Chương 429
Chương 429: Dì Hà chết rồi
Nói xong liền quay người chạy đi.
Cô luôn cảm thấy phải nhìn thấy dì Hà trước mới có thể an tâm lại.
Đào Anh Thy rời khỏi đài truyền hình, bắt một chiếc taxi rồi trực tiếp đi về phía nhà trọ.
Tiến vào khu chung cư, vừa tới tâng dưới khu mình ở, bên tai vang lên một tiếng bịch, dọa Đào Anh Thy giật mình kêu to, ngã nhào xuống đất.
Cái gì… cái gì rơi xuống vậy? Đào Anh Thy che ngực, chưa hoàn hồn nhìn về phía đó, hơn hai mét, có một người nằm rạp xuống đất, không nhìn thấy mặt, óc đều văng ra, máu đỏ tươi chảy khỏi cơ thể, dọc theo bồn hoa bên cạnh chảy ra đường, mùi máu tươi ngập tràn trong không khí, kích thích lục phủ ngũ tạng của người ta.
Cả người Đào Anh Thy cứng đờ nhìn người kia, vẻ mặt trắng bệch, bờ môi đều đang phát run, từ đầu đến chân cứ như bị ném vào hầm băng.
Những người khác trong chung cư bị kinh động chạy ra, không ai dám tới gần.
“Sao lại như vậy?” “Không biết nữa…
“Rơi từ lâu mấy xuống vậy?” “Không biết, không có ai trong thấy cả” “Người này khẳng định không xong rồi, não cũng văng ra…
Một trận bàn tán xôn xao vang lên.
Quản lý tòa nhà chạy tới, lập tức xua đám người ra, bảo vệ hiện trường, cũng gọi điện báo cho cảnh sát.
Đào Anh Thy chống đỡ cơ thể mềm nhũn, từng bước một tới gần.
Quản lý vội vàng ngăn cô lại: “Cô không thể tới, chờ cảnh sát… Cô Thy?” Quản lý nhìn thấy Đào Anh Thy thì sửng sốt.
“Tôi… tôi chỉ nhìn một chút…’ Đào Anh Thy đẩy quản lý ra, hất tóc của người đang nằm rạp trên mặt đất ra, tay run rấy, cả người ngồi phệt xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Dì… Dì Hà…” Quản lý nhìn thấy mặt dì Hà cũng trợn tròn mắt, Đào Anh Thy thường xuyên ở chỗ này với dì Hà, cho nên rất quen.
Đào Anh Thy dùng một tay bất lực nắm lấy ống quấn của quản lý: “Gọi… gọi cứu thương, gọi cứu thương chưa?” “Gọi rôi, xe cứu thương sẽ tới nhanh thôi.” Quản lý nhìn vẻ mặt bi thương của cô, trong lòng cũng rất khó chịu, muốn kéo cô đi nhưng lại có chút không đành lòng.
Quay người vội gọi điện thoại cho một người khác: “Anh Vĩ, cô Thy xảy ra chuyện rồi” Không sai, khu chung cư này đã nằm trong tầm kiểm soát của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy muốn chạm vào dì Hà, nhưng lại không dám, nước mắt một mực tuôn rơi: “Dì Hà không có chuyện gì đâu, xe cứu thương sắp tới rôi, sẽ không có chuyện gì đâu…” Cô ngửa mặt lên, nhìn vê phía cửa sổ trên tâng lâu.
Nước mắt lại chảy xuống.
Vì sao lại rơi xuống từ tầng tám? Vì sao? Là do bất cẩn ư? Nửa tiếng trước dì Hà còn gọi điện thoại cho cô, vì sao đảo mắt một cái đã rơi từ trên tầng lầu xuống? Vì sao? Đào Anh Thy nhìn người dì Hà đầy máu, cả người sợ hãi đến toàn thân run lên.
Dì Hà, dì tuyệt đối không được có việc gì, tuyệt đối không được.
Tôi chỉ còn có mình dì là người thân, xin dì, đừng xảy ra chuyện gì cả.
Cảnh sát nhanh chóng tới, nhìn Đào Anh Thy hỏi: “Cô là ai?” Quản lý vội nói: “Người rơi từ trên tầng xuống là người nhà của cô ấy, cô Thy, xe cứu thương tới rồi, để bọn họ xem đi…” Đào Anh Thy như người sắp chết đuối vớ được khúc gõ: “Nhanh lên, cầu xin mọi người cứu dì ấy.
Nhân viên cấp cứu đến nhìn, kiểm tra dấu hiệu sống còn, cho ra kết luận: “Người rơi xuống đã tử vong tại chỗ rồi” Đào Anh Thy như mất khống chế, chạy tới †óm lấy một nhân viên cấp cứu: “Anh có nhầm không? Chưa cứu người đã kết luận người ta tử vong?” “Người đã chết rồi, không có cách nào cứu được, hi vọng cô tỉnh táo lại, nén đau thương.” Nhân viên cấp cứu nói.
Tỉnh táo? Đào Anh Thy cảm thấy như trời đất quay cuồng, không thể tin nổi việc xảy ra trước mắt.
Sao dì Hà lại chết rồi? Sao có thể? Cô không Tim Trước đó dì Hà còn gọi điện thoại cho cô mà! Sao đảo mắt một cái… liền xảy ra chuyện rồi? Không thể như vậy được! Đào Anh Thy lảo đảo đi về phía trước xem xem rốt cuộc bọn họ có phải đang lừa cô hay không.
Nhưng cảnh sát lại ngăn cô lại: Không được tới gần, chúng tôi cần điều tra lấy chứng cứ”