Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 44




Hoàng đế giận dữ, còn Hoàng hậu thì bị lời nói của Dạ Thần làm tức giận, lảo đảo về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất (@, bà này nên cho ngã dập mặt). Gương mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, nhìn con mình như người xa lạ.

“Ngươi là đang uy hiếp Trẫm sao?”

Hoàng thượng thất vọng nhìn con trai mình bảo vệ Lãnh Loan Loan. Dạ Thần ngạo nghễ chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ hoàng nhi thực sự bị một tiểu nữ oa mê hoặc tâm trí?

“Thần nhi, ngươi đang mê sảng phải không? Mau hướng phụ hoàng bồi tội?

Hoàng hậu vừa thấy vẻ mặt không vui của Hoàng đế, liền khuyên bảo con trai. Nàng sợ nhất là Hoàng thượng phiền não, hủy bỏ vị trí Thái tử của Thần nhi, thế là bọn họ xong đời rồi. (@, gớm, thương mình hơn thương con, xí, thèm vào)

Dạ Thần vẫn thẳng tắp người, quật cường quỳ. Giống như không nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Hoàng hậu, ánh mắt không hề né tránh.

Ánh mắt hai phụ tử giằng co, ai cũng không chịu lùi bước.

Không khí giương cung bạt kiếm, mọi người cảm nhận hơi thở hai người, cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Hoàng Thượng, Thần nhi nhất định là bị tiểu yêu nữ kia dùng yêu pháp mê hoặc. Người trăm ngàn lần đừng tức giận.” Không khuyên bảo được Dạ Thần, Hoàng hậu liền nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Hoàng thượng, vừa khuyên giải an ủi hắn, vừa đổ hết mọi chuyện lên đầu Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan khinh thường cười nhạo, đối với ánh mắt tức giận của Hoàng hậu hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng không ngờ Dạ Thần lại bảo vệ nàng, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Nàng còn tưởng rằng con cháu hoàng gia đều coi quyền lực là quan trọng nhất, một khi xung đột thì liền vứt bỏ tình nghĩa chọn quyền lực. Huống chi nàng và Dạ Thần chỉ mới quen biết nhau mấy ngày.... Mắt đen sáng ngời nhìn Dạ Thần quỳ trên mặt đất, không hiểu sao thấy cảm động.

“Thần ca ca, huynh mau đứng lên đi. Cửu nhi không có việc gì.”

Lãnh Loan Loan đi đến bên người Dạ Thần, đỡ hắn đứng lên. Trên mặt vẫn cười lạnh nhạt như cũ, nụ cười này của nàng chắc chắn có lí do, làm cho người ta bất giác thả lỏng người.

“Tiểu oa nhi ngươi quá kiêu ngạo rồi.” Hoàng đế cười như không cười, không nghĩ tới hôm nay hắn lại có hứng thú đấu với một tiểu nữ oa.

“Bổn cô nương cũng không bao giờ nói láo, nói được làm được.”

Lãnh Loan Loan cười mê hồn, con ngươi đen xẹt qua một tia sáng, anh như điện chạy (điện giật cho rồi), không một ai phát hiện.

Hoàng đế, Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau, đã có một loại cảm giác không ổn.

Quả nhiên, chỉ thấy Lãnh Loan Loan giơ lên tay nhỏ bé, cổ tay mang một cái chuông bạc theo động tác của nàng phát ra tiếng vang thanh thúy. Một lát sau, âm thanh tê tê không ngừng truyền đến.

“A, có xà.”

Hoàng hậu kinh hoảng, lại thấy trong căn phòng lớn như vậy xuất hiện vô số xà. Một đàn quấn quýt, giống như cỗ dây thừng. Lưỡi đỏ thè ra thụt vào, dày đặc làm cho người ta phát hoảng.

Hoàng thượng trầm mặt, còn chưa kịp phản ứng. Bỗng nhiên ngoài cung điện, vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi của đám cung nữ cùng thái giám:

“Có xà.”

“....”

Không quá một bước trước cửa, ngoài cung điện, toàn bộ đình viện, hành lang, bụi hoa, cây cối đều là các loại xà đầy màu sắc, mà bọn cung nữ, thái giám sợ tới mức không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn bao nhiêu xà đi tới chỗ bọn họ....

“Đáng chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.