Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 24: Ngày thứ 3057




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt của Lương Mộ rõ ràng cho thấy cô đã nói điều gì đó không ổn, nhưng lời của Trương Thần Tinh chỉ đơn giản là nghĩa đen mà thôi.

Đối diện một lúc, Trương Thần Tinh nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Lương Mộ xuất phát từ trí tưởng tượng của đàn ông. Kem tay, son dưỡng môi, kem dưỡng thể, trong ý thức của Lương Mộ đã biến thành những thứ kỳ quái.

“Dù sao thì tôi tặng cho em đó, em nhớ dùng.” Lương Mộ đứng lên định đi, mới nhớ ra thang ở bên ngoài tường, còn cửa tiệm sách thì khóa. Trong lúc bối rối, anh nói với Trương Thần Tinh: “Em giúp tôi mở cửa đi. Tôi ở đây lâu hơn thì em càng nguy hiểm đấy.”

“Anh không có chìa khóa dự phòng sao?” Trương Thần Tinh hỏi.

“Ồ đúng rồi.” Lương Mộ sờ túi, “Tôi không mang theo.”

Trương Thần Tinh không biết phải làm gì với Lương Mộ. Anh như biết rằng giở trò này có tác dụng, nên cứ thường xuyên làm vậy. Cô đi ra mở cửa cho anh, anh lại dựa vào cửa không chịu đi, hỏi cô: “Em có muốn ăn khuya không?”

“?”

“Nghe nói trong phố cổ có quán làm ốc xào ngon lắm, tôi muốn ăn thử.”

“Mùa thu ốc không ngon.”

“Ăn cho đỡ thèm thôi. Đi không?”

“Không đi.”

“Được thôi.”

Lương Mộ gật đầu rồi tự đi. Một lúc sau, anh lại trèo tường, giơ giơ túi đồ trong tay trước mặt Trương Thần Tinh, mua không ít. Anh tự nhảy xuống, đặt lên bàn nhỏ, rồi tìm ghế ngồi.

Mở hộp đồ ăn ra, mùi ốc xào dậy lên, còn có gà nấu rượu, đậu hũ thối chiên, và đậu nấu hồi hương.

“Anh không muốn sống nữa hay gì?” Trương Thần Tinh nhìn mấy hộp đồ ăn, mua từ quán cũ, không hề rẻ.

“Ăn cho đỡ thèm, coi như ăn Tết.” Lương Mộ đùa, rồi hỏi cô: “Trong lòng em có phải tôi nghèo đến mức không đủ ăn không?”

“Hơn tôi một chút, nhưng không nhiều.”

Lương Mộ nhướng mày, “Được thôi, hơn em một chút.” Anh tự rót cho mình ly rượu vàng, đeo bao tay dùng một lần để lấy thịt ốc.

“Không đeo bao tay ăn mới ngon.” Trương Thần Tinh nói, quả thật là vậy, nước sốt ốc dính lên đầu ngón tay, mút một cái, mới ngon nhất.

Lương Mộ có chút khó xử. Sự sạch sẽ của anh không cho phép anh ăn như vậy, nếu vậy thì thà không ăn nữa. Anh lờ đi lời của Trương Thần Tinh, không ép cô ăn, tự mình ăn.

“Ăn ốc uống rượu, cướp đến cũng không đi.” Trương Thần Tinh đọc một câu. Người dân phố cổ thích ăn ốc vào trước và sau Thanh Minh, có câu “Ốc Thanh Minh còn ngon hơn thịt ngỗng”. Khi còn nhỏ, vào trước và sau Thanh Minh, mẹ cô thường mua ốc về, làm món ốc xào nước tương, đôi khi còn nấu súp. Lúc đó, họ thường đặt một cái bàn nhỏ trong sân, ba cô ăn ốc uống rượu, thường đọc câu này.

“Đã có câu ngạn ngữ, vậy em ăn đi.” Lương Mộ đưa cho cô găng tay và tăm, ép cô ăn một con.

Đã lâu rồi Trương Thần Tinh không có cảm giác này, như thể không gian xưa sống lại. Hương vị và tiếng cười trong ký ức được gợi lên bởi món ốc xào.

Cô đẩy ly rượu về phía Lương Mộ, “Cho tôi chút rượu vàng.”

Lương Mộ rót cho cô một chút ít ỏi.

“Thêm nữa.” Trương Thần Tinh nói.

“Tôi sợ em không uống được rượu, lỡ uống say làm gì tôi, tôi biết kêu ai?”

Trương Thần Tinh tự cầm bình rượu nhỏ, rót đầy một ly, tự uống một ngụm.

Cô hầu như chưa từng uống rượu.

Hồi nhỏ hát trong dàn hợp xướng, rất kiêng kỵ hút thuốc uống rượu, vì sẽ làm hỏng giọng. Khi đó có nam sinh do tuổi dậy thì nổi loạn, dính vào thuốc lá và rượu, khi hát hợp xướng, thầy cô nghe ra ngay. Lương Mộ cũng vậy, trong những ngày ở dàn hợp xướng, anh tự yêu cầu cao, thời thanh xuân không dính vào thuốc lá và rượu, sau này cũng không bù lại. Rượu, chỉ nhấm nháp; thuốc lá, không hút một hơi.

Hai người không uống rượu ngồi cùng nhau cũng thú vị.

Cứ thế cụng ly uống một ngụm, không ai phát ra tiếng “szzz” khi ngon. Lương Mộ vì sĩ diện, còn làm bộ, gật đầu, “Rượu vàng ngon thật.”

Trương Thần Tinh thì mặt không biểu cảm. Nhưng vẫn rất cố chấp, cầm ly uống thêm ngụm nữa. Sau đó đặt ly xuống, học theo dáng ba mình, cầm một con ốc có vân, nhẹ nhàng lẩy thịt ốc ra, ăn. Chỉ là thịt ốc, nhưng cô lại ăn ra chút phong thái của văn nhân tài tử.

Lương Mộ nhìn ngẩn ngơ.

Trương Thần Tinh chìm trong sự mô phỏng, không để ý Lương Mộ. Trong đầu cô là tiếng cười vui của ngày cũ, một mình diễn lại một bữa tiệc ốc.

Suốt bữa ăn khuya này họ không nói gì nhiều, khi Trương Thần Tinh đứng dậy, cơn say lập tức dâng lên. Lương Mộ nhanh tay đỡ cô, hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng, bàn tay Lương Mộ nắm chặt cổ tay cô, suýt nữa làm điều không phải.

“Em uống nhiều rồi?” Lương Mộ hỏi Trương Thần Tinh.

“Tôi không uống nhiều.” Trương Thần Tinh đẩy anh ra, nhưng lại nắm lấy cổ áo anh kéo lại gần, hung dữ nói: “Anh đúng là tên khốn có ý đồ xấu.”

“……”

Bộ não của Lương Mộ hoạt động nhanh chóng, định giải thích rằng anh không có ý đồ xấu, cũng không phải là tên khốn. Nhưng còn chưa kịp nói ra, trái tim anh đã nổ tung.

Trương Thần Tinh trong cơn say nhẹ nhàng hôn anh một cái, đôi môi mỏng lạnh lẽo chạm vào khóe môi anh. Chưa kịp phản ứng gì, cô đã đẩy anh ra. Như một giấc mơ nhẹ nhàng.

Nhìn lại Trương Thần Tinh, cô đã lảo đảo vào phòng, nằm nghiêng trên giường nhắm mắt ngủ, như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Lương Mộ đứng nhìn cô một lúc lâu, cố gắng tìm ra sơ hở của cô, nhưng Trương Thần Tinh không có bất cứ sơ hở nào.

Cô đã ngủ mất rồi.

Người ngủ sau khi uống rượu, hơi thở nặng nề hơn trước, khuôn mặt hơi ửng đỏ, tóc rối tung trên gối, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. Trong cảnh tượng này, ai cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Trương Thần Tinh thật sự rất yên tâm về anh. Lương Mộ kéo mền đắp lên người cô một cách cẩu thả, rồi quay người bước nhanh ra ngoài, như chạy trốn.

Sáng hôm sau, khi Trương Thần Tinh tỉnh dậy thì thấy tiệm sách đã mở cửa, ông Mã ngồi đó đọc sách. Thấy cô, ông kéo kính lão xuống mũi, “Con uống rượu?”

“Dạ.”

“Uống nhiều rồi?”

“Lương Mộ nói hả ông?”

“Mặt con viết rõ đó thôi.”

“Dạ.”

Trương Thần Tinh đi soi gương, thấy mái tóc ngắn của mình rối bù, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt sưng phù, quả thật là dáng vẻ say rượu. Cô rửa mặt lần nữa, bôi kem dưỡng, cảm thấy sắc mặt vẫn kém, nên thoa thêm một lớp kem nền. Hũ kem nền này là Chu Mạt tặng cô, đã hai năm rồi, vẫn còn mới nguyên.

Nhìn xuống thấy hũ nhỏ phong cách cổ điển, là kem dưỡng tay Lương Mộ tặng cô. Nghĩ một lát, cô thoa một lớp lên tay, rồi mới ra ngoài.

Lương Mộ ngủ đến trưa mới tới, mang theo máy tính. Thấy Trương Thần Tinh quay mặt đi, anh cũng không nói gì với cô, kéo cái thang đi tìm tài liệu.

“Anh tìm gì vậy?” Trương Thần Tinh nghe thấy tiếng anh lục lọi sách, cuối cùng cũng hỏi.

“Lịch sử con ngõ.”

“Ở đây không có.” Trương Thần Tinh nói: “Tôi sẽ lấy cho anh.”

“Cảm ơn em.” Lương Mộ không nhìn Trương Thần Tinh, điều này làm cô thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Anh tránh tôi làm gì?”

“?”

“Anh làm việc gì xấu hả?” Trương Thần Tinh lại hỏi.

“Tôi?” Lương Mộ chỉ vào mình, nhớ lại nụ hôn mơ hồ của Trương Thần Tinh tối qua, rốt cuộc ai mới làm việc xấu? Anh tò mò không biết Trương Thần Tinh có thật sự quên không, liền chặn cô ở kệ sách phía sau, tránh ánh nhìn của ông Mã, nhỏ giọng trách: “Tối qua em sàm sỡ tôi.”

“Vớ vẩn.”

“……” Trương Thần Tinh đẩy anh ra, “Đừng chắn đường.” Cô đi vào phòng mình lấy sách.

Lịch sử con ngõ không phải là hàng hóa, không để bán, nếu có người mượn, cũng phải giữ gìn cẩn thận. Trương Thần Tinh nhìn Lương Mộ rửa tay, ngồi ngay ngắn trên bàn, mới mang một chồng sách từ kệ trong phòng ra.

Lương Mộ tưởng rằng “lịch sử con ngõ” chỉ là những ghi chép đơn giản về năm đặt tên, năm tu sửa, và những người nổi tiếng. Nhưng những cuốn sách trước mặt anh rõ ràng không phải vậy.

“Từ trên xuống dưới, từ xưa đến nay.” Trương Thần Tinh nói: “Cẩn thận khi lật.” Nói xong, cô lấy ly nước của Lương Mộ đi, sợ anh vô tình làm đổ.

Trương Thần Tinh quay lại bàn làm việc, tắt chuông điện thoại, kiểm tra đống sách mới nhận. Có một cô gái kéo hai va li sách đến bán, nhìn Trương Thần Tinh sắp xếp những cuốn sách lên bàn một cách ngay ngắn. Cô gái này sắp đi thành phố khác sống, đã dọn dẹp hết mọi thứ ở thành phố này, chỉ có những cuốn sách là cô ấy không nỡ rời xa. Lúc rời đi, cô ấy cứ ngoái đầu lại nhìn.

Trương Thần Tinh mở đại một cuốn, thấy bên trong cuốn “Ký sự côn trùng” có chép một bài thơ tình, ghi ngày tháng là năm 2006. Năm 2006, chắc là khi cô gái đang ở tuổi thiếu nữ mộng mơ, đọc một cuốn sách chẳng liên quan gì đến tình yêu mà lại nghĩ về chàng trai mình thích lúc đó.

Cho nên, cô ấy mới không nỡ rời xa.

Cho nên, khi rời đi, cô ấy cứ ngoái đầu lại.

Trương Thần Tinh nhìn một lúc lâu, cẩn thận đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn Lương Mộ, anh đang cau mày đọc cuốn lịch sử đầu tiên. Cuốn đó là do tổ tiên của Trương Thần Tinh viết cách đây bốn trăm năm, là sách chữ thảo, dùng chữ phồn thể. Sau nhiều lần tu sửa, cuốn sách đã bị hư hỏng nặng, cuối cùng được ông cố của Trương Thần Tinh phục hồi.

Ông Mã gọi Trương Thần Tinh rồi chỉ chỉ vào Lương Mộ, sau đó rời đi.

“Khó đọc lắm hả?” Trương Thần Tinh hỏi anh.

“Ừ.”

Cô kéo một cái ghế ngồi cạnh anh, cầm cuốn sách lên đọc cho Lương Mộ nghe.

Lương Mộ đã nghe được một câu chuyện thật thú vị.

Câu chuyện về một con ngõ trải qua hơn một ngàn bốn trăm năm và những người sống trong con ngõ đó. Anh như thấy từng con người nhỏ bé nhưng sống động đứng trong dòng chảy lịch sử.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

“Anh muốn đọc hết sao?” Trương Thần Tinh đọc được mười mấy trang, dừng lại hỏi Lương Mộ.

“Đọc hết.” Lương Mộ chỉ vào những cuốn sách, “Tất cả đều là chữ thảo phồn thể sao?”

“Đúng vậy.”

Lương Mộ che giấu niềm vui, làm bộ mặt khó xử, “Vậy thì em phải vất vả rồi.”

“Trả tiền.”

“Hả?”

“Tiền đọc sách cho anh.”

“Được thôi.”

Tiền bạc gì chứ, Trương Thần Tinh cứng đầu ngồi bên cạnh đọc sách cho anh, trải nghiệm này có giá bao nhiêu cũng đáng.

“Mỗi cuốn năm trăm nhé?” Lương Mộ cố ý ra giá cao, ai ngờ Trương Thần Tinh nói: “Không cần, một trăm thôi.” Cô rất rành mạch rõ ràng, không chặt chém.

“Chốt kèo.” Lương Mộ vỗ vai cô, “Uống ngụm nước đi, tiếp tục nào!”

Anh nghe cô đọc, nhìn Trương Thần Tinh, bỗng nhiên hiểu ra câu “Quân vương không lâm triều”. Lý tưởng gì chứ, cứ để lý tưởng sang một bên. Anh dựa sát vào bàn, đối diện với Trương Thần Tinh, nhìn cô không chớp mắt. Trong đầu đã dựng xong một bộ phim tình yêu, có vài cảnh không qua được kiểm duyệt.

Cảnh này quá kỳ lạ, đến nỗi khi Chu Mạt và Đường Quang Tắc bước vào đều sững sờ.

“Hai người đang làm gì vậy hả?” Chu Mạt chỉ vào Lương Mộ, “Anh ngồi gần Trương Thần Tinh làm gì vậy?”

Hai người quay lại thì thấy Chu Mạt và Đường Quang Tắc đứng sau cô ấy.

Đường Quang Tắc có gương mặt đào hoa của đàn ông miền Nam, mỉm cười gật đầu chào họ.

“Đây là Đường Quang Tắc, chồng sắp cưới của mình.” Chu Mạt chỉ vào Đường Quang Tắc, rồi ôm lấy cánh tay Trương Thần Tinh, “Anh đã gặp qua rồi, bạn thân duy nhất của tôi, Trương Thần Tinh. Còn đây là khách của tiệm sách, Lương Mộ.”

“Khách của tiệm sách?” Lương Mộ nhíu mày, nói với Chu Mạt: “Tôi đề nghị cô giới thiệu lại.”

“Không nhé.” Chu Mạt nghiêng đầu trêu tức anh.

“Chồng sắp cưới?” Trương Thần Tinh nhắc lại từ này, Chu Mạt gật đầu, “Đúng vậy, bọn mình đi công chứng trước hôn nhân, rồi sẽ đăng ký kết hôn.” Cô ấy không hề tô vẽ tình hình của mình và Đường Quang Tắc.

“Trước khi đăng ký kết hôn, muốn mời cậu ăn một bữa. Lương Mộ cũng đi cùng đi.”

Trương Thần Tinh có chút giận Chu Mạt.

“Mình không ăn.” Cô giận không giấu được cảm xúc, giận là giận. Cô giận Chu Mạt xử lý chuyện hôn nhân của mình quá hời hợt. Nhưng cô không biết cách thể hiện, chỉ có thể bày tỏ qua cách này.

Chu Mạt thấy Trương Thần Tinh giận, liền đuổi theo cô vào bên trong.

Chỉ còn Lương Mộ và Đường Quang Tắc nhìn nhau.

Lương Mộ là người yêu ghét rõ ràng, tình huống hiện tại là: Ai khiến Trương Thần Tinh giận, anh cũng sẽ ghét người đó. Chu Mạt đúng là đầu óc có vấn đề.

Đường Quang Tắc thì mặt dày, tự rót cho mình một ly nước, thoải mái lật sách, hai người không ai để ý đến ai.

Bên trong, Chu Mạt ngồi bên cạnh Trương Thần Tinh, chạm vào tay cô, Trương Thần Tinh không phản ứng.

“Trương Thần Tinh, có phải cậu nghĩ là mình đang đùa giỡn không?” Chu Mạt nhỏ giọng nói: “Nhưng bây giờ hôn nhân chẳng phải đều như vậy sao? Cậu xem bạn học cấp hai của chúng ta, trước khi cưới yêu đến chết đi sống lại, cưới xong rồi thì đánh nhau, ly hôn rồi thì không nhìn mặt nhau nữa?”

“Đó là người khác, không liên quan đến mình.” Trương Thần Tinh nói.

“Thôi đi, ngay cả người lạ cậu cũng quan tâm, chẳng phải cậu ở Thiểm Tây đã liều mạng sao? Mình biết cậu thương mình, nhưng mình là người trưởng thành rồi, dù sao hôn nhân cũng chỉ thế thôi, sao mình không chọn cách mà mình thấy ổn?”

Chu Mạt dựa đầu lên vai Trương Thần Tinh làm nũng.

“Đây là cách ổn sao?”

“Đúng. Không theo đuổi tình yêu, mình theo đuổi niềm vui.”

“Cậu thấy vui ở đâu?”

“Mình thấy thú vị mà.”

“Lần trước cậu thấy thú vị, người ta suýt mất mạng.” Trương Thần Tinh nói: “Bản thân cậu cũng chẳng khá hơn. Đến lúc lại đổ máu nữa sao?”

“Con người không ngã hai lần ở cùng một chỗ. Dù mình có ngã, chết cũng phải ở chỗ khác.”

Chu Mạt cũng là người cứng đầu, cửa hàng của Đường Quang Tắc có vẻ hấp dẫn, nhưng Trương Thần Tinh biết, chỉ là vì cô ấy thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, muốn tìm cái gì đó khó khăn hơn để làm.

Cô không biết phải làm sao để khuyên nhủ Chu Mạt, cũng thật sự không thích Đường Quang Tắc, “Mình không muốn ăn với anh ta.”

“Vậy thì không ăn.” Chu Mạt nói: “Tên khốn này không xứng đáng.”

Trương Thần Tinh nhìn Chu Mạt, cảm thấy có điều gì đó khác thường.

“Đừng bận tâm nữa.” Chu Mạt nói: “Không ăn nữa. Vậy cậu sẽ làm phù dâu cho mình chứ?”

“Làm phù dâu phải mặc váy sao?”

“Phải.”

“Mang giày cao gót?”

“Đúng vậy.”

“Mình không giỏi mấy khoản này lắm.”

Chu Mạt vòng tay qua eo Trương Thần Tinh, “Cậu giỏi mà, rất giỏi. Lúc nãy Lương Mộ nhìn cậu, trong đầu chắc đang chiếu phim tình cảm đấy!”

“Bậy bạ. Nói linh tinh.”

“Cậu không nhận ra sao?” Chu Mạt tặc lưỡi, “Ánh mắt đó dính như keo, dây dưa không dứt. Sao cậu không từ bỏ tình yêu đi, đơn giản lấy người tốt với mình. Cậu chắc chắn có thể nắm được Lương Mộ mà.”

“Không ai nắm ai.”

“Đúng đúng, một người nguyện đánh một người nguyện chịu.”

Chu Mạt cười lớn, “Hai người đó hả, sớm muộn gì cũng có chuyện!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.