(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Trầm đưa cô đến dưới tầng 1, Lục Miên đi vào hành lang vẫy vẫy tay với anh, Từ Trầm nhìn theo bóng lưng của cô biến mất ở chỗ ngã rẽ, lúc này mới xoay người rời đi.
Khi cửa thang máy mở ra, sự kích động của Lục Miên vẫn chưa dứt, sự lo lắng của bố cô đúng là dư thừa mà, Từ Trầm thực sự rất yêu cô.
Sau khi tốt nghiệp xong liền kết hôn, có thể sẽ hơi sớm, không biết bố có đồng ý hay không, nhưng La Mạn Thanh nhất định sẽ không đồng ý, nhưng bất kể bà có nói thể nào đi chăng nữa, bố cô mới là người có tiếng nói trong nhà. Lục Miên đang suy nghĩ, vừa lấy được chìa khóa ra, còn chưa kịp mở cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên. Lục Miên lấy điện thoại ra nhìn, là La Mạn Thanh gọi đến, đúng là quá trùng hợp, nghĩ đến ai thì người ấy liền gọi điện tới liền.
“Mẹ, sao vậy, sao lại gọi cho con lúc này.” Lục Miên nghe điện thoại, thuận thế lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Miên Miên.” La Mạn Thanh ở đầu bên kia nói rất nhanh, giọng run run: “Bố con đột nhiên xuất huyết não, nhập viện rồi!”
“Keng” một tiếng, chiếc chìa khóa rơi xuống đất, trên hành lang vang lên một tiếng vang đặc biệt chói tai.
Lục Miên bay về Hạ Thành trong đêm, sau khi hạ cánh, cô đi thẳng đến bệnh viện số 3, lúc đó cũng đã 4 giờ sáng.
Điện thoại của La Mạn Thanh đã tắt máy, hai mắt cô đỏ hoe, chạy đến quầy lễ tân như một người điên để hỏi thông tin phòng bệnh, biết được bố mình đang nằm trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt trên tầng 3.
La Mạn Thanh đang ngủ ngon lành ở phòng bên cạnh, điện thoại tắt máy. Bác sĩ trực cũng đang ngủ gà ngủ gật, lúc bị Lục Miên đánh thức thái độ của anh ta cực kỳ khó chịu, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nói với cô, bây giờ bố cô vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, vì cao huyết áp đột ngột dẫn đến chảy máu não đều là căn bệnh thường gặp của người già, nhẹ thì có thể bị liệt, hoặc trường hợp nặng thì trở thành người thực vật, thậm chí là có thể tử vong, còn bảo cô chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Lục Miên run rẩy bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, qua cửa sổ kính, cô nhìn bố mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trong mũi ông còn cắm ống thở, hai mắt nhắm chặt lại, miệng hơi mở ra, bất tỉnh nhân sự…
Làm thế nào để có thể chuẩn bị tinh thần tốt? Chuẩn bị tinh thần cái gì hả! Cút mọe đi!
Lục Miên hai mắt đỏ hoe, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, đá tung cửa phòng ngủ của La Mạn Thanh, trực tiếp vén chăn bông của bà ta lên, La Mạn Thanh đang ngủ ngon lành đột nhiên bị đánh thức, vừa nhìn thấy Lục Miên, liền kinh hãi kêu lên: “Nửa đêm nửa hôm con phát điên cái gì vậy!”
Lục Miên từ trước đến nay chưa bao giờ phát điên, chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác đến như vậy, nhưng giờ đây… Cô không thể khống chế được ác quỷ trong lòng mình, không thể khống chế được cảm xúc của mình…
“Bố tôi sống chết còn chưa biết, vậy mà bà vẫn còn nằm đây ngủ ngon lành! Bà có còn là con người không! Sao tôi lại có thể có một người mẹ như bà được cơ chứ!” Lục Miên chạy tới, trút hết những tức giận cùng bi thương lên người La Mạn Thanh, rồi túm lấy chiếc chăn trắng trên giường của bà ta ném hết xuống đất.
“Đêm rồi, ông ấy đang nằm yên ổn trong phòng bệnh, chẳng lẽ mẹ phải khóc lóc ở hành lang cả đêm sao? Con tỉnh táo một chút, tuổi bố con đã lớn như vậy rồi, mắc cao huyết áp cũng không phải chỉ là chuyện một sớm một chiều, mọi người cũng đều phải nghĩ thoáng ra.”
Lục Miên chú ý thấy bà ta vẫn còn trang điểm, mặc áo hai dây và váy ngắn, trang điểm và phong cách ăn mặc đủ tiêu chuẩn đi hộp đêm.
Nhất thời, ánh mắt Lục Miên trở nên lạnh lùng, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa, ánh mắt của cô khiến La Mạn Thanh có chút chột dạ: “Con nhìn cái gì mà nhìn, chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, mãi hơn 10 giờ mẹ mới nhận được cuộc gọi của bệnh viện.”
“Sao có thể đột ngột xuất huyết não? Không phải bệnh cao huyết áp của bố luôn uống thuốc để khống chế sao.”
“Sao mẹ biết được.” La Mạn Thanh trợn mắt nói: “Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, có lẽ là đang lo lắng chuyện gì cũng nên.”
“Lúc trước bà ở đâu?” Lục Miên tiếp tục ép hỏi: “ Ở cùng với ai?”
“Nha đầu thối này, đến lượt con quản chuyện của mẹ rồi đấy à?” La Mạn Thanh chống hai tay lên eo, mắng: “Bố con gặp chuyện, cũng không phải do mẹ hại, con dùng cái giọng điệu này nói chuyện với ai đấy?”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, y tá đi vào, không kiên nhẫn nói: “Đây là bệnh viện, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài, tránh ảnh hưởng tới người bệnh.”
Lục Miên cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, nặng nề ngồi xuống giường, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn ra khỏi người, La Mạn Thanh xếp lại ga giường, bình thản nằm xuống rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Trong 3 ngày, Lục Miên vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Lục Thời Huân, bác sĩ tới rồi lại đi, tiến hành các loại kiểm tra và trị liệu khác nhau, nhưng Lục Thời Huân vẫn luôn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình có thể sẽ không tốt lắm.
La Mạn Thanh ở bệnh viện 2 ngày, rồi thật sự không thể ở lại lâu hơn được nữa, ngày thứ 3 liền rời khỏi bệnh viện, Lục Miên cũng không quan tâm đến bà ta, dù sao bà ta có ở lại đây, cũng chẳng giúp đỡ được gì, làm phu nhân nhà giàu quen rồi, chẳng biết cách chăm sóc người khác, thậm chí việc thay túi nước tiểu cho Lục Thời Huân cũng đều do Lục Miên và các y tá làm.
Từ Trầm gọi điện cho Lục Miên mấy lần, Lục Miên đều không nói cho anh biết việc bố mình bị bệnh, lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh, cho nên chỉ nói với anh mình đang viết mã code, khá bận rộn.
Khi Lục Miên đang ngủ gật ở mép giường bệnh, y tá mở cửa bước vào: “Người nhà bệnh nhân 307. cầm hóa đơn này xuống tầng thanh toán viện phí đi.”
Lục Miên tỉnh dậy, thuận tay cầm lấy hóa đơn, nhìn cũng không thèm nhìn, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, đi xuống quầy tính tiền.
“Chi phí phẫu thuật và nằm viện mấy ngày qua, tổng 2 vạn tệ, thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”
“Quẹt thẻ.” Lục Miên lấy trong ví ra một tấm thẻ đưa cho họ, sau đó nhập mật khẩu.
“Thẻ này của cô có vấn đề, không quẹt được.” Trong cửa sổ, thẻ bị đẩy ra ngoài.
“Sao lại như vậy? Bên trong thẻ vẫn còn rất nhiều tiền mà!” Thẻ này là thẻ mà Lục Thời Huân thường chuyển tiền sinh hoạt phí hàng tháng vào cho Lục Miên, tiền bên trong cô gần như chưa bao giờ động vào, sao lại có chuyện không quẹt được.
Người thu tiền lại quẹt thẻ của Lục Miên lần nữa: “Thật sự không quẹt được, đổi thẻ khác đi.”
Lục Miên lấy trong túi ra một tấm thẻ khác, thẻ này là thẻ lương của cô khi làm tại PA Game. Trong đó có tiền lương thực tập nửa năm nay của cô, cũng chỉ có mấy vạn tệ.
Sau khi nộp tiền xong, Lục Miên trực tiếp đi tới ngân hàng, muốn kiểm tra xem tấm thẻ đó có vấn đề gì, không ngờ rằng, vừa đưa thẻ cho người ta, không bao lâu sau, giám đốc ngân hàng đã mời cô đến văn vòng nói chuyện.
“Toàn bộ tài sản của bố cô đều đã bị đóng băng rồi, tấm thẻ này cũng đứng tên bố cô.” Khi giám đốc nói lời này, Lục Miên không thể tin được, tài sản bị đóng băng… toàn bộ tài sản…
Toàn bộ tài sản của Lục Thời Huân…là rất rất nhiều tiền!
“Cái gì… ý của anh là gì?” Khóe miệng cô run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Tại sao lại đóng băng? Tiền của bố tôi đều do ông ấy tự kiếm được mà…”
Giám đốc nhìn Lục Miên, cô vẫn còn là một đứa trẻ, vốn dĩ không hiểu gì cả, cổ phiếu của công ty Lục Thời Huân đã bị bán khống từ lâu, giá tài sản tài chính giảm mạnh, lại bị người khác mua vào với giá thấp, khiến tài sản của ông bị mất sạch hoàn toàn, hiện tại còn nợ ngân hàng một khoản nợ lớn nữa…
Giám đốc đã cố gắng hết sức để giải thích với Lục Miên, nhưng xem ra, cô càng nghe càng như lọt vào sương mù, căn bản là không hiểu lắm, chỉ lẩm bẩm: “Ý của anh là, bố tôi… phá sản rồi?”
“Có thể nói là như vậy.” Giám đốc gật đầu nói: “Gia đình cô còn có một số tài sản bất động sản, cũng có thể đều dùng để gán nợ, mong gia đình chuẩn bị sẵn sàng.”
“Nhưng bố tôi… vẫn còn đang ở bệnh viện! Không thể đợi cho đến khi ông ấy tỉnh lại sao…”
Giám đốc nhìn dáng vẻ của Lục Miên, cũng rất bất lực nói: “Xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Lục Miên nặng nề bước ra khỏi ngân hàng, đứng ở bên đường, không biết nên như thế nào cho phải, đầu óc cô trống rỗng, nhìn xe cộ tấp nập đi lại trên đường, nước mắt như những hạt trân châu không ngừng được rơi xuống… Trong lòng cô, bố cô như một ngọn núi vững chắc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, ngọn núi đó cũng có thời khắc sụp đổ.
Cô lấy điện thoại di động ra, vô thức gọi cho Từ Trầm, điện thoại đổ chuông một phút, nhưng không có ai nghe…
Lục Miên buông điện thoại xuống, ngồi xổm xuống bên đường, không kiềm chế được nữa, gào khóc nức nở, từ sau khi bố cô xảy ra chuyện đến giờ, mọi sự ấm ức mà cô kìm nén bấy lâu nay đều được giải tỏa vào lúc này.
Người qua đường nhìn cô không biết lý do, chỉ chỉ trỏ trỏ vây xem, Lục Miên đứng bật dậy, lao ra khỏi đám người, vừa đi vừa khóc.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, đôi mắt cô nhòe đi, không kịp xem là ai gọi mà liền nghe luôn, khóc lóc nức nở gọi tên anh: “Từ Trầm, Từ Trầm…” Giọng nói của cô gần như sụp đổ: “Bố em xảy ra chuyện rồi, em không biết phải làm gì bây giờ…”
Bên kia điện thoại, trầm mặc gần 10 giây, sau đó một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: “Miên Miên, tôi là Phó Nam Quân.”
Khi Phó Nam Quân mặc vest đi giày da đến bệnh viện thì trời cũng đã tối, trong phòng bệnh, Lục Miên đang ngồi trước giường Lục Thời Huân, khuôn mặt tiều tụy.
“Anh Nam Quân.” Giọng cô hơi khàn vì vừa khóc xong: “ Cảm ơn anh đã đặc biệt bay từ Thượng Hải về đây.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, tim Phó Nam Quân lập tức mềm xuống, ngay lúc này, anh ta thật sự rất muốn ôm cô vào lòng an ủi.
“Lục tiên sinh thế nào rồi?” Anh ta đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
“Vẫn còn chưa tỉnh lại.” Lục Miên nắm lấy tay của bố mình: “Bác sĩ nói… Mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, nhưng ý thức có thể vẫn chưa tỉnh táo lắm, có thể… có thể sẽ bị liệt.”
Lúc Lục Miên nói xong những lời này, giọng nói đã nghẹn ngào vì nước mắt.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Phó Nam Quân đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng nói: “Em còn tiền không?”
Anh ta quá rõ tình trạng của Lục Thời Huân lúc này.
“Vẫn còn.” Giọng Lục Miên khàn đặc: “Trong thời gian thực tập em đã kiếm được một ít tiền.”
“Chút tiền đó, không đủ đâu.” Phó Nam Quân nói xong, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho Lục Miên: “Trong thẻ có hơn 20 vạn tệ, tạm thời em cứ cầm dùng trước đi.”
“Không.” Lục Miên không nhận tấm thẻ: “Không thể dùng tiền của anh, em vẫn còn… một ít tiền từ việc bán game!”
Nếu biết sớm như vậy cô sẽ không hào phóng mà bỏ gần hết số tiền ra để sửa chữa canteen trường học, đúng là… ngu ngốc!
Nhưng lúc đó cô chưa bao giờ nghĩ… Lục Thời Huân sẽ có ngày bị phá sản.
Cô vừa tính toàn một chút, bây giờ số tiền cô tích lũy, linh tinh vụn vặt thì cũng chỉ khoảng 10 vạn tệ, còn La Mạn Thanh nhất định cũng có một kho bạc nhỏ, vậy nên chi phí điều trị của Lục Thời Huân tạm thời chắc cũng đủ dùng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Miên vang lên, là Từ Trầm gọi tới.
“Điện thoại anh vừa rồi đang sạc, nên không nghe máy được.” Giọng nói của Từ Trầm vẫn dịu dàng như mọi khi.
“Ừm, không sao, chỉ là… đột nhiên em nhớ anh thôi.” Lục Miên đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, đè thấp giọng xuống: “Trận đấu hôm thứ 5 này, anh cố gắng lên nhé!”
“Đương nhiên.” Từ Trầm dường như rất có lòng tin: “Tìm thời gian để gặp mặt… Anh đưa em vé vào cửa.”
Vé xem trận chung kết LPL…
“Em… có thể sẽ không tới được.” Lục Miên bối rối, cuối cùng vẫn nói ra.
Điện thoại bên kia, im lặng vài giây, giọng nói của Từ Trầm có chút kinh ngạc: “Không tới được?”
Trận chung kết… Vậy mà cô lại không tới?
Hai mắt Lục Miên lại đỏ ửng lên, kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng: “Ừm, PA Game có hạng mục mới nên em phải tăng ca, không tới được.”
“Đến lúc đó rồi nói đi.” Từ Trầm thì thầm: “ Anh đi tập luyện đây, cứ thế nhé.”
Lục Miên có thể nghe ra được, anh đang không vui.
“Từ Trầm…” Cô lại gọi anh: “Anh nhất định… chú ý nghỉ ngơi, đừng ngồi quá lâu, cần đứng lên vận động…”
“Anh biết rồi.” Từ Trầm đáp: “Cúp nhé.”
Khoảnh khắc điện thoại vừa cúp máy, Lục Miên cố chấp lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi.
Phó Nam Quân ngồi trên ghế, đầy ẩn ý nhìn cô: “Em không định nói sự thật với bạn trai nhỏ của mình sao?”
“Không thể ảnh hưởng tới anh ấy.” Lục Miên khịt mũi, cúi thấp đầu xuống nhỏ giọng nói: “Anh ấy còn phải thi đấu.”
“Mấy ngày này tôi đều ở Hạ Thành để xử lý một số việc, nếu có bất cứ vấn đề gì em cứ gọi điện thoại cho tôi.” Phó Nam Quân vỗ nhẹ lên vai của cô, rồi đứng lên.
“Cảm ơn anh Nam Quân, để em tiễn anh ra ngoài.” Lục Miên nặng nề đứng dậy, tiễn Phó Nam Quân ra khỏi bệnh viện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");