Người kia cứ dán chòng chọc ánh mắt lên Mạc Tử Mộc, cảm xúc trong đó thật phức tạp làm sao, đủ cả phấn chấn lẫn mê muội, đồng thời lẩn khuất nỗi niềm gì đó khó có thể giãi bày.
Hắn chầm chậm cúi xuống, dừng môi mình trên môi Mạc Tử Mộc, nhưng chỉ đơn giản là cọ lên khe khẽ mà thôi, thế rồi liền rời đi tức khắc. Như thể bị chính hành động của mình dọa sợ, không hiểu nỗi ghê tởm sinh ra là do kẻ hắn vừa hôn hay là do chính hành vi vụng trộm của hắn, hắn đưa tay lên miệng chùi mạnh, đoạn quay đầu bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại Mạc Tử Mộc lẳng lặng nằm lại, mi mắt cậu khẽ động hai lần, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nhấc lên.
Thuốc Mike có vẻ công hiệu ra phết, ngay tối đó Mạc Tử Mộc hạ sốt và cũng đỡ ho khan hơn nhiều.
Thực chất điều kiện bệnh viện của Mammon rất ổn, bữa sáng là sữa và bánh mỳ trắng(1), hương sữa đậm đà và hương thơm ngầy ngậy của bơ đã lâu chưa được ngửi thấy khiến tâm tình con người ta vui vẻ lên nhiều lắm.
“Chừng nào thì tôi có thể quay về nhà giam?” Mạc Tử Mộc hỏi khi nhìn Mike đang thoa cồn lên tay cậu.
Mike nâng đôi ngươi màu nâu lên thoáng nhìn, mỉm cười đáp, “Hầu hết tù nhân trong nhà tù Mammon đến đây đều hy vọng có thể được ở lại càng lâu càng tốt. Mặc dù vốn dĩ nó cũng chỉ là chút ít yên bình giả dối mà thôi, nhưng con người giàu lòng hy vọng một chút cũng là chuyện tốt chứ nhỉ?”
Mạc Tử Mộc dường như chẳng hề tiếp nhận lời đó, chỉ hỏi lại, “Tôi phải ở trong này bao lâu?”
“Theo tình hình của cậu chắc khoảng một tuần.”
Ống tiêm chậm rãi đẩy vào tĩnh mạch của Mạc Tử Mộc, cơn buồn ngủ lại trờ đến, bất giác thấy lạnh, Mạc Tử Mộc bèn luồn tay vào chăn. Mike rời khỏi phòng, thời gian tựa hồ lại ngưng về nhịp chân yên lặng. Cậu bất ngờ mở mắt, trước mắt cậu đang đứng một thanh niên có mái tóc nhạt vàng.
Hắn có một khuôn mặt nhỏ nhưng đường nét rõ rệt, dáng cao, thon mảnh, đến nỗi khi nhìn người khác tầm mắt kia luôn hơi rũ xuống, trên đường nét tinh trí của khuôn mặt tràn trề vẻ ưu việt của một kẻ chuyên nhìn xuống từ trên cao.
“Là mày?” Mạc Tử Mộc ngồi dậy thò tay ra, dứt khoát rứt ống kim của Mike ra khỏi cổ tay mình.
Geoffrey đút tay vào túi quần, sau rồi thản nhiên cất tiếng, “Seven, tao là ai hả?”
Mạc Tử Mộc lạnh nhạt đáp, “Mày chẳng phải là Hunter à?”
Geoffrey cúi đầu cười khẽ, lại hỏi, “Seven, đồng ý theo tao không?”
“Theo mày?” Mạc Tử Mộc cười đáp, “Theo thế nào?”
“Giao tất cả con người mày cho tao.” Geoffrey chậm rãi nói.
Mạc Tử Mộc thoáng chau mày lại, còn Geoffrey thì bật cười, “Sao chứ, có chút ấn tượng chứ hả, bạn Seven. Tao cứ nghĩ mày đã đi Áo làm nghệ sĩ nổi tiếng rồi chứ, hóa ra lại lăn lộn như con chó thế này, mãi vẫn chỉ là miếng thịt chó mặc cho kẻ khác xâu xé, chả trách, người châu Á thích ăn thịt chó nên cũng thật giống chó ha!”
Geoffrey tiến tới gần Mạc Tử Mộc, cười khẩy, “Có lẽ năm đó mà mày chọn theo tao, có khi giờ không đến nỗi thảm hại như thế này, nhỉ?”
Mạc Tử Mộc tháo kính xuống, lau lau xong lại đeo lại, ngước lên vỏn vẹn bảo, “Rất tiếc, tao vẫn chẳng nhớ ra được mày là ai.”
Con ngươi màu vàng của Geoffrey gần như phừng phừng bốc lửa, sáng ánh đến mức khiến người ta không dám nhìn quá gần, thân hình hắn chớp cái đã đè Mạc Tử Mộc lên giường, cười khùng khục, “Seven, nếu mày biết bản thân ở trong này chỉ có mỗi một đường chết mà thôi, liệu mày còn mạnh miệng được như thế? Tao là hy vọng duy nhất của mày ở nơi này, có khôn ngoan thì hãy thấu đáo rõ điều đấy đi.”
Mạc Tử Mộc vẻ như giật mình bởi hành động đột ngột của hắn, nhíu mày đáp trả, “Cám ơn, án tù của tao trong này chỉ năm năm mà thôi.”
Geoffrey nói đầy khinh miệt, “Seven, tù nhân trong nhà giam Mammon này ngoài cái chết, chả đứa nào có thể được mãn án phóng thích đâu.”
“Chỉ vì cái trò Hunter tàn sát đồng loại của lũ chúng mày.” Mạc Tử Mộc lạnh nhạt mà rằng.
“Rặt toàn mấy thằng buôn bán ma túy, cưỡng hiếp, đĩ ***, giết người, chết bớt đi càng tốt.” Vành môi xinh đẹp của Geoffrey hơi cong lên, “Đây chẳng phải chỉ đơn giản là một trò chơi, mà nói theo kiểu người Tàu chúng mày thì là thay trời hành đạo đó, đây chẳng phải là thay trời hành đạo sao?”
“Dựa vào cái gì, chỉ dựa vào mày lắm tiền lắm quyền hơn phạm nhân, ỷ y vào đó mà tự cho mình là Chúa có thể định tội người khác?” Giọng của Mạc Tử Mộc không cao nhưng muôn vàn trong trẻo, ánh mắt kia dù có cách qua một lớp kính, Geoffrey vẫn có thể sờ sờ thấy rõ sự khinh ghét từ trong đó. Mạc Tử Mộc gay gắt nói, “Mày chẳng cao quý hơn bất cứ ai cả, chẳng qua chỉ có tự mày cho rằng mày tốt đẹp trên tầm mọi người mà thôi.”
Khoảnh khắc đó tâm tình Goffrey thực sự biết bao kỳ quái, tựa thể cảm giác của thật lâu trước kia đã trở lại, cậu trai trước mặt này vẫn là Seven như xưa mà hắn quen thuộc, cậu trai thông minh, tài hoa hơn người, đồng thời cũng rất cao ngạo, dù cho luôn thường trực không lên tiếng, song mỗi một lần mở miệng lại đâm chọc cho lòng người nhói đau.
Dù câu nói của cậu đã làm Goffrey nổi giận thật rồi, nhưng mà không thể phủ nhận, Mạc Tử Mộc có đủ bản lĩnh kéo ngã hắn từ tầng mây cao cao rớt xuống đất để cậu ngang hàng, giờ phút này làm sao hắn còn có thể ngạo nghễ với cảm giác cao quý nữa đây, hắn cực kỳ phẫn nộ, nhưng cơn phẫn nộ đó cũng khiến hắn quá là phấn khích, cảm giác nhiệt huyết sục sôi này còn áp bạt cả thứ cảm giác khi băng băng săn giết tội phạm trên đảo Mammon.
Mạc Tử Mộc im lặng, Geoffrey nhìn cậu hoài, vô thức thấy tâm trạng bòng bong cuộn rối. Kể từ lầu đầu tiên trông thấy cậu, dường như hắn đã lập tức mải miết truy đuổi theo bước chân cậu rồi. Mạc Tử Mộc thoạt nhìn có vẻ dễ dàng bắt lấy lắm mà lần nào lần nấy hắn cũng đều chệch bước hết thôi.
Mạc Tử Mộc mười tám tuổi còn xuất sắc hơn cả Mạc Tử Mộc năm năm trước, dáng mặt dần kiên cường cứng cỏi hơn, đã chẳng còn non nớt như hồi nhỏ, tầm vóc cũng cao lên rất nhiều, chưa tính trên mắt còn đeo một đôi kính rõ to, bảo sao lần đầu tiên gặp lại Goffrey cũng vô phương nhận ra cho nổi.
Chỉ là nếu nhìn kỹ, một điều gì đó chỉ thuộc về duy nhất Seven mà thôi sẽ không bao giờ khiến người ta nhận nhầm, chừng như cậu ấy mãi mãi bình tĩnh đúng chừng đúng mực, ngỡ rằng yếu đuối thực chất lại quá khó để phục tùng. Mặt mày thanh tú nhưng khí chất còn vượt trội hơn cả dung mạo, cậu hệt như một báu vật tư nhân vô pháp định giá nổi mà lại độc đáo vô song, chỉ cần đã từng chú ý đến là sẽ không khỏi rúng động.
Thực ra năm năm nay, Geoffrey vẫn âm ỉ nhớ thương người con trai này, cảm giác của hắn đối với Mạc Tử Mộc đan xen phức tạp, khi thì cực độ khinh thường, khi thì lại rất mực coi trọng, có lúc chẳng thèm liếc mắt nhưng lại vẫn không tự chủ được mà quan tâm. Đôi khi hắn sẽ đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ trong đầu, có phải mình đã yêu không nhỉ. Và rồi ý nghĩ này sẽ dọa hắn nhảy dựng, yêu ư? Sao hắn có thể yêu một thằng con hoang, yêu một thằng con của mụ đàn bà suốt ngày uống đến say khướt.
Có lẽ vì khiếp sợ ý nghĩ này, mà cứ thế suốt năm năm nay hắn vẫn kiềm nén bản thân không đi tìm đứa con lai phương Đông ấy.
Geoffrey sát tới rất gần Mạc Tử Mộc, mùi thơm tỏa ra từ cổ áo khiến tim hắn đập rộn ràng, đó là hương vị của cỏ xanh, ngây ngô và thanh lành, cách lớp áo mong mỏng, Geoffrey có thể tường tận được nhiệt độ tản mác trên người Mạc Tử Mộc.
Hắn lại nhịn không được cúi đầu, ngay tại khoảng cách môi hắn chỉ còn cách mặt cậu có một ly, Mạc Tử Mộc bất ngờ gọi, “Bác sĩ Mike.”
Mike đứng nơi cửa, bàn tay đặt chỗ nút nhấn chuông của Mạc Tử Mộc cũng rút về, Geoffrey đành phải thu hồi ý nghĩ muốn cưỡng hôn Mạc Tử Mộc. Mang theo cảm giác thất bại nặng nề, hắn đanh mặt mà phẫn nộ tuyên bố, “Seven, tao sẽ bắt mày phải cúi đầu trước tao, giống như năm đó mày nhặt tiền trước mặt tao vậy!”
Mạc Tử Mộc không đáp lời, cậu điềm đạm tháo kính xuống, day day hốc mắt, “Bác sĩ Mike, xem chừng bệnh viêm phổi của tôi chẳng nghiêm trọng đến mức phải ở trong này chữa trị dài ngày đâu nhỉ?”
Sắc mặt Mike sượt vẻ sượng sùng, trong khi Geoffrey chỉ nhạt nhẽo cười nói, “Nó đã thích được người ta cưỡng hiếp như thế thì cứ kệ cho nó về đi cũng được!” Nói xong liền tức thời rời khỏi, cánh cửa sau lưng hắn đóng lại cái sầm, âm thanh ầm vang, tựa như biểu thị thứ tâm tình đang hỗn loạn của hắn.
“Tôi chỉ có ý tốt thôi, Seven ạ. Cậu vô tội mà, sang học viện Seissa, cậu mới có thể sống sót ra khỏi đây được!” Mike buông lời khuyên nhủ.
Mạc Tử Mộc bật cười khe khẽ.
“Cười gì vậy?”
“Tôi phát hiện nhà tù Mammon đúng là một nơi rõ lạ, tràn ngập toàn Chúa là Chúa, ai cũng được quyền phán xét và xử phạt.” Mạc Tử Mộc nhảy xuống giường, chầm chậm cài gọn cúc áo. Dẫn theo ý vị châm biếm nhàn nhạt, nụ cười này kết hợp với đôi mắt màu xanh đậm lại dấy nên vẻ tự tin không nói nên lời, quyến rũ tới độ khiến người phải ấn tượng sâu sắc. Cậu bảo, “Cám ơn các vị đã xá tội, tôi tự có con thuyền Noah(2) cho riêng tôi.”
Về lại được phòng giam rồi, bắt gặp ánh mắt vui mừng của đồng bạn, Mạc Tử Mộc bất giác thấy sao mà thoải mái, có ai đó chờ đợi mình sẽ làm nỗi hoang mang trong lòng người vợi nguôi đi, cậu đập tay với Tom.
Tom xoa xoa tay gọi, “Lại đây nào, chúng ta bắt đầu, Jack, đi chặn cửa!”
Jack vâng rõ lớn, đi tới cửa, cái tháp thịt mỡ sừng sững đó lập tức chặn cửa kín bưng bưng.
Mạc Tử Mộc ngồi xổm xuống cầm một viên đá vẽ lên nền, “Đây là khu A, khu D đây, ở giữa là thư viện, khu A nằm riêng biệt hẳn nhưng thư viện và khu D nối liền với nhau thành hình chữ L, tôi nghĩ cửa thông gió của chúng chắc chắn thông với nhau. Nếu chúng ta tiến vào từ cửa thông gió của thư viện, có lẽ sẽ tìm được bãi chứa rác bên khu D.”
Tommy lắc đầu, “Không được, ắt cậu biết cửa thông gió giữa các tòa nhà Mammon được ngăn cách bằng tường xi măng chỉ cách song cửa thông gió chưa đến 10cm.”
Mạc Tử Mộc gật đầu cười nhẹ, “Ừ, nhưng kiểu kiến trúc này lại được xây lên từ thời chính quyền Roosevelt mới năm 1932.”(3)
“Thì liên quan gì hử?” Tom chêm vào.
“Liên quan chứ, có nghĩa kiến trúc nơi này rất có khả năng chỉ dùng một loại bê tông tên WPA(4) để xây nên, loại bê tông này không quá cứng, rất ẩm, dễ ngấm nước, nhìn bên ngoài cứng rắn nhưng thực tế lại bấy yếu, điều này chỉ cần nhìn vách tường và mặt đất của thư viện là thấy ngay. Ven biển Mammon vốn ẩm ướt cao, nếu tôi đoán không lầm, tấm xi măng ngăn cách kia cũng không quá khó để phá bỏ.”
Mắt Tommy lóe sáng, nhưng lập tức lại băn khoăn, “Muốn mở đường ở một nơi người đến người đi như thư viện, coi bộ không khả quan cho lắm!”
“Không phải lúc nào cũng đông người đâu…” Mạc Tử Mộc thấp đầu nói, “Ví như lúc tôi và Ivan… làm tình!”
Cả Tom lẫn Tommy im lìm hồi lâu, rồi Tommy mới lên tiếng, “Cách này áng chừng cũng khả quan, tôi có thể giúp cậu chế tạo hai loại công cụ giắt tay khác nhau.”
Tom thì cười hí hí, “Tay chân tôi lanh lẹ, để tôi đi đào hầm cho.”
Sau khi bốn người bàn bạc xong xuôi thì ai trèo về giường người nấy.
Đêm đó lại mất điện, Tommy điềm nhiên đi thắp nến, móc cây nĩa ăn của ông ra, hơ nến nung chảy mấy xu tiền Mỹ rồi hàn con dao trổ nhỏ của Mạc Tử Mộc dính với chuôi nĩa.
Tom làu bàu từ ‘Shit’ trong miệng, “Cái món này không phải bằng bạc sao?”
“Không phải từ đời nào rồi, bây giờ nó là hỗn hợp của bạc, đồng và nicken, chú mày tốt nhất nên cảm ơn tiền Mỹ đã bị mất giá đi.” Tommy cười nhạt.
Ông ngắm nghía con dao trổ trong tay, đoạn thảy sang Tom, “Đẹp rồi, chắc chắn sẽ giắt được trong tay.”
Tom cười phớ lớ, “Ông cứ chờ tôi đào đến tận Trung Quốc cho ông xem!”
Sáng sớm hôm sau, giờ thông khí, Ivan đang nhăn mặt nhăn mày nhỏ giọng nói chuyện với thân tín Sticks của hắn, có vẻ như khu A gặp chuyện thì phải. Mạc Tử Mộc chẳng qua mới lướt mắt một cái, Ivan đã thấy cậu ngay, hắn lười biếng ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu lại. Ví bằng là bình thường, Mạc Tử Mộc nhất định sẽ ngó lơ coi như không nhìn thấy gì, song hiện giờ cậu không thể không đi về phía hắn. Chớp ngay thời cơ, đang từ tựa vào cửa thư viện, Tom và Tommy liền mau lẹ lách ngay vào trong.
“Bé yêu đỡ chút nào chưa thế?” Ivan ôm chầm lấy Mạc Tử Mộc, vò vò lên mái tóc đen. (sao thấy cái cảnh này nó cứ yêu yêu thế nhỉ ó_Ò)
“Đỡ nhiều rồi.” Mạc Tự Mộc hơi ngoảnh đầu liếc sang cửa thư viện.
Ivan cười, bảo với bè lũ chung quanh, “Còn chuyện gì lần sau nói tiếp!” Đoạn giữa tiếng cười trộm của đám người, ôm Mạc Tử Mộc đi vào thư viện, hắn còn chưa đi tới cửa, Tommy đã từ bên trong đi ra, thoáng liếc nhìn họ thế rồi lập tức bỏ đi.
Ivan cười hỏi, “Lão Tommy đến thư viện làm gì vậy?”
Mạc Tử Mộc đáp, “Chả biết, hình như ông ấy đang tìm một quyển sách.”
Ivan thoáng nhếch môi cười, không hỏi tiếp nữa.
Hắn dẫn Mạc Tử Mộc vào thư viện, ôm cậu đặt lên bàn máy tính, ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn xoáy nhìn Mạc Tử Mộc, con ngươi xám lạnh kia ánh lên màu café, mỗi một tia màu đều thật sắc nét. Đành rằng Ivan cũng chẳng phải là gã đàn ông quá đẹp mã, nhưng không thể phủ nhận hắn có một vẻ ngoài rất mực nam tính, trong mắt các nàng thì hắn ta chính là hình tượng của quyến rũ, đôi mắt ấy không khác gì hai cục nam châm với các cô, một khi đã chạm phải nó rồi, nếu phải dời đi sẽ quyến luyến lắm.
Nhưng đáng tiếc Mạc Tử Mộc nào phải “các cô”, cho nên cậu chẳng khó gì tránh khỏi ánh mắt của Ivan. Ivan thì cũng chả để bụng, chỉ cò cọ khuôn mặt lún phún râu của hắn lên mặt Mạc Tử Mộc, mỉm cười, “Muốn làm tình, hửm?”
Mặt Mạc Tử Mộc đỏ gay, hỏi vặn, “Chả nhẽ anh không muốn?”
Ivan đưa tay tháo kính của cậu, xong một tay nâng gáy, tay kia thì ôm lấy thắt lưng, thế rồi mới từ từ kề mặt hắn đến, đầu tiên hai cánh môi chỉ là kẹp lấy môi cậu, sau rồi mới là nặn nhào, là mút mát. Mạc Tử Mộc nằm trong lòng hắn không phản kháng mà chỉ nhè nhẹ run, mãi tận lúc hắn hôn Mạc Tử Mộc đến rủn người mới buông lỏng cậu ra, rủ rỉ, “Bé con, không nên đói khát như thế, thân thể vừa ốm dậy, tĩnh dưỡng hai ngày đã, nhé, hiểu chưa?”
Thanh tuyến của Ivan rất vang lại chan chứa mê hoặc, mỗi tội ngữ điệu thì lại đầy ắp ý vị bất cần đời.
Mạc Tử Mộc nghe hắn trêu đùa thế không khỏi phát cáu lên, thằng cha lưu manh t*ng trùng xộc não này lại dám đi dạy bảo cậu không nên quá “đói khát”. Đúng lúc đó trần nhà sau lưng bọn cậu phát ra âm thanh rất nhỏ.
Không lớn, nhưng giữa khoảng thư viện lặng ngắt thế này cũng đủ khiến người ta chú ý.
Mạc Tử Mộc biết Ivan là loại người trong ngoài cực kỳ đối lập, bề ngoài thô kệch, bên trong lại khôn ngoan vô cùng, cậu không dám ngần ngừ thêm nữa, lập tức ôm cổ Ivan chủ động ghì môi vào. Trước sự nhiệt tình nóng bỏng ấy của cậu, Ivan lấy làm ngạc nhiên lắm.
Nhưng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt mà thôi, hắn nhanh chóng ôm siết Mạc Tử Mộc, đứng yên hưởng thụ sự nhiệt tình của cậu, hắn dùng vài ba động tác nho nhỏ dẫn đường cho những cử động vụng về ấy, đặt tay cậu lên chỗ cần đặt.
Đè lấy tay cậu rồi, hắn kéo khóa quần mình xuống, xong xoay cậu chuyển đảo lại một vòng, bản thân hắn thì ngồi trên ghế, đoạn vươn tay ôm Mạc Tử Mộc, thấp giọng bảo, “Seven, tự ngồi xuống đi nào.”
Mạc Tử Mộc thảng nhìn cái thứ đang “hiên ngang” bên dưới của Ivan, đỏ bừng cả mặt, toan chùn bước, hiềm nỗi trần nhà lại phát ra tiếng sột soạt nguy hiểm.
Cậu cắn răng, đến gần Ivan rồi lại không biết phải ngồi lên như thế nào.
Ivan linh hoạt cởi quần cậu xuống, đỡ lấy thắt lưng cậu, tận tình chỉ dẫn, “Mở chân ra, mở rộng chút nữa, bé cưng, chầm chậm… Chầm chậm… Ngồi xuống nào.”
Mạc Tử Mộc mở chân ra, xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ lựng nhưng không thể không nghe theo, cậu bám vai Ivan, ngón tay gần như găm vào da thịt nơi gáy hắn, thậm chí cậu có thể cảm nhận được máu đang rướm ra, thế nhưng Ivan thì ngay đến lông mi cũng chẳng động, tiếp tục từ tốn hướng dẫn Mạc Tử Mộc cách làm tình.
Ivan ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mạc Tử Mộc, ép đôi chân thon dài của cậu kẹp chặt lấy mông hắn, cuối cùng Mạc Tử Mộc cũng ngồi được xuống, cảm giác hai người gắn lấy nhau thành một thật kỳ diệu quá đỗi, bản thân rõ ràng vừa tức vừa ghét cái gã này đến thế cơ, nhưng khi hai người họ thực hiện hành động thân mật nhất thì lại đẫm rượt khoái cảm.
“Đừng thất thần thế chứ!” Ivan bật cười, “Cưng ơi, chuyển động đi, là em muốn làm việc này kia mà, vậy phải mãnh liệt vào chứ!”
Mạc Tử Mộc thật sự có một nỗi khát khao một cắn chết quách cái gã này cho rồi, nhưng vẫn chỉ đành đè lên đầu vai Ivan chuyển động lên xuống.
Ivan vươn đầu lưỡi, mỗi khi Mạc Tử Mộc hạ người, hắn liền thuận thế liếm lên đầu ngực nhô nhô của cậu, hành động này kích thích ghê gớm mà hắn cũng đỡ việc hơn, dù cho Mạc Tử Mộc muốn chửi hắn sao mà khốn nạn, song cả thảy lại bị vùi chôn hết trong tiếng rên rỉ của chính mình.
Dần dà lý trí đã hoàn toàn nhường chỗ cho khoái cảm bản năng, chờ lúc hai người đạt đến cao trào tột đỉnh, Mạc Tử Mộc ngả lên vai Ivan, mà hắn thì lại ôm lấy eo cậu thầm thì, “Đã nghĩ đến cuộc sống sau khi ra khỏi tù chưa?”
Lời của hắn khiến Mạc Tử Mộc đang rã rời vì mệt bất thần mở to hai mắt, “Chắc sẽ về Áo!”
Ivan vẻ như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ là ôm chặt Mạc Tử Mộc hơn, “Áo cũng được, hình như anh cũng có một căn nhà ở đó, nếu về thì em đến đó ở đi.”
Mạc Tử Mộc lạnh nhạt cười khẩy, lập tức rời khỏi vòng tay kiên định mà cũng vô vàn ấm áp của Ivan, đứng dậy nhặt quần áo cậu, “Tôi đi đây.”
Ivan mỉm cười, “Bé yêu ơi, em hơi bị qua cầu rút ván quá đấy, thôi được rồi!” Hắn kéo quần một cách uể oải, đoạn đứng dậy, hơi cúi xuống nhìn đỉnh đầu của Mạc Tử Mộc, dẫu rằng vóc dáng Mạc Tử Mộc cũng rất cao thế mà Ivan vẫn cao hơn cậu nửa đầu, tầm mắt hắn vừa vặn có thể chạm đến mái tóc ngắn đen sẫm của Mạc Tử Mộc.
So với Ivan chỉ phải kéo mỗi cái khóa quần, Mạc Tử Mộc dĩ nhiên không giản tiện được như hắn, cậu nhanh nhẹn mặc quần xong rồi nhét áo vô.
Ivan thấy cậu đã ăn mặc ổn ổn, bấy giờ mới cầm tay cậu, chăm chú nhìn vào bàn tay xinh xắn ấy, ngón tay thuôn mảnh, móng tay đầy đặn, trong khi cổ tay lại thấp thoáng mỏng manh, một tổ hợp bàn tay như thế không khỏi khiến kẻ khác cảm thấy nữ tính hóa, nhưng những vết chai sần lẩn khuất trong lòng bàn tay lại như lặng lẽ nói cho đối phương, đây là người đã trải qua một quá khứ gian khổ. Bất cứ người nào đã trải một quá khứ gian khổ đều là người giàu nghị lực, Ivan hiểu được điều này. Bàn tay hắn đang nắm chỉ ước chừng bằng hai phần ba bàn tay hắn mà thôi, nhưng mà lại khỏe khoắn lắm. Ivan ngậm lấy ngón trỏ của Mạc Tử Mộc, liếm láp chán chê rồi, hắn mới bảo, “Seven, đừng quá gắng gượng thế nữa! Giao em cho anh đi.”
Mạc Tử Mộc rút tay về, chùi nước bọt vào tay áo, rũ mắt, mang theo ý vị khinh miệt mà đáp trả, “Cám ơn, tôi quen tự lo cho mình rồi.”
Đối với thái độ vừa ương ngạnh vừa khó ưa này của cậu, Ivan không lấy làm tức giận mà trái lại còn bật cười ha há. Mạc Tử Mộc trong mắt hắn giống như một loài hoa kỳ lạ, nếu quá hiền lành, chỉ sợ sẽ sớm bị người ta hái xuống cắm vào bình mất thôi. Hắn thích Mạc Tử Mộc không chỉ bởi cậu xinh đẹp như hoa, mà còn bởi trong cậu còn giấu giếm một sự hoang dã của cây cỏ, khi nở hoa là sẽ ngập tràn khắp trời khắp đất.
Hơn nữa, Mạc Tử Mộc rất thông minh, nếu cậu không phải quá kiêu hãnh, quá rành rọt giữa hai quan niệm đúng sai nhường vậy, nếu cậu biết luồn lách, biết ngả mình theo thời thế, chắc chắn nắm bắt cậu sẽ là việc không tưởng. Ivan thích nhược điểm này của cậu và cũng tận lực giữ lại nó, đồng thời ở thời điểm thích hợp còn bồi dưỡng thêm. Giữa hai người luôn luôn tồn tại một tiềm thức, suốt cả một thời gian dài Mạc Tử Mộc vẫn còn chưa rõ ràng lắm, thế nhưng Ivan thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tử Mộc, hắn đã hiểu sâu sắc rồi.
Hắn và Mạc Tử Mộc, là cuộc chiến giữa con mồi và thợ săn.
Cả hai lớn lên trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chuẩn xác đem hai người tách ra. Mỗi một động tác của Mạc Tử Mộc đều cho thấy cậu là một người được giáo dục đàng hoàng, từ cậu tản mác ra một loại khí chất khiến lòng người dễ chịu. Còn Ivan thì vô luận có chải chuốt cỡ nào chăng nữa, trên người hắn đều luôn nồng nặc hơi thở giết chóc, dù hắn mỉm cười nhưng cặp mắt thâm sâu và con ngươi màu xám lạnh lẽo sẽ bức những ai tới gần hắn phát lạnh cả lên. Thời điểm Mạc Tử Mộc đang học dương cầm thì Ivan, bằng những thủ đoạn nham hiểm từ hồi khu 19 đã trở thành nhân vật chủ chốt mới coóng của mafia New York. So với năng khiếu âm nhạc của Mạc Tử Mộc, Ivan tâm đắc ám sát và phạm tội cực kỳ. Kể cả Mạc Tử Mộc chỉ là con riêng nhưng dòng máu chảy trong người cậu vẫn là huyết thống quý tộc lâu đời của Anh quốc, nhưng còn mẹ của Ivan lại chỉ là một gái bán hoa lưu lạc từ Nga đến đất Mỹ này, thằng con trai của mình thực chất mang họ ai, chính bản thân bà mẹ ấy cũng không tường tận nổi.
Thế nên, cậu và Ivan vốn dĩ đâu phải đồng loại, nói kiểu này cũng giống như một con sư tử đem lòng yêu thích một con nai, sư tử có thể ngấu nghiến con nai nhưng lại khổ não không biết phải làm sao để khiến con nai yêu sư tử. Sự xuất hiện của Mạc Tử Mộc chính là sự giao nhau ngẫu ý giữa hai đường thẳng vốn dĩ mãi mãi song song.
Và Ivan nắm lấy ngay khoảnh khắc này, một khi đã nắm được hắn sẽ không muốn buông bỏ. Hắn là một thợ săn tinh nhạy, tột độ kiên nhẫn, hắn rõ ở cơ hội thích hợp nào thì nên dùng mánh khóe thích hợp nào để chiếm giữ đối phương, hắn khéo léo tránh đi cá tính cố chấp ân oán rõ ràng của Mạc Tử Mộc, giữ lấy Mạc Tử Mộc một cách suôn sẻ nhưng không chạm đến rằn ranh giới hạn của cậu.
Ivan ngắm nhìn người thiếu niên như đang đội vòng sáng trước mắt, hắn cảm thấy lời mẹ nói chỉ đúng một nửa, trong lòng mỗi người quả thực đều cư ngụ một vị thiên thần, nhưng chỉ khi bạn giữ thật chặt, thiên thần mới vĩnh cửu lưu lại cõi nhân gian.
Mạc Tử Mộc bắt gặp ánh mắt Ivan đang ẩn ẩn ý cười nhìn cậu, liền khẽ nhíu mày, quay sang nói, “Anh không đi… Thì tôi đi trước đây…”
Ivan mỉm cười, đứng dậy biếng nhác nói, “Tất nhiên là anh đi với em rồi!”
Mạc Tử Mộc chẳng thể biết được tên trùm mafia này đang la liệt những suy nghĩ gì trong óc. Ivan là một kẻ quái gở, thoạt nhìn thì như một tên thô lỗ chẳng ra gì, một tên lưu manh đầu đường xó chợ chính hiệu, ấy thế mà lại rất khó để đoán được những ý niệm gì đang suy suy tưởng tưởng trong đầu hắn, thậm chí Mạc Tử Mộc chưa từng nhìn thấy Ivan nổi giận, hắn luôn giữ vẻ mặt như cười như không, vậy mà dù có là tên hung tàn nhất trong nhà giam như Tea Bag đi nữa cũng không thể không dăm ba phần kiêng kỵ hắn.
Mạc Tử Mộc từng nghe hắn dùng lưu loát tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha để giao tiếp với người khác, tiếng Trung cũng không ngoại lệ, chưa hết, còn có thể dùng tiếng Oxford chính gốc đọc thơ sonnet(5). Hắn ngâm nga bài thơ bằng thứ thanh tuyến thấp trầm: Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp – Của hoa hồng giống tốt để đời sau… Lòng Mạc Tử Mộc rúng động, cậu rũ mắt lắng nghe, có điều thơ sonnet đã bị đổi thành một mớ hạ cấp không sao chịu cho nổi: Con người ta ai cũng già cũng chết – Ký ức đành giao cho Dick(6) rắn đanh…(7)
Đến đoạn này, Mạc Tử Mộc không thể nhịn được nữa mà buông tiếng thở dài sườn sượt, đoạn nhanh chóng xoải chân rời khỏi, Ivan sau lưng cậu thì mỉm cười đến là thích thú.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ lẩn quẩn với Ivan bao lâu, đối với Mạc Tử Mộc mà nói, Ivan chỉ là kế thích ứng tạm thời do một lần sai lầm mà thôi, tuy Ivan mang lại cho cậu nỗi sầu lo khó lòng giãy thoát, song tóm lại, Ivan chẳng hề nằm trong kế hoạch cuộc đời cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ quãng thời gian còn lại của đời mình sẽ phải mập mờ dính líu với người này cả, nhưng hiển nhiên về mặt nhìn xa, Ivan chắc chắn mạnh hơn Mạc Tử Mộc không biết gấp bao nhiêu lần.
Mạc Tử Mộc cùng Ivan ra khỏi thư viện, vừa vặn chuông báo đã hết giờ thể dục vang lên, cậu bước về khu phòng giam một cách mau chóng, trong khi Ivan cứ thong thong thả thả theo sát sau lưng cậu. Nhịp chân Mạc Tử Mộc vẫn cố gấp gáp bước đi, thế nhưng vì ánh mắt chẳng chút tốt đẹp của Tea Bag lẫn đôi chân dài ngoằng đang bước từ tốn của Ivan, cậu trước sau vẫn phải duy trì một khoảng cách gần gần hắn.
Lúc Mạc Tử Mộc lên lầu rồi, tầm mắt chạm đến ngay cảnh Tom thoang thoáng vẻ kích động đứng lẫn trong một lũ bâu nhâu, trên người cậu chàng lấm lem không ít vết bẩn của ống thông gió, ngay đến mặt cũng không chừa. Berwick đứng cạnh cửa, tay lăm lăm dùi cui, cặp mắt vừa to vừa lồi láo liên qua cả đám, thế rồi rất nhanh đường nhìn đã dồn tụ tại biểu hiện không mấy bình thường cho lắm của Tom.
1. Bánh mỳ trắng là loại bánh mỳ nướng từ bột mỳ và nướng trong khuôn nên không có lớp vỏ cứng giòn, rất mềm mại được cắt thành những lát mỏng 1cm, cạnh dài khoảng 10cm, thường cắt chéo miếng bánh thành hình tam giác rồi kẹp bơ sữa để ăn sáng, hoặc kẹp với trứng rán, patê, rau… để ăn.
2. Con thuyền Noah (Noah’s Ark) là con thuyền được nhắc đến trong Kinh Thánh (Genesis 9:1) do Chúa hướng Noah đóng để tránh qua cơn Đại hồng thủy do Chúa tạo ra để trừng phạt loài người đã có quá nhiều tội lỗi.
3. Franklin Delano Roosevelt (30/01/1982 – 12/04/1945, thường được gọi tắt là FDR) là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 32 và là một khuôn mặt trung tâm của các sự kiện thế giới trong giữa thế kỷ 20 khi ông lãnh đạo Hoa Kỳ suốt thời gian có cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu và chiến tranh thế giới.
Năm 1932 là năm Roosevelt được Đảng Dân chủ đề cử tham gia tranh cử Tổng thống.
4. Bê tông WPA này là sản phẩm đặc chế của Franklin D. Roosevelt. Trong bộ phim cũng đề tài tù ngục là Nhà Tù Shawshank, nhân vật Andy cũng là nhờ loại bê tông không đạt tiêu chuẩn này mà chỉ bằng một con dao chạm nhỏ đào một cái hầm lớn chạy thoát khỏi nhà tù Shawshank.
highly recommend xem phim này nhé, cực hay ^O^ đoạn cuối 2 anh nhân vật chính về ở vs nhau đấy =)) chứ không có lãng xẹt như Vượt Ngục đâu hà =_=
5. Khu 19 New York:
6. Thơ Sonnet là một bộ các bài thơ được viết dưới dạng sonnet (bài thơ có 14, mỗi câu 10 vần) bởi William Shakespeare về những đề tài như tình yêu, cái đẹp, chính trị, và cái chết.
Có lẽ chúng đã được sáng tác trong một khoảng thời gian là vài năm. Tất cả 154 bài thơ đã xuất hiện trong một tuyển tập năm 1609, gồm 152 bài sonnet chưa từng được xuất bản trước đó và hai bài thơ, số 138 (“When my love swears that she is made of truth”) và 144 (Two loves have I, of comfort and despair), đã được xuất bản trong một hợp tuyển năm 1599 có tựa đề The Passonate Pilgrim.
7. Dick trong tiếng lóng của Mỹ là cái xxx của seme:))))))) em lạy anh =)))))))
8. Đoạn thơ anh Ivan đọc nằm trong bài Sonnet 1.
Bài Sonnet 1 có chung nội dung đến sonnet số 26, nội dung ca ngợi vẻ đẹp của bạn, thuyết phục bạn lấy vợ, có con để truyền lại vẻ đẹp ấy cho các thế hệ sau.
From fairest creatures we desire increase,
That thereby beauty’s rose might never die,
But as the riper should by time decease,
His tender heir might bear his memory:
But thou contracted to thine own bright eyes,
Feed’st thy light’s flame with self-substantial fuel,
Making a famine where abundance lies,
Thy self thy foe, to thy sweet self too cruel:
Thou that art now the world’s fresh ornament,
And only herald to the gaudy spring,
Within thine own bud buriest thy content,
And, tender churl, mak’st waste in niggarding:
Pity the world, or else this glutton be,
To eat the world’s due, by the grave and thee.
Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh (có mượn sử dụng trong chương này để dịch, hụ hụ hụ)
Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp
Của hoa hồng giống tốt để đời sau
Con người ta ai cũng già cũng chết
Để giống nòi ta sống mãi ngày sau.
Nhưng mà anh là con người khó hiểu
Sức thanh xuân anh chỉ sống cho mình
Biến chỗ dư thừa thành ra túng thiếu
Thành kẻ thù tàn bạo của chính anh.
Tuổi thanh xuân đang tràn đầy sinh lực
Anh- người đưa tin báo hiệu mùa xuân.
Tự giam mình anh chôn niềm hạnh phúc
Kẻ tiêu hoang – người keo kiệt đáng thương.
Thương cho đời đừng làm người ích kỷ
Hạt giống tốt đừng để thành uổng phí.