Sếp Tôi Là Bạn Học

Chương 4: Năm cuối trung học (P3)




Thắng không kiêu bại không nản.

Thua keo này, ta lại này keo khác. Lam Châu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, cô nhất định sẽ tìm đủ mọi cách, đến khi nào Thiên Duy chính thức có bạn gái cô sẽ suy nghĩ đến chuyện từ bỏ. Điên cuồng theo đuổi.

-“Nhan sắc không có, ngoại hình lại càng không, chưa kể lại học dốt…căn bản là không có khả năng” – Thái Phong chẹp miệng, liên tục mỉa mai chế giễu, cậu thừa biết mẫu người Thiên Duy thích là như thế nào.

Nếu như là một cô gái nào khác, khi nghe những lời nói của Thái Phong chắc chắn sẽ cảm thấy rất đã kích và tổn thương sâu sắc. Thế nhưng với Lam Châu, kể từ khi ngồi cạnh cậu, thì việc đến trường không cần thiết phải mang theo lòng tự trọng nên đã dần quen tai.

-“Trên kia chưa sạch, lau kiểu gì đấy?” – Thái Phong nhướng mày, ngồi không chỉ tay năm ngón, điều hành trực tiếp ca trực lớp hôm nay.

Đáng lý ra là đến phiên của Thái Phong. Nhưng việc lại đứng nhất trường nên được hưởng đặc quyền không phải làm của giáo viên, vả lại còn được toàn quyền ứng cử người thay thế.

-“Trên đó cao thế sao mà tôi lau tới?” – Lam Châu bực bội, vác ghế trèo lên.

Rõ biết Thái Phong sẽ chẳng giúp đỡ, chưa kể lại có ý định hành hạ, nên tốt nhất là tự thân vận động. Lam Châu miệng rủa thầm không ngớt, không biết là từ khi nào, cô lại trở thành con người hèn hạ chỉ dám chửi sau lưng.

Mọi chuyện tưởng chừng đã suôn sẻ, nếu như không có sự xuất hiện của người thứ ba. Thiên Duy hiện diện ngay cửa lớp, một kiểu cười nhuộm nắng đang vẫy tay chào. Lam Châu mù quáng chẳng biết bị cuốn hút bởi cậu bạn lớp kế bên đó là từ khi nào.

“Cơ hội đến rồi, liều thôi” một ý tưởng vừa lóe lên, chưa kịp suy nghĩ thêm, trong tích tắc một cái xoay người trượt chân ngã ghế, chắc chắn sẽ nằm trọn trong vòng tay Thiên Duy, bởi vì cậu là người cực kỳ ga-lăng và chu đáo.

-“Cẩn thận” – Tiếng hai người con trai đồng thanh vang lên cùng một lúc.

Khoảnh khắc đó, Lam Châu thầm cảnh cáo tốt nhất Thái Phong đừng có ý định cứu cô, nếu không cả đời này sẽ trù ẻo cậu chẳng bao giờ lấy được vợ đẹp.

Thế nhưng…

“RẦM” Một thứ âm thanh khủng khiếp khi thân thể Lam Châu vừa tiếp đất, thêm một tiếng “cốp” giòn giã khi đầu cô tiếp xúc với cạnh bàn. Một cảnh tượng hết sức bi tráng.

Cảm giác hoa mắt, mọi thứ xung quanh như quay cuồng trong từng nhịp thở dồn dập. Chính xác là đau đớn chứ không hề lâng lâng sung sướng khi được ai đó đỡ lấy.

“Trong phim hay có mấy cảnh này lắm mà” Lam Châu mếu máo khóc không thành tiếng.

Chắc chắn trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh hoàn toàn, cô còn nghe rõ mồn một giọng nói đáng ghét của Thái Phong, và cả thái độ hốt hoảng của Thiên Duy.

-“Tôi tưởng cậu sẽ đỡ cô ấy” - “Thì tôi cũng nghĩ như cậu”

Vai diễn ngu xuẩn kết thúc, Lam Châu cắn ớt, một cách thật thảm bại.

Dành cả tuổi thanh xuân chỉ để coi rất nhiều phim tình cảm nơi trường học, nhưng đáng tiếc, bản thân lại chẳng bao giờ được trải qua. Đời cô cơ bản là nhọ.

Phòng y tế trường học, chị y tá vừa rời đi. Lam Châu ngốc nghếch tìm đủ mọi cách chỉ để một lần được thể hiện tình cảm của mình trước Thiên Duy. Không khó để Thái Phong có thể nhận ra chuyện vừa rồi là do cô cố tình.

Cảm thấy có chút hổ thẹn, bản thân vừa gặp phải khó khăn đã vội vàng từ bỏ Yến San. Chưa một lần kiên trì theo đuổi, cậu có nên đánh cược bản thân một lần nữa. 

Ngắm nhìn gương mặt Lam Châu đang bất tỉnh nhân sự, thật sự cô không xinh đẹp hoàn hảo nhưng có thể chấp nhận được ở mức dễ thương, một kiểu đáng yêu phù hợp với lứa tuổi. Thái Phong bật cười vô thức, chẳng hiểu sao lại dành một lời khen cho cô gái này. 

Khẽ hé mắt ra, Lam Châu không khó để nhận ra mình đã được đưa đến phòng y tế, đưa tay chạm nhẹ vào trán, một cảm giác hơi nhói. Cô dụi mắt, nhìn Thái Phong đang ngồi ngay cạnh giường. Gương mặt đâm chiêu tập trung suy nghĩ một điều gì đó, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc đến thế, trong lòng thật sự ngưỡng mộ, một tuyệt tác đẹp như tranh vẽ, khác hẳn vẻ mặt ranh mãnh đáng sợ thường ngày.

- “Nhìn đủ rồi!” – Khóe miệng Thái Phong lại nhếch lên, rất nhanh thay đổi biểu cảm –“Dẹp cái ý định chuyển từ Thiên Duy sang thích tôi đi, tôi không thể yêu nỗi một người đã không được đẹp lại còn chơi ngu như cô”

Cái thở dài của Thái Phong thực sự làm Lam Châu nổi điên, cô còn đang muốn giết cậu vì lại phá chuyện tốt của cô, đã thế còn ăn nói linh tinh hàm hồ. Thích người như Thái Phong, khác gì tự làm khổ mình, cả đời sống trong cảnh ghen tuông vì cậu dành được quá nhiều sự yêu mến của các cô gái.

- “Nếu cậu sợ tôi sẽ thích cậu, vậy tại sao không nói tốt về tôi trước Thiên Duy, tác hợp cho chúng tôi, nhất định tôi sẽ đội ơn cậu cả đời” – Chắc đây là lần đầu tiên, cô dám yêu cầu một điều gì đó với Thái Phong, hoặc có thể gọi là cầu xin luôn cũng được. Con cháu đời sau của cô chắc chắn sẽ không quên sự giúp đỡ này.

- “Cô thì có điểm gì tốt?” – Thái Phong lắc đầu, một biểu cảm hết sức khinh bỉ - “Mà thôi, nhìn cô theo đuổi đáng thương vậy, nếu làm tốt cho tôi một việc, tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện nói vài câu tốt đẹp cho cô trước mặt Thiên Duy”

Khỏi phải nói, Lam Châu mừng ra mặt, nhưng cô thừa biết Thái Phong không thuộc dạng người tử tế trong danh sách bạn bè của cô. Cậu ta đang âm mưu điều gì.

-“Hợp với đạo đức chứ?” – Lam Châu lộ rõ vẻ đề phòng và cảnh giác.

-“Đừng có hạ thấp tôi bằng những suy nghĩ biến thái của cô”

Một cái cốc đầu, chắc chắn không phải cốc yêu mà là thẳng tay của Thái Phong, gương mặt mếu máo của Lam Châu làm cậu hơi buồn cười.

-“Nhưng là chuyện gì, cậu tài giỏi như thế mà cũng cần tôi giúp sao?” – Lam Châu hậm hực, đưa tay xoa trán, tốt nhất nên tránh xa kẻ không có tình người này.

- “Yên tâm! tôi thừa biết khả năng của cô tới đâu mà”

Một câu dè bỉu hay sỉ nhục thì đúng hơn, trong mắt Thái Phong, Lam Châu không khác gì một kẻ bất tài vô dụng.

***

Thời gian thấm thoát trôi qua, những ngày tháng làm nô tỳ để Thái Phong sai vặt sắp khép lại khi kỳ thi tốt nghiệp đang tới rất cận kề.

-“Công bằng ở đâu?” – Lam Châu đập xuống bàn, trước mặt Thái Phong là 2 bài kiểm tra văn học.

Cười khẩy, cậu liếc nhìn số điểm và lời phê của giáo viên, một kiểu thái độ rất bình thản, chậm rãi mà đáp trả.

-“Ở đây làm gì có khái niệm công bằng, mà chẳng phải giáo viên đã phê rất rõ ràng rồi hay sao” – Thái Phong đứng dậy, vỗ vai Lam Châu an ủi, bỏ lại một câu trước khi bước ra ngoài –“Cậu vất vả rồi”.

Lam Châu muốn gào lên, sự thật làm gì có ai hoàn hảo đến mức môn nào cũng giỏi, và việc Thái Phong học siêu đỉnh các môn tự nhiên nhưng lại hoàn toàn dở tệ các môn về xã hội. Kết quả là cô phải vắt óc, huy động toàn bộ chất xám, thức trọn cả đêm mới viết ra được hai bài kiểm tra văn, một cho cô, một cho Thái Phong, mặc dù đã cố gắng làm khác đi rất nhiều, nhưng không khó để giáo viên phát hiện ra là văn phong hai bài có nhiều điểm giống nhau và khá tương đồng. 

Nước mắt lưng tròng nhìn lời phê của giáo viên khi bị kết tội lại sao chép ý tưởng của Thái Phong. Một kết cục nghiệt ngã, bị trừ mất ba điểm trung thực.

Đời cô hạng bét, chưa bao giờ tìm thấy một tia sáng kể từ khi Thái Phong xuất hiện.

***

Hơn ai hết Lam Châu mừng ra mặt, mỗi ngày đối với cô như thể người sắp đổi đời trúng lớn, đúng hơn là sắp thoát được cảnh giúp việc cho Thái Phong sớm hơn dự định.

-“Cậu ta sẽ đi du học sau khi tốt nghiệp”

Tin đồn nhanh chóng lan khắp trường, khỏi phải nói, hầu nhưng tất cả các nữ sinh ở đây đều ũ rũ một nét ưu buồn giống hệt nhau.

-“Ở chỗ tôi còn nhiều lắm, ai muốn ăn thêm tới lấy nhé!” – Lam Châu mang rất nhiều bánh kẹo, tất nhiên là vì tâm trạng quá tốt nên muốn mời cả lớp.

-“Tôi chưa đi mà cô ăn mừng sớm vậy sao?” – Một thái độ không mấy hài lòng của Thái Phong, nhưng đáp lại vẫn là nụ cười tươi rói của Lam Châu.

-“Nhiều lắm nè, cậu muốn ăn gì, à…! “ – Một cái tròn mắt tự nguyện, đẩy cái bánh bao về phía Thái Phong, thứ mà cậu cực kỳ thích –“Tôi phải “băng rừng vượt suối” mới tìm được loại ngon nhất đó, lòng thành, cậu ăn ngon vào”

-“Đang cúng tôi đó hả?”

Ngay lúc này, Thái Phong muốn tự tay nấu cô ra và ăn luôn cho hả dạ. Cái cô gái này, cũng biết cách chọc điên cậu.

-“Chuyện đó, cô chuẩn bị tới đâu rồi, liệu mà làm cho tốt, không thì cô chết chắc”

Lam Châu vuốt ngực, búng tay cái chóc, gương mặt không giấu nỗi vẻ tự tin, gì chứ quân sư tình yêu cô đầy một bụng, đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, ngôn tình cả kinh nghiệm xem phim tình cảm từ năm 7 tuổi, thì việc này không quá khó khăn.

-“Đặt lòng tin ở tôi lần này đi, nhất định cậu sẽ thành công”

Chẳng ai muốn đời mình bị ai đó sắp xếp, nhưng có những chuyện lực bất tòng tâm. Một chàng trai hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại chẳng thể làm được gì khi đứng trước người con gái mình thích. Cậu có nên tin tưởng cô bạn ngốc chuyên ra gây rắc rối này một lần hay không.

Có trời mới biết, chuyện gì sắp xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.