*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Tui muốn quay lại chỗ những người khác đang tụ tập. Thật ngu xuẩn khi lại lang thang ngoài này một mình!
Thiên Kiệt phớt lờ lời phàn nàn của Vân Yên. Cô ấy đang căng thẳng, và đó là điều mà cậu đang mong muốn. Thiên Kiệt nhìn về phía hai gã con trai còn lại và quan sát vẻ mặt của họ. Anh Thanh trông vẫn ngây ngô như mọi khi, cậu ta như một đứa trẻ con đang bị chi phối cùng lúc bởi nỗi sợ và sự tò mò. Gương mặt cậu ta tái xanh đi vì nín thở, nhưng chân cậu ta thì vẫn tiến về phía trước, dù cho đó chỉ là những bước chân ngập ngừng. Trong khi đó, Phục Lễ thì đại loại như một nàng công chúa... hoặc là một chàng hoàng tử, tóm lại là một người không hề quen thuộc với nguy hiểm, nhưng vì thể diện hoàng gia mà phải giả vờ cứng rắn đối diện với tử thần.
- Bồ đâu có một mình! Có tới bốn người ở đây. Tui rất nghi ngờ khả năng hắn có thể giết hết tất cả chúng ta.
- Ồ, hắn đâu cần phải giết hết cả bốn. Kẻ đó chỉ cần nhảy ra với một cái cưa máy trên tay, thế là tất cả chúng ta sẽ la hét và chạy tán loạn. Đến cuối cùng thì thế nào cũng sẽ có một đứa ngu ngốc nhất, chạy chậm nhất, bị vấp ngã lại và chết!
Vân Yên vẫn tiếp tục la hét. Rõ ràng là cô ta rất sung sức và chẳng thể nào là kẻ bị rớt lại xui xẻo đó. Nhưng thuyết phục một cô gái tin vào sức mạnh của bản thân mình thì thật là quá khó. Dù cho Thiên Kiệt có nói thế nào, cô ta cũng gạt sang một bên và nhất quyết muốn đưa bọn họ quay lại nhà ăn. Đến cuối cùng, cô ta nổi điên lên và nhất quyết đứng yên một chỗ.
- Đi thôi nào! Chúng ta cần phải đến nhà xác trước khi bọn họ họp xong và phát hiện chúng ta đã bỏ đi.
- Có điều gì mà lại khiến bồ hứng thú với mấy cái xác đó thế? Bồ đã quên rồi sao? Sau khi la hét đã đời, chúng ta đều đã nhìn thấy mấy cái xác đó. Bồ còn muốn nhìn thấy cái gì nữa?
- Tin tui đi, tui bảo đảm khi chúng ta đến được đó, chúng ta sẽ tiến đến rất gần việc xác định tên hủng thủ là ai.
Vân Yên vẫn chôn chặt đôi chân của mình xuống nền, và kiên quyết không tin vào những lời hứa hẹn hoang đường đó.
- Bây giờ thì bồ lại còn định phá án bằng tâm linh nữa sao? Người chết sẽ nói cho bồ biết hung thủ là ai chắc?
Vân Yên nói đúng, Phục Lễ thầm nghĩ. Có lẽ bọn họ đã phát rồ rồi. Sao cậu lại để gã này thuyết phục mình đi cùng cơ chứ? Cậu quay sang Anh Thanh và nhận ra đôi mắt sáng rỡ của hắn. Tên mọt truyện này có vẻ như rất thích thú với những chuyện siêu thực. Chắc hẳn hắn phải tin vào lời nói mỉa của Vân Yên lắm.
- Tui sẽ không đi cùng các bồ! Tui sẽ quay lại, dù cho các bồ có đi cùng hay không!
- Bồ không thể làm thế! Quá nguy hiểm khi đi một mình, chính bồ cũng nói thế mà.
- Thế ư? Làm thế nào mà việc tui quay về nơi mọi người tụ tập lại nguy hiểm hơn việc mấy tên ngốc các bồ đang đi đến nhà xác cơ chứ?
Không đợi những kẻ ngốc đó phản ứng, Vân Yên vội vã quay lưng lại và bỏ chạy. Chẳng ai kịp nói lời nào để cản cô ta. Phục Lễ lo lắng nhìn theo cô ta và nói:
- Như thế có ổn không? Chúng ta không thể để cô ấy một mình.
Thiên Kiệt bất lực nghe ngóng tiếng gót giày của cô ta đang dần xa đi, và buông lời tuyên bố đầu hàng.
- Được rồi, chúng ta sẽ quay lại tìm cô ấy. Và thuyết phục cô ta tiếp tục đến chỗ nhà xác cùng chúng ta.
- Thật ư? Bồ thực sự tự tin như thế?
Tiếng hét của cô gái chợt vang lên và ngắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Không nói thêm lời nào, bọn con trai vội vã chạy về phía tiếng hét. Khi đến chỗ ngã rẽ, bọn họ phân vân không biết có nên tách nhau ra hay không. Cuối cùng, Thiên Kiệt ra hiệu cho hai tên còn lại cùng nhau đi tiếp hành lang, trong khi một mình cậu đi dọc xuống cầu thang. Với mỗi nấc thang, cậu lại tự vấn bản thân mình: Có phải cậu đã làm hỏng hết mọi chuyện rồi không?
Thiên Kiệt nín thở khi nhìn thấy cô ta nằm đó, ở ngay giữa những bậc thang lưng chừng. Đầu cô ta nằm úp xuống sàn, khiến cậu không thể xác định được tình trạng sống chết. Cậu rón rén quan sát xung quanh. Không ai có thể ẩn nấp ở trên cầu thang cả. Thiên Kiệt tiến đến gần, và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra cô ấy vẫn còn sống. Những vết thâm tím phủ khắp chân tay cô ấy, có lẽ cô ấy đã bị ngã. Nhưng ổn rồi, cô ấy không sao cả. Thiên Kiệt hét lên để gọi hai gã kia. Nhưng sau nhiều phút trôi qua, cậu vẫn chẳng nghe thấy họ hồi đáp. Thiên Kiệt bắt đầu lo lắng, liệu đây có phải là một cái bẫy không? Cậu đặt Vân Yên ngồi dựa vào tường và nhẹ nhàng quay trở lại hành lang cũ. Cậu cố gắng không gây ra bất kì tiếng động nào, cố gắng dỏng tai lên và nghe ngóng động tĩnh. Nhưng tại sao cậu lại có cảm giác mình là kẻ duy nhất ở đây, kẻ duy nhất còn sống?
Thiên Kiệt tiến đến cuối hành lang, và nhận thấy điều mà mình lo sợ nhất đã thành sự thật. Cả hai người bọn họ đều nằm đó, với một vũng máu khổng lồ đang bao bọc lấy họ. Thiên Kiệt phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Là ai đây?
Có phải cậu là một tay thám tử dở tệ không nhỉ? Có phải đã quá muộn để cậu đưa ra một quyết định. Thiên Kiệt nghe thấy tiếng áo choàng của hắn cọ sát trên nền gạch. Cậu ngửi thấy mùi máu, mùi kim loại hoen gỉ và cả mùi hơi thở của hắn nữa. Khi hắn đứng sát bên cậu, và ấn lưỡi dao đó vào bụng cậu một cách chậm rãi, và nhẹ nhàng như cắt một lát bánh... Tên khốn đó vẫn đeo một cái mặt nạ chết tiệt, Thiên Kiệt thầm nguyền rủa hắn.
Cậu ngã xuống, và trước khi mắt cậu nhắm lại, những lời nói của Trúc Đào lại văng vẳng bên tai cậu. “Thám tử chẳng bao giờ chết cả.” Tại sao câu chuyện này lại không như thế chứ?
- --hết chương 6---
Body count: 6+