Lúc Uyển Nhã tỉnh lại, trời cũng quá trưa. Mắt vừa mở chưa hết đã nghe tiếng người ở bên ân cần mà ôn nhu lay người:
- Nhã Nhi! Bảo bối? Nàng ổn chứ?
Uyển Nhã người không còn một chút sức lực nào, quay ra cố gắng mỉm cười nhìn nam tử bồn chồn bên cạnh:
- Ta không sao mà! Chàng đừng lo.
Lòng Lý Khắc Minh có một chút rung lên. Cái nữ tử này kiệt sức như vậy còn kêu không sao! Trước mặt hắn đâu cần tỏ ra mạnh mẽ như thế làm gì! Hắn từ từ nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấm áp của nàng, giọng rất nhẹ nhàng:
- Nàng đã như vậy, sao còn cố gượng đến Đại điện. Bọn người ở đó chỉ cần ta nói thì sẽ không dám hé răng. Đâu cần nàng như vậy!
Nàng khóe miệng hiền hòa cong lên, đặt 1 tay lên tay hắn, giọng nói yếu ớt phát ra:
- Khắc Minh! Ta và chàng đã là vợ chồng, vì thế không có lý nào người vợ nhìn người chồng khó khăn lại ở một bên im lặng. Ta biết chàng là một Thái tử quyền uy đầy mình, mọi lúc có thể bảo vệ che chắn cho ta. Nhưng cái ta muốn không phải đứng sau lưng chờ chàng bảo vệ mà là cùng chàng cố gắng, cùng chàng trải qua mọi thứ.
Lý Khắc Minh chú ý từng câu từng chữ của nàng, sau không nhịn được khẽ đem nàng ôm vào lòng, cưng chiều:
- Được, được! Ta cùng nàng cố gắng. Mọi thứ sẽ cố gắng cùng nàng. Bây giờ, ăn điểm tâm một chút nhé?
Uyển Nhã ở trong lòng hắn khẽ gật đầu nhẹ. Cảm nhận được sự đồng ý của nàng, hắn liếc Phù công công bảo mang đồ ăn lên. Ngay sau đó, hàng chục món ăn được bày ra trước mặt nàng và hắn. Uyển Nhã lười nhác nhìn đồ ăn cau mày:
- Nhiều như vậy, ta và chàng sao có thể dùng hết chứ? Hay là... Kim Ngân, Phù công công. Còn cả mấy nha hoàn kia nữa. Các ngươi cũng ăn đi. Đồ ăn nhiều như vậy nếu bỏ đi sẽ rất phí.
Mọi nha hoàn trước nay đều cung kính với nàng, không phải vì nàng chức sắc cao mà vì nàng đối với những cung nữ theo hầu hay mọi cung nữ trong cung đều rất tốt. Khác xa so với những vị nương nương kia, cứ một tiếng đánh một tiếng chửi. Hôm nay còn nhìn thấy tài nghệ nàng bây giờ lại nghe như vậy càng sùng bái nàng bội phần.
Tuy thế nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của thái tử thì không ai dám lên tiếng. Uyển Nhã vốn là người thông minh, biết rõ người họ sợ là ai. Nàng hơi dùng lực ở tay kéo mạnh hắn, đợi cho hắn cúi xuống nhìn nàng thì nhíu mày một cái. Lý Khắc Minh đương nhiên thương hoa tiếc ngọc tiểu yêu tinh trong lòng, đành cất tiếng:
- Các ngươi cũng ăn đi, đừng phụ lòng Thái tử phi.
Câu nói của hắn đều làm mấy hạ nhân trong cung ngạc nhiên đến há hốc mồm. Họ đã tự an ủi mình rằng tuy Thái tử phi muốn nhưng Thái tử không muốn thì ngay cả hít mùi hương họ cũng không có quyền. Nhưng giờ sự sủng ái của Thái tử với Thái tử phi hình như... quá ngọt ngào rồi.
Phù công công nghe lệnh hắn, lớn tiếng nhắc nhở:
- Thái tử đã có lệnh, vậy các ngươi cũng động đũa đi.
Mấy nha hoàn nhìn nhau, lúc sau mới dám đứng lên ăn. Đồ ăn này đúng là dành cho Thái tử có khác, ngon quá mà! Từ trước đến giờ họ cũng không ngờ sẽ được ăn loại thức ăn hảo hạng như vậy trong đời.
Uyển Nhã nhìn cung nữ bắt đầu ăn cũng ngước lên nhìn thái tử đang yên lặng dục dã:
- Thái tử, người cũng ăn đi!
Lý Khắc Minh không nói gì, bê bát cơm lên từ từ xúc đưa lên miệng nàng:
- Nàng ăn, bổn cung cũng sẽ ăn!
Uyển Nhã liếc nhìn bọn người đang ăn thấy không ai để ý đành đưa miệng ra đớp lấy chỗ cơm trong thìa rồi nhồm nhoàm trả lời:
- Àng ó! A ó ể ự ình ăn ược à! ( Chàng đó! Ta có thể tự mình ăn được mà!)
Nhìn cái bộ dạng vừa ăn vừ nói của nàng trông rất đáng yêu. Hắn khẽ cười rồi xúc một miếng cơm đưa lên miệng mình ăn.
Hành động đó rơi vào mắt của nàng khiến nàng có chút ngượng ngùng: Ăn chung một thìa có gọi là hôn gián tiếp không nhỉ?
Hắn đương nhiên hiểu cái suy nghĩ của nàng bây giờ. Lòng thầm cười nhưng lại không để lộ biểu tình trên khuôn mặt, lại xúc một miếng cơm đưa cho nàng. Cứ thể nàng 1 miếng ta 1 miếng. Trông thật hạnh phúc.
----------- tớ là giải phân cách đáng yêu --------
Buổi tối, rốt cuộc nàng cũng đã đỡ hơn. Tuy không đi được vững nhưng cũng có thể đánh đàn. Nàng nhờ Kim Ngân thay quần áo trang điểm thật lộng lẫy rồi đến khu vườn ở phía sau Ngự Hoa viên. Ở đó, Kim Ngân đã sớm chuẩn bị theo ý nàng, tất cả đều rất rực rỡ. Nàng ngồi vào vị trí giữa với cây đàn, nháy mắt với Kim Ngân bảo nha đầu kia đi mời hắn.
Hắn sau bữa tối liền đến thư phòng xem tấu chương. Hắn muốn làm thật sớm để có thể về với nàng. Cái nữ nhân kia cứ làm hắn đứng ngồi không yên. Rời xa nàng phút nào là tâm trạng hắn lại bồi hồi.
Đang phê dở tấu, Phù công công cúi người bước vào:
- Bẩm Thái tử, Thái tử phi cho mời người đến Ngự hoa viên ạ.
Tấm mắt đang dán chặt nơi giấy bút nghe đến nàng liền rời đi, nhìn Phù công công:
- Thái tử phi? Nàng mời ta đến Ngự hoa viên làm gì?
- Nô tài cũng không rõ. Nương nương chỉ nói muốn mời Thái tử, không rõ mục đích ạ.
Nếu là nàng đương nhiên hắn tuyệt đối không do dự. Hắn phất áo, nhanh chóng rời đến Ngự hoa viên. Lúc đi đến Ngự hoa viên, nơi này đã tràn ngập ánh nến. Những cây nến được thắp sáng theo hàng, tạo thành lối đi. Lý Khắc Minh có phần ngây ngô đi theo dần dần nghe được tiếng đàn ở sau hàng cây. Bước chân hắn nhanh hơn, đi ra sau đó.
Khung cảnh hiện ra trước mắt hắn bây giờ rất lung linh, lung linh đến khó tả. Những cây nến được xếp rất công phu, đến hoa cỏ cung được tỉa rất cẩn thận. Trên bục, ở chính giữa có một nữ nhân tuyệt sắc đang đàn một khúc nhạc rất đặc biệt. Chính là nàng, nữ nhân làm hắn phát điên suốt thời gian qua. Nhưng... nàng chuẩn bị nó từ khi nào?
Hắn từ từ đi đến, ngồi ngay trước mặt nhìn từng cử chỉ của nàng. Uyển Nhã từ tốn đàn hết khúc nhạc, thanh nhã mà dịu nhẹ đi len lỏi vào lòng hắn. Nàng kết thúc, để hai tay duỗi thẳng nhoài người về phía hắn tinh nghịch:
- Sao rồi? Thần thiếp đàn như vậy có khiến Thái tử vui lòng không?
Cảm xúc của hắn ngưng đọng trong giây lát, thì ra mấy hôm nàng biến mất là vì nàng đến đây luyện đàn, đến để tạo bất ngờ cho hắn. Vậy mà hắn nghi oan cho nàng,đối xử tệ nhạt với nàng. Hắn đúng là một kẻ tồi tệ.
Hai tay hắn vòng qua sau lưng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực giọng áy náy:
- Nhã Nhi! Là ta sai, nghi oan cho nàng. Nàng sao lại không nói với ta, nàng vì ta nên mới cố tình lẻn đi suốt mấy hôm đó? Để ta như vậy với nàng, là ta không tốt.
Ban đầu nàng còn có phần ngượng ngùng, sau cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng chắc chắn của hắn nhẹ nhàng:
- Nếu nói cho chàng thì đâu còn là bất ngờ nữa. Ta không sao! Sau này chàng bù đắp cho ta một chút là được.
Hắn khẽ rời khỏi nàng, búng nhẹ vào mũi nàng sủng nịnh:
- Được! Sau này nàng muốn gì ta liền cho nàng! Dùng cả đời này bù đắp!
Nàng lấy hai tay chống cằm tạo hình bông hoa, giả bộ ngây thơ hỏi:
- Thái tử! Người thấy thần thiếp tài nghệ ca múa có giỏi không?
Hắn nhìn nàng, phát hiện ra cái tình nghịch ngợm của nàng ngày trước cũng đã trở lại bèn giả bộ giận dỗi, kéo giọng ậm ừ:
- Nương tử của ta... ừmm múa đương nhiên đẹp. Tài đánh đàn cũng rất hảo hạng. Nhưng phu quân ta đây thật không muốn để tài nghệ của nàng cho ai xem cả.
- Tại sao? Nếu để người khác biết chàng có một nương tử tài nghệ ca múa tốt há không phải chàng cũng được tiếng tốt sao?
Hắn khẽ liếc dáng bộ nàng, sau lại dùng giọng độc chiếm giải thích:
- Mấy tên đó nhìn ngắm sắc đẹp của nàng, ta đây đã không muốn huống chi nhìn nàng ca múa? Nàng là nương tử của ta, vậy chỉ cần cứ yên vị làm nương tử của ta là được. Mấy thứ tài nghệ này cứ để mình ta thưởng thức là được!
Nàng nhìn hắn khẽ bĩu môi, nhướng mày:
- Chàng như vậy là quá độc chiếm rồi! Ích kỉ!
Hắn nở nụ cười tà mị, ghé sát vào khuôn mặt nàng:
- Đời này ta chỉ ích kỉ có mình nàng!
Nghĩ đến ích kỉ nàng cũng rất ích kỉ. Nàng muốn hắn chỉ là của riêng nàng. Nếu ở hiện đại thì tốt rồi. Nhắc đến mới nhớ nếu hắn biết nàng không phải Tạ Uyển Nhã ở thế giới này liệu hắn có thay lòng đổi dạ?
- Khắc Minh, nếu ta không phải Tạ Uyển Nhã vậy chàng còn yêu ta như bây giờ không?
Nghe câu hỏi kì lạ của nàng, hắn có phần khó hiểu:
- Không phải Tạ Uyển Nhã.... nàng không là nàng thì là ai?
Nàng khẽ lắc đầu, bỏ đàn ra lấy đùi hắn làm gối nhẹ nhàng nằm xuống lấy tay áo hắn nghịch ngịch, mồm kể hết:
- Thực ra ta vốn không phải là Uyển Nhã , con gái của thừa tướng. Ta là Uyển Nhã ở thế kỉ 21 xuyên không về đây. Vốn dĩ nước ta có tên Việt nam chứ không phải Lý quốc. Ở đó có rất nhiều thứ khác biệt ở đây. Từ thức ăn, con người, trang phục, đầu tóc hay cả về vợ chồng nữa. Tất cả dêuf không giống ở đây. Ta sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở lại Việt Nam, không còn ở bên chàng nữa.
Lời nàng nói tuy có chút khó hiểu đói với hắn nhưng hắn cũng đã hiểu nàng vốn không phải ở thời đại này. Nhưng cái hắn quan tâm chính là việc nàng hiện giờ đang ở đây với hắn, là nương tử của hắn.
Thấy thái độ của hắn vẫn một mực im lặng nàng tiếp lời:
- Ở thời của ta, dù nghèo khổ hay giàu có cũng đều có quyền bình đẳng như nhau. Dù nam nhân hay nữ tử cũng đều không phân biệt giai cấp địa vị. Mỗi nam nhân đều sẽ chỉ thành hôn với duy nhất một người con gái không có người thứ 2. Chính vì thế, ta cũng không quen với chế độ năm thê bảy thiếp của chàng bây giờ. Ta biết, ta là quá tham lam. 1 người tài giỏi như chàng, dung mạo lại xuất chúng. Việc chàng có nhiều thê thiếp là việc bình thuờng. Nhưng ta thật chỉ có ý định sẽ cùng 1 người nam nhân, không phải tranh giành với nữ nhân khác để có được tình cảm. 1 người sẽ cùng ta sống đến hết đời.
Hắn khẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi:
- Vậy tại sao... nàng lại quyết định ở lại bên ta? Không phải nàng cũng biết, Thái tử thì đương nhiên sẽ có nhiều cơ thiếp. Hơn nữa việc tranh đoạt sự sủng ái cũng rất khắc nghiệt. Sao nàng vẫn ở lại với ta?
Uyển Nhã giả bộ thở dài, mệt nhọc nói:
- Haizz! Ai kêu ta lỡ yêu chàng chứ? Mà đã yêu là tin tưởng vào đối phương. Ta tin chàng sẽ yêu ta chân thành nên mới ở lại. Hơn nữa khi đó nhìn chàng đau lòng như vậy ta cũng thống khổ không kém. Vì vậy, chỉ có thể an phận mà ở lại thôi.
Lý Khắc Minh nghe mấy lời đó của nàng, đáy lòng cũng ấm áp. Hắn cúi người, nói với nàng:
- Nếu ta nói, ta chưa từng đụng vào nữ nhân, nàng có tin không?
Uyển Nhã hướng mặt lên, có phần ngại ngùng hỏi:
- Chẳng phải... đêm đó... chàng ăn sạch ta rồi sao?
Hắn nhìn 2 phiến má hồng của nàng, cười to thành tiếng sau lại nhỏ giọng lại nói với nàng:
- Hôm đó, ta chỉ đơn thuần bế nàng đi tắm. Nàng là mệt vì lễ cưới chứ ta chưa hề đụng đến nàng. Nàng không để ý sao? Trên ga giường tân hôn không hề có vết lạc hồng. Đúng là nha đầu ngốc! Ta chỉ là nhìn hết của nàng từ đầu đến cuối thôi.
Tuy là nghe mấy lời đó của hắn có 8 9 phần là biến thái nhưng lòng nàng cũng thở phào. Dù sao thì... nàng cũng không làm trái phép tắc, chưa đủ 18 tuổi đã làm cái đó.
Nhìn vẻ mặt của nữ nhân, hắn khẽ cười hỏi:
- Chứ nàng nghĩ... ta làm gì nàng?
Uyển Nhã cảm thấy vấn đề này không nên kéo dài đành trả lời lảng sang vấn đề khác:
- Chàng nói chàng không động vào nữ nhân, nhưng nhỡ đâu... chàng đụng qua nam nhân? Ta đâu có đoán được! ( Ây da ==! Nhã tỷ cũng quá cao tay rồi.-. Người ta đường đường một nam nhân cường tráng lại bị tỷ nói thành... tiểu muội đây bái phục lòng dũng cảm của tỷ!:3)
Lý Khắc Minh nhận thấy mình bị trêu đùa, giọng biến sắc:
- Nàng nói ta đụng nam nhân? Vậy để ta cho nàng xem ta đây muốn động nam nhân hay nữ nhân.
Uyển Nhã dè chừng, cẩn trọng ngước mắt lên nhìn hắn:
- Chàng... chàng muốn làm gì ta?
Lý Khắc Minh gian tà nhìn nàng, tay nhanh chóng nhằm chỗ eo nàng cù kì:
- Ta cù nàng! Cù tới khi nào nàng biết ta đây vẫn đụng nữ nhân.
Uyển Nhã bị cù, cười vui vẻ vặn vẹo nói ngắc ngứ vài từ:
- đừng.... đừng cù..... cù... haha đừng cù... đừng cù nữa.
Hai người cứ thế vui vẻ bên nhau ở sau ngự hoa viên. Nụ cười của nàng và hắn làm vạn vật đều cảm nhận được hạnh phúc. Tất cả đều ghen tị với hạng phúc mà họ đang có.
----------- tớ là giải phân cách đáng yêu --------
Alo alo các bạn:* tớ xin lỗi vì để các bạn chờ lâu.-. Mi an nê:'( Hí hí nhưng mà tui cũng trở lại rồi. Mấy nàng đừng bơ tui... à ko đừng bơ SCMNLHHCT mới đúng.-. Ai đọc thì vote đi nà:* kh hay thì góp ý để sửa nà:* tuii mai danh ẩn tích là để tìm tình huống mà viết chs cho mấy nàng thôi -.- vì thế ủng hộ tui nha:* yêu mấy nàng quá >< sẽ cố gắng tung chap mới nhanh nhất có thể. Ủng hộ tuii điiii:*