xe, Tề Kiêu cũng có hai chiếc xe đi theo phía sau anh.

Anh ngồi ở ghế sau, có ánh mắt theo dõi anh chặt chẽ, A Cát hẳn đã đuổi theo anh, anh phái người theo dõi Miêu Luân cẩn thận, không có chút gió thổi cỏ lay nào, như vậy anh ta liền hiểu rõ suy nghĩ của Lận Văn Tu, lợi dụng anh để tìm được kẻ đứng sau Miêu Luân, đây là con đường ngắn gọn nhất.

Muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi à, Lận Văn Tu nghĩ hay lắm. Khóe miệng Tề Kiêu mỉm cười, không mặn không nhạt, duỗi chân dài, tư thế nhàn nhã nghe âm nhạc đang phát trong xe. Tang Kiệt đi theo phía sau anh đã quen với việc mở cho anh nghe một số bài hát Trung Quốc, anh vẫn thích phong cách âm nhạc như vậy, lắng nghe ngôn ngữ và giai điệu quen thuộc, giống như những năm đó, khoảng thời gian thoải mái của anh khi ở nhà.

Nhiều năm qua, anh gần như quên đi mọi thứ về cuộc sống ban đầu của mình, anh không thể gặp mặt ba mẹ mình, gọi điện thoại cũng không dám, đôi khi ban đêm không thể ngủ, nghĩ về ngày anh nói rằng anh đã bị quân đội sa thải, nỗi buồn của mẹ và sự thất vọng của ba mình lại hiện về trong anh. Anh đã cố tình làm ba mẹ thấy phiền, cãi nhau một trận rồi bỏ nhà đi, và lần đi này, là năm năm.

Trong mắt ba mẹ anh, anh là một người đào ngũ, ánh mắt thất vọng và lời nói của họ đều là giọt máu đang nhỏ trên đầu quả tim của người thân.

Anh thẹn với ba mẹ mình, nhưng anh không thẹn với trời đất. Anh không biết anh sẽ đấu tranh cho sự nghiệp này bao nhiêu năm, có lẽ là cả đời chăng.

Xe chạy trên con đường núi uốn lượn, lại đi qua con đường lớn thẳng tắp, tầm nhìn trên đường lớn không bị che khuất, nhìn về phía sau một cái, cách mấy cây số có xe đi qua hay không, đều thu hết vào đáy mắt.

Anh bảo Tang Kiệt làm chậm tốc độ xe lại, chỉ chốc lát sau, xa xa phía sau đường lớn xuất hiện một chiếc xe bán tải bình thường, anh gọi điện thoại cho Miêu Luân, bảo anh ta dừng lại.

Miêu Luân dừng lại phía sau, xuống xe đi về phía anh: “Cậu Kiêu, sao lại dừng lại?”

Tề Kiêu lấy từ trong túi ra một điếu thuốc đưa cho anh ta, chính mình cũng đốt một điếu, một ở trong xe, một ở bên ngoài xe, hai người hút thuốc, anh không mở miệng, Miêu Luân cẩn thận nhìn chằm chằm phía sau, có xe, nhưng tốc độ không nhanh, khoảng ba mươi kilomet trên giờ.

“Có người?” Miêu Luân nói, tay đã sờ bên hông.

Mặt Tề Kiêu bình tĩnh không hề gợn sóng, đẩy cửa xe xuống: “Đi, đi tiểu đi.”

Miêu Luân bất chợt không hiểu gì, nhưng mắt lộ ra ánh sáng hung ác nhìn chằm chằm chiếc xe phía sau, Tề Kiêu giơ tay đặt lên vai anh: “Đi thôi.”

Miêu Luân vừa định bảo đàn em cảnh giác thì đã bị Tề Kiêu kéo ra, “Chả phải chuyện lớn gì.”

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe đó lái tới, từng chút một vượt qua mấy chiếc xe đang dừng lại, A Cát ngụy trang cho mình bộ dáng công nhân vận tải ở địa phương, trên mặt bôi đen như mực, nhìn mấy chiếc xe, mỗi người đều nâng súng, anh ta đành phải lái xe bình thường đi về phía trước.

Tề Kiêu và Miêu Luân từ dưới sườn dốc đi lên, anh ngậm điếu thuốc, bước đi về phía xe Miêu Luân, tay sờ ở đuôi xe, vòng một vòng xong, sờ đến một miếng kính lớn bằng móng tay đang phát sáng.

Miêu Luân mắng một câu, lại chỉ trích đàn em là phế vật, bị người ta gắn thiết bị theo dõi ở trên xe cũng không phát giác, chết tiệt, nếu đây là ai đó đâm sau lưng anh ta một phát, có phải anh ta đã sớm chết hay không.

Tên đàn em chỉ có thể đứng đó chịu trận, quả thật không ai phát hiện có người đến gần chiếc xe này.

Tề Kiêu bảo Miêu Luân ngồi xe của anh, người của Miêu Luân và người của anh chen chúc một chút, tổng cộng có ba chiếc xe, đủ dùng. Anh để cho đàn em đắc lực của mình đi xuống lái chiếc xe của Miêu Luân, tốc độ sáu bảy mươi là tốt rồi, lái đến một chỗ được chỉ định, giao xe cho quản lý ở nơi đó là được.

Miêu Luân thấy Tề Kiêu cảnh giác như vậy, lại thay anh ta xử lý kẻ theo dõi, vốn đối với Tề Kiêu còn tồn tại chút cảnh giác, lúc này càng thêm xác định hai người đi chung một con đường.

Xe của họ rẽ vào phía bên kia của ngọn đồi, thời gian lái xe kéo dài hơn bốn giờ, cuối cùng cũng đến nhà Miêu Luân.

A Cát biết Tề Kiêu cẩn thận, lo lắng mình không dễ dàng ẩn nấp, cho nên làm chuẩn bị hai kế hoạch, người không đuổi kịp, thiết bị theo dõi bên Lị Á sẽ có ích, anh ta đi theo địa điểm được chỉ định, chỉ thấy xe Miêu Luân dừng ở đó, đó là một bãi sửa chữa, công nhân đã dựng đứng khung xe lên, chuẩn bị sửa chữa.

A Cát vội vàng đi tìm thiết bị theo dõi, vẫn còn tại chỗ cũ. Anh vội vã báo cáo, nói đã bị mất dấu.

Lị Á báo cáo tin tức cho Lận Văn Tu, Nam Nhứ đứng ở xa xa, nhưng tai vẫn nghe giọng của cô ấy, không phân biệt được là nói cái gì, trong lòng vẫn luôn kéo căng, sợ Tề Kiêu bên kia xảy ra chuyện.

Tề Kiêu rốt cục gặp được kẻ đứng sau Miêu Luân, một người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, bụng bia, tóc nửa dài rũ xuống, trên mặt tươi cười giống như pho tượng Phật lớn, người này tên là Thái Cách.

Thái Cách dẫn Tề Kiêu đi xem vũ khí trong kho hàng, lớn gấp ba, bốn lần kho của Miêu Luân, vũ khí hạng nặng cũng có mấy chục chiếc, vũ khí lớn thuộc hàng cấm, trong cảnh sát quốc tế, đều có một tay của ông ta.

“Cậu Kiêu, muốn bao nhiêu, muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn cậu tất cả.”

Giọng nói của Thái Cách khàn khàn, trước đây từng bị thương, dây chằng thanh âm bị hỏng, còn có thể nhìn thấy rõ vết sẹo dưới cổ.

“Tên lửa RPG, súng cối.”

Thái Cách nhếch lưỡi, nhất thời có chút do dự.

“Không có?” Tề Kiêu mở miệng.

Thái Cách nhìn về phía Miêu Luân.

Tề Kiêu nói: “Tiền không phải là vấn đề, miễn là có hàng hóa tốt.”

“Đi theo tôi.” Nếu là người Miêu Luân tín nhiệm, Cho dù Thái Cách có thận trọng, người đã đến liền hy vọng sẽ thúc đẩy giao dịch.

Tề Kiêu cùng ông ta đi ra ngoài, bên trong bày một hàng súng cối và tên lửa.

Ánh mắt anh tuần tra qua, tựa như không chút để ý lựa chọn hàng vừa ý, anh từng bước đi qua, sau đó tay xách lên một cái tên lửa: “Cái này cũng không tệ lắm.”

“Hàng của Nga.” Người của Thái Cách giới thiệu với anh.

Tề Kiêu cầm chơi một lát, buông xuống, lại đi về phía trước một chút, lại xách lên một cái: “Cái này rất mới.”

“Loại hình này không phải là mới, nhưng mấy thứ này chắc chắn là dùng tốt.” Ông ta ra hiệu, Tề Kiêu sớm đã nhìn ra, đây chính là những vũ khí bị mất của nước ta.

“Không cần.”

Tề Kiêu đặt đồ lên lại, quay đầu nhìn những thứ khác.

Miêu Luân biết lô hàng này là nửa năm trước Thái Cách nhập vào, một lần nhập vào số lượng lớn, hiện tại người mua nghe thấy là hàng hóa của quân đội Trung Quốc, ai cũng không cần.

“Cậu Kiêu, chỉ cần không ra khỏi Tam Giác Vàng, hàng này tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa thật sự là thứ tốt.”

“Vậy cũng không cần.” Tề Kiêu chém đinh chặt sắt.

Miêu Luân nhìn về phía Thái Cách, bọn họ thương lượng qua điện thoại, Miêu Luân hiểu rõ Tề Kiêu, phạm vi thế lực của anh cũng không ra khỏi Tam Giác Vàng, hàng hóa yêu cầu lần này cũng là số lượng lớn, vừa lúc phù hợp với nguồn cung cấp trên tay bọn họ, hai người đã bàn tốt, tranh thủ lô hàng hơn nửa năm này bán vào tay Tề Kiêu, nếu không hạn chế chuỗi vốn cũng là một vấn đề lớn.

Thái Cách mỉm cười và nói: “Cậu Kiêu, làm việc cẩn thận như vậy?”

“Không cẩn thận làm sao có thể sống đến bây giờ, chúng ta làm đều là việc kinh doanh liếm máu trên mũi đao.” Anh nhướng mày cười, đáy mắt ánh lên vẻ khôn khéo và cơ trí.

Thái Cách gật đầu: “Thật sự không cần lo lắng, giá cả có thể bàn sau.”

“Giá cả dễ bàn hơn nữa, bị theo dõi cũng có thể liều mạng.” Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào các vũ khí khác, trong lòng tính toán, từ khi vào cửa Thái Cách ở cạnh Miêu Luân không quá một lát, liền có tính toán như vậy, để cho anh tiêu hóa hết hàng tồn đọng của bọn họ, lần này nhất định là nghĩ hết biện pháp nắm chặt lấy anh làm giao dịch.

Tề Kiêu chọn ra một nhóm hàng, bảo người lấy tiền từ trên xe xuống, nói đây là tiền đặt cọc, sau khi hàng hóa đồng loạt giao tới tay, một tay giao hàng một tay trả tiền.

Nhóm hàng lớn này bán ra, Thái Cách kiếm được một khoản lớn, trong lòng rất vui vẻ, liền phân công đàn em chuẩn bị rượu, cùng cậu Kiêu uống một trận thống khoái.

Thái Cách tửu lượng lớn, Tề Kiêu cũng uống không ít, nhưng lòng anh vẫn thanh tỉnh, mấy năm nay tửu lượng càng luyện càng cao, không đạt mức ngàn chén không say, nhưng cũng từng thời từng khắc giữ vững đầu óc tỉnh táo.

Thái Cách thấy Tề Kiêu ở lại uống rượu với anh ta, vừa uống vừa tán gẫu tán gẫu, sau đó Miêu Luân nhắc tới gần đây nghe thấy Nham Cát xuống tay với thế lực ông Liêu, Tề Kiêu lập tức mượn lời nói theo.

“Bố trí lại vũ khí, chính là vì chuyện này. Mẹ nó, một thằng nhóc cũng dám mơ tưởng tới việc làm ăn của ông Liêu.”

“Nghe nói cách đây một thời gian, Nham Cát cũng nhập vào một lượng lớn vũ khí.” Miêu Luân nói.

“Giao dịch với ai?”

“Hạt Tử.” Miêu Luân nói.

Tề Kiêu cười lạnh, từ trên bàn lấy ra một điếu thuốc, thân thể dựa về phía sau, tay bật lửa, chân dài duỗi ra, một bộ thản nhiên.

“Nham Cát hiện tại cũng dám động vào Đạo Đà, hai người đánh lên, bởi vì lần trước thất bại trong vụ án ma túy. Việc này cậu cũng bị liên lụy, giao dịch lần trước làm cho lòng cậu sợ hãi, nửa năm nay, địa phận của chúng ta, nào thấy thêm một lần động tĩnh lớn. Hai người này lại đấu đá lẫn nhau, không có tiền đồ.”

“Cậu Kiêu, tôi chỉ thạo về vũ khí, cậu muốn cái gì, sau này nói một tiếng, có thứ tốt tôi cũng giữ lại cho cậu.”

Tề Kiêu gật đầu, giả vờ cảm động, đưa tay đặt lên vai Thái Cách, “Anh Thái, không phải tôi nói anh thế nào, đám hàng kia hiện tại thật sự không phải lúc bán, chờ đến khi tiếng gió lắng xuống, thằng em tôi đây lấy cho anh.”

Thái Cách uống đến đỏ bừng mặt, mắt cười đến híp lại thành một khe nhỏ: “Cậu Kiêu, hàng kia tuyệt đối là thứ tốt.”

“Thứ tốt bây giờ tôi cũng không cần, tôi muốn sống yên lành thêm mấy ngày nữa, bị nhìn chằm chằm ai cũng không có trái cây tốt để ăn.” Tề Kiêu hút mạnh một hơi thuốc, sau đó bật cười: “Tề Kiêu tôi không sợ ai, chúng ta lăn lộn ở trên con đường này, phải nói chút quy củ, không thể chạm vào thì không chạm vào, lúc nên cẩn thận thì phải cẩn thận.”

Thông qua giao tiếp ngắn ngủi nửa ngày, Thái Cách phát hiện Tề Kiêu người này đầu óc nhanh nhẹn, có tổ chức rõ ràng, can đảm lại cẩn thận, người như vậy, đáng để thâm giao.

“Cậu Kiêu, tôi kết bạn với cậu.” Anh ta nói, rót đầy chén rượu trước mặt Tề Kiêu, Tề Kiêu bưng lên, tay rất cụng mạnh vào chén của Thái Cách, chén rượu lắc lư, rượu đổ ra, hai người cười ha ha, uống một hơi cạn sạch.

Rượu qua ba tuần, mặt trời ngả về phía tây, Tề Kiêu mang đi vài loại vũ khí, còn lại chờ điện thoại của ông ta hẹn thời gian giao hết cùng một lúc.

Tề Kiêu ngồi ở ghế sau xe, Tang Kiệt lái xe, Miêu Luân ở bên cạnh anh, anh vỗ vỗ bả vai Miêu Luân: “Yên tâm, sau này giao dịch với Thái Cách, cũng không thể thiếu phần của cậu.”

“Cậu Kiêu, có nghĩa khí.”

“Chúng ta hợp tác nhiều lần, anh em ta lúc nào cũng hợp tác.” Tề Kiêu hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh ban đêm thổi vào, mùi rượu tan một chút, đầu óc càng thêm thanh tỉnh.

Chuyện này không thể gấp gáp, cùng Thái Cách móc nối, chậm rãi mới có thể bẫy được thông tin, một lần không được liền hai

lần. Đám vũ khí này của Thái Cách là hàng hóa từ quê anh tiến vào, làm chỗ dựa của Thái Cách, hơn phân nửa ở quê anh sẽ là một nhân vật lớn. Địa phương này không thuộc thẩm quyền của nước ta, không có quyền hạn phái lính vây đánh, hơn nữa Thái Cách có bối cảnh quân đội, nếu như dễ động đến, đã sớm bị bưng đi.

Trở lại địa bàn của mình, Tề Kiêu trực tiếp đến chỗ ông Liêu ở, chuyện hôm qua, trong lòng ông Liêu bốc lửa, Đạo Đà, cái thứ không có mắt kia, lúc này đang ở trong nhà dưỡng thương, thấy Tề Kiêu tới, sắc mặt hắn ta cũng không tốt.

“Nham Cát gần đây gây chuyện, tôi mua một nhóm vũ khí, chuẩn bị trang bị cho quân đội, Đạo Đà bên kia không cần đổi một lượt, mấy tên trước kia quá phế vật, chỉ có thể đánh mấy trận nhỏ. Hơn nữa Nham Cát cách đây một thời gian vừa mua một nhóm vũ khí từ Hạt Tử.

Ông Liêu nghe xong nói: “Nham Cát mấy lần khiêu khích, Tề Kiêu, con nói ra suy nghĩ của con đi.”

“Nham Cát chỉ là ra tay với bên Đạo Đà bên, như vậy là bởi vì giao dịch lần trước thất bại ghi hận Đạo Đà, hoặc là đàm phán, hoặc là xử lý.”

“Con có nắm chắc không?”

“Con?” Tề Kiêu chỉ nói một chữ.

Bởi vì đây là chuyện của Đạo Đà, ông Liêu vẫn nên rõ ràng, trong phạm vi thế lực, không can thiệp lẫn nhau, việc này lý là nên do Đạo Đà đi làm.

“Đạo Đà hiện tại bộ dạng như này.” Ông Liêu thở dài một hơi.

Tề Kiêu lắc đầu: “Ông Liêu, việc này giao cho con, không thích hợp.”

Ông Liêu không nói gì, ý bảo anh tiếp tục.

“Đây là cái gai đâm trong lòng Đạo Đà, cây gai này, hẳn là do chính anh ấy rút ra.”

Ông Liêu gật đầu, Tề Kiêu nói như vậy, ý Đạo Đà cũng không muốn Tề Kiêu nhúng tay vào, mà ông ta cũng không muốn Tề Kiêu công cao chấn chủ, vẫn cố gắng chèn ép anh, nhưng lại muốn anh đi kiếm tiền vì ông ta.

“Đạo Đà bên này việc làm ăn càng ngày càng khó làm, nửa năm nay Tam Giác Vàng cũng không có động thái gì lớn, nó muốn đổi một nhóm vũ khí, cũng cần tiền. Mấy cái sòng bạc của con, cho nó được không?”

Rõ ràng đây đâu phải là thương lượng, thực ra chỉ là sai khiến.

Tề Kiêu nhất thời không nói gì, ông Liêu cũng không mở miệng, trong lòng hai người sáng như gương.

Sắc mặt Tề Kiêu không dễ nhìn, nhưng cũng không cách nào phản bác: “Mấy cái sòng bạc kia thu nhập không tệ, cho Đạo Đà thì phải để cho anh ấy quản lý cho tốt.”

Ông Liêu hài lòng cười cười: “Con hiện tại chỉ lo làm ăn ở bên ngoài, kết giao nhiều người, chờ tất cả thỏa đáng, con có thể buông tay, lớn gan tự mình làm một phen.”

Anh trả lời: “Con đi thăm Đạo Đà.”

“Đi đi, nói chuyện này với nó một chút.”

Tề Kiêu đi tìm Đạo Đà, Đạo Đà đang nằm trên giường, trong miệng mắng nhiếc không có một câu dễ nghe.

Tề Kiêu đem ý định nói rõ với hắn ta, Đạo Đà sớm đã muốn giết Nham Cát, mấy lần khiêu khích rồi lại phái người ám sát anh ta, hắn ta nằm ôm một bụng tức giận, muốn triệt để phát tiết ra ngoài, ông Liêu lấy sòng bạc cho hắn ta, một là chèn ép Tề Kiêu, hai là cho hắn ta tiền để hắn ta có thể ra tay.

Nham Cát nhập vào một nhóm vũ khí, chắc hẳn có một bộ phần hướng về phía hắn ta, như vậy hắn ta nhất định phải lập tức chuẩn bị ứng phó, không được kéo dài nửa phần.

Ông ta giao chuyện này cho Tề Kiêu, bảo anh cho hắn ta một đám vũ khí. Lại giả nói giả cười, nói là sao mà không biết xấu hổ, lấy mấy sòng bạc của anh, Tề Kiêu trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại nói, đều là việc làm ăn của ông Liêu, ai quản lý đều giống nhau.

Anh sẽ mua chỗ Thái Cách một ít vũ khí cho Đạo Đà, sẽ mua một phần nhỏ hàng tồn mà ông ta không bán được, Thái Cách càng thêm tín nhiệm anh, việc theo dõi càng thêm dễ dàng.

Nham Cát hung ác và có thủ đoạn, Đạo Đà không phải đối thủ của

anh ta. Tuy nhiên ai sống ra ai chết anh mặc kệ, đều là chó cắn chó, dùng toàn lực liều mạng, tổn thất cũng sẽ không nhỏ.

Một mũi tên trúng ba con chim, thứ Tề Kiêu muốn chính là cái này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.