Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 36




Sáng hôm sau, Cao Thông và Trương Giai cùng xuất hiện ở phòng Tiết Lam.

Tiết Lam ăn bánh bao Trương Giai mang đến, cắn ba bốn miếng thì có thể ăn hết một cái bánh, ăn phải gọi là ĐÃ.

Cao Thông muốn nói lại thôi hết một lúc lâu: “Lam Lam, chúng ta liệu có thể có chút tự giác của nữ minh tinh không.  Em nhìn thử khắp showbiz xem, có nữ minh tinh nào ăn lắm như em không chứ.”

Nhưng Tiết Lam lại rất tự nhiên đáp: “Thế không được, hiện tại em đã tiết chế lắm rồi đó, buổi tối ăn có tí tẹo. Còn nữa, mọi người đây là đạo lý gì chứ, không thể nào chỉ bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ.”

Cao Thông một lời khó nói hết: “Nếu như em đồng ý ăn cỏ thì cũng được.”

Ăn salad thì như thể uống thuốc độc, cô còn dám nhắc tới chuyện “ăn cỏ”.

Từ khi bắt đầu giảm cân, Tiết Lam đã bị Cao Thông lèm bèm quen rồi, hiện giờ hoàn toàn có thể đạt trình độ đàn khẩy tai trâu, cho nên cô chỉ nhún vai, tiếp tục ăn bánh bao thơm phưng phức.

Chịu thôi, hiện tại cô cũng chỉ có bữa sáng là có thể ăn carbon hydrate mà không phải kiêng khem, cô phải tranh thủ mới được.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiết Lam đi thẳng tới đoàn phim ở bên cạnh khách sạn. Ai ngờ vừa tới thì đã bị người ta kêu đi, nói là đạo diễn tìm cô có chuyện.

Tiết Lam khó hiểu đi qua đó, nhìn thấy đạo diễn Hứa Lương đang ngồi đằng sau một đống máy móc quay phim.

“Đạo diễn Lương, chú tìm cháu có chuyện gì sao?”

Hứa Lương vẫy tay, ra hiệu cho Tiết Lam qua đó ngồi. Tiết Lam cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh đạo diễn, dáng vẻ xin rửa tai lắng nghe.

Đạo diễn  Hứa vui vẻ nhìn Tiết Lam, nói: “Tiết Lam nè, cô biết phim của chúng ta đề tài gì không.”

Tiết Lam cho rằng đạo diễn Hứa đang khảo bài cô nên nghiêm túc suy nghĩ trong chớp mắt rồi đáp: “Biết chứ ạ, phim của chúng ta là tiên hiệp cổ trang.”

Đạo diễn Hứa ngạc nhiên, tựa như không ngờ Tiết Lam có thể trả lời một cách nghiêm túc như vậy, “Cô nói cũng không sai, có điều phim của chúng ta ngoại trừ là tiên hiệp cổ trang, chủ yếu còn là phim đam cải.”

“Cho nên, tôi thấy gần đây cô đang quay show giải trí tình yêu, nghe nói biểu hiện trong chương trình cũng tốt lắm.”

Tiết Lam càng nghe càng hoang mang. Phim đam cải với show tình yêu của cô có quan hệ gì ư? Cô cũng đâu có nghe nói <Tần suất tâm động> và đoàn phim <Thiên thịnh> có dây mơ rễ má gì đâu.

Đạo diễn Hứa tiếp tục nói: “Là như vầy, bộ phim đam cải của chúng ta quan trọng nhất là gì, đương nhiên là sự ăn ý cùng phản ứng hoá học cp giữa hai nhân vật chính. Cho nên tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ, chính là phải mau chóng để hai nhân vật chính thân quen với nhau, như vậy cũng có lợi cho việc quay phim của chúng ta sau này, có phải không…”

Rời khỏi chỗ đạo diễn Hứa, Tiết Lam được nhân viên đoàn phim dẫn tới phòng hóa trang. Trên đường, cô cuối cùng đã dần dần trở nên bình tĩnh. Ý của đạo diễn là để cô đảm nhận vai trò tạo không khí cho đoàn phim, nghĩ cách trợ giúp hai diễn viên chính ư.

Tiết Lam shock. Dù thế cô nào cũng không ngờ ngày đầu tiên vào đoàn đã nhận được nhiệm vụ này.

Lẽ nào chuyện cô là cp fan của cặp đôi trong sách bị lộ rồi, bằng không sao đạo diễn lại biết cô có thiên phú về phương diện này cơ chứ?

Có điều thật sự là Tiết Lam nghĩ nhiều. Đạo diễn Hứa nhìn thấy biểu hiện của cô trong show tình yêu, cảm thấy tính cô khẳng khái, phương diện hoạt náo không khí rất được mà thôi.

Bởi vì nhân vật tiểu sư muội mà Tiết Lam đóng giống kiểu chạy vặt bắc cầu, cảnh diễn phần lớn đều đi theo bên cạnh hai nam chính, vì vậy cô rất chi là vinh hạnh được phân cùng một phòng hóa trang với hai vị nam chính.

Chuyện tốt như vậy Tiết Lam đương nhiên hết sức vui vẻ, bởi vì bị đạo diễn gọi đi nên hơi chậm trễ thời gian. Lúc cô tới phòng hóa trang, hai vị nam chính đã đến nơi.

“Lam Lam, cô rốt cuộc tới rồi.”

Người chủ động chào hỏi Tiết Lam chính là nghệ sĩ cùng công ty cô – Nghiêm Tân. Anh cũng pass thử vai, hiện giờ là một trong hai nam chính của bộ phim này.

Nhắc tới quan hệ với Nghiêm Tân, Tiết Lam cũng cảm thấy thật thần kỳ. Cô có thể cảm giác được hồi đầu Nghiêm Tân đối với cô tuyệt đối là tránh còn không kịp.

Đặc biệt là lúc ở hoạt động Tinh Quang Đại Thưởng. Anh ngồi cạnh cô, toàn bộ quá trình đều là tư thế sẵn sàng tháo chạy.

Nhưng vì để thử vai <Thiên thịnh> nên công ty sắp xếp cho cả hai cùng tham gia lớp đào tạo diễn xuất, hai người cũng dần dần trở nên thân quen.

Sau này, trên lớp lão sư lại cho hai người thường xuyên diễn tay đôi với nhau. Qua qua lại lại, Nghiêm Tân dần dần buông bỏ phòng bị với cô, quan hệ của đôi bên trái lại khá tốt.

Sau khi Tiết Lam xác nhận đã qua thử vai, Nghiêm Tân còn đặc biệt gửi wechat, nói cô yên tâm, tới đoàn anh bảo kê cho cô!

Qua thời gian ở cạnh nhau, Tiết Lam coi như hoàn toàn hiểu rõ tính cách Nghiêm Tân. Ngốc nghếch đáng yêu, đôi lúc lại ngây ngô, mạch não cũng hết sức kỳ lạ, thường xuyên khiến người ta dở khóc dở cười.

Tiết Lam thường xuyên cảm thấy về phương diện lạc điệu khác người, cô không bằng Nghiêm Tân.

“Tuyên Bạch mau qua đây, tôi giới thiệu với cậu. Đây là Tiết Lam, cùng công ty với tôi.” Nghiêm Tân nói.

Đàm Tuyên Bạch là vị nam chính khác trong phim, Tiết Lam hướng về phía đối phương gật đầu chào, “Xin chào, tôi là Tiết Lam.”

Đàm Tuyên Bạch: “Xin chào, Đàm Tuyên Bạch.”

Tính cách Đàm Tuyên Bạch trái lại có hơi giống nhân vật Hạ Triều Dực mà anh đóng, có chút lạnh lùng, kiệm chữ như vàng.

<Thiên thịnh> là phim tiên hiệp cổ trang được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên. Bối cảnh là đại lục Xích Uyên, kể về đệ tử tiên gia tông môn Mạnh Nguyên Túc và đệ tử thế gia đại tộc Hạ Triều Dực chung tay chống lại ma tộc, bảo vệ đại lục Xích Uyên, cứu vớt bá tánh chúng sinh.

Nhân vật của Nghiêm Tân là đệ tử tiên gia tông môn Mạnh Nguyên Túc, Trần Vu do Tiết Lam diễn chính là tiểu sư muội của hắn.

Thấy Đàm Tuyên Bạch lạnh nhạt với Tiết Lam như vậy, Nghiêm Tân nhấc tay cái bốp, trực tiếp đập vai anh.

“Không phải tôi nói chứ, Tuyên Bạch cậu bị gì vậy, làm bộ cao ngạo lạnh lùng gì chứ. Tiết Lam cũng không phải người ngoài, anh em của tôi, hiểu hông?” Nghiêm Tân bô lô ba la nói.

Đàm Tuyên Bạch mặt mày vô cảm nhìn Nghiêm Tân, sau một hồi lâu, không mặn không nhạt nói: “Biết rồi.”

Sau đó anh lại quay qua Tiết Lam, bổ sung một câu: “Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiết Lam: “………..”

Đạo diễn Hứa, chú chắc chắn cần cô tới trợ giúp à? Hình như Nghiêm Tân tự mình đối phó rồi.

Còn nữa, thằng nhóc Nghiêm Tân này không phải là làm quen cũng nhanh quá chứ, thời  gian ngắn như thế đã hòa hợp với Đàm Tuyên Bạch?

Nghiêm Tân hình như hài lòng, bỏ qua cho Đàm Tuyên Bạch, cười ha ha nhìn Tiết Lam.

“Lam Lam, tôi nói bảo kê cho cô thì chắc chắn sẽ bảo kê cho cô. Yên tâm, thằng nhãi Đàm Tuyên Bạch này từ nhỏ đã vậy, coi lạnh lùng ngầu ngầu là đẹp trai, cả ngày mặt cứ đanh lại, giống hệt ông cụ non.”

Tiết Lam ngạc nhiên, từ nhỏ đã vậy?

“Hai người trước đó đã biết nhau sao?”

Nghiêm Tân cười hề hề: “Đúng thế, hai nhà tụi tôi trước đây là hàng xóm, sau đó lúc lên cấp ba thì cậu ấy ra nước ngoài du học. Thằng nhãi này e là bị người đẹp ngoại quốc mê hoặc nên sớm đã quên mất anh em cùng nhau trưởng thành, ít liên lạc, hôm qua lúc tới đoàn phim tôi mới nhận ra cậu ta.”

Nghe Nghiêm Tân nói, Đàm Tuyên Bạch nhạt nhẽo lườm anh chàng một cái, không lên tiếng.

Nghiêm Tân ấm ức nói: “Lườm cái gì mà lườm, bộ tôi nói sai sao. Nếu không phải hôm qua tôi nhận ra cậu trước thì e là cậu sớm đã quên mất tôi là ai rồi ấy.”

So với sự ấu trĩ của Nghiêm Tân thì Đàm Tuyên Bạch rõ ràng trầm tĩnh hơn nhiều, hiển nhiên không tranh cãi với anh chàng, vì vậy đề tài này rất nhanh liền kết thúc.

Có điều có sự lạc loài không giống ai của Nghiêm Tân nên bầu không khí đoàn phim ngược lại rất sôi nổi. Sau khi ba người thay trang phục và tạo hình xong thì có nhân viên dẫn đi chụp ảnh tạo hình.

Tiết Lam chỉ có một tấm ảnh đơn, chụp rất nhanh, nhưng sau khi Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch chụp xong ảnh đơn thì vẫn phải chụp ảnh hai người.

Tiết Lam vốn cho rằng mình đã không có tác dụng gì, với quan hệ của hai người Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch, còn cần cô ở giữa làm trung gian nữa chắc, bộ phim này không có ai biết nhau hơn hai người họ.

Nhưng ai ngờ buổi sáng vừa quay xong mấy cảnh thì xuất hiện vấn đề. Có lẽ đạo diễn Hứa  cũng muốn để hai diễn viên nhanh chóng trở nên thân quen nên đẩy lên quay trước mấy cảnh cảm tình cực kỳ ấm áp của hai người trong phim.

Nhưng ai ngờ thằng nhóc Nghiêm Tân rõ ràng không vào trạng thái, ánh mắt hoàn toàn không đúng, một cảnh sau khi NG mười mấy lần vẫn tìm không được cảm giác, đạo diễn Hứa không biết làm sao chỉ có thể tạm thời trước đổi cảnh quay khác.

Sau đó buổi tối lúc tan ca, đạo diễn Hứa vỗ vai Tiết Lam, ý tứ sâu xa nói: “Trông cả vào cô đấy.”

Tiết Lam: “……..”

Đừng mà, chú là đạo diễn còn không có cách, cô làm sao được chứ!

Tiếc là đạo diễn Hứa cũng không nghe được tiếng lòng gào thét của cô, kiên quyết dứt khoát đem nhiệm vụ giao cho cô.

Hết cách, Tiết Lam thân gánh trọng trách chỉ có thể sau khi quay lại khách sạn thì đặt chút đồ nướng và bia bên ngoài, cầm đi tới phòng Nghiêm Tân.

Đương nhiên, cô còn lôi cả Đàm Tuyên Bạch.

Một lon bia, một que xiên, ba người vừa ăn vừa bắt đầu trò chuyện.

“Nghiêm Tân, nói thử xem, hôm nay ở trường quay rốt cuộc là bị gì thế. Cậu xuất thân chính quy, số lần NG vậy mà còn nhiều hơn tổng số lần của tôi và Tuyên Bạch, có chút không biết nói sao luôn á.” Tiết Lam đi thẳng vào vấn đề.

Kể ra thì trong ba người, cũng chỉ có Nghiêm Tân là chân chính tốt nghiệp từ học viện điện ảnh.

Tiết Lam là được tìm kiếm ngôi sao phát hiện đưa vào showbiz, coi như nửa đường đổi nghề. Đàm Tuyên Bạch thì debut từ show tuyển chọn năm ngoái, theo lý mà nói không nên NG nhất chính là Nghiêm Tân nhiều kinh nghiệm mới phải.

Nghiêm Tân cũng rất bất đắc dĩ: “Chuyện này nói ra thật sự không thể trách tôi, chủ yếu là vì cảnh đó yêu cầu trong mắt phải biểu hiện được tình cảm quấn quýt lưu luyến. Tôi với Tuyên Bạch hai đứa già diễn với nhau, tôi thật sự không nhập vai được.”

Phim đam cải vì để qua thẩm nên rất nhiều cảnh tình cảm đều không được phép trực tiếp biểu đạt, chỉ có thể thông qua các chi tiết nhỏ, vì vậy giao lưu bằng mắt giữa hai nam chính hiển nhiên cực kỳ quan trọng, đương nhiên cũng là cảnh trọng yếu.

Tiết Lam khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải trước đó cậu đã biết đây là phim đam cải hay sao, diễn viên diễn chung với cậu chắc chắn là nam, không phải ngay cả phim đam cải là gì cậu cũng không biết đó chứ?”

Nghiêm Tân lắc đầu: “Tôi đương nhiên biết chứ, nhưng tôi không ngờ người đóng chung với mình lại là Tuyên Bạch. Tụi này thân nhau như vậy, nhìn mặt cậu ấy là tôi thoát vai rồi, không cách nào xem cậu ấy thành Hạ Triều Dực được, càng không cách nào bắt mình nhập vào vai Mạnh Nguyên Túc.”

Những cảnh khác còn đỡ, nhưng cứ tới cảnh tình cảm có dính tới ánh mắt là anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi.

Tiết Lam sửng sốt, không ngờ việc này lại là nguyên nhân: “Sao Tuyên Bạch người ta lại ok. Cậu xem lúc quay, sự kiềm nén và chịu đựng trong ánh mắt cậu ấy, tôi ở bên cạnh nhìn mà không khỏi đau lòng luôn ấy.”

“Còn nữa, rất nhiều diễn viên lúc quay phim gặp người quen là chuyện bình thường, tỷ như cậu với tôi hiện tại cũng rất thân. Lẽ nào hai chúng ta cũng không cách nào diễn cảnh tình cảm à?”

Nghiêm Tân ngơ ngác, bỗng cảm thấy lời Tiết Lam hình như rất có lý, “Hay là chúng ta tìm cảnh diễn thử đi?”

Tiết Lam nhịn không được lườm một cái sắc lẹm: “Cậu diễn với tôi thì có tác dụng gì, ngày mai cũng đâu phải hai chúng ta diễn với nhau. Hiện giờ cậu nên tranh thủ thời gian tập diễn với Tuyên Bạch mới đúng.”

Dứt lời, Tiết Lam quay qua nhìn Đàm Tuyên Bạch, “Nào Tuyên Bạch, anh chia sẻ với cậu ta kinh nghiệm và tâm đắc của mình, tôi sợ ngày mai cậu ta lại như vậy thì đạo diễn sẽ vác gậy đuổi cậu ta khỏi đoàn mất.”

Bị Tiết Lam cue đột ngột, Đàm Tuyên Bạch ngẩn ra hết mấy giây rồi mới thong thả nói: “Thực ra cũng không có tâm đắc gì, tôi chỉ hoàn toàn tưởng tượng mình thành Hạ Triều Dực, đồng thời lý giải và cảm nhận từ tận đáy lòng tình cảm với Mạnh Nguyên Túc.”

Nghe thấy lời này, Tiết Lam bỗng dưng như được gột rửa. Đúng ha, suy cho cùng, có thể là Nghiêm Tân vẫn không hiểu và cảm nhận được tình cảm mà Mạnh Nguyên Túc dành cho Hạ Triều Dực, cho nên mới rề rề mãi không thể nhập vai.

Dù sao bất luận là trong phim hay trong cuộc sống thực tại, rất nhiều người vẫn chống đối tình yêu đồng giới trong vô thức.

Lúc này Nghiêm Tân dường như cũng nghĩ tới điểm đó, bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau, anh chàng chợt đứng dậy, kéo Đàm Tuyên Bạch sang bên cạnh.

“Nào, chúng ta lại diễn thử một lần cảnh phim hôm nay. Tôi thật sự không tin, lẽ nào còn thật sự có thể khiến tôi suy diễn kiếp nằm ngửa!” (Mic: có đồng chí nào hơm hiểu “kiếp nằm ngửa” ở đây hơm:))

Tiết Lam: “………”

Đàm Tuyên Bạch: “…………”

Liệu có thể đừng gây shock vậy không, sợ giật đùng đùng!

“Nghiêm Tân, tin tưởng bản thân, phô diễn khả năng mà cậu đã tích góp được. Ải này cậu nhất định có thể tự mình khắc phục.” Tiết Lam nói xong thì khui chai bia đặt trước mặt Nghiêm Tân.

“Thực sự không được thì uống một hớp.”

Nghiêm Tân: “……”

DỞ. HƠI à! Không ngờ anh có ngày đóng phim còn phải mượn bia rượu để lên tinh thần, tuồn ra ngoài thì anh còn có thể lăn lộn trong giới giải trí ư.

Sau đó, Nghiêm Tân cầm chai bia ngửa cổ uống cạn, kéo Đàm Tuyên Bạch sang bên cạnh tập diễn.

Suốt cả buổi tối, mấy cảnh đó Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch hai người cứ diễn tới diễn lui, còn Tiết Lam thì ở bên cạnh tận trách chỉ đạo.

“Nghiêm Tân, diễn ra chút cảm giác rồi nhưng vẫn còn thiếu. Ánh mắt phải có cảm giác pháo hoa văng đầy trời, hiểu không?”

“Đúng rồi, chính là loại cảm giác sau khi hết sức kiềm chế thì không muốn kiềm lại chút nào nữa đó.”

“Ánh mắt nhập vai rồi, nhưng tình cảm rõ ràng vẫn chưa đủ dồi dào, cảnh này thử lại lần nữa.”

Cuối cùng, mấy cảnh này nhận được sự công nhận của Tiết Lam thì ba người mới có cơ hội nghỉ ngơi.

“Cô cũng không phải đạo diễn, cô khẳng định có thể hiểu?” Nghiêm Tân chân chính hoài nghi nói.

Mới rồi anh cũng bị ma quỷ mê hoặc nên mới tin lời của tay mơ như Tiết Lam đến thế!

Nhưng Tiết Lam không đồng ý, vỗ ngực hùng hồn cam đoan: “Yên tâm, mặc dù tôi không có chuyên môn đạo diễn nhưng tôi là người xem mà, cho nên tôi từ góc độ khán giả cảm thấy hoàn toàn ok.”

Người xem quan trọng nhất của phim đam cải chính là cp fan, ít ra khoản ship cp thì cô chưa từng thua ai!

Lúc Tiết Lam quay về phòng mình thì đã hơn mười một giờ.

Cô xoa cổ nhìn di động, lúc này mới phát hiện hai tiếng trước Thời Chí vậy mà lại gọi cho cô, cô cài chế độ im lặng nên không biết.

Tiết Lam định gọi lại cho anh, nhưng nhìn thời gian trên di động thì vẫn lựa chọn nhắn tin hỏi thử.

Tiết Lam: “Anh ngủ rồi à. Mới vừa cùng đồng nghiệp tập diễn xong, di động để chế độ im lặng nên không nghe thấy điện thoại của anh.”

Bên Thời Chí rõ ràng vẫn chưa ngủ, rất nhanh đã nhắn lại.

Thời Chí: “Vẫn chưa, vừa tắm xong.”

Tiết Lam ngây ngẩn. Vừa tắm xong ư, vậy nếu như lúc này video call thì chẳng phải đúng lúc có thể bắt gặp hình ảnh mỹ nhân rời bồn tắm?

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Tiết Lam vẫn rất lý trí gọi điện thoại nghe thông thường.

Cuộc gọi rất nhanh đã được bắt máy, âm thanh của Thời Chí truyền qua.

Thời Chí: “Tập diễn xong rồi?”

Tiết Lam: “Xong rồi, vừa về tới phòng khách sạn, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Thời Chí “ừm” một tiếng nói: “Cũng không có chuyện gì, muốn hỏi thử cô có tiện gửi cho tôi công thức của túi thuốc giúp an giấc trước đây hay không, tôi muốn tìm người làm vài cái.”

Tiết Lam quan tâm: “Sao vậy, anh lại mất ngủ ư? Công thức lát nữa tôi sẽ gửi cho anh. Không được, tôi sợ cách điều phối không đúng sẽ ảnh hưởng tới công hiệu của thuốc. Vẫn là tôi tìm người làm rồi gửi qua cho anh nhé.”

Thời Chí ngập ngừng, “Được, vậy làm phiền cô rồi.”

Tiết Lam không để bụng đáp: “Xời, với quan hệ của chúng ta, anh khách sáo quá.”

Nghe thấy câu này, thời gian Thời Chí im lặng rõ ràng có hơi dài.

Tiết Lam nghi hoặc: “Nè, Thời Chí anh còn đó không?”

Giọng Thời Chí hơi khàn: “Còn đây.”

Tiết Lam: “Ùi, tự nhiên anh không lên tiếng, tôi còn tưởng tín hiệu không tốt chứ.”

Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, không giải thích vì sao mình lại đột nhiên im lặng, hơn nữa trực tiếp chuyển chủ đề.

Thời Chí: “Về tới khách sạn còn phải tập diễn, vậy hôm nay có phân cảnh nào quay không thuận lợi sao? Có vấn đề gì cô có thể trao đổi với tôi, để tôi xem liệu có thể đưa ra đề xuất giúp cô hay không.”

Tiết Lam đáp: “Hiện giờ không sao rồi, chủ yếu cũng không phải cảnh quay của tôi. Là một người bạn quen biết trước đây, tên Nghiêm Tân, cậu ấy là một trong hai nam chính trong phim, tối nay chúng tôi chủ yếu là giúp cậu ấy tập diễn.”

Thời Chí: “Chúng tôi? Còn có người khác nữa sao?”

Tiết Lam đáp: “Đúng vậy, chính là một nam chính còn lại trong phim, diễn viên diễn chung với Nghiêm Tân, họ tập diễn cả đêm.”

Thời Chí “ừ” một tiếng: “Thế cô không diễn chung với họ sao?”

Tiết Lam: “………Không, tôi ở bên cạnh chỉ đạo!”

Chỉ đạo cảnh tình cảm (sản xuất đường)!

Hôm sau sau khi tới đoàn phim, đạo diễn Hứa quả nhiên quay mấy cảnh vẫn chưa quay được ngày hôm qua trước tiên.

Trải qua nỗ lực tối qua, Nghiêm Tân rõ ràng đã tìm được cảm giác. Mấy cảnh kia gần như một lần là pass, đạo diễn Hứa mừng tới độ suýt nữa thì nhảy tưng tưng.

Đạo diễn xuyên qua cả đống máy móc camera, hướng về phía Tiết Lam dựng ngón cái.

Tiết Lam ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh, khẽ nở nụ cười, ẩn đi một thân công danh.

Có điều cô nhìn thấy Đàm Tuyên Bạch ở gần đó hiển nhiên vẫn chưa thoát vai. Khả năng diễn xuất thật sự rất tuyệt, không biết còn tưởng là chân tình thực cảm lộ ra cơ đấy.

Trong tiểu thuyết nguyên tác <Thiên thịnh>, Hạ Triều Dực do Đàm Tuyên Bạch diễn là người động lòng trước. Nhưng bị ánh mắt thế tục ngăn cản, Mạnh Nguyên Túc thì vô tư vô lự, nên trước đó hắn chỉ có thể chôn giấu tình cảm này tận đáy lòng, sự đấu tranh giãy giụa không thể nói ra miệng toàn bộ đều biểu hiện trong ánh mắt.

Đàm Tuyên Bạch diễn tả cảm giác kiềm nén này cực kỳ xuất sắc, ngay cả đạo diễn Hứa cũng tấm tắc khen ngợi anh.

Mà Tiết Lam đứng từ góc độ người xem thuần túy, một Hạ Triều Dực như vậy cũng có khả năng đánh động trái tim người xem nhất.

Quay thuận lợi như vậy, người hưng phấn nhất chính là Nghiêm Tân, nhao nhao nói trà chiều hôm nay của đoàn anh mời, vui như đứa trẻ.

Đàm Tuyên Bạch đứng cạnh nhìn Nghiêm Tân tay chân tung tẩy, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng ánh lên chút ý cười.

Từ sau khi tìm được cảm giác, Nghiêm Tân lập tức trở nên high quá thể đáng. Cái bộ dạng đó tóm lại khiến người ta nhịn không được ngứa tay.

Lúc nghỉ trưa, Nghiêm Tân cùng Đàm Tuyên Bạch lập đội chơi game.

Nghiêm Tân nhìn Tiết Lam, gào lên với cô: “Lam Lam, qua cùng chơi game này, kỹ thuật của Tuyên Bạch siêu giỏi, để cậu ta dẫn chúng ta thăng.”

Tiết Lam nhìn trò chơi trong điện thoại Nghiêm Tân, chẳng chút hứng thú.

“Không chơi, mấy người chơi đi, tôi không thích chơi game.”

Game này cô biết. Trước đây lúc ghi hình <Cuộc sống tươi đẹp>, lúc rảnh rỗi thì Thẩm Lãng, Dịch Phi Phàm và Miêu Y Y đều lập nhóm cùng chơi.

Hồi đầu ba người cũng muốn dắt Tiết Lam chơi chung, nhưng dường như cô trời sinh không có năng khiếu chơi game, “gà” vô cùng, có kéo cũng kéo không nổi, cho nên ba người dứt khoát bỏ rơi cô.

Có điều mặc dù Tiết Lam chơi game rất “gà” nhưng cũng may là không nghiện. Sau khi bị kick out ngược lại có cảm giác như được giải thoát.

Nghiêm Tân thấy Tiết Lam quả thật không hứng thú chơi game thì cũng không miễn cưỡng nữa, một mình theo sau Đàm Tuyên Bạch, chơi đến là vui vẻ.

Tiết Lam ngồi một mình trong góc cũng không rảnh rỗi, cô mở note trong điện thoại, bắt đầu gõ chữ viết truyện.

Hết cách rồi, sau khi vào đoàn thì thời gian rảnh chắc chắn rất ít, cho nên cô cũng chỉ có thể nhân lúc nghỉ và khi chờ quay tranh thủ viết.

Ai ngờ Tiết Lam vừa mới tĩnh tâm viết được hai câu thì Nghiêm Tân đột nhiên “ À HÚUUU”, trực tiếp khiến tình tiết trong đầu cô bay tán loạn.

Tiết Lam: “……”

Muốn đập chết anh ta!

Tại sao chơi cùng một game nhưng Đàm Tuyên Bạch người ta có thể yên lặng như vậy hả?

Quả nhiên gà mờ với đại thần có khác biệt. Nhìn phong cách người ta vạn sự không hoảng kìa, cái đồ gà mờ trong đám gà mờ Nghiêm Tân không cách nào sánh bằng.

Mặc dù Tiết Lam không hứng thú với game nhưng xem thì vẫn hiểu. Thông qua biểu hiện mới rồi của Nghiêm Tân, hoàn toàn chính là một đồng đội “eo như hi”.

Cũng may Đàm Tuyên Bạch tốt tính, tình nguyện dắt theo anh chàng, bằng không đổi một người khác thử xem, chắc chắn là cay cú tới má ruột cũng nhận không ra.

Vì vậy tiếp đó, trong phòng toàn là tiếng của tên gà mờ Nghiêm Tân.

“Nào, chúng ta lại đánh một ván, không được, tôi không tin tôi không thắng được con quỷ này.”

“Tuyên Bạch, cậu mau giúp tôi, không được không được, tôi sắp ngoẻo rồi.”

“Yahooo, cuối cùng thắng rồi, nhanh nhanh, tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng lại thêm một ván.”

…………. Đã yếu nhưng lại thích ra gió.

Tiết Lam nhìn bộ dạng bô la bô lô của Nghiêm Tân, thật sự nhịn không được mà đỡ trán.

“Chậc chậc chậc, Tuyên Bạch, thật sự cực khổ cho cậu rồi. Tôi rốt cuộc phát hiện, Nghiêm Tân cậu ta tuyệt đối là trùm “điếc mà thích hóng, ngọng mà thích nói” trong truyền thuyết, người bình thường không chịu nổi cậu ta đâu.”

Nghiêm Tân ngước lên nhìn Tiết Lam, vẻ mặt ngạc nhiên: “Úi, cô còn không biết xấu hổ bảo tôi điếc mà thích hóng, ngọng mà thích nói?”

Tiết Lam đáp như lẽ đương nhiên: “Tôi điếc game, nhưng tôi không có thích hóng, dựa vào đâu lại không dám nói cậu!”

Nghiêm Tân đúng lúc đánh xong một ván, không có gì bất ngờ, lại thua rồi.

“Ai nói chuyện cô chơi game chứ, tôi nói là vụ cô hát đấy. Lúc trước tôi ở trên mạng xem thấy rồi, cô hát khó nghe như vậy, rõ ràng là ngọng mà còn siêu thích nói, chết cười!” Nghiêm Tân nói.

Tiết Lam mặt không cảm xúc nhìn Nghiêm Tân: “Cậu nói ai hát khó nghe hả. Nghiêm Tân, vui lòng chú ý từ ngữ của cậu, tôi chỉ lạc tone, nhưng không khó nghe, OK?

Nghiêm Tân đờ ra, khó hiểu hỏi: “Cho nên, lạc tone với khó nghe khác nhau à?”

“Đương nhiên rồi!” Ánh mắt Tiết Lam hung hãn, khớp xương hai tay bị cô siết kêu răng rắc: “Nhớ kỹ, cậu có thể nói bộ dạng tôi khó coi, nhưng tuyệt đối không thể nói tôi hát khó nghe!”

Nghiêm Tân: “……..”

Bị gì vậy, còn nổi nóng nữa chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.