Showbiz Phồn Hoa

Chương 17: CHƯƠNG 53: GẦN ĐÂY CÔ QUÁ NHÀN RỖI




Lúc đầu Khiết Ninh định đón xe về nhà, Tô Mẫn lại gọi điện thoại tới.

“Khiết Khiết, em đến đón chị.”

“Chị ở bên ngoài bệnh viện, em đến trạm xe buýt ở hẻm đón chị nha.” Cô thuận tiện gửi định vị qua cho Tô Mẫn.

Rất nhanh, Tô Mẫn đã lái xe bảo mẫu tới: “Khiết Khiết, thật sự quá tốt, chị không có chuyện gì cả.”

Mặc dù đã sớm biết Khiết Ninh không sao, nhưng thật sự nhìn thấy cô, Tô Mẫn xúc động mà đưa tay ôm lấy cô.

Khiết Ninh bị cô ta siết chặt, cảm giác muốn thở không nổi: “Mẫn Mẫn, đừng kích động.”

Tô Mẫn phát giác được giọng nói của cô có chút không đúng, buông cánh tay ra.

Khiết Ninh há miệng hít thở, sau đó bước lên xe.

“Đúng rồi, chị có quan hệ gì với trợ lý Trần?” Tô Mẫn cố ý hỏi cô.

“Chính là bạn bè, tối hôm qua anh ta đã cứu chị.” Khiết Ninh không dám nói quan hệ của cô với Lưu Hoài Khang cho Tô Mẫn nghe.

“Chắc chắn là Triệu Hồng Ngọc. Khiết Khiết, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù cho chị.” Tô Mẫn nói lời chính nghĩa.

Khiết Ninh cong môi, nở một nụ cười xinh đẹp: “Không cần đâu, ông trời sẽ trừng phạt cô ta.”

Tô Mẫn đi ngồi liếc nhìn cô, từ lúc nào mà cô Khiết có thù tất báo đã tin vào ông trời rồi?

“Đừng nhìn nữa, lái xe về nhà đi.”

Về đến nhà, Khiết Thành cũng đang ở đây.

Chuyện nhỏ xảy ra vào tối hôm qua, cô quên nói với cậu, hại cậu lo lắng cả một đêm. Cô vừa nhận tội vừa tự kiểm điểm, dỗ dành cả nửa ngày, Khiết Thành mới bỏ qua cho cô.

Buổi chiều, Khiết Ninh lại đi thăm Hồ Thành Dương một chuyến, chỉ là lần này không may mắn như lần trước, bị người khác theo dõi. Ngày hôm sau liền lên trang đầu, còn bị đăng lên báo.

Trong phòng làm việc Phong Hành, sắc mặt Lưu Hoài Khang u ám, một đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm, lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương.

“Đi điều tra đi.” Anh ta cầm tờ báo lên, cười lạnh ném vào trong thùng rác.

Trang bìa chính là một bức ảnh về giới giải trí, mấy dòng chữ lớn đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.

“Khiết Ninh bí mật gặp tiểu thịt tươi, yêu đương vụng trộm giả giả thật thật.”

Đằng sau là bức ảnh Khiết Ninh lén lút đến biệt thự của Hồ Thành Dương, còn có cảnh hai người nói lời tạm biệt, chỉ có mặt của Hồ Thành Dương là không bị chụp được.

Nụ cười của Khiết Ninh trên tấm ảnh nhẹ nhàng tùy ý, cô rất ít lộ ra nụ cười như vậy ở trước mặt anh.

Tờ báo kia xuất bản không đẹp tí nào, giơ chân đạp một cái, thùng rác bay ra xa, ảnh chụp hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, sắc mặt của anh mới tốt hơn một chút.

Lần này lại không biết là ai giở trò ma quỷ ở sau lưng, bộ phận xã hội của Điền Hoan rất nhanh đã hành động.

Nhưng mà tin tức giống như virus, truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Trần Nhạn vẫn đang điều tra, nhưng lần này anh ta ra tay cũng không tìm được người đứng ở phía sau.

“Tổng giám đốc Lưu, còn cần tiếp tục điều tra chuyện này không?” Trần Nhạn nói tình hình cụ thể cho Lưu Hoài Khang.

Lưu Hoài Khang đang cúi đầu xem tài liệu, giống như không có phản ứng gì, nhưng đáy mắt lại xẹt qua tia tàn khốc.

Thủ đoạn lại cao minh như vậy, anh đã có suy nghĩ trong lòng.

Nhớ đến Khiết Ninh trong bệnh viện cố gắng xa cách mình, mà lại chủ động quan tâm tới Hồ Thành Dương, trong mắt lại lạnh lùng hơn.

Xem ra thời gian này là cô sống quá nhàn rỗi, còn có thời gian đi quan tâm người không có quan hệ.

“Cậu không cần phải để ý đến chuyện này nữa.” Khóe miệng của anh hơi bĩu một cái, chủ đề đột nhiên thay đổi: “Thông báo cho bên Điền Hoan, sắp xếp lịch trình cho cô ấy dày đặc một chút.”

Cô ấy là ai, không cần nói cũng biết.

Trần Nhạn gật đầu, có chút không hiểu, nhưng vẫn nghe theo dặn giò liên hệ với chị Trình.

Hiệu suất làm việc bên Điền Hoan cực nhanh, trôi qua ngày hôm đó, Khiết Ninh liền bị kết thúc kỳ nghỉ.

Công ty báo cho Tô Mẫn đã sắp xếp cho cô làm người phát ngôn cho một nhãn hàng trang sức, nhất định phải lập tức lên đường đến Tân Thành quay phim.

Danh tiếng của cửa hàng trang sức này cũng không cao trên thế giới, nhưng ở trong nước thì cũng coi như là vang dội, lại thêm vào danh tiếng luôn luôn tốt, là một đại ngôn không tệ.

Người nào có thể ghét tiền,hơn nữa công việc này cũng có thể tránh mặt Lưu Hoài Khang, cũng đúng ý với Khiết Ninh, cô thu dọn hành lý đơn giản liền đi khỏi nhà.

Hồ Thành Dương gọi điện thoại cho cô, muốn nói xin lỗi với cô, nhưng lại không may là lúc đó Khiết Ninh đúng lúc trong phòng chụp ảnh cho quảng cáo, nên cũng không nhận điện thoại.

Chờ đến khi cô làm xong cũng đã đến giờ cơm, thấy được tin nhắn của Hồ Thành Dương gửi cho cô, cô trả lời không có việc gì.

Ngôi sao nào trong giới giải trí mà không có tin đồn xấu, huống hồ gì chuyện này cũng không cao gì mấy, căn bản Khiết Ninh cũng không hề để ý.

Bỏ ra thời gian ba ngày, quảng cáo cũng đã quay xong.

Hai người lại vội vàng trở về Đế Đô, nói là đoàn làm phim bên kia muốn nhanh chóng nhập tổ.

Lịch công việc của cô lúc nào lại được sắp xếp dày đặc như vậy?

Tô Mẫn còn đang nhắc nhở bên tai cô, trước đó còn có một buổi lễ trao giải, rồi cái gì cái gì nữa đó.

Khiết Ninh không có tâm trạng nghe, nhéo nhéo mi tâm, dùng một tay bịt miệng của cô ta lại: “Mẫn Mẫn đáng yêu của chị, chúng ta có thể nghỉ ngơi đàng hoàng một chút không.”

Tô Mẫn gật gật đầu, cặp mắt vẫn sáng lạn như cũ, giống như điên cuồng.

Khiết Ninh buông tay ra, lấy cái iPad trong tay của cô ta qua, cẩn thận liếc mắt nhìn lịch trình được sắp xếp chi chít, thấy vậy thì cô cau mày: “Em xác định đây đều là công việc của chị?”

“Đúng vậy đó, đều là hoạt động phải chọn lựa tỉ mỉ.”

“Ha ha.” Khiết Ninh mỉm cười nhìn về phía cô ta, ngoài mặt thì cười nhưng bên trong thì không: “Lúc nào mà chị lại trở thành máy kiếm tiền của Điền Hoan vậy?”

“Máy móc cái gì chứ, chị Khiết Khiết phải nghĩ như vầy nè, thừa dịp tuổi còn trẻ thì cố gắng cố gắng, đứng ở vị trí cao, cuộc sống sau này mới tốt hơn, chị phải đầu tư cho tương lai sau này của mình chứ.” Người đại diện nhỏ vung tay nắm lấy, bộ dáng giống như muốn làm một vố lớn.

Khiết Ninh vỗ trán, có một người đại diện hết lòng vì mình, hình như cũng không tốt như trong tưởng tượng.

“Chị sợ chị còn chưa leo đến đâu thì đã đột tử rồi.” Thật tình, cuối tuần cũng sắp xếp công việc cho cô, cô cũng không phải là Thập Tam Nương liều mạng.

Tô Mẫn liếc nhìn cô một cái: “Phi phi, chị đừng có nói lung tung, sau chín giờ tối đều là thời gian tự do của chị. Hơn nữa, chị Khiết Khiết nhìn lịch trình mấy ngày này đi, mỗi cái đều có tác dụng của nó, nhiều người sứt đầu mẻ trán muốn cơ hội như vậy, chúng ta nên cố gắng trân trọng, qua cái thôn này thì không còn cửa hàng đó nữa.”

Cơ hội?

Khiết Ninh nhắm mắt lại, cô thật sự là bận đến nỗi choáng hết cả đầu.

Có người Như Lưu Hoài Khang chống lưng, người của Điền Hoan sao dám nghiền ép cô, trừ phi...

Trong đầu chợt có suy nghĩ vừa lóe lên, cô đột nhiên cắn môi dưới, ánh sáng trong mắt xoay chuyển.

Chắc chắn là Lưu Hoài Khang giở trò quỷ ở phía sau.

Cô lại chọc anh cái gì nữa, đang yên đang lành lại làm vậy với cô.

Suy nghĩ lại, trong ngực Khiết Ninh bốc lên một ngọn lửa giận.

Xoay xoay cổ, vừa đau vừa nhức, đây đều là do người đàn ông đó mang đến.

Khiết Ninh cũng chưa ăn cơm tối, về đến nhà liền gọi điện thoại cho Trần Nhạn.

“Kêu Lưu Hoài Khang nghe điện thoại!” Cô nổi giận đùng đùng.

Sau khi có một âm thanh nhỏ xíu vang lên, Khiết Ninh biết Lưu Hoài Khang đã nghe điện thoại, không đợi anh mở miệng, cô giống như pháo đốt mà chất vấn: “Lưu Hoài Khang, anh nói xem, dù sao anh cũng là một nhân vật có mặt mũi, sao anh lại phải lén lút giở chiêu như vậy.”

“Tôi lại trêu chọc anh cái gì nữa, nhất định phải đổi cách để tra tấn tôi à?”

“Đúng, không sai, là tôi dựa vào anh, nhưng tôi cũng có cuộc sống riêng của tôi. Tôi không phải ngay cả quen với bạn bè cũng không được à, ăn một bữa cơm, chuyện gì cũng không hề xảy ra, anh dựa vào cái gì mà lại đối xử với tôi như vậy?” Khiết Ninh suy nghĩ cả một đường, chỉ cảm thấy có thể là Lưu Hoài Khang vì tin đồn của cô với Hồ Thành Dương, nên mới cố ý sắp xếp lịch trình cho cô.

“Với lại lúc trước anh cũng đã từng hứa hẹn với tôi, chỉ cần tôi ký hợp đồng về với Điền Hoan, tôi sẽ được lựa chọn tài nguyên. Bây giờ lại ngược lại, một đống đại ngôn lộn xộn đổ lên người tôi, tôi không có thời gian rảnh rỗi luôn.”

Cô la oai oái nói một trận, đáng tiếc chỉ đổi lấy ba chữ hờ hững của người đàn ông: “Nói đủ chưa?”

“Chưa đâu!” Giọng nói của Khiết Ninh lại cao hơn vừa nãy: “Tôi biết thủ đoạn của anh lợi hại, tôi cũng không chống đối được anh, nhưng tôi chỉ cần tự do, tôi có quyền kết bạn, trừ phi anh mua một cái đảo để giam tôi lại.”

“À, đề nghị này cũng không tệ.” Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng, trong giọng nói lại có ý suy ngẫm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.