31. [Năm nào cũng có ngày này]
Edit: Yu Xin
==========================
Thời gian náo nhiệt trôi qua, giờ đây chỉ còn lại không gian riêng của hai người.
Cố Lạc và Tạ Nhung nằm đối diện nhau, không ai có ý định đi ngủ.
Vẫn là Cố Lạc lên tiếng đánh vỡ không khí yên tĩnh trước: "Tạ Nhung, vì sao anh lại đi làm bảo an?"
Công ty đã từng kiểm tra sơ yếu lý lịch, nhưng Cố Lạc chỉ biết Tạ Nhung từng nhập ngũ, đêm nay anh mới biết thêm một việc từ miệng của ông Cố, lý lịch trong quân của hắn cực kỳ xuất sắc.
Cố Lạc nghĩ mãi không ra, một người như Tạ Nhung sao chỉ làm một nhân viên bảo an được?
Hơn nữa có một lần hắn có nói trước đây bọn họ hình như có quen biết nhau? Đừng nói là Tạ Nhung đến đây vì anh nhé?
Nhưng anh làm cách nào cũng không nhớ được những chuyện trước đây, thậm chí còn hỏi cả Chu Lâm có phải lúc trước Tạ Nhung là bạn học cùng lớp với bọn họ hay không, đáp án nhận được là không phải.
Vậy nên Cố Lạc mới không nghĩ ra, Tạ Nhung dù là đi đến đâu xin làm đầu bếp cũng hãnh diện hơn là chỉ làm một nhân viên bảo an chứ?
Tại sao lại làm bảo an à? Ban đầu Tạ Nhung chỉ đơn thuần là muốn được thấy Cố Lạc nhiều hơn một chút. Thế nhưng vào cái đêm tuyệt vời lần đó, Cố Lạc nói một câu kia, tất cả dường như đã thay đổi.
Tạ Nhung nhớ tới một câu mà tối nay mẹ Cố đã nói với hắn: "Trước kia con với Lạc Lạc có quen nhau, con là vì nó nên mới đặc biệt tới đây làm bảo an đúng không?"
Tuy hắn không cảm thấy kinh ngạc vì sao mẹ Cố có thể biết chuyện này, nhưng nhắc đến chuyện cũ, nhịp tim của Tạ Nhung vẫn không tránh khỏi hụt mất một nhịp.
"Vâng." Hắn nghiêm tức thừa nhận.
Tạ Nhung, chính là đến vì Cố Lạc đó.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với câu hỏi của Cố Lạc, không hiểu sao Tạ Nhung lại cảm thấy rất căng thẳng.
"Anh..."
Hắn vừa mở miệng đã bị Cố Lạc dùng tay che kín miệng, ra hiệu hắn đừng nói trước.
"Để tôi đoán xem, trước đây chúng ta có quen nhau."
"Em nhớ sao?" Tạ Nhung giật mình, em ấy nhớ ra từ khi nào?
"Không nhớ rõ." Cố Lạc thành thật lắc đầu, anh thật sự không nhớ rõ.
"Vậy, em muốn biết chuyện ngày trước..."
"Không cần." Cố Lạc cắt ngang lời hắn, ngáp mãi không dứt, tiếp đó dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực Tạ Nhung nói: "Tôi chỉ cần biết, bây giờ anh luôn một lòng với tôi là được rồi."
Lúc anh nói câu này âm cuối có hơi kéo cao, mắt mèo lại sáng long lanh, vừa gian xảo vừa quyến rũ.
Miêu Miêu mê hoặc lòng người.
Ỷ vào việc Tạ Nhung thích mình, Cố Lạc muốn làm gì thì làm.
Tạ Nhung không có cách nào không yêu anh, thế nên cả hai lại trao nhau một nụ hôn ướt át.
"Không được..." Dựa vào khoảng cách nho nhỏ giữa hai đôi môi, Cố Lạc nhỏ giọng từ chối, động tác của Tạ Nhung cũng dừng lại.
Quả thật không được, không phải do Cố Lạc không cho.
Không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, một lát sau, Cố Lạc nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ từ chỗ Tạ Nhung.
Tiếp đó hắn buông bàn tay đang ôm chặt vòng eo nhỏ của Cố Lạc ra, yên lặng đứng dậy bước vào phòng tắm.
Cương rồi, nhưng đành phải tự lực cánh sinh.
Cố Lạc trốn trong chăn cười đến mức sắp không thở nổi, sau khi cười đủ thì cũng mong ngóng kinh nguyệt của mình có thể hết nhanh một tẹo.
Mỗi lần bầu không khí đủ đầy đều phải phanh gấp hết, anh cũng khó chịu lắm chứ.
Lỗ tai mèo cực thính làm Cố Lạc nghe rõ từng tiếng thở dốc nặng nề của Tạ Nhung vọng ra từ trong nhà tắm, truyền vào trong màng nhĩ của anh, cơ thể cũng theo đó nóng dần lên.
Không cần nghĩ cũng biết Tạ Nhung đang làm gì ở trong đó.
Bảo an trông vã cứ như một tên lâu ngày không được chịch choạc, lúc nào cũng có thể đè con người ta ăn sạch vậy.
Suy nghĩ liên miên một hồi, mí mắt Cố Lạc ngày càng nặng, cuối cùng nhắm chặt lại, yên lặng đến gặp chu công.
Chờ khi Tạ Nhung bước ra, Cố Lạc đã ngủ say. Trên người hắn vẫn còn vương hơi lạnh nên không lập tức chui vào trong chăn, hắn ngồi bên mép giường nhìn ngắm khuôn mặt lúc ngủ của tổng giám đốc Miêu Miêu.
"Bảo an, tôi muốn ăn dâu tây..."
Câu nói bất chợt vang lên giữa màn đêm làm Tạ Nhung sửng sốt một hồi, sau đó hắn dở khóc dở cười.
Trong mộng còn muốn ăn dâu tây, đúng là nhóc ăn hàng.
Dĩ nhiên điều làm hắn thấy vui nhất là, trong giấc mơ của Cố Lạc có mình.
Từ khi cha mẹ lần lượt qua đời, giao thừa mỗi năm hắn đều vượt qua cùng với chiến hữu trong quân đội, năm nay cuối cùng đã không còn giống như thế.
Chỉ mong năm nào cũng có ngày này.
- ----------------------------------------------