Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ Tỷ Của Nam Chính

Chương 6: Yêu cầu nhỏ




Trời vừa tờ mờ sớm thì xe của bọn họ đã băng băng trên đường lớn. Cả ba quyết định thả Tô Thịnh Nam xuống kí túc của trường cấp ba rồi mới lái xe về nhà chính. Đang lim dim buồn ngủ thì chất giọng cao vút của Thịnh Nam cất lên , đem Tịnh Nhã từ trong giấc ngủ đánh bay

"Chị Tịnh Nhã, hôm qua khi em đi mua thuốc đã gặp một cậu trai vô cùng xinh đẹp. Trông cậu ta có hơi cô đơn nên em tới trò chuyện cùng, hình như cậu ta là Thượng Gia Thuỵ"

" Tốt nhỉ? Em có thích cậu ấy không"

Nghiêng đầu đặt lên vai của Mộc Duệ đang lái xe, Tịnh Nhã khẽ che miệng ngáp một cái. Bình thường khi còn trong quân ngũ thường thì bốn giờ sáng nàng cùng anh em đã chạy bộ . Tại sao lúc này năm giờ rồi mà cô còn cảm giác buồn ngủ nhỉ? Càng lúc càng lười giống Bạch Chỉ rồi, không biết em ấy đang làm gì.

" Chị kì quá nha, em mới gặp cậu ta lần đầu sao ưa thích được. Tụi em chỉ mới trò chuyện với nhau thôi"

Không hiểu sao chỉ trong một ngày trò chuyện cùng với đại nhân vật này mà cô đã cực kì yêu thích chị gái này rồi. Đúng là hảo mỹ nhân hay cười a!

Hai người đang trò chuyện có thoải mái bao nhiêu thì Mộc Duệ lại căng thẳng bấy nhiêu. Nhất là khi mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ cứ chờn vờn trước chóp mũi, cả người cô dựa lên vai mình. Dù bày ra khuôn mặt bình tĩnh nhưng thật chất chỉ có cậu mới biết mình đang hoảng loạn bao nhiêu

" Được rồi, đã tới kí túc . Hẹn gặp lại hai người vào thứ hai nhé"

" Tạm biệt "

Nhìn kĩ thiếu nữ đã bước vào kí túc, hai chị em mới đánh xe rời đi. Đoạn đường từ kí túc nữ đến Vu gia khá gần, chẳng mấy chốc cả hai đã tới nơi

" Chị vào trước, em đánh xe vào ga-ra nhé"

Trước khi mở cửa phụ , Tịnh Nhã thay giày thể thao thành đôi cao gót của chính mình rồi mới an tâm bước ra. Điều làm cô khá bất ngờ là vừa mới mở cửa xe đã thấy một cậu trai vô cùng xinh đẹp đang đứng chờ. Theo cô nhớ mang máng thì vị này là Vu Thiệu Huy, năm nay mười sáu tuổi , hay lẻo đẽo đi sau Tịnh Nhã nhưng bị cô ấy làm lơ, là người yêu thương cô ấy nhất trong nhà

Tịnh Nhã đối với cậu em trai này bỗng nhiên có rất nhiều cảm tình, nhìn cậu bé rất giống em trai Mộc Nhàn khi còn bé

" Thiệu Huy đang đợi chị sao? "

" Chị cả!?!"

Thiệu Huy mang biểu tình bị Tịnh Nhã dọa sợ. Cậu rất thích người chị cả này nên thường xuyên bám theo nàng, cô cũng không để ý mà lơ cậu đi , sao đột nhiên lại dịu dàng với cậu vậy?

" Sao lại bày ra vẻ mặt ngốc vậy, lại đây ôm một cái chào mừng chị cả về nào"

Thiếu niên mười sáu tuổi mang khuôn mặt đáng yêu và thân hình nhỏ bé của trẻ con lừa gạt chị gái chạy tới, dang hai tay ra và được cô ôm trọn vào lòng. Đây là hình ảnh Mộc Duệ thấy được khi đi vào nhà chính

Không thể không thừa nhận là cậu đang rất không vui.

" Tiểu Tịnh, con về rồi sao "

" Chị Tịnh Nhã "

Tịnh Nhã nghe tiếng gọi liền ngước lên, người gọi cô là vú nuôi Hà, và Giai Thi Hàm .

Cô bé năm nay năm tuổi là em gái duy nhất của mối tình đầu của cô, Giai Trạch Dương. Sau này cô bé là một trong số những người trong nhà họ Giai chấp thuận việc Vu Tịnh Nhã làm con dâu

" Vú nuôi , Tiểu Hàm"

" Chị trở về rồi, em biết hôm nay chị trở về nên mang bánh kem qua cho chị đấy "

Nhìn cô bé đang ríu rít bên tai Tịnh Nhã có phần hơi buồn cười. Nguyên chủ lúc đầu vì yêu thích Giai Trạch Dương nên triệt để lợi dụng em gái cậu là Giai Thi Hàm, thế mà em ấy vẫn ngây thơ không biết .

Đương nhiên sau này khi Giai Trạch Dương phát hiện liền không có thiện cảm với cô ấy hơn

" Chị Tịnh Nhã, em có mang thông tin của anh hai cho chị đây"

Thấy cô không trả lời , em tiếp tục ríu rít sang chủ đề khác. Tịnh Nhã cảm thấy đau đầu, bên cạnh có một cái của nợ đang nắm tay, đối diện lại có một cái nói mãi không ngừng. Cuối cùng chỉ có vú nuôi nhận ra mọi thứ liền bảo hai đứa đi chỗ khác chơi cho cô nghỉ ngơi

"Không sao đâu vú, Thi Hàm lên phòng chơi với chị nhé. Còn Thiệu Huy mau chuẩn bị đi học đàn đi "

" Vâng"

Thi Hàm vui vẻ mang theo bánh ngọt nối gót đi sau lưng cô, Thiệu Huy cũng vâng mệnh rời đi với biểu tình ai oán

Biệt viện riêng của Tịnh Nhã không nằm trong nhà chính mà là ở dãy nhà phía Tây. Bình thường khi foo không thích về phòng chỗ nhà chính nghỉ thì có thể qua kia ở.

Hôm nay ngại có Thi Hàm , sợ em mỏi chân nên cô chỉ còn cách chọn lên phòng ngủ của mình

Khi cánh cửa được Tịnh Nhã mở ra, Thi Hàm kích động lao vào. Hai mắt em sáng bừng lên, đây là lần đầu tiên em được vào đây

" Chị Tịnh Nhã phòng chị đẹp quá, có ban công nữa nè. Oa, cao quá. Chị Tịnh Nhã , chị mau xem chỗ này , cửa sổ gương này có thể ngồi nhìn phía dưới a!"

Thấy em giới thiệu hay quá Tịnh Nhã cũng tò mò tới xem. Thì ra đây là chỗ nguyên chủ hay ngồi để hoạ về Giai Trạch Dương . Nó là một cái bậc được xây cao cỡ eo người trưởng thành, phía dưới được trải một lớp thảm lông trắng mềm, được đặt chăn và gối, nhìn qua lớp gương ở ngoài có thể nhìn được dòng xe tấp nập bên ngoài cửa sổ

" Chị Tịnh Nhã hôm nay em ngủ ở đây được không?"

Khuôn mặt em đầy kì vọng, khiến cô khó có thể chối từ yêu cầu này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.