Ngày hôm sau, Bạch Linh tỉnh dậy thì hai mắt đỏ ửng lên.
Hôm trước quỳ khóc suốt trước mộ của mẹ, sau khi về nhà lại không chườm đá nên đôi mắt mới thành ra như thế này.
Bạch Linh mặc lên đồng phục quân sự, đội mũ xuống mức thấp nhất có thể. Trước khi nhà dì Bạch tỉnh dậy, cô đã hấp xong bánh bao, chỉ chờ mọi người rời giường thì liền cầm balo đi học.
Nếu để nhà dì Bạch nhìn thấy đôi mắt sưng vù này thì khó mò giải thích nổi.
Vừa rời khỏi nhà, Bạch Linh mới phát hiện hôm nay trời đầy mây, một chút ánh nắng nhỏ nhoi cũng không hề có.
Dự báo thời tiết không nói hôm nay sẽ đổ mưa, nhưng vì phòng ngừa bất trắc nên cô vẫn cầm theo ô đi học.
Sau khi tới phòng học, đột nhiên bả vai cô lại bị người chọc chọc.
Kỳ thực cô không hề thích người khác chọc mình, mỗi khi bị người chọc cô sẽ cảm thấy rất bực bội.
Cô không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng đầu về sau, hỏi:
- Làm sao vậy?
Dĩ Tôn cười hì hì nói:
- Không có gì hết, chỉ muốn tìm cô tâm sự chút thôi.
Bạch Linh thật sự không hiểu cô và hắn có chuyện gì để tâm sự với nhau, hơn nữa hai người cũng không hề thân thiết gì.
Hắn chẳng thèm để ý thái độ lạnh lùng của cô, chỉ cười hì hì.
- Nghe nói thành tích học tập của cậu rất tốt, hồi cấp 2 luôn đứng nhất toàn trường hả?
Nghe thấy lời này, Bạch Linh không thể không quan tâm, cô hơi quay đầu lại, hai mắt dưới che chắn của vành mũ nhìn chằm chằm hắn.
- Cậu biết được thông tin của tôi từ đâu đấy?
Nhắc đến chuyện này, Dĩ Tôn liền trở nên hăng say.
- He he, không có chuyện gì là tôi không biết cả, chỉ cần cậu muốn biết tin đồn của ai đó, tớ sẽ nói hết cho cậu.
Bạch Linh: "?"
- Tại sao lại nói hết cho tôi?
Dĩ Tôn không suy nghĩ liền đáp:
- Bởi vì cậu xinh đẹp đó.
Bạch Linh: "......"
- Vậy hả.
Cô định nói là mình không muốn hỏi tin đồn của người khác làm gì, nhưng đúng lúc này trong đầu lại đột nhiên hiện lên một bóng người. .
Bạch Linh nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, sau đó mím môi nhỏ giọng hỏi.
- Vậy cậu có biết giáo bá hay không?
- Giáo bá? Yến Lạc phải không?
Dĩ Tôn khẽ nhíu mày nói tiếp.
- Tại sao cậu lại tò mò chuyện của hắn vậy? Như thế nào, cậu gặp qua hắn rồi hả?
Bờ môi cô khẽ giật giật, cuối cùng quay đầu đi nói.
- Cậu không nói cũng được.
- Này đừng như thế chứ, tôi nói tôi nói ngay đây.
Dĩ Tôn vất vả lắm mới trò chuyện được với cô, hắn sao lại có thể không nói đâu chứ.
- Cậu muốn hỏi gì về hắn thế?
Do dự trong chốc lát, Bạch Linh liền nhỏ giọng hỏi:
- Nghe nói sinh hoạt cá nhân của Yến Lạc rất loạn, thật sự là vậy chăng?
Tối hôm qua trước khi ngủ cô cứ nghĩ đến chuyện này không thôi, lời đối thoại của hai nam sinh kia trong buổi khai giảng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.
Chuyện Yến Lạc không vừa mắt ai liền đánh người đó, cô đã tận mắt chứng kiến rồi. Hiện tại còn câu nói "đặc biệt lạm giao, mỗi ngày đều qua lại với không ít phụ nữ ở bên ngoài trường." là cô chưa chứng thực được thôi.
Bạch Linh nghĩ đến bản thân có khả năng bị loại người lạm giao dơ bẩn ngủ qua thì cả người lập tức cảm thấy khó chịu ghê tởm đến mức buồn nôn.
Hơn nữa hắn còn thành thạo để lại tiền cho cô, nói không chừng lúc ngủ nữ nhân khác cũng làm như thế này.
Sắc mặt Bạch Linh lập tức trở nên xám xịt. Dù rất tò mò sao cô lại hỏi vấn đề này, nhưng Dĩ Tôn vẫn giải thích cho cô trước.
- "Sinh hoạt cá ngân rất loạn" hẳn là tin giả mà thôi. Theo tôi được biết, Yến Lạc hình như có thói ở sạch.
- Thói ở sạch?
Bạch Linh lặp lại ba chữ bày.
Cô cảm thấy hắn có "thói ở sạch" này mới là giả, nếu như thật sự có "thói ở sạch" như vậy, thì sao hắn lại xuất hiện ở Angel club rồi ngủ cô suốt cả đêm chứ?
Sáng hôm sau còn có ít nhất 4 cái áo mưa rơi trên mặt đất, khắp người cô đều là dấu hôn chi chít đến bây giờ vẫn chưa tan! Điên thật rồi! Đây mà là thói ở sạch sao?
Bạch Linh càng nghĩ càng tức, liền quay đầu nói với Dĩ Tôn:
- Thông tin này của cậu không đúng! Sinh hoạt cá nhân của Yến Lạc rất loạn mới đúng!
Đột nhiên đồng tử của Dĩ Tôn co rút lại, hắn định che miệng Bạch Linh lại nhưng không kịp.
Cửa sổ bên cạnh bọn họ vẫn mở, Yến Lạc đang đi qua nơi này liền liếc mắt về phía bọn họ một cái, ngay cả hai nam sinh đi theo sau hắn cũng nhìn qua đây.
Thậm chí hai nam sinh kia còn đang suy xét xem nếu Yến thiếu đánh nữ sinh thì mình có nên ngăn cản hay không.
Lúc này Bạch Linh nhận thấy trong không khí có chút kỳ lạ, cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì lập tức chạm mắt với Yến Lạc.
Bạch Linh: "......"
- ---------------
- Mạn Châu Sa -
Mọi người đọc xong đừng quên like + theo dõi để ủng hộ Sa nhen
CP: Bạch Linh (18t) x Yến Lạc (19t)