Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 9: Chiếc cà vạt độc nhất vô nhị




Harbour City, tại một cửa hàng thời trang nam cao cấp.

Tấm gương dài trong phòng thay đồ phản chiếu hình ảnh một người đàn ông đang cởi trần.

Cơ ngực hai múi, cơ bụng tám múi, không phải kiểu quá xôi thịt như huấn luyện viên thể hình mà là cơ thịt cân xứng với những đường cong tuyệt đẹp, cơ bắp vừa phải, cộng thêm đường mã giáp và nhân ngư khiến cho đường cong càng thêm gợi cảm.

Cảnh xuân hiện ra chỉ trong chốc lát, Quý Phàm Trạch nhanh chóng tháo áo sơ mi nam ra khỏi móc treo để mặc thử. Cổ áo 17 inch (~43cm), ngực 44 inch (~112cm – ngực to vật T_T), tay áo dài 36 inch (~91cm), áo sơ mi đen ôm sát cơ thể, so với người mẫu nam ngoại quốc trên poster quảng cáo không kém là bao.

Không có biện pháp, anh chính là móc treo quần áo trời sinh, mặc vào nhìn gầy, cởi ra lại có cơ bắp.

Tuy rằng Quý Phàm Trạch không thừa nhận bản thân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng cái tính hôm qua ném áo đi, hôm nay nhất định phải mua cái mới này… haha. Xác nhận quần áo vừa người, anh mở cửa phòng thay đồ, trên tay lại chậm chạp bấm vào dãy số không có người nghe kia.

Trong điện thoại vẫn là tiếng nhạc chờ Little Apple* vui nhộn văng vẳng bên tai;

* Bài Little Apple của Chopsticks Brothers

Ngoài điện thoại, có tiếng người nói chuyện ở mặt tiền cửa hàng mơ hồ vang đến khu thử đồ.

“Loại cà vạt màu xám lượn sóng này là hàng mới về, bán rất chạy đấy ạ.” Nhân viên bán hàng tư vấn nhiệt tình.

“Màu xám quá trầm, đeo mùa hè không đẹp.” Vị khách nữ có vẻ không vừa lòng lắm.

“…”

Giọng nói của vị khách đó rất êm tai, cũng rất quen thuộc.

Ngoài Chung Ngả ra còn có thể là ai nữa.

Quý Phàm Trạch nghe thấy giọng cô thì sững lại, tay cầm điện thoại vô thức buông thõng xuống.

Gọi điện thoại mấy lần đều không nghe máy, nhưng lại vô tình gặp cô ở trung tâm thương mại của mình, Quý Phàm Trạch không tránh khỏi ngạc nhiên. Sau giây phút giật mình, anh đang muốn bước tới chào hỏi Chung Ngải, lại không ngờ…

Một bé trai nhảy tới bên người Chung Ngả, lắc lắc cánh tay cô: “Món quà thật đẹp, papa nhất định sẽ rất thích!”

Ánh mắt Chung Ngả nhu hòa, cô cúi người xuống: “Vậy con không muốn thưởng gì đó cho cô sao?”

Bé con rất phối hợp kiễng chân, “Chụt” một tiếng hôn lên má cô, sau đó ngọt ngào nói: “Tặng cho cô môi thơm của con, hì hì.”

“……”

Biểu cảm của Quý Phàm Trạch nhanh chóng thay đổi, trong lúc nhất thời kinh ngạc đứng sững ở khu thử đồ. Anh nhìn một lớn một nhỏ ở bên kia, trong mắt chỉ tràn ngập kinh ngạc.

Con gấu nhỏ này ở đâu chui ra vậy?

Chẳng trách Chung Ngả lại nói trung tâm thương mại nên có khu vui chơi cho trẻ em. Lại nói nhóc con kia cũng thật hạnh phúc, anh không khỏi nhìn thêm mấy lần…

Quý Phàm Trạch vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo trên môi.

Anh bất đắc dĩ mím môi, cùng là người khác phái mà đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy đấy.

Vì nụ hôn không mấy dễ chịu ngày hôm qua mà Quý Phàm Trạch ban đầu còn muốn nói xin lỗi cô, nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết nữa. Tâm trạng của cô dường như rất tốt, mang theo nhóc con đi dạo phố mua quà, căn bản là không để tâm tới nụ hôn kia. Ngược lại là anh lo lắng thay cô suốt cả ngày trời, nực cười.

Quý Phàm Trạch rốt cuộc không lộ diện, chờ Chung Ngả cùng Trầm Tiếu cười nói rời đi mới không nhanh không chậm đi ra khỏi khu thử đồ.

Nhân viên bán hàng chào anh với khuôn mặt tươi cười: “Tổng giám đốc Quý, bộ quần áo này có vừa không ạ?”

Quý Phàm Trạch lơ đãng gật đầu, phân phó cô ta: “Lấy cho tôi một cái cà vạt giống cái vị khách nữ kia vừa mua.”

Cô nhân viên choáng váng mất hai giây mới phản ứng lại, vội vàng lấy một cái cà vạt màu hồng dệt nổi hoa văn mũi tên từ trên kệ xuống, đưa tới cho Quý Phàm Trạch.

“Ngài chắc chắn muốn lấy cái này chứ ạ?” Cô ta sắp không tin được vào lỗ tai mình, Tổng giám đốc Quý bình thường không phải chỉ dùng đồ có ba màu trắng đen xám sao?

Quý Phàm Trạch nheo mắt xem xét chiếc cà vạt, “Ừm” một tiếng đầy vẻ ghét bỏ.

Trả tiền xong, anh sải bước ra khỏi cửa hàng. Lướt danh bạ điện thoại, anh tìm được một dãy số, nhanh chóng ấn nút gọi.

Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nữ ngọt ngào nhàn nhã cất lên: “Chao ôi, Tổng giám đốc Quý sao lại nhớ đến tôi vậy?”

Quý Phàm Trạch không bao giờ thích lả lướt với phụ nữ, lúc này lại càng không có tâm trạng. Anh bước vào thang máy chuyên dụng để lên văn phòng, vừa đi vừa hỏi: “Chung Ngả có con sao?”

Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức rơi vào im lặng.

Mạnh Tình nhất thời không thể tiêu hóa vấn đề này, ngơ ngẩn một lúc rồi cười châm biếm: “Haha, anh nói đùa gì vậy. Chị ta vẫn là gái trinh đó.”

… Gái trinh.

Quý Phàm Trạch giống như nghe phải từ không nên nghe, vành tai hơi đỏ lên.

Anh làm bộ hắng giọng: “Có một đứa bé trai tầm 5, 6 tuổi gì đó…”

Mạnh Tình và Chung Ngả biết nhau từ nhỏ, học chung từ tiểu học đến đại học. Mặc dù quan hệ giữa hai người không được tốt, nhưng những chuyện liên quan tới Chung Ngả thì không ai rõ hơn Mạnh Tình, hỏi thăm cô ta là chuẩn nhất.

“À, đứa bé đó là con một người bạn của chị ta.” Mạnh Tình không thoải mái đáp lại.

Chung Ngả chỉ dám ăn một bát lương bì 20 tệ, nhưng lại dám bỏ 1000 tệ ra mua cà vạt cho “một người bạn”. Chỉ sợ người bạn này…

Ánh mắt Quý Phàm Trạch sầm xuống, ngữ khí cũng lạnh hẳn: “Lần trước cô nói tôi không phải gu của cô ấy, vậy gu của cô ấy là như thế nào?”

Đơn giản dễ hiểu, không có chút vòng vo, lời anh nói như đâm vào tai Mạnh Tình.

Nếu như lúc điện thoại đổ chuông, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình khiến cho cô ta nảy sinh chút mong chờ, thì giờ phút này cô ta thật sự muốn quăng điện thoại đi.

Cô ta hiểu ra: “Anh gọi cho tôi vì muốn hỏi chuyện của Chung Ngả sao? Anh thật sự nghiêm túc với chị ta! Rốt cuộc anh thích chị ta ở điểm nào? Chị ta…” Trong lời nói của Mạnh Tình không giấu được vẻ ghen tuông.

“Người kia là ai?” Quý Phàm Trạch hỏi lại một lần nữa, giọng cũng trầm xuống, như thể sắp có sấm rền chớp giật.

Mạnh Tình vốn muốn giữ im lặng, nhưng cuối cùng lại không kìm được ác ý muốn khuấy vũng nước đục. Cô ta mở miệng nói ra cái tên kia, có phần vui sướng khi người khác gặp họa: “Là nhà sản xuất vàng của đài truyền hình – Trầm Bắc.”

“…”

Nhà sản xuất của đài truyền hình… Tìm bệnh nhân có chứng sợ giao tiếp xã hội cho chương trình… Chung Ngả quả thật rất để tâm tới người đàn ông kia.

Có đôi khi sự thật khiến người ta không thoải mái chút nào.

Đàn ông ai mà không sĩ diện hão, nhất là người cao ngạo như Quý Phàm Trạch lại càng coi trọng thể diện.

Lúc anh nhận ra rằng sở dĩ hôm qua Chung Ngả vui vẻ hẹn hò với anh chính là để giúp người đàn ông kia, anh chậm rãi mím môi, chỉ cảm thấy trong ngực quặn lên một nỗi căm hận.

***

Ngày ghi hình cũng chính là sinh nhật của Trầm Bắc.

Vì đề phòng trường hợp bệnh nhân mắc chứng sợ giao tiếp xã hội không kiểm soát được tâm trạng nên chương trình không phát sóng trực tiếp mà quay hình trước. Đúng bốn giờ chiều, Chung Ngả từ phòng khám đi tới đài truyền hình.

Trong phòng hóa trang, thợ trang điểm ở một bên đánh phấn cho cô, còn cô ở một bên nhắm mắt ôn lại kịch bản.

“Bác sĩ Chung, lông mày của chị thật đẹp, không cần phải đánh quá nhiều.” Cô thợ trang điểm A Mỹ là một cô gái hơn hai mươi tuổi mũm mĩm, làm việc ở đài truyền hình đã nhiều năm, mỗi lần Chung Ngả ghi hình đều do cô ấy hóa trang nên hai người dần trở nên thân thiết.

Chung Ngả ngước mắt nhìn cô ấy một cái trong gương, cười cười.

Cô chưa kịp thu lại ánh mắt thì trong gương bỗng có thêm một khuôn mặt nữa – đẹp trai tuấn tú, thần thái có chút sắc sảo.

“Giám chế Trầm giá lâm…” A Mỹ chào anh một câu, tinh nghịch nháy mắt: “Mỗi lần bác sĩ Chung trang điểm anh đều đến nhìn, cẩn thận lúc về nhà mắt lên lẹo đó.”

Trầm Bắc cuộn tập kịch bản trong tay lại thành ống giấy, bước tới gõ mạnh lên đầu cô ấy một cái: “Nói nhiều quá, có muốn bị xóa tên khỏi buổi liên hoan tối nay không hả?” Tuy Trầm Bắc có địa vị không thấp trong đài nhưng anh vẫn thân thiện với nhân viên, quan hệ với mọi người vô cùng tốt.

A Mỹ rụt đầu cười, chuyển đề tài: “Bác sĩ Chung, sau khi quay xong chúng tôi muốn đi ăn tiệc sinh nhật của giám chế Trầm, chị cũng đi chung nhé!”

Ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu trong gương, ánh mắt Chung Ngả và Trầm Bắc chạm vào nhau trong giây lát.

Nhưng bốn mắt nhìn nhau chỉ có một giây, cô nhanh chóng dời mắt đi: “Được”. Dù sao thì tối nay cô cũng không có hẹn.

“Phải rồi, anh tìm được người chịu ghi hình rồi sao?” Chung Ngả hỏi anh.

“Tìm được rồi.” Anh vẫn nhìn cô trong gương như trước, ánh mắt dịu dàng.

“Là ai vậy?” Chung Ngả hiện tại quan tâm tới chuyện này nhất, dù sao thì lát nữa cô sẽ cùng bệnh nhân trực tiếp trao đổi đó.

“Em không cần lo lắng, cùng lắm thì quay lại mấy lần là được.” Trầm Bắc động viên cô, “Trợ lý chương trình nói có một khán giả nhiệt tình đã thấy thông báo trên Weibo của nhà đài, rồi gọi điện đăng ký.”

“À.” Chung Ngả gật đầu.

A Mỹ đại công cáo thành, đi ra sau lưng Chung Ngả để nhìn mặt cô. Chiêm ngưỡng kiệt tác của mình trong gương, cô ấy giơ ngón cái sau đó vung vẩy đi nghỉ ngơi.

Phòng hóa trang an tĩnh lại, tư thế ngồi của Chung Ngả không thay đổi, cô duỗi duỗi người. Trầm Bắc đứng trước mặt cô, tựa vào bàn trang điểm, hai chân dài vắt chéo. Chung Ngả ngước lên, ánh mắt dừng ở cổ áo sơ mi của anh…

Hôm nay anh đeo chiếc cà vạt mà cô mua.

Áo sơ mi xám phối với cà vạt hồng, cùng với gương mặt ấm áp của anh, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Khi thấy ánh mắt cô dừng lại, Trầm Bắc mỉm cười, tay nâng chiếc cà vạt lên: “Cảm ơn quà sinh nhật của em, anh rất thích.”

Chung Ngả vội lắc đầu: “Đừng cảm ơn em, là Tiếu Tiếu tặng anh mà.”

Trầm Bắc vui vẻ kể cho cô nghe về chuyện xảy ra sáng nay.

Buổi sáng khi đồng hồ báo thức vừa vang lên, anh chưa kịp bước từ giường xuống thì đã thấy một cái đầu nhỏ lấp ló.

Hai tay Trầm Tiếu để trước ngực, nghiêm cẩn cầm một chiếc cà vạt: “Papa, sinh nhật vui vẻ! Đây là quà con cùng cô Baymax chọn đấy, có đẹp không ạ?”

Trầm Bắc đang ngái ngủ bỗng thấy nao nao.

Niềm vui bất ngờ giống như tia nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ phòng ngủ, khiến cho lòng anh ấm áp.

“Papa mau đeo thử đi ạ.” Trầm Tiếu leo chân nhỏ lên giường, cũng không quan tâm Trầm Bắc đang mặc đồ ngủ, liên tục tròng cà vạt quanh cổ anh.

……

Chung Ngả đối với trẻ con không có sức kháng cự, nghe thấy chuyện đó thì cảm thấy thật đáng yêu: “Anh đừng nghĩ rằng Tiếu Tiếu còn nhỏ, tâm tư nó rất tinh tế đấy, một lòng muốn làm cho anh vui vẻ.”

Vẻ ấm áp trên mặt Trầm Bắc càng đậm hơn: “Niềm vui này cũng có một phần công sức của em.”

Trên đời này có một món quà cũng giống như phụ nữ, đáng quý bởi vì là độc nhất vô nhị. Dù là người con gái trước mặt, hay là chiếc cà vạt trên cổ, đối với Trầm Bắc mà nói đều là đặc biệt nhất.

Cho dù bao nhiêu năm tháng có trôi qua thì điều đó cũng không thay đổi.

Đang nói chuyện phiếm thì họ nghe thấy hai tiếng gõ cửa tượng trưng “Cộc cộc”.

“Giám chế Trầm, người được phỏng vấn đã đến ạ.” Theo sau tiếng gõ cửa là giọng của trợ lý chương trình.

Trầm Bắc rời mắt khỏi gương mặt của Chung Ngả, vẫy tay nói: “Vào đi”.

Cửa phòng hóa trang không đóng, trợ lý dẫn một người đàn ông đi vào.

Chung Ngả vội đứng lên, quay đầu nhìn người mới tới.

Trong giây lát ánh mắt giao nhau…

Hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trở lại trên ghế.

Chung Ngả nhìn chằm chằm gương mặt của người kia, vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh ngạc, nhưng vị trợ lý đã mất kiên nhẫn nên vội giới thiệu mọi người với nhau: “Vị này là giám chế Trầm, vị này là bác sĩ Chung, còn đây là ngài Đỗ…”

Ánh mắt Quý Phàm Trạch tựa như mặt biển gợn sóng phản chiếu bầu trời sao lấp lánh, nhìn thoáng qua gương mặt Chung Ngả.

“Bác sĩ Chung, chúng ta lại gặp nhau.” Anh khẽ cong môi nói.

Chung Ngả phải dựa vào bàn hóa trang ở phía sau mới có thể đứng vững: “Vị khán giả nhiệt tình kia…” Ai đó nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra đi?!

Nhìn bộ dạng cô như bị mắc nghẹn bánh bao thiu, Quý Phàm Trạch bỗng thấy có chút thú vị. Anh lặng lẽ đi qua bắt tay Trầm Bắc, trên tay thoáng tăng thêm lực: “Giám chế Trầm, nghe danh đã lâu.”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà Chung Ngả cảm thấy cái câu “nghe danh đã lâu” của anh có chút châm chọc.

“Chào anh.” Trầm Bắc lịch sự cười, vừa rồi anh cũng nhận ra được ẩn ý trong lời Quý Phàm Trạch: “Thì ra anh và bác sĩ Chung có quen biết.”

“…” Hừ, không phải chỉ là quen biết đâu.

Nói chuyện xã giao mấy câu, ánh mắt Quý Phàm Trạch nhìn Trầm Bắc không khỏi có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Nhà sản xuất vàng cũng chỉ là vậy thôi, tuy rằng mặt mày sáng sủa, tuấn tú nho nhã, đáng tiếc cái cà vạt trên cổ anh ta rất chướng mắt, Quý Phàm Trạch miễn cưỡng cho đối phương 80 điểm, đương nhiên người tham chiếu chính là anh. (Ý là anh 100 điểm đấy)

Hai người đàn ông bắt đầu đánh giá nhau, Trầm Bắc không khỏi có cảm tình hơn với Quý Phàm Trạch. Vị bệnh nhân này không giống như trong tưởng tượng của anh, quần áo chỉnh tề, khí chất bất phàm, nhất là…

Trong mắt Trầm Bắc thoáng qua tia kinh ngạc.

Cũng trong nháy mắt, đồng tử Chung Ngả hơi co rút.

Cái cà vạt trên cổ Quý Phàm Trạch nhìn thật quen mắt.

Đúng vậy, cà vạt của anh và Trầm Bắc rõ ràng là giống nhau như đúc.

Sắc mặt Trầm Bắc cứng đờ, độc nhất vô nhị gì chứ…

Haizz, nói thêm nữa lại chỉ khiến anh đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.