(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Miên đã không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng từ trán chảy xuống, nhuộm đỏ mắt cô.
Lúc này, những nắm đấm đã bớt dày đặc hơn, cô cảm thấy không khí đục ngầu dường như đã trong lành hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên, những đôi chân đông đúc ấy đã lùi lại, ngay sau đó, cô cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cô được người ấy ôm lên, đi ra ngoài đám đông.
Hương vị, chính là mùi thơm quen thuộc của thuốc lá Marlboro.
Cô không nhìn cái gì, cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn dựa vào vai người đàn ông, để anh ôm ra ngoài.
“Eric, cô ta hại anh thảm như vậy!”
“Đúng vậy Eric, anh đừng để cô ta lừa thêm nữa…”
……
Dọc đường đi, đều có fans đau lòng Eric, khuyên anh đừng lo chuyện này nữa.
Vẻ mặt Eric trầm xuống, không nói lời nào đưa Lục Miên ngồi vào chiếc Land Rover màu đen đang đỗ trước đó, đóng cửa lại, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.
Xe có ba hàng ghế, hai hàng phía trước đều có các thành viên MC ngồi hết, họ đều tò mò quay lại nhìn hai người ở hàng cuối cùng. Lục Miên cắn chặt môi, cúi gằm đầu xuống, chiếc kính gọng đen của cô đã vỡ ra từng mảnh, Từ Trầm động tác nhẹ nhàng gỡ chiếc kính ra khỏi sống mũi cô, Lục Miên vẫn dùng một tay giữ chặt chiếc khẩu trang, tay kia định đưa lên giữ kính lại, nhưng lại bị anh mạnh mẽ gỡ xuống, đặt sang một bên.
“Toy, hộp thuốc.”
Toy ngồi ở ghế phó lái vội vàng khom người xuống lục lọi một hồi, lấy ra một hộp thuốc hình vuông đưa cho anh.
Từ Trầm nhận lấy, lấy băng gạc và cồn i-ốt ra, vén mái tóc của Lục Miên lên rồi kiểm tra vết thương.
Lúc này, Lục Miên mới dám ngẩng đầu lên, lén nhìn anh, đôi mắt anh vẫn thâm trầm như xưa, lúc này đang chăm chú nhìn vết thương của cô, lông mày hơi nhíu lại, giống như gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng.
Anh dùng băng gạc có tẩm cồn i-ốt để lau máu trên mặt cô, động tác hết sức cẩn thận tránh chạm vào vết thương trên tóc cô.
Lục Miên chỉ dám nhìn anh một cái, rồi vội vàng thu hồi lại, sợ nhìn đối diện với anh, sợ trong ánh mắt cô có quá nhiều thứ muốn nói, cô không nhịn được.
Bộ dạng của cô bây giờ, chắc chắn cực kỳ nhếch nhác.
Lục Miên cúi đầu thấp hơn nữa.
“Đây là ai thế?” Mao Đậu hạ giọng hỏi Đằng Mộc bên cạnh.
“Bạn gái cũ của Eric, Lục Miên.”
Đằng Mộc thì thầm với Mao Đậu bằng giọng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
“Hả! Chính là cái người…đá lão đại…”
“Suỵt! Đừng nói ra!”
……
“Dừng ở đây đi, cho tôi xuống.” Lục Miên cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ tự đi tới bệnh viện.”
Trong xe không ai dám trả lời, tài xế cũng không dám dừng lại…
Một lúc sau, Eric với phất tay, tài xế nhìn thấy qua gương chiếu hậu liền dừng xe và đỗ lại bên đường.
Lục Miên đang định đứng dậy thì bị anh giữ chặt hai vai lại, bàn tay đè nặng lên vai cô, khiến cô không thể cử động được. Thấy vậy Đằng Mộc đá Mao Đậu một cái, đứng dậy trước chào hỏi: “Chúng ta…chúng ta xuống xe đi, hôm nay ánh trăng đẹp thế này, chúng ta đi dạo về đi…” Nói xong, liền kéo Levi đang ngồi chơi game bên cạnh, rồi kéo Toy, mấy người trong đội kéo nhau xuống xe. Trên xe chỉ còn Eric và Lục Miên, tài xế khởi động lại động cơ rồi lái xe ra ngoài.
“Thấy tôi, em liền quay người bỏ đi?” Anh vẫn là người lên tiếng trước, giọng nói của anh đã trầm hơn nhiều so với mấy năm trước.
Vừa rồi ở hành lang hội trường, anh quay đầu lại, cô xoay người đi.
Mọi thứ đều lọt vào trong mắt, ghi tạc vào trong lòng.
“Dù sao cũng là bạn học cấp ba bình thường, cũng không đến mức xa lạ với nhau như vậy.” Eric đổi sang tấm băng gạc sạch sẽ khác, cẩn thận lau vết thương cho cô lần nữa.
Lục Miên trầm giọng hỏi: “Chúng ta vẫn còn có thể là bạn học bình thường sao?”
Chỉ sợ là không thể…
Eric cười khẽ, cất hộp thuốc đi, sau đó lấy điếu thuốc trong túi ra, châm lửa rồi quay lại nhìn cô: “Sao lại không thể?”
Sao lại không thể?
Lục Miên nhìn thấy sự buông bỏ và quên lãng trên khuôn mặt thản nhiên của anh…
Đúng nha, anh cũng đã buông xuống rồi, sao họ lại không thể làm bạn học bình thường được cơ chứ?
Sâu thẳm trong trái tim cô nhói đau, chết tiệt!
Từ Trầm gác tay lên cửa sổ, gẩy gẩy tàn thuốc, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi nói rồi, con người tôi ấy à, chỉ nhìn về phía trước thôi.”
Câu sau là, nếu em không ở cùng tôi, chúng là sẽ không có cái gọi là sau này.
Yêu quá nhiều, quá sâu đậm, đến mức không thể tự kiềm chế, quả nhiên đến cuối cùng, người dây dưa và lún sâu vào vẫn là cô, mà anh đã trở thành con người khác, đi trên con đường khác từ lâu.
Như vậy, đây chính là lý do khiến cô muốn rời xa anh, một người có thể sống không có tình yêu, nhưng không thể sống thiếu cái tôi.
Xe dừng lại ở cửa bệnh viện, Lục Miên đã bình tĩnh lại cảm xúc, nói với anh: “Tôi có thể tự đi được, cảm ơn anh, anh Từ.”
Anh Từ…
Từ Trầm đột nhiên cười phá lên, cười đến mức cong eo, không đứng thẳng lên được.
Lục Miên đợi anh cười đủ rồi mới đứng dậy rời đi.
Từ Trầm cũng không ngăn cô lại, chỉ duỗi tay ra vuốt tóc cô, lẩm bẩm: “Đã dài như vậy rồi sao.”
–
Trong phòng sơ cấp cứu của Bệnh viện số 3, Đường Thời đắp băng gạc thuốc lên trán Lục Miên, dặn cô mấy ngày tới không được gội đầu, tránh để nước dính vào vết thương.
“Để bác sĩ Đường xử lý vết thương nhỏ này cho tớ, thật lãng phí tài năng mà!” Lục Miên mỉm cười nhìn Đường Thời, cậu là bác sĩ phẫu thuật chính khoa lồng ngực của Bệnh viện số 3. Cậu và Lục Miên quen biết từ khi còn nhỏ, sau khi học Tiến sĩ Y khoa ở Anh, cậu liền về làm việc tại Bệnh viện số 3, gặp lại Lục Miên hoàn toàn là tình cờ mà thôi.
Làn da của Đường Thời rất trắng, đường nét trên khuôn mặt cậu cũng cực kỳ tinh xảo. Cậu mặc áo blouse trắng đứng từ xa, như một người đàn ông xé tranh bước ra, không nhiễm khói bụi trần tục, dáng vẻ cậu cầm dao trên bàn phẫu thuật cho thấy sự chuyên nghiệp không gì sánh bằng của mình, đúng là người đàn ông có thể mê hoặc phụ nữ.
“Cởi quần áo ra.” Đường Thời lạnh giọng nói.
“Hả?”
“Để tớ kiểm tra xem, trên người cậu còn vết thương nào không.”
“Tuyệt đối không có!” Lục Miên vội vàng che lại cổ áo khoác.
“Tớ là bác sĩ, cậu không cần phải xấu hổ với tớ vào lúc này.” Đường Thời vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.
Cậu càng nói như vậy, Lục Miên càng cảm thấy… Tên này có chút giống tội phạm mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại.
Đương nhiên, cái này tuyệt đối chỉ là ảo giác, bác sĩ Đường Thời chắc chắn là người đàn ông ga lăng, lịch thiệp hơn cả Liễu Hạ Huệ của thế kỷ 21.
“Thôi đi, cơ thể của mình, tự mình chú ý, người khác nói gì cũng không có tác dụng.” Đường Thời mặt không chút cảm xúc nói.
“Tớ biết rồi!” Dù cô cười với cậu thế nào đi chăng nữa, vẻ mặt của Đường Thời vẫn luôn lạnh lùng: “Cậu to gan thật đấy, fans của Eric hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu, vậy mà cậu còn dám tự dâng mình lên, chán sống rồi à?”
“Là do Diệp Lam gọi tớ nên mới bị lộ, chứ tớ ngụy trang cực tốt.” Lục Miên lẩm bẩm.
“Sao cậu lại muốn tới đó?” Đường Thời cởi găng tay trắng xuống, ném lên đĩa inox, đứng nghiêng người dựa vào tủ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén, giọng nói nghiêm túc.
Mỗi lần như thế này, Lục Miên đều có cảm giác mình như một tù nhân đang bị thẩm vấn.
“Diệp Lam cứ nhất quyết kéo tớ đi, nếu tớ không đi cậu ấy liền tức giận.” Dù sao, tất cả đều đổ cho Diệp Lam đi, Lục Miên gật đầu, ừm, đều là lỗi của Diệp Lam.
Đường Thời đương nhiên không tin lời nói của Lục Miên: “Bớt đổ lỗi cho người khác, Lục Miên cậu là người như thế nào tớ còn không biết rõ sao? Người có chính kiến lớn như cậu, ai có thể lôi kéo được?”
Ai có thể lôi kéo được cô, thật sự có…
Cuối cùng, Lục Miên cũng nhượng bộ, ánh mắt nhìn về chiếc đèn mổ phía trên: “3 năm rồi, tớ cũng rất tò mò, hiện tại trình độ của anh ấy thế nào rồi, so với trước đây, tiến bộ hay thụt lùi…”
“Bây giờ biết rồi?”
“Ừm.” Lục Miên nhẹ nhàng gật đầu: “So với trước… càng…”
Lục Miên nghĩ tới, khoảnh khắc cô rời đi, mái tóc dài của cô khẽ trượt qua ngón tay anh, từng sợi tóc từng xúc cảm, đều khiến cô run rẩy…
Càng trở nên quyến rũ mê người hơn…
“Lục Miên, cậu khó khăn lắm mới có thể thoát ra, đừng lại…”
Đừng lại lún sâu vào nữa.
Đường Thời nhớ lại lần đầu gặp lại cô ở Thượng Hải, cô đã uống rượu đến mức ngộ độc, rồi được đưa vào bệnh viện để rửa dạ dày. Sự sống như treo trên sợi tơ mỏng, túm chặt lấy báo blouse trắng của cậu, đau đến mức chết đi sống lại, nhưng vẫn cắn chặt răng không rên tiếng nào, sau khi hôn mê, trong mơ lại gọi tên Eric hàng trăm lần.
Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Lục Miên. Bố cô qua đời, bạn trai chia tay, không có ai quan tâm đến cô, ngay cả công việc cũng không có, thậm chí việc ăn uống cũng trở thành vấn đề… Khi cô đang ở thời điểm chán nản nhất, cô may mắn gặp được Đường Thời, một người đàn ông có cuộc sống nghiêm túc, nghiêm khắc với bản thân và thời gian. Cậu đưa cô đi tham gia các nhóm hỗ trợ người cai rượu, đưa cô đi cùng khi cậu về nông thôn để khám bệnh và chữa bệnh tình nguyện cho người dân… Dần dần, trạng thái tinh thần của Lục Miên cũng tốt lên, từng chút từng chút quay trở lại cuộc sống bình thường. (Anh về với em đi, còn anh Trầm chị Miên về với nhau là HE rồi)
Cậu đã chữa khỏi bệnh cho cô, nên quyết không thể nhìn cô tiếp tục giẫm vào vết xe đổ đó nữa.
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Sao có thể.” Vẻ mặt Lục Miên không cảm xúc nhìn ngọn đèn phía trên đỉnh đầu: “Nếu như còn chưa buông xuống được, tớ đã không đi.”
Nếu như cô vẫn chưa buông xuống được, cô trốn còn không kịp chứ ở đấy mà đi.
Ngược lại, Đường Thời cũng đã tận mắt chứng kiến những tổn thương tàn khốc mà người đàn ông kia đã gây ra cho tinh thần của cô, bây giờ cô có thể dễ dàng nói với người khác về khoảng thời gian kia thực sự không hề dễ dàng… Cùng một sai lầm, cậu tin cô sẽ không phạm phải nữa, dù sao cô cũng là một cô gái thông minh.
“Không phải cậu luôn nói là muốn đi Cửu Trại Câu sao? Chờ tớ xin nghỉ phép năm, tớ sẽ đưa cậu đi, thả lỏng tâm tình.” Đường Thời thay chiếc áo blouse trắng, cùng Lục Miên bước ra khỏi phòng sơ cấp cứu.
“Cửu Trại Câu à…” Lục Miên giẫm lên bóng mình do đèn trần tạo ra ở hành lang, bước từng bước: “Cửu Trại Câu vào mùa thu là đẹp nhất, bây giờ đã…lỡ mất rồi.”
Giữa đông, không thích hợp để trèo đèo lội suối.
“Vậy chờ xuân tới lại đi.” Đường Thời không có chú ý đến sắc mặt của Lục Miên.
Cậu cùng cô bước ra khỏi bệnh viện, Lục Miên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc Land Rover vẫn đang đỗ ở bên đường.
Dưới mái hiên, những bông tuyết bỗng nhiên rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.” Cô ngơ ngác nói, nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen.
“Là tuyết đầu mùa nha!” Đường Thời cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên vai gầy của Lục Miên: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Trong xe, Eric vô cảm nhìn người đàn ông khoác áo khoác cho Lục Miên, rồi cùng cô lên xe.
Điếu thuốc cuối cùng được giữ lại trong hai ngón tay, tàn thuốc chợt rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi!” Anh tự nhủ.
–
Khi Lục Miên về tới nhà, đã hơn 11 giờ đêm, cô vừa đẩy cửa vào, Diệp Lam liền chạy tới: “Ôi tình địch thân yêu của tớ, cậu không sao chứ! Tớ lo lắng chết mất!”
Lục Miên trực tiếp đẩy cô ấy ra: “Cậu mẹ nó còn dám nói!”
Nếu không phải cô ấy hét tên cô lớn như vậy, liệu cô có bị fans của Eric nhận ra đánh hội đồng không?
“Lúc đó không phải do tớ không tìm được cậu nên lo lắng sao!” Diệp Lam mặt dày mày dạn ôm lấy Lục Miên, duỗi tay vén mái tóc của cô lên nhìn vết thương trên trán đã được băng bó tử tế: “Đau lắm ha, để tớ thổi cho cậu.”
“Được rồi.” Lục Miên đẩy cô ấy ra: “Cái mùi sầu riêng của cậu, tớ không bị đánh chết cũng bị cậu làm ngạt thở chết.” Cô ngồi xuống ghế sofa, quả nhiên trên mặt bàn vẫn còn nửa miếng sầu riêng còn chưa ăn xong.
“Vậy nên…Tối nay có chuyện gì!” Diệp Lam chạy tới ngồi bên cạnh cô, hưng phấn hỏi: “Cậu với Eric, đã làm hòa chưa?”
“Tớ với anh ấy chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Hờ hờ…” Diệp Lam khinh thường trợn mắt trắng: “Có quỷ mới tin.”
Lục Miên bĩu môi, không phải cô nói, là Eric nói, bạn học bình thường thôi.
“Cậu không biết đấy thôi, khi tớ vừa gọi tên Từ Trầm, còn chưa kịp nói gì, thì anh ấy với cậu như có thần giao cách cảm vậy, đánh rơi chiếc bút rồi lao thẳng vào nhóm fans, nhóm fans kia của anh ấy, đúng là đã nhịn 3 năm rồi! Ai ai cũng như lang sói, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ấy, lúc ấy Eric như tức giận điên lên vậy, ánh mắt trực tiếp như muốn giết người, căn bản không ai dám chắn đường anh ấy, càng không có ai dũng cảm tiến lên ngăn anh ấy, đều tự giác mở ra một lối đi, cảnh tượng đó… haiz haiz quá hoành tráng…”
Diệp Lam có chút cảm thán: “Anh ấy trực tiếp đi tới chỗ cậu, bế kiểu công chúa, thật sự giống như anh hùng cưỡi mây ngũ sắc tới cứu cậu, huhu, tớ chua chết mất.”
Lục Miên nằm trên sofa, nhìn trần nhà, chớp chớp mắt, cô sẽ không bao giờ quên chuyện trong tiết Vật lý nhiều năm trước, Đường Tô cũng ghé sát vào tai cô vào nói: “Anh hùng của cậu cưỡi mây ngũ sắc đến cứu cậu kìa.”
Hầy, nghĩ nhiều rồi, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch rồi nhói lên…
Lục Miên che ngực rồi đi vào phòng tắm…
Nhóm fans đó đúng là xuống tay rất mạnh, Lục Miên nhìn cơ thể trắng trẻo của mình trong gương, bên trái và bên phải đều có những vết bầm tím, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ rất đau…
Bên eo phải, cô có một vết sẹo đã mờ…
Là dấu vết khi cô cắt ruột thừa để lại, đã từng được anh hôn qua, anh nói: “Cực kỳ quyến rũ.”
Hầy, lúc này còn nhớ tới cái này ư…
Lục Miên rên nhẹ một tiếng.
Trong 3 năm qua, anh như bốc hơi khỏi thế giới, rồi đột nhiên xuất đầu lộ diện, sao cô lại nhớ lại những ký ức cô cố tình phủ đầy bụi vậy chứ.
“Lục Miên.” Bên ngoài phòng tắm, Diệp Lam bê cốc sữa nóng đi tới, dựa vào cửa: “Kỳ thi cấp tỉnh vào đầu tháng 3, cậu đi thi thử xem, công việc đánh game thay này cậu không thể làm cả đời được. Đến lúc đó bộ phận của bọn tớ sẽ tuyển người, với trình độ của cậu, qua vòng thi viết, thì cậu chắc chắn sẽ được vào phỏng vấn.”
“Để sau rồi nói đi, tháng 3 vẫn còn xa mà.” Lục Miên vừa tắm vừa trả lời.
“Hầy, cậu thật sự tưởng mình là thần tiên à, có người đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước rồi, nếu cậu đã hạ quyết tâm thì bây giờ phải đi đọc sách đấy.” Diệp Lam nghiêm túc nhắc nhở.
“Tớ luôn cảm thấy công việc làm công chức từ 9 giờ đến 5 giờ không phù hợp với tớ.” Lục Miên thản nhiên nói.
“Cậu bây giờ ngủ ngày thức đêm, nghĩ mình là nhân viên phục vụ hộp đêm à?”
Hừ.
“Để tớ lưu ý xem, xem có công ty phần mềm nào không…”
Diệp Lam thở phào: “Cậu còn chưa bỏ cuộc à, cậu nói xem, cậu đã đổi bao nhiêu công ty rồi, trừ khi cậu được nhận vào doanh nghiệp nhà nước hoặc cơ quan công quyền, bằng không tên kia sẽ bỏ qua cho cậu sao.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");