Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 29




Thời Chí cúp điện thoại của Hải ca, khóe miệng khẽ nhếch.

Vừa rồi trong điện thoại, Hải ca nói anh chạm mặt Tiết Lam trong thang máy, không ngờ nhanh như vậy cô đã chuyển qua.

Thời Chí cũng không biết mình bị gì. Hôm đó ở trong group nghe Tiết Lam và Thịnh Lâm bàn chuyện chuyển nhà, lại tình cờ trước đó Thịnh Lâm từng gửi định vị nhà mình trong group, anh ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dọn sang.

Có lẽ giống như Tần Tề nói, anh cũng bắt đầu thích náo nhiệt rồi chăng.

Không biết liệu có phải trùng hợp hay không, Thời Chí phát hiện hình như mỗi lần sau khi gặp Tiết Lam, anh sẽ không mơ thấy ác mộng trong một thời gian, chính là cơn mơ từ bé tới giờ vẫn luôn quấy nhiễu anh!

Thời Chí cầm điện thoại tìm wechat của Tiết Lam, nhưng do dự một lúc rồi vẫn xoay người ra ngoài.

Sau khi Tiết Lam về nhà thì hoàn toàn không hold nổi kích động, toàn bộ cơ thể đều chìm trong phấn khích khi vừa phát hiện cục đường to, mãi mà không thể dứt ra.

Thời Chí vậy mà cũng ở khu này, còn là tầng trên tầng dưới với thằng nhóc Thịnh Lâm. Chu choa mẹ ơi, chín bỏ lên mười tương đương với sống chung rồi còn gì!!!

Còn là tầng mười ba với tầng mười bốn, get được rồi get được rồi!

*1314: một đời một kiếp

Có điều cách che dấu tai mắt vụng về thế này cũng nhọc công hai người họ nghĩ ra quá.

Mạn phép hỏi, chuyện này với chiêu cáo thiên hạ có khác gì nhau?!

Nhưng lúc Tiết Lam đang đắm chìm trong sung sướng ngọt ngào của cp tui ship thì tiếng chuông cửa đột nhiên kéo tâm trí cô về.

Cô mở cửa xem thử, thế nhưng lại là Thời Chí.

Ù uây, em dâu tới cửa gặp mị nè!

Thời Chí mỉm cười thản nhiên: “Nghe Hải ca nói hôm nay cô dọn nhà, tôi lên xem thử có cần giúp gì không.”

Tiết Lam liên tục xua tay, “Không cần không cần, tôi dọn dẹp cũng gần xong rồi.”

Sau khi mời vào nhà, Tiết Lam lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh đưa cho anh: “Thời Chí, anh ăn cơm rồi hay chưa, cùng nhau ăn chút gì nhé.”

Vừa rồi cô order vài nguyên liệu trên mạng, shipper đã gửi đồ tới, Tiết Lam vốn định xuống lầu vứt rác xong thì về chuẩn bị cơm tối.

Ai ngờ ở dưới lầu đụng Hải ca, sau đó thì bị một cú kinh hỉ đập đến váng đầu. Nếu như không phải Thời Chí tới thì đoán chừng cơm tối cô cũng quên luôn rồi.

Thời Chí hơi ngước lên, cười đáp: “Được rồi, cô dọn nhà cả ngày mệt rồi, tôi nấu cơm cho, cô nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, Thời Chí xoay người vào bếp, Tiết Lam ngạc nhiên trong chớp mắt thì cũng vội vàng đi theo.

“Anh biết nấu ăn sao?” Tiết Lam dựa vào cửa nhà bếp, nhìn Thời Chí đang lật lật nguyên liệu trên bàn, dường như đang suy nghĩ xem nấu món gì.

Thời Chí ngước lên nhìn Tiết Lam, cười nói: “Ừm, chỉ biết vài món ăn gia đình đơn giản thôi.”

Rất nhanh anh đã chọn ra nguyên liệu cần dùng, rửa rau, thái rau, đổ dầu vào nồi, nhìn động tác thuần thục của anh là biết người thường xuyên xuống bếp.

Nếu Thời Chí đã muốn nấu cơm thì Tiết Lam cũng không giành với anh, ở bên cạnh giúp một tay, đưa đĩa đưa bát này nọ.

Rất nhanh đã nấu xong thức ăn, quả thực là đều là món ăn gia đình đơn giản, nhưng được cái hương sắc vẹn toàn, Tiết Lam nếm thử một miếng, nhịn không được gật đầu mãi.

Aaa, quả nhiên đàn ông tốt đều đã có bạn trai. (Mic: Móe, tui cười chớt vì tui cũng thấy vậy:)))

Người đã đẹp zai thì thôi đi, trù nghệ còn tốt như vậy, đúng là hời cho thằng nhóc thúi Thịnh Lâm mà!

Tiết Lam không coi trọng gì mà “ăn không nói ngủ không mớ”, vì vậy trên bàn cơm vừa ăn vừa trò chuyện với Thời Chí.

“Hôm nay tôi có dạo sơ một vòng, tiểu khu này của chúng ta hoàn cảnh quả thật không tệ. Thời Chí, anh chuyển qua đây từ lúc nào vậy.” Tiết Lam cúi đầu, miễn cưỡng coi như giấu được vẻ bà tám nơi đáy mắt.

Bàn tay đang gắp thức ăn của Thời Chí khựng lại, “…..Được một thời gian rồi.”

Tiết Lam “ờm” một tiếng, đồng tử không ngừng láo liên.

Được một thời gian rồi, vậy chẳng phải tức là hai người âm thầm bên nhau đã lâu hay sao.

Không biết Thời Chí nghĩ đến việc gì, lại bổ sung một câu: “Hoàn cảnh ở đây thực sự không tệ, lúc đó khi tiểu khu này vừa mở bán, tôi cũng vừa thấy thì đã ưng.”

Tiết Lam sửng sốt, tiểu khu vừa mở bán thì anh đã mua rồi? Thế không phải là sáu năm trước, khi ấy anh và Thịnh Lâm hẳn là còn chưa biết nhau nhỉ.

Đây là duyên phận trời định gì thế, hai người từ lúc chưa quen nhau thì đã mua nhà trong cùng một block?

Hơn nữa, bạn nói coi trùng hợp thế nào mà còn là tầng mười ba và tầng mười bốn. 

Á à, cp cô ship quả nhiên là cặp đôi trời định.

Tiết Lam kích động lại bới thêm chén cơm. Huhuhu, cơm ngon quá, đường của cp cô còn ngon hơn.

Sau đó, cô bất cẩn ăn hơi nhiều, sau bữa cơm chỉ có thể ngồi ườn trên sofa cho tiêu bớt.

Nhìn dáng vẻ Tiết Lam thì Thời Chí bất giác cười nói: “Cô không cần ủng hộ hết mình như vậy, tôi biết cơm mình nấu không ngon đến thế.”

Tiết Lam liên tục xua tay, vẻ mặt chân thành: “Anh khiêm tốn quá, thật sự rất ngon đó. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, anh biết nấu cơm đúng là quá sức khiến người ta bất ngờ.”

Dù sao toàn thân Thời Chí toát lên khí chất cao quý thanh thoát, tóm lại tạo cho người ta một cảm giác không dính khói lửa nhân gian. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì thật sự không cách nào tưởng tượng nổi dáng vẻ anh cầm nồi cầm xẻng bận rộn trong bếp.

Lại nói, thanh niên ở độ tuổi của anh biết nấu ăn căn bản rất ít, Thịnh Lâm không biết, Thẩm Lãng cũng không.

Trên mặt Thời Chí là ý cười nhàn nhạt, “Không có gì, hồi nhỏ ở nhà một mình, không muốn nhờ người giúp việc nên tự mình từ từ học một chút.”

Tiết Lam thuận miệng hỏi: “Hồi nhỏ công việc của ba mẹ anh rất bận rộn sao?”

Bằng không sao lại để con trẻ ở nhà một mình, còn vì vậy mà tự học nấu ăn.

Thời Chí ngập ngừng một lúc, “Cũng không phải, họ qua đời từ sớm.”

Tiết Lam sửng sốt: “Xin lỗi, tôi không biết…”

Trên mặt Thời Chí vẫn là nụ cười nhạt ấy, ngữ khí cũng rất bình thản: “Không sao, đều là chuyện rất lâu về trước rồi.”

Tiết Lam thấy Thời Chí như vậy thì trái tim bỗng có chút chua xót, cảm xúc mơ hồ không hiểu tức tốc ngập tràn.

Cô quyết định rồi, cô cũng muốn lệch mung!

Sau này thằng nhóc thúi Thịnh Lâm nếu như dám đối xử không tốt với Thời Chí, cô tuyệt đối tẩn cậu chàng không thương lượng!

Hai người lại trò chuyện một lúc, thời gian không còn sớm, Thời Chí đứng dậy, “Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.”

Tiết Lâm vội bật dậy từ sofa: “Tôi tiễn anh nhé.”

Thời Chí cười cười, không từ chối.

Chỉ là hai người ở lầu trên lầu dưới, Tiết Lam cùng lắm cũng chỉ có thể tiễn anh tới cửa thang máy.

Lúc Thời Chí sắp vào thang máy, Tiết Lam bỗng đưa tay kéo anh.

“Thời Chí, có phải gần đây anh lại mất ngủ không?” Tối nay Tiết Lam thấy tinh thần anh không tốt lắm nên có chút lo lắng.

Thời Chí sửng sốt, lặng lẽ nhìn cô: “Đừng lo, tôi không sao, bệnh cũ thôi.”

Tiết Lam không biết cụ thể nguyên nhân Thời Chí bị mất ngủ, nhưng đoán hơn phân nửa là có liên quan tới cảm xúc của anh.

Con người Thời Chí quá trầm tĩnh, thích dồn nén tâm sự trong lòng. Vừa rồi lại nghe anh nói ba mẹ anh đã qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, e là bởi vì cảm xúc dồn ép quá lớn, không người chia sẻ nên về lâu về dài mới hình thành nên chứng mất ngủ.

Trước đây khi ở trong đoàn, Tiết Lam từng bóng gió hỏi thăm Thịnh Lâm, ai ngờ thằng nhãi này hỏi một thì không biết ba, nghĩ mà nó chán.

Bỏ đi, chị gái cô đây sẽ thay thằng em quan tâm nhiều hơn, chăm sóc lo lắng cho em dâu vậy.

Tiết Lam: “Thời Chí, chúng ta cũng coi như gia….bạn bè, sau này anh có chuyện gì, hay là cần người trò chuyện thì tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”

“Yên tâm, nội dung trò chuyện tôi sẽ không nói với ai đâu, kể cả Thịnh Lâm.” Tiết Lam suy nghĩ rồi bổ sung một câu.

Thời Chí ngạc nhiên, có hơi bất ngờ: “Không làm phiền cô chứ?”

Tiết Lam lắc đầu nguầy nguậy: “Đương nhiên không rồi. An tâm, tôi với anh tuyệt đối là đường dây nóng di động 24 giờ.”

Khóe miệng Thời Chí nhếch lên: “Được.”

Cửa thang máy từ từ mở ra, giữa hàng mày Thời Chí không khỏi nhuốm chút cảm giác dịu dàng, một lúc lâu sau, anh bỗng nhẹ cười thành tiếng.

Mà tối hôm ấy, quả nhiên anh cả đêm không mộng không mị, có được giấc ngủ ngon hiếm hoi trong khoảng thời gian này.

Sáng sớm hôm sau, Cao Thông tới đón Tiết Lam đi quay quảng cáo.

Địa điểm quay là ở ngoại ô, lúc Tiết Lam tới nơi, sau khi người phụ trách của thương hiệu trông thấy cô thì tức thì liền cười tươi như hoa, thái độ phải nói là niềm nở vồn vã.

Biết sao được, với họ, Tiết Lam chính là thần tài đấy nhé. Không thấy cô ở hoạt động tùy tiện cắn một chút thôi mà hạt dưa của hãng họ đã sold out chóng vánh à.

Vốn dĩ trước đó họ hãy còn suy nghĩ về chuyện người đại diện, thế này không phải vừa hay chọn được người tốt đó sao.

Cộng thêm sau đợt sóng gió dữ dội hai hôm trước trên mạng của Tiết Lam, độ nổi tiếng quốc dân tăng vọt, đúng lúc nhân độ hot này tuyên truyền đại diện cho thương hiệu của họ, đúng là không thể nào thích hợp hơn.

Khi Tiết Lam đi vào nơi quay chụp, đạo diễn và nhân viên đều đang bố trí thiết bị cùng phông nền, sau khi cô chào hỏi đơn giản với mọi người thì đi thay trang phục và làm tóc trang điểm.

Trang phục quay là váy dài bồng bềnh màu trắng, sau khi Tiết Lam mặc vào nháy mắt tăng thêm mấy phần tiên khí.

Phương diện tạo hình cũng đi theo hướng trong sáng trang nhã, Tiết Lam suy đoán, đây chắc hẳn là một quảng cáo thập phần tiên khí duy mỹ.

Chỉ là lúc đọc kịch bản do đạo diễn đưa thì Tiết Lam trực tiếp đứng hình hết mấy giây.

“Kịch bản này sai rồi hay là cách trang điểm tạo hình sai rồi?” Tiết Lam hỏi.

Cao Thông ở bên cạnh đáp: “Không sai đâu, mới rồi anh đã xác nhận với đạo diễn rồi.”

Tiết Lam: “………..”

Thế nên họ đây là muốn cô mặc bộ đồ tiên khí nhất, sau đó đi làm cái chuyện lãng xẹt nhất?

Nhìn coi đây là cái quể gì vậy, cụ già khoanh tay? Mấy người không thấy có lỗi với bộ trang phục này sao?!

Cao Thông: “Em đâu có gì phải sợ, cũng không phải chưa từng làm, đạo diễn người ta nói rồi, kịch bản này tính ra vẫn là lấy cảm hứng từ em đó.”

Tiết Lam mặt mày thảng thốt, cô nào có, bớt đổ thừa cho cô đi!

Cao Thông cũng không nhiều lời gì nữa, móc di động ra, trực tiếp tìm kiếm một đoạn clip được ghép BGM từ acc nào đó.

Đây là clip do netizen nhiệt tình cắt ghép riêng cho Tiết Lam sau hoạt động Tinh Quang Đại Thưởng, hiện giờ đã có tới mấy triệu lượt xem trên tài khoản nào đó.

Clip ghép mấy ống kính của Tiết Lam ở hoạt động như cắn hạt dưa, cụ già khoanh tay, cổ vũ vân vân, lại phối thêm đoạn chênh phô của cô ở <Cuộc sống tươi đẹp> trước đó, cứ thế tuần hoàn, kết hợp với nền nhạc BGM được canh beat, xem thấy đúng là cực kỳ tẩy não khiến người ta cười sặc sụa.

Bình luận cũng toàn là “hahaha” hết sức vui vẻ.

[ Há há há há, trò quể gì vậy, coi cả triệu lần]

[Đúng là cười xỉu, mỗi ngày một lần ngăn ngừa bực bội]

[Cười chớt, đây là dùng gương mặt đẹp nhất làm hành động lãng xẹt nhất, cái BGM này vậy mà hợp vl]

[Chời đất ơi, tếu tới tăng xông luôn]

[Lam Lam, không ngờ chế cũng có ngày này. Hahahaha, mị là Việt quất nhưng vẫn rất muốn cười]

Tiết Lam lần đầu tiên thấy clip này, nhưng sau khi xem xong thì vừa tức cười vừa tức giận.

Có thể cảm khái một câu: giang cư mận đúng thật đều là nhân tài.

Chính là từ clip này, hình tượng Tiết Lam chênh phô lạc loài trong lòng đạo diễn cứ thế hình thành, sau đó thì có kịch bản quay thập phần lãng nhách như vậy.

Đạo diễn sau khi trông thấy tạo hình của Tiết lam thì tỏ ý cực kỳ hài lòng, ồn ào nói tuyệt đối sẽ giúp Tiết lam trở thành người lạc lõng xinh đẹp nhất.

Tiết Lam: “…….”

Cô đâu có muốn!

Quá trình quay rất nhanh liền bắt đầu.

Cảnh một là Tiết Lam ở trong nhà xem TV, cô vừa xem vừa ăn hạt dưa, cười nắc nẻ, thi thoảng còn cần làm động tác cụ già khoanh tay.

Toàn cảnh đều để diễn tả hạt dưa chính là nhàn rỗi cùng vui vẻ, cần chuẩn bị cắn hạt dưa đặng đu phim.

Có điều Tiết Lam bắt không được sóng não của đạo diễn. Nếu đã ở phòng khách nhà mình coi TV thì muốn cô ăn mặc như đi tham gia concert làm gì, lẽ nào không phải nên bận đồ ngủ thoải mái mới hợp lẽ à?

Còn sắp đặt lắm thứ không cần thiết thế này, cô thật sự chỉ muốn làm hành động lãng nhách đơn đơn giản giản mà thôi.

Chuẩn bị tâm lý hồi lâu, Tiết Lam cuối cùng thuyết phục bản thân. Bỏ đi, như Cao Thông nói đấy, cô có gương mặt cô sợ gì chứ!

Sau khi Tiết Lam gạt bỏ gánh nặng tâm lý, hoàn toàn thả lỏng bản thân, không phải là “lãng” à, không sợ.

Vì vậy, chiếu theo yêu cầu của đạo diễn, cảnh đầu tiên sau khi quay đi quay lại không dưới mười lần, cuối cùng cũng xong.

Chờ tới khi quay cảnh thứ hai thì Tiết Lam đã mệt phờ râu. Thấy lần này phối hợp quay cùng cô là một con vẹt thì thật sự cực kỳ muốn quẳng gánh giữa đường.

Sau khi bốn mắt nhìn nhau với con vẹt hết mấy giây, Tiết Lam nhận thua, theo phản xạ lùi về sau mấy bước, cô sợ con vẹt này mổ cô!

Đạo diễn: “Yên tâm, đây là vẹt nhà nuôi, còn từng tìm người chuyên môn huấn luyện nó nên sẽ không làm bị thương người khác. Lại đây lại đây, đừng sợ, em sờ thử xem, mặc dù nói nó là vẹt nhưng nó là giống biết hát, từ góc độ nào đó mà nói thì đôi bên cũng coi như một nhà.”

Tiết Lam: “……..”

Cmn, càng ứ muốn quay!

Nội dung cảnh thứ hai càng quái đản, kêu Tiết Lam và con vẹt tranh giành hạt dưa…

Đương nhiên, ngoại trừ mấy cảnh này thì còn lại đều là cảnh quay cận cảnh Tiết Lam và hạt dưa, cuối cùng còn chụp mấy bức ảnh tuyên truyền.

Vật lộn hết mấy tiếng, tới buổi chiều, quảng cáo này cuối cùng quay xong, hiện tại Tiết Lam đã sức cùng lực kiệt.

Èo, chủ yếu là tinh thần rã rời.

Lúc Tiết Lam từ trong nơi quay phim đi ra thì người phụ trách của thương hiệu haha vui vẻ tiễn cô tới cửa, còn bảo trợ lý tặng cô mấy hộp hạt dưa đủ vị, đặt ở cốp sau.

Trên đường về nhà, Cao Thông cười khà khà nói: “Chờ tới lúc quảng cáo này phát sóng, hình tượng lạc điệu của em chắc chắn có thể càng đi sâu vào lòng người.”

Tiết Lam: “……….”

NO, cô càng hi vọng hình tượng tiên nữ!

Thấy vẻ mặt chán đời của Tiết Lam, Cao Thông cũng không trêu cô nữa, miễn cho lần sau cô thật sự ngay cả quảng cáo cũng không muốn nhận, thế mới là đúng là hỏng bét.

Cao Thông suy nghĩ, quyết định phải xoa dịu, nói gì đó có thể lên dây cót cho Tiết Lam.

“Phía <Tần suất tâm động> đã định rồi, thứ bảy này bắt đầu ghi hình, địa điểm là ở đây, anh nhắc trước để em chuẩn bị.”

<Tần suất tâm động> chính là show xem người ta yêu đương kia.

Tiết Lam có hơi bất ngờ, “Nhanh vậy ạ?”

Không phải hôm qua mới hỏi cô sao, hiện giờ hiệu suất làm việc của đại gia đều cao như vậy?

Cao Thông có chút đắc ý đáp: “Không nhanh đâu, trước khi hỏi em thì đã bàn bạc gần xong điều kiện rồi, chủ yếu là họ khá hài lòng về em.”

Lúc đó khi <Cuộc sống tươi đẹp> livestream khá hot, ba hôm thì hết hai chễm chệ trên hot search. Sau khi kết thúc, tổ chương trình còn kịp thời tung ra bản cut đăng trên nền tảng, kết quả tỷ suất người xem đồng dạng cũng cao vượt dự đoán rất nhiều.

Đặc biệt là màn đấu trí đấu dũng của Tiết Lam với tổ chương trình, điểm cười dày đặc, vì vậy chiêu bài Tiết Lam có cảm giác show cực mạnh cũng coi như ra lò.

Thế nên khoảng thời gian này thật ra có không ít show đưa cành oliu cho họ, có điều sau khi trải qua sàng lọc, cũng chỉ có <Tần suất tâm động> là thích hợp nhất.

Tiết Lam như hiểu như không <À> một tiếng, “Có điều phải chuẩn bị những gì, cũng đâu phải em yêu đương.”

Cao Thông đáp lại như đúng rồi: “Đương nhiên phải chuẩn bị mấy câu trích dẫn tình yêu bất hủ í, dạo trước em nói gì mà tình yêu ngược chiều nè, yêu sai người có đau cũng phải buông tay nè, rất nhiều người viral trên mạng, lần này em tham gia show lại tiếp tục phấn đấu, tranh thủ tung thêm nhiều câu bất hủ.”

Tiết Lam: “……….”

Cô tới xem người ta yêu đương gặm đường chứ có phải tới chia uyên rẽ thúy đâu, nghĩ mấy thứ “văn vở bi thương” làm giề?

“Đừng, quá thiếu đạo đức, chương trình người ta vui vui vẻ vẻ rải đường, em thốt ra mấy câu đó cụt hứng thấy mồ, anh không sợ tổ đạo diễn vác gậy đuổi em đi à.” Tiết Lam lời lẽ chính đáng cự tuyệt.

Cao Thông nghĩ thấy cũng có lý nên cũng không mấy kiên trì: “Dù sao em cứ chuẩn bị một chút, lỡ như cần dùng thì sao, bằng không tới lúc đó em lên chương trình nói gì, tóm lại đâu thể ngồi ngay đơ được.”

Tiết Lam xua xua tay, không để tâm nói: “Tùy cơ ứng biến thôi ạ, không sao cả.”

Xe chạy thẳng tới nhà xe của cô. Cao Thông cùng với tài xế đi rồi, sau khi Tiết Lam ra khỏi thang máy thì tới thẳng nhà Thịnh Lâm.

Vừa rồi dọc đường về, Tiết Lam nhận được wechat của Thịnh Lâm nói hôm nay cậu về nhà, bảo cô sau khi về tới thì qua tìm cậu, có chuyện muốn nói với cô.

Dù biết password nhà Thịnh Lâm nhưng Tiết Lam vẫn lựa chọn nhấn chuông.

Em trai lớn rồi, vẫn nên tôn trọng sự riêng tư của em ấy. Hơn nữa lỡ như bất cẩn đụng phải gì đó cô không nên thấy thì tới lúc đó xấu hổ cả ba!

Sau cánh cửa rất nhanh có tiếng động, cửa lớn mở ra, Thịnh Lâm xuất hiện.

“Không phải you biết password à, nhấn chuông làm gì, còn mất công tôi đi ra một chuyến.” Thịnh Lâm vừa tắm xong, nửa thân trên để trần đang lau tóc.

Tiết Lam bực bội đáp lại: “Thằng nhóc thúi, chị đây là đang tôn trọng sự riêng tư của em đó được chưa, có được chị gái lịch sự như vậy em phải trộm mừng đó.”

Thịnh Lâm “xì” một tiếng, nghiêng người để Tiết Lam vào trong.

Tiết Lam vào nhà rồi thì nhìn cơ bụng tám múi của Thịnh Lâm, bình luận: “Không tệ nha, thời gian này em tập luyện không ít nhỉ, lần trước mới sáu múi.”

Thịnh Lâm nghe câu này thì dường như bỗng nhiên bị khơi lại ký ức gì đó, có chút cảnh giác lùi về sau tránh đi, sau đó cầm cái áo thun bên cạnh lên mặc vào.

Trông thấy phản ứng của Thịnh Lâm, Tiết Lam nhịn không được “xùy” một tiếng. Chẳng phải là trước đó lúc ở đoàn phim, cô ngứa tay sờ cơ bụng cậu chàng một lần sao, thế mà còn nhớ lâu như vậy!

Tiết Lam lầu bầu: “Đồ nhỏ mọn, ai muốn sờ chứ, xúc cảm còn không tốt bằng Thời Chí người ta.”

Trọng điểm là Thời Chí người ta còn rộng lượng, sau sự việc không hề có ý truy cứu, nào có nhỏ nhen như ai kia cơ chứ.

“You còn từng sờ cơ bụng Thời Chí?!” Thịnh Lâm mặt mày kinh hãi, âm thanh không khỏi cao vút: “You…đây là chuyện lúc nào?”

Tiết Lam giật mình, mấy giây sau mới hậu tri hậu giác lấy lại phản ứng, cô vậy mà lỡ miệng rồi….

Tiêu tùng rồi, còn có thể giải thích rõ ràng được không đây?!

Tiết Lam: “Chuyện đó, không phải, em nghe chị giải thích…”

Thịnh Lâm: “………..”

Không khí đông cứng hết mấy giây, Tiết Lam nhịn không được mặc niệm cho chính mình. Cô cảm thấy ngày chết của mình có thể không xa.

Nguyên nhân tử vong: mlem em dâu, sau đó bị em trai diệt khẩu!

Cách chết thế này rõ ràng không chút uy vũ, không được, cô phải vớt vát.

“Chị sai rồi, Thịnh Lâm, em xem chị là chị gái của em nên tha thứ cho chị lần này nha. Chị lấy nhân cách của mình ra thề, lần sau chị sẽ không ngứa tay nữa, được hay không?” Tiết Lam lấy lòng nhìn Thịnh Lâm.

Thịnh Lâm cười lạnh một tiếng: “Nhân cách? Đùa chứ you có hả, đừng có lấy mấy thứ you không có ra mà thề thốt bừa bãi.”

Tiết Lam: “……….”

Thiệt muốn đập chết nó mà!

Chẳng qua Thịnh Lâm chế nhạo cô xong thì cũng không tiếp tục bám chặt chuyện này nữa, chỉ là sau cùng cảnh cáo cô một cùng, “Sau này you bớt trêu chọc Thời Chí.”

Mặc dù quan hệ giữa Thịnh Lâm và Thời Chí không tệ, nhưng nói thật, cậu vẫn luôn không thể nhìn thấu được người này, cho nên mới khuyên Tiết Lam đừng đi chọc ghẹo Thời Chí.

Tiết Lam gật đầu lia lịa: “Biết rồi biết rồi, mặc dù chị già của em có chút không đáng tin nhưng chút chừng mực này chị vẫn có.”

Lần trước cô cũng là bị ma đưa lối quỷ dẫn đường nên mới chấm mút Thời Chí, sau này khẳng định sẽ không.

Tiết Lam đánh giá tình hình rồi nhanh chóng tìm thời cơ đổi đề tài: “Đúng rồi, em kêu chị qua bảo có chuyện muốn nói với chị, rốt cuộc là chuyện gì?”

Thịnh Lâm “ừm” một tiếng, “Cũng không có gì to tát, hôm nay ba gọi cho tôi, nói ngày mai ông và mẹ muốn qua thăm chúng ta.”

Dứt lời, Thịnh Lâm cẩn thận nhìn Tiết Lam, dường như đang quan sát phản ứng của cô.

Tiết Lam sửng sốt, có điều sau khi chú ý thấy động tác nhỏ nhặt này của Thịnh Lâm thì nhịn không được thầm thở dài một tiếng.

Thực ra chính chủ không chỉ giữ quan hệ xa lạ với Thịnh Lâm mà quan hệ với người nhà cũng vậy. Đây chủ yếu cũng là vì khúc mắc trong lòng cô ấy.

Mà thái độ của người nhà đối với chính chủ cũng dè dặt cẩn trọng. Trước đây khi cô vừa xuyên thành chính chủ, mẹ chính chủ gọi điện cho cô ấy, cô rõ ràng có thể cảm nhận được.

Bỏ đi, chuyện này vẫn chờ ngày mai gặp mặt rồi hẵng nói.

“Được thôi, ngày mai khi nào thì hai người họ tới, cần chúng ta ra sân bay đón không?” Tiết Lam hỏi.

Thịnh Lâm thấy Tiết Lam không bài xích thì bất giác thở phào, “Không cần, họ nói sẽ tự mình qua, với thân phận của hai người chúng ta ra sân bay đón cũng không tiện.”

Tiết Lam vỗ vỗ vai Thịnh Lâm, “Trước đây chị không hiểu chuyện, yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa.”

Thịnh Lâm “ừm” một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì.

“Đúng rồi, cơm tối có cần qua chỗ chị ăn không, hôm qua mua ít thức ăn, hôm nay đúng lúc có thể ăn lẩu.” Tiết Lam nói.

Thịnh Lâm thuận miệng đồng ý: “Được.”

Tiết Lam gật đầu: “Vậy chị đi chuẩn bị đây, lát nữa em cũng gọi Thời Chí lên nhé, mọi người ăn chung cũng náo nhiệt, không có anh ấy thì vẫn phải nấu ăn.”

Vừa nghe Tiết Lam muốn rủ Thời Chí thì Thịnh Lâm nhịn không được nhíu mày: “Kêu Thời Chí qua làm gì, xa thế này còn không phải làm phiền người ta à.”

Tiết Lam nhìn Thịnh Lâm bằng vẻ mặt một lời khó mà nói hết. Làm bộ, còn làm bộ với cô?

“Được rồi, em được rồi đó, lầu trên lầu dưới, có gì mà phiền phức chứ.” Tiết Lam nhịn không được lườm nguýt một cái.

Thịnh Lâm chưng hửng, “Thời Chí ở dưới lầu nhà chúng ta?”

Tiết Lam “xời” một tiếng, còn làm bộ à?

Chẳng qua diễn xuất thế này ăn trọn điểm, biểu cảm ngạc nhiên rất chuẩn chỉnh.

Bỏ đi, chừa chút mặt mũi cho thằng nhỏ.

“Còn không phải sao, hôm đó chị chuyển nhà đúng lúc gặp Hải ca nên mới biết Thời Chí cũng ở tầng dưới nhà chúng ta.”

Tiết Lam cảm thấy giải thích qua quýt thế này cũng đủ chân thành rồi, dứt lời thì cũng lười để ý phản ứng của Thịnh Lâm, xoay người đi về phía cửa.

Chỉ là trước khi rời đi, cô vẫn không quên nhắc Thịnh Lâm gọi Thời Chí lên cùng nhau ăn lẩu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.