Say Tình

Chương 71: 71: Kí Ức Cũ




Kí ức cũ

Sau bữa sáng, Diệp Băng Băng vẫn đi làm như thường lệ, một ngày vùi mình vào công việc tiếp diễn nhưng ánh mắt thi thoảng lại đảo lên nhìn đồng hồ, đúng năm giờ chiều, chị tan ca.

Trước cửa J&T có chấn động lớn, một người đàn ông lịch lãm đứng đó, thu hút ánh mắt của mấy cô gái, họ thậm chí không tiếc nuối thời gian mà nán lại nhìn, dẫu biết chỉ là âm thầm mơ mộng, không thể nào đạp chân lên mây.

Nếu ai nói: ngắm trai đẹp có thể giúp sáng mắt, thì mấy cô gái trong J&T thuộc top đầu, họ số hai không ai số một.

Vừa lúc Diệp Băng Băng bước ra tới, điều khiến những người có mặt phải kinh ngạc đến sững người là anh chàng kia lại chủ động mỉm cười với chị, nụ cười ôn nhu, ấm áp, vô cùng trìu mến, dịu dàng.

Chị bước lại gần, có ngạc nhiên, có trách móc hỏi: “Anh còn chưa khoẻ hẳn sao lại chạy tới đây?”

“Anh muốn cùng em đi ăn tối.”

Xung quanh bắt đầu dấy lên sự ồn ào đến náo động.

“Người yêu của sếp Diệp đó sao? Chả trách sếp lại phũ tình cảm của Châu tổng.”

Có người lại nói: “Sếp Diệp đúng là sếp Diệp, bao nhiêu đàn ông đẹp trai, cuốn hút, tài giỏi đều nằm trong tay chị ấy.”

“Ai bảo sếp mình vừa xinh đẹp vừa tài năng lại kiều diễm thế kia.”

Khoảnh khắc ấy như lắng đọng trong đôi mắt Châu Tử Du.

Anh vừa ra khỏi cửa chính J&T đã cảm thấy hai hàm răng nhức nhối, ê ẩm, có lẽ anh muốn dùng cơn đau giả tưởng ấy để khoả lấp đi lòng mình.

“Ê, ê, sếp Châu tới rồi kìa…”

Sau một lúc giằng co, Diệp Băng Băng cũng lên xe Vương Dực Quân, rồi lướt đi trước nhiều đôi mắt, nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện chấn động xảy ra.

Nhà hàng lẩu Tứ Xuyên nhộn nhịp, có thể mùa đông ăn lẩu sẽ khiến con người ta cảm giác ấm hơn một chút.

Vẫn như thói quen cũ, Diệp Băng Băng gọi một nồi lẩu truyền thống chua cay, kèm theo đó là thịt, hải sản và rau ăn cùng.

Nhưng hôm nay, chị rất lạ, không nói câu gì, chỉ chăm chú ăn, thi thoảng lại rưng rưng khoé mắt.

Chị vốn là người ăn cay rất tốt, không thể bị nồi lẩu này đánh bại, anh thấy lạ nên hỏi:

“Sao thế? Em có chuyện gì à?”

Chị lắc đầu trong im lặng.

Một chút kí ức ùa về, anh chợt nhớ ra điều gì đó, rồi nói tiếp: “Có phải sắp tới ngày dỗ mẹ rồi hay không?”

“Ừm… Mẹ em là người gốc Tứ Xuyên nên ăn cay rất giỏi…”- Hơi nghẹn ngào khiến giọng chị chùn xuống: “Em thích quán này cũng vì nó giống với hương vị mẹ nấu.”

Chị nhớ hồi còn bé, cứ mỗi khi mẹ thấy nhớ quê là sẽ nấu lẩu Tứ Xuyên, nhất là tiết trời sang đông hoặc chớm xuân, mẹ bảo thời điểm này ăn lẩu sẽ thích hợp nhất.

Mẹ là người phụ nữ hiền nhu, dịu dàng nhưng lại thích ăn cay, có lẽ một phần do số phận bắt mẹ phải gắng gượng, bắt mẹ phải trải qua.

Hương vị ớt cay giống với những gì mẹ từng trải, cũng nhờ có nó mẹ mới cảm thấy gần gũi quê hương, cả cuộc đời mẹ luôn khao khát về đó một lần nhưng chưa kịp thực hiện đã sang thế giới khác đi, không bao giờ quay về nữa.

Ngày mẹ bằng tuổi chị bây giờ đã có chị, một tay mẹ chăm bẫm nuôi nấng, sau khi mẹ mất hàng xóm đưa chị vào trại cô nhi, sau đó được nhà họ Diệp nhận nuôi, kể từ đó, cuộc sống của chị quẩn quanh trong đòn roi, bất hạnh mà lớn lên.

Bao năm qua, chị vẫn luôn tìm kiếm bố ruột, nhưng chưa có một chút tung tích gì, vẫn bặt vô âm tín.

Ngoài những gì mẹ đã từng miêu tả về người đàn ông ấy, cùng với một tấm hình cũ rích đã bị mẹ xé làm đôi, mất đi phân nửa trên của người bố, chị thật sự tuyệt vọng và bất lực.

Ngay đến cả vị bác sĩ biết rõ sự tình năm xưa cũng như một luồng gió bốc hơi, không chút tin tức nào cả.

Tất cả chẳng khác gì mò kim đáy bể…

Hàng nước mắt bất giác rơi xuống gò má nhấp nhô của chị, một đôi tay nhẹ nhàng lau khô đi, chị ngước nhìn thẳng, nhận lại một nụ cười khích lệ từ anh.

Đôi tay run run anh chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh của chị, giọng nói trầm ấm, ôn nhu: “Mọi cuộc gặp gỡ trên đời bày đều là duyên phận.

Nếu như em và ông ấy còn duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại nhau.”

“Anh nghĩ… việc em luôn tìm ông ấy có phải là quá ngu ngốc hay không? Có thể ông ấy chưa bao giờ muốn gặp lại em thì sao?”

“Không đâu! Có người ba nào mà không muốn gặp lại con gái mình chứ!”

“Vậy tại sao lâu như vậy rồi mà ông ấy không đi tìm em?”

“Có thể là do ông ấy bận hoặc là chính ông ấy cũng không biết sự tồn tại của em.”

Bữa ăn cũng vì thế mà trở nên yên ắng, đìu hiu hơn hẳn.

Thấy chị có vẻ không vui, anh bèn mở lời: “Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé!”- Trầm tư một chốc rồi anh lại nói, giọng nói có chút chầm chậm, suy tư: “Có một gia đình đang đi trên đường, đột nhiên một cơn mưa ào ào như trút, con đường vừa dốc vừa gập ghềnh, vô tình xe của họ đụng phải một chiếc xe tải lớn, rồi lật nhào xuống dưới vực sâu.

Vì để cứu đứa con của họ mà cả hai đã dùng thân mình che chắn, kết quả mất mạng ngay lập tức.

Sau chuyện ấy, để lại cho đứa bé đó một ám ảnh thuộc về quá khứ, sau này lớn lên cậu bé đó không cách nào thoát ra được.

Cho tới một hôm, cậu bé ấy gặp được một cô bé nhỏ hơn hai tuổi ở một trại trẻ mồ côi, cô ấy nói với cậu bé ấy là: bố mẹ cậu ấy rất dũng cảm, năm đó họ cứu cậu bé không phải vì mong muốn cậu cứ dằn vặt và đày đoạ bản thân như bây giờ, cậu phải sống thật tốt, thay phần bố mẹ nữa.”

Những lời Vương Dực Quân vừa nói khiến Diệp Băng Băng cảm giác quen thuộc, cô cũng đã từng gặp một cậu bé, và đã từng nói mấy lời đó.

“Có phải trại trẻ mồ côi Khiết Thanh không?”

Có lẽ suốt cả một đời Vương Dực Quân sẽ không bao giờ quên cái tên “Khiết Thanh” ấy, anh đã bao lần quay trở lại tìm nhưng chưa từng gặp lại cô bé ấy.

“Phải… Không lẽ…”

“Anh chính là cậu bé trong chuyện vừa kể.”

Vương Dực Quân nhắm mắt, mím chặt môi khống chế cảm xúc, gật đầu: “Ừm…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.