Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 31: Gặp rắc rối




“Đêm nay chi nhánh nhà hàng gà của Vũ Hề khai trương, cậu dẫn Chung Ngải tới ăn thử đi.” Đỗ Tử Ngạn ngồi trên sô pha ở văn phòng Quý Phàm Trạch, hai chân bắt chéo, chậm rãi nói: “Không ngờ em gái tôi học tài chính mà vẫn có thể hô mưa gọi gió khi kinh doanh nhà hàng. Chỉ chưa đầy một năm, mà nó đã mở một nhà hàng mới ở nội thành rồi.”

Quý Phàm Trạch ngồi sau bàn làm việc, chưa ngẩng đầu lên đã nhàn nhạt trả lời: “Bây giờ Chung Ngải vẫn còn đang dự hội thảo ở Hồng Kông.”

Đỗ Tử Ngạn nhún vai, giọng nói đầy trêu chọc: “Vậy một mình cậu đến thôi. Hai người không thể cùng đi thì sẽ không có ai ngược đãi cẩu độc thân là tôi đây rồi.”

“Tôi cũng đi công tác, ba tiếng sau lên máy bay.” Quý Phàm Trạch nhìn đồng hồ, vội vàng đẩy nhanh tốc độ ký tài liệu.

“Đi công tác?” Đỗ Tử Ngạn vui vẻ nghiền ngẫm hai chữ này. Nhấp hai hớp cà phê đá, anh ta đùa: “Đừng nói là cậu cũng đi công tác ở Hồng Kông đấy nhé?”

Động tác ký tên của Quý Phàm Trạch dừng một chút, không biết bởi vì đối phương vô tình nói trúng tim đen, hay là nghĩ tới việc chỉ cần nhẫn nại thêm mấy tiếng nữa là có thể gặp lại bạn gái mình mà anh khẽ cong môi dưới, mỗi cái nhíu mày hay mỗi một nụ cười đều như gió xuân thổi qua, vừa dễ chịu lại vừa xán lạn.

Tuy họ là bạn từ thuở bé nhưng đây là lần đầu tiên Đỗ Tử Ngạn thấy Quý Phàm Trạch lộ ra biểu cảm phơi phới như thế, suýt thì phun hết cà phê trong miệng ra, ho sặc sụa: “Đm, hôm nay ông đây đã được mở mang kiến thức khi tận mắt chứng kiến Tổng giám đốc Quý mơ mộng! Đúng rồi, cậu không nói cho Chung Ngải là mình sẽ đến thăm cô ấy phải không?”

Quý Phàm Trạch thu lại nụ cười, lườm anh ta với vẻ sâu xa: “Đương nhiên là không rồi.”

“Chậc chậc, cậu được đấy, giờ cũng đã học được cách tạo niềm vui bất ngờ rồi! Liều mạng như tôi năm đó…” Ngoài miệng Đỗ Tử Ngạn thao thao bất tuyệt, trong lòng lại thổn thức không thôi, đúng là cẩu độc thân thì không thể thoát được vận mệnh bị ngược mà!

“…” Quý Phàm Trạch không rảnh đáp lời anh ta.

Bị ngược te tua xong, Đỗ Tử Ngạn thở ngắn than dài rồi đi. Quý Phàm Trạch gọi Mark vào, bảo anh ta chuẩn bị một lẵng hoa dưới danh nghĩa của anh và Chung Ngải, rồi gửi tới nhà hàng mới của Đỗ Vũ Hề.

Mark lập tức gật đầu như giã tỏi, nghĩ thầm boss Quý dùng chiêu phu xướng phụ tùy này thật xuất sắc, tặng sếp một like.

***

Tại đại học Hán ngữ ở Hong Kong.

Vào thời gian nghỉ trưa, ở nhà ăn trong trường, Chung Ngải chọn phần ăn cà ri gà, ngồi ở một góc nhà ăn chờ cơm.

Hội nghị lần này là một cuộc hội thảo có quy mô lớn mang tính quốc tế, có các nhóm chuyên gia tâm lý học ở thành phố B tham dự, Chung Ngải đại diện cho giáo sư Tiết. Nội dung hội nghị của buổi sáng rất phong phú, bản báo cáo của mấy vị khách quý quan trọng đã giúp cô được mở mang tầm mắt không ít. Nhất là giáo sư Aaron đến từ đại học Harvard nước Mỹ rất được kính trọng, đồng thời cũng là ngôi sao sáng trong giới tâm lý học, Chung Ngải còn may mắn nói với ông mấy câu. Nếu không nhờ Tiết Minh Lâm cho cô một cơ hội như vậy thì e là cả đời cô chỉ có thể nghe danh mà không gặp nổi nhân vật bậc thầy này mất.

Bài luận văn phát biểu của giáo sư Tiết được ban tổ chức sắp xếp vào lúc xế chiều. Nhân lúc đang chờ cơm, Chung Ngải mở laptop ra, dùng Powerpoint sửa sang lại bài diễn thuyết. Điều duy nhất cô có thể làm là đánh một trận thật đẹp, để không uổng công giáo sư Tiết đã chăm sóc cô.

“Ơ, cũng không phải là luận văn của mình, sao cô phải liều mạng như vậy chứ?” Một giọng nữ cố tình nói to vang lên từ trên đỉnh đầu Chung Ngải.

Ngón tay đang gõ bàn phím của cô hơi cứng đờ, cô “Ồ” một tiếng rồi ngẩng đầu, thình lình bắt gặp một khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

Người phụ nữ có dáng người cao gầy, mặc chiếc váy liền thân tinh tế, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa sáng màu, làm nổi bật lên cái cổ thon dài gợi cảm. Hai mắt chạm nhau trong chốc lát, rất nhanh Chung Ngải đã nhìn sang chỗ khác. Cô mím môi, vờ như chưa nghe thấy gì, cúi đầu tiếp tục chăm chút bản Powerpoint trước mắt.

Đối với những lời khiêu khích của người phụ nữ này, Chung Ngải không lấy làm lạ, nhưng cũng không dư hơi sức mà đáp lại.

Mạnh Tình bị ngó lơ nhưng vẫn không nhụt chí, dứt khoát đặt đĩa ăn trong tay lên bàn, ngồi xuống chỗ đối diện cô.

“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ không trơ mặt tới tham dự đâu. Ôi, nói thật nhé, nếu không phải luận văn của tôi đạt giải thì tôi lười chạy đến nơi này lắm…” Giọng điệu Mạnh Tình ung dung, lời nói lại như trong bông có kim.

Chung Ngải mím môi càng chặt.

Cô muốn phản bác, cổ họng lại như bị một dòng nước chua ngăn lại, làm cô sặc đến nóng ruột đau phổi, choáng váng đến mức một từ cũng không nói ra được – Bởi vì Mạnh Tình nói không sai.

Với thân phận của Chung Ngải, cô vẫn chưa đủ tư cách để tham gia hội nghị học thuật tâm lý học được, nhưng Mạnh Tình lại có thể thuận lợi gia nhập nhờ sự đề cử của bệnh viện tuyến đầu. Với lý lịch của Chung Ngải, cô không đủ tư cách để phát biểu nghiên cứu của mình ở hội thảo có quy mô lớn này, nhưng Mạnh Tình ỷ vào có thầy giỏi bồi dưỡng, mấy năm nay vẫn luôn sôi nổi hoạt động trong giới học thuật, ngày càng có nhiều thành tựu… Như hôm nay, Chung Ngải chỉ thay người ta tới tham dự, mà đối phương lại được mời tới.

Nếu nói, khi tốt nghiệp đại học, thành tích của Chung Ngải xuất sắc hơn hẳn Mạnh Tình, thì hiện tại lại là vật đổi sao dời. Ba năm, tuy không dài nhưng cũng không ngắn, lại đủ để đảo ngược sự chênh lệch giữa hai người.

Bây giờ, Chung Ngải không bằng cô ta.

Thua thì không thể buồn.

Điều đáng buồn chính là cô thua bởi người không bằng cô, đồng thời cũng là người cô ghét nhất.

“Mạnh Tình, cô nói đủ chưa?!”

Giọng Chung Ngải sau khi kìm nén bật ra rất lớn, ngay cả chính cô cũng tự hết hồn, như thể muốn trút hết những ấm ức đã tích tụ bao lâu nay bằng cách này vậy. Quát xong, cô bị mọi người nhìn chằm chằm với ánh mắt kinh ngạc, cô đứng lên, đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Trong vài bước ngắn ngủn, cô có thể cảm giác được mọi người xung quanh đều nhìn trộm mình, bàn tán xì xào về vẻ chật vật của cô.

Thấy vậy, Mạnh Tình nở nụ cười đầy mỉa mai, cô ta còn chưa nói đủ đâu. Sau khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng kia ở Hậu Hải vào mấy hôm trước thì dù có cho cô ta nói ba ngày ba đêm cũng không thể xoa dịu nỗi căm phẫn lẫn ghen ghét trong lòng.

Chung Ngải vốc nước lạnh để rửa mặt. Tuy thời tiết đang rất oi bức nhưng cô lại chợt rùng mình, cái lạnh đến tận xương này sắp khiến cô không thở nổi nữa rồi. Cô lau khô bọt nước trên mặt, ra sức tự nhủ với mình ở trong gương: Chung Ngải, mày không thể cúi đầu, không thì vương miện sẽ rơi mất; Chung Ngải, mày không thể rơi lệ, kẻ thù sẽ cười mày đấy; Chung Ngải, mày không thể yếu đuối, mẹ sẽ khổ sở.

Tạo cho bản thân tâm lý vững vàng, sẽ khiến người ta trở nên mạnh mẽ.

Chờ tâm trạng dần bình ổn lại, Chung Ngải trở về nhà ăn, cái bàn cô từng ngồi giờ đây đã trống không.

Không biết Mạnh Tình đã rời đi từ lúc nào.

Quầy đặt món liên tục gọi số bữa ăn của Chung Ngải, nhưng cô đã không còn khẩu vị. Sau khi cất máy tính trên bàn, cô xoay người rời khỏi nhà ăn.

Vào buổi chiều, bài diễn thuyết của cô được xếp đầu tiên.

“Cô Chung, xin hỏi cô có cần dùng thiết bị đa phương tiện không?” Trước khi hội nghị bắt đầu, nhân viên trong ban tổ chức trật tự tiến hành công tác chuẩn bị.

“Tôi có Powerpoint trong USB, phiền anh giúp tôi kết nối với máy chiếu.” Chung Ngải trả lời.

“Được.” Đối phương gật đầu.

Chung Ngải mở túi đựng máy tính ra để lấy USB, sau đó cặp mày đẹp của cô nhăn lại, dần xoắn lại thành bánh quẩy thừng*. Cô lục hết cả trong và ngoài túi nhưng vẫn không tìm được.

*Bánh Quẩy thừng hay còn gọi bánh vặn, bánh vặn thừng, bánh quai chèo, bánh quẩy đường là một món bánh ngọt phổ biến (Nguồn: Wikipedia).

“USB của tôi đâu mất rồi?!”

“…”

May mà cô đã copy một bản vào máy tính, Chung Ngải nhanh chóng mở máy tính ra. Lần này, trên mặt cô bỗng trở nên căng thẳng, đồng tử co lại: “Ôi chao? File đâu rồi? Rõ ràng tôi đã để nó trên màn hình nền rồi mà!”

“…”

Nhờ phúc của Mạnh Tình mà trong đầu Chung Ngải vốn đã hỗn độn như bị đổ bê tông, giờ lại cuống cuồng cả lên. Cô cắn chặt răng, chỉ nói đúng một câu: “Ngại quá, để tôi đến nhà ăn tìm lại lần nữa xem!” Nói xong, cô cất bước chạy ra khỏi hội trường.

Nhân viên nôn nóng gọi với theo cô: “Không kịp nữa đâu, còn mười lăm phút nữa là hội nghị bắt đầu rồi!”

Đại học được xây dựng dọc theo núi, nên khoảng cách từ hội trường đến nhà ăn không gần lắm, vả lại còn đều là đường núi. Trong sân trường có biết bao nhiêu tuyến đường xuyên qua xe buýt đưa đón thầy trò lên xuống núi, nhưng đối với Chung Ngải chưa quen với cuộc sống nơi đây mà nói thì cô đã đánh giá quá cao thời gian giữa các chuyến xe buýt và tuyến đường thích hợp với mình rồi. Cô ngồi một đoạn xe, lại chạy một đoạn đường núi, chờ đến khi cô vô cùng lo lắng chạy tới nhà ăn, thì đã qua mười phút.

Trên chân đã rộp lên, nhưng cô vẫn không màng đến, vội vàng hỏi lao công có ai nhặt được một cái USB không.

Tiếc thay, cô đã hỏi một vòng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Chung Ngải hoàn toàn luống cuống, cô cúi đầu đi ra nhà ăn, rồi ngồi phịch xuống trên thềm đá ngoài cửa.

Trông trời nhiều mây thế này, hình như sắp mưa rồi.

Mà mặt cô trông còn tối hơn bầu trời này.

Chung Ngải vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vắt óc nghĩ lại những gì xảy ra trong nhà ăn. Thời gian quay ngược, từng hình ảnh chậm chạp phát lại… Trong lúc lơ đãng hiện ra quá nhiều gợi ý, một suy đoán vô cùng điên cuồng từ ngực cô như muốn phá kén, không tài nào chối bỏ được.

… Mạnh Tình.

Là người phụ nữ đó đã lấy USB của cô, rồi xoá file của cô.

Chung Ngải vô thức cười khổ.

Tại sao cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi cô ta chứ?

Đối phương cố tình làm việc này để khiến cô mất mặt, mà Chung Ngải lại không có biện pháp nào giải quyết cả. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, ấn vào danh bạ tìm số của giáo sư Tiết, chuẩn bị gọi điện thoại để nhận lỗi với ông.

Đúng lúc cô định ấn xuống phím gọi thì giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, không vương chút tạp chất của một người đàn ông vang lên: “Em tìm cái này đúng không?”.

Vì Chung Ngải đang cụp mắt nên chỉ nhìn thấy đôi giày sạch sẽ và một đoạn ống quần phẳng phiu của đối phương. Khi dời mắt lên, cô lại nhìn thấy cánh tay gầy nhưng rắn chắc của đối phương lộ ra từ ống tay áo sơ mi, cùng với USB kẹp giữa hai đầu ngón tay.

Nhưng so với USB mất lại tìm được, điều càng làm cho cô kinh ngạc hơn chính là cách ăn mặc và giọng nói của người đàn ông này khiến Chung Ngải liên tưởng tới một người.

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, toàn bộ biểu cảm trên mặt cô cứng lại, não như bị chết máy. Khó khăn lắm cô mới lấy lại được giọng nói của mình: “Sao anh lại tới đây?”

“Bên đài phái anh tới phỏng vấn giáo sư Aaron.” Trầm Bắc khẽ nhếch môi, vẫn dùng nụ cười che đậy tất cả suy nghĩ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.