Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau buổi họp báo, Phó Nam Quân tìm thấy Lục Miên ở sau hậu trường.

“Em không nhìn ra cậu ta đang lợi dụng em sao?” Giọng nói của anh ta vẫn tao nhã và bình tĩnh như trước: “Đưa em vào MT, dùng em để đối phó với tôi, nghĩ rằng như vậy tôi sẽ hạ thủ lưu tình sao?”

“Không có lợi dụng hay không, anh là kẻ thù chung của chúng tôi.” Cô nói.

Anh ta dựa vào cửa sổ, chậm rãi nhìn xuống cô: “Muốn dùng một tựa game nhỏ như vậy để đánh bại tôi sao? Lục Miên, em thật đáng yêu đấy!”

Lục Miên còn chưa kịp nói gì, Từ Trầm đút hai tay vào túi quần chậm rãi đi tới, kéo Lục Miên về phía sau mình: “Cũng không hẳn. 《Quỷ Thuật Sư》chỉ là khúc dạo đầu, để anh chuẩn bị tâm lý trước mà thôi.”

“Ồ?” Phó Nam Quân nhìn anh: “Nói tôi nghe, các người dự định làm gì.”

“Sau này mỗi một tựa game mà tập đoàn Phó thị tung ra, MT đều sẽ theo tới cùng.” Từ Trầm nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Ông đây sẽ quấn lấy anh đến chết.”

Lục Miên trợn tròn mắt, kinh ngạc không nói nên lời. Cái gì gọi là… Mỗi một tựa game tập đoàn Phó thị tung ra, MT đều sẽ theo tới cùng?

Phó Nam Quân nhìn chằm chằm vào Từ Trầm: “Người trẻ tuổi, không nên nói quá sớm, cẩn thận bị vả mặt.”

Từ Trầm thản nhiên nhún nhún vai: “Vậy anh cứ coi như tôi đang nói hươu nói vượn đi.” Nói xong, anh nắm lấy cổ tay Lục Miên, xoay người rời đi.

Phó Nam Quân ở phía sau lạnh lùng nói: “Eric, đừng tưởng rằng khi cậu quay lại có công ty, có câu lạc bộ, là có thể gây nên sóng gió gì, tôi hiện tại cũng có thể chơi chết cậu!”

Từ Trầm dừng bước, cười khẽ, kéo Lục Miên ra khỏi sảnh sau.

Lục Miên quay đầu lại, giơ ngón giữa với Phó Nam Quân ở phía sau.

Từ Trầm nhét Lục Miên vào xe, nổ máy rồi lái ra ngoài.

Những gì ấm ức của 3 năm qua, cuối cùng hôm nay cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!

Từ Trầm cười nhìn cô: “Thực ra Phó Nam Quân nói không sai, đúng là tôi đang lợi dụng em.”

“Tôi có thể nhìn ra được.” Lục Miên nói: “Từ khi biết anh là phó tổng, tôi liền có thể nhìn ra.”

“Không tức giận?”

“Có chút, nhưng anh đã cho tôi một công việc, so với chuyện này, thực ra cũng chẳng là gì.” Lục Miên tựa người vào cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi hận Phó Nam Quân, hận đến thấu xương.”

Cô suốt 3 năm nay, đúng là đã bị Phó Nam Quân ngược đến thê thảm.

Ánh mắt của Từ Trầm lại nhìn về phía trước.

“Những lời anh vừa nói, đều là sự thật sao?” Lục Miên quay đầu sang nhìn Từ Trầm: “Sau này mỗi tựa game của Phó thị tung ra, đều sẽ theo?”

Chiêu này thực sự rất tốn tiền, cũng rất tàn nhẫn, chỉ một 《Quỷ Thuật Sư》căn bản không đủ để gây ra bất cứ tác động lớn nào đến Phó Nam Quân. Nhưng nếu mỗi tựa game mà tập đoàn Phó thị tung ra trong tương lai, Lục Miên đều có thể phát hành ra cùng tựa ở cấp độ cao hơn, cạnh tranh người chơi, cạnh tranh thị trường, vậy cũng đủ khiến anh ta tức chết rồi. Và nếu mỗi tựa game đều có thể kiếm được nhiều tiền, thì MT chắc chắn sẽ có đủ thực lực để kéo Phó Nam Quân vào chỗ chết.

“Ừm.” Từ Trầm gật đầu nói: “Tôi không đùa với anh ta.”

“Anh không sợ anh ta sẽ trả thù sao?” Lục Miên có chút lo lắng.

“Đi chân đất rồi còn sợ người đi giày sao.”

Được rồi, đây chính là câu nói mà cô muốn.

“Được, vậy thì theo tới cùng!” Lục Miên gật đầu, cho dù anh có quyết định thế nào đi chăng nữa, bây giờ họ đã là người cùng chiến tuyến, dù có thế nào thì cô vẫn sẽ ủng hộ anh.

“Vậy thì sau này vất vả cho em rồi.” Từ Trầm vỗ vai Lục Miên: “Cố lên.”

Hả?

Hình như có gì đó không đúng.

Đột nhiên ngớ ra, cái tên này mẹ nó chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp, hơn nữa lại sắp đi đánh LPL rồi… Anh lại dám cao giọng lên tuyên chiến, nhưng thật ra người thực sự ra “chiến trường” đối đầu với Phó Nam Quân là cô cơ mà!

Từ Trầm em gái anh…

Từ Trầm lái xe đến dưới tầng nhà Lục Miên rồi đuổi cô xuống, Lục Miên nhìn xe của anh nghênh ngang phóng đi với vẻ mặt oán hận…

Game 《Quỷ Thuật Sư》đúng là đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thắng một ván đậm, số lượt tải xuống trong 1 ngày đã vượt qua 3 vạn, hơn nữa con số còn không ngừng tăng lên, chỉ trong 5 ngày ngắn ngủi, đã hoàn toàn vượt qua tổng số lượt tải của 《Võ Lâm Kỳ Sư》trong 3 tháng, đồng thời cũng nó cũng đã nhận được lời khen cũng như đánh giá tốt trên mạng.

Tuy nhiên, Lục Miên lại không vui vẻ cho lắm, cô sợ!

Phía Phó Nam Quân vẫn luôn không có động tĩnh gì, cô sợ anh ta đang giấu chiêu, cô sợ chuyện 3 năm trước sẽ xảy ra một lần nữa. Nói cho cùng, mặc dù cô đã quyết tâm chiến đấu với anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là một tư bản với nguồn lực dồi dào, cô không đủ lòng tin!

Từ khi 《Quỷ Thuật Sư》phát hành, Từ Trầm chưa đến MT thêm lần nào nữa, quả nhiên chỉ là một phó tổng trên danh nghĩa, anh thật sự không quan tâm đến công ty này chút nào. Vì kiếm được rất nhiều tiền từ 《Quỷ Thuật Sư》nên Thẩm Ôn Lương bây giờ nghe lời Từ Trầm răm rắp, anh nói gì liền nghe nấy, Lục Miên rất đồng cảm với ông chủ thô kệch này, đúng là ngốc nghếch, không có mắt nhìn gì cả!

Ngày ngóng đêm mong, Lục Miên cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày nghỉ cuối năm, Từ Trầm đã trở về Hạ Thành đón Tết, Diệp Lam cũng đã về nhà rồi, trước khi về, cô ấy cò hỏi Lục Miên có muốn về quê với cô ấy hay không, chứ một mình cô ở căn nhà thuê thì cô đơn biết bao.

Lục Miên nghĩ, đúng là rất cô đơn. Nhà ở Hạ Thành đã không còn nữa rồi, mấy năm gần đây cô đều đón Tết ở Thượng Hải. La Mạn Thanh đã kết hôn với một ông chủ tên Phương Hồng, trở thành mẹ kế của cô con gái đang học cấp 2. Cô con gái kia cũng không ngoan ngoãn nghe lời như Lục Miên, dáng vẻ như một đứa côn đồ. Cô ta suốt ngày cãi nhau với La Mạn Thanh, đến mức gà bay chó sủa. Lần cuối cùng Lục Miên gặp La Mạn Thanh là một năm trước, hai năm này bà ta đã già đi nhanh đến mức cô gần như không nhận ra bà ta. Nghe nói sau khi bà ta kết hôn, hứng thú của người đàn ông kia dành cho bà ta cũng nhanh chóng biến mất, anh ta còn ra ngoài tìm các cô gái trẻ trung khác.

Con người sẽ luôn phải trả giá cho sự lựa chọn của mình, dù tốt hay xấu thì Lục Miên cũng không thông cảm cho La Mạn Thanh, cô chỉ cực kỳ nhớ Lục Thời Huân mà thôi.

Cuối cùng, đến 29 âm lịch, cô mua vé máy bay trở về Hạ Thành, cô phải đi núi Nam Sơn, đến thăm người bố thân yêu.

Vào đêm giao thừa, là ngày gia đình đoàn viên, Lục Miên một mình đi đến nghĩa trang Nam Sơn. Mặc dù ánh sáng mặt trời rất rực rỡ, nhưng trên núi vẫn có gió lạnh, Lục Miên đi tới mộ của Lục Thời Huân rồi ngồi xuống, nói chuyện với ông như mọi lần. Bức ảnh của Lục Thời Huân trên mộ được chụp khi ông 50 tuổi, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết nào của tuổi già, vẫn khí phách ngời ngời, thần thái tuấn lãng.

Mà bên cạnh bia mộ, có một bông hoa bách hợp lặng lẽ đung đưa trong gió.

Lục Miên nhặt bông hoa bách hợp lên, trên hoa vẫn còn đọng lại nước, chẳng lẽ gần đây có ai đến thăm bố cô sao?

Lục Miên còn phát hiện ra, những ngôi mộ khác thì ngổn ngang những cành lá khô, nhưng ngôi mộ của Lục Thời Huân thì lại rất sạch sẽ.

Đúng là đã có người đến đây.

Trong nhà không còn họ hàng nào sống ở Hạ Thành, Lục Miên bây giờ cũng không có người thân quen nào ở đây, ai sẽ lên núi tế bái vào đêm giao thừa chứ.

Lục Miên đột nhiên nghĩ tới một người…

Không phải là anh chứ.

Trái tim cô chợt bị gió thổi đến mức loạn lên, quay người lại nhìn khuôn mặt hiền lành trong bức ảnh đen trắng của Lục Thời Huân.

“Bố, là anh ấy sao?”

Gió không nói lời nào, thối đến từ bốn phương tám hướng.

Lục Miên tình cờ gặp Hạ Kiêu Dương ở cửa quán net, anh chàng kia lái một chiếc xe thể thao màu xanh rất ngầu, đang đứng trước cửa xe nói chuyện với một cô gái có mái tóc xoăn, dáng người rất duyên dáng.

Lục Miên vốn định đi tới chào hỏi, nhưng mới đi được mấy bước, liền nhìn thấy cô gái tóc xoăn kia, mẹ nó! Đó không phải là Đường Tô sao?

Phong cách của cô ấy thay đổi mỗi ngày, Lục Miên mà không nhìn mặt cô ấy thì thật sự không nhận ra được.

Cô lập tức lùi lại phía sau gốc cây, quan sát hai người kia.

Hạ Kiêu Dương trông trưởng thành, thành thục hơn rất nhiều, phong cách ăn mặc cũng rất ra gì đấy, ngày càng tuấn tú. Cậu ta kéo Đường Tô lên xe, nhưng Đường Tô không chịu, hai người giằng co bên đường một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, sau đó lại bắt đầu nói chuyện gì đó, Hạ Kiêu Dương có chút tức giận, cảm xúc của cả hai người đều rất kích động…

Hả, chuyện gì đang xảy ra thế?

Chế độ hóng chuyện của Lục Miên được bật lên, tiếp tục ngóng xem, hai diễn viên này cũng không làm cô thất vọng, hết cảnh này rồi đến cảnh khác, đúng lúc cảm xúc của hai người đều kích động nhất, Hạ Kiêu Dương trực tiếp ôm lấy Đường Tô, ôm thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô ấy vào lòng mình, Đường Tô đánh đấm cậu ta một trận, thế là cũng dịu xuống, sau đó bắt đầu khóc. Cảnh tiếp theo càng thú vị hơn, hai người vậy mà lại hôn nhau say đắm ở bên đường.

Được nha, hai cái người này.

Sau đó Đường Tô liền lên xe của Hạ Kiêu Dương, Hạ Kiêu Dương khởi động xe, lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh…

Lục Miên một mình đứng sau làn khói xe mà ngây người! Hai người này gặp lại nhau khi nào vậy, nhìn dáng vẻ này, rất có thể là sẽ lăn giường.

Vậy còn lão Đoạn của Đường Tô ở Thượng Hải thì sao? Cách đây không lâu Đường Tô còn nói với cô, mùa xuân năm sau cô ấy sẽ kết hôn…

Lục Miên vẫn luôn biết, Đường Tô đã đợi Hạ Kiêu Dương mấy năm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới buông xuống được, à từ từ… Vừa nãy cô ấy còn khóc lóc như vậy trong vòng tay của cậu ta, buông xuống cái mẹ gì!

Lục Miên chỉnh lại kính, một cơn gió thổi qua, cô rùng mình, kéo cổ áo rồi nhanh chóng bước vào quán net.

Cô bật máy, đăng nhập vào game và chơi vài trận, nhưng cảm thấy có chút vô vị tẻ nhạt, vừa định đăng xuất ra thì chợt phát hiện tài khoản của Eric bỗng nhiên online.

Ngay sau đó, Eric đã gửi cho cô một tin nhắn: “???”

3 dấu hỏi chấm.

“Hả?” Lục Miên trả lời.

“Đang ở đâu?” Anh hỏi.

“Quán net.”

“Ồ”

Lục Miên đợi một lúc, dường như bên kia không có ý định trả lời tiếp, cô nghĩ một lúc, cuối cùng lại gõ thêm mấy chữ: “Hôm nay anh…đi núi Nam Sơn à?”

Đợi khoảng hơn một phút, bên kia trả lời “Ừm” rồi offline.

Quả nhiên là anh…

Dù anh đã offline, nhưng Lục Miên vẫn gửi cho anh một lời “Cảm ơn”.

Sau khi vào trận đấu mới, khi Lục Miên đang “Triple kill” thì tai nghe của cô đột nhiên bị tháo xuống, cô kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện ra Từ Trầm đang đứng phía sau mình, lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống.

“Sao anh lại đến đây?” Lục Miên kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi xong, Từ Trầm đã nắm tay cô kéo ra ngoài.

“Không được, tôi phải chơi xong trận này, nếu không sẽ rớt kinh nghiệm.” Lục Miên giãy giụa muốn ngồi về lại máy tính, nhưng Từ Trầm đã ngồi xuống trước, bấm chuột liên tục, ngay cả bàn phím cũng bị anh ấn mạnh đến mức phát ra tiếng kêu, chỉ cần 5 phút, lập tức kết thúc trận chiến vốn dĩ vô cùng căng thẳng.

Quả nhiên là thao tác cấp thần mà!

Hai người đứng dưới gốc cây ngân hạnh bên ngoài quán net Thanh Phong, Lục Miên lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, dùng bật lửa châm lửa, sau đó hít một hơi thật sâu. Cô mặc một chiếc áo khoác dạ dài, đi tất chân, trên đầu ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc, lộ ra dáng vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, khóe mắt ngước lên nhìn Từ Trầm: “Tìm tôi làm gì?”

“Ăn cơm chưa?”

Cô lắc đầu, một cơn gió lạnh thổi qua, cô ôm lấy hai tay: “Lát nữa tôi về khách sạn rồi gọi đồ ăn ngoài.”

“Khi nào thì quay lại Thượng Hải?”

“Ngày mai.”

Sắc trời đã tối, đèn cũng đã bắt đầu sáng lên, trên đường còn rất ít người đi bộ, nhà nhà đều quây quần lại cùng nhau xem Xuân Vãn, ăn cơm đoàn viên, hai người đi trên đường lớn, trông đặc biệt cô đơn, vắng vẻ.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên bình, Từ Trầm nghe máy: “Mẹ, vâng….bây giờ đang về ạ, à, mẹ chuẩn bị thêm một bộ bát đũa nữa nhé.”

Sau khi anh cúp máy, liền nói với Lục Miên: “Đi thôi, về nhà tôi.”

“Hả?” Lục Miên còn chưa kịp nói gì, thì Từ Trầm đã vẫy tay gọi taxi, kéo Lục Miên nhét vào trong xe.

Nhà Từ Trầm nằm trong một tiểu khu cao cấp, rất mới, chắc là mới được xây dựng cách đây 2 năm, lớp màng bọc trong thang máy còn chưa được xé bỏ sạch sẽ.

Mua nhà cho mẹ, đứa con trai này đúng là có tiền đồ, trong lòng Lục Miên chính là nghĩ như vậy, đáng tiếc Lục Thời Huân không chờ được đến ngày Lục Miên báo hiếu ông, nghĩ đến điều này, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.

Cửa mở ra, những ánh sáng ấm áp trong căn phòng lộ ra, mẹ Từ mặc chiếc áo lông và đeo tạp dề đứng ở cửa, nhìn thấy Lục Miên ở phía sau, bà lập tức nở nụ cười hiền từ: “Miên Miên, mau vào đi.” Bà đã chuẩn bị sẵn một đôi dép mới tinh ở thềm cửa.

“Dì, năm mới vui vẻ.” Lục Miên ngoan ngoãn nói với mẹ Từ, trong lòng cảm thấy có chút hối hận, trên tay trống trơn, đến nhà người ta mà cái gì cũng không mang theo, đúng là không lễ phép.

Sau khi đi vào, nhà Từ Trầm rất rộng rãi sáng sủa, đồ ăn nóng hổi đã được bày sẵn trên bàn. Tiết mục Xuân Vãn đúng lúc bắt đầu chiếu trên TV, vài người MC đang đứng trước màn hình để chúc mừng năm mới khán giả khắp cả nước.

Trong nhà tuy chỉ có 3 người, nhưng trông không về vắng vẻ chút nào, ngược lại mang lại cảm giác yên bình, hài hòa.

Trong lúc ăn, mẹ Từ không ngừng gắp thức ăn cho Lục Miên, đau lòng nói: “Đã bao lâu rồi không gặp con, sao lại gầy thế này cơ chứ, con ăn nhiều lên nhé.”

“Cảm ơn dì ạ.”

“Đừng khách sáo như vậy, cứ coi đây như là của mình, A Trầm, mau gắp đồ ăn cho Miên Miên đi.” Mẹ Từ lải nhải dặn dò.

Từ Trầm mỉm cười nhìn Lục Miên, rồi gắp mấy miếng thịt vào bát cô.

Bữa cơm này khiến Lục Miên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

“Miên Miên, lần này về con ở đâu?” Mẹ Từ cũng đã nghe chuyện xảy ra với gia đình Lục Miên, không khỏi quan tâm hỏi: “Con có còn người thân nào ở Hạ Thành không?”

Lục Miên lắc đầu: “Thực ra con cũng không có ý định quay về, nên đang ở khách sạn ạ.”

“Năm mới mà ở khách sạn thì cô đơn quá, A Trầm, con đi dọn dẹp phòng khách, để Miên Miên ở lại.”

Lục Miên giật mình, vội vàng nói: “Không cần phiền toái vậy đâu, ngày mai con đi rồi ạ.”

“Ngày mai mùng 1 Tết, đi đâu mà đi, con cứ ở lại đến 15, rồi cùng A Trầm đi một thể.” Mẹ Từ nhất quyết kéo tay Lục Miên: “Con mà đi, chắc chắn A Trầm cũng không ở lại lâu, mấy ngày nữa là lại phải về Thượng Hải rồi, dì còn muốn mấy đứa ở lại với dì nhiều hơn đấy!”

“Làm…làm gì có ạ.” Lục Miên liếc nhìn Từ Trầm, cảm thấy có chút xấu hổ.

Nếu mẹ đã lên tiếng, Từ Trầm cũng không nói gì thêm, liền đi thẳng vào phòng khách để thay ga trải giường và chăn bông mới cho Lục Miên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.