Say Đắm - Vô Thanh

Chương 22: Đánh Nhau




“Nói xong chưa?” Thẩm Vân Hề thật sự không còn kiên nhẫn với đám người lúc nào cũng coi mình là cái rốn của vũ trụ, cô nhìn thẳng vào mặt Hứa Hồng, “Nói xong rồi thì tránh ra!”

“Đéo tránh đấy, mày định làm gì hả con lùn kia?” Nữ sinh có dáng người dong dỏng cao vừa châm biếm, vừa hùng hổ tiến lên trước đẩy vai Thẩm Vân Hề.

“Đúng vậy, mày là cái thá gì!”

“Hoa khôi nói như thế nào thì mày phải ngoan ngoan làm theo như thế đó!”

Thẩm Vân Hề nhanh chóng lùi về sau, mấy nữ sinh lập tức vây quanh cô.

Nữ sinh cao cao không chạm được vào Thẩm Vân Hề thì nhất quyết không chịu buông tha, ngay tại giây phút cô ta sắp chạm tới người mình, Thẩm Vân Hề tóm chuẩn xác cánh tay của nữ sinh rồi nhẹ nhàng bẻ gập ra sau lưng, sau đó dùng lực đẩy đối phương về phía trước.

“A ——” Nữ sinh cao cao không kịp phòng bị, cô ta hét lên vì đau đớn.

Những người khác cũng bị bất ngờ nên khi nữ sinh kia lao về phía mình, bọn họ đều không kịp tránh, do lực va chạm khá mạnh nên mấy người lảo đảo suýt ngã.

Thẩm Vân Hề nhíu mày, cô cũng không dùng nhiều lực, có cần phải hét to vậy không?

“Con lùn kia, tao đập chết mày!” Nữ sinh cao cao vừa đứng vững liền tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Thẩm Vân Hề, cô ta còn quay sang nói với người bên cạnh, “Hồng Hồng, con khốn kia dám động tay động chân với tớ! Nó không coi chúng ta ra gì! Hôm nay mà không dạy dỗ nó thì nó sẽ còn đi quyến rũ Thành Ngự!”

“Mau lên, mấy cậu vây nó lại để tôi tát vêu mỏ con lùn này…”

Còn chưa nói xong nhưng cô ta đã tức giận xông lên trước.

Ngoại trừ Hứa Hồng thì tất cả nữ sinh khác đều vây quanh Thẩm Vân Hề, bọn họ đứng quây tròn để cho bạn mình thuận tiện đánh người.

Thẩm Vân Hề đứng giữa vòng vây, cô linh hoạt né người tránh khỏi cái tát của nữ sinh.

Nữ sinh kia không tát được lại càng nổi điên, cô ta vươn tay về phía đầu Thẩm Vân Hề, định vừa túm tóc vừa tát.

Cũng may tóc Thẩm Vân Hề ngắn, vóc người lại thấp, hành động dễ dàng mau lẹ nên nữ sinh kia không thực hiện được ý đồ.

Cùng lúc đó, vòng vây càng lúc càng bị thu hẹp, địa bàn hoạt động có hạn, nữ sinh cao cao lại quá mức hung hãn, đã vậy cô ta còn có lợi thế chân dài tay dài nên Thẩm Vân Hề bị móng tay sắc nhọn của nữ sinh cào sượt qua mặt, khiến má cô đau rát.

Thấy bọn họ người đông thế mạnh, lại không muốn buông tha cho mình. Thẩm Vân Hề lạnh lùng nhìn những người này, cô không kiêng dè như lúc nãy nữa, lúc nữ sinh kia lại muốn túm tóc mình, cô giơ chân đạp cô ta ngã sõng soài xuống đất.

Nhân lúc đám người kia đang hỗn loạn, Thẩm Vân Hề tóm lấy một người rồi đẩy về phía những người khác.

“Con chó lùn——”

“Á ——”

Thẩm Vân Hề bước nhanh ra cửa khi bọn họ ngã dúi dụi vào nhau.

Lúc ra đến ngoài cửa, Thẩm Vân Hề dừng bước chân, cô quay đầu bình tĩnh nhìn Hứa Hồng khoảng hai giây, sau đó mới rời đi.

Trên con đường trở lại hội trường, Thẩm Vân Hề dần dần thả chậm bước chân, cuối cùng cô dừng lại nhìn ngọn đèn đường phía trước.

Gió rét phả thẳng vào mặt, lạnh đến thấu xương, không ai muốn ở lâu ngoài đường vào lúc này… Nhưng bây giờ Thẩm Vân Hề không biết phải đi đâu.

“Thẩm Vân Hề.”

Một giọng nam truyền đến từ phía sau, không đợi Thẩm Vân Hề quay đầu, bước chân của đối phương đã càng lúc càng tiến gần và dừng lại bên cạnh người cô.

Thẩm Vân Hề chậm rãi quay sang nhìn Diệp Trăn.

“Đúng lúc gặp được cậu, cậu đang định đi đâu vậy?”

“Hả? À tớ không đi đâu.” Thẩm Vân Hề gạt bỏ những suy nghĩ mông lung trong lòng, “… Tớ về phòng học.”

Diệp Trăn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Vân Hề, thấy chóp mũi cô đỏ ửng vì gió lạnh, cậu cười cười nói: “Vậy chúng ta cùng về thôi.”

“Ừm.”

“Thế này là sao?” Lúc này Diệp Trăn mới nhìn thấy hai vệt đỏ trên má Thẩm Vân Hề, cậu vô thức vươn tay sờ khuôn mặt cô.

Thẩm Vân Hề phản xạ có điều kiện, cô nghiêng người tránh khỏi đụng chạm của Diệp Trăn rồi nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

“A… Thật xin lỗi.” Diệp Trăn lúng túng rụt tay về, cậu nắm chặt hai tay, sau đó hỏi một câu: “Má cậu bị làm sao vậy?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Vân Hề vươn tay định sờ má, nhưng nghĩ đến kẻ đầu têu thì cô thôi.

Thẩm Vân Hề đi về dãy phòng học của khối mười hai, Diệp Trăn nhanh chóng đuổi theo, cậu đi sánh bước bên cô.

“Má tớ có chảy máu không?”

“Không có, nhưng mà hiện rõ hai vệt đỏ.” Nghĩ đến hành vi bộc phát vừa nãy của mình, khuôn mặt Diệp Trăn liền nóng lên. Cho dù mùa đông lạnh giá cũng không thể làm giảm nhiệt độ trên khuôn mặt cậu.

“Ừm.”

Nhận ra trạng thái khác thường của Thẩm Vân Hề, cộng thêm hai vệt đỏ trên má cô, trong đầu Diệp Trăn lập tức hiện lên suy đoán, “Cậu sao vậy… chẳng lẽ cậu bị người ta đánh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.