Dáng vẻ giận dỗi của cô khiến cho Tề Kiêu cảm thấy rất vui vẻ, suýt chút nữa là anh không muốn buông cô ra.
Anh bình yên vô sự thì cô đã an tâm được rồi, khóe môi Nam Nhứ nhếch lên, đầu ngón tay trắng nõn chọc vào ngực anh vài cái rồi mới nhanh chóng chạy ra khỏi lối thoát hiểm.
Cô nhìn thấy một bóng người đang tiến lại gần nên phải vội vã tránh đi.
Người tới là đàn em của Đạo Đà, cô nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân từ bên kia tới, người đó đẩy cửa ra, sau đó hắn ta nhìn thấy trên mặt đất có một ít bột phấn, Tề Kiêu dựa vào vách tường, anh tỏ ra suy sụp ngồi trên mặt đất, anh cúi đầu, vẫn cao ngạo như ngày trước, nắm chặt nắm tay.
“Cậu Kiêu.”
Tề Kiêu vẫy tay, ý bảo người kia rời đi, sau khi người kia đi, tên đó nhanh chóng trở về báo cáo với Đạo Đà, Đạo Đà cười to một cách điên cuồng.
Tề Kiêu ngồi một lát, sau đó nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
Tang Kiệt chờ anh ở sảnh lớn lầu một, vừa thấy anh đi ra, Tang Kiệt nhanh chóng đi theo sau anh ra khỏi khách sạn.
Tề Kiêu không trở về nữa, loại chuyện này, bọn họ tin cũng được, không tin cũng được, nhưng anh vẫn phải giả bộ.
Để cho tất cả mọi người nhìn, bao gồm ông Liêu, Lận Văn Tu, và Đạo Đà.
Nam Nhứ lo lắng cho anh, vẫn giống như lần đó, cô nhào vào trong ngực anh, khóe môi Tề Kiêu nở nụ cười, nụ cười của anh cũng không mang theo sự nguy hiểm giống như ngày xưa nữa.
Từ lần trước, Tang Kiệt đổi thuốc, hai người nói chuyện cũng nhiều hơn một chút, anh làm việc vẫn bí mật như trước, nhưng Tang Kiệt cũng sắp trở thành cánh tay đắc lực của anh. Cho dù là cánh tay đắc lực, thì cũng chỉ giới hạn ở những chuyện có thể cho anh ta biết mà thôi.
Nam Nhứ rẽ vào nhà vệ sinh, vội vàng tô lại son môi của mình một chút, rồi mới bước nhanh trở lại bên cạnh Lận Văn Tu.
Đạo Đà thấy cô trở về, hắn ta liếc mắt nhìn cô, từ trong ánh mắt phát ra ánh sáng hung ác, hung hăng nhìn thẳng vào cô.
Nam Nhứ không nhìn lại, ngồi xuống vị trí ban đầu, Lận Văn Tu còn đang cùng ông Liêu nói chuyện phiếm, ánh mắt anh ta không hề để mắt đến cô.
Về phần trong cái đầu cao thâm khó lường của Lận Văn Tu suy nghĩ cái gì, thì Nam Nhứ đoán không ra, cô cũng không muốn suy đoán anh ta, cùng anh ta đùa bỡn, quá mệt mỏi.
Cô chỉ làm tốt những gì cô nên làm, Ngư Phu từng nói, nhiệm vụ này là cần có thời gian, và sự quan sát nhạy bén, cô đã chuẩn bị tốt kế hoạch phục kích lâu dài.
Ông Liêu đi từ khách sạn ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đạo Đà: “Thu liễm sự càn rỡ của con, nếu con có nửa phần nhạy bén của Tề Kiêu, sẽ không rơi vào kết cục hôm nay.”
“Mẹ kiếp, người phụ nữ kia, nếu con không giết chết cô ta, thì khó mà tiêu tan được mối hận này.” Đạo Đà không làm gì được Tề Kiêu, bèn đem tất cả oán hận đặt ở trên người Nam Nhứ, ai bảo cô ta là người của quân đội, đôi chân này của hắn ta chính là mất ở trong tay bọn họ, đáng đời cô ta gặp xui xẻo.
“Cô ta hiện tại là người của Lận Văn Tu, con đừng chọc anh ta.”
“Không phải chỉ là thứ đồ chơi thôi sao, Lận Văn Tu còn có thể coi cô ta như tâm can bảo bối sao?” Đạo Đà dựng răng nanh, lộ ra nụ cười của quỷ dữ: “Cứ để Nham Cát cho Tề Kiêu đi dọn dẹp, dù là ai chết thì cũng sẽ giải mối hận trong lòng con.”
“Đạo Đà.” Ông Liêu trở tay cho một cái tát.
Đạo Đà bị ông ta đánh, mặt lệch sang một bên, cảm xúc phẫn hận trong đáy mắt tựa như muốn nuốt sống người trước mặt.
“Ta đã dùng toàn lực để bồi dưỡng con, trước khi có một người có thể thay thế Tề Kiêu xuất hiện, ta cảnh cáo con, nếu con dám hành động thiếu suy nghĩ, thì đừng trách ta nhẫn tâm.”
Đạo Đà cúi đầu, âm thanh trên đầu như một con dã thú đang phát điên.
ông Liêu im lặng, lên xe rời đi.
Tay Đạo Đà vịn xe lăn, càng ngày càng nắm chặt, hắn ta mạnh mẽ đứng dậy, đem xe lăn ném sang một bên, chỉ dùng một chân thì hắn ta cũng có thể đứng được: “Cầm nạng tới, còn cái xe lăn, sau này đừng để nó xuất hiện trước mắt tao nữa.”
Lận Văn Tu còn phải ở lại thêm hai ngày, Nam Nhứ cùng anh ta đi sòng bạc, sòng bạc này không phải là sản nghiệp của anh ta, bên trong lộn xộn không chịu nổi, bọn họ đi vào trong, có người đang đánh cược.
Anh ta đứng ở bên ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông trên sàn đấu đang dùng nắm đấm liều mạng kiếm sống, Nam Nhứ không biết anh đến đây là có ý gì, cô cũng không muốn đoán làm gì.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục nghiêm chỉnh chạy đến: “Lận tiên sinh, tôi không biết ngài sẽ đến, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một chỗ ngồi.”
Lận Văn Tu khoát tay, quay đầu hỏi cô: “Cô nhìn trúng người nào?”
Hai người đàn ông trên sân vóc người to cao, phần thân trên trần truồng để lộ cơ bắp rắn chắc, chỉ là chiều cao có chút chênh lệch, một bên dáng vóc ước một mét tám, một bên một mét bảy. Liếc mắt một cái, có thể thấy người cao hơn một chút có phần nhỉnh hơn, Nam Nhứ nhìn chằm chằm người trên sàn đấu.
Người đàn ông cao lớn ỷ vào ưu thế chiều cao, ra tay nhanh chóng, người đàn ông thấp hơn một chút, động tác nhanh nhẹn, nhìn động tác và phương hướng ra nắm đấm của anh ta, vừa nhanh vừa chuẩn, từng nắm đấm đánh trúng điểm yếu của người kia.
“Người mặc quần vàng kia.” Cô nói.
Lận Văn Tu gật gật đầu, rồi đột nhiên nói: “Đánh cược mười vạn, thắng hay thua đều sẽ tính cho cô.”
Khóe miệng Nam Nhứ co giật, “Tôi không có tiền.”
“Tôi không trả tiền công cho cô sao?” Anh ta mỉm cười và nói A Cát đi đặt cược.
Ở đây, đánh cược là hợp pháp, ở chợ đen đánh cược trận đánh nhau cũng không có người quản, trước khi lên sòng bạc đều phải ký giấy sinh tử, trước đó cô đã xem phim, lấy nắm đấm đánh bạc ở chợ đen chính là liều mạng, liều xem mạng ai cứng hơn, mất tính mạng chỉ có thể trách kỹ thuật không bằng người khác, Nam Nhứ thích quốc gia của mình, bình yên và an ổn, mỗi người đều sống trong hoàn cảnh bình đẳng.
Quả nhiên, như Nam Nhứ suy đoán, lúc sau người đàn ông thấp hơn bắt đầu chiếm thế thượng phong, đám người vây quanh phía dưới thật đông, vây quanh võ đài không có chút kẽ hở.
Trong hàng rào thép rộng sáu bảy mét kia, người đàn ông nhỏ bé ra một nắm đấm mạnh dứt điểm ngay chính giữa mặt người đàn ông cao hơn, máu mũi văng tung tóe tại chỗ, thân thể người kia lảo đảo vài bước, người đàn ông nhỏ bé lại thêm một đấm nữa, người đó trực tiếp ngã xuống đất.
Trọng tài đếm số, người trong sòng bạc điên cuồng gào thét, có niềm vui chiến thắng cũng có sự kích động của người sắp thua đến khuynh gia bại sản.
Nam Nhứ nhìn chằm chằm vài giây cuối cùng trên sân, Lận Văn Tu bên cạnh đột nhiên đến gần một chút: “Cô so với cậu ta, có bao nhiêu phần thắng?”
Cô quay đầu nhìn về phía anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt ôn hòa của anh ta.
Lận Văn Tu từ lâu đã quen với mấy câu nói đơn giản của cô, người phụ nữ này rất cẩn thận, đầu óc thông minh, anh ta nói: “Thử xem?”
“Anh bảo tôi thử, tôi phải thử sao.”
Lận Văn Tu lắc đầu: “Bắt lấy cậu ta.”
Nam Nhứ ngẩn ra: “Vì sao lại là tôi?”
Những chuyện này chưa bao giờ để anh ta để cô chạm vào: “Lận tiên sinh, tôi không phải là kỹ sư của anh sao?”
“Bắt được một người, một trăm vạn.” Khóe miệng anh ta mỉm cười, một trăm vạn một người, giá cả thực sự rất lớn. Nhưng Nam Nhứ không cần tiền: “Tôi có thể lựa chọn nói không sao? Tôi không muốn làm thế.”
Anh ta giơ tay nâng cằm của cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó: “Ngoan, đi đi.”
Nam Nhứ mím môi, nếu đã lựa chọn đến gần anh ta, cô không có lựa chọn nào khác.
Cô đứng dậy, A Cát và Lị Á theo phía sau, ba người cùng nhau đi về phía người đàn ông đang đi ra khỏi sàn đấu, người đàn ông đó thắng trận đấu, trên mặt lại không có biểu tình gì, mí mắt chảy máu, sống mũi bầm tím.
Người đàn ông cũng cực kỳ cảnh giác, thấy có người tới, anh ta xoay người chui vào đám người.
Nam Nhứ không biết vì sao Lận Văn Tu lại muốn bắt người này, cô làm việc dưới tay anh ta, đành phải nghe anh ta. Cô co chân đuổi theo, trong đám đông, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và cánh tay trần của anh ta là rõ ràng nhất.
Lị Á và A Cát cho nhau một ánh mắt liền tản ra hai bên, xung quanh sân rộng trăm mười mét vuông, cô vọt ra, người kia đã chạy ra ngoài từ cửa nhỏ phía sau.
Nam Nhứ nhanh chóng đuổi theo, rẽ hai vòng, nhìn thấy người kia đang đánh nhau với một người đàn ông, không phải đàn em của Lận Văn Tu, còn có người khác truy bắt anh ta sao?
Anh ta là ai?
Nam Nhứ không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô đứng cách đó không xa nhìn vào bọn họ hồi lâu, đối phương nhanh chóng xông lên vây quanh người kia.
Thật không thể phân biệt được bên nào là địch, nhưng tình hình trước mắt là không có ai là bạn bè.
Lúc này A Cát và Lị Á đi đường vòng lại đây, đánh nhau với người của đối phương. .
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Nam Nhứ vội vàng tiến lên, đi bắt người đàn ông kia, người kia xoay người bỏ chạy, Nam Nhứ đuổi theo.
Ép vào trong hẻm để bức đối phương ra tay, Nam Nhứ từng thấy chiêu thức võ thuật của đối phương, thay đổi điểm công kích và hướng tránh né của bản thân, hai người đánh mấy hiệp, phía sau đột nhiên có tiếng súng lạnh lẽo vang lên, Nam Nhứ vội vàng né sang bên cạnh, dán lưng vào tường, cẩn thận nhìn chằm chằm phương hướng đạn bắn ra.
Người kia muốn chạy trốn, Nam Nhứ nhanh chóng đuổi theo, tiếng súng phía sau vang lên không dứt bên tai, cô phân biệt tiếng bước chân, phía sau có mấy người đuổi theo, có vài người bắn súng, bọn họ nhào lên ra tay muốn bắt cô.
Cô trở tay giải quyết một tên, người kia xông lên, Nam Nhứ nắm lấy cánh tay người kia phát lực đá mạnh vào đầu gối anh ta, người kia ôm đầu gối hít vài ngụm khí lạnh, sau đó lại cong người xông lên, cầm đao đâm về phía cô, cô né tránh, lần theo cánh tay người đàn ông nắm lấy vai hắn, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” giòn tan, cánh tay của người đàn ông trực tiếp bị trật khớp, tiếng xương ma sát với nhau, làm người bên cạnh phải tê dại. Một người đàn ông khác không tiến lên, sợ hãi trốn sang một bên.
Bốn người đàn ông, không giải quyết được một người phụ nữ, còn bị khí thế kinh người của cô làm sợ tới mức hoảng hốt chạy trốn, người bị bẻ khớp cánh tay kêu thảm thiết, lắc lắc cánh tay vừa chạy vừa gào thét.
Những người này vì cô mà đến. Là người của ai?
Còn nữa, người mà Lận Văn Tu bảo cô bắt là ai?
Cô muốn đuổi theo, nhưng đã không còn xác định được phương hướng của người đàn ông kia nữa, cô chạy về phía trước, nhìn thấy người đàn ông ở trần, đang bị một người dẫn vào trong xe.
Cô nhanh chóng đuổi theo, lúc người trong xe vừa định đóng cửa, thì bị tay cô nắm chặt lấy cánh cửa, người bên trong nhấc chân đá về phía cô, Nam Nhứ dùng hai tay ấn cửa xe, bay lên không trung.
Cô nhảy lên xe bán tải, hai người bắt đầu đánh nhau, hiển nhiên người này không phải cùng hội với người đàn ông trên sàn đấu võ, bởi vì người đàn ông đó cũng không lên giúp đỡ một trong hai bên, anh ta dùng hai tay bị trói chống nền xe bán tải nhảy xuống xe.
Hai người đuổi theo tên chạy trốn kia theo hai hướng khác nhau, người đó xuyên qua đường phố giao thông tấp nập, Nam Nhứ theo sát phía sau.
Mục đích của hai người đều là người đàn ông trên võ đài kia, cho nên bọn họ rất thống nhất với nhau đuổi theo anh ta, không công kích đối phương.
Người đàn ông trên võ đài chui vào ngõ hẻm, hai người đồng thời đuổi theo, lại đi sâu vào, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, người phụ nữ kia có mái tóc dài phấp phới, khuôn mặt tinh xảo đến mức diễm lệ.
Người đẹp cười cười với cô, ra tay công kích người đàn ông bên cạnh cô.
Hai người hiểu ý nhau, không nói gì.
Nam Nhứ đuổi theo người ở võ đài, đột nhiên bị người kéo xuống dưới một căn phòng dưới tầng hầm.
Nam Nhứ không cần nhìn, hơi thở quen thuộc này, cô không cách nào lãng quên được.
“Nhân cơ hội này, đi thôi.”
“Tin tưởng em.” Cô nói.
“Anh không tin ai cả, ngay cả bản thân anh, anh cũng không tin.”
Không tin bất kỳ ai mới có thể sống đến cùng, anh muốn cô sống, bình an mà sống.
Nam Nhứ giương mắt nhìn anh, ánh mắt cô đầy kiên quyết: “Em tin anh, anh cũng phải tin em.”
Anh kéo cô đi về phía bên kia, Nam Nhứ níu được tay anh, thấp giọng nói: “Tin em đi, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu.”
“Đừng nói nhảm, đi, hãy đi thật xa.”
“Tề Kiêu.”
Cô biết anh lo lắng cho mình, nhưng cô không thể đi, cô đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nếu không hoàn thành thì cô sẽ không rời đi, cô cũng hy vọng, có thể giúp anh hoàn thành công việc của mình một cách nhanh chóng, cô hy vọng anh có thể trở về an toàn, một ngày nào đó, đứng dưới ánh mặt trời với cô, đường đường chính chính mặc quân phục, cô muốn nhìn thấy ngày hôm đó. Cô nhớ rằng trước đây, anh luôn nhìn vào mặt trăng, anh luôn ngồi trong bóng tối, sau đó cô mới hiểu rằng anh đã phải sống trong bóng tối không có ánh nắng mặt trời.
“Em sống rất tốt.”
“Em nói lại lần nữa xem?” Cô sống tốt thật sao, cô đang chọc giận anh.
“Thật sự rất tốt.” Cô không có thời gian nói chuyện với anh, ánh mắt nhìn chằm chằm người kia, xoay người muốn đuổi theo, Tề Kiêu nắm chặt cánh tay cô: “Nam Nhứ, nếu em không đi, anh thấy em một lần thì sẽ làm chuyện đó một lần.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Nam Nhứ thay đổi, không biết là vì xấu hổ hay tức giận.
“Khốn nạn.”
Sau đó, tiếng bước chân đến gần, là hai người đàn ông, cô đẩy anh ra: “A Cát và Lị Á đến, đi nhanh.”
Nam Nhứ xoay người chạy về phía bên kia, Tề Kiêu tức giận đến mức đạp một cái vào ván cửa, cái cửa cũ kỹ, ọp ẹp lắc lư rớt xuống.
A Cát và Lị Á đuổi theo, lúc đi ngang qua nhìn thấy trên mặt đất có súng và dao, lại nhìn thấy Nam Nhứ, không có việc gì, bọn họ thoáng yên tâm, dù sao cũng là người bên cạnh ông chủ, mặc kệ xuất phát từ điểm nào, bọn họ cũng sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.
“Chạy đi.”
Nam Nhứ nói với hai người bọn họ.
Tổng cộng có người của bốn thế lực khác nhau, thế lực thứ ba bên kia rốt cuộc là người như thế nào?
Nam Nhứ thất bại trở về, chờ Lận Văn Tu trách phạt.
Lận Văn Tu không nói một lời nào, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng lại nói một câu: “Cô kiếm được ít hơn một trăm vạn, thật đáng tiếc.”