Chương 13
Chương 13: Cô đánh giá thấp tên đàn ông nguy hiểm này rồi
Phòng họp nghiêm túc, thậm chí là chỗ mà bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người ra vào.
Cửa bị người ta đấy ra là có thể nhìn rõ cảnh tượng xấu hổ bên trong.
Đào Anh Thy giấy dụa muốn đứng dậy, lại bị ngón tay lạnh của Tư Hải Minh bóp lấy cảm, hơi lạnh tràn lan, gương mặt đẹp trai áp xuống, tới gần, giọng nói trầm thấp nặng nề: “Không biết? Có tin là tôi lột sạch cô ở chỗ này, để cô tìm lại được cảm giác quen thuộc không?”
Đào Anh Thy bị dọa đến cả người run lên, mắt trừng lớn nhìn anh, nói đùa cái gì vậy?
“Ngài Hải Minh, nhất định là anh nhận nhầm người rồi, thật đấy!” Đào Anh Thy kinh hoảng bất an, người này thật sự sẽ không làm thế với cô ở chỗ này đấy chứ?
Hiển nhiên, cô đã đánh giá thấp người đàn ông nguy hiểm này rồi.
Trong nháy mắt cô sững sờ, Tư Hải Minh nắm lấy cổ áo của cô, dùng sức kéo xuống một cái, lộ ra bờ vai đẹp đẽ, xương quai xanh mảnh mai hoàn hảo, làn da trắng nõn dưới ánh đèn trở nên long lanh, đập vào mắt Tư Hải Minh, khiến con mắt của anh híp lại.
Ký ức đêm đó lại ùa về, nhớ lại được cô gái nhỏ này quyến rũ và ngọt ngào thế nào.
“A a a! Tôi nói tôi nói!” Đào Anh Thy ngăn bàn tay Tư Hải Minh lại.
Hai bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn của Tư Hải Minh, vừa xinh xản đáng yêu, vừa đáng thương.
Đôi mắt ngập nước cũng run rấy, giọng điệu tủy thân: “Vừa rồi tôi chợt nhớ ra, mong anh không chấp nhặt, dù sao là anh ngủ với tôi, tôi ngủ với anh, hòa nhau rồi”
“Hòa nhau? Cô còn trả tiền mà, sao mà hòa được?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy bị dọa đến run lên, bị người ta ép trên bàn hội nghị thế này vừa bất lực vừa sợ hãi.
“Đó… đó chỉ là hiếu lâm thôi” Lúc này, ngay cả ý nghĩ tự tử, Đào Anh Thy cũng có.
Người ta làm gì mà không nhớ cô, mà là nhớ đến rõ ràng!
Ngay lúc đó, khi nhìn đến hai tờ đô la kia, mặt của Tư Hải Minh hoàn toàn đen lại.
Đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân lại bị người ta coi như hàng hóa, trả tiền là xong.
“Nếu không thì, anh trả tiền lại cho tôi?” Đào Anh Thy đè dặt hỏi.
Đối mặt với ánh mắt đen thâm sâu của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy lo lắng cắn môi mình.
“Lần sau còn châm lửa thì cẩn thận bị thiêu thân ” Tư Hải Minh cảnh cáo xong thì buông cắm cô ra, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Cửa phòng họp bị đóng lại rầm một tiếng.
Lúc này Đào Anh Thy mới hoàn hồn, cả người ngồi phịch xuống đất.
Nhớ tới mình đang ở đâu thì vội vàng đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vừa bị giật ra.
Lúc nào thì cô châm lửa rồi? Chẳng lẽ anh thực sự cho rắng cô cổ ý lắc qua lắc lại khiêu khích trước mặt anh?
Cô bị oan có được không!
Đào Anh Thy làm ở phòng thư ký cũng tính là việc nhẹ, dù sao thoải mái hơn so với quầy lễ tân, ít nhất không cần đứng.
Nhưng mà nguy hiểm hơn.
Cũng may sau lần đó, Tư Hải Minh không tiếp tục làm ra hành động kỳ quái nữa.
Tan làm về nhà, Đào Anh Thy đi qua cửa hàng đồ chơi, nhìn búp bê đáng yêu trong tủ kính, ngẫm nghĩ có nên mua cho bọn nhỏ hay không.
Thể nhưng vừa nghĩ tới phái mua một lúc sáu cái, thế là do dự.
“Đào Anh Thy?”
Có người gọi mình, cô liền quay đầu lại, thấy một chiếc BMW đang đỗ ở đường, bên trong có hai người phụ nữ. Mặc dủ tốt nghiệp trung học đã mấy năm rồi, nhưng cô vẫn nhận ra cô bạn đã từng học cùng lớp đang ngồi trong xe.
Cô đi qua: “Thanh Kỳ.’
“Đúng là cậu rồi? Cậu về nước rồi ự?”
“Ừm, vừa về không lâu.”
“Vậy đúng lúc quá, hôm nay sinh nhật tớ, tớ có mời mấy bạn học cấp ba, cậu cũng biết đó, cùng đi nhé!”