Sí Dã

Chương 24




Ánh mắt Tề Kiêu vẫn mang theo ý cười rất rõ, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào mặt Nam Nhứ giống như muốn dùng ánh mắt miêu tả từng chút khuôn mặt, đường cong, còn có đôi môi đỏ mê người kia.

Ngón trỏ cọ xát môi, nụ cười đó vừa giống như đùa bỡn, vừa giống như khinh miệt.

Lận Văn Tu cầm ly rượu, đưa cho Nam Nhứ trước.

Nam Nhứ giật mình, nhận lấy ly rượu, ngày thường LậnVăn Tu cũng không coi cô là bạn gái, cũng không bao giờ dưới tình huống này cố ý cho cô uống rượu, mục đích lúc này là gì, không cần nói cũng biết.

Tề Kiêu buông đôi chân dài xuống, cơ thể trong nháy mắt nghiêng về phía trước, ánh mắt đảo quang mang theo ý đùa giỡn: “Anh Lận, xem ra Nam Nam lại làm cho anh thấy hứng thú.”

Bàn tay Nam Nhứ nâng ly rượu vang đỏ hơi siết chặt, cô cụp mắt xuống, cô biết Tề Kiêu đang tức giận nên thuận theo anh đi.

“Nam Nam tốt như thế nào, cậu không phải là người rõ ràng nhất sao?”

Lận Văn Tu nâng ly lên với anh, Tề Kiêu nhướng mày, ly thủy tinh kề sát bên môi hơi nâng lên, trong phút chốc môi anh xẹt qua một tia đỏ thẫm, cùng ý cười sâu không lường được nơi đáy mắt anh, làm cho lòng người run rẩy.

Tề Kiêu lấy ly rượu từ trên môi xuống, hất cằm về phía Nam Nhứ, ánh mắt cô lần đầu tiên nhìn thẳng về phía anh, đôi mắt cô hơi rụt lại, đáy mắt tựa như đang cảnh cáo, anh lại cười đắc ý, khóe mắt nhếch lên, ý bảo cô uống.

Nam Nhứ hít sâu một hơi, cô đưa ly rượu đến bên môi.

Cô không rõ mục đích của Lận Văn Tu là gì, nhưng cô vẫn nhìn ra được hai người đàn ông ngầm tranh đấu với nhau, người ở đây hẳn là cũng cảm nhận được điều đó.

Tang Kiệt nhìn thấy Nam Nhứ cũng có chút giật mình, nửa năm nay cậu cậu Kiêu hợp tác với Lận tiên sinh, đã từng gặp nhau mấy lần, nhưng chưa từng thấy Nam Nhứ.

Đàn ông luôn tranh giành vị trí trên thương trường và còn có cả phụ nữ.

Lúc trước Nam Nhứ bị Lận tiên sinh dẫn đi, bây giờ lại xuất hiện loại tình huống như vậy, chắc hẳn trong lòng cậu Kiêu cũng không mấy dễ chịu.

Tề Kiêu và Lận Văn Tu nói về việc làm ăn trên sòng bạc, Nam Nhứ lúc này mới biết được, Miến Điện ngũ gia Tề Kiêu đầu tư cổ phiếu, sau đó lại tiếp tục phát triển thị trường, Thái Lan cũng đã từng hợp tác với Lận Văn Tu, mở hai sòng mới.

Thế lực ông Liêu ở Tam Giác Vàng, có tiền lại không có cách dùng sức mình để khai thác thị trường nước ngoài, kinh doanh sòng bạc không chỉ cần tiền, còn cần cả thế lực và mạng lưới người địa phương, điểm này cô có nghe nói qua.

Cô không biết ông Liêu hiện tại có tin tưởng Tề Kiêu hay không, nhìn thấy anh lúc này bình an vô sự, trái tim căng thẳng suốt nửa năm qua rốt cuộc cũng thả lỏng.

Có người tới tìm Tề Kiêu, lúc anh rời đi, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, quan sát cô.

Cô cúi đầu, nhưng ánh mắt quá nóng bỏng, cô muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không làm được.

Khóe môi Lận Văn Tu hơi cong lên, cô không biết anh ta đang nghĩ gì, bởi vì với sự sâu thâm của anh ta thì chẳng ai đoán được anh ta nghĩ gì trong đầu.

Nếu anh ta là một người đơn giản, sẽ không để cô xuất hiện ở đây.

Sau khi Tề Kiêu rời đi, bên cạnh Lận Văn Tu liền vây quanh rất nhiều người, bọn họ đều muốn trèo cao nói chuyện với anh ta.

Nam Nhứ nhỏ giọng nói với anh ta một câu, rồi đứng dậy rời đi.

Cô ở góc tiệc rượu, ánh mắt lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì quay về, tìm kiếm bóng hình ấy kia, Tề Kiêu vẫn nói chuyện phóng khoáng như cũ, nói chuyện vui vẻ, anh làm đủ kịch bản, dung nhập vào đám người đó, anh vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi.

Khóe miệng Nam Nhứ hơi nhếch lên, cười rất sảng khoái, người ngoài không thể nào hiểu được sâu bên trong đang cất chứa thứ gì.

Cô buông ly rượu xuống, rời khỏi hội trường, đi tới cửa nhà vệ sinh, phía sau bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra, mạnh mẽ kéo cô vào nhà vệ sinh nam ở phía bên kia.

Bàn tay chống cự của cô bị người phía sau khóa chặt, rầm một tiếng, cô bị anh đặt trên vách tường.

Ư…

Cô không kịp mở miệng, đã bị anh hôn một cách thô bạo, nụ hôn đó giống như muốn ăn thịt cô, ngay cả xương cốt cũng không chừa.

Cô đẩy anh, đá anh, nhưng vẫn không thể tránh thoát, cũng chẳng thể làm gì được anh.

Môi bị cắn đến đau nhức, trong miệng đã bốc lên mùi máu tanh, hai tay bị giữ lại, mùi tanh lan tràn, cô nhíu mày, đáy lòng lại nổi lên một tia đau đớn.

Anh buông cô ra, con ngươi đen nhánh mang theo ý lạnh, xơ xác tiêu điều: “Nam Nhứ, em muốn chết phải không?”

Cô nhẹ lắc đầu, không muốn, ai muốn chết chứ, không một ai cả.

“Tại sao trở lại? Vì anh ta, hay anh?” Giọng nói của anh chứa đựng sự tức giận như một cơn bão.

Cô lắc đầu, đáy mắt quật cường nổi lên ánh sáng lấp lánh, khí lạnh quanh thân anh đang cuồn cuộn, tựa như muốn đóng băng không khí xung quanh.

Cô thì thầm: “Đừng để mọi người nhìn thấy.”

“Sợ ai, anh ta à?” Anh cười lạnh và hôn đôi môi của cô một lần nữa.

Cô đấu tranh, chống cự, anh vẫn không nhúc nhích.

Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng đẩy cửa, thấy không đẩy được, có người ở ngoài cửa dùng ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu nói cái gì đó, cô vội vàng đẩy anh ra, Tề Kiêu hung hăng cắn cô, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm, anh mới buông cô ra. Đầu cô chống lên ngực anh: “Mau đi ra ngoài, mau…” Tề Kiêu giơ tay nắm chặt cằm cô, khóe mắt độ cong càng trở nên sâu hơn, không có một tia ý cười, kiên nghị quả quyết: “Qua hôm nay, đừng để anh nhìn thấy em nữa.”

Anh nói xong, quay lại và rời đi.

Nam Nhứ cúi đầu, nhanh chóng chạy về phòng mình, trên môi hồng nhạt đã sưng đỏ một mảnh, cô vội vàng lau đi, dùng nước lạnh đắp trong chốc lát, lại bôi son đỏ thẫm như ban đầu, sửa sang lại quần áo, một lần nữa xác nhận sẽ không bị phát hiện, mới yên tâm trở lại hiện trường tiệc rượu.

Lúc cô trở về, liền thấy Lận Văn Tu cùng Tề Kiêu tán gẫu cái gì đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Cô tìm lấy một góc, che giấu cảm giác tồn tại của mình.

Một lát sau, A Cát đến: “Lận tiên sinh đang tìm cô.”

Cô nói được, rồi hít một hơi thật sâu đi về phía Lận Văn Tu.

Anh ta nhìn thấy cô lại đây, cười cười với cô, Nam Nhứ cười, ý cười không sâu, đây là biểu cảm trước sau như một của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tề Kiêu ở đối diện, khóe môi anh mỉm cười, nhướng mày với cô, cô khẽ thở dài, cuối cùng ngồi xuống sô pha.

Tề Kiêu đưa qua một ly rượu, cô giương mắt nhìn anh, khi ánh mắt giao nhau, cô không hiểu cảm xúc trong đáy mắt anh, cô nhận lấy ly rượu: “Cám ơn cậu Kiêu.”

Nụ cười của Tề Kiêu càng sâu.

Lúc tiệc rượu kết thúc rất muộn, Lận Văn Tu ở trong phòng tổng thống trên lầu khách sạn, Nam Nhứ đi lên cùng anh ta, bị anh ta giữ ở lại trong phòng.

Anh ta không bao giờ để cô ở lại trong phòng của mình, với bản tính thận trọng của anh ta, cô không tin là anh ta sẽ tin tưởng cô, anh ta quá sắc sảo, quá thận trọng.

Anh ta ném cho cô một chiếc áo choàng ngủ, để cô đi rửa mặt, cô ngước mắt lên nhìn về phía anh ta.

“Đi tắm sạch.”

Cô nhìn không ra một tia cảm xúc khác thường từ trên mặt anh ta, cẩn thận lui về phía sau một bước.

Giữa hai hàng lông mày anh ta khẽ nhíu mày: “Cần tôi giúp cô?”

Trên mặt cô vẫn là biểu tình thản nhiên như trước, chỉ là lại lùi một bước. Anh ta mỉm cười: “Đi đi.”

Nam Nhứ đoán không ra anh ta đang suy nghĩ điều gì, nhưng bằng thân thủ của cô, anh ta cũng sẽ không làm gì được cô, cùng lắm là liều mạng.

Nam Nhứ đi vào phòng phu nhân trong phòng tổng thống, đóng cửa khóa lại, rồi vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, đầu óc vốn tỉnh táo có chút hỗn độn.

Hôm nay Lận Văn Tu rốt cuộc có ý gì? Thái độ trước đây của anh ta chỉ là ở bên cạnh cô, bất kể là kỹ sư hay bạn gái trên danh nghĩa, anh ta chưa bao giờ có hành vi vượt quá giới hạn.

Cô lắc đầu, mở vòi nước, một đống nước lạnh đổ lên mặt, làm cho đầu óc hỗn độn của cô tỉnh táo một chút.

Cô biết Tề Kiêu đang tức giận, cô lo lắng cho anh rất nhiều, nhưng cũng biết, anh làm việc cẩn thận, hẳn là sẽ không xảy ra sai sót gì.

Mười phút sau, Nam Nhứ mặc áo ngủ đi ra, áo ngủ hơi dài, phủ qua bắp chân lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, trên đầu lau khô mới nửa, đai lưng của áo ngủ buộc chặt, cổ áo bọc chặt, sợ lộ ra một chút da thịt.

Lận Văn Tu không mở miệng, xem như không nhìn thấy cô, ánh mắt đặt vào giấy trắng mực đen trong tay, Nam Nhứ chưa tiến lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm anh ta.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, Lận Văn Tu nghe thấy, không ngẩng đầu lên, mở miệng nói với cô: “Đi mở cửa.”

Nam Nhứ đi tới cửa, cửa mở ra, hai người ngoài cửa thoáng chốc đều giật mình, đôi mắt cười của người đàn ông ngoài cửa trong nháy mắt trở thành một đoàn sương mù, cắn răng, nắm đấm nắm chặt phát ra tiếng răng rắc.

Nam Nhứ không nghĩ tới anh sẽ tới, trong nháy mắt cô hiểu được Lận Văn Tu có ý gì, thăm dò cô hoặc là Tề Kiêu.

Sau khi cô khiếp sợ, nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, xoay người, nhường đường cho anh đi vào.

Tề Kiêu nhanh chóng nở một nụ cười, giơ tay nắm chặt cằm cô, đẩy cô đi vào trong: “Nam Nam tắm rửa thật sạch sẽ.”

Nam Nhứ giãy ra, tay lại càng anh nắm chặt hơn, mí mắt híp lại, độ cong kéo ra càng thêm lạnh lùng mà nguy hiểm, anh kề gần cổ cổ, hung hăng ngửi một hơi.

Khi tựa sát vào anh, trong nháy mắt thân thể cô cứng đờ, cô đẩy anh ra, nhanh chóng đi vào trong, cô sợ mình lộ ra cảm xúc nào khác thường.

Tề Kiêu tiến vào, ngồi thẳng xuống sô pha đối diện với Lận Văn Tu, tay anh đặt trên lưng sô pha, duỗi chân dài, hai người tiếp tục hàn huyên về đề tài kết thúc dang dở ở buổi tiệc rượu.

Nam Nhứ ngồi ở bên cửa sổ, cách đó rất xa, hai người đàn ông đều lộ ra nụ cười giống như cáo già, ung dung lấy tâm tư thăm dò đối phương.

Khi ánh mắt Lận Văn Tu nhìn về phía cô, Tề Kiêu theo ánh mắt của anh ta nhìn thấy người phụ nữ mặc áo choàng ngủ bên cửa sổ, ánh mắt anh tối tăm, cảm xúc phức tạp nhiễm tia sáng âm u.

Sau khi Tề Kiêu đi, Lận Văn Tu cũng không để cho cô rời đi.

Nam Nhứ lần đầu tiên ở cùng một phòng với anh ta, tuy nhiên cô ngủ ở phòng phu nhân bên phải.

Lúc Tề Kiêu rời khỏi đã hai giờ sáng, bầu trời vẫn còn tối tăm, đèn đường rải rác cùng với bóng đêm, anh rẽ vào một con hẻm, bốn phía không có người, lại từ bên kia vòng ra ngoài, tìm được một nơi ẩn nấp, lấy điện thoại di động ra đổi thẻ đội đặc chủng, gọi cho Ngư Phu.

Điện thoại bên kia vừa kết nối, Tề Kiêu liền mắng: “Ngư Phu, anh đặc biệt đưa cô ấy tới đây à.”

“Bạch Ưng, kiềm chế cảm xúc của cậu một chút.” Ngư Phu mở miệng nói.

“Tôi đã đưa cô ấy ra ngoài, không phải để cho anh đưa cô ấy vào một lần nữa.”

“Thân phận của cô ấy là gì, người đàn ông đó không thể nào tin cô ấy, anh để cô ấy mạo hiểm như vậy, mẹ kiếp, anh đáng chết, có phải là người hay không.” Tề Kiêu tức giận, mặc kệ đối phương có phải là cấp trên của anh hay không, không mắng sảng khoái trong lòng anh nghẹn đến khó chịu.

“Mấy người tôi phái đi đều không thông qua được, chỉ có cô ấy làm được, hơn nữa ngay bên cạnh người kia, chúng ta bày ra mạng lưới mấy năm, đều không bệnh mà chết.”

“Anh mong đợi tình báo gì từ cô ấy, ma túy hả? Hay là súng ống đạn dựơc? Những cái đó cô ấy không thể có được, anh ném cô ấy vào, đó là đặt cô ấy trên đầu lưỡi dao, bảo hổ lột da.”

Ngư Phu trầm mặc trong chốc lát: “Tôi rất yên tâm với thân thủ của Nam Nhứ, hơn nữa còn thông minh và cẩn thận, cậu nên tin tưởng cô ấy nhiều hơn.”

“Tôi, đặc biệt là ai cũng không tin, ngay cả anh tôi cũng không tin.”

“Bạch Ưng.”

Ngư Phu nặng giọng nói thêm: “Cậu không thể thực hiện nhiệm vụ của cậu với bất kỳ loại cảm xúc nào khác.”

“Tôi sẽ tìm cách đưa cô ấy đi, tốt hơn hết là anh không nên đánh chủ ý lên cô ấy nữa.” Tề Kiêu trực tiếp cắt điện thoại, Ngư Phu gọi lại, đã thấy không thể kết nối được.

Anh có thể chết, cũng chuẩn bị tốt quyết định đời này không thành công thì sẽ tự tử, nhưng anh không thể thấy sinh mệnh cô bị uy hiếp nửa phần, quá ngu ngốc, đầu óc bị nước vào à, nếu không thì sao lại xông vào cái động không đáy này.

Nam Nhứ cả đêm không chợp mắt được, Ngư Phu thiết lập cục diện, để cho cô đến gần Lận Văn Tu, nói cho cô biết tất cả sự nguy hiểm, nhưng cô vẫn đồng ý, không hề đắn đo, do dự nào. Cô nguyện ý vì sự nghiệp này mà cống hiến một phần sức lực của mình, cô cũng hy vọng người đàn ông cô vẫn luôn nhớ nhung trong lòng có thể bình an trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.