Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 16: 3000 ngày




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mùa hè năm 2008.

Cổ Thành mưa liên tục mười ngày.

Rêu dưới chân tường xanh mướt chồng chất, Trương Thần Tinh nằm trên bậu cửa sổ tiệm sách nhìn mưa, con mèo già gối đầu lên tay cô ngủ say.

Mọi thứ yên tĩnh nhưng vô hồn.

Quầng mắt cô có màu xanh nhạt, người lâu ngày mất ngủ như bị rút hết xương, ngón tay chạm vào là ngã ngay. Giấy báo nhập học trên bàn vẫn chưa mở, tiệm sách sạch sẽ không một chút tì vết.

Trương Thần Tinh không biết phải làm gì cả, tương lai mờ mịt, cô không đủ khả năng hình dung hai chữ tương lai.

Chú Trương Lộ Thanh đội mưa đến, mang theo một quả dưa hấu, một chân giò hầm, và một hộp sườn chua ngọt từ Vô Tích về. Ông ấy gõ cửa sổ, thấy Trương Thần Tinh không phản ứng, liền nói chuyện qua cửa sổ.

“Trần Tinh, chú để đồ ở cửa. Những lời của thím con, con đừng để trong lòng. Nếu con muốn đi học, chú còn một chút tiền.” Trương Lộ Thanh nói rồi lấy ra một phong bì giấy kraft.

Trương Thần Tinh mở cửa sổ, nhìn Trương Lộ Thanh, “Chú, con không cần đâu. Để thím biết thì lại có chuyện. Hơn nữa…” Trương Thần Tinh muốn nói, hơn nữa con không biết đây có phải là cái bẫy của mọi người không.

Biến cố lớn khiến Trương Thần Tinh sợ hãi những sự tốt lành bất ngờ, luôn cảm thấy sau sự tốt đẹp đó là một con dao, không biết khi nào sẽ đâm vào mình.

“Trần Tinh, có phải con trách…”

“Con không trách gì cả. Chú đừng đến nữa. Đồ chú cũng mang về đi. Vài ngày nữa con sẽ đi thăm bà.”

“Bà con…”

Trương Lộ Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Thần Tinh đã đóng cửa sổ, ngăn cách với thế giới ẩm ướt ngoài kia.

Khi ba qua đời, cô lần đầu tiên nhận ra tình thân mỏng manh.

Khi mẹ bỏ đi, cô hoàn toàn hiểu rõ lòng người hiểm ác.

Trương Thần Tinh như một chú chim non mới sinh, cánh còn chưa đủ vững đã bị vứt vào thế giới bão táp mưa sa, bay không cao, trốn không thoát, chỉ biết cuộn mình chịu đựng.

Ngày qua ngày chịu đựng, không biết đến khi nào mới trời quang mây tạnh.

Trương Thần Tinh nhận được cuộc gọi từ cô Chu của đoàn hợp xướng, cô Chu hỏi cô: “Trần Tinh, đoàn có một buổi biểu diễn hợp xướng ở Thượng Hải với đoàn hợp xướng Bắc Kinh, em có muốn đi không?”

Lúc đó Trương Thần Tinh đã tự nhốt mình trong nhà sáu ngày. Sáu ngày này, cô chỉ ăn bốn bữa, người nhanh chóng gầy đi.

“Thầy Phương Hồng Niên dẫn đầu đoàn hợp xướng, toàn người con quen biết cả. Là buổi diễn chia tay của đoàn thiếu niên, đi cùng nhé?”

Trương Thần Tinh nghe ba chữ “Phương Hồng Niên”, chợt nhớ đến Lương Mộ. Thiếu niên Lương Mộ, với nụ cười rạng rỡ, nói về lý tưởng với vẻ mặt hớn hở, tự xưng là “người bạn phương xa” suốt đời của cô. Khoảnh khắc đó, ánh sáng như lóe lên. Đôi cánh của chú chim non run lên, bước đi một chút trong mưa gió, muốn gặp lại Lương Mộ, nhưng không dám hỏi anh có đến không.

Lời mời của cô Chu vô cùng chân thành, thấy Trương Thần Tinh im lặng nghĩ cô cần sự đồng ý của phụ huynh, nên hỏi: “Để cô hỏi mẹ em nhé?”

Nghe thấy chữ “mẹ”, Trương Thần Tinh chợt hoảng sợ, “Không cần, cô Chu, không cần đâu. Em đi.”

Em có thể tự quyết định rồi, mẹ em đã bỏ em rồi.

Cô đơn giản thu xếp vài bộ quần áo rồi lên xe buýt cùng đoàn hợp xướng Phồn Tinh đi Thượng Hải. Cuối tháng tám ở Thượng Hải cũng nóng bức như Cổ Thành, các thành viên của hai đoàn hợp xướng gặp nhau trước khách sạn, vui vẻ chạy lại cười đùa.

Khi Trương Thần Tinh xuống xe, đồng đội của Lương Mộ đẩy anh một cái, “Đi đi!” Những chàng trai phương Bắc reo hò, tiếng “đi đi” đầy khích lệ, không chút kiêng nể.

Lương Mộ bước đến trước mặt Trương Thần Tinh, vỗ vai cô, “Trương Thần Tinh, lại gặp rồi.”

Trương Thần Tinh có chút bối rối, ngẩng lên nhìn anh. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, muốn nói nhiều điều với anh, nhưng cuối cùng vẫn im lặng trước tiếng reo hò của mọi người.

“Đây là lần cuối cùng tôi hát trong đoàn hợp xướng.” Lương Mộ nghĩ Trương Thần Tinh bối rối vì sao anh ở đây, nên giải thích.

“Còn em? Thầy Phương nói nhóm của em cũng có vài người rời đoàn để đi học đại học.” Lương Mộ hỏi cô: “Em cũng không hát nữa sao?”

“Không hát nữa.”

Hơn một năm không gặp, Trương Thần Tinh trở nên ít nói. Khi đó Lương Mộ và mọi người đều nghĩ rằng bất cứ cô gái nào rồi cũng phải trải qua sự thay đổi ở tuổi dậy thì, cũng chỉ một hai năm là cùng.

“Tối nay chúng tôi định đi nghe nhạc ở Bến Thượng Hải, em có muốn đi cùng không?”

“Không đi.” Trương Thần Tinh từ chối Lương Mộ. Cô sợ ở nơi đông người sẽ khiến cô càng cảm thấy cô đơn nhỏ bé hơn. Cô kéo vali đi theo thầy hướng dẫn để xếp hàng làm thủ tục nhận phòng. Hai đoàn hợp xướng mỗi đoàn xếp một hàng, Lương Mộ đứng bên này nhìn Trương Thần Tinh qua đám người.

“Đừng nhìn lén nữa, trực tiếp lên đi!” Bạn bè không hài lòng với sự do dự của Lương Mộ, “Ít nhất cũng phải xin số điện thoại và địa chỉ nhà, chứ cứ nhờ đoàn chuyển thư, khi nào mới liên lạc trực tiếp được?”

Lúc đó Lương Mộ chưa quen với việc đùa giỡn, sau khi bị người khác nhìn thấu lòng, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng van xin: “Đừng đùa nữa mà!”

Đồng đội lại tìm thấy niềm vui, giọng nói lớn hơn: “Tối nay nhớ xin số điện thoại của Trương Thần Tinh đó!” Bạn bè đồng hành đều cười, các thành viên đoàn hợp xướng Phồn Tinh cũng quay đầu nhìn họ, trừ Trương Thần Tinh.

Lương Mộ mất mặt, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong, đứng đó khó chịu vô cùng.

Không biết ai là người đầu tiên phát hiện Lương Mộ thích Trương Thần Tinh, hoặc có lẽ tình cảm của anh quá mức rõ ràng. Mỗi lần hai đoàn viết thư liên lạc, Lương Mộ luôn đính kèm một bức thư riêng, nói là gửi cho Trương Thần Tinh.

Trong thư gửi Trương Thần Tinh, anh không bao giờ viết những lời quá đáng, chỉ chia sẻ những điều thấy và nghĩ hàng ngày, hoặc đính kèm một đĩa hát, một món đồ chơi, một ít đồ ăn. Sau khi thư được gửi đi, anh đến đoàn thường xuyên hơn, tìm thầy giáo hỏi có thư trả lời không.

Trong bức thư cuối cùng của năm đó, Lương Mộ hỏi Trương Thần Tinh liệu có thể để lại thông tin liên lạc cho anh, để anh có thể đến thành phố của cô du lịch, họ có thể cùng nhau dạo quanh Cổ Thành. Nhưng Trương Thần Tinh không trả lời thư.

Đến năm 2008, tính ra hai đoàn hợp xướng đã quen nhau tám năm.

Lương Mộ từ mười hai đến hai mươi tuổi, Trương Thần Tinh từ mười đến mười tám tuổi, “người bạn phương xa” đã đồng hành cùng họ suốt tuổi thanh xuân.

Ba ngàn ngày quen biết, là cách Lương Mộ ghi nhớ Trương Thần Tinh.

Trong trường đại học cũng có cô gái thích Lương Mộ.

Những cô gái học nghệ thuật thường xinh đẹp và cá tính, ở tuổi thanh xuân tươi đẹp, lúc đi ngang qua Lương Mộ luôn nở nụ cười chân thành. Lương Mộ thì lịch sự mà xa cách, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của họ.

Khi mọi người nói về đề tài tình yêu, trong đầu Lương Mộ liền hiện lên hình ảnh Trương Thần Tinh “phương xa”.

Hai mươi tuổi, sau khi biểu diễn xong, Lương Mộ đợi ở cửa, cuối cùng cũng chờ được Trương Thần Tinh chậm rãi bước ra.

“Trương Thần Tinh.” Anh gọi tên cô trước mắt bao người, chạy đến trước mặt cô, cuối cùng lấy hết can đảm, “Tối nay đi dạo Bến Thượng Hải với tôi nhé?”

“Ngày mai bọn thầy về rồi.” Thầy Phương Hồng Niên vừa đi ngang qua thấy Lương Mộ lúng túng, nói một câu như vậy. Thầy Phương tinh nghịch nháy mắt với Trương Thần Tinh, biểu hiện của một người lớn đầy quan tâm.

Trương Thần Tinh như bị đặt lên lửa, tất cả mọi người đều nhìn cô. Lúc đó, cô không còn hứng thú với bất cứ điều gì, chỉ muốn co mình lại trong lớp vỏ dưới những ánh mắt chăm chú này.

Vì vậy, cô chạy ra khỏi nhà hát.

Lương Mộ đuổi theo sau, nhìn thấy dây cột tóc của Trương Thần Tinh tuột ra khi cô chạy, mái tóc dài đen mượt tung bay trong màn đêm. Anh cúi người nhặt sợi dây cột tóc lên, nhanh chóng đuổi theo.

“Trương Thần Tinh!” Anh gọi tên cô, trên Bến Thượng Hải người đông đúc, có người dừng lại nhìn họ. Trương Thần Tinh quay đầu lại, bóng đêm rất tối, trong mắt cô lấp lánh ánh lệ. Nhưng rồi như ảo giác, ánh lệ đó biến mất.

Trương Thần Tinh bước đến trước mặt anh nói: “Đi dạo một chút nhé, trên Bến Thượng Hải, chỉ hai chúng ta, được không?”

Lương Mộ gật đầu, đi bên cạnh cô, lòng bàn tay nắm chặt sợi dây cột tóc của cô, có vài lần anh muốn trả lại nhưng nhìn thấy biểu cảm của Trương Thần Tinh lại thôi.

Anh chưa từng thấy Trương Thần Tinh như vậy, bao bọc trong lớp vỏ buồn bã, bước đi vội vã tránh xa người khác, như vừa trải qua một kiếp nạn.

Hai thiếu niên thiếu nữ mặc lễ phục trên Bến Thượng Hải trở thành một cảnh tượng đặc biệt. Họ đi bộ, thật sự chỉ đi bộ. Lương Mộ có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lặng lẽ đi bên cạnh Trương Thần Tinh, từ tháp Đông Phương Minh Châu đến khách sạn Bán Đảo.

Trương Thần Tinh im lặng suốt đoạn đường, bất chợt hỏi anh: “Nếu một ngày nào đó tôi chết, anh sẽ buồn chứ?”

“Tại sao lại phải chết?”

“Tôi chỉ nói đùa thôi.”

Ánh mắt Trương Thần Tinh sáng lấp lánh, như có một lớp sương mỏng. Lương Mộ không biết cô đã trải qua chuyện gì, nhưng anh biết cô không phải nói đùa.

“Em có thể dùng một thứ gì đó để thay cho mạng sống của mình.”

“Thứ gì?”

“Tóc chẳng hạn?”

“Được.”

Trương Thần Tinh lấy từ túi xách ra một chiếc kéo nhỏ, là chiếc kéo mà các cô gái trong đoàn hợp xướng dùng để cắt sợi chỉ trên lễ phục, gần như ai cũng mang theo một cái. Kéo rất cùn, Trương Thần Tinh phải dùng nhiều sức mới cắt được một lọn tóc. Lương Mộ cầm kéo của cô nói: “Tôi cũng sẽ cùng sống chết với em.”

“Đủ không?” Chàng trai hai mươi tuổi Lương Mộ cắt phăng một lọn tóc, nhìn cô gái mười tám tuổi Trương Thần Tinh, “Nếu em thấy không đủ, tôi có thể cạo trọc đầu, còn em thì cắt tóc ngang vai.”

“Không đủ.”

“Vậy đi thôi.”

Họ từ Bến Thượng Hải đi đến đường Hoài Hải Trung, cuối cùng tìm được một tiệm cắt tóc. Tiệm rất nhỏ, chủ tiệm ngậm điếu thuốc ngồi ở cửa, ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng trước mặt. Khi cúi xuống lấy chai bia bên cạnh, ông ấy thấy hai người đứng trước mặt. Trong đêm hè nóng bức ở Thượng Hải, chàng trai mặc vest, cô gái mặc lễ phục, chàng trai như sắp ra pháp trường, còn cô gái thì như muốn đi chết.

Cả đời tôi chưa từng thấy người nào kỳ lạ thế này. Chủ tiệm nghĩ.

Là chàng trai cạo đầu trước, chiếc tông đơ cũ đặt lên gáy chàng trai. Chủ tiệm sợ anh hối hận, “Cạo nhé? Cạo xong thì không đẹp trai nữa đâu.”

“Cạo.” Chàng trai vẻ mặt kiên định, nhìn cô gái qua gương, sau đó nhắm mắt lại.

Lương Mộ cảm nhận đầu mình mát lạnh, từng sợi từng sợi theo lọn tóc rơi xuống, tiếng tông đơ cùn phát ra đều đều bên tai. Khi mở mắt ra, nhìn thấy đầu mình trơn láng, Lương Mộ cười, qua gương hỏi Trương Thần Tinh: “Nhìn được không? Bây giờ em hối hận còn kịp đó.”

“Tôi không hối hận.” Trương Thần Tinh ngồi trước gương, nhìn mái tóc dài của mình như nhìn một gánh nặng.

“Cô gái muốn cắt kiểu gì?” Chủ tiệm hỏi.

“Tóc ngang vai.” Lương Mộ đo vai mình, “Cỡ này là được.”

“Cạo trọc.”

Trương Thần Tinh cuối cùng cũng lên tiếng, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Lương Mộ, “Cạo trọc, như anh ấy.”

Tay chủ tiệm run rẩy, mãi không dám cắt.

Trương Thần Tinh lấy kéo cắt phần mái trước trán, mái tóc xinh đẹp trở thành đống rối tung, giọng nhẹ mà kiên định: “Chú cạo đi.”

Lương Mộ chưa từng thấy Trương Thần Tinh như vậy, sự ngây thơ trong mắt cô đã biến mất, thay vào đó là từng lớp băng bao phủ lấy cô, khi lọn tóc đầu tiên rơi xuống, Lương Mộ quay mặt đi, như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, không thở nổi.

Đêm hôm đó trên Bến Thượng Hải, gió rất nóng, đến khuya, người dần dần tản đi, họ ngồi cạnh nhau, nhìn ánh đèn chiếu xuống mặt sông, một thế giới rực rỡ.

“Trương Thần Tinh… em có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”

“Nếu tôi không muốn nói, xin anh đừng bao giờ hỏi.” Trương Thần Tinh nhìn ra Bến Thượng Hải, đầu lạnh buốt, gió thổi qua khiến cô thấy rùng mình.

“Để tôi kể anh nghe một câu chuyện nhé?” Trương Thần Tinh nhẹ nhàng nói, kể cho Lương Mộ nghe về một chú chim non.

Dưới mái nhà cô có hai chú chim nhỏ làm tổ vào mùa xuân. Khi đó Trương Thần Tinh thường leo lên thang, lén nhìn tổ chim đó. Khi cô cùng ba mẹ từ nhà bà ngoại trở về, tổ chim đã có thêm mấy chú chim non.

Những chú chim non lông xù xù, thấy Trương Thần Tinh thì sợ hãi kêu lên.

Chim mẹ trở về, vỗ cánh quanh Trương Thần Tinh, hy vọng vị khách không mời mà đến này rời xa con của nó.

Một ngày nọ, Cổ Thành mưa như trút nước, chú chim non không biết sao lại rơi xuống đất, run rẩy trong mưa bão.

“Chim mẹ đâu?” Lương Mộ hỏi.

“Chim mẹ không biết đã đi đâu, cho đến khi mưa tạnh cũng không trở lại.”

“Chú chim non thì sao?”

“Được người tốt cứu. Nhưng cánh của nó đã bị gãy, không thể bay, chẳng bao lâu thì chết.”

Trương Thần Tinh đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói, thậm chí không cho Lương Mộ cơ hội nói chuyện. Cô kể về tuổi thơ của mình, về mùa mưa không dứt ở Cổ Thành, về những nơi mà cô đã cùng đoàn hợp xướng đi qua… Dường như cô muốn nói cho hết cả cuộc đời mình.

Và rồi sự im lặng đến một cách bất ngờ.

Trương Thần Tinh dừng lại, chăm chú nhìn ánh đèn phản chiếu trên sông Hoàng Phố.

Lương Mộ không biết hôm đó có phải là thời điểm tốt không, anh luôn cảm thấy nếu không nói ra một số điều, có lẽ anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Cuối cùng lúc phải nói lời tạm biệt, anh giữ lại góc váy của cô, khi ánh mắt họ giao nhau, tình cảm trong mắt Lương Mộ hiện rõ.

Là tình cảm dâng trào và chân thành, bắt đầu từ những năm tháng ngây thơ, kéo dài suốt tuổi thanh xuân, cuối cùng đến năm hai mươi tuổi này cũng được thổ lộ: “Em có thể cho tôi biết địa chỉ của em không? Tôi đã hỏi thầy Phương, cũng hỏi cô Chu của em. Nhưng họ đều không biết địa chỉ nhà em.”

“Tôi muốn viết thư cho em, viết thật nhiều thư; muốn khi nghỉ lễ đến thăm em; muốn cùng em đi xem phim.”

“Tại sao?” Trương Thần Tinh hỏi anh.

“Vì tôi thích em.” Lương Mộ cẩn thận chạm vào mu bàn tay của cô, rồi rụt tay lại, “Còn em? Tôi nghĩ chắc em cũng…”

Lương Mộ rất chân thành.

Nhưng lời tỏ tình lại quá vụng về.

Trương Thần Tinh cũng từng được các bạn nam khác tỏ tình, nhưng Lương Mộ không giống họ. Anh đã cùng cô cạo đầu, trong mắt anh lấp lánh ánh sao, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay cô lạnh như băng. Giống như chú chim non hoảng sợ trong tâm trí cô.

Trương Thần Tinh nhớ lại những lá thư anh viết cho cô về lý tưởng, về cuộc sống của anh, thỉnh thoảng có những nỗi lo lắng. Suốt tám năm, mỗi khi hai đoàn có thư từ, luôn có thư của anh. Cô cũng từng ôm lá thư của anh mà không ngủ được, cũng từng muốn cho anh địa chỉ của mình trước sinh nhật mười tám tuổi.

Đời người có những lúc thấy trái tim mình rung động, và những đau khổ hiện hữu cũng tại đêm nay mà phai nhạt. Bởi vì trước mặt cô lúc này đây, là chàng trai yêu thích ca hát.

Anh có một sức sống mãnh liệt, anh có sự dũng cảm tiến lên phía trước, ngọn lửa lý tưởng trên người anh đang cháy rực. Và trong đêm nay, anh không hỏi thêm một câu nào, nhưng chọn cùng cô “sống chết có nhau”.

Trương Thần Tinh cảm thấy mình như được chữa lành phần nào.

Sau một thời gian dài đau khổ tăm tối, trời đã ban cho cô một viên kẹo, cô không thể không muốn thử, thậm chí hy vọng từ đây có thể có một hũ mật.

Trương Thần Tinh bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn anh. Cô cảm thấy mình cạo trọc đầu chắc chắn rất xấu, nhưng chàng trai này vẫn đỏ mặt dưới ánh nhìn của cô. Khi cô kiễng chân, đôi môi lướt qua khóe môi anh, Lương Mộ lúng túng quay mặt đi.

Hơi thở cũng nghẹn lại.

Là hương vị của kẹo ngọt, Trương Thần Tinh nghĩ mà muốn khóc.

Trương Thần Tinh nắm chặt vạt áo anh, đầu trọc áp lên má anh, đôi môi khẽ run. Cô không biết nên nói gì, cô muốn nói là mình đồng ý, nhưng lại sợ hãi. Trời chỉ cho cô một viên kẹo này, hương vị ngọt ngào như thế cô không dám dùng nhiều, sợ rằng về sau sẽ chỉ toàn là đắng cay, mà cô đã nếm qua vị ngọt, suốt đời này chắc sẽ nhớ mãi không quên.

Rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng như đã thấy hết cả một đời.

“Trương Thần Tinh, em không cần trả lời ngay bây giờ, em có thể viết thư cho tôi, gửi đến nhà tôi.” Lương Mộ nhắc lại địa chỉ của mình, lại cảm thấy mình là một tên ngốc, địa chỉ dài như vậy, làm sao người ta nhớ được. Anh vuốt đầu trọc của mình, cười.

Lương Mộ cười, mắt hơi cong, nụ cười như ánh trăng sáng tỏa khắp thành phố.

“Sáng mai tôi phải đi rồi, tôi sẽ để lại địa chỉ ở quầy lễ tân, em đến lấy nhé.” Trái tim Lương Mộ đập thình thịch, anh rất muốn hôn Trương Thần Tinh, như cô vừa dũng cảm hôn anh. Nhưng anh lại nghĩ, gấp gì chứ! Không gấp!

“Em sẽ viết thư cho tôi chứ? Nói cho tôi địa chỉ của em và câu trả lời.”

“Sẽ.”

Lương Mộ mang đầy tình yêu rời khỏi Thượng Hải, mùa hè đó hiếm khi không ra ngoài quay phim, mỗi ngày đều đến xem hộp thư trước tòa nhà. Ngày qua ngày, như phát điên. Trình Dư Thu nhìn đứa con trai thay đổi tính nết rất thú vị, đôi khi trêu anh: “Không phải con gây chuyện phong tình ngoài kia, sợ mẹ và ba con biết đó chứ?”

Lương Mộ khinh thường, “Mẹ không tự tin vào việc giáo dục của mình sao?”

“Vậy con làm gì đó?”

“Con đang tập làm ông cụ quản lý thư tín đấy!”

Ban đầu, đầu trọc của Lương Mộ mọc ra một lớp lông măng, rồi dần dần mọc dày hơn. Mỗi khi nhìn vào gương, anh đều nhớ đến cảnh người thợ cắt tóc cạo đi lọn tóc đầu tiên trên đầu Trương Thần Tinh.

Một kỳ nghỉ trôi qua, thư của Trương Thần Tinh không đến.

Thư của Trương Thần Tinh mãi không đến.

Lương Mộ không tin điều đó, anh gọi điện đến đoàn hợp xướng Phồn Tinh, nhưng đoàn không có ghi địa chỉ của Trương Thần Tinh. Trước khi khai giảng, anh lặng lẽ rời nhà, đến Cổ Thành ở ba ngày. Ba ngày đó anh không làm gì cả, đi lang thang khắp nơi, hai chân như muốn gãy. Nhưng Cổ Thành nói nhỏ cũng không nhỏ, những con phố anh đi qua đều không có Trương Thần Tinh.

Lương Mộ cảm thấy tuổi thanh xuân của mình đã kết thúc.

Kết thúc bằng một trò lừa tình cảm.

Anh thậm chí không biết bao lần nghi ngờ Trương Thần Tinh là một kẻ lừa đảo cao cấp, trời ban cho cô kỹ năng lừa dối tình cảm của anh, làm anh nghi ngờ sâu sắc rằng mình là một tên ngốc, một tên siêu ngốc.

Lúc này đây Lương Mộ ngồi ở bên Tây Hồ, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Tiêu Tử Bằng ngồi xuống bên cạnh, đưa cho anh một lon bia, “Uống tiếp đi, uống trước, mai chắc phải uống một chầu lớn.”

“Cậu cứ nhìn điện thoại làm gì? Đợi ai gọi sao?”

Lương Mộ không nói gì.

Lương Mộ là một người rất bướng bỉnh, tình cảm năm đó đã phai nhạt theo thời gian, anh cũng không còn tin vào câu chuyện “một đời một kiếp một đôi người”. Anh chỉ cảm thấy Trương Thần Tinh nợ anh một câu trả lời thì phải trả cho anh một câu trả lời. Nếu không chuyện này cứ ám ảnh trong lòng, thỉnh thoảng nhớ lại, chính anh cũng tự mỉa mai mình.

Điện thoại sáng lên, Trương Thần Tinh giờ đây mạnh mẽ hơn khi mười tám tuổi, cô trả lời Lương Mộ: “Nghĩ xong rồi, không được.”

Chết tiệt.

Lương Mộ chửi thề trong lòng, ném điện thoại xuống ghế dài, kêu “cạch” một tiếng, làm Tiêu Tử Bằng giật mình. Anh ấy vừa mới uống ngụm bia đã phải phun ra, “Làm gì vậy hả? Chán sống rồi sao?”

Lồng ngực Lương Mộ phập phồng mãnh liệt, hít thở sâu mấy lần mới thở ra được cơn tức giận. Anh nhặt lại điện thoại, qua ánh sáng yếu ớt nhìn xem màn hình có bị vỡ không. Không vỡ, tiết kiệm được tiền.

“Cậu đúng là… ai chọc cậu vậy hả?” Tiêu Tử Bằng hỏi.

“Ai dám chọc tôi?”

“Không ai chọc cậu mà cậu ném điện thoại?” Tiêu Tử Bằng cười khà khà, “Trương Thần Tinh hả? Chỉ có cô ta mới có tính khí xấu. Hai người hợp nhau đó.”

“Cậu im đi.”

Lương Mộ lười cãi nhau với Tiêu Tử Bằng, cả hai đi quanh Tây Hồ đến nửa đêm mới về khách sạn. Lương Mộ không ngủ được, mở máy tính ra xem phim. Tiêu Tử Bằng cũng không ngủ, gọi điện thoại cho vợ mình.

Hai người họ nói chuyện tình cảm ướt át, chẳng để ý đến Lương Mộ.

Tiêu Tử Bằng thậm chí còn nói đùa với vợ: “Đạo diễn Lương hai mươi tám tuổi rồi, hai năm nữa là ba mươi. Em biết không, cậu ấy chưa từng yêu, cũng không biết cái ‘đồ nghề’ của mình có dùng được không nữa!”

“Ngẫu nhiên tìm một người? Không được đâu, đạo diễn Lương không phải loại người tuỳ tiện.”

Lương Mộ cầm gối ném vào Tiêu Tử Bằng, anh ấy đưa tay bắt được rồi nháy mắt, “Không sao, không mất mặt đâu. Giữ mình trong sạch thôi mà.”

Tiêu Tử Bằng đùa giỡn cũng có mức độ, trước mặt người ngoài chưa bao giờ nói những chuyện này. Trong mắt người ngoài, Lương Mộ là một đạo diễn tốt nghiệp từ trường danh tiếng, có studio làm việc riêng, làm phim tài liệu, trông rất hào nhoáng! Người như vậy không có lý do gì mà tình sử lại đơn giản.

Lương Mộ lười đáp lại, gấp laptop lại, chui vào mền. Điện thoại lại sáng lên, vẫn là Trương Thần Tinh, vẫn câu nói đó: “Nghĩ xong rồi, không được.”

Một lần không được, lại phải nói thêm lần nữa.

Lương Mộ tức quá, hỏi cô: “Em muốn tra tấn tôi hay gì? Ai thèm dính vào em mà lại gửi hai lần?”

“Lần đầu chưa gửi được.”

“Ai nói chưa gửi được!” Lương Mộ chụp màn hình lại, tiện thể nổi giận với cô: “Em cố ý thì có! Em là người không ra gì!”

Trương Thần Tinh cũng gửi lại một ảnh chụp màn hình, một dấu chấm than đỏ, thật sự không gửi đi được.

Sự im lặng đến đột ngột.

Lương Mộ cảm thấy mình thật đáng thương, đến cả mạng điện thoại cũng bắt nạt anh. Một lời từ chối trễ tám năm làm anh mất mặt, anh hất mền ra, ném điện thoại đi. Điện thoại rơi đúng vào chân Tiêu Tử Bằng đang nằm trên giường đối diện, anh ấy la lên một tiếng thảm thiết, Lương Mộ lại trùm kín mền, đi ngủ.

Sáng hôm sau mở mắt, Lương Mộ lại đầy lý tưởng, tự nhận mình sẽ thay đổi thế giới bằng những bộ phim của mình. Anh phá lệ mặc áo sơ mi đen, quần âu xám, giày da bóng loáng. Trông hệt như một kẻ đào hoa.

Trong cuộc họp, có người liên tục nhìn anh, Lưu Miểu nhỏ giọng giới thiệu: “Đó là tổng giám đốc của trang web, những bộ phim S+ của trang web trong những năm gần đây đều do cô ấy sản xuất.”

“Người kia là thư ký của Hiệp hội Điện ảnh, rất có tiếng nói với nhiều cơ quan.”

“Người đó là biên kịch nổi tiếng, bộ phim lớn gần đây là do cô ấy viết.”

Lương Mộ thỉnh thoảng ừ một tiếng, nhưng không chủ động giao tiếp. Anh không chủ động, tất nhiên anh Hồ cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Anh Hồ dẫn những người có tiếng đến trước mặt anh giới thiệu, dùng lời của anh Hồ thì: “Tôi phải đẩy cậu ra ngoài, nhìn cậu đi, nam nữ đều thích. Đừng hiểu lầm, tôi không bắt cậu làm giao dịch, ý tôi là cậu rất ưa nhìn, là tấm thẻ thông hành.”

“Thông hành gì? Cửa quyền sắc hả? Thôi thì anh cứ giết tôi đi!”

Mọi ánh mắt đều như máy quay, tìm góc độ để vào khung hình, khi đến Lương Mộ, phải nhìn lên nhìn xuống, thậm chí còn xì xào: Đạo diễn trẻ này vào nhầm nghề rồi hả?

Lương Mộ cau mày đứng đó, thậm chí không buồn ứng phó.

Tiêu Tử Bằng đứng bên xem trò vui, thỉnh thoảng đùa cợt với Lương Mộ: “Hay là cậu hy sinh chút? Không chừng năm sau thực hiện được lý tưởng đó.”

Lương Mộ lạnh lùng nhìn anh ấy, “Tôi sẽ nói với Tôn Ny rằng có cô gái gửi tin nhắn ám muội cho cậu.”

Tiêu Tử Bằng giơ tay ngăn, “Tôi không có trả lời! Tôi không có trả lời mà!”

“Nhưng cậu cũng không chặn. Thế là không được.”

Tiêu Tử Bằng sợ Tôn Ny nhất, lấy điện thoại ra xóa số cô gái đó, không quên giải thích: “Giao dịch công việc thôi, khách hàng đấy, cậu làm mất một đơn hàng rồi.”

Lương Mộ thấy anh ấy như vậy, cười cười.

Tổng giám đốc của trang web đứng cùng anh Hồ, thỉnh thoảng nhìn Lương Mộ. Sau khi cuộc họp kết thúc, anh Hồ tiết lộ: “Người ta nói đã xem phim của cậu, cảm thấy ngôn ngữ điện ảnh của cậu phù hợp với bộ phim mới của mình, muốn mời cậu làm đạo diễn quay phim cho bộ phim mới. Đi không?”

“Trả bao nhiêu?” Lương Mộ hỏi.

“Đây là chuyện kiếm danh tiếng, đừng nói chuyện tiền bạc.”

“Tôi cần danh tiếng làm gì?” Lương Mộ cố tình làm anh Hồ tức giận, thấy anh Hồ giơ tay chỉ vào mình, cuối cùng anh cười nói: “Gặp mặt nói chuyện sau.”

Chuyến công tác này gặp nhiều người, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.

Về đến Cổ Thành, việc đầu tiên anh làm là đỗ xe rồi đi đến tiệm sách, Tiêu Tử Bằng mang tâm trạng xem trò vui đi theo sau.

Trương Thần Tinh đã xuống núi, đang dọn dẹp tiệm sách không một bóng khách. Thấy Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng vào, cô nghiêng người tránh đi để họ tìm sách.

“Tôi không đọc sách.” Tiêu Tử Bằng dựa trên ghế, nhìn Lương Mộ với ánh mắt xem kịch, “Tôi xem trò vui.”

“Em giới thiệu một cuốn sách nào đó cho tôi đi.” Lương Mộ chặn cây chổi của Trương Thần Tinh lại, “Tôi không biết đọc gì cả.”

Trương Thần Tinh tiện tay rút một cuốn từ kệ đưa cho anh, Lương Mộ nhìn tên sách, cười.

“Người Xa Lạ” của Camus.

Chắc Trương Thần Tinh muốn chọc tức anh.

Lương Mộ cầm sách, đứng yên không nhúc nhích. Chổi của Trương Thần Tinh đụng vào chân anh, “Tránh ra.”

Lương Mộ không tránh. Buộc Trương Thần Tinh phải thẳng lưng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào anh, anh mới chịu tránh một chút.

Trương Thần Tinh nghiêng người, chen qua khoảng trống giữa anh và kệ sách, Tiêu Tử Bằng thấy mặt Lương Mộ hiếm khi đỏ lên, còn Trương Thần Tinh thì như không có chuyện gì tiếp tục dọn dẹp hành lang cuối cùng.

Tội gì chứ? Tiêu Tử Bằng cảm thấy không đáng cho Lương Mộ, nhiều người chờ để làm bạn với anh mà anh lại tìm đến đây chịu khổ.

Chổi của Trương Thần Tinh quét bụi, dưới ánh nắng chiều, bóng bụi nhảy múa, trên người cô có mùi sách nhè nhẹ, khác biệt với mọi loại nước hoa, mùi sách này mang lại một cảm giác rất yên bình.

Lương Mộ ngồi xuống đọc cuốn “Người Xa Lạ” đó, chưa đọc hết chuyện mẹ của Meursault, Trương Thần Tinh đã gõ bàn, “Xin lỗi, tôi phải đóng cửa rồi.”

Tiêu Tử Bằng chống cằm cười khẽ.

“Tôi mới đọc đoạn đầu.” Lương Mộ chỉ vào sách, “Em xem, tôi mới đọc đoạn đầu thôi.”

“Nhưng tôi phải đóng cửa.”

“Sao em đóng cửa sớm vậy? Em không có hẹn hò, không có tiệc tùng, không có giải trí, đóng cửa sớm làm gì? Để ngồi thiền chắc?”

Trương Thần Tinh chỉ ra ngoài, “Thời tiết đẹp, anh ngồi bên ngoài đọc đi, đọc xong để trên cửa sổ, quay về tôi sẽ cất.” Cô hiếm hoi hỏi ý kiến của Lương Mộ: “Được không?”

“Chủ tiệm à.” Tiêu Tử Bằng cuối cùng cũng lên tiếng: “Không phải cô cho rằng đạo diễn Lương đến đây chỉ để đọc sách chứ?”

“Vậy đến làm gì?” Trương Thần Tinh quay sang hỏi Tiêu Tử Bằng: “Để giải trí sao?”

“Là để xem…” Lương Mộ đá nhẹ Tiêu Tử Bằng dưới gầm bàn, hy vọng anh ấy đừng nói bậy. Tiêu Tử Bằng hừ một tiếng, chỉ vào Lương Mộ, “Cậu đá trúng chỗ bị điện thoại đập bầm tím rồi!”

Trương Thần Tinh đợi vài giây, thấy Lương Mộ không có ý định rời đi, cô quay người bước ra ngoài, để lại tiệm sách cho họ.

Cô thật sự có việc.

Sở Nguyên nhờ bạn mang quà sinh nhật đến cho Chu Mạt, nhưng hôm nay Chu Mạt bận nên nhờ Trương Thần Tinh đi lấy. Trương Thần Tinh không muốn để người khác phải chờ lâu, đạp xe đến điểm hẹn.

Hôm nay cô mặc chiếc áo thun mới mà lần trước cùng Chu Mạt mua, quần jean bạc màu, từ xe đạp nhảy xuống còn hơi thở dốc. Cô nhận quà, khi quay người đi có nghe thấy bạn của Sở Nguyên nói: “Người đến là cô nàng tóc ngắn trông ngầu đó.”

“Phải người cậu nói không?”

Trương Thần Tinh không nghe nữa, cô nhảy lên xe đạp quay về. Cô không quan tâm trong mắt Sở Nguyên mình thế nào, dù sao cũng không tệ hơn lúc anh ấy rời đi.

Tiêu Tử Bằng đã đi rồi, Lương Mộ ngồi dưới đèn đường ngoài cửa sổ đọc sách.

Một người cao lớn ngồi trên cái ghế nhỏ, đầu gối đặt cuốn sách, tư thế đó giống như người xưa đọc sách dưới ánh đèn dầu, vừa tội nghiệp, vừa có chút giá trị thưởng thức.

Lương Mộ nghe tiếng xe đạp cán trên đường đá xanh, quay đầu lại thì thấy Trương Thần Tinh. Cô cột một thùng giấy trên baga xe đạp, không biết bên trong đựng gì. Cô luôn bận rộn, đạp chiếc xe cũ từ nơi này đến nơi khác, không lúc nào rảnh rỗi.

“Ăn cơm chưa?” Lương Mộ hỏi cô, lại nhìn đồng hồ, “Về nhanh vậy, vẫn chưa ăn đâu hả?”

“Ừ.” Trương Thần Tinh chống xe, định lấy thùng đồ trên xe xuống, Lương Mộ định giúp nhưng bị cô đánh mạnh vào tay.

Hai người đều giật mình.

Trong không khí chỉ còn tiếng côn trùng kêu, sự im lặng khó chịu đến mức khó thở.

“Em sao vậy hả Trương Thần Tinh?” Lương Mộ hỏi cô.

“Còn anh thì bị sao vậy?” Trương Thần Tinh tựa xe vào cửa sổ nhìn Lương Mộ, “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

“Anh muốn câu trả lời, tôi đã cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”

“Anh nghĩ anh thích người ta thì người ta phải thích lại anh sao? Anh biết anh đang làm phiền cuộc sống của tôi không?”

Đã lâu lắm rồi Trương Thần Tinh không nói nhiều như vậy. Lương Mộ khiến cô bối rối, cô không hiểu tại sao Lương Mộ lại hết lần này đến lần khác tìm đến, cứ như thể tình cảm giữa họ vẫn còn. Cả hai đều biết, câu trả lời đó không quan trọng, vì lúc đó dù có yêu nhau thì sau này họ cũng sẽ chia tay.

Cô không dám nhìn thẳng vào Lương Mộ, ánh mắt chỉ dừng ở ngực anh. Nhưng ánh mắt sâu thẳm của Lương Mộ làm cô thấy hổ thẹn. Khi biết Lương Mộ đã đợi một câu trả lời suốt tám năm, cô không ngừng thấy hổ thẹn.

Cô cảm thấy mình cần xin lỗi Lương Mộ, vì anh vô tội. Trương Thần Tinh hít một hơi sâu, định nói thì bị Tiêu Tử Bằng cắt ngang.

“Hiểu lầm rồi đúng không?” Tiêu Tử Bằng mang theo hai lon bia bước tới, cười hì hì, “Chuyện có gì đâu mà?”

“Đạo diễn Lương ngại nói, vậy để tôi nói thay nhé! Không phải như cô nghĩ đâu, không phải thích hay không thích, đạo diễn Lương muốn quay phim cô, vì cô hợp với ống kính!”

“Không…” Lương Mộ định lên tiếng, nhưng Tiêu Tử Bằng lại cười cắt ngang, “Thấy không? Nghệ sĩ đều thế! Ngại nói thẳng. Phải vòng vo làm quen, nói về tình cảm.”

Trương Thần Tinh nhìn Lương Mộ, cuối cùng cũng hiểu lý do anh đến. Cảm giác này không dễ chịu, nhưng cũng không quá khó chấp nhận, dù sao phần lớn người đều vậy cả, vì lợi ích mà cúi mình, vì lợi ích mà lừa dối.

“Bây giờ tôi nói cho anh biết, trước đây tôi không thích anh, sau này cũng sẽ không cho anh quay phim tôi.” Trương Thần Tinh ôm lấy thùng giấy, “Thẻ hội viên làm rồi không trả lại, nhưng anh ngoại lệ, tôi trả lại cho anh.”

Tiêu Tử Bằng đúng là khiến người khác phát tức, cười cợt, “Vậy trả lại cho tôi luôn đi.”

“Được.”

Trương Thần Tinh vào trong, mở ngăn kéo lấy ra bốn tờ tiền một trăm, khi ra ngoài thì Lương Mộ đã đi xa. Tiêu Tử Bằng dựa vào tường giơ tay ta, “Nào, tiền.”

Trương Thần Tinh đập tiền vào tay Tiêu Tử Bằng, nghe anh ấy nói: “Cô gái à, phải nói câu đau hơn chứ.”

“Ví dụ như: Đạo diễn thất bại như anh, xứng đáng quay tôi sao?”

“Hoặc cô nói luôn: Anh làm như cao su dính người, không ai yêu anh hay gì?”

Trương Thần Tinh mím môi không nói gì, Tiêu Tử Bằng hừ một tiếng, “Ai mà dễ sống? Cô sống không tốt thì suốt ngày tỏ thái độ, người khác phải dỗ dành cô sao?”

“Cô bỏ đi, người ta trông tiệm giúp. Sợ tốn điện nên ngồi dưới đèn đường đọc sách.”

“Biết không hả?”

Tiêu Tử Bằng xả giận xong, xách bia cầm tiền đi ra ngoài. Đi được vài bước, anh ấy nhớ lại tính Lương Mộ, nếu biết anh ấy thật sự lấy số tiền này, chắc chắn anh sẽ tuyệt giao với anh ấy luôn. Anh ấy quay lại, ho khan một tiếng, gõ gõ cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé, tôi nói linh tinh thôi.”

Tiêu Tử Bằng đặt tiền lên bậu cửa sổ của nhà Trương Thần Tinh, tìm một viên đá đè lên. Qua cửa sổ, anh ấy nhìn Trương Thần Tinh.

Trương Thần Tinh dường như không bị ảnh hưởng bởi những lời vừa rồi, nhanh nhẹn tháo sách, thậm chí còn nghe điện thoại.

Tiêu Tử Bằng nghe thấy Trương Thần Tinh “Alo” một tiếng rồi không nói gì nữa, hình như đầu dây bên kia cũng không nói gì, cứ giằng co như vậy một lúc, rồi cúp máy.

Trương Thần Tinh nhìn điện thoại ngây người.

Tiêu Tử Bằng lại gõ cửa, kéo suy nghĩ của Trương Thần Tinh trở lại, nói: “Vừa rồi tôi nói linh tinh, cô đừng để bụng nhé.”

Trương Thần Tinh cúi đầu tiếp tục tháo sách, lại nghe Tiêu Tử Bằng nói: “Tôi thấy oan cho Lương Mộ. Không hiểu sao, có thời gian rảnh là cậu ấy lại chạy đến đây. Với tính cách của cậu ấy, đừng nói là bị đánh vào tay, chỉ cần ai lườm một cái, cậu ấy sẽ túm cổ áo người ta mà yêu cầu chỉnh đốn thái độ ngay.”

“Chỉ với cô là khác, như trở thành người khác vậy, bị đánh không đánh trả, bị chửi không chửi lại.”

“Tôi không chửi anh ta.” Trương Thần Tinh cuối cùng cũng dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Bằng, “Tôi không có chửi anh ta.”

“Được rồi, được rồi, cô không chửi, tôi sai rồi.” Tiêu Tử Bằng giơ tay đầu hàng, hôm nay nói chuyện với cô gái này thật khó khăn, anh ấy nói biết bao nhiêu lời, cô chỉ nói một câu. Hoàn toàn không nghe lọt gì cả!

“Anh cầm tiền về đi, đừng để Lương Mộ đến nữa.” Trương Thần Tinh nói: “Tôi sẽ không giúp anh ta thực hiện lý tưởng, cũng không muốn dây dưa nhiều với anh ta.”

“Tôi không có thời gian để đối phó với anh ta.”

Tiêu Tử Bằng quay đầu, nhìn thấy Lương Mộ đã quay trở lại, sắc mặt anh không tốt, thậm chí trong một khoảnh khắc, Tiêu Tử Bằng còn lo lắng anh sẽ xông vào cãi nhau với Trương Thần Tinh, từ đó chấm dứt tình nghĩa. Kết quả là Lương Mộ không nói gì đã đi mất.

Không có cơn giận dữ và cuộc cãi vã kịch liệt như dự đoán.

Nhưng bước chân anh lớn, tiếng bước chân nặng nề, rõ ràng là đang rất rất giận.

Lương Mộ dễ bắt nạt quá! Tiêu Tử Bằng đuổi theo, vỗ vai anh, “Nghe thấy chưa? Người ta thấy cậu phiền.”

“Sau này đừng đến nữa, hoặc có đến thì dẫn theo một cô gái xinh đẹp, để cô ta biết rằng cậu không thiếu phụ nữ.”

“Chúng ta không thể mãi để cô ta nắm mũi dẫn đi! Cậu cũng phải nắm mũi cô ta!” Tiêu Tử Bằng nói xong thở dài, “Mà thôi, người ta lại không thích cậu, cậu nắm mũi người ta không được đâu.”

“Hãy từ bỏ đi!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.