Chương 97
Lương San cứ nhìn chằm chằm Khúc Kim Tích, nhìn đến da đầu cô tê dại. Mặc dù biết cô biết có lẽ bà ấy thật sự là cô họ của cô, nhưng tiếng cô họ đó làm thế nào cô cũng không gọi ra được.
“Nhìn lại thì hai người chúng ta thật sự có chút giống nhau.” Lương San quay đầu lại hỏi giáo sư Lục, “Anh nói có phải không?”
Giáo sư Lục cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Ừ.”
“Chúng em đứng cùng nhau trông có giống mẹ con không?”
Giáo sư Lục: “Giống.”
Khúc Kim Tích phụt một tiếng, thiếu chút nữa thì sặc.
Lương San nắm lấy tay Khúc Kim Tích, nhẹ nhàng nói: “Có tấm ảnh nào của gia đình cháu không?”
Khúc Kim Tích suy nghĩ lại thật kỹ, có chút không chắc chắn đáp: “… Có lẽ là có, để cháu tìm thử.”
Cô lục lọi trong phòng của bà Khúc một lúc lâu, thực sự tìm ra một cuốn album, bên trong có một số bức ảnh của bà Khúc và ông Khúc khi còn trẻ.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lương San đã lấy ảnh của mẹ cô từ điện thoại di động ra so sánh với ảnh của bà Khúc, có thể thấy hai chị em trông rất giống nhau. Kết quả là, mặc dù Khúc Kim Tích và Lương San cách nhau cả một thế hệ nhưng khuôn mặt thực sự có mấy phần giống nhau.
Thời trẻ, bà ấy đã quá liều mạng trong giới giải trí. Sở dĩ bà ấy rút lui vào thời điểm nổi tiếng nhất lý do chủ yếu là về sức khỏe. Lương San lúc bấy giờ nổi tiếng toàn cầu, biết bao nhiêu doanh nhân giàu có thích bà ấy chứ.
Nhưng bà ấy lại lặng lẽ hẹn hò với giáo sư Lục, cuối cùng dưới sự khuyên giải của giáo sư Lục, bà ấy rút lui khỏi làng giải trí và điều dưỡng cơ thể.
Quyết định này khiến bao nhiêu người nắm cổ tay than thở.
Bởi vì lý do sức khoẻ, Lương San không thể thụ thai, vài năm trước Lương San đã từng nghĩ đến chuyện có con, nhưng giáo sư Lục không đồng ý, sức khỏe của bà ấy không tốt, nuôi một đứa trẻ lại chẳng dễ dàng, đã xác định không có con, bọn họ chỉ cần sống cuộc sống mà mình muốn là được rồi.
Ý nghĩ này của Lương San phai nhạt dần.
Mẹ của Lương San, Trang Uyển Cẩm, sau khi được một doanh nhân giàu có nhận nuôi đã đổi tên thành Chung Uyển rồi kết hôn với bố của Lương San.
Bất luận là nhà họ Chung hay là nhà họ Lương, nhân khẩu đều tương đối đơn giản, đến nỗi bên cạnh Lương San không có một đứa cháu nào.
Lần này vốn là vì mẹ mình mà đến thôn Đào Vân hẻo lánh này để tìm dì nhỏ chưa từng gặp mặt, nhưng mà tiếc là người dì nhỏ này đã qua đời cách đây vài năm trước.
Điều ngạc nhiên là đứa cháu của người dì nhỏ này lại là “người quen” đã từng nghe tên từ lâu.
Có nhiều sự trùng hợp như vậy cho nên ánh mắt của Lương San nhìn Khúc Kim Tích càng ngày càng yêu thương, thật là càng nhìn càng thấy thích.
“Được rồi, chuyện của trưởng bối nói xong rồi, nói chuyện của hai người các cậu đi.” Lương San quay sang Thẩm Thính, cười như không cười, “Thật ra sáng nay khi cậu đến thăm tôi, tôi đã nhìn thấy cái vali hồng trong tay cậu, biết chắc chắn rằng nó không phải là của cậu. Bây giờ xem ra, là của Kim Tích rồi, phải không?”
Thẩm Thính gật đầu.
“Hai đứa qua lại bao lâu rồi?” Đây mới là câu hỏi mà Lương San muốn biết nhất. Nếu như Khúc Kim Tích không liên quan gì đến bà ấy, bà ấy đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, nhưng tình huống bây giờ đã khác. Khúc Kim Tích là cháu họ của bà ấy, là một trưởng bối, có những tình huống bà ấy phải biết được rõ ràng.
“Chúng cháu …” Khúc Kim Tích định trả lời, Thẩm Thính cắt ngang lời cô, “Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
“Cái gì?!” Lương San, người đã từng trải qua mưa to gió lớn, cũng kinh ngạc trước tin tức này.
Sau khi bà ấy rút lui khỏi làng giải trí, những năm gần đây mặc dù không để ý đến tình hình trong ngành, nhưng không tránh khỏi việc quen biết rất nhiều bạn bè có liên quan đến làng giải trí, trong số đó có Ngũ Lập Thu, người đã dẫn dắt Thẩm Thính. Bà ấy nể mặt của Ngũ Lập Thu mà dạy dỗ Thẩm Thính rất nhiều, cũng coi như là một nửa cô giáo của Thẩm Thính.
Đương nhiên, những thành tích trong mấy năm nay của Thẩm Thính, bà ấy cũng có nghe qua, biết được anh nổi tiếng như thế nào.
Huống chi rất ít người trong làng giải trí biết được lai lịch thực sự của Thẩm Thính, bao gồm cả người quản lý hiện tại của anh, Chu Lị cũng không biết điều đó. Rất ít người thực sự biết rằng đứng đằng sau anh là nhà họ Thẩm.
Ngũ Lập Thu tình cờ biết được chuyện đó, chị ấy biết thì Lương San cũng biết.
Đương nhiên, bọn họ không quan tâm đến lai lịch của Thẩm Thính, có lai lịch hay không cũng không có liên hệ trực tiếp tới việc một người có nổi tiếng hay không.
Nhưng một người đàn ông ưu tú như Thẩm Thính, muốn anh kết hôn, đoán chừng không dễ dàng gì- ít nhất thì không dễ dàng vượt qua cửa ải của nhà họ Thẩm.
Kết quả???
Sau khi Lương San kinh ngạc, bà ấy đột nhiên bật cười: “Chẳng trách cậu muốn mời Lập Thu dẫn dắt cô ấy. Hai đứa nên nói cho Lập Thu biết tin này. Hẹn hò và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Dù giấu diếm có thể tránh được rất nhiều rắc rối nhưng tiết lộ với những người xung quanh một cách thích hợp chưa chắc đã là chuyện xấu. ”
“Cô nói đúng.” Ánh mắt của Thẩm Thính nhẹ nhàng lướt qua Khúc Kim Tích, nhàn nhạt nói “Tôi cũng muốn công khai nhưng cô ấy không muốn.”
Khúc Kim Tích: “…”
Mở mắt ra đã nói nhảm, anh muốn công khai khi nào chứ!
Tuy nhiên, cô cũng không dễ phản bác lại lời nói của Thẩm Thính trước mặt Lương San. Mặc dù Lương San là cô họ của cô nhưng nếu như thật sự muốn thảo luận về mối quan hệ, cô phải đứng về phía người giám hộ.
“Không công khai là đúng rồi.” Mặc dù Lương San đã giải nghệ nhưng bà ấy vẫn nắm rất rõ quy tắc trong ngành: “Cậu đang nổi tiếng, sự nổi tiếng của Kim Tích cũng không bằng cậu. Nếu như hấp tấp công bố thì người bị mắng nhất định là Kim Tích, hơn nữa bị mắng chỉ là thứ yếu, nếu như các cậu công khai mối quan hệ bây giờ, mọi bước đi của Kim Tích trong tương lai đều sẽ bị mọi người đàm tiếu, cho rằng cô ấy không dựa vào nỗ lực của bản thân mà là dựa vào cậu.”
Khúc Kim Tích cảm thấy đại lão không hổ danh là đại lão, tam quan quá chuẩn nên cô gật đầu tán thành.
――Hoàn toàn quên mất chuyện cô sẽ ly hôn với Thẩm Thính, cho nên căn bản không tồn tại tình huống công khai nào cả.
“Đợi Kim Tích đuổi kịp cậu và có được chỗ đứng vững chắc trong giới, tới lúc đó rồi công khai cũng không muộn.” Lương San lại hỏi, “Hai đứa đã kết hôn bao lâu rồi?”
Trong khi Khúc Kim Tích vẫn còn đang đào bới ký ức của mình, tính xem thời gian bao lâu thì Thẩm Thính đã trả lời: “Tháng Ba năm ngoái.”
Cô chỉ đành im lặng.
Lương San liếc nhìn Khúc Kim Tích, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: “Kim Tích, mộ của bà cháu ở đâu? Cháu dẫn cô đi thăm đi, để bà nội cháu nhận mặt.”
“Hai người các em đi thôi, đàn ông đừng đi nữa, hôm nay phải ở lại nơi này một đêm, các anh dọn dẹp nhà một chút đi.”
Giáo sư Lục không có ý kiến, Thẩm Thính cũng không dám có ý kiến.
Thế là, Khúc Kim Tích liền dẫn đường đến ngọn núi phía sau của ngôi nhà cũ.
“Đường trơn, chú ý một chút, cẩn thận té ngã.” Trước khi rời đi, giáo sư Lục cẩn thận nhắc nhở Lương San. Khúc Kim Tích liếc mắt nhìn, có lẽ đã hiểu được tại sao một đại lão như Lương San lại kết hôn với giáo sư bình thường này.
Giáo sư Lục này dường như chiều chuộng Lương San giống như con gái của mình vậy.
“Kim Tích.”
“Cô giáo Lương.”
Lương San có chút bất lực: “Không cần phải xa cách như vậy, con nên gọi tôi là cô.” Bà trực tiếp vứt bỏ từ ‘họ’ đó đi.
Bà dùng ánh mắt mong đợi nhìn Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích chỉ đành nói: “Cô.”
“Vậy mới đúng chứ.” Lương San mỉm cười càng tươi hơn, chủ động kéo tay Khúc Kim Tích. Tay của bà ấy mềm mại, lòng bàn tay ấm áp, Khúc Kim Tích liền ngoan ngoãn để bà ấy khoác tay.
“Cháu và Thẩm Thính thật sự đã kết hôn rồi sao?” Đi được một lúc, Lương San đột nhiên hỏi.
Khúc Kim Tích: “Vâng.”
Vẻ mặt dịu dàng của Lương San dần dần thay đổi, trong ánh mắt hiện lên vẻ suy tư, bà ấy là một người phụ nữ, trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén.
Sau khi biết được hai người đã kết hôn, Lương San từ những kinh ngạc ban đầu đã có chút bối rối.
Thẩm Thính và Khúc Kim Tích đứng cùng nhau quả thực xứng đôi vừa lứa, nhưng trên người bọn họ không cảm nhận được sự ngọt ngào và thấu hiểu ngầm thông qua cử chỉ giữa người yêu với nhau.
Ngược lại rất xa cách.
Nhưng nếu như nói không có tình cảm, bà nhận thấy, dường như mọi ánh mắt của Thẩm Thính đều tập trung vào Khúc Kim Tích, nhìn cảm xúc trong mắt cũng không thể nào là giả.
Lương San suy nghĩ một chút, đổi cách khéo léo hơn để hỏi: “Trước khi các cháu kết hôn, ai là người theo đuổi trước?”
Khúc Kim Tích: “…”
“Cô, cô cẩn thận dưới chân, đừng để giẫm phải sỏi.”
Kỹ xảo chuyển chủ đề này khiến trái tim của Lương San chùn xuống, nụ cười trên mặt biến mất: “Kim Tích, cháu nói cho cô biết, cháu và Thẩm Thính kết hôn, có phải là cậu ta dùng thủ đoạn bất chính để ép buộc không?”
Không phải cô gái nào cũng thích một người đàn ông có ngoại hình đẹp, giàu có, quyền lực và hoàn hảo về mọi mặt. Lương San là người từng trải, lúc đầu bà ấy cũng nổi tiếng một thời trong giới, nhưng không phải hoàng tử nào cũng thích mình theo đuổi mình.
Nhưng nếu không thích thì chính là không thích.
Thông qua phản ứng của Khúc Kim Tích, bà ấy cũng không phát hiện Khúc Kim Tích thích Thẩm Thính đến cỡ nào.
“Không, không.” Khúc Kim Tích vội vàng lắc đầu. Thật ra cô không muốn nói nhiều về chuyện kết hôn, nào ngờ cô họ này lại muốn truy hỏi đến cùng.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô dứt khoát đem chuyện giữa ông cụ Thẩm và bà cụ Khúc kể ra, cuối cùng nói: “Tình huống đại khái là như vậy. Thẩm Thính không có bất kỳ lỗi gì với cháu, là cháu đang lợi dụng anh ấy.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lương San nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó bà lập tức không vui: “Cái gì mà cháu lợi dụng chứ? Người lợi dụng là tên nhóc Thẩm Thính đó.”
Khúc Kim Tích mỉm cười, không nói gì.
Bất luận có nói như thế nào, cô quả thực đã lợi dụng anh. Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thính ngay từ đầu đã không bình đẳng.
Khúc Kim Tích âm thầm lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó đi.
Lương San nhìn ra được cô không muốn nói thêm nữa nên tạm thời đem những lời muốn nói giấu đi, chuyển đề tài sang chuyện công việc.
Sau một hồi trò chuyện, biết được bộ phim mới mà Khúc Kim Tích chuẩn bị đóng là của đạo diễn Minh Ngọc Sênh, bà ấy nhướng mày nói: “Cô biết anh ta, bộ phim đầu tiên mà anh ta làm đạo diễn, tất cả thiết bị còn là cô bỏ tiền ra mua cho anh ta đó.”
Trong lòng Khúc Kim Tích thầm nghĩ, có lẽ Lương San quen biết hết tất cả những ông lớn trong làng giải trí.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đã nhìn thấy Lương San lấy điện thoại di động ra bấm gọi: “Tiểu Minh, bây giờ anh có bận không?”
Khúc Kim Tích: “???”
Bởi vì đứng gần nên cô còn có thể nghe thấy được giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại của Lương San: “Cô Lương? Tôi suýt chút nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi, không ngờ thật sự lại là cô.”
Ấn tượng của Khúc Kim Tích về Minh Ngọc Sênh là một người nghiêm túc và cứng nhắc, mang khuôn mặt của một minh tinh nhưng lúc nào cũng nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp và đôi mắt rất sắc bén, điều này mang lại áp lực cực lớn.
Nhưng bây giờ……
Thông qua giọng nói, não của cô tràn ngập hình ảnh của Minh Ngọc Sênh, người được gọi là Tiểu Minh kia mỉm cười ngốc nghếch, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng lạ thường.
Mục đích cuộc gọi của Lương San không phải để thông báo cho Minh Ngọc Sênh về mối quan hệ của bà ấy với Khúc Kim Tích, từ đó để Minh Ngọc Sinh đối xử đặc biệt với Khúc Kim Tích hơn, mà là để tìm hiểu chi tiết về bộ phim “Trúc Sinh Vật Ngữ” của Minh Ngọc Sênh.
Cho đến nay, Khúc Kim Tích mới chỉ nhận được kịch bản của “Trúc sinh vật ngữ”, những tình huống liên quan đến bộ phim, ngay cả Ngũ Lập Thu cũng không biết, huống chi là cô.
Ví dụ, cho đến bây giờ, Khúc Kim Tích còn không biết ai là nam diễn viên chính.
Phía Minh Ngọc Sênh không nói gì cả.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lương San nghĩ đến mình vừa có thêm một cô cháu họ, lần đầu tiên gặp mặt cũng không có thứ gì tốt để tặng cho cô, nên giúp cô gọi điện thoại để tìm hiểu tình hình cụ thể của bộ phim sắp sửa khởi quay, cũng coi như là một món quà nhỏ dành cho Khúc Kim Tích.
Ít nhất trước tiên phải biết nam diễn viên chính trong bộ phim này là ai, để có thể tìm hiểu trước.
“Nam chính vẫn đang thảo luận.” Mặc dù Minh Ngọc Sênh rất thắc mắc tại sao Lương San lại gọi điện thoại cho ông ta và tìm hiểu về tình hình của bộ phim, nhưng dựa vào sự tôn trọng đối mình với Lương San, ông ta cũng không giấu diếm.
Ông ta tiết lộ: “Ban đầu định chọn Trình Cảnh nhưng mà phía Trình Cảnh xảy ra chút vấn đề, có lẽ không tham gia được. Cô Lương, cô có tiến cử người nào không?”
Thực ra, Minh Ngọc Sênh cũng đang đau đầu vì chuyện nam chính.
Lương San liếc nhìn Khúc Kim Tích, đột nhiên đưa ra đề nghị: “Tôi nghe nói Thẩm Thính gần đây không bận lắm, anh có thể tìm cậu ấy thử xem.”
Khúc Kim Tích: “???”
Cô trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống.
Chương 98
Sau khi kết thúc cuộc tảo mộ, Khúc Kim Tích chìm vào cuộc sống bận rộn chưa từng có.
Một là, cô sắp gia nhập đoàn phim “Trúc sinh vật ngữ”.
Hai là, “Mưu trang” đã được ấn định khởi chiếu vào ngày 1 tháng 1, vẫn còn thời gian nửa tháng nữa. Phòng vé trực tuyến đã bắt đầu mở bán, tất cả các phương tiện truyền thống cũng đã sẵn sàng.
Ba là, trò chơi mà cô làm đại diện “Truyền Kỳ Đan Tháp” sắp diễn tập.
Cảm ơn trời đất, may là trong khoảng thời gian bận rộn này, Khúc Kim Tích không biến thân, đến thời gian đi gặp bà dì Chung Uyển cũng không có.
――Sau khi bà dì biết được bà cụ Khúc đã qua đời, bà ấy rất đau lòng, nhưng mà nỗi buồn đó đã được bù đắp bởi Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích và bà dì gọi video nói chuyện với nhau, bà cụ chỉ có một cô con gái là Lương San mà Lương San lại không có con cái. Nhìn thấy Khúc Kim Tích, bà cụ liền coi cô như cháu ruột của mình. Mở miệng ra là Tiểu Khúc Nhi, nói rằng lúc đầu bà cụ đã rất muốn gọi bà cụ Khúc như vậy.
Đáng tiếc hai chị em xa cách mấy chục năm, cuối cùng không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khúc Kim Tích đành phải hứa hẹn sẽ đến thăm bà dì trong dịp năm mới.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lúc trước, khi cô không bận rộn thì nghĩ này nghĩ kia, sau khi thực sự bận rồi thì trong đầu chỉ tràn ngập công việc, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến những thứ khác.
“Mưu Trang” sắp được công chiếu. Từ Nam Nam với tư cách là nữ chính, đáng lẽ ra phải có mặt để tuyên truyền. Tuy nhiên, bởi vì khoảng thời gian trước cô ta đã gây ra nhiều chuyện ồn ào, bị mắng đến nỗi tất cả các quảng cáo đều mất hết. Trong khoảng thời gian này cô ta mai danh ẩn tích, chỉ chờ tận dụng cơ hội này để có thể xuất hiện tẩy trắng cho bản thân.
Tuy nhiên, nhà sản xuất đã tìm đến cô ta, bảo cô ta nếu có thể không lộ diện thì không cần phải lộ diện, nhằm hạn chế tối đa sự tồn tại của bản thân, để tránh vì những rắc rối mà cô ta đã gây ra trong khoảng thời gian trước đó ảnh hưởng đến thành tích của “Mưu Trang”.
Cho dù bản thân Từ Nam Nam cũng có bỏ vốn vào đoàn phim, nhưng phía sản xuất cũng phải xem xét tình huống tổng thể của “Mưu Trang”. Nếu như bộ phim vì Từ Nam Nam mà thua lỗ, vậy thì chính là hại nhiều hơn lợi.
Từ Nam Nam tức giận đến mức đi khắp nơi tìm kiếm mối quan hệ, phát hiện những người này như thể đã hẹn trước với nhau, đều từ chối gặp cô ta.
Phía “Mưu Trang” đã chính thức đưa ra thông báo rằng gần đây sức khỏe của Từ Nam Nam không được tốt cho lắm, không thể xuất hiện để tuyên truyền. Điều này đã chặn đứng hoàn toàn ý tưởng tiền trảm hậu tấu của Từ Nam Nam.
Không có nữ chính tham gia tuyên truyền, chỉ có thể để nữ 2 đứng ra, còn nam 2 Dụ Đồng đang quay phim ở thành phố M không có nhiều thời gian rảnh. Vì vậy có rất nhiều hoạt động tuyên truyền trực tuyến, người tham gia chỉ có Khúc Kim Tích và Thẩm Thính mà thôi.
Khi Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ở trong cùng một khung hình, khó tránh khỏi khiến người ta nhớ lại chuyện trước kia cô nhào lên người Thẩm Thính, bây giờ cô lại ký hợp đồng với công ty của anh, điều đó cho thấy anh không để ý đến chuyện trước kia.
Chính chủ còn không để ý thì người hâm mộ để ý cái gì chứ?
Thêm nữa, Ngũ Lập Thu đã yêu cầu đội quan hệ công chúng mua thuỷ quân mạng để kiểm soát hướng đi của dư luận -Trong “Mưu Trang”, cô và Thẩm Thính là quan hệ sư huynh sư muội, không có cảnh quay tình cảm, chỉ có tình thân.
Một làn sóng scandal của Từ Nam Nam lại thêm một làn sóng scandal khác của Khúc Kim Tích, việc ghép CP giữa cô với Thẩm Thính hay Dụ Đồng thì cũng đều thích hợp.
Trọng tâm đều hướng về CP Khúc Kim Tích và Dụ Đồng, hoàng đế và sủng phi, việc này có thể tránh chuyện Khúc Kim Tích dựa vào sự nổi tiếng của Thẩm Thính mà vẫn có thể khiến người ta chú ý tới—
Hả, Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, cặp sư huynh sư muội trong bộ phim này hình như CP cũng khá hợp nhỉ?
Chỉ cần có người chú ý thì sẽ từ từ nhận được quan tâm, có khi càng là CP ít chú ý thì càng có người muốn ủng hộ.
Bên này, tranh thủ “Mưu trang” công chiếu hot lên trước, đến khi “Trúc sinh vật ngữ” tuyên bố Khúc Kim Tích và Thẩm Thính cùng nhau đảm nhiệm vai nữ chính và nam chính không phải sẽ có thể quan minh chính đại ủng hộ cặp đôi này rồi sao?
Đợi đến khi bộ phim “Trúc sinh vật ngữ” đóng máy lên sóng, tới lúc bộ phim ở giai đoạn cao trào thì phơi bày mối quan hệ giữa hai người. Đối với người hâm mộ mà nói thì đó sẽ là một niềm vui vỡ òa – CP mà tôi ủng hộ đã thành thật rồi sao?
Ngũ Lập Thu làm việc từ trước đến nay đều nhìn xa trông rộng.
Sau khi tảo mộ trở về, Thẩm Thính đem chuyện bọn họ đã kết hôn từ lâu nói với Ngũ Lập Thu.
Ngũ Lập Thu sốc đến mức bữa tối cũng không ăn nổi, mọi nghi hoặc trong lòng đều đã được giải thích.
Cho nên, ngay từ bây giờ Ngũ Lập Thu đã bắt đầu chuẩn bị cho việc cả hai công khai.
…
Kết thúc một ngày làm việc, Khúc Kim Tích đang nghỉ ngơi trong xe, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong buổi tuyên truyền ngày hôm nay, nữ chính, nam chính và nam phụ đều không có mặt, chỉ có một mình Khúc Kim Tích. Cô thức dậy lúc 5 giờ sáng và bận rộn cho đến bây giờ, giữa chừng đến cơ hội nghỉ ngơi một chút cũng không có.
Bây giờ khó khăn lắm mới kết thúc, cô chỉ muốn nằm trải ra thành hình chữ đại và ngủ một giấc thật ngon lành.
Nhưng mà không được, cô không chỉ phải đọc kịch bản mà còn phải lên mạng luyện game. Khúc Kim Tích cầm kịch bản do Ngũ Lập Thu đưa tới, than thở một tiếng: “Chị Thu, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước.”
“Bây giờ đã sợ mệt rồi sao?”
Khúc Kim Tích dùng kịch bản che khuôn mặt của mình lại, lộ ra đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Em chỉ là hơi mệt một chút chút thôi.”
So với thời gian nhàn rỗi trước đây, cô đương nhiên càng thích sự bận rộn của bây giờ hơn.
Trở lại căn hộ, Thẩm Thính vẫn chưa quay về.
Cô bận, Thẩm Thính càng bận hơn cô.
Thẩm Thính phải bận tuyên truyền, bận việc công ty, bận xã giao, trong tay anh còn có hai kịch bản. Một cái là để đáp lại ân tri ngộ của đạo diễn Trần Minh Hà, anh đã đồng ý làm nhân vật khách mời trong “Tình cố nhân “. Cái còn lại là nam chính của “Trúc sinh vật ngữ”.
Đề nghị của Lương San dành cho Minh Ngọc Sênh đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của vị đại đạo diễn này.
Trình Cảnh được Minh Ngọc Sênh lựa chọn ban đầu là một diễn viên lâu năm, dựa vào kỹ năng diễn xuất vững chắc mà dần dần nổi tiếng, là nam chính được ông ta chọn ra trong ngàn vạn sự lựa chọn.
Đâu ngờ rằng công ty của Trình Cảnh thất đức, kiên quyết để cho một diễn viên có hậu thuẫn giành lấy vai diễn này của Trình Cảnh. Minh Ngọc Sênh dễ dàng chọc vào vậy sao?
Ông ta hoàn toàn không quan tâm đến người đó, chỉ cần Trình Cảnh. Nhưng mà Trình Cảnh đã bị công ty uy hiếp, trong lúc bất lực, chỉ đành rút lui khỏi vai diễn này.
Trong lòng Minh Ngọc Sênh cảm thấy chán ghét nhưng lại không thể làm gì được, hợp đồng giữa Trình Cảnh và công ty vẫn chưa hết hạn.
Ứng cử viên số một cho vị trí nam chính đã không còn, Minh Ngọc Sênh phải tìm nam chính mới, nhưng nhất thời cũng không chọn được người nào thích hợp.
Trước khi Lương San đưa ra đề nghị, ông ta hoàn toàn chưa từng nghĩ đến Thẩm Thính.
Ông ta và Thẩm Thính có quan hệ rất tốt, cho nên cũng biết rằng Thẩm Thính rất bận rộn và không có thời gian rảnh.
Nhưng Lương San lại nói rằng Thẩm Thính không bận. Lương San là người thế nào chứ, sao đột nhiên lại quan tâm đến bộ phim?
Một đạo diễn ưu tú cần phải có một đầu óc thông minh, Minh Ngọc Sênh đã cân nhắc kỹ lưỡng, đột nhiên nhận ra mối liên hệ trong đó.
Như mọi người đã biết, quản lý ban đầu của Lương San là Ngũ Lập Thu, bây giờ nghệ sĩ mới được Ngũ Lập Thu dẫn dắt lại là Khúc Kim Tích, Lương San biết đến “Trúc sinh vật ngữ” vậy thì chắc chắn cũng biết Khúc Kim Tích là nữ chính.
Bà ấy đề nghị mời Thẩm Thính đóng vai chính. Dụng ý là cái gì chứ?
Hơn nữa, Minh Ngọc Sênh từ lâu đã nghi ngờ giữa Thẩm Thính và Khúc Kim Tích có chuyện gì đó, mặc dù vẫn chưa nhận được câu trả lời rõ ràng từ Thẩm Thính.
Sau đó, Minh Ngọc Sênh đã tìm tới Thẩm Thính, bày tỏ Trình Cảnh có chuyện không đóng được nên muốn mời anh.
Quả nhiên, Thẩm Thính đã vui vẻ đồng ý.
Là thật sao?
Khúc Kim Tích còn hy vọng rằng Thẩm Thính sẽ không đồng ý. Anh bận rộn như vậy, chắc chắn không có thời gian để nhận “Trúc sinh vật ngữ”. Kết quả là …
… {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Để giải tỏa mệt mỏi một cách có hiệu quả, Khúc Kim Tích đổ đầy nước vào bồn tắm rồi ngâm mình trong bồn tắm một cách thoải mái, trong quá trình này nhân tiện lướt xem bình luận.
“Mưu trang” được tuyên truyền rộng rãi, Thẩm Thính lại là bảng hiệu sống, doanh thu phòng vé bán trước của bộ phim cho đến nay đã đạt 30 triệu.
Còn Khúc Kim Tích sau khi im lặng một khoảng thời gian thì độ nổi tiếng lại tăng lên, có thể nhìn thấy hình ảnh của cô ở khắp mọi nơi.
Đột nhiên cô lướt đến một bình luận phổ biến:
“Cái gì vậy, sao tôi cảm thấy Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đứng cùng nhau lại xứng đôi quá vậy?”
Bên dưới có hàng nghìn phản hồi.
“Chị em ơi, chị không phải một mình!”
“Tôi sớm đã muốn nói điều đó rồi, nhưng lại sợ bị mắng.”
“Tôi là một fan hâm mộ của Thẩm Thính, tôi cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi!”
“Trong phim Khúc Kim Tích và Dụ Đồng là một cặp đúng không, tôi cảm thấy bọn họ cũng rất xứng, nhưng tôi cảm thấy cô ấy xứng đôi với Thẩm Thính hơn.”
“Chị em lầu trên đã nói ra tiếng lòng của tôi! Người phụ nữ Khúc Kim Tích này giống như có độc, tôi thật lòng yêu thích cô ấy. Trước kia ghét cô ấy bao nhiêu, bây giờ lại thích bấy nhiêu.”
“Tôi thích khuôn mặt của Khúc Kim Tích, thật sự là quá xinh đẹp, thần tiên tỷ tỷ.”
…
Khúc Kim Tích bất giác nhếch khóe miệng lên, sờ vào khuôn mặt mình, được khen ngợi là thần tiên tỷ tỷ, ai mà chẳng vui mừng.
Cô không kiềm chế được chuyển sang nick phụ, bấm thích bình luận.
Đúng lúc này, phía trên màn hình xuất hiện một tin nhắn WeChat, là tin nhắn của Tần Tang gửi đến: [Cô Khúc, buổi tối anh Thẩm uống hơi nhiều, bị đau dạ dày. Nhờ cô chăm sóc cho anh ấy.]
Khúc Kim Tích kinh ngạc.
Thẩm Thính đau dạ dày sao?
Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Liền dỏng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài, quả nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô tắm rửa với tốc độ nhanh nhất có thể, mặc bộ đồ ngủ vào rồi mở cửa phòng tắm bước ra.
Thẩm Thính đứng ở cửa phòng bếp, một tay anh cầm ly, tay kia dựa vào khung cửa, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Tôi đến đây, tôi đến đây.” Khúc Kim Tích lon ton chạy tới, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền cau mày hỏi, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Cô đỡ Thẩm Thính đi đến ghế sô pha. Thẩm Thính không từ chối, theo cô đi vào, trong không khí tràn đầy mùi sữa nhàn nhạt.
Cái nhíu mày của anh đã giãn ra rất nhiều.
Khúc Kim Tích đi vào bếp rót một ly nước ấm. Khi quay lại, Thẩm Thính đã cởi áo khoác ngoài ra, anh ngước mắt lên lặng lẽ nhìn cô.
“Thuốc ở đâu?” Vì Thẩm Thính bị đau dạ dày cho nên trong nhà chắc chắn là có thuốc.
“Ngăn thứ hai trong phòng làm việc.”
Khúc Kim Tích đến phòng làm việc để lấy thuốc, Thẩm Thính lắng nghe tiếng bước chân cạch cạch cạch của cô, sự mệt mỏi trong cơ thể bằng một cách thần kỳ nào đó đã biến mất sạch.
“Anh đau dạ dày, tại sao không nói cho tôi biết?” Nhìn Thẩm Thính uống thuốc xong, Khúc Kim Tích cau mày, bình thường khi nấu cơm, cô cũng không kiêng kỵ gì cả.
“Không nghiêm trọng.” Có lẽ là bởi vì cơ thể không thoải mái, giọng nói của Thầm Thính cũng trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, “Đừng lo lắng.”
Khúc Kim Tích bắt gặp ánh mắt của anh, cô có chút xấu hổ, di chuyển tầm mắt, nhỏ giọng giải thích: “Không có.”
Thẩm Thính cười nhẹ một tiếng.
Khuôn mặt của Khúc Kim Tích đột nhiên nóng bừng lên.
Cô có chút đứng ngồi không yên, muốn trở về phòng. Thẩm Thính xoa lông mày rồi nói: “Có thể đi lấy đồ ngủ giúp tôi được không? Tôi muốn đi tắm.”
“Được.”
“Đồ lót nằm trong ngăn kéo bên phải của tủ quần áo.”
“…”
Anh tỏ vẻ bình tĩnh như thể không có chuyện gì. Khúc Kim Tích cũng duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà đi lên lầu. Trước tiên cô lấy bộ đồ ngủ, sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào ngăn kéo bên phải của tủ trong nửa phút mới từ từ kéo ra.
Không dám nhìn kỹ lắm, Khúc Kim Tích đỏ mặt tuỳ tiện lấy một cái nhét vào trong quần áo rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Trên ghế sô pha đã không còn bóng dáng của người đàn ông, nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến.
Cô bước tới nhẹ nhàng gõ cửa, không lâu sau cánh cửa mở ra. Khúc Kim Tích “A” một tiếng, cô không ngờ rằng Thẩm Thính lại mở toàn bộ cửa ra!
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, một bàn tay mạnh mẽ đã kéo cô vào lòng, giật lấy quần áo trong tay cô bỏ vào giỏ quần áo, sau đó ép cô vào tường, giọng nói khàn khàn của người đàn ông ghé sát bên tai: “Đầu của tôi hơi choáng, em giúp tôi tắm đi.”
“Tôi cũng đã từng giúp em tắm rồi, không phải sao?”
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông bao trùm lấy cô, không có đường nào thoát ra được.
Đã từng giúp cô tắm khi nào vậy?
“Quần áo ướt hết rồi!” Cô nắm tay đặt trước người, dường như đang chống cự lại anh một cách vô ích, không phân biệt rõ là dòng nước nóng chảy xuống hay là nhiệt độ trong phòng cao lên.
Hơi nước trắng mịt mờ vương vấn xung quanh.
“Nếu ướt rồi thì cởi ra.” Người đàn ông hơi nghiêng người, giọng nói văng vẳng bên tai cô, tựa như lông vũ trêu ghẹo trái tim cô, “Không cần lo lắng, sẽ để cho em ngủ.”
…
Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích thức dậy trên giường của Thẩm Thính.
Ý chí không vững, ý chí không vững!!!