Shipper Lục Giới

Chương 10




Edit: Hanglulu

Beta: Rysa

Nhân gian đúng là một nơi thần kỳ.

Náo nhiệt, thú vị, còn có rất nhiều món ngon. Mỗi tháng, A Phiến đều sẽ đến nhân gian một lần để ăn món canh cá viên mà nàng thích nhất.

Nhưng lần này nàng mang theo nhiệm vụ mà tới, vừa đến nhân gian liền bay thẳng đến nơi cần đến, muốn xem qua kẻ nào chọc giận nhóm lão đại, phải chịu giáo huấn như vậy.

Bụi của sao chổi không phải là cái chổi, mà do nhóm lão đại ngưng kết từ bụi tro của sao chổi. Khi cần dùng chỉ cần lấy nó ra khỏi túi.

Nhưng trước hết phải mang găng tay bảo hộ, nếu không chính mình liền trở thành quả trứng xui xẻo.

Nơi này là một khu phố lớn ở nhân gian, so với nơi khác càng thêm thịnh vượng náo nhiệt, các món ngon cũng được bày bán dọc trên các con phố, bay ở trên cao mà A Phiến đã nghe thấy được âm thanh rao hàng hết lần này đến lần khác.

Nàng cúi người xuống, lượn qua những ngôi nhà lớn, bay thẳng về hướng đông. Đã qua vùng đất nhộn nhịp này, tới vùng ngoại ô cách nửa dặm nhưng Nhậm Vụ Thạch vẫn chưa có phản ứng.

Nơi người đó ở cũng quá xa xôi đi, chẳng lẽ là thợ săn trên núi?

Sẽ không phải là hắn giết nhiều sinh linh trong núi quá, làm cho Sơn Thần tức giận, mới mời nhóm lão đại Thần giới thay ngài xả hận, ra sức trách phạt người này chứ?!

Nếu không, làm thế nào một người phàm trần có thể chọc các lão đại như vậy.

A Phiến khó hiểu, lại bay nhanh qua một khoảng rừng, rốt cuộc cũng thấy một ngôi nhà gỗ ở trong khe núi. Ngôi nhà gỗ này đơn sơ quá mức, như thể tùy tiện dùng gỗ dựng nên, gió thổi một chút liền có thể ngã đổ. Có một thác nước nhỏ ở cách đó năm sáu trượng, vào cuối mùa thu, nước mưa khan hiếm, thác nước như một sợi dây mảnh treo ở trên núi.

Gần đó có một người trẻ tuổi đang gõ thứ gì đó, chiếc ghế ngồi rõ ràng đã từng gãy một chân, lại dùng một thanh gỗ buộc lấy, thậm chí thanh gỗ kia cũng không được cắt gọt tử tế, như vừa nhặt trực tiếp từ trong rừng về dùng.

Bên cạnh hắn đặt đầy ống tre đã được cắt gọn, chiều dài gần như nhau, kích thước cũng không khác nhau là bao.

A Phiến ngồi xổm một bên nhìn cách ăn mặc tùy tiện của hắn, còn tưởng hắn là một nam nhân thô lỗ, nhưng nhìn những ống trúc này mà xem, dường như lại là một người rất cẩn thận. Nàng nhìn mặt hắn một cái, thì ra người này còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi.

Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, dùng chày đá cẩn thận đập từng chút một, dường như đang làm một việc rất thiêng liêng trang trọng.

Nhậm Vụ Thạch chợt sáng lên.

A Phiến ép Nhậm Vụ Thạch xuống, người này chính là Lý Chiếu, kẻ phàm trần khiến nhóm lão đại không vui.

Người này trông thật yếu đuối mong manh, không biết làm thế nào mà chọc nhóm lão đại nữa. Hơn nữa, căn cứ theo lời miêu tả của Liên Đạo thượng tiên, người này đã nhiều lần đối đầu với trời, là một người rất cố chấp.

Bỗng nhiên Lý Chiếu dừng công việc đang làm, dùng tay nắn vuốt ống trúc, đứng dậy cầm một cái vào nhà. A Phiến chạy nhanh đến rắc một chút bụi sao chổi lên người hắn rồi vội vàng nhảy ra xa.

Đây là lần đầu nàng dùng bụi sao chổi này, không biết uy lực của nó ra làm sao.

Trên sổ tay nhiệm vụ có nói cho Lý Chiếu dùng mười lần, đây mới là lần đầu tiên, nàng còn phải tìm cơ hội rắc thêm chín lần nữa, rắc đến khi phần mộ tổ tiên nhà hắn đều xui xẻo đến nỗi bốc cả khói đen lên thì lúc này mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Tiếp theo chính là để nhóm lão đại kiểm tra, nếu vừa lòng sẽ cho cục đá của nàng chuyển hồng.

A Phiến ngồi trên tảng đá ở đằng xa, chống cằm nhìn về ngôi nhà gỗ, không biết Lý Chiếu ở bên trong đang làm gì, uy lực của bụi sao chổi kia cũng không có gì đặc biệt nha, đã qua một khắc nhưng không có chút động tĩnh gì.

Bỗng nhiên trên bầu trời có người bay qua, trên mặt đất in một cái bóng. A Phiến nhàm chán ngẩng đầu lên, bóng dáng kia đã biến mất, cũng không biết là cái gì. Nàng ngáp một cái rồi thu hồi ánh mắt, đột nhiên thấy trên tảng đá mình ngồi nhiều hơn một bóng người, nghiêng đầu nhìn lại thì thiếu chút nữa ngã xuống.

"Đại ma vương!"

Người bất chợt xuất hiện kia chính là Phong Minh.

Phong Minh đứng ở trên tảng đá, nghe vậy nhướng mày nói: "Đại ma vương?"

A Phiến lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng: "Ma Tôn đại nhân khỏe chứ?"

Phong Minh cúi người đem tay áo nàng lật qua lật lại, không có tìm thấy Cải Trắng, hắn ngồi dậy nói: "Ngươi theo dõi ta."

"..." Ta trốn ngươi còn không kịp đó!

"Vì sao ngươi theo dõi ta?"

Bỗng nhiên Phong Minh hiểu được cái gì, liếc nhìn A Phiến một cái, có khi nào hắn cho rằng nàng thích hắn không, chẳng lẽ Ma Tôn lại tự luyến đến thế.

"Ngươi muốn ám toán ta."

"Bùm --" A Phiến sợ tới mức quỳ rạp trên tảng đá khóc nỉ non. Nàng mới không có cái lá gan đối đầu với Đại ma vương.

Phong Minh nhìn cái mặt trắng xanh của nàng, nghĩ đến cũng không có khả năng, vẻ mặt khóc nháo nhát gan như kiến này, cho nàng nghìn mạng cũng không dám có ý nghĩ trên.

"Ma Vương đại nhân, ta tới nhân gian làm nhiệm vụ." A Phiến run run nói: "Không có ám toán ngài, không có."

Phong Minh không tin, tuy nhân gian không lớn, nhưng vì cái gì luôn gặp phải nàng.

A Phiến sụt sịt hỏi: "Vậy ngài tới Nhân giới làm gì?"

Phong Minh giậm chân một cái, đột nhiên lại cúi đầu nhìn nàng chằm chằm: "Cải Trắng lại biến mất, đây là lỗi của ngươi."

"... Chuyện này thì liên quan gì đến ta?" Đừng có vu oan loạn xạ như vậy được không.

"Nếu ngươi không khuyến khích Cải Trắng nên đi ra ngoài nhiều hơn, nó cũng không chạy đến nhân gian, hai ngày hai đêm không trở về nhà."

"..." Cẩn thận nghĩ lại, sai lầm này đúng là thuộc về nàng. A Phiến vẫn không thể đứng dậy, ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta sẽ giúp ngài tìm Cải Trắng."

Phong Minh cười nhạo: "Ngươi có thể ngừng gây họa được à? Lần này lại đưa bột mì cho ai?"

"Chuyện trước kia của ngài là ngoài ý muốn."

A Phiến kháng nghị xong, căn nhà gỗ đột nhiên phát ra tiếng vang cực lớn, tuy nhà gỗ bị rung lắc nhưng vẫn ngoan cường đứng vững không sập, tuy nhiên trong nhà lại có một đám cháy lớn. Mùi thuốc nổ rất hăng, mùi lưu hoàng[1] tiêu thạch [2] bốc lên giữa không trung, ngôi nhà gỗ bốc cháy.

[1]: Lưu hoàng: lưu huỳnh

[2]: Tiêu thạch, còn gọi là hỏa tiêu. Là dạng khoáng vật của KNO3, dùng để làm thuốc nổ đen. Có ảnh minh họa ở cuối chương.

Phong Minh thấy cuộn khói đặc kia, nói: "Quả nhiên lại đưa pháo đốt cho người khác."

"Mới không có." A Phiến vừa dứt lời liền bay tới căn nhà gỗ, Lý Chiếu sẽ không bị nổ chết đâu nhỉ, nàng còn chín lần xui xẻo chưa đưa, hắn không thể chết.

Chẳng lẽ lần phát nổ vừa rồi là tác dụng của bụi sao chổi sao?

Trong lòng A Phiến bất an, xuyên qua màn khói lửa mà đi vào, chỉ thấy Lý Chiếu nằm trên mặt đất ngất xỉu. Nàng vội bắt lấy quần áo của hắn kéo ra bên ngoài, thân thể người phàm đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ nặng có hai lạng. Nàng gần như kéo hắn ra bằng hai ngón tay, mới nhìn qua, tóc Lý Chiếu bị cháy xém, quần áo trên người bị rách tung toé, nhưng hắn vẫn còn hơi thở, chắc là bị chấn động nên ngất xỉu.

Nàng muốn cho người trẻ tuổi này uống nước, làm hắn nhanh chóng tỉnh lại, còn chưa lấy ra tiên lộ [2], liền nghe thấy có người nhanh chân chạy tới, mỗi một bước đi kèm theo tiếng boong boong... Đây là âm thanh của thùng nước.

[2] Lộ: sương

A Phiến nhìn về hướng kia, liền thấy có một cô nương hai tay xách hai thùng nước chạy tới, múc nước trong hồ tạt thẳng vào nhà gỗ bị thiêu cháy kia. Lửa cháy không lớn, động tác nàng lại nhanh chóng, bảy tám xô nước liên tiếp, lửa liền bị dập tắt.

Cô nương kia thấy lửa ngừng cháy, lại xách thêm một thùng đi đến bên cạnh Lý Chiếu, nâng thùng nước lên, đổ thẳng xuống mặt hắn, A Phiến sợ tới mức vội vàng tránh ra để khỏi bị nước bắn lên.

Lý Chiếu bị xối nước lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng lau mặt, cố gắng xoa đi dòng nước ngột ngạt.

Bị xối một thùng nước đầy xong, Lý Chiếu cũng thanh tỉnh, hắn ngồi ngây ngốc một lát liền bị cô nương kia tóm lấy vạt áo, cắn răng nói: "Lý Chiếu! Huynh lại phóng hỏa đốt rừng! Huynh muốn quân đội tuần tra của bọn ta mệt chết có phải hay không?!"

"Đào cô nương......" Lý Chiếu vỗ vỗ nước trên mặt, chắp tay thi lễ: "Đa tạ Đào cô nương đã dập tắt lửa."

Quả thực Đào Miêu Miêu muốn đem thùng nước nện lên mặt hắn lắm rồi: "Huynh không thể làm điều gì đó đúng đắn sao, mỗi ngày đều nghĩ cách làm nổ ngôi nhà của mình."

Lý Chiếu hay xấu hổ, miệng lại vụng, nhất thời nói không ra lời, cuối cùng cào cào cái mặt đen như than cười ngây ngô với nàng, cười đến nỗi Đào Miêu Miêu không thể nổi nóng được nữa. Nàng nhìn ngôi nhà kia đã bị huỷ hoại mất một nửa, không được... Vẫn là muốn lấy thùng nước đập mặt hắn!

"Vốn dĩ đã rất ổn thỏa, lần này tỉ lệ không có sai..." Lý Chiếu chậm rãi đứng dậy, khó hiểu nói: "Theo lý thuyết hẳn là thành công, rốt cuộc là không đúng chỗ nào..."

Người mang xui xẻo đến cho hắn - A Phiến không hé răng, dịch bước chân nhỏ muốn rời khỏi hiện trường, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, ngày mai lại đến, hiện tại nàng đã có thể đi ăn súp cá viên. Quay người lại liền thấy Phong Minh xuất hiện bên cạnh, nàng cười đùa: "Ta hết việc rồi..."

"Thật tốt." Phong Minh bắt lấy cổ áo nàng, nháy mắt xách lên: "Tìm Cải Trắng."

Cải Trắng thích nàng, lấy nàng làm mồi dụ, có lẽ Cải Trắng sẽ lập tức nhảy ra.

"..." Bị xách theo như vậy thật không có tôn nghiêm nha Đại vương! A Phiến vô cùng uể oải, thời điểm rời đi nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Chiếu một cái, trên mặt bị hun khói đến đen nhánh, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng kiên định.

Bất quá...... Không quan hệ! Chờ nàng dùng đủ mười lần bụi sao chổi làm hắn xui xẻo liên tiếp, nhất định có thể đem ánh mắt kiên định này dập tắt.

Nhóm lão đại yên tâm, tiểu tiên nữ bảo đảm nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!

-----

[2] Tiêu thạch:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.