Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 56




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không có tin tức gì từ phía Đường Tô, Lục Miên sốt ruột không đợi được nữa, liền trực tiếp liên lạc với Đoạn Trạch, lấy được địa chỉ của câu lạc bộ MC.

Trước khi đi tìm Eric, Lục Miên đi dạo siêu thị một chuyến, nghĩ lúc đến nên mua chút gì mang tới, mặc dù trước đó quan hệ rất tốt, nhưng họ đã không liên lạc 3 năm rồi, bây giờ lại có việc tới nhờ người ta, tay không mà tới kiểu gì cũng cảm thấy không ổn.

Sau khi ra khỏi siêu thị, cô đã xách rất nhiều thứ trong tay, vốn định mua một hộp quà lớn, nhưng nghĩ kỹ lại, cái nào cũng không phù hợp với anh, anh thường xuyên ngồi lâu, thức khuya, sử dụng trí óc, còn không thích thể dục,… Lục Miên chỉ đơn giản là mua các loại thực phẩm bổ sung, bao gồm cả omega 3, chống hạ lipid máu và chống lão hóa, keo ong để tăng cường khả năng miễn dịch, canxi cho xương khớp,… Cô vốn không định mua nhiều như vậy, nhưng sau khi đi dạo một vòng, cảm thấy cái nào anh cũng cần, thậm chí Lục Miên còn mua cho anh một chiếc gối để cố định cổ, để anh đeo trong lúc tập luyện, phòng ngừa đau nhức cổ.

Mang ra túi lớn túi nhỏ này đã tiêu tốn nửa tháng tiền lương của cô. 3 năm cuộc sống nghèo túng giúp Lục Miên học được tính tiết kiệm, nhưng vừa rồi khi quẹt thẻ, Lục Miên có cảm giác như mình đã quay trở lại nhiều năm về trước, thật sự không cảm thấy đau lòng chút nào.

Câu lạc bộ của MC ở khá xa, cô ngồi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe bus mới tới nơi, khi cô đứng dưới tòa nhà thì trời đã tối rồi.

Câu lạc bộ của MC không ở trong biệt thự sang trọng như King, mà là một ngôi nhà 3 tầng yên tĩnh, mang theo phong cách cổ điển châu Âu. Trên bồn hoa của mỗi nhà đều có những chiếc chậu treo trông rất trang nhã.

Các thành viên của câu lạc bộ đều sống trong tòa nhà này, nhưng không ở cùng nhau, mỗi người đều có nhà riêng của mình, chỉ gặp nhau khi luyện tập.

Số nhà mà Đoạn Trạch đưa cho cô, chắc là nhà của Eric.

Lục Miên xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào tòa nhà.

Trong hành lang rộng rãi, dưới ánh đèn rực rỡ, một người phụ nữ hai tay đút vào túi áo khoác, đi ra từ góc rẽ hành lang, vẻ mặt không chút cảm xúc nào. Tuy nhiên khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, họ gần như dừng chân lại cùng một lúc.

Quay lại, nhìn nhau.

Mái tóc dài của Tô Huyền đã được cắt ngắn, trông gọn gàng và thanh thoát.

Tóc của Lục Miên đã dài hơn, trông càng mềm mại đằm thắm hơn so với trước kia.

Ánh mắt của Tô Huyền nhìn về phía túi lớn túi nhỏ trong tay Lục Miên, một tiếng “hừ” lạnh thốt ra: “Còn có mặt mũi tới?”

Lục Miên không để ý cô ta, xoay người đi thẳng lên tầng.

“Tôi hỏi cô còn có mặt mũi mà tới?” Tô Huyền cao giọng, tựa như không có ý định dễ dàng buông tha cho cô.

Lục Miên dừng lại một chút, vẻ mặt bình tĩnh quay lại liếc nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Sao tôi không thể tới.”

“Nghe nói, hôm cậu ấy quay lại thi đấu, cô bị fans đánh.” Thanh âm của Tô Huyền lười biếng, trong giọng điệu mang theo sự khinh thường cùng giễu cợt: “Sao bọn họ không đánh chết cô cho rồi?”

“Xin lỗi đã để cô thất vọng rồi.” Lục Miên nói xong liền đi. Tô Huyền bước vài bước liền đuổi kịp cô, túm lấy quần áo của cô rồi đẩy mạnh cô vào tường, mấy chiếc túi trong tay cô rơi loảng xoảng xuống đất.

Tô Huyền cao hơn cũng khỏe hơn cô, bị cô ta ấn vào tường Lục Miên không thể cử động được. Tô Huyền nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, từng lời trách móc cùng tra hỏi, đánh vào lòng cô: “Cô hại Eric bị cấm thi đấu 3 năm, khiến cậu ấy tiêu tốn khoảng thời gian quý báu nhất trong đời. Cô có biết, 3 năm đối với một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp có ý nghĩa như thế nào không! Cô có biết, cô đã hủy hoại cậu ấy không!”

Hơi thở của Lục Miên nặng nề, hai tay nắm chặt, cơ thể yếu đuối cũng run lên vì kích động…

“Mẹ nó giờ cô còn mặt mũi tới đây, hèn hạ vậy à!” Tô Huyền đè vai cô, đẩy mạnh vào tường: “Sao cô không chết đi? Lục Miên, sao cô không chết đi!”

Tại sao cô lại không chết đi?

“Giữ tôi và Eric có vấn đề gì xảy ra…” Lục Miên cụp mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Liên quan mẹ gì đến cô.” Nói xong, cô đưa tay ra đẩy Tô Huyền, cô đẩy quá mạnh, khiến Tô Huyền loạng choạng suýt ngã, phải bám vào tường để đứng vững.

“Tô Huyền, trước kia tôi tôn trọng cô, nên không có xé rách mặt với cô, nhưng tôi thật sự rất khó chịu khi cô suốt ngày quấn lấy Eric.” Giọng nói của Lục Miên trầm thấp, nhướng mày nhìn cô ta: “Hửm? Nói xem…Loại người không biết xấu hổ mà quấn lấy anh ấy, ai mới hèn hạ?”

Lời nói của cô khiến sắc mặt Tô Huyền tái nhợt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô.

“Cô có biết Eric thích loại phụ nữ nào không?” Lục Miên đi tới trước mặt Tô Huyền, nắm lấy tay cô ta, đặt thẳng lên ngực mình, sau đó đến gần khuôn mặt kinh ngạc của cô ta rồi ghé sát vào tai, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ: “Như tôi này…”

Dưới lớp quần áo, cô không có mặc áo ngực.

Tô Huyền sắc mặt tái nhợt chạy ra khỏi tòa nhà, Lục Miên nhìn theo bóng lưng cô ta, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Cô cúi xuống nhặt những món đồ bị rơi xuống đất, chợt cảm thấy rất mệt, tuy mệt…nhưng cực kỳ sảng khoái.

Lục Miên lấy điếu thuốc Marlboro trong túi ra, châm lửa, dựa vào tường, hít một hơi thật sâu rồi thở ra…

Vốn dĩ những lời nói vừa rồi cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy, nhưng đối với một số người, nếu bạn không trực tiếp mắng thẳng vào mặt cô ta, cô ta sẽ không tự mình hiểu điều đó.

Cô quay người lại, lại nhìn thấy Từ Trầm đang đứng ở góc hành lang, ngẩng đầu nhìn cô một cách lạnh lùng… Vừa rồi cô dường như không nghe thấy tiếng bước chân, không biết anh đã đứng ở đó bao lâu…

Cả người Lục Miên cứng đờ.

Đều…đều nghe thấy hết rồi?

Mẹ nó!

Từ Trầm đột nhiên cười nhạo một tiếng, điều này cực kỳ đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong hành lang.

Anh đi xuống tầng, đi mấy bước, Lục Miên liền lùi lại từng ấy bước, dựa người vào tường, Từ Trầm đứng trước mặt cô, duỗi tay chạm vào tay của Lục Miên, cả người cô run rẩy, sau đó anh nắm lấy đi nửa điếu thuốc trong tay cô, đưa lên miệng mình, hít một hơi thật sâu rồi phun khói trắng lên mặt cô.

“Tự tin như vậy à?” Từ Trầm dựa vào tường, đứng cạnh cô.

Lục Miên cúi đầu không nói gì, những lời vừa rồi mẹ nó quá vô liêm sỉ! Mong mặt đất có cái kẽ hở để cô chui vào thôi!

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lục Miên chỉ có thể căng da đầu đáp lại.

“Đã lâu như vậy rồi, có lẽ khẩu vị của tôi đã đổi rồi thì sao?” Vẻ mặt Từ Trầm đầy ngả ngớn, cười như không cười.

“Vậy sao anh vẫn chưa có bạn gái?” Lục Miên hùng hồn nói, mặc dù lời nói của cô vẫn còn run rẩy.

“Ha.” Từ Trầm khẽ hừ một tiếng, nói xong liền ném tàn thuốc xuống đất, trực tiếp cầm lấy những túi lớn túi nhỏ trong tay Lục Miên, uể oải nói: “Cảm ơn nhé.” Nói xong anh liền quay người, đi thẳng lên tầng.

Lục Miên sững sờ tại chỗ, chờ đã… hình như có chỗ nào không đúng.

“Này!” Cô đuổi theo: “Từ Trầm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tầng trên có tiếng chìa khóa mở cửa, tiếp theo đó là một tiếng “rầm” khác, trực tiếp nhốt cô ở bên ngoài.

Cho dù Lục Miên có gõ cửa thế nào thì tên chết tiệt kia cũng không chịu mở cửa.

Nhận quà rồi lại không cho người ta cơ hội nói! Làm gì có chuyện như vậy chứ!

Vì chuyện này mà Lục Miên suốt đêm ngủ không ngon giấc, sáng sớm mới thiếp đi được, khiến hôm sau đi làm muộn.

Lục Miên chạy như bay tới tòa nhà công ty MT, tư bản Thẩm Ôn Lương không ngừng ép giá trị thặng dư của người lao động, quy định nếu đến muộn sẽ bị trừ lương, vì vậy mỗi phút mỗi giây đi muộn đều là nhân dân tệ!

Lục Miên chạy tới với tốc độ cực nhanh, nhưng thang máy cũng vừa hay đóng lại, cô hét lên một tiếng đầy thảm thiết, kết quả cửa thang máy mở ra, đôi tay thon dài như ngọc đang ấn vào nút mở cửa.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Lục Miên thở hổn hển bước vào thang máy, hô hấp còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền nhìn thấy bàn tay thon dài ấy ấn xuống nút đóng cửa, rồi ấn lên số tầng của công ty MT.

“Hả?”

A!

Đôi tay kia đã từng sờ qua mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể cô, mẹ nó quá quen thuộc!

Lục Miên cứng ngắc quay đầu lại nhìn anh, quả nhiên, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của Eric đang nhìn cô, mang theo dáng vẻ lười biếng đặc trưng của những buổi trưa hè.

“Sao anh lại tới đây!” Lục Miên khó hiểu hỏi anh.

“Tới xem xem, xem có thể kiếm thêm chút tiền nào không.” Từ Trầm thản nhiên nói.

Lục Miên hoàn toàn không để ý đến những lời nói nhảm của Từ Trầm, thẳng thắn hỏi: “Anh tới tìm tôi à?”

“Mới mấy năm không gặp, thịt trước ngực đều dồn lên mặt rồi à?”  (Ý anh là chị mặt dày đó =))))) Mỏ vẫn hỗn dị =))))

Lục Miên đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, cô làm việc ở MT lâu vậy, cô không hề hay biết Eric có quan hệ với bất cứ ai trong công ty, anh chỉ biết cô, sao lại đổi thành cô mặt dày rồi?

“Vậy anh tới tìm ai?” Lục Miên hạ giọng hỏi anh.

Khi thang máy đến tầng của công ty MT, Eric không trả lời cô, mà bước ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Thẩm Ôn Lương.

Aida, thật sự không phải đến đây để tìm cô à?

Eric đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong suốt chặng đường đi, hầu hết các nhân viên của MT đều là những trạch nam IT thích chơi game. Vừa nhìn thấy Eric liền muốn nhảy cẫng lên, thảo luận ríu ra ríu rít, cực kỳ nhiệt tình không kém gì các fans nữ.

“Eric! Đại thần kìa!”

“Đời này nhìn thấy được người thật cũng đủ mãn nguyện rồi!”

“Không hẹn trước mà đến thẳng văn phòng của Thẩm tổng, hai người họ có quan hệ gì thế nhỉ?”

……

Ngẩn ngơ hồi lâu, Lục Miên mới chú ý tới hôm nay Eric mặc một bộ vest màu bạc, thắt cà vạt tối màu, chiếc áo sơ mi cực kỳ chỉn chu, cúc áo được cài lên nút trên cùng, mang lại cảm giác cấm dục không gì sánh bằng, so với những bộ trang phục thoải mái thường ngày, là 2 phong cách khác nhau hoàn toàn, hôm nay anh trông rất giống một doanh nhân thành đạt.

Haizz…

Lục Miên nhìn chằm chằm vào văn phòng Thẩm Ôn Lương rất lâu, sau đó trưởng phòng đi tới vẫy tay trước mặt cô: “Này này, hai mắt em đều sắp nở hoa được rồi đấy, bộ phận chúng ta có nhiều trai đẹp như vậy mà em vẫn còn chưa ngắm đủ sao! Số liệu vừa rồi tôi gửi cho em, mau mang đi thử nghiệm đi.”

Lục Miên bĩu môi, hừ! Những ông chú suốt ngày ngoáy mũi có thể so sánh được với Eric sao?

Cô quay lại chỗ mình, mở phần mềm biên dịch ra bắt đầu kiểm tra số liệu. Không lâu sau, Thẩm Ôn Lương đi ra khỏi văn phòng, gọi Lục Miên. Lục Miên quăng máy tính “vèo” một cái rồi chạy tới: “Thẩm tổng, có chuyện gì vậy?”

“Cô đưa Eric đến Studio Phi Vũ để thử tạo hình, chụp một tấm poster trước để tìm cảm giác, Eric rất bận, tranh thủ thời gian hoàn thành luôn trong một lần.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Tối qua Eric gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ấy đồng ý nhận làm đại ngôn cho 《Quỷ Thuật Sư》.” Thẩm Ôn Lương cuộn tròn bản hợp đồng lại rồi gõ vào đầu Lục Miên: “Sao thế, bị dọa tới ngốc rồi à?”

“Thẩm tổng, ngài…quen Eric sao?”

“Bạn cũ.” Thẩm Ôn Lương cười thần bí, lập tức giục cô: “Đừng lề mề nữa, mau đi đi!”

Lục Miên lúng túng đi đến cửa thang máy, Từ Trầm đã đứng đợi sẵn ở đó, thấy cô đi tới, anh liền quay người lại ấn nút gọi thang máy.

“Tại sao anh…đột nhiên lại muốn làm đại ngôn của 《Quỷ Thuật Sư》.” Ngồi trên chiếc BMW màu xám bạc, Lục Miên rốt cuộc quay đầu sang nhìn anh hỏi.

“Của cho là của nợ.” Từ Trầm vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói.

Hóa ra là vì những túi lớn túi nhỏ cô đưa tới tối qua sao?

Cuối cùng Lục Miên cũng cảm thấy trong lòng cân bằng hơn nhiều, ít nhất cũng không đến mức xôi hỏng bỏng không.

“Vậy sao anh lại quen biết Thẩm tổng?” Lục Miên cảm thấy Eric quá thần thông quảng đại, dường như ai ai anh cũng quen biết, với tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh, không biết làm thế nào có thể tạo dựng được mạng lưới quan hệ đỉnh như vậy.

“Tôi từng cứu mạng của anh ấy.” Từ Trầm thờ ơ nói.

À!

Lục Miên hơi há hốc miệng, có chút khó tin nhìn Từ Trầm: “Vậy nên, anh chính là Sparta trên cao nguyên kia sao?”

“…” Xe của Từ Trầm suýt chút nữa đâm vào dải phân cách bên đường.

Sparta trên cao nguyên em gái nhà em!

“Vậy nên…anh chính là phó tổng của MT?”

Từ Trầm thờ ơ đáp lời, thực ra anh không có hứng thú với chức vị phó tổng hữu danh vô thực này, chẳng qua chỉ là chức vụ mà Thẩm Ôn Lương nhất quyết muốn thêm vào thôi.

Lục Miên đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ với Từ Trầm, đội trưởng thần bí của MC, phó tổng thần bí của MT, cư sĩ mặc thường phục đứng trước ống chuyển kinh, cùng dũng sĩ Sparta vật lộn cùng bò Tây Tạng, người từng 2 lần cứu Thẩm Ôn Lương… Chàng trai này đã dùng 3 năm kia để viết lên truyền kỳ sao?

Nghĩ tới lần trở lại này của anh, nhất định sẽ đi theo tiết tấu của trước kia!

“Vậy nên, ở giai đoạn MT gặp khó khăn về tài chính, anh rốt cuộc đã đầu tư bao nhiêu tiền?” Nhịn suốt chặng đường, Lục Miên cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

“600 vạn.” Từ Trầm thản nhiên nói: “Là toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi lúc đó.”

Lúc đầu anh ra mắt đã hơn 2 năm có thừa, chắc chắn là sẽ có khoản tích góp, 600 vạn, rất phù hợp với danh tiếng của Eric. Nhưng điều khiến Lục Miên ngạc nhiên là sao anh lại đầu tư nhiều tiền như vậy vào MT mà không chút do dự. Khi đó, quy mô của MT chưa lớn như bây giờ, cũng chỉ có một số game nhỏ cầm cự. Gặp chút khó khăn về xoay vòng vốn gần như khiến công ty lâm vào cảnh phá sản.

Mũi của Lục Miên hơi giật giật, cô hít sâu một hơi, không cảm xúc lẩm bẩm: “Xem ra anh với Thẩm tổng, thật đúng là tình sâu nghĩa nặng nha!”

Từ Trầm nghiêng đầu nhìn cô 2 giây, đột nhiên cười lên, anh đạp phanh dừng lại bên đường, tựa vào vô lăng cười lớn…

Mặt Lục Miên dại ra.

“Bây giờ đến dấm của đàn ông mà em cũng ăn được à?”

Cô làm sao! Con mắt nào của anh nhìn ra cô đang ăn dấm hả!

“Không được cười.” Lục Miên đưa tay kéo tay áo anh, nhưng bị Từ Trầm nhanh chóng nắm lấy cổ tay, thuận thế kéo cô đến sát gần anh, khoảng cách gần trong gang tấc, mặt anh ghé sát gần mặt cô, hơi thở phả vào làn da cô, những lông tơ trên đôi má trắng như tuyết của cô như phản chiếu ánh sáng.

Khoảng cách gần như vậy, tư thế như vậy, bầu không khí ái muội bao trùm toàn bộ bên trong xe.

Nhịp tim của Lục Miên chợt tăng tốc.

Đúng lúc cô cho rằng anh sắp làm gì đó với mình, thì anh đột nhiên buông tay, buông cô ra. Đương nhiên, cô cũng không thể duy trì tư thế tiếp xúc chặt chẽ như vậy với anh nữa, nên nhanh chóng trở về chỗ ngồi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Từ Trầm nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “600 vạn, là tiền tôi đặt cược trên người Thẩm Ôn Lương.”

Nếu thua, hai bàn tay trắng, lỗ sạch vốn.

Nhưng nếu thắng thì sao?

Bây giờ giá trị trên thị trường của công ty MT ít nhất cũng 5 tỷ, mà anh, chiếm một nửa cổ phần.

Được rồi, cái này cũng rất là Eric…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.