*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tháng sau, quán của Chu Thụy đã sớm sửa lại xong, hoạt động như bình thường, có điều, Chu Thụy không còn ở tầng trên nữa, mà biến nó thành một không gian khác của quán ăn, mở rộng thêm chỗ ngồi cho khách.
Phần cậu, sau khi trở về từ chuyến du lịch cùng… nhà Sullivan, cậu vẫn ở nước M với Dylan, chuyện ở quán tạm thời giao cho Minh Ly sắp xếp. Vậy nên các món ăn đặc biệt cần có nước sốt bí truyền của cậu tạm thời không được phục vụ vì ông chủ vắng mặt.
Nhà của Dylan thì đã sớm bị hủy vì cuộc tập kích của đội quân ma cà rồng cấp thấp vào đêm hôm đó, hiện đang được xây dựng lại.
Những ngày này Chu Thụy và Dylan bận rộn chuẩn bị lễ cưới, mà Andrew và bác sĩ Ninh của cậu cũng thế.
Sự tình kể ra thì rất bất ngờ, hôm đó sau khi từ du thuyền trở về, sáng ngày tiếp theo liền bắt gặp cậu em chồng của mình và ba má chồng. Cảm giác cực kỳ vi diệu, lại nghe Andrew nói mình đã được cầu hôn, cảm giác vi diệu càng tăng cao.
Cái xác suất trùng hợp này cũng thật là…
Dylan và Andrew đều muốn sau khi lễ cưới kết thúc sẽ cùng bạn đời đi hưởng tuần trăng mật, thế nên, bất cứ ai tổ chức lễ cưới trước đều sẽ bỏ lỡ lễ cưới của người còn lại. Vì thế, hai anh em nhà Sullivan quyết định tổ chức lễ cưới vào cùng một ngày.
Chu Thụy và bác sĩ Ninh tất nhiên không có ý kiến gì, cậu cũng cảm thấy như thế là tốt nhất.
Những ngày tiếp theo hai người dành thời gian trở về viếng mộ cha mẹ Chu Thụy, sau đó bận rộn đi chụp ảnh cưới, thử áo cưới, viết thiệp mời,….
Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, ngay trên ngọn đồi của nhà Sullivan.
Ngày hôm đó, khách khứa không quá đông, phần lớn là người trong gia tộc, Chu Thụy thế mới biết, cô dì chú bác anh chị em họ của Dylan đều trẻ thật trẻ, đẹp thật đẹp, quả không hổ danh là ma cà rồng mà.
Những người còn lại là bạn bè của nhà Sullivan, tất nhiên, bọn họ không có một ai là nhân loại bình thường cả, suốt buổi chào hỏi người ta, nghe anh giới thiệu mà Chu Thụy muốn váng đầu hoa mắt, liên tục cảm khái trong lòng thế giới quả nhiên kỳ diệu.
Về phần Chu Thụy, người thân cậu đã qua đời, từ đó đến giờ chỉ sống một thân một mình, bạn bè thời còn đi học cũng chẳng liên lạc nữa, thân nhất cũng chỉ có đám nhân viên nhí nhố của mình. Vậy nên, tất cả nhân viên của quán vào một ngày đẹp trời đều nhận được thiệp mời kèm theo hai vé máy bay. Vào ngày vui của Chu Thụy, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Trong các nhân viên của mình, Chu Thụy thân với nhóc Lâm nhất, thậm chí cậu còn xem nhóc Lâm như em trai mình. Vậy nên, lúc bước lên thảm, người dắt tay cậu là nhóc Lâm. Cậu còn chưa khóc thì nó đã khóc rưng rứt, vừa đặt tay cậu vào tay Dylan, vừa luôn miệng nói Dylan không được bắt nạt anh Thụy của mình.
Chọc cho mọi người cười vui vẻ, Dylan cũng bật cười, nắm thật chặt tay cậu mà cam đoan.
Bên kia, ba Rufus cũng dắt tay Andrew bước lên thảm, cậu em chồng Andrew đã chờ không kịp nữa mà đi như bay, Rufus cũng thật bất đắc dĩ mà đuổi kịp bước chân đứa con út của mình.
Chu Thụy hai má hồng hồng, nhìn Dylan đọc lời tuyên thệ, sau đó đeo nhẫn cho anh. Rồi dưới cái nhìn của tất cả mọi người mà nghiêng đầu, nhón chân hôn môi anh, mọi thứ đều diễn ra trong mỹ mãn.
Chuyện hai người đàn ông độc thân đáng giá ngàn vàng của gia tộc Sullivan đã kết hôn phải một tuần sau đó mới truyền ra ngoài. Chủ yếu là vì các đối tác của công ty cần gặp ông chủ để bàn bạc trực tiếp đều bị dời lịch với lý do ông chủ đang hưởng tuần trăng mật. Thế mới biết, hai người con trai của gia chủ gia tộc thần bí này đã bí mật kết hôn. Bao nhiêu người có tiền có quyền ao ước bọn họ đều tức đến hộc máu, thầm quyết tâm tra xem rốt cuộc là kẻ may mắn nào được rước vào nhà Sullivan.
Có điều, bọn họ tra không ra. Mọi thông tin đều đã được gia tộc bảo mật kỹ lưỡng tránh cho những thế lực đối địch khác muốn gây chuyện bất lợi gì.
Quay trở lại buổi tối ngày hôm đó, khi tiệc cưới vừa kết thúc, cậu cùng Dylan lên máy bay trực thăng, tiến thẳng đến nơi hưởng tuần trăng mật. Andrew và bác sĩ Ninh cũng lên máy bay, có điều bọn họ đi đâu thì không ai biết. Chỉ biết, lần này hai anh em nhà Sullivan cam đoan không có chuyện vô tình hưởng tuần trăng mật ở chung một nơi đâu.
Chu Thụy vẫn còn mặc bộ vest cưới màu đen, bên ngực cài hoa, tóc chải vuốt ra sau. Cậu ngồi cạnh Dylan, ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn nước biển dập dờn bên dưới: “Đẹp thật.”
Dylan vươn tay kéo cậu vào lòng, Chu Thụy quay đầu nhìn anh hỏi: “Chúng mình đi đâu vậy anh?”
Dylan hôn nhẹ lên má cậu một cái: “Lát nữa em sẽ biết.”
Máy bay nhanh chóng bay đi, tầm hơn một tiếng sau, Chu Thụy đã tựa đầu lên vai anh ngủ được một lúc, nó rốt cuộc cũng đến nơi.
Dylan nhìn hòn đảo phía trước, nghiêng đầu hôn tóc Chu Thụy, thì thầm: “Bé cưng, đến nơi rồi, dậy nào.”
Chu Thụy ngủ không sâu, cậu dụi dụi mắt, mơ màng ngước mặt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài là bầu trời đầy sao, phía trước là một hòn đảo đang dần lộ ra dưới ánh trăng khi vài cụm mây nhỏ che khuất bị gió thổi bay đi.
Cậu sửng sốt mở to mắt, sau đó quay đầu lại nhìn anh: “Chúng ta… hưởng tuần trăng mật ở đây?”
Dylan cười nhẹ: “Phải.”
Chu Thụy háo hức áp sát vào cửa sổ mà nhìn xuống, máy bay nhanh chóng bay lướt qua bờ biển.
Hòn đảo này không tính là nhỏ, từ trên cao Chu Thụy có thể nhìn thấy một tòa biệt thự rộng nằm ở trung tâm đảo, sát bờ biển còn có một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu. Ngoài hai cái đó ra, phần còn lại của đảo đầy vẻ hoang sơ, dọc bờ biển có khá nhiều bãi đá, bao quanh căn biệt thự ở trung tâm là một rừng cây nhỏ.
Dylan bảo phi công lái máy bay lượn một vòng quanh đảo. Chu Thụy mới thấy phía sau cách biệt thự một khoảng có một khu rừng đá chạy thành hình vòng cung, lọt thỏm chính giữa nó là một cái hồ nhỏ, còn có thác nước nhỏ chảy xuống.
“Thích không?”
Chu Thụy gật gật đầu, cười ngọt ngào hôn lên má Dylan một cái.
Sau khi dạo quanh đảo một vòng, máy bay rốt cuộc cũng đáp trên tầng thượng của biệt thự. Có người hầu đến chuyển hành lý vào biệt thự và sắp xếp.
Đã tối, việc tham quan xung quanh hiển nhiên để lại cho ngày tiếp theo, Chu Thụy được Dylan nắm tay dắt đi, căn biệt thự này có hai tầng, cũng rộng cỡ nhà Dylan và hiển nhiên là nhỏ hơn trang viên của gia tộc Sullivan nhiều.
Phòng ngủ nằm ở tầng hai, từ tầng thượng đi xuống là có thể đến được.
Các người hầu làm việc rất nhanh, hành lý của cả hai cũng không nhiều, cậu và Dylan còn đang ung dung bước xuống cầu thang thì bọn họ đã xong việc và đi ra từ phòng ngủ. Dylan phất tay với bọn họ.
Chu Thụy nhìn theo bóng dáng nhóm người hầu đi lên sân thượng, có chút mơ hồ không hiểu ra sao.
Dylan nhẹ kéo tay cậu, giải thích: “Tuần trăng mật của chúng ta, tốt nhất là không có ai quấy rầy cả, cứ mỗi ba ngày bọn họ sẽ đến thu dọn và chuẩn bị những thứ cần thiết cho chúng ta.”
Nghe anh nói vậy, cậu có chút ngại ngùng, lại nghĩ đến đêm nay là đêm động phòng của cả hai, gò má lập tức đỏ lên, làm người đàn ông bên cạnh nhìn mà ngứa ngày trong lòng.
Anh nhanh chóng kéo cậu vào phòng ngủ của cả hai.
“Được rồi, em nhanh chóng tắm rửa đi.”
Không gian trong phòng rất rộng, ở giữa còn có một chiếc giường rộng thênh thang, đủ để bốn năm người nằm trên đó mặc sức lăn lộn.
Ga giường và gối đều là màu đỏ, còn có hai hàng nến đặt gần chân tường, chúng chưa được thắp lên nhưng mùi thơm dịu ngọt của sáp nến vẫn như có như không lảng vảng trong không khí.
Chu Thụy nuốt nước miếng, chuyện tiếp theo sau khi tắm rửa, không cần nói cũng biết.
Đang ngơ ngác thì thái dương được hôn một cái, sau đó bị đẩy vào phòng tắm. Bên tai còn có tiếng cười khẽ của anh: “Bé cưng mau lên nào, tôi chờ.”
Chu Thụy bị ghẹo cho vành tai đỏ bừng, xấu hổ mà trốn trong phòng tắm tự chuẩn bị cho mình một hồi lâu. Trong này tất nhiên có đầy đủ mọi thứ cần thiết, từ gel bôi trơn cho đến dụng cụ vệ sinh.
Mãi khi xong xuôi, Chu Thụy mới giật mình, bi ai phát hiện mình không mang đồ vào, mà trong phòng tắm cũng không để sẵn áo choàng tắm. Cậu lúng túng một lúc thì dè dặt mở cửa ra.
Sau đó…
Trợn mắt nhìn căn phòng đã hoàn toàn khác so với ban nãy, đèn tắt đi, hai dãy nến gần chân tường đã được thắp lên, trên giường là một lớp cánh hoa hồng đỏ. Anh Dylan của cậu đang ngồi bên mép giường, lúc này anh đã trút bỏ bộ vest trắng của mình, không biết từ khi nào đã sớm tắm rửa xong, mặc áo choàng thư thái thưởng thức ly rượu vang trong tay. Thấy cậu thò đầu ra thì bật cười: “Sao thế?”
Chu Thụy hoàn hồn, lắp bắp: “Em… em quên mang đồ, anh… anh đưa giúp em chiếc áo choàng…”
“Không cần mặc đồ.”
“A!” Chu Thụy sửng sốt.
“Ra đây với tôi.”
Hai má Chu Thụy bùm một cái đỏ tưng bừng. Anh Dylan bảo cậu cứ thế đi ra?
Dylan buông ly rượu trên tay xuống, đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa phòng tắm. Theo mỗi bước chân của anh, tim Chu Thụy càng lúc càng đập nhanh. Cậu rụt người ra sau muốn đóng cửa lại, thế nhưng một cánh tay lại chen vào, Chu Thụy hoảng hốt, sợ kẹp cửa trúng tay anh liền vội vàng đẩy ra lại, lúng túng gọi một tiếng: “Anh Dylan…”
Dylan nhìn bé cưng của mình vì ngại ngùng mà nấp vào trong góc, khiến anh chỉ thấy mỗi cái đầu của cậu, bèn đẩy cửa ra, anh vươn một tay: “Nào, ra đây.”
Chu Thụy nhìn bàn tay to trước mặt, nuốt nước miếng một cái, chần chừ hồi lâu vẫn là ngoan ngoãn rụt rè đặt tay lên. Bàn tay lập tức được nắm chặt, Dylan kéo một cái, thành công ôm được bé cưng của mình vào lòng.
Cảm giác ôm lấy thân thể trơn trượt mềm mịm trong lòng, còn ngửi được hương sữa tắm lẫn hương thơm đặc biệt từ da thịt cậu, Dylan có chút khó kiềm chế, anh cúi đầu nhìn cậu, cả người cậu đỏ ửng như con tôm luộc, xấu hổ rúc vào lồng ngực anh. Phản ứng của cậu làm anh yêu thương không thôi, hôn hôn hai má cậu: “Xấu hổ à?”
Chu Thụy dụi mặt vào ngực anh, dù đã làm với anh nhiều lần rồi nhưng nghĩ tới ý nghĩa của đêm nay, cậu lại nhịn không được mà căng thẳng, hai chân cũng có chút nhũn. Nghe anh hỏi thì mềm mại đáp: “Em… hồi hộp.”
Lồng ngực anh rung rung, dường như anh lại cười khẽ, có hơi thở lành lạnh phả bên tai cậu: “Tôi cũng vậy.”
Nói rồi bế bổng cậu lên, sải bước chân dài ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến chiếc giường đã tràn ngập cánh hoa hồng.
Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, cả người Chu Thụy lúc này đã ửng hồng, toàn thân trần trụi nằm trên chiếc giường đỏ, màu sắc hoàn toàn đối lập với làn da trắng nõn mềm mịn của cậu tạo nên một cảnh tượng tuyệt mỹ đến khó lòng dời mắt.
Hầu kết Dylan động đậy, có tiếng nuốt nước miếng vang lên nho nhỏ, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng lạ rồi biến mất, anh hít sâu một hơi. Cúi đầu hôn lên mi tâm người vẫn còn đang căng thẳng đến nhắm chặt mắt.
Chu Thụy được anh hôn nhẹ liền thả lỏng đôi chút, nhưng ánh nhìn nóng bỏng của anh vẫn khiến cậu xấu hổ không thôi.
Rụt rè mở mắt ra trông anh, liền thấy được nụ cười dịu dàng của người đối diện, tim Chu Thụy liền hẫng một nhịp. Được đôi mắt đầy ắp ý cười và dịu dàng kia dỗ dành, cậu dần dần thả lỏng, hai tay không còn siết chặt grap giường nữa, mà ngập ngừng giơ lên muốn ôm lấy cổ anh.
Dylan thuận theo cậu, cúi người để cậu ôm, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi phấn hồng của cậu, nhấm nháp.
Chu Thụy hé miệng đáp lại, hơi run rẩy mà vươn lưỡi liếm anh một cái. Lập tức, đầu lưỡi cũng bị ngậm, rồi kéo vào trong khoang miệng ấm áp.
Dylan dìu dắt, dẫn đường cho cậu dây dưa trong miệng mình, tiếng nước mút mát thỉnh thoảng vang lên đặc biệt gợi tình.
Chờ khi Chu Thụy sắp không thở nổi, nước bọt cũng không nuốt kịp mà tràn ra khóe miệng, anh mới buông tha cho đầu lưỡi đã tê rần của cậu.
Chuyển sang nhấm nháp vành tai cậu, Dylan khuấy đảo bên trong, liếm láp thật cẩn thận.
Tai Chu Thụy đỏ lên, cảm giác nhột nhột nhưng lại thoải mái bao trùm khiến hơi thở gấp rút của cậu dần bình ổn lại. Cậu cũng hôn anh, môi chạm đến chỗ nào của anh liền hôn chỗ đó, còn bắt chước anh mà hút thật mạnh, thế nhưng không thể để lại dấu hôn.
Chu Thụy có chút không cam lòng, ra sức hôn cổ anh. Dylan bị cậu làm cho bật cười, da thịt ma cà rồng không phải cứ muốn lưu lại dấu vết là có thể, chuyện này đành phải khiến bé cưng của anh chịu thiệt rồi.
Cắn cắn vành tai nhạy cảm của cậu, anh thì thầm: “Đêm nay sẽ khác.”
Chu Thụy không hiểu ra sao, buông cổ anh ra, không cố tạo dấu hôn nữa, cậu tạo không được.
Thấy cậu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn mình, anh lại cắn môi cậu một cái rồi nhìn thật sâu vào mắt cậu, chầm chậm nói.
“Đêm nay sẽ có một nghi thức, để chúng ta chính thức trở thành bạn đời, để chia sẻ tuổi thọ và ràng buộc linh hồn.”
Vừa nói anh vừa lướt tay xuống bụng dưới của cậu: “Nơi này, sẽ đau.”
Chu Thụy nuốt nước miếng, cậu không hiểu ý anh lắm, vì sao nơi đó lại đau? Nhưng mà…
“Em không sợ.”
Chỉ cần là anh thì em không sợ.