Seven

Chương 4




Mạc Tử Mộc vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một người đàn ông cao chừng mét chín đứng trước mặt cậu, tóc hớt ngắn, vừa giống người Nga vừa giống người Bắc Âu, ngũ quan cực độ kiên cường, đậm đặc mùi tàn khốc, da dẻ màu mật ong, những thớ cơ bắp lực lưỡng, săn chắc như sắt lộ trần. Khấc xương lông mày của hắn rất cao, hốc mắt do đó trở nên sâu thẳm, đuôi mắt dài mà lại hơi trễ xuống, mọi thứ hợp lại gây cho người ta cảm giác về một vẻ mặt đang mang biểu cảm trào phúng. Điều này khiến hắn nhìn qua đích xác là một gã xấu xa nhưng đối với nữ giới lại cuốn hút cực kỳ.

Mà Mạc Tử mộc thì lại nào phải phụ nữ, gần như theo bản năng bẩm sinh, cậu hoàn toàn không thích tên đàn ông rẫm mùi lưu manh đang đứng trước mặt này.

Cậu lập tức thành tiêu điểm của cả sân tập, bao nhiêu ánh mắt tục tĩu không nói nên lời đều dừng cả loạt trên người cậu, trong khi bàn tay của tên đó vẫn còn dán trên mông. Xuất phát từ phản xạ, cậu hất phăng bàn tay gấu kia ra, kèm theo ít nhiều bực bội, “Cút ngay!”

Một tiếng quát khẽ kia của cậu khiến bầu không khí vốn sôi động đột ngột đóng băng tức thì, phía sau tên đàn ông kia rít lên một giọng nói e é, “Ivan, có đứa dám bảo anh cút đi cơ đấy.”

Mạc Tử Mộc chợt ý thức được dường như cậu vừa đắc tội một tên tai to mặt lớn trong tù. Tom cười hòa hoãn bước đến trước cậu, khẩn khoản, “Đại ca Ivan à, thằng này trẻ ranh mới vào thôi, hôm qua còn bị Uncle Norton lôi đi cả đêm, tôi vẫn chưa kịp giảng phép tắc ở Mammon cho nó.”

Mạc Tử Mộc thấp tầm đầu. Gã Ivan thong thả gạt Tom qua, đến trước mặt cậu, thình lình kéo giật tay cậu ấn lên cửa. Bãi tập lập tức như bị phê thuốc kích thích, cả lũ trở nên phấn khích ồn ào như phát điên, nhất là tên có giọng nói e é, gầy tong teo như cái que ban nãy liên mồm kêu gào, “Làm nó!”

Đám tù phạm lập tức phấn khởi như được hít thuốc kích thích, hùa gào to theo, “Làm nó đi, làm thằng đĩ đó đi!”

Mạc Tử Mộc nhìn khuôn mặt lún phún râu của Ivan càng lúc càng tiến gần hơn, cậu ra sức vùng vẫy nhưng không cách nào nhúc nhích nổi. Môi Ivan kề sát môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua. Trên môi hắn đậm mùi đàn ông và thuốc lá, hơi rất nồng nhưng không khiến người ta chán ghét.

Mạc Tử Mộc ngừng động đậy, cứ như đang chờ đầu lưỡi hắn tiến vào miệng mình. Có điều Ivan lại như nhìn thấu ý định của cậu, chùng giọng ghé vào tai cậu phun khẽ, “Bốn mắt, muốn cắn tao, hửm?”

Sau đó hắn đứng thẳng dậy, buông Mạc Tử Mộc ra, nhổ toẹt nước bọt xuống đất, “Tuy rằng cái loại lẳng lơ nhà mày mới gặp đã muốn lăn lộn trên giường với tao, nhưng tao không có hứng thú với hoa cúc đằng sau mày!”

Đám người lại cười rú rít một trận, Ivan vênh vang đắc ý mang theo đám người bỏ đi, để lại Mạc Tử Mộc bị cả lũ coi như trò hề.

Mạc Tử Mộc chưa từng bị nhục nhã như thế, tức giận đến run rẩy cả người, nhưng Tommy và Tom thì lại thở phào nhẹ nhõm, hấp tấp kéo cậu qua một chỗ tương đối yên lặng.

“Ơn Chúa, Ivan thế mà lại bỏ qua cho cậu.” Tom làm dấu Thánh giá trước ngực, lại lảm nhảm, “Thật không ngờ màn mở đầu của cậu trong này lại là đắc tội con gấu đen của khu A, thật không biết nên bảo cậu may mắn hay là xui xẻo nữa!”

“Có bỏ qua hay không, còn rất khó nói trước.” Hai đầu lông mày trên khuôn mặt ngăm đen của Tommy nhăn tít lại.

“Hắn là ai vậy?” Mạc Tử Mộc chen vào hỏi.

“Đại ca của khu A, lai lịch không thường đâu. Trước khi vào tù, hắn là một trong những kẻ đứng đầu các tổ chức mafia của Mỹ, nghe nói là báu vật của gia tộc Bonanno đó, vì gánh tội thay Thái tử mà bị phán hai mươi năm tù, nên ở trong này hắn rất được người ta tôn kính. Nguyên tắc của hắn là người không đụng chạm ta, ta không đụng chạm người. Tuy hắn không biến thái như đại ca Tea Bag(1) của khu B, nhưng nếu cậu mạo phạm hắn, hắn tuyệt đối không lương thiện hơn Tea Bag chỗ nào đâu. Đợt trước có một thằng đắc tội đàn em của hắn, bị hắn cho thét thảm cả đêm trong kho rồi mới chết, thấy bảo lúc nhặt xác người ta phải rất cẩn thận, thịt mới không bị rơi.” Tom nói mà nhấn mạnh từ ngữ cực kỳ và lộ vẻ hưng phấn khó hiểu, như thể câu chuyện máu me kia khiến cậu ta bị kích thích.

“Dù sao đi nữa, tổ chúng ta quá yếu, hy vọng Ivan sẽ không so đo với cậu.” Tommy tràn đầy lo âu mà ậm ừ.

Mạc Tử Mộc bứt một cọng cỏ dại ngậm ở miệng, không hé răng thêm.

Một tiếng thông khí rất nhanh đã trôi qua, đám tù phạm đổi sang hoạt động trong nhà.

Tommy và Tom dẫn Mạc Tử Mộc loanh quanh một vòng. Tom còn thần kỳ dùng ngón nghề sở trường chôm được ba phong kẹo cao su, chia cho mỗi đứa một phong.

Mạc Tử Mộc không ưa những nơi đông người. Cậu phát hiện ra một thư viện, bên trong không ngờ còn có cả máy tính, hơn nữa chẳng có ai sử dụng cả.

“Ở đây có thể lên mạng nữa sao!” Mạc Tử Mộc reo lên hưng phấn.

“Trang nào cũng không được vào, web bẩn, web truyện, web phim, web đếch gì cũng cấm, đến viết cái mail cũng còn phải chờ kiểm duyệt, chán ngấy như làm tình với gái trinh.” Tom lôi ra một đoạn dây điện, làu bàu chửi ‘shit’ trong miệng, “Xem này Ngay cả dây điện cũng bị chuột cắn đứt xừ nó rồi còn đâu.”

Mạc Tử Mộc cứ như căn bản không nghe thấy cậu ta nói gì, tay cậu chạm vào bàn phím, màn hình, cậu thốt, “Tôi thích!”

Hai người kia còn chưa kịp nói, đã nghe từ góc bên kia truyền đến tiếng hét thảm. Mạc Tử Mộc bước về phía tiếng kêu, bắt gặp một gã đàn ông gầy gò, tóc đỏ đang đặt một thanh niên lên bàn dồn sức đâm rút, miệng gã rên rỉ, “Chúa, tao yêu bàn. Đúng là nên bảo cái nhà tù chết tiệt này kê thêm mấy bàn đọc sách.” Gã tự cho cái câu này của gã hài hước lắm, song ba kẻ đứng sau gã đều chỉ lo nhìn chằm chằm vào cái mông đang bị gã đè lên, không rảnh rang đâu mà để ý.

Người thanh niên đang bị cưỡng bức vào tù cùng đợt với Mạc Tử Mộc, hai chân cậu ta quỳ trên sách, cả người dán xuống mặt bàn, như thế mông cậu ta sẽ nhô cao thuận tiện cho gã đàn ông tóc đỏ kia thỏa mãn hành động của gã, máu dọc theo đùi người thanh niên không ngừng rỏ xuống.

Cậu ta dường như đã nửa tỉnh nửa mê mất rồi, chốc chốc lại vô thức tuột khỏi đống sách nhưng đều bị gã dã man gầy gò kia chèn eo, xốc lên tiếp tục làm, ba gã bên cạnh thì cởi khóa quần đứng chờ một bên.

Mạc Tử Mộc vừa mới dợm bước, Tommy đã vội ngăn cậu lại, nhỏ giọng nói, “Chớ nên xen vào việc của người ta, đó là đại ca Tea Bag của khu B.”

“Nhưng người đó sắp bị họ giết chết!” Mạc Tử Mộc thấp giọng tiếp lời.

Tom cũng kéo cánh tay cậu lại, thì thào, “Cậu làm gì thì làm nhưng cũng đừng có hại lây hai đứa chúng tôi chứ.”

Tea Bag đột nhiên run lẩy bẩy, như thể bị co giật, nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm đạt đến cao trào.

Mạc Tử Mộc cúi đầu, yên lặng chốc lát, thế rồi xoay người sải bước về phía cửa. Tommy và Tom nhẹ nhõm thở phào một hơi, mãi đến lúc cả ba ra khỏi thư viện, hai người mới thả lỏng nổi.

Mạc Tử Mộc vò tờ giấy gói kẹo cao su, tựa mình vào cửa, đứng dưới ánh mặt trời. Tommy và Tom thấy cậu có vẻ không được vui lắm nên cũng không tiến đến nói chuyện, chỉ thấp giọng thì thầm với nhau.

Mà ngay lúc này, lối vào đột nhiên vang lên tiếng còi báo cháy, cửa lập tức sập xuống ngăn cách thư viện, đám phạm nhân hốt hoảng chạy nhanh đến hóng tình hình. Tom thấy Mạc Tử Mộc thế mà vẫn chỉ thờ ơ, nhưng chớp nhoáng trong tay cậu dường như thiếu đi thứ gì đó, mãi đến lúc lâu sau cậu ta mới nhớ ra, trên tay Mạc Tử Mộc thiếu mất giấy gói kẹo.

Thật không ngờ hỏa hoạn lại phát sinh ở cái thư viện ngoài chuột ra thì chả có ai ra vào, hình như dây điện máy tính bị chập, không biết kẻ nào đã dùng kẹo cao su nối hai đầu dây điện bị đứt vào nhau.

Cả người Tea Bag bị máy phun nước xối cho ướt sũng như chuột lột khiến những người từng bị gã xâm phạm hoa cúc đều ngầm thích chí lắm, ngay đến Tom cũng len lén cười, “Tea Bag lúc này thực sự biến thành bao trà rồi.”

Mấy ngày sau, Tea Bag choảng cho tên Sticks (tên như cái que đó) của khu A đến lê lết, vì thế khu A và khu B đã xảy ra một trận sống mái không lớn không nhỏ.

Khu C cơ bản vẫn giữ trạng thái bàng quan. Tom thì mỗi ngày đều cười toe toét, nhoi ra song cửa ngóng náo nhiệt, chỉ có Mạc Tử Mộc là vẫn xem như gì cũng không hay biết.

Nhưng có một ngày, sự tình thình lình xảy đến.

Hôm đó Mạc Tử Mộc đi tắm với Tom, cậu luôn đợi đến lúc tất cả gần tắm xong mới vào, kiếm một chỗ tắm vội. May mà khu C luôn được bố trí ở cuối, vì thế lúc cậu vào ngoại trừ nước nóng chẳng còn bao nhiêu nhưng đỡ cái là người thưa thớt hẳn.

Việc Mạc Tử Mộc thích tắm ở buồng tít tìn tịt trong cùng, Tom mãi cũng thành quen, cậu ta đem việc này coi như là do người châu Á bảo thủ. Lúc hai người tắm rửa xong, Mạc Tử Mộc quấn khăn tắm, đang đeo cặp kính to lên mắt và bước ra mặc quần áo.

Đột nhiên từ bên ngoài vọt vào một đám người, chả thèm phân trần nhiều nhặn đã đẩy Mạc Tử Mộc còn chưa kịp phòng bị ngã dúi dụi xuống sàn nhà.

Tom hoảng sợ, trông thấy kẻ cao to giữa đám người đó là Ivan, cậu ta lí nhí, “Đại ca Ivan, chúng tôi…”

Ivan lạnh lùng nạt, “Liên quan gì mày, nếu mày không muốn cùng chịu trận thì cút!”

Tom nhỏ giọng lầm bầm một câu, có chút do dự, thế rồi túm khăn tắm bước nhanh ra cửa.

Mạc Tử Mộc bị bọn chúng đè xuống, tóc mái ướt sũng phủ trước trán, dù cậu có đeo một cặp kính cận khô khan hết sức nhưng càng khiến cậu trông có nét gì đó đơn thuần và vô tội, chọc cho người ta sinh lòng yêu thương.

Ivan chống chân lên cái ghế bên cạnh, gõ gõ thanh dao cạo râu trong tay, nhìn xuống cậu mà rằng, “Không ngờ mày ngay đến chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có mà lá gan cũng không nhỏ nhỉ.”

“Tôi không rõ đại ca Ivan muốn nói gì, nếu là chuyện lần trước tôi không cẩn thận mạo phạm anh, anh đã giáo huấn tôi rồi đó thôi.” Mạc Tử Mộc vẫn rất điềm đạm đáp trả.

Khuôn mặt thoạt nhìn có phần lãnh khốc của Ivan ấy thế mà lại lộ ý cười. Hắn thoáng ra hiệu, tóc Mạc Tử Mộc đã bị tên khác kéo giật ra sau, cả khuôn mặt cậu bị bắt buộc phải ngửa, không thể không nhìn thẳng vào Ivan.

Ivan nhìn cậu trong hồi lát mới nói, “Vậy cho ôn con nhà mày mở mang đầu óc tí nhá, mày nên biết nhà tù này mỗi ngày lọt vào một cái đinh ốc thôi tao cũng rành rẽ, huống chi là ba thanh kẹo cao su, há? Mày cợt nhả thằng Tea Bag đã đành, lại còn dám cả gan hãm hại đàn em của tao.”

Một gã gầy gò eo éo rít, “Mẹ kiếp mày hại tao xém nữa thì gãy toi hai cái xương sườn, món nợ này mày muốn tao tính sao đâyyyy?”

Ivan duỗi tay, kéo tuột chiếc khăn tắm quấn quanh thân dưới của Mạc Tử Mộc xuống, kẻ đang đè cậu lập tức giạng banh chân cậu ra để hạ thể cậu lộ liễu toàn bộ trước mặt cả đám, Mạc Tử Mộc sợ tới mức vùng vẫy bạt mạng, nhưng sự phản kháng của cậu trước đám tù nhân cường hãn này căn bản chỉ như trò trẻ con.

Ivan chẹp chẹp mà lắc đầu, “Sao, giờ mày mới biết sợ hả, có phải hơi trễ rồi không, hửm?”

Mạc Tử Mộc cắn môi, “Anh đã nói, anh không có hứng thú với tôi.”

“Tao đâu có hứng thú gì với đằng sau của mày!” Ivan lấy dao cạo râu khẽ chạm vào giữa chân Mạc Tử Mộc, bảo, “Nhưng ông đây có hứng thú với phía trước của mày.”

Mạc Tử Mộc sợ hãi mở to mắt, cậu thở gấp, cả người phát run mà nhìn con dao lóe sáng kia. Ivan thì cười dữ tợn, “Này là để giáo huấn mày, cho mày cả đời khó quên.”

“Không, Ivan, không phải, đại ca Ivan, tôi…” Mạc Tử Mộc run rẩy đến không nói nổi.

“Mày muốn nói gì?” Ivan dán sát vào cậu, Sticks quái gở chêm vào, “Nó bảo nó muốn dùng phía sau hơn đấy.” Cả đám cười to một trận.

“Quá muộn rồi.” Ivan chĩa dao đến, Mạc Tử Mộc đau đớn nhắm nghiền mắt.

Lưỡi dao lướt trên người cậu, đâu dè giữa cơn đau ghê người, chỉ nghe tiếng ‘xột xoạt’, khó mà tưởng tượng nổi Ivan lại đang giúp cậu cạo lông.

Mạc Tử Mộc trợn to mắt, chỉ thấy Ivan nhún vai nói, “Mày không tin tao, cũng có thể tin vào Gillette(2) mà.”

Nhìn nhúm lông trên lưỡi dao, Mạc Tử Mộc thẹn đến biến sắc, cả người càng thêm run rẩy kịch liệt hơn nữa.

Ivan miết nhúm lông trên lưỡi cạo ra, hai ngón tay chà chà, lông đều rơi hết lên người Mạc Tử Mộc. Hắn gằn, “Ranh con, ngay đến lông cũng chưa dài hết đã dám giở trò trong cái nhà tù này. Hôm nay chỉ giáo huấn mày thế thôi, lần sau sẽ không khách sáo thế nữa đâu.”

Hắn nói xong, những kẻ kia liền buông lỏng Mạc Tử Mộc. Sticks hậm hực vỗ mông Mạc Tử Mộc cái ‘đốp’, “Ít nhất cũng phải cho tôi nếm thử mùi vị của nó chút, lãi cho nó thế. Hy vọng mày sẽ không bị Tea Bag tra tấn hoa cúc của mày.”

Ivan lạnh lùng bảo, “Nếu mày không hài lòng, tao có thể cho mày đến khu B, chỗ đó có rất nhiều hoa cúc cho mày hưởng thụ.”

Sticks không dám hó hé thêm nữa, chỉ nham hiểm liếc nhìn Mạc Tử Mộc, đoạn rời đi theo Ivan.

Mạc Tử Mộc cầm khăn tắm che lấy cơ thể trần truồng của mình. Lũ người kia đi rồi, cậu hẵng ngồi dưới đất thật lâu không đứng dậy.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân bất lực quá thể. Cậu chợt ý thức được nơi này chính là tù giam, ví như đây là nơi tập trung một đám động vật ăn thịt thì dứt khoát cậu chỉ là mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn đó mà thôi. Cậu loáng thoáng nhớ đến lời nói cay nghiệt của Dung Thanh: Con sói dẫu có dịu dàng thế nào muôn đời vẫn cứ là sói, còn con cừu có hung hãn đến mấy chung quy vẫn là cừu, chỉ cần cậu là cừu là đồng nghĩa cậu phải tuân theo quy luật của chuỗi thức ăn, chừng như bản thân cậu mãi mãi là một con cừu bị nhai ngấu nghiến.

Vịn tường bước ra phòng tắm, liền phát hiện Tom treo vẻ mặt đầy bất an đứng ngoài cửa. Nhác thấy cậu bước ra, vẻ xấu hổ liền thoáng qua trên mặt.

“Không sao chứ?”

“Không sao!”

“Bị thương chỗ nào không?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt, tôi có rượu thuốc thượng hảo lấy được từ chỗ cao thủ võ thuật Trung Quốc các cậu đó.”

“Cám ơn.”

Mạc Tử Mộc để Tom dìu mình về phòng giam, trên thực tế cậu không bị thương chỗ nào, nhưng không hiểu sao hai chân như thể nhũn ra.

Trải qua lần nguy hiểm này, Mạc Tử Mộc dường như càng gần gũi với bạn cùng phòng hơn.

Cậu biết được Tom là một tên ăn trộm, cậu ta phạm án ở  New York, lại bị luật sư hồ đồ tống đến chịu tù ở Virgin, theo cách nói của ông ta thì là, lúc ra tù có thể tiện tay vơ vét chút ít của lũ nhà giàu, thời hạn thi hành án của cậu ta là mười năm, chịu tù hai năm.

Còn Tommy chỉ thản nhiên nói một câu tội giết người, thằng Tom cứ say sưa kể lể vụ án, trong khi Tommy chẳng hề sẵn lòng đề cập quá trình mình vào tù.

Điểm kỳ quái nhất của Mammon chính là không phải lao động mấy, áng chừng đám nhà giàu sống khắp quần đảo Virgin đặc biệt xây một tòa thành lớn để nuôi bọn họ vậy.

Lần thứ hai trở ra Mạc Tử Mộc thảnh thơi mà thưởng thức kỹ tòa thành này, có vẻ nó đã tồn tại từ rất lâu rồi nhưng được tu sửa rất tốt. Khu nhà lớn bao gồm cả ba khu A, B, C là một tòa nhà mái bằng, nối liền với nhà ăn và phòng tạp hóa. Không gian rộng lớn bên trái là thư viện cùng phòng y tế khu D hình thành một tòa lớn hình chữ L, còn tòa công sự nơi trưởng ngục làm việc có đỉnh nhọn hơi hướm phong cách Gothic. Tòa thành được xây bằng những viên gạch nhỏ, phần trang trí bên ngoài cổ kính nhưng tuyệt đẹp, mái vòm tháp nhọn cao ngất thấp thoáng vài phần ý vị của những câu chuyện cổ tích.

Sau khi nghe Mạc Tử Mộc bình luận một câu như thế, Tom đã cười nhạo, “Cu nghĩ gì đấy, trong tù mơ đâu ra được truyện cổ tích.”

Trong nhà tù nếu nói điểm nào khiến người ta ức chế nhất thì đó chính là bữa ăn quá tệ, trên cơ bản lấy bánh mì, khoai tây, đậu nành hoặc mì ống làm món chính, hơn nữa thường thường đều nguội ngắt nguội ngơ, đói mấy cũng khó lòng mà nuốt nổi.

Mỗi tuần sẽ có một lần được ăn thịt, nhưng bình thường người mới tới hoặc yếu thế thì đừng hòng giành được cho mình một phần.

Tom giựt được ở nhà ăn một phần ăn khá là không tồi, chia nhỏ ra, thấy Mạc Tử Mộc đến liền mỉm cười gian xảo với cậu, cho cậu một hộp cơm.

Mạc Tử Mộc nhìn thoáng qua đống mì ống phồng lên là đủ hiểu bên trong có nhồi thịt. Từ sau lần Tom rất không tình nghĩa mà bỏ Mạc Tử Mộc lại, cậu ta dường như vẫn luôn dùng thái độ cực kỳ tử tế mà đối xử với cậu, xem chừng là muốn tu bổ vết rạn trong quan hệ đồng minh giữa hai người. Đùi gà đặt phía trên, Mạc Tử Mộc còn chưa kịp đưa tới miệng đã bị Tea Bag cướp mất. Chớm cắn một miếng, gã đã “phì” cái phun ra luôn, tiện tay quăng đùi gà vào hộp cơm của tên bên cạnh, mồm thì chửi, “Mả bố nó chớ, thiệt khó ăn.”

Mạc Tử Mộc im lìm chờ hắn phát biểu ý kiến xong bèn cúi đầu bưng khay thức ăn tránh đi, nhưng cậu dợm nhấc chân đã bị Tea Bag cầm tay giữ lại, “Nhóc con bốn mắt, tìm một chỗ tâm sự chứ?”

Khuôn mặt gầy guộc phiếm đỏ của Tea Bag nhìn qua có chút kỳ dị, Mạc Tử Mộc nhỏ giọng đáp, “Tôi có hẹn rồi.”

Mấy tên phía sau Tea Bag đồng loạt bật cười. Tea Bag hơi bất ngờ, dẩu môi hỏi, “Cho phép tao được biết người may mắn kia là ai?”

Mạc Tử Mộc quét mắt quanh nhà ăn, rồi thì ánh mắt dừng lại ở vị trí cạnh cửa sổ, cậu nhìn người đó, nói nhanh, “Tôi hẹn với đại ca Ivan.”

“Mẹ nó, tưởng la liếm được vào Ivan là oai lắm hả.” Tên đứng sau Tea Bag tiến lên tính đánh Mạc Tử Mộc, Tea Bag đã tóm lấy tay hắn, thản nhiên nói, “Nếu là người Ivan đã hẹn, chúng ta đành phải tôn trọng quy tắc trước sau vậy.” Đoạn dẫn người lướt qua Mạc Tử Mộc, thấp giọng nhắc nhở, “Bốn mắt, đừng nương nhờ sai người, Ivan không có yêu thương hoa cúc như tao đâu.”

Gã nghênh ngang mang người đến ngồi ở một vị trí tốt, hiển nhiên vị trí đó được đặc biệt giữ lại dành cho bọn chúng, vì nhà ăn thì đang đông nghẹt mà vị trí cạnh cửa sổ lại trước sau không ai mon men đến ngồi.

Sau khi bọn chúng ngồi xuống, ánh mắt Tea Bag vẫn âm lạnh dòm chằm chằm Mạc Tử Mộc.

Mạc Tử Mộc không còn lựa chọn, đành phải bưng khay tiến đến chỗ Ivan.

Cậu vừa bưng khay đến gần đã nghe đám người Ivan ồn ào cười nói.

“Đại ca ngầu dễ sợ, nội trong tuần này thôi đã có tận ba phu nhân đến thăm hỏi…”

Sticks *** tà nói, “Nể tình người ta tặng anh một chiếc Spyker C8(3), cuối tuần này anh nên thao ả mới phải…”

Ivan để trần bắp tay cường tráng của mình, rủa, “Tao không hứng, mẹ kiếp, tao bị phán hai mươi năm, ả ta tặng xe cho tao làm khỉ gì! Đàn bà có ngực mà không có não, thao cũng chẳng có mùi vị.”

Sticks a dua, “Không chừng là ả muốn anh đạt được công suất mỗi giờ lái được 300 yard(4) trên người ả đấy…”

Dứt lời là một trận cười điên cuồng của cả đám.

Mạc Tử Mộc bưng khay đứng một bên, Ivan cười đủ rồi mới chậm rãi quay sang liếc Mạc Tử Mộc, lời lẽ lạnh nhạt, “Tao nhớ rõ là đã nói với mày, tao không có hứng thú gì với bông cúc nhỏ của mày.”

“Tôi đến để nhận lỗi.” Mạc Tử Mộc rũ mắt.

“Dựa vào gì nào?” Ivan cười cợt.

“Tôi có thể ngồi xuống chứ?” Mạc Tử Mộc nói, “Tôi có thứ này cho anh.” Cậu nhìn xuống khay thức ăn trong tay, tỏ vẻ không được thuận tiện lắm.

Ivan nhún vai, ý bảo Sticks dịch mông qua, Sticks tâm không cam tình không nguyện mà phải dịch qua một chút.

Mạc Tử Mộc ngồi xuống, dùng nĩa khều đùi gà lẫn trong mì ống ra, thuần thục dùng nĩa lóc xương rồi mới đặt phần thịt gà vào khay của Ivan, nói, “Từ giờ tôi sẽ rõ ai mới là đại ca.” Đoạn nhoẻn miệng cười với Ivan.

Tea Bag ở mé bên kia tựa vào cửa sổ chửi một tiếng ‘mẹ kiếp’, làu bàu, “Thật không nghĩ tới Ivan với thằng nhóc kia lại cùng một chân(5) với nhau, thằng bốn mắt này nhất định không phải tầm thường.”

Ivan ngó lom lom Mạc Tử Mộc, mãi lâu lâu sau mới hứng thú nhìn vào đùi gà trong khay, cầm nĩa xiên một miếng, cắn lấy rồi bảo, “Dù tao đã ăn đùi gà của mày rồi đây, có điều đàn em của tao không phải bạ đâu cũng thu, coi như cái này là mày trả ơn tao cạo lông giúp, xéo đi!”

Mạc Tử Mộc như thể chịu phải đả kích lớn, thấp giọng nói, “Tôi có rất nhiều công dụng…”

“Chà?” Ivan bật cười, “Ví dụ?”

“Tôi biết dùng máy tính…”

“Chậc chậc, ví bằng nơi này là Office, tao sẽ khen kỹ năng này của mày rất hữu dụng, tiếc là ở trong này bông cúc nhỏ mới hữu dụng nhất.” Ivan thô bỉ mà rằng.

“Tôi… còn có thể chơi vỹ cầm, từng biểu diễn ở các quán âm nhạc của Áo.”

“Ố ồ ô còn là một nghệ sĩ nữa cơ à… Có khi thằng già Norton sẽ yêu điều này hơn tao đấy.” Ivan nhún vai, “Trong tù Mammon, thằng già đó hiểu biết về nghệ thuật nhất mà.” Hắn nói xong, đám người kia liền cười váng lên, Mạc Tử Mộc cũng cười hùa theo hai tiếng.

Cậu cúi đầu, cười khổ, “Có lẽ ở trong này tôi thật sự vô dụng, quấy rầy rồi.”

Tommy cũng bưng một khay đồ ăn nhồi thịt bước qua. Mạc Tử Mộc đứng lên, nói nhanh, “Tạm biệt.”

Vừa mới nhỏm mông khỏi ghế, Ivan đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu. Mạc Tử Mộc lấy làm kinh hãi, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng không mảy may cục cựa được.

Ivan cẩn thận mà nhìn bàn tay cậu, “Ờ, đúng là giống loại có học hành, biết chơi vỹ cầm thật…” Hắn nâng mắt, đôi mắt lạnh tanh khắc nghiệt xoáy vào Mạc Tử Mộc, hỏi, “Ở trường là học sinh loại ưu à?”

Mạc Tử Mộc rành rẽ cảm thụ bàn tay bị hắn nắm chặt đến phát đau. Hắn lại thúc giục hỏi lại, cậu bèn đáp, “… Phải.”

“Là loại có thư giới thiệu ấy hả, đúng không?”

“Phải… Anh bóp đau tay tôi.”

Ivan cười gằn, “Thế nên vừa thấy đã biết mày là đồ mọt sách. Mọt sách, mày từng nghe có kẻ nào nộp đùi gà để nhập bọn chưa? Lần sau nhớ mang thứ gì có giá trị ấy, cút!” Hắn nói xong buông lỏng tay ra, Mạc Tử Mộc vội vàng bưng khay đuổi theo Tommy.

Tommy cũng không quay đầu lại, điềm nhiên hỏi, “Tea Bag là một con sói, còn Ivan thì là một con gấu, có ai lại thả gấu vào nhà chỉ vì để đuổi sói không?”

Mạc Tử Mộc dửng dưng đáp lời, “Tôi đâu có tính thả hắn vào, gấu chẳng ngại việc tôi mượn hình ảnh của nó một chút đâu!”

Tommy cùng Mạc Tử Mộc tìm một góc ăn cơm. Có một gã da đen cùng với một vật na ná cái lò xo lướt qua bàn bọn cậu, tuồn cho Tommy một mẩu giấy.

Tommy lặng lẽ mở ra, vừa thấy đã nhẹ nhàng thở một hơi, giục, “Ăn mau lên, có trò hay để xem.”

Mạc Tử Mộc nghe lời ông ta nhét nhanh đống mì ống vào bụng. Cũng may cậu vì xoay sở học phí nên bữa đói bữa no lâu đã thành quen, đâm ra cũng không để bụng lắm món mỳ ống này kinh khủng cỡ nào.

Cậu vừa ăn xong chưa được bao lâu, Tommy mau lẹ kéo cậu quay về phòng giam. Hai người đứng trên hành lang nhìn xuống dưới, cũng có cả dàn tù nhân khác đang bu lại rất đông trên hành lang. Sắc mặt Tea Bag khó coi cực độ, có đứa bưng một ly trà cho gã bị gã giơ tay giáng cho một cái tát.

Cả lũ cứ như đang nghênh đón một ông lớn nào đó, đi vào đầu tiên là Sticks. Đám tù nhân lập tức gõ ầm lên chấn song, Sticks giơ tay chào tứ phía tựa thể quả đúng là ông lớn nào đó lên sâu khấu thật.

Mạc Tử Mộc lạnh lùng nhìn, rất nhanh tiếp theo sau là một thanh niên tóc nâu sắc mặt tái nhợt bước vào, đúng là thanh niên bị cưỡng *** tập thể được Mạc Tử Mộc cứu ở thư viện hôm trước.

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, vẻ chừng hiện giờ đang sợ hãi tột đỉnh. Sticks xoay người vẫy tay với cậu ta, gọi, “Come on, Maytag(6)! Cho tao thấy uy lực của bông cúc nhỏ mày đi!”

Đám phạm nhân cười rú rít một trận. Thanh niên kia đỏ mặt, cậu ta run rẩy nói với Sticks, “Tôi tên là Jacopo, không phải Maytag!”

“À há, my baby, xin ngài, mau cởi quần đi, Jacopo!” Sticks giơ hai tay làm biểu cảm xin lượng thứ.

Jacopo thình lình vọt lên, một khắc đó trong tay cậu ta không thể ngờ xuất hiện một con dao gọt.

“Trời, không, không!” Tommy tự lào thào. Mạc Tử Mộc chứng kiến màn biến cố đột ngột này, khoảnh khắc cuối cùng Jacopo vọt tới trước mặt Sticks định đâm xuống tự dưng thoáng chút do dự, trong nháy mắt Sticks bắt lấy ngay cơ hội này, vung tay lên, chỉ thấy một tia đỏ vụt lên, máu tươi bắn ra như mũi tên từ cổ Jacopo, cậu ta ngã khuỵu xuống đất ôm cổ, run bần bật.

“Shit!” Tommy chửi.

Đám tù phạm cứ như bầy sói ngửi được mùi máu, hưng phấn ngút trời, tiếng huýt từ miệng, tiếng nện vào song sắt không ngừng vang ầm lên.

Tom cũng a dua huýt sáo một cái, cười nham nhở với Mạc Tử Mộc, “Chào mừng đã đến với nhà tù Mammon!”

“Mẹ nó, lũ lợn chúng mày kêu cái gì đấy! Câm hết cho tao!” Adolf mồm rộng xuất hiện ở cửa, gã ta cầm dùi cui trong tay, gầm rú, “Bọn mày muốn bị nhốt lại, hả, lũ lai căng?!”

Mạc Tử Mộc bỗng chốc vọt tới rào chắn, kêu lớn, “Boss ơi, chỗ này có người bị thương!”

Adolf lượn một vòng quanh Jacopo, mắng, “Mẹ, chả được cái tích sự gì!”

“Xử lý tốt cho tao! Đừng để tao thấy mày vi phạm lần hai!” Gã nói rồi hung hăng nện cho Sticks một gậy.

Stick gắng gượng nhịn gã một côn, ho khan cố cãi, “Cái này là ngoài ý muốn, Boss à.”

“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, trong nhà tù này ngày nào chả có chuyện ngoài ý muốn, tao hy vọng lần sau sẽ không phải là chính mày bị người ta cắt cổ ngoài ý muốn đâu đấy.” Gã nói rồi lại dộng cho Sticks một gậy nữa, lần này thân hình lêu nghêu của Sticks chính thức như bị gãy gập, ôm bụng ngã xuống đất.

Gã Adolf xoa hông, ngẩng lên gào Mạc Tử Mộc, “Biến về ổ của mày nhanh, con lợn Mongoloid!”

Tommy cùng Tom vội vàng lôi Mạc Tử Mộc đang nghiến răng trở về phòng. Tom thở hổn hển, giận dữ la ó, “Cậu không muốn sống nữa chắc, cứ vài ngày lại kiếm chuyện phiền toái, là sao hả?”

Tommy nhỏ giọng, “Việc này chưa xong đâu, xem ra còn phải một lần nữa. Thận của người chết không thích hợp.”

“Ông nói sao?!” Mạc Tử Mộc hít một hơi lạnh, hỏi.

Tom làm một động tác bất đắc dĩ, “Tôi đã bảo là phải dọa tên fish này nó mới chừa mà!” Cậu ta chộp lấy bả vai Mạc Tử Mộc, gằn mạnh, “Biết vì sau hôm nay cơm cậu được thêm món không? Vì có người phải hiến một quả thận ra ngoài. Đây là món làm ăn lớn nhất của Mammon, bán nội tạng người sống lấy tiền, bình thường sẽ rút thăm để chọn ra hai kẻ từ hai khu chơi trò Hunter, một kẻ thủ vai con mồi, một kẻ thủ vai thợ săn. Nhưng nếu con mồi do thợ săn lựa chọn, vậy kẻ thủ vai con mồi của khu kia sẽ luôn luôn là kẻ phải hiến xác. May lần này, khu A với khu B chọn phương thức bốc thăm ngẫu nhiên để chơi.”

Mạc Tử Mộc nhìn hai con người rất mực bình thản trước mắt, lẩm bẩm, “Như thế là phạm tội!”

“Cậu ơi chỗ này là Mammon mà cậu.” Tom mỉm cười, song dường như nỗi bi ai tràn ngập.

Ngoài cửa phòng giam bọn cậu chợt xuất hiện một thằng da đen, gọi vọng, “Fish, ra đây, đại ca khu B muốn nói chuyện với mày.”

Tommy và Tom đồng thời liếc mắt nhìn nhau, cùng ra ngoài hành lang với Mạc Tử Mộc.

Tea Bag với mặt mày dữ tợn đứng ở đầu hành lang đối diện, gằm ghè, “Là nó, Ivan. Dựa theo quy củ thợ săn lựa chọn con mồi, lần này đối tượng khu B chúng tao chọn chính là thằng nhóc bốn mắt đó.”

1. Lý do cái tên Tea Bag:

Trong tiếng lóng Chicago, Tea Bag có nghĩa là ***. Ngoài ra vì bà Hương nói rằng bả thích nhân vật T-Bag trong Vượt Ngục nên bả quyết định có 1 T-Bag trong truyện của bả =)

2. Dao cạo râu Gilette

Nói đến Gillette là người ta biết đến sản phẩm dao cạo râu mà giới mày râu trên toàn trái đất này đều ưa chuộng, bắt nguồn và chính là tên của một người bán rong có tên King Cam Gillette. Nhờ phát minh và sản xuất loại dao cạo râu “thần kỳ” này mà King Cam Gillette đã trở thành một triệu phú đollar từ những năm đầu của thế kỷ 20.

Trải qua hơn 100 năm kể từ ngày thành lập, Gillette ngày nay là một tập đoàn đa quốc gia có mặt ở mọi nơi trên thế giới, với doanh số bán hàng của Gillette lên tới trên 3 tỉ USD. Đương nhiên mặt hàng chủ đạo của tập đoàn vẫn là những dụng cụ cạo râu và kèm theo là những hàng hóa liên quan như xà phòng, kem, nước hoa dùng khi cao râu…

Thương hiệu Gillette được duy trì và phát triển không ngừng nhờ những nỗ lực sáng tạo không mệt mỏi. Chỉ là chiếc dao cạo râu thôi nhưng đã có tới hàng trăm bằng phát minh sáng chế và kiểu dáng được công nhận bản quyền. Nếu như trước kia, nhà phát minh và sáng lập tài ba King Cam Gillette chỉ nghĩ đến phục vụ giới mày râu thì tập đoàn Gillette còn rất nhiều sản phẩm để phục vụ và chăm sóc sắc đẹp cho các quí bà, quí cô trên toàn thế giới.

Gillette được đánh giá và thừa nhận là một trong những thương hiệu lâu đời và danh tiếng cho những sản phẩm tiêu dùng rất đơn giản nhưng lại thiết yếu hàng ngày. Nếu King Cam Gillette còn sống, ông cũng không thể tưởng tượng cái tên của ông hiện có cái giá lớn tới như thế nào và công ty Gillette do ông thành lập trước kia đã chiếm lĩnh thị trường toàn thế giới như thế nào.

Điều đó đúng như ngày nào ông đã từng ao ước “dao cạo râu Gillette phải có mặt tại mọi nơi, dù đó là tại sa mạc Sahara ở châu Phi hay một hòn đảo xa nhất của Na Uy ở vùng Bắc cực”.

3. Spyker C8

Dòng xe thể thao nổi tiếng của hãng Spyker – Hà Lan. C8 Spyder lấy nguyên bản Audi 4.2 lít động cơ 8 xylanh 400 mã lực và 502 mã lực với xe có tăng áp turbin kép. Vận tốc tối đa của xe trung bình là 300-320 km/h. Với dòng C8 Laviolette, xe có thể tăng tốc đến 345 km/h nhờ động cơ 600 mã lực, 12 xylanh. Giá của nó là trên dưới 300.000 USD.

1 số dòng Spyker C8:

Spyker C8 Spyder T

Spyker C8 Aileron

Spyker C8 Laviolette

Spyker C8 LaTurbie (tất cả các xe Spyker đều bật cánh lên được như này:”D)

4. Yard

Đơn vị đo độ dài của nước Anh, Mĩ

1 yard = 0,9144 m

300 yard = 274,32 m =))

5. Cùng một chân

hiểu nôm na là có tư tình =))

nguyên nhân xuất phát nguồn của cái từ này là, ở hầu hết các địa phương Trung Quốc, đặc biệt là dân gian (văn hóa Trung Quốc bắt nguồn phần nhiều từ dân gian), cái ấy ấy của đàn ông được ví là “cái chân thứ ba”. Khi xxx, nam trên đưa cái đó vào trong người bên dưới = = khi đó 2 người được kết hợp bằng “cái chân thứ ba”, coi như là “có chung 1 chân” = =

6. Maytag

Tiếng lóng của Mỹ chỉ nô lệ ***.

Cuối cùng anh seme của chúng ta đã xuất hiện:”> Vì lần đầu ra mắt anh đối xử với em nó như thế nên mới bị em nó kỳ thị á =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.