Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 77




Tiết Lam vốn đang giận bừng bừng, sao lại dễ dàng để Thời Chí đạt được mục đích, vì vậy hai tay cô liên tục dùng sức đẩy cằm Thời Chí.

“Anh hi sinh nhan sắc cái mung í, hừ, em là người ham mê mỹ sắc hay sao?”

Thời Chí gật đầu, thành thật trả lời: “Ừm, đúng vậy.”

Tiết Lam: “……….”

Nói bậy bạ cái gì thế hở!

“Cần anh nhắc em không,” Thời Chí khẽ nhướn mày, nhếch môi nói: “Ví dụ như, chuyện trong phòng tắm tối qua, lại ví dụ như, hôm trước…”

“Được rồi,” Tiết Lam lên tiếng ngắt lời anh, có chút chột dạ nói: “Thời Chí, em nói cho anh biết, đó đều là chuyện trước đây, em hiện tại đã thay da đổi thịt, hoàn toàn miễn dịch với nhan sắc của anh!”

Thời Chí “ồ” một tiếng, giọng thản nhiên: “Thế nên, ý của em là anh không có sức hấp dẫn với em?”

Thế thì cũng không phải!

Chẳng qua Tiết Lam vịt chết vẫn cứng miệng, “Nếu anh hiểu như vậy thì cũng được!”

Thời Chí “ờ” một tiếng, có chút hờn tủi: “Quả nhiên được rồi sẽ không quý trọng, có mới nới cũ mà.”

Tiết Lam: “……..”

Lại bắt đầu diễn cho cô xem đấy hở. Hừ, lần này cô mới không dễ dàng trúng chiêu đâu nhé!

Đôi môi mỏng của Thời Chí nhếch lên, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi híp lại rất chi séc xì, “Biết sao đây, anh cũng chỉ có thể tiếp tục phấn đấu ở phương diện khác rồi.”

Tiết Lam bất giác nuốt nước miếng, “Phấn, phấn đấu cái gì?”

Nhìn dáng vẻ của Tiết Lam, Thời Chí khẽ cười một tiếng, giây tiếp theo, anh khống chế hai tay cô đè lên ván cửa, “Em nói xem phấn đấu gì nào, hửm?”

Vừa dứt lời, anh liền cúi người xuống, mút lấy môi cô…

Sau một lúc lâu, nụ hôn mới chấm dứt.

Hai tay Tiết Lam vòng quanh cổ Thời Chí, cả người tựa vào ngực anh khẽ thở dốc.

Tay Thời Chí đặt nơi eo cô, nhẹ nhàng nhấc một cái, ôm lấy người trong lòng đi về phía sofa.

Sau khi đến cạnh sofa, Thời Chí ngồi xuống nhưng vẫn không buông Tiết Lam ra, mà ôm chặt cô vào ngực mình.

“Chuyện của Tô Vân Phi anh sẽ xử lý, em đừng bận tâm.” Thời Chí nhẹ giọng cam đoan.

Tiết Lam trừng anh một cái, nói: “Em mới lười quản anh, anh tự xem mà làm đi, đàn ông các anh không phải đều như vậy sao, quản lắm chắc chắn sẽ chê phiền.”

“Không chê phiền, anh thích bị em quản, em không quản anh sao được chứ, phải quản.” Thời Chí khẽ cười.

Tiết Lam bĩu môi: “Ngưng, nói nghe hay lắm, tới lúc đó nếu em thật sự kiểm tra di động của anh, chắc chắn anh sẽ không có thái độ như vậy.”

Thời Chí cũng không biện giải gì nhiều mà trực tiếp đưa điện thoại qua, “Tùy ý kiểm tra, mật khẩu màn hình là sinh nhật của em.”

Tiết Lam ngẩn người, “Thật sự đưa em? Em cũng có thể đọc nhật ký trò chuyện và vòng bạn bè wechat của anh?”

Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, “Đều được, đối với em, anh không có bí mật.”

Nghe thấy câu này, trái tim Tiết Lam liền thấy ấm áp, nhưng miệng vẫn như cũ nũng nịu đáp lại: “Hừ, em không thèm đọc đâu nhé, bằng không để công bằng, chẳng phải em cũng cần đưa điện thoại cho anh xem sao.”

Thời Chí nhíu mày, hỏi: “Vậy là điện thoại của em anh không thể xem?”

Tiết Lam trả lại một cách đương nhiên: “Dĩ nhiên rồi!”

Thời Chí sửng sốt, trong lòng bỗng có chút buồn bực.

Tiết Lam không chú ý thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Thời Chí, tiếp tục nói: “Cũng không thể nói là không thể, ngoại trừ lịch sử trò chuyện của em và Y Y, những cái khác trái lại anh đều có thể xem.”

Nghe vậy, sắc mặt Thời Chí bỗng chốc liền thả lỏng, nhưng vẫn không hiểu hỏi: “Vì sao với Miêu Y Y thì không được?”

Tiết Lam trực tiếp ngồi dậy, nhìn Thời Chí, “Bởi vì Miêu Y Y là chị em thân thiết của em mà, trên đời này không có cô gái nào muốn bị lộ lịch sử trò chuyện với bạn thân!”

Thấy Thời Chí vẫn có vẻ như hiểu như không, Tiết Lam vỗ vỗ vai anh nói: “Anh không cần hiểu, chỉ cần biết không thể xem là được.”

Nghe Tiết Lam nói vậy, Thời Chí gật đầu, cũng không tiếp tục nghiên cứu sâu.

Trên mặt Tiết Lam là vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”, sau khi ngập ngừng một lúc thì cầm điện thoại đưa cho Thời Chí, nói: “Vậy anh đổi mật khẩu di động đi.”

Thời Chí không hiểu: “Sao phải đổi? Sinh nhật của em không được ư?”

Tiết Lam trả lời: “Mật khẩu màn hình này của anh cũng dễ đoán quá rồi, lỡ như một ngày nào đó chúng ta công khai, điện thoại của anh như vậy có khác gì không khóa mật khẩu đâu, không an toàn cho lắm.”

“Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. Em và thằng nhóc Thịnh Lâm cùng ngày sinh, anh thế này tóm lại khiến em cảm thấy anh đang dùng sinh nhật của nó làm mật khẩu điện thoại, em ghen.”

Thời Chí bất đắc dĩ vỗ trán, bật cười nói: “Trước đây không phải còn rêu rao ship anh với Thịnh Lâm ư, sao bây giờ còn ghen nữa.”

Lúc hai người mới bên nhau, khi ấy Tiết Lam còn chưa lấy lại bình tĩnh từ việc sập phòng, quả thực thật sự từng làm chuyện này.

Tiết Lam đúng lý hợp tình nói: “Ngày trước là ngày trước, bây giờ là bây giờ, nếu hiện tại anh đã là người của em thì em phải có trách nhiệm với anh, chắc chắn ai cũng không được.”

Vẻ mặt Thời Chí đầy nét yêu chiều: “Được, em phải luôn chịu trách nhiệm mới được.”

Tiết Lam vỗ ngực, cam đoan: “Yên tâm, tỷ tỷ không phải là người quẳng gánh giữa đường, chắc chắn sẽ luôn luôn chịu trách nhiệm.”

Thời Chí bật cười, “Vậy tỷ tỷ nói xem đổi thành gì?”

Tiết Lam không cần suy nghĩ liền đáp: “Hay là đổi giống em đi, chính là ngày mà chúng ta xác định quan hệ ấy.”

Thời Chí sửng sốt, bỗng bật cười: “Được.”

Hai người lại dây dưa trên sofa một lúc, Thời Chí thấy thời gian không còn sớm nữa liền đi tắm trước.

Tiết Lam ngồi một mình trên sofa, sờ đôi môi hãy còn hơi sưng của mình, trên mặt toàn là vẻ phiền não.

“Haiya, Tiết Lam, mày là đồ đầu heo, sao lại không nhịn được mà bị cám dỗ như vậy cơ chứ!”

Rõ ràng một giây trước còn hùng hổ tuyên thệ sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, giây sau đã bị hôn tới thần hồn điên đảo, cũng quá chi mất mặt rồi.

Có điều trải qua phản tỉnh thì cô giác ngộ một cách sâu sắc, không phải do cô không có định lực mà là vì kẻ địch quá cao tay!

Chính là dáng vẻ yêu nghiệt của Thời Chí, lại còn cố ý dụ dỗ, nhất thời lập trường không vững cũng là lẽ bình thường, Tiết Lam tự an ủi mình.

Tiết Lam sau khi ở đây một thời gian mới biết, thì ra Tô Vân Phi cũng ở trong đoàn phim này.

Lúc đó vừa xảy ra chuyện của Khổng Linh Nhi, cô tiện tay lên mạng search một chút, nào ngờ tìm thấy tin tức Tô Vân Phi cũng tham gia diễn bộ phim này.

Cô từng bóng gió hỏi Thời Chí, có điều thấy phản ứng của anh dường như hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tô Vân Phi, lúc ấy cô mới thoáng yên tâm.

Bất quá xem tình hình hôm nay, hình như cô an lòng quá sớm rồi!

Haizzz, có một bạn trai trêu hoa ghẹo nguyệt, mệt tim quá đi.

Tiết Lam càng nghĩ càng ảo não, vì vậy tìm wechat của Miêu Y Y, bắt đầu xổ ra với chị em tốt.

Tiết Lam: “Y Y, có đó không?”

Phía Miêu Y Y hẳn là đang không có việc gì nên rep rất nhanh: “Có đây, gì vậy chế?”

Miêu Y Y: “À, khó dữ hen, cùng bạn trai sến sẩm đủ rồi, cuối cùng đã nhớ ra hãy còn một người chị em tốt là em đấy ư.”

Tiết Lam: “Em bớt đi! Chúng ta cũng thường xuyên liên lạc mà đúng không, đừng nói cứ như chị là người trọng sắc khinh bạn vậy chứ.”

Miêu Y Y: “Chế mới bớt đi á, chế xem thử lịch sử trò chuyện đi. Từ sau khi yêu đương với Thời Chí, có lần nào không phải em là người tìm chế trước chứ. Chính là chế, em coi như đã nhìn rõ, chế sớm đã bị Thời Chí mê hoặc tới không tìm được đường rồi!”

Tiết Lam vội lục lại lịch sử trò chuyện, éc, hình như đúng vậy thật.

Tiết Lam vội vàng bồi tội: “Được rồi được rồi, là chị sai, sau này em yêu rồi chị cũng cho phép em trọng sắc khinh bạn.”

Miêu Y Y gửi một meme khinh bỉ: “Ngưng, làm như ai cũng như chế vậy chắc.”

“Nói đi, vô sự không lên tam bảo điện, chế lại gặp chuyện gì rồi, không phải là cãi nhau với Thời Chí đấy chứ?”

Tiết Lam: “Cãi nhau gì đâu, hai tụi chị ổn lắm, làm gì cãi nhau.”

Miêu Y Y: “Vậy nên chế tìm em show ân ái, rải đường hở?”

Tiết Lam: “Không phải, thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay chị chạm mặt Tô Vân Phi.”

Miêu Y Y: “Mèng ơi, tình địch gặp nhau đỏ cả mắt, hai người xáp lá cà!”

Chuyện Tô Vân Phi thích Thời Chí, trước đây Tiết Lam cũng từng nói với Miêu Y Y. Đại khái là kể lúc ghi hình <Tần suất tâm động> thì hai người bởi vì Thời Chí mà xảy ra chuyện không vui.

Tiết Lam không nhịn được, gửi một meme khinh bỉ.

Tiết Lam: “Miêu Y Y, em nghiêm túc chút đi, xáp lá cà gì chứ, cứ như chị không có bao nhiêu phẩm cách ấy.”

Miêu Y Y: “Cũng phải, vậy rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?”

Tiết Lam ngẫm nghĩ, đem chuyện hôm nay gặp Tô Vân Phi kể sơ một lượt. Đương nhiên, phần sau khi vào phòng đóng cửa tính sổ với Thời Chí đã bị lược bỏ không nhắc tới.

Miêu Y Y gửi một meme trâu vl.

Miêu Y Y: “Bà chế quá dữ, chế tuyên bố chủ quyền thế này được á, Tô Vân Phi chắc chắn là ngu người luôn.”

Tiết Lam “Có chút xíu, đoán chừng cô ấy không ngờ chị và Thời Chí đã ở bên nhau.”

Miêu Y Y: “Chứ gì nữa, chẳng qua nghe chế miêu tả thì biểu hiện của Thời Chí được lắm nha. Thật ra nghiêm túc đánh giá thì chuyện này cũng không trách anh ấy được.”

Đương nhiên Tiết Lam biết việc này không thể nào trách Thời Chí, anh cũng không chủ động trêu ghẹo hoa đào mà đều là hoa đào tự động tìm tới cửa, vậy có thể làm sao chứ.

Miêu Y Y: “Thế chuyện Tô Vân Phi, chế định làm gì?”

Tiết Lam: “Thời Chí nói anh ấy sẽ xử lý, cho nên chị không hỏi nữa.”

Miêu Y Y: “Đồng ý, đàn ông trêu ghẹo hoa đào thì phải để anh ta tự mình giải quyết, phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ không cần thiết. Nếu anh ta ngay cả chuyện này cũng không xử lý được thì với tư cách là chị em thân thiết, em nhịn đau cho phép chế huỷ cp của em!”

Tiết Lam: “……..”

Miêu Y Y: “Thế nên, chế, rốt cuộc chế có gì buồn phiền vậy?”

Tiết Lam: “Y Y, hỏi em câu này nhé, chị thấy có chút kỳ lạ, em nói xem dung mạo chị cũng ổn, vóc dáng ok, sao chị lại không trêu được bông hoa đào nào hết vậy.”

Thấy Thời Chí hết đóa này tới đóa khác trong khi mình một mống cũng không, Tiết Lam nháy mắt liền muốn hơn thua, như thể cô chẳng có chút mị lực gì hết rọi ậy.

Miêu Y Y: “Woa, Tiết Lam, suy nghĩ này của chế rất nguy hiểm đó nha, vậy mà muốn hồng hạnh vượt tường!”

Tiết Lam: “………”

Cô hồng hạnh vượt tường? Lại từ đâu đưa ra kết luận này thế!

Miêu Y Y: “Thời Chí anh ấy biết không? Chậc chậc chậc, bỗng có chút mong chờ phản ứng của anh ấy sau khi biết được ghê.”

Tiết Lam: “Em nghiêm túc chút, hỏi em đó, trả lời mau!”

Miêu Y Y đáp: “Em cảm thấy có thể bởi vì chế quá khác người, người bình thường thật sự theo không nổi mạch suy nghĩ của chế.”

“Vì vậy, bà chế, chế dùng khí thế độc lạ khác người của mình chặt đứt tất cả hoa đào!”

Tiết Lam: “…….”

Tiết Lam: “Em bớt lừa chị đi, thật sự như em nói thì sao Thời Chí lại thích chị chứ?”

Miêu Y Y nói như thể đương nhiên: “Thế thì phải đi hỏi Thời Chí rồi, sao em biết được.”

“Còn nữa, em lừa chế làm gì chứ. Xin chế có thời gian thì tự vào siêu thoại của mình xem đi, mấy điều này là các fan của chế tổng kết ra đó, em cảm thấy có lý mà thôi!”

Tiết Lam ngạc nhiên: “Em rảnh rỗi lướt siêu thoại của chị làm gì, không phải là đi anti chị đó chứ.”

Miêu Y Y: “Trước đây không phải chế nói với em đấy ư, ship cp thì phải thâm nhập vào nội bộ fan only, vì vậy, sau khi ship chế với Thời Chí, em đã trà trộn vào nội bộ Việt quất rồi.”

Tiết Lam: “………”

Được lắm, con bé còn thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy nữa cơ đấy.

Lúc Tiết Lam đang cạn hết cả lời thì Thịnh Lâm bỗng gửi lời mời voice call với cô.

Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, tiện tay nhấn nút nghe, theo thói quen mở loa ngoài.

Tiết Lam: “Alo, sao nhớ tới chị mà gọi điện vậy.”

Thịnh Lâm: “You đi đâu rồi, tôi nhấn chuông nhà you nửa ngày cũng không ai ra mở, mau mở cửa, tôi tới tìm chút gì ăn.”

Tiết Lâm ngây ra, lúc này vừa định nói Thịnh Lâm là mình đi tham ban Thời Chí thì không biết vì sao, bỗng nhiên cô có chút chột dạ.

“Chuyện đó, quên nói với em, chị có hoạt động bên ngoài nên không ở nhà, em tự ấn mật mã vào nhà đi, trong tủ cạnh tủ lạnh có cơm tự sôi đó, rất tiện.”

Thịnh Lâm “ờm” một tiếng, nhưng lúc cậu chuẩn bị nói gì đó thì tình cờ làm sao, Thời Chí đi tắm trước cũng đúng lúc từ nhà vệ sinh bước ra.

“Anh tắm xong rồi, em cũng nhanh đi tắm đi, thời gian không còn sớm, tắm xong chúng ta mau đi ngủ.”

Tiết Lam chết trân, bỗng có chút luống cuống nhìn Thời Chí.

Thời Chí mặt mày khó hiểu, “Sao vậy?”

Tiết Lam không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại trên đùi.

Mà lúc này âm thanh Thịnh Lâm từ loa đã truyền sang, “Tiết Lam, sao you lại ở cùng Thời Chí? Còn nữa, trễ thế này you còn ở trong phòng Thời Chí làm gì?”

Tiết Lam thấy sự việc bại lộ thì chỉ có thể khai thật: “Được rồi, chị không có tham gia hoạt động mà tới đoàn phim Thời Chí tham ban.”

Dứt lời, cô lại không biết nói gì: “Còn nữa Thịnh Lâm, có phải đầu em bị kẹp cửa hay không, em nói xem muộn thế này chị ở phòng Thời Chí làm gì, bảo nhầm phòng em có tin không?”

Sau khi cô nói xong, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng, phía Thịnh Lâm trầm mặc hết mấy giây rồi điện thoại tức thì “tút” một tiếng, bị ngắt máy.

Tiết Lam sửng sốt, sau đó nhìn Thời Chí: “Thịnh Lâm không phải là đi mách với ba mẹ em đấy chứ?”

Thời Chí đáp: “Để anh giải thích với cậu ấy, hẳn là không đâu. Không sao, em đi tắm trước đi, anh nói chuyện với cậu ấy.”

Tiết Lam có chút lo lắng: “Hay là thôi đi, em cảm thấy anh có thể sẽ bị mắng đấy.”

Thằng nhóc Thịnh Lâm này đã điên lên thì ngay cả chị ruột là cô cũng dám mắng, càng đừng nói chi người khác.

Thời Chí cười bảo: “Không sao, cứ giao cho anh, không phải em nói muốn ngâm mình ư, anh đã xả nước cho em rồi, mau đi đi, bằng không nước lạnh đó.”

Tiết Lam thấy anh kiên trì thì cũng không nói gì nữa, sau khi “ừm” một tiếng thì vô tư hớn hở chạy đi ngâm bồn.

Thời Chí vào phòng ngủ lấy áo ngủ của Tiết Lam, sau khi đưa vào phòng tắm cho cô thì mới quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại trên bàn lên, chuẩn bị gọi cho Thịnh Lâm.

Nhưng lúc anh định lấy điện thoại qua thì mới phát hiện Thịnh Lâm vậy mà lại nhắn tin cho anh.

Thịnh Lâm: “Thời Chí, có vài lời tôi không tiện nói với Tiết Lam, nhưng cậu chắc chắn phải biết. Hai người muốn yêu đương thế nào tôi mặc kệ, nhưng trước khi kết hôn không được tạo ra sinh mệnh, tôi là em bà ấy, không muốn bà ấy chịu ấm ức.”

Thời Chí đọc xong tin nhắn của Thịnh Lâm thì nhịn không được thở dài, đương nhiên anh hiểu ý của Thịnh Lâm.

Cậu ấy sợ nếu như họ có thai trước khi kết hôn, như vậy tất cả các tin tức tiêu cực đều sẽ chĩa về Tiết Lam. Truyền thông lại càng đủ loại lời đồn vô căn cứ, suy đoán ác ý đều sẽ dồn hết lên người cô.

Thời Chí đáp: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy chịu ấm ức.”

Trên đời này, Tiết Lam là người duy nhất anh nâng niu trong tim, sao anh nỡ để cô phải gánh chịu dù chỉ nửa phần ủy khuất cơ chứ.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng khách sạn của Tô Vân Phi bị quản lý gõ cửa.

“Vân Phi, có phải em không nghe chị khuyên, lại chọc gì tới Thời Chí rồi?” Quản lý của Tô Vân Phi đi thẳng vào vấn đề.

Tô Vân Phi tối qua cả đêm không ngủ, trong đầu toàn là việc Tiết Lam và Thời Chí bên nhau, khí sắc lúc này cực kỳ xấu.

Vẻ mặt Tô Vân Phi cứng đờ, “Thời Chí tìm chị?”

Nét mặt quản lý nghiêm trọng, “Quản lý của cậu ấy sáng nay gọi cho chị, khen diễn xuất của em tốt, tiền đồ vô lượng gì gì đó.”

“Nhưng khi kết thúc trò chuyện, anh ấy lại nói Thời Chí không rành giao thiệp, có thể không trở thành bạn bè với em được, nhưng họ cũng không hi vọng trở thành kẻ thù, lời này có ý gì, cũng không cần giải thích cho em đâu nhỉ.”

Tô Vân Phi ngây người, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Nhưng quản lý của cô ấy vẫn không định bỏ qua, tiếp tục nói: “Trước đây vẫn luôn bàn bạc một bộ phim điện ảnh cho em, vốn dĩ sắp thành rồi, nhưng sáng nay nhà sản xuất lại trả lời một cách rõ ràng với chị, nói em không phù hợp.”

“Chị truy hỏi ba lần, nhà sản xuất mới nhắc nhở chị một câu, bảo chúng ta đừng trêu vào người không nên trêu, ví dụ như Giải trí Thế Hoa cùng Tập đoàn Thời thị sau lưng Thế Hoa.”

Nghe tới đây, Tô Vân Phi không thể nào tiếp tục ôm chút tâm lý cầu may nào nữa, trực tiếp khụy xuống đất, hai tay ôm gối thấp giọng bật khóc.

Nếu trước đây nhắc tới tập đoàn Thời thị, có thể mọi người sẽ không liên tưởng tới Thời Chí, nhưng sau vụ việc của Khổng Linh Nhi và tập đoàn Khổng thị, trong giới chỉ cần đầu óc linh lợi, tin tức bén nhạy một chút thì e là đều đã thu được tin.

Khoảng thời gian này, chuỗi đồng vốn của tập đoàn Khổng thị bị đứt đoạn, công ty phá sản vỡ nợ, tập đoàn Thời thị nhân cơ hội thu mua với giá thấp, gây ra một cú nổ không nhỏ trong giới kinh doanh.

Theo lý thuyết đây vốn là chuyện trong giới thương mại, người của giới giải trí hẳn không mấy quan tâm, nhưng miếng bánh trong showbiz dưới trướng tập đoàn Khổng thị lại trực tiếp rơi vào trong túi giải trí Thế Hoa.

Mà lúc này, phỏng đoán thế lực đứng sau giải trí Thế Hoa là tập đoàn Thời thị cũng được chứng thực.

Cũng có tin tức truyền ra vì sao tập đoàn Khổng thị lại rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy, là vì con gái của nhà họ Khổng – Khổng Linh Nhi – đã chọc tới Thời Chí.

Thật ra trước đây chuyện Khổng Linh Nhi theo đuổi Thời Chí rất nhiều người trong giới đều biết. Dù sao Khổng Linh Nhi cũng chẳng hề che giấu, dựa vào gia thế không tệ, vẫn luôn tự tung tự tác, lần này e là đạp phải ván sắt rồi.

Mà Thời Chí và tập đoàn Thời thị rõ ràng cũng có dây mơ rễ má, có tin tức truyền ra nói thân phận của Thời Chí thực ra chính là người thừa kế duy nhất kia của nhà họ Thời đứng sau tập đoàn Thời thị.

Đối với những việc này, có truyền thông lá cải tìm cách chứng thực từ bộ phận PR của Giải trí Thế hoa và tập đoàn Thời thị. Đôi bên mặc dù không trả lời trực tiếp nhưng cũng không phủ nhận, nhưng như vậy đã đủ nói rõ tin tức này mười phần hết tám chín phần là thật.

Chẳng qua đây cũng chính là mục đích của Thời Chí. Lúc trước anh không để lộ thân phận của mình là vì cảm thấy không cần, nhưng bây giờ không như vậy, anh có người mình muốn bảo vệ.

Đầm nước giới giải trí sâu nhường nào, đương nhiên Thời Chí hiểu rất rõ. Dù sao Tiết Lam cũng ở trong giới này, vậy anh phải dùng phương thức của mình để bảo hộ chu toàn cho cô.

Hai người yêu nhau tạm thời có thể không công bố ra bên ngoài, nhưng với người trong giới, anh cũng vô tình hay cố ý để lộ phong phanh, ít nhất để những kẻ lòng dạ bất chính cũng theo đó mà lượng sức bản thân có thể động vào hay không.

Tô Vân Phi và quản lý của cô ấy đều biết, đây là lời cảnh cáo của Thời Chí đối với họ.

“Vân Phi, chị biết tâm ý của em dành cho Thời Chí, nhưng rõ ràng cậu ấy không có ý với em, đừng tiếp tục trêu vào cậu ấy nữa. Cậu ấy không phải là người mà chúng ta có thể động vào.” Quản lý tận tình khuyên nhủ.

Sao Tô Vân Phi lại không biết điều này cơ chứ. Thời Chí còn lạnh lùng hơn cô ấy tưởng tượng, dường như bất cứ ai cũng không chạm được một chút tình cảm của anh.

À không, vẫn có, Tiết Lam không phải là người đó đấy sao.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng tối qua anh nhẹ giọng dỗ dành kéo Tiết Lam vào phòng, tim Tô Vân Phi không khỏi nhói lên.

Anh ấy dùng tất cả sự dịu dàng của mình cho người anh ấy muốn trao, thế nên với người khác, sao anh ấy còn có thể để ý được chứ.

“Phần diễn còn lại trong bộ phim này của em cũng không nhiều, chúng ta cứ thành thật quay xong rồi rời đi. Em ở trong giới giải trí phấn đấu hết mình nhiều năm như vậy, em cũng không muốn mọi nỗ lực của mình đều đổ sông đổ bể chứ.”

Quản lý biết Tô Vân Phi là người rất coi trọng sự nghiệp, vì vậy dùng điểm này để tiếp tục khuyên bảo.

Tô Vân Phi nhắm mắt đè nén cảm giác chua xót trong lòng. Đúng vậy, hiện Thời Chí không hề cho cô lựa chọn, nếu cô không muốn sự nghiệp bị phá hủy, vậy thì đừng nên tiếp tục chấp mê bất ngộ.

Với cô mà nói, hậu quả của việc chấp mê bất ngộ, cũng chỉ là người và tiền trống không mà thôi.

“Yên tâm, em biết mình nên làm gì.”

Tiết Lam ở đoàn phim cùng Thời Chí thêm một tuần, lần này thật sự phải đi rồi, bởi vì đã sắp xếp công việc.

Bộ phim đam cải <Thiên thịnh> lúc trước cô tham gia chuẩn bị phát sóng, hiện đoàn phim đang làm tuyên truyền, bao gồm các hoạt động như phỏng vấn, show giải trí v..v…

Ngoại trừ hai vị nam chính, Tiết Lam thân là diễn viên có nhiều phân cảnh nhất thì hoạt động tuyên truyền kiểu này chắc chắn sẽ phải tham gia.

Đúng lúc hai ngày nữa đoàn phim đã bàn bạc xong một kỳ gameshow để tới tuyên truyền, diễn viên chính đều phải đi, vì vậy, Tiết Lam cũng cần tham dự.

Hôm trước khi Tiết Lam sắp sửa rời đi, buổi chiều Thời Chí liền về từ sớm.

Tiết Lam vừa thấy thời gian mới hơn ba giờ thì không khỏi có phần ngạc nhiên: “Hôm nay sao lại sớm thế, đoàn phim buổi chiều được nghỉ ư?”

Thời Chí đáp: “Không có, anh nói với đạo diễn Mã muốn ở cạnh bạn gái nên xin nghỉ.”

Tiết Lam nhịn không được đỡ trán, “Sáng mai em mới đi, anh có gì tối về nói không được à, còn xin nghỉ làm gì.”

Thời Chí lắc đầu, cười khẽ: “Thế không được, ban đêm đương nhiên có việc nên làm vào ban đêm.”

Nghe vậy, Tiết Lam trực tiếp tức tới bật cười. Cái người này có những lúc chẳng nghiêm túc gì cả, về sau còn ai nói với cô Thời Chí là người đứng đắn, cô sẽ ăn thua đủ với người đó!

Nhân lúc anh chưa kịp đề phòng, Tiết Lam liền đạp chân anh một cái, ai ngờ nửa đường lúc thu chân về lại bị Thời Chí níu chân.

Thời Chí thuận thế ôm cô từ sofa lên, “Mau dọn dẹp một chút đi, không phải tối qua em ầm ĩ đòi ăn lẩu sao, anh kêu Đại Bảo đặt chỗ ở quán lẩu gần đây rồi, lát nữa chúng ta qua đó.”

Tiết Lam hơi ngạc nhiên, “Vậy ra anh xin nghỉ là để cùng em ăn lẩu sao? Đạo diễn Mã có biết anh trốn việc không đấy?”

Thời Chí quệt mũi cô, khẽ cười: “Hết cách rồi, vì bạn gái, trốn việc thì trốn việc thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.