Say Đắm - Vô Thanh

Chương 5




Thẩm Vân Hề tiến lại gần, sau khi đưa vở bài tập cho Thành Ngự, cô liếc mắt nhìn thoáng qua vở vật lý trên bàn, trong cuốn vở tràn ngập các công thức tính toán mà cô hoàn toàn không hiểu.

Ánh mắt Thẩm Vân Hề theo bản năng dừng lại ở nét chữ tiêu sái trên cuốn vở của Thành Ngự.

“Cộc cộc—” Thành Ngự gõ tay lên mặt bàn, cậu hỏi: “Không hiểu gì đúng không?”

Thẩm Vân Hề cảm thấy hơi mất mặt, cô mím môi rồi “Ừm” một tiếng.

“Kéo ghế lại đây ngồi.” Thành Ngự hếch cằm ra hiệu, sau đó dịch cả người cả ghế về phía bên phải để nhường chỗ trống cho Thẩm Vân Hề, “Tôi dạy cậu.”

Thẩm Vân Hề ngoan ngoãn kéo ghế lại gần rồi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.

Dáng vẻ nghiêm túc lại quy củ của Thẩm Vân Hề khiến Thành Ngự bật cười. Cậu cúi đầu thu lại nụ cười nơi khoé miệng, sau đó rút một tờ giấy trắng rồi bắt đầu vừa viết vừa giảng bài cho Thẩm Vân Hề.

Thành Ngự rất thông minh, nói năng dễ hiểu, giảng giải lại rõ ràng. Thẩm Vân Hề tập trung nghe giảng, cố gắng tiếp thu những kiến thức mà mình nghe được, chẳng biết từ lúc nào thân thể của cô đã vô thức tiến gần về phía Thành Ngự.

Thành Ngự nói xong, cậu lẳng lặng ngắm Thẩm Vân Hề đang cúi đầu suy tư nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

Một mùi thơm nhàn nhạt bay thoáng qua chóp mũi Thành Ngự, hương thơm này rất dễ ngửi, đây là mùi hương toả ra từ người cô bạn.

Nữ sinh ở tuổi này cực kỳ coi trọng ngoại hình của bản thân, mặc dù việc học có căng thẳng thì cũng không có mấy người thích cắt tóc ngắn.

Nhưng nhìn cô gái nhỏ với mái tóc mềm mại ngang vai đang ngồi bên cạnh… Thành Ngự thật sự muốn chạm vào cô.

Thẩm Vân Hề yên lặng suy tư trong chốc lát, khi đã hiểu được cách làm thì cô mới gật đầu nói, “Tớ đã hiểu.”

Cô nghiêng đầu nhìn Thành Ngự.

Thành Ngự thoải mái gác một tay lên bàn, ánh mắt cậu đảo qua ngũ quan nhỏ xinh của cô bạn, dáng vẻ đặt câu hỏi giống như một địa chủ: “Lần này cậu định cảm ơn tôi như thế nào?”

Thẩm Vân Hề: “???”

Cho nên cậu ta ra tay giúp đỡ chỉ vì muốn cô báo đáp?

Thành Ngự đúng là một tên địa chủ tính toán chi li!

Thẩm Vân Hề hơi tức giận, cánh môi hồng nhuận vô thức chu lên thành một đường cong.

Dáng vẻ hờn giận không vui của Thẩm Vân Hề trông cực kỳ sinh động, hai má bầu bĩnh mang theo nét ngây thơ của trẻ con, nhìn đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn nhéo mấy cái.

Tay trái của Thành Ngự hơi nắm lại, sau khi nụ cười trên môi xuất hiện lần thứ hai, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của cô bạn: “Hiểu rồi thì về phòng đi.”

Thẩm Vân Hề trừng mắt nhìn Thành Ngự, cô vươn tay sửa lại mái tóc có khả năng bị người kia làm bù xù, sau đó giật lấy tờ giấy trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Nếu không phải vì nể tình cậu ta giảng bài… thì người dám động vào tóc của cô chắc chắn sẽ bị ăn đấm.

Sáng sớm hôm sau, Thành Ngự đi vào lớp học, cậu vừa đặt quyển vở ngữ văn lên trên bàn thì Hạng Cần đã chạy tới gần.

Hạng Cần ngồi ở vị trí cuối cùng phía dãy bàn của Thẩm Vân Hề, nhìn thấy Thành Ngự vào lớp, cậu ta nhanh chóng kéo ghế lại gần bạn mình để buôn chuyện như thường lệ.

Nếu Hạng Cần không nói chuyện về game thì cũng là mượn vở để chép bài tập, dù sao cậu ta cũng không thể ngồi yên một chỗ.

Thấy Thành Ngự làm bài tập ngữ văn, Hạng Cần kinh ngạc nói, “Trời ơi! Thành Ngự, cậu còn viết văn? Đúng là chuyện lạ…” Hạng Cần nói xong bèn tuỳ tiện giở vài trang ra xem.

“Ơ không đúng, đây không phải là chữ của cậu.” Hạng Cần nhìn thật kỹ, “Nét chữ mềm mại này tựa như chữ của con gái…”

“Aaa—” Hạng Cần giống như phát hiện ra một đại lục mới, cậu ta gõ gõ quyển vở lên mặt bàn rồi ghé sát vào Thành Ngự, “Thành Ngự ơi Thành Ngự, bình thường cậu ghét này ghét nọ, bây giờ thì sao? Cậu để con gái nhà người ta làm bài tập cho mình… Này, cậu khai thật mau! Cậu giấu bọn tôi để thông đồng với người đẹp nào?”

Thành Ngự liếc mắt nhìn Hạng Cần, cậu giật quyển vở trong tay cậu ta rồi ném chúng lên bàn, lời nói cũng không hề nể nang: “Cậu là bà tám hả, quản chuyện người khác nhiều như vậy?”

“Mẹ kiếp, cậu thật sự thông đồng với người đẹp?” Hạng Cần cợt nhả cười hi hi ha ha, cậu cố gắng phát huy hết khả năng của một bà tám, “Nói nhanh lên, cậu coi trọng ai vậy?”

“Cậu nói vớ vẩn gì đó?” Thành Ngự mất kiên nhẫn đẩy bạn mình ra chỗ khác, “Cậu câm miệng và lăn về chỗ của mình đi!”

Hạng Cần không đoán được suy nghĩ của Thành Ngự, nhưng cậu rất nóng lòng muốn biết: “Đều là anh em với nhau, có chuyện tốt phải chia sẻ với nhau chứ?”

Thành Ngự không muốn để ý tới cậu ta, cậu làm ra vẻ như muốn đá người: “Cậu lại nói vớ vẩn lần nữa thử xem?”

“He he, tôi đùa thôi mà.” Hạng Cần cợt nhả nói cười, người thì lượn nhanh về chỗ ngồi của mình.

Tiết đầu tiên là ngữ văn, giáo viên đứng trên bục giảng phân tích từng câu trong văn cổ. Thành Ngự ngước mắt nhìn về phía bàn đầu tiên ở dãy bên phải, cô gái nhỏ đang cúi đầu đọc sách, tư thế ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Thành Ngự thu hồi tầm mắt, cậu nhìn xuống quyển vở bên cạnh sách ngữ văn, ngón tay không nhịn được mà giở một trang giấy.

Từng con chữ trong quyển vở giống hệt như chủ nhân của nó, nét chữ nho nhỏ ngay ngắn, mềm mại lại tinh tế, chứ không hề cứng nhắc.

Cuối cùng Thành Ngự gập quyển vở lại và một lần nữa nhìn vào sách giáo khoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.