(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắc mặt của Phó Nam Quân cực kỳ xấu…
Nặng nề ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh ta hơi nâng cằm lên nhìn về phía Lục Miên: “Chỉ vì người đàn ông này mà đến bố cũng không cần nữa sao.” Anh ta cười lạnh: “Lục Miên, rốt cuộc em là si tình hay là vô tình?”
Nước mắt của Lục Miên lại không chút tiếng động nào chảy xuống, cô nghẹn ngào khóc nức lên: “Tôi sẽ… tôi sẽ đưa bố đến bệnh viện tốt hơn… Eric có tiền, anh ấy sẽ giúp tôi…”
“Lục Miên, cậu ta chỉ là một tuyển thủ mà thôi, Phó Nam Quân tôi nếu thật sự muốn hủy hoại một người, có rất nhiều biện pháp, nhưng tôi muốn nói cho em biết, nếu hôm nay em đã đưa ra lựa chọn như thế, thì cậu ta sẽ vì vậy mà phải trả giá gấp mười lần, đừng nói là tôi chưa cho em cơ hội.” Anh ta nói xong liền đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh mà không quay đầu lại.
–
Buổi chiều hôm sau, sau khi cô nhờ hộ lý chăm sóc Lục Thời Huân thật tốt, Lục Miên liền đi ra quán net, hôm qua Phó Nam Quân nói những lời đó xong liền tức tối rời đi, cô cả đêm đều ngủ không yên, sợ Từ Trầm xảy ra chuyện gì. Bây giờ cô nhìn thấy Từ Trầm xuất hiện ở hội trường, ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu khởi động trước trận đấu, lúc này trái tim đang treo lơ lửng trên không của cô mới nặng nề buông xuống.
Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu. Trận chung kết cuối cùng, có thể đi tới đây, chắc chắn thực lực của cả hai bên đều không hề kém cạnh, vậy nên trận đấu diễn ra rất căng thẳng, cứ vậy cho đến những phút gần cuối, vẫn rất khó nhìn ra rốt cuộc bên nào đang chiếm ưu thế hơn, cuối cùng, Từ Trầm đang phục kích trong rừng đột nhiên xuất hiện và cướp mất con Rồng mà đội đối thủ đang tấn công, toàn đội hợp lực tấn công, những đòn cuối cùng, màn hình hiện lên toàn bộ đội đối phương đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Lục Miên đang ngồi trên ghế cũng đứng phắt dậy, không chỉ có Lục Miên, mà toàn bộ quán net đều đang sôi trào.
Thắng rồi!
Anh thắng rồi!
Nhà vô địch giải LPL! Với số điểm cao nhất thuận lợi tiến thẳng vào vòng chung kết thế giới!
Vào giây phút trận đấu kết thúc, các thành viên trong đội King đã đứng dậy ôm lấy nhau, ngay cả Mạnh Dao Quang bình thường hay nghiêm túc cũng không nhịn được sự kích động mà nhảy dựng lên, Đại Châu ôm chầm lấy Cảnh Đồng bên cạnh, Cảnh Đồng vẻ mặt ghét bỏ đẩy anh ấy ra.
Ngược lại, Eric trông rất bình tĩnh, anh lặng lẽ đứng trước máy tính, đôi mắt trầm tĩnh lại dịu dàng, không biết là đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên, anh quay phắt lại nhìn về phía camera. Người quay camera cũng rất biết tìm góc độ, quay cận cảnh khuôn mặt của Eric, Eric cười khẽ, lắng đọng những gian khổ cùng những giọt mồ hôi của vô số ngày đêm. Nụ cười kia thật sâu, mà cũng thật nhẹ, đủ để khiến cả thế giới mê mẩn, vì anh mà hét chói tai.
Một huyền thoại về Eric cứ vậy mà ra đời…
Thời đại của anh, đã đến rồi!
–
Lục Miên quay trở lại bệnh viện, Lục Thời Huân mặc dù đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa thể nói rõ ràng, nhưng ánh mắt của ông cũng không còn lờ đờ như trước, đã rõ ràng hơn nhiều rồi. Lục Miên nắm lấy tay ông, không kìm nén được sự kích động cùng sung sướng, nói với ông rằng Từ Trầm thành công rồi, cô biết, cho dù bây giờ Lục Thời Huân không thể nói chuyện, nhưng từ ánh mắt của ông nói cho cô biết, ông đã nghe hiểu.
Buổi tối Lục Miên cùng Lục Thời Huân trò chuyện rất lâu, cô nói một mình, ông nằm nghe mà cũng không hề buồn ngủ. Cô kể cho Lục Thời Huân rất nhiều chuyện thú vị xảy ra ở trường đại học, lúc trước khi hai người gọi điện thoại cho nhau, đều là Lục Thời Huân dặn dò cô, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, rất ít khi cô kể cho ông nghe về cuộc sống ở trường học của mình, bây giờ, cô kể bù lại tất cả.
Sáng sớm hôm sau, Lục Miên đang ngủ trên chiếc giường nhỏ của bệnh viện, đang mơ màng chưa tỉnh hẳn thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Diệp Lam gọi tới.
Trong điện thoại vang lên tiếng gào khóc của Diệp Lam.
Trong lòng Lục Miên chợt thắt lại, cô ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Eric, xảy ra chuyện rồi!”
Khi Lục Miên đứng dậy chỉ cảm thấy hoa mắt, khó thở, đầu óc trống rỗ vì thiếu oxy, cô vịn vào mép giường để đứng vững.
Cô run rẩy mở Weibo, trang chủ tràn ngập những tin tức về Eric, những dòng chữ to in đậm giật tít, giống như một chiếc búa, giáng mạnh vào tâm hồn cô, từng chút từng chút, khiến cô hồn bay phách lạc.
“Eric say rượu đánh người, có thể bị cấm thi đấu.”
“King bị hủy tư cách tham gia giải chung kết thế giới.”
……
Cố ý đả thương người… Hủy tư cách thi đấu…
Có một số bức ảnh do fans chụp lại, khung cảnh ở một quán bar ồn ào, trong bức ảnh, người đàn ông bị đánh vỡ đầu chảy máu kia, Lục Miên có thể nhận ra được, chính là Phó Nam Quân.
Cổ đông lớn nhất của FG, Phó Nam Quân.
Cả phóng viên truyền thông và fans đều đang đồn đoán hai người này nảy sinh mâu thuẫn như thế nào, nhưng chẳng bao lâu sau, lý do đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là kết quả.
Eric động thủ, hơn nữa xuống tay rất tàn nhẫn, trước sự chứng kiến của mọi người, cầm chai rượu đập thẳng vào đầu Phó Nam Quân, không biết là hận thù sâu sắc đến mức nào mà có thể làm ra chuyện chí mạng như vậy.
Eric đã bị giam giữ, Lục Miên dù có dùng cách nào cũng không thể liên lạc được với anh.
Thông báo mới nhất từ phía ban tổ chức LPL đã được công bố, hủy bỏ danh hiệu quán quân của đội King, đồng thời cũng hủy bỏ tư cách tham gia giải chung kết thế giới, vị trí quán quân sẽ được thay thế bởi đội FG, chiến đội có điểm số cao thứ 2.
Dòng thông báo cuối cùng đã hoàn toàn đẩy Lục Miên vào động băng.
“Eric, cấm thi đấu 3 năm.”
Trong lịch sử thể thao điện tử, chưa có thành viên nào trong đội phải chịu hình phạt tàn khốc như vậy, cấm thi đấu 3 năm! Khoảng thời gian 3 năm, tương đương với việc chặt đứt giấc mộng của anh.
–
Đêm qua, lời nói của Phó Nam Quân lại vang vọng bên tai cô: “Cậu ta sẽ vì vậy mà phải trả giá gấp mười lần…”
Trả giá gấp mười lần…
Điều ngoài ý muốn là, Lục Miên bây giờ đã không còn khóc ra được, đôi mắt khô rát, trái tim cũng khô cạn… Cô dặn dò hộ lý chăm sóc thật tốt cho Lục Thời Huân hai ngày tới, sau đó cô một mình bắt taxi đến sân bay, mua vé chuyến bay gần nhất rồi bay thẳng đến Thượng Hải.
Trong câu lạc bộ King, trên bàn trà chất đầy những chai bia rỗng, Cảnh Đồng và Mộc Thiên vẫn còn đang say khướt, Mạnh Dao Quang ra mở cửa cho Lục Miên, mời cô vào.
Vừa bước vào cửa, Lục Miên có thể cảm nhận được bầu không khí ảm đạm bên trọng, mọi người đều cảm thấy khó chịu, chỉ trong một đêm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khoảng cách này, là điều bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được.
Sắc mặt Mạnh Dao Quang rất xấu, hút từng điếu thuốc, gạt tàn trên bàn đã chất đầy tàn thuốc, Đại Châu hai mắt đỏ hoe, ngồi trên ghế sofa không nói lời nào.
“Eric vẫn còn ở đồn cảnh sát.” Mạnh Dao Quang lẩm bẩm: “Bây giờ không thể gặp được cậu ấy, nếu như Phó Nam Quân vẫn còn cắn chặt không thả, cậu ấy có thể sẽ bị vào tù.”
“Chỉ là đánh nhau thôi mà… Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Tay Lục Miên nắm chặt lấy túi xách của mình, như cầm cọng rơm cứu mạng: “Không nghiêm trọng đến vậy.”
“Không phải đánh nhau, là cố ý gây thương tích, từ đầu đến cuối Phó Nam Quân đều không đánh trả.” Mạnh Dao Quang cười lạnh: “Cũng biết chịu đựng đấy, 3 chai bia đập thẳng lên đầu anh ta mà anh ta không kêu lấy một tiếng.”
Huyết quản cả người Lục Miên lạnh ngắt.
“Vốn dĩ chúng tôi đang ăn mừng trong quán bar, Phó Nam Quân đột nhiên đi tới, mọi người đều không quen biết anh ta, anh ta đi tới tìm Eric, ai mà biết được bọn họ nói gì với nhau, sau đó Eric liền nổi điên lên, túm lấy chai bia đập mạnh vào đầu anh ta, có thể là do say rượu, ai biết được, Eric chưa bao giờ như vậy, dáng vẻ ngày thường đều rất lạnh lùng, ẩn nhẫn, vậy mà lại dùng hết sự tàn nhẫn của mình lên người anh ta.”
“Chúng tôi không trách cậu ấy, thật đấy, King có thể đạt tới trình độ này, đều là nhờ có cậu ấy… chỉ là…” Hai mắt Mạnh Dao Quang cũng hơi đỏ lên: “Chỉ là thật đáng tiếc, 3 năm đấy!”
Cái kết của một anh hùng, đường cùng của một người lãnh đạo tài ba…
3 năm!
–
Lục Miên gặp Phó Nam Quân ở bệnh viện, trên đầu anh ta vẫn còn đang quấn băng trắng, không còn khí thế kiêu ngạo như trước nữa, ngồi trầm tư trước cửa sổ, nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Như đã đoán được cô sẽ đến, nhưng không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại là: “Anh đã nói gì với Eric?”
Giọng điệu của cô rất lạnh, lạnh đến mức thấu xương.
Dáng vẻ Phó Nam Quân như kẻ thắng cuộc, ôm hai tay trước ngực, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô: “Tới gặp tôi mà em cũng không đổi một bộ quần áo đẹp hơn à.”
“Con mẹ nó anh đã nói gì với anh ấy!” Lục Miên đạp đổ chiếc ghế bên cạnh, nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy hận thù.
“Yô, tiểu công chúa tức giận rồi.” Giọng nói của Phó Nam Quân vẫn bình tĩnh như cũ, thêm chút tùy hứng kiêu ngạo: “Cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì, tôi sợ em nghe xong sẽ không chịu được.”
“Anh nói xem.” Lục Miên nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ.
“Tôi nói là, xem ra nửa năm nay cậu ra quả thực đã không đoái hoài gì đến em…” Lúc này, anh ta như một ác ma bám chặt vào trái tim cô, xiềng xích trái tim cô thật chặt: “Bằng không phía dưới của em sao lại có thể khít đến vậy?”
Lục Miên cảm thấy choáng váng.
Đê tiện, vô liêm sỉ?
Không, Lục Miên giờ phút này không còn muốn nói gì nữa, cô chỉ muốn giết người…
Nhìn thấy Lục Miên cúi đầu, khuôn mặt lạnh lẽo không nói lời nào, Phó Nam Quân cười khẽ, anh ta hiểu rõ, khi sợi dây cuối cùng của một người bị đứt, thì khẩu khí của họ cũng bị đứt đoạn, anh ta nhất định phải giữ lại phần khẩu khí này, trò chơi còn chưa chơi đã, chủ động đầu hàng thì còn gì thú vị nữa.
“Cậu ta thực sự rất thích em, tôi còn chưa kịp nói xong thì cậu ra đã lập tức ra tay rồi, nhưng mà cũng đúng thôi, làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được loại chuyện này, huống hồ Eric.”
Anh ta cười, vẻ mặt khinh thường: “Một tên nghèo xuất thân từ dưới đáy xã hội… với lòng tự trọng cao hơn trời.”
“Lục Miên, em thật sự không muốn cầu xin tôi sao?” Phó Nam Quân thấy cô vẫn im lặng không nói, cuối cùng cũng sốt ruột thúc giục: “Không phải mục đích hôm nay em tới chính là…”
Đột nhiên, Lục Miên cười lạnh.
“Không phải.” Cô nói: “Tôi tới… chỉ để xem anh bị thương thế nào thôi.”
“Quan tâm tôi sao?” Phó Nam Quân nhìn cô đầy ẩn ý.
“Từ Trầm làm tốt đấy chứ, thật mà, giúp tôi trả được cục tức này, mặc dù không thông minh lắm, nhưng cũng khá sảng khoái.” Cô cầm quả táo trên đầu giường lên, cắn một miếng, hương vị thơm ngọt của nước táo lập tức tràn ngập khoang miệng cô.
Phó Nam Quân nhìn cô, cuối cùng cũng ngừng cười, có chút không hiểu nguyên do…
“Nên phán quyết thế nào thì cứ phán quyết như thế, anh ấy có thể chịu đựng được.” Lục Miên tiếp tục nói: “Tôi với anh ấy vẫn còn trẻ, vẫn chờ được.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Nam Quân: “Con người đều phải gánh chịu hậu quả cho những hành động bốc đồng của mình, anh ấy như vậy, tôi cũng vậy.”
Cô cầm quả táo đã cắn dở trong tay, sau đó ném mạnh về phía cửa sổ, quả táo đập mạnh vào cửa sổ phát ra một tiếng “bốp”, sao đó trượt ra khỏi cửa sổ, để lại một vệt nước.
“Anh không nên trở thành kẻ thù chung của chúng tôi…” Nói xong, cô quay người rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt cuối cùng của cô khiến Phó Nam Quân sau này khi nhớ lại, trái tim không khỏi đập thình thịch…
Mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả cho những hành động của mình, cùng với… trả một cái giá đắt.
Ha, là kẻ thù chung của chúng tôi…
Cùng chung một chiến tuyến…
Phó Nam Quân suy nghĩ rất lâu, mục đích anh ta làm loại chuyện này rốt cuộc là gì, là vì yêu sao, thôi kệ đi.
Lần đầu tiên anh ta gặp cô gái này, cô là tiểu công chúa luôn tỏ ra ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt bố, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền đưa anh ta tới quán net. Đời này anh ta đã tiếp xúc với rất nhiều cô gái, tốt có, xấu có, dịu dàng có, hung dữ có, ai ai cũng đều tìm mọi cách để lấy lòng anh ta…
Cô gái này có chút thú vị, nhưng để anh ta thích cô, cô vẫn còn quá nhỏ, cần nuôi dưỡng thêm, sau này nhất định sẽ trổ mã thành bông hoa xinh đẹp nhất. Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, không lâu nữa cô nhất định sẽ yêu anh ta, không có cô gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ta, nhất là khi anh đối xử rất tốt với cô trong 3 năm đại học, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, công khai có, âm thầm cũng có.
Cho đến khi nhìn thấy cô và Eric cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, Phó Nam Quân có chút hoang mang, Eric này vẻ bề ngoài đúng là rất bắt mắt, rất đúng gu các cô gái thích, nhưng so với mình, Phó Nam Quân thực sự cảm thấy không có gì đáng có thể so sánh được, bất kể thân phận địa vị hay là thực lực tài chính, đều khác nhau một trời một vực, nói trắng ra chỉ là những tên nhóc chơi game, dành cả cuộc đời để kiếm tiền cho anh ta. Chỉ cần một cô gái mắt không mù, đều biết nên chọn ai, nhưng lần đầu tiên trong đời, Phó Nam Quân cảm thấy lòng tự tôn cao ngạo của mình bị tổn thương.
Một cô gái lớn lên trong gia đình giàu có, ánh mắt và gu cũng khá độc đáo, một lòng một dạ vì tên nghèo hèn, muốn cứu vớt người ta sao.
Dần dần, Phó Nam Quân bắt đầu để ý tới Lục Thời Huân, anh ta đã sớm nhìn ra Lục Thời Huân đã già rồi, rất nhiều thời điểm, lục bất tòng tâm…
Chi bằng vậy, sao không khiến tiểu công chúa trở thành cô bé lọ lem, nếu không có chỗ dựa cùng chống lưng, cô còn có thể tự tin tự do mà yêu như vậy không?
Phó Nam Quân thật sự không vội, bây giờ anh ta chẳng cần nghĩ điều gì, chỉ cần chờ đợi là được rồi, câu thơ kia thế nào nhỉ?
“Nghĩ tới em thương người cũ
Thấy em qua giấc mộng mà đem cho
Biết rằng nỗi buồn này ai ai cũng có
Vợ chồng lúc nghèo trăm nỗi buồn.” (gg tài trợ)
Sống ở trong bùn nhìn lên mây là cảm giác gì, thử xem rồi sẽ biết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");