Chương 170
Chương 170: Vứt áo khoác cho kẻ lang thang
Đào Anh Thy ngôi xuống cạnh bồn hoa, mới phát hiện bên
cạnh có một kẻ lang thang đang năm ngủ rất ngon,
không biết có phải là người lần trước cô cho áo không.
Chuẩn bị đi về thì một chiếc Ferrari đột ngột dừng lại ngay trước mặt.
Người bên trong còn chưa xuống, nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe,
nhịp tim của Đào Anh Thy nhanh chóng chệch nhịp.
Tư Viễn Hằng đẩy cửa xe ra, chân dài bước ra ngoài,
cũng không xuống xe, hơi nghiêng mặt nhìn cô: “Ngồi ở đây làm gì?”
Đào Anh Thy ổn định lại cảm xúc trong lòng mình: “Vì sao tôi không được ngồi ở đây?
Ngược lại là anh ấy, sao lại ở chỗ này?”
“Đi ngang qua” Tư Viễn Hằng nói.
Đào Anh Thy nhìn về phía cuối đường, ánh chiều tà le lói,
đèn đường vừa bật lên, thật không biết anh định làm gì mà có thể đi ngang qua nơi này…
“Anh thay mặt ba xin lỗi em”
Đào Anh Thy sững sờ, quay sang, đối diện với con
người đen sâu thắm của Tư Viễn Hằng.
Trước kia cảm thấy cặp mắt kia chính là của một kẻ cặn bã,
bây giờ mới phát hiện có rất nhiều tình cảm cô không nhìn thấy được,
chỉ có thể dùng trái tim cảm nhận.
“Ba của anh có nói gì với em không?” Tư Viễn Hằng hỏi.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, lại nhìn về phía nơi xa:
“Bảo tôi đừng quấn lấy anh nữa, nói tôi sẽ quấy rầy sự bình yên
của nhà họ Tư các người, tôi cũng không biết là bản thân lại có bản lĩnh lớn vậy.
Cái khác thì cũng không nói tới, tâm trạng của ông ấy có hơi quá khích.
Cũng may là tôi đã giải thích với ông ấy, tỏi và anh đã sớm chia tay,
không có qua lại, sau này cũng sẽ không tiếp xúc với anh…
không ngờ anh đi ngang qua mà cũng gặp được, anh vẫn nên đi nhanh đi!”
Tư Viễn Hằng dùng ánh mắt tịch mịch nhìn cô, không nhìn thấu được nội tâm cô.
Anh bước xuống xe, vóc dáng cao to đứng trước mặt Đào Anh Thy,
khiến cô cảm nhận được áp lực, hỏi: “Anh làm gì?”
“Không có gì muốn hỏi anh sao?”
“Tôi phải hỏi anh cái gì? Nếu đã gặp thì tôi chỉ muốn nói
vì an toàn của người nhà tôi, chúng ta vẫn nên mỗi người một ngả đi”
Nếu như không có tương lai, không bắng từ chối đến cùng.”
Có điều, Tư Viễn Hằng nói sao thì cũng vì cô mà ở sau lưng làm nhiều việc như vậy,
đối xử với anh thế này cũng quá tàn nhắn rồi…
Nhưng mà cô có tư cách gì đâu? Tất cả cũng thay đối rồi…
Tư Viễn Hằng nhìn cô không nói lời nào, nhưng ánh mắt rất sắc bén,
dường như muốn Đào Anh Thy làm gì đó.
Đào Anh Thy chỉ cảm thấy rất áp lực, ánh mắt của Tư Viễn Hằng để cô có chút tránh né.
Cô đứng dậy, vừa định nói phải về nhà lại nghe được âm thanh
của kẻ lang thang vốn đang ngủ kia chen vào: “Tôi mặc áo khoác của cô rồi”
Đào Anh Thy đầu tiên là sững sờ, sao đó cạn lời.
Sắc mặt Tư Viễn Hằng chỉ hơi xao động, lập tức hiếu là chuyện gì,
cả người căng cứng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cúi đầu: “Muộn rồi, tôi về đây..” Nói xong thì chạy.
Giờ này không chạy thì còn định chờ đến bao giờ?
Kẻ lang thang kia nói cái gì không nói, lại cứ phải nhằm vào câu chuyện cái áo khoác.
Tư Viễn Hằng cũng thật là, rõ ràng rất ghét quần áo bị
người khác mặc qua, thế mà lại mặc vào…
“A!” Cánh tay dài sau lưng vươn tới, quàng vào cố cỏ, khóa cố cô cứng lại,
tình cảnh giống như rơi xuống nước chỉ còn đầu nối lên vậy, không ngừng giãy dụa:
“Tư Viễn Hằng, anh làm gì đấy?”
“Em ném áo của anh cho kẻ lang thang mặc, lại còn làm ra
vẻ không có gì trả lại cho anh?” Một người coi trọng cái đẹp như
Tư Viễn Hằng thật không thể chấp nhận được.
“Không, tôi còn giặt cho anh rồi, lúc trả lại anh, anh không ngửi thấy mùi bột giặt à?”
“Nói cách khác, em thừa nhận là đã ném nó cho gã lang thang?”
“Tôi… anh bảo anh chọc tức tôi!” Đào Anh Thy đưa ra lý lẽ biện luận: “Được rồi, tôi xin lỗi anh, được chưa?”
Tư Viễn Hằng nhìn gương mặt cô đỏ lên, lực tay cũng nới lỏng,
ánh mắt rời vào cố tay của cô, giọng điệu trầm thấp vang lên: “Lại không đeo vòng tay?”