(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thử gì?” Chuyện “thử” này thật làm Lương Mộ tò mò.
“Đúng, thử gì?” Tiêu Tử Bằng cũng hỏi.
“Thử…” chưa đợi Chu Mạt nói xong, Đường Quang Tắc đã chặn miệng cô ấy lại từ phía sau. Anh ấy đơn giản chỉ không muốn cho Chu Mạt thoải mái, không cho cô ấy nói hết câu.
Chu Mạt giận điên người, dưới bàn tay của Đường Quang Tắc cố gắng mở miệng cắn anh ấy, nhưng vô ích. Ông Mã rất vui khi Lương Mộ trở về, kéo anh về nhà mình ăn cơm.
“Chúng ta đặt cơm đi?” Trương Thần Tinh bỗng nhiên nói.
Bà Mã đã được chẩn đoán mắc bệnh Parkinson, sẽ có chứng run. Mọi người đều giấu ông Mã, mấy ngày trước lấy cớ bà Mã bị cảm, không cho bà nấu ăn. Gần đây đều ăn những món ăn vụng về do Trương Thần Tinh nấu.
“Để ông đặt.”
“Không được, để con đặt.” Trương Thần Tinh nói.
“Tiền lương hưu để làm gì.” Ông Mã cười, lấy điện thoại ra.
“Để già rồi thuê người giúp việc ạ!” Chu Mạt nói, rồi chỉ Đường Quang Tắc, “Anh ấy còn nợ một bữa tiệc cưới, để anh ấy mời.”
Trong lúc họ tranh cãi, Lương Mộ đã lấy điện thoại ra mở app, Đường Quang Tắc giữ tay anh lại, “Tôi thật sự nợ mọi người một bữa. Để tôi mời.”
Lương Mộ cũng không khách sáo, đúng kiểu người nghèo chí ngắn. Anh kéo vali đi vào, quẹo vào nhà ông Mã. Hoa của nhà ông Mã nở rất đẹp, trên lá còn có những giọt nước lấp lánh, rõ ràng là vừa mới tưới. Mở cửa ra, phòng không dính bụi, có người đã thay ga trải giường và chăn gối cho anh, còn trải một tấm thảm đẹp dưới giường.
Lương Mộ ngồi trên giường, trái tim lơ lửng bỗng nhiên có chỗ thuộc về.
Bên ngoài, Tiêu Tử Bằng hỏi Chu Mạt: “Thử gì vậy?”
Chu Mạt thần bí nói: “Anh nói Lương Mộ chưa từng yêu, tôi nói anh ấy lớn như vậy rồi mà chưa yêu đương, không biết cơ thể có được không. Trương Thần Tinh đùa rằng hay để mình thử xem.”
Tiêu Tử Bằng cười sắp nghẹt thở, chỉ vào Trương Thần Tinh đã vào tiệm sách dọn dẹp, “Chỉ biết nói miệng!”
Mọi người đều biết chuyện “thử”, trừ Lương Mộ.
Khi ăn cơm, ai cũng đều như muốn xem kịch vui, cười gian nhìn Lương Mộ.
“Có chuyện gì thì nói.” Lương Mộ nói với Tiêu Tử Bằng.
Anh ấy cười, “Tôi không có gì để nói, xem Trương Thần Tinh có gì không.”
“Tôi cũng không có.”
Trương Thần Tinh thản nhiên ăn canh, không để ý đến phản ứng của họ.
Đến chiều tối, mọi người đã tản ra, Lương Mộ buồn chán trèo tường tìm Trương Thần Tinh chơi, thấy cô đang bận rộn trong phòng. Anh gõ cửa sổ.
Trương Thần Tinh mở cửa bước ra, nói với anh: “Thói trèo tường có bỏ được không?”
“Chu Mạt bỏ thì tôi bỏ.”
“Anh đi so với Chu Mạt?” Ý ngoài lời là anh lấy tư cách gì mà đi so với Chu Mạt. Lương Mộ hiểu. Nhưng đối với kiểu so sánh này thì thua thì thua, dù sao đối phương là Chu Mạt, thua là phải rồi.
Nghĩ đến phản ứng kỳ lạ của mọi người khi ăn tối, anh hỏi Trương Thần Tinh: “Chu Mạt cứ kêu thử, thử gì?”
“Thử xem anh có được không.” Khoé miệng Trương Thần Tinh động đậy, coi như thoả mãn Lương Mộ. Cô không giấu diếm, cũng không quen giấu diếm. Thẳng thắn quen rồi.
“Cái gì mà được hay không?” Lương Mộ không hiểu lắm, ý là tính cách hay là cái gì khác.
“Tiêu Tử Bằng nói anh sắp ba mươi tuổi rồi mà chưa từng yêu đương, không biết cơ thể anh có được không.”
Trương Thần Tinh rất thản nhiên, nói câu này còn nhìn cơ thể của Lương Mộ. Cô cảm thấy sự tò mò của mọi người rất bình thường, sự tò mò của cô cũng vậy.
?
Tôi không được?
Họ nói tôi không được?
Ngay cả Trương Thần Tinh, người mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình, cũng phải thương hại tôi?
“Phái em đến thử xem tôi có được không?” Lương Mộ lại hỏi Trương Thần Tinh.
“Không, lúc đùa tôi tự nguyện.”
Tự nguyện?
Vậy thì tốt quá rồi, đúng ý tôi.
Lương Mộ cười với Trương Thần Tinh, nụ cười ấy không mấy đứng đắn. Thấy Trương Thần Tinh không có gì ngại ngùng vì cuộc đối thoại vừa rồi, anh bước vào phòng, tay nắm vào tay nắm cửa, nói với cô: “Em vào đây.”
“Anh ra ngoài này.”
“Tôi ra ngoài thì sao thử được.”
Dù sao thì Lương Mộ cũng là một thanh niên khỏe mạnh, không thể bị gắn mác “không được” được, anh phải tự chứng minh. Động tác cởi cúc áo sơ mi của anh rất nhanh nhẹn, khi Trương Thần Tinh nhận ra anh định làm gì thì áo sơ mi đã được ném lên lưng ghế, anh kéo tay Trương Thần Tinh, “Nào, em thử đi.”
Lương Mộ cảm ơn ánh đèn mờ trong phòng Trương Thần Tinh, che đi khuôn mặt đỏ của anh, cũng cho anh dũng khí để liều lĩnh. Nhận ra tay Trương Thần Tinh định rút lại, anh kéo cô lại gần, đặt lòng bàn tay cô lên da anh.
Cơ thể nóng hổi, tim đập như trống.
Cơ bắp căng cứng dưới lòng bàn tay có đường nét, chỉ cần dùng một chút lực là cảm nhận được sự đàn hồi.
Lương Mộ lên tiếng, giọng có chút khàn: “Không phải tôi không tôn trọng em, cũng không phải giở trò với em.” Dừng một chút, anh diễn trò, giọng điệu mang chút ấm ức: “Tôi phải tự chứng minh cho mình.”
“Đàn ông không thể để người khác nói mình không được được.”
Hương hoa dành dành từ tóc Trương Thần Tinh len vào mũi anh, anh tiến một bước về phía cô, tay đặt lên tay cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em thấy tôi… được không? Nếu không được thì tôi có thể chứng minh thêm.”
Chứng minh thế nào đây? Thực ra kinh nghiệm của anh rất ít. Chỉ là mùi hương thơm quá, anh cúi người xuống, cánh mũi khẽ động, môi gần như chạm vào xương tai của cô, như lông vũ làm cô thấy ngứa.
Trương Thần Tinh không nói, khẽ rụt cổ lại để tránh cảm giác ngứa ngáy đáng ghét đó.
Cô vốn không thích nói chuyện, thậm chí cảm thấy Lương Mộ cũng không nên nói.
Cô khẽ nhón chân, nghiêng mặt hôn lên khóe môi Lương Mộ.
Hôm nay cô không uống rượu, cô rất tỉnh táo, khi đôi môi lạnh chạm vào khuôn mặt nóng hổi của Lương Mộ, trái tim Trương Thần Tinh tan chảy.
Thì ra Lương Mộ thật sự thích cô.
Giống như ngày trước.
Lương Mộ nhìn chăm chăm vào Trương Thần Tinh, những lần hôn trước đây, đều là cô đùa giỡn anh.
“Em lại đùa tôi.” Anh nói.
“Suỵt.” Trương Thần Tinh ngăn anh, “Ít nói thôi, làm nhiều hơn.”
Lại một cái hôn nhẹ, cuối cùng rơi trên môi anh.
Lại một cái nữa, khẽ mở môi, nhíu mày, nín thở, như đang làm một bài tập quan trọng.
Lần nữa, Lương Mộ nhẹ nhàng đón nhận môi cô, ngậm lấy. Đầu mũi họ chạm vào nhau, rồi xoay về cùng một hướng, cảnh tượng hơi buồn cười nhưng họ đều cố gắng nhịn.
Hai tay anh bụm lấy khuôn mặt Trương Thần Tinh, không để cô động đậy, cuối cùng tìm được góc độ thích hợp, khẽ cắn môi cô.
Là nụ hôn ngây ngô của tuổi mười mấy, nhưng lại mang sự nhiệt thành của tuổi hai mươi mấy. Dù chỉ là chạm môi, anh cũng dễ dàng bùng cháy. Chỉ tượng trưng hôn cô một cái thôi mà hơi thở đã không ổn định. Khi anh đặt tay lên vai Trương Thần Tinh, kéo cô vào lòng, động tác bỗng khựng lại.
Anh không thể tin nổi nhìn tay Trương Thần Tinh rút lại nhanh chóng, lại nghe cô nói: “Thử rồi, được.”
“Trương Thần Tinh!” Lương Mộ tức đến mức muốn giết Trương Thần Tinh, cô lại bước mấy bước vào sân, quay mặt đi, “Mặc áo vào đi, không ra thể thống gì hết.”
Lương Mộ tức quá đi mất.
Đúng lúc ông Mã bên kia tường gọi anh: “Lương Mộ!”
Lương Mộ vội vàng mặc lại áo sơ mi, vừa đi ra cửa tiệm sách vừa cài cúc, Trương Thần Tinh theo sau anh mở khóa, lại là một tiếng “cạch”, khiến lòng Lương Mộ rối bời.
“Em vừa sờ chỗ nào vậy?” Lương Mộ nói: “Tôi thật không ngờ…”
“Có nhiều chuyện anh không ngờ lắm.”
“Em phải chịu trách nhiệm với tôi.” Lương Mộ nói: “Không thể sờ rồi thôi.”
“Im.”
Trương Thần Tinh đẩy cửa, cũng tiện thể đẩy Lương Mộ ra, nghĩ đến bệnh tình của bà Mã, liền theo sau anh.
Ánh mắt rơi trên tấm lưng thẳng tắp của Lương Mộ, cười thầm.
Phòng ông Mã đầy nước, có một cái thau úp ngược trên sàn. Ông Mã đang dùng chổi quét nước. Ông tuổi cao không thể cúi người, quét mãi mà không thấy tốt hơn. Bất đắc dĩ mới phải nhờ Lương Mộ giúp.
Bà Mã cúi đầu ngồi một bên, như một đứa trẻ làm sai.
“Không sao không sao.” Ông Mã an ủi bà: “Chỉ là đổ nước thôi. Múc quá đầy, tôi cũng không cầm nổi. Tôi thấy bà vừa rồi tay run hết sức.”
Trương Thần Tinh không nói gì, đi ra ngoài tìm cây lau nhà, cùng Lương Mộ lau nước.
“Sau này để tôi giúp bà đổ nước rửa chân.” Ông Mã nói: “Tôi thay khớp gối rồi, giờ có thể khom để lấy nước.”
Bà Mã ngẩng đầu nhìn ông, lại nhìn Trương Thần Tinh, cuối cùng vẫn cúi đầu.
Bà buồn, Trương Thần Tinh biết.
Những ngày này bà Mã ăn không ngon, ngủ không yên, cứ hỏi Trương Thần Tinh: “Bệnh này về sau sẽ thế nào?”
Trương Thần Tinh không thể lừa bà. Bà không ngốc, thuốc bác sĩ kê rõ ràng và đúng bệnh, bà tự xem được. Chỉ có thể an ủi bà: “Kiểm soát tốt thì bệnh sẽ phát triển chậm. Có khi mười mấy hai mươi năm sau mới phát bệnh cũng không chừng.”
Bà Mã không tin, nhưng cũng không hỏi nữa. Chỉ là thỉnh thoảng nhìn ông Mã sẽ buồn, nghĩ rằng rốt cuộc cũng khó tránh khỏi bệnh tật.
Sự yên tĩnh quá mức trong nhà khiến Lương Mộ nhận ra có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không hỏi. Hiếm khi chỉ đứng ở cửa nhìn Trương Thần Tinh mở khóa tiệm sách, vào nhà, lại nghe thấy tiếng mở cửa trong sân, rồi mới quay về phòng mình. Anh không đóng cửa, cũng không dám rời đi, sợ ông bà xảy ra chuyện gì.
Trình Dư Thu, với tính cách lạc quan, từng thảo luận về tuổi già với Lương Mộ. Lúc đó, bà vỗ vai Lương Mộ và nói: “Rốt cuộc thì con cũng có công dụng. Mẹ nghe nói ở viện dưỡng lão, những người già có con cái luôn được xem trọng hơn!”
Đó đều là lời nói đùa, nhưng khi thấy ông bà Mã như vậy, Lương Mộ chợt nhận ra: Con người, điều không mong đợi nhất chính là tuổi già.
“Có việc gì thì gọi tôi.” Trương Thần Tinh nhắn tin cho Lương Mộ, tiện thể nói thêm: “Vất vả rồi.”
“Bà Mã trông không ổn.”
“Bà Mã bị bệnh, ông Mã không biết.”
Trương Thần Tinh gửi ảnh báo cáo cho Lương Mộ xem.
“Trước tiên điều trị một thời gian, bác sĩ nói có thể sẽ có tiến triển, cũng có thể kiểm soát được.”
“Con cái ông bà đâu?”
“Chú Nam Phong đang tìm cách.”
Sắp xếp cho hai ông bà không phải là chuyện nhỏ, không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Lương Mộ ngồi dậy nghe động tĩnh bên ngoài, cho đến khi đèn trong phòng ông bà Mã tắt và mọi thứ yên tĩnh trở lại, anh mới nằm xuống.
Sự cố bất ngờ nặng nề này đã làm tan biến những mộng mơ, Lương Mộ biết Trương Thần Tinh chắc chắn không vui, anh cũng không thể trêu đùa được nữa.
Đến khi gặp lại vào ngày hôm sau, ký ức trên đôi môi thức tỉnh, khi nhìn Trương Thần Tinh, anh không tự chủ được nhìn vào đôi môi mỏng của cô.
Bầu không khí giữa hai người không ổn, bị người khác hiểu nhầm là “có áp lực.” Lạc Lạc nhỏ giọng nói với Tiêu Tử Bằng: “Hôm qua đạo diễn Lương đến studio tâm trạng rất tốt. Sao bây giờ trông không ổn lắm?”
Tiêu Tử Bằng nhìn anh, rồi nhìn Trương Thần Tinh, cũng cảm thấy hai người không ổn.
Hôm nay họ phải giúp Trương Thần Tinh quay một câu chuyện “tìm người,” vì ở Cổ Thành nên Lương Mộ nói muốn đi xem.
Anh luôn cảm thấy công việc này không thể làm qua loa, phải trau chuốt, nội dung không đúng thì dù có đưa ra cũng không có hiệu quả. Anh không muốn làm chuyện vô ích.
Lúc này hai người không ai thèm để ý đến ai, thật kỳ lạ.
Tiêu Tử Bằng lén hỏi Trương Thần Tinh: “Hai người cãi nhau à? Sao kỳ lạ vậy?”
“Tôi đã thử, anh ấy ổn.”
“Cái gì?” Tiêu Tử Bằng tưởng mình nghe nhầm, tưởng chỉ đùa, nhưng không ngờ Trương Thần Tinh lại có gan như vậy. Cũng không nghĩ cô đã làm mà còn dám nói ra, nên lại hỏi: “Cô thật sự thử rồi?”
Trương Thần Tinh đứng lại, nhìn Tiêu Tử Bằng như muốn nói: Anh dùng ánh mắt đó nhìn ai vậy? Ai lại đi khoe khoang chuyện vớ vẩn này với anh. Cái nhìn này khiến Tiêu Tử Bằng cảm thấy hơi rén.
“Thật sự thử rồi, ổn.”
“Sau này đừng đùa với cơ thể người khác nữa.” Trương Thần Tinh nghiêm túc nói, tiện thể chỉ trích Tiêu Tử Bằng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");