Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 48




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trưa ngày hôm sau, Lục Miên và La Mạn Thanh cãi nhau một trận lớn ngoài vườn hoa của bệnh viện.

“Mẹ thật sự không có tiền.” La Mạn Thanh khoanh tay trước ngực, dù Lục Miên có nói thế nào thì bà ta cũng chỉ nói ba chữ: “Không có tiền.”

“Làm sao bà có thể không có tiền!” Lục Miên không chịu bỏ qua: “Tháng nào bà cũng ra nước ngoài mua sắm, tiền đấy từ đâu mà ra?”

“Con đã nói là đi mua sắm, thì tiền cũng tiêu hết rồi.” La Mạn Thanh tự cho là đúng nói: “Bệnh này của bố con, chủ yếu là cần thuê hộ lý, cũng chả tốn bao nhiêu, chẳng lẽ con không có tiền tiết kiệm sao?”

“Ngân hàng nói có thể sẽ phải kiểm tra tài sản, sau khi bố xuất viện, chúng ta phải có chỗ ở, bố còn phải tiếp tục điều trị, phải dùng tiền cho rất nhiều việc.”

“Dù nói thế nào, mẹ cũng không có tiền, tiền tiết kiệm mẹ cũng tiêu hết rồi, bây giờ còn đang nghèo đây này!”

La Mạn Thanh không kiên nhẫn bĩu môi: “Được rồi, mẹ đi trước đây, chăm sóc bố con cho tốt.” Nói xong, bà ta giẫm giày cao gót đi về phía cửa bệnh viện, Lục Miên mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe hơi, nhìn bọn họ từ xa.

“La Mạn Thanh!” Lục Miên tức giận đến mức toàn thân run rẩy, gọi to tên bà ta: “Bà đi rồi thì đừng quay lại nữa!”

La Mạn Thanh quay lại nhìn cô, cuối cùng cũng cau mày, đi về phía cửa, người đàn ông mở cửa xe, La Mạn Thanh ngồi vào trong, xe hơi lái khỏi cửa bệnh viện. Cả người Lục Miên lạnh buốt, trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có…

Hai ngày sau, Lục Thời Huân tỉnh lại, Lục Miên tiến lại gần ông: “Bố, bố cảm thấy sao rồi, có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không.”

Lục Thời Huân nhìn Lục Miên, sau đó quay mặt sang bên kia, nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời lúc đó, khóe miệng thấp thoáng chảy ra nước bọt.

Lục Miên cảm thấy chua xót, vội vàng lấy khăn giấy tới lau khóe miệng của Lục Thời Huân.

Mặc dù bác sĩ đã dặn cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng nhìn thấy tình trạng của bố mình như vậy, Lục Miên vẫn không nhịn được mà òa lên một tiếng, khóc nức nở, vừa lau nước mắt, vừa nâng cao gối để Lục Thời Huân ngồi thẳng lên.

“Bố ơi, con là Miên Miên đây.” Cô liên tục gọi ông, ánh mắt Lục Thời Huân nhìn vào khuôn mặt cô, đôi mắt đục ngầu vẫn lộ rõ vẻ khó hiểu cùng xa cách.

Ý thức của Lục Thời Huân lúc này rất hỗn loạn, bác sĩ nói trước tiên cần trị liệu kết hợp cùng với uống thuốc, để khống chế huyết áp, tình hình có thể sẽ tốt hơn trong vài ngày tới.

Buổi trưa hộ lý tới, cùng lúc đó, Lục Miên nhận được điện thoại của Hứa Gia Trạch.

“Lục Miên, buổi chiều ra ngoài gặp mặt đi.” Giọng nói của Hứa Gia Trạch trong điện thoại có phần gấp gáp.

“Tôi không có thời gian.” Lục Miên nhìn bố đang ở trong phòng bệnh, hộ lý đang cho ông ăn cơm, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ nói: “Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi.”

“Chuyện quan trọng, có liên quan tới bố cậu, tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt nói chuyện thì hơn.”

Lục Miên cuối cùng cũng đồng ý gặp Hứa Gia Trạch. Trong quán cà phê yên tĩnh, Hứa Gia Trạch mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tối màu đơn giản, nhìn thấy Lục Miên đi vào quán, cậu ta liền giơ tay lên vẫy vẫy với cô.

Lục Miên đi tới, ngồi đối diện với Hứa Gia Trạch, cậu ta đưa thực đơn cho cô: “Cậu muốn uống gì?”

“Không cần đâu, cậu nói có chuyện quan trọng liên quan đến bố tôi?” Lục Miên hỏi thẳng vào vấn đề.

Hứa Gia Trạch vẫn gọi người phục vụ tới và gọi 2 cốc Americano.

“Chuyện của bố cậu đã được truyền tai nhau rộng rãi trong giới tài chính trong nước.” Hứa Gia Trạch nhìn cô, cân nhắc từ ngữ nói: “ Doanh nghiệp Lục Thị là công ty đã được niêm yết, cuộc khủng hoảng tài chính lần này vốn đã rất nguy hiểm rồi, ông ấy còn vay ngân hàng một số tiền lớn, kết quả các cổ đông nội bộ đã chung tay bán tháo cổ phiếu của công ty, rồi số cổ phiếu này bị người ta mua với giá thấp, khiến cho tình hình công ty càng đi vào bế tắc.”

Lục Miên không nói gì, cẩn thận nghe những gì Hứa Gia Trạch đang nói, rất giống với những lời nói của giám đốc ngân hàng, đại khái chuyện này là đã không còn cách cứu nữa, Lục Thời Huân đã hoàn toàn phá sản.

Hứa Gia Trạch thấy Lục Miên im lặng, cuối cùng cậu ta cũng thở dài, sau đó móc trong túi ra một tấm thẻ: “Tôi vẫn còn một chút tiền, tài sản của bố cậu đều bị đóng băng rồi, hiện tại ông ấy đang nằm viện, còn phải điều trị cùng các phương pháp phục hồi sức khỏe sau khi ra viện nữa, đâu đâu cũng phải tiêu tiền, cậu còn là sinh viên…”

Cô không nhận sự giúp đỡ của Phó Nam Quân, đương nhiên cũng không nhận sự giúp đỡ của Hứa Gia Trạch.

Cô đẩy tấm thẻ lại, ngước mắt lên nhìn cậu ta, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, tạm thời không cần đâu, nếu như sau này tôi thực sự cùng đường rồi, lúc đấy hãng nói sau đi.”

Bây giờ… tạm thời vẫn chưa phải thời điểm cùng đường.

Hứa Gia Trạch không nói gì thêm, biết cô sẽ không dễ dàng nhận sự giúp đỡ của mình, hôm nay đến, cậu ta chỉ đơn giản là bày tỏ tình cảm chân thành của mình, Lục Miên nếu như thông minh, tự nhiên cũng sẽ hiểu được ý của cậu ta.

Lúc này, điện thoại của Lục Miên vang lên, là Phó Nam Quân gọi tới: “Miên Miên, tôi đang ở bệnh viện, bây giờ em đang ở đâu?”

“Anh Nam Quân à, em đang ở bên ngoài gặp một người bạn, lát nữa sẽ quay lại ngay.”

“Ừm, vậy được, tôi chờ em.”

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Gia Trạch nhìn Lục Miên, cậu nghe được rõ ràng người mà cô vừa gọi kia là… Anh Nam Quân?

“Phó Nam Quân sao?” Hứa Gia Trạch có chút do dự hỏi.

“Hả? Cậu cũng quen anh Nam Quân sao?” Lục Miên ngạc nhiên.

“Cậu với anh ta… quan hệ rất thân thiết sao?” Sắc mặt Hứa Gia Trạch có chút khó coi, ngón tay không ngừng vuốt ve miệng cốc cà phê.

“Anh ấy là bạn của bố tôi, đặc biệt từ Thượng Hải đến đây để thăm ông ấy.” Lục Miên nói: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Lục Miên.” Giọng nói của Hứa Gia Trạch trở nên nghiêm trọng: “Tôi nghe bố tôi nói, phần lớn cổ phiếu của doanh nghiệp Lục Thị đều do Phó Nam Quân mua lại!”

“Ý của cậu là?” Lục Miên không hiểu lắm.

Hứa Gia Trạch mím môi, uống một ngụm cà phê rồi nói với cô: “ Đơn giản mà nói, người khiến công ty bố cậu phá sản, chính là Phó Nam Quân, chỉ có nhà tư bản lớn như anh ta mới có thực lực và tài lực nuốt chửng tập đoàn Lục Thị.”

Toàn bộ máu trong cơ thể Lục Miên đều dồn hết lên não: “Cậu nói… đều là do anh ấy làm?”

“Không thể nói hoàn toàn là như vậy, anh ta chỉ lợi dụng lúc nguy cấp này để kiếm cho mình một khoản lớn, nhưng đồng thời cũng đâm sau lưng bố cậu một đòn chí mạng.” Hứa Gia Trạch giải thích với cô, sợ cô nghe không hiểu được, tận lực dùng từ ngữ dễ hiểu nhất: “Tập đoàn Lục Thị bây giờ, sợ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đổi thành họ Phó.”

Cả người Lục Miên lạnh ngắt quay trở lại bệnh viện, trước khi vào phòng, cô nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, nhìn thấy Phó Nam Quân đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía cô, nhìn Lục Thời Huân đang đầu óc mơ hồ trên giường bệnh. Lục Miên cảm thấy sau lưng nổi lên từng lớp từng lớp da gà, gió lạnh thổi qua hành lang, quần áo của Lục Miên đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đẩy cửa bước vào phòng, Phó Nam Quân quay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười với cô: “Nghe nói Lục tiên sinh đã tỉnh lại rồi, tôi liền tới đây nhìn xem, vừa rồi anh ấy còn muốn nói chuyện với tôi, nhưng bây giờ lại ngủ rồi.”

Lục Miên đi vòng qua phía đối diện giường bệnh, đứng từ xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Nam Quân.

“Sao vậy, sao sắc mặt em kém thế, chiều nay em đi gặp ai?” Giọng nói của Phó Nam Quân vẫn ôn hòa như cũ, không nhanh cũng không chậm.

“Một người bạn.” Lục Miên lạnh lùng trả lời: “Anh đoán xem cậu ấy đã nói gì với tôi?”

Phó Nam Quân cong khóe môi, dựa lưng vào ghế, duy trì phong thái tao nhã: “Để tôi đoán xem, có phải cậu bạn kia kể cho em nghe về câu chuyện người nông dân và con rắn không?” 

(Ý chỉ: Có một số người không bao giờ thay đổi bản chất của họ, bất kể chúng ta cư xử tốt với họ như thế nào. Họ luôn chỉ nghĩ về lợi ích của chính họ, mình cần cảnh giác và duy trì khoảng cách với họ.)

Khuôn mặt Lục Miên nhìn anh ta không chút cảm xúc nào, cũng không nói gì.

“Tôi là người kinh doanh.” Phó Nam Quân nhìn Lục Miên, chậm rãi nói: “Có tiền sao lại không kiếm?”

“Vậy bây giờ anh còn ở đây làm gì?” Lục Miên lạnh lùng nhìn anh ta: “Bố tôi tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy anh đâu.”

“Tôi không phải tới gặp ông ấy.” Phó Nam Quân cười lạnh, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Lục Miên: “Tôi tới đây để thăm em.”

Lời nói của anh ta đầy sự ái muội, Lục Miên đương nhiên có thể hiểu đương ý tứ trong đó, bây giờ cô chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn, đồng thời lúc này, máy đo huyết áp của Lục Thời Huân cũng kêu lên, cho thấy huyết áp của ông cũng đang tăng lên.

“Anh đi đi.” Lục Miên hoảng sợ cúi xuống trấn an Lục Thời Huân, đồng thời ra lệnh đuổi Phó Nam Quân ra ngoài.

“Lục Miên, đừng vội, giữa chúng ta vẫn còn chuyện chưa nói xong.” Vẻ mặt Phó Nam Quân bình tĩnh, cười như không cười nhìn Lục Miên: “Đúng là tôi đã mua cổ phiếu của công ty bố em, nhưng tôi có thể chuyển tất cả những thứ này lại cho bố em, hoặc là cho em, còn có thể giúp tập đoàn Lục Thị sống sót thành công qua cơn hiểm nguy này.” Anh ta hạ tay xuống: “Lục Thị vốn dĩ thuộc về em.”

Tập đoàn Lục Thị, là tâm huyết cả đời của bố cô, là giang sơn mà ông đã vất vả gầy dựng bằng hai bàn tay trắng, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc thừa kế tài sản của ông hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cam lòng cứ vậy mà chắp tay người cho người khác.

“Anh muốn thế nào?” Lục Miên cắn môi dưới, đúng như anh ta vừa nói, anh ta là người kinh doanh, mọi thứ đều phải có cái giá xứng đáng.

“Tối mai, trận chung kết LPL, đội FG mà tôi đầu tư, tôi muốn họ giành được điểm cao nhất, tiến thẳng vào Giải vô địch thế giới.” Đôi mắt của Phó Nam Quân tựa như dã thú ẩn nấp trong đêm, phát ra ánh sáng hoang dã và hung dữ: “ Vừa hay, em và Eric có mối quan hệ rất tốt, em hiểu ý của tôi chứ?”

“Không thể nào.” Lục Miên thẳng thắn từ chối Phó Nam Quân, Eric tuyệt đối không thể cố ý thua trận đấu, cô cũng tuyệt đối không để anh làm như vậy.

Phó Nam Quân lắc đầu: “Lục Miên, em không hiểu ý của tôi, cố ý thua là chuyện không thể nào, tôi chỉ cần em chia tay với cậu ta, sau đó ở bên tôi.” 

Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Lục Miên, trong lòng nổi lên sự thương hại, bất lực thở dài: “Miên Miên, em nghĩ đi, tập đoàn Lục Thị, tài sản hàng chục tỷ, tâm huyết cả đời của bố em, chỉ đổi lại hai chữ “chia tay” với cậu ta. Em vẫn là công chúa nhỏ của Lục Thị, Lục Thời Huân vẫn là Lục Thời Huân, tôi sẽ đưa ông ấy ra nước ngoài, chữa trị bằng những phương pháp tiên tiến nhất, để ông ấy khôi phục như cũ.”

Anh ta đi tới phía sau Lục Miên, duỗi tay ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng, cơ thể Lục Miên cứng đờ, đang định đẩy anh ta ra, thì Phó Nam Quân đã lấy điện thoại di động trong túi của cô ra.

Trong lòng Lục Miên lạnh lẽo, nước mắt lập tức trào ra…

Phó Nam Quân đã nắm được điểm yếu của cô, cho dù dùng tập đoàn Lục Thị cũng không thể lay động được cô, nhưng anh ta dùng sức khỏe của bố cô, cô không thể không suy nghĩ, Phó Nam Quân… là người có thể giúp đỡ cô…

Lục Miên khóc nức nở đến mức hai vai run lên dữ dội, Phó Nam Quân đau lòng dùng giấy lau nước mắt cho cô, bất lực lắc đầu nói: “Em khó chịu thế này, tôi cũng rất khó chịu, không khóc nữa được không? Bây giờ em vẫn còn nhỏ, đợi sau này em sẽ hiểu, tình yêu chỉ là một chuyện rất nhỏ trong cuộc đời của chúng ta.”

“Anh ấy sẽ không…” Lục Miên nấc lên, khóc như một đứa trẻ: “Anh ấy sẽ không…trận đấu là quan trọng nhất…” Cô đã không thể nói trơn tru cả câu.

“Cậu ta có bị ảnh hưởng hay không là chuyện của cậu ta, em nói hay không nói lại là chuyện khác.” Phó Nam Quân vẫn đang nói những lời khuyên nhủ bên tai cô, giống như một người anh trai hiền lành, nhưng những lời nói của anh ta lại khiến người ta sởn tóc gáy: “Có rất ít người đàn ông, có thể khiến tôi ghen tị đến vậy. Tên Eric kia, tôi thực sự hận không thể lôi cậu ta xuống địa ngục ngay lập tức.”

Làm thế nào để có thể hủy hoại một người đàn ông đầy kiêu ngạo, Phó Nam Quân nghĩ… Chi bằng cướp lấy người phụ nữ của anh ta, sau đó dập tắt giấc mộng của anh ta.

Phó Nam Quân đã lau khô nước mắt cho Lục Miên, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, đừng khóc nữa, đừng để Eric nghe ra điều gì, bằng không tôi sẽ không thực hiện lời hứa của mình đâu!”

Lục Miên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại sự xúc động của mình.

Phó Nam Quân đã bấm điện thoại, đưa vào tay Lục Miên.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.

“Miên Miên, ngày mai thi đấu rồi.” Giọng nói dịu dàng của Từ Trầm vang lên trước: “Nghĩ cho kỹ nha, thật sự không tới sao?”

Lục Miên hít một hơi thật sâu, chóp mũi đỏ bừng, hé miệng ra, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng, thế nào cũng không thể nói ra.

“Còn cáu kỉnh với anh à?” Từ Trầm tự nhủ, giọng nói đầy sự yêu chiều: “Anh biết ngay mà, làm gì có người phụ nữ nào lại hiểu chuyện vậy đâu, nha đầu này, tính cách keo kiệt từ trong xương cốt…”

“Nha đầu, sau cuộc thi đấu ngày mai anh sẽ bù đắp cho em nhé, anh nghĩ xem nào, em tham ăn như vậy, mời em ăn thịt được không?” Từ Trầm cười khẽ: “Mời em ăn Eric được không?”

“Nha đầu, còn không nói nữa là anh sẽ tức giận thật đấy nhé.”

“Từ Trầm…” Lục Miên khó khăn gọi tên anh, nghe thấy giọng nói của cô có gì không đúng, Từ Trầm lập tức đổi giọng điệu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta…” Lục Miên dùng hết sức lực, cũng không có cách nào nói ra hai chữ đó với anh, cô cố gắng bình tĩnh lại: “Chúng ta…”

Nhưng vào lúc này, Lục Miên đột nhiên cảm thấy có một đôi tay nắm lấy tay mình, cô kinh ngạc cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay của Lục Thời Huân đang nắm chặt lấy ngón tay cô, hai mắt của ông nhắm chặt, huyết áp không ngừng tăng cao…

Ông đã cố gắng nắm chặt như vậy, đó chính là sức mạnh đến từ một người bố…

“Nha đầu.” Từ Trầm ở đầu bên kia điện thoại có chút không kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”

“Trận đấu ngày mai, anh cố gắng đánh tốt nhé, em sẽ xem anh trên livestream đấy.” Lục Miên cố gắng kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng, nói: “Đánh thật tốt, Eric của em là người đàn ông muốn trở thành nhà vô địch thế giới mà!”

Từ Trầm nhở phào một hơi, sau đó nói: “Nha đầu ngốc, anh nhớ kỹ lần này rồi, đợi sau khi thi đấu kết thúc, xem anh xử lý em thế nào.”

“Eric, em thật may mắn…” Cô thì thầm trong nước mắt: “Khi có anh!”

“Bây giờ mới biết sao, hừ.”

“Nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Ừm.” Từ Trầm bên kia thản nhiên đáp lại, sau đó cúp điện thoại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.