Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 67+68




Chương 67

“Tôi không liên lạc được với Khúc Kim Tích, có chuyện gì vậy? Cô ta đi đâu rồi?”

Ngũ Lập Thu vội vàng xông vào phòng làm việc, nhìn người đàn ông trong phòng đang chơi đùa với con cá chép đỏ trong bể cá đã được nội bộ công ty điên cuồng đăng tải hai ngày qua, không nói nên lời.

Chị ấy không để ý tới con cá. Sau khi nghe thấy chị ấy nói xong những lời này, con cá chép đỏ quay một vòng trong nước với lương tâm cắn rứt, đối diện với chị ấy bằng đuôi của mình.

Thẩm Thính thu thức ăn cho cá trong tay lại, nói: “Cô ấy có chút chuyện.”

Ngũ Lập Thu cau mày nói: “Tôi đã liên hệ phỏng vấn với cô ta, còn có bữa tiệc từ thiện tối nay của Đông Ngu, tôi đã đặt chỗ cho cô ta rồi, anh tìm cách liên lạc với cô ta đi. Chỉ cần không phải là chuyện gì không ra khỏi giường được thì phải đến cho tôi. ”

Trước đây Ngũ Lập Thu đã rất mạnh mẽ trong việc dẫn dắt Thẩm Thính. Bây giờ chị ấy đã trở lại, chấp nhận lời uỷ nhiệm của Thẩm Thính để dẫn dắt Khúc Kim Tích. Như vậy, cho dù trước kia Khúc Kim Tích có lịch sử đen tối như thế nào thì chị ấy đều sẽ tìm cách giành giật tài nguyên về cho cô.

“Anh nhìn thử xem tình hình hiện tại của cô ta đi. Những bộ phim trước đó có phải là phim dở hay không cũng không quan trọng. Mấu chốt là nữ chính cũng không phải, một bộ phim nghiêm túc cũng không có, dở dở ương ương như vậy! Tôi không quan tâm hai người rốt cuộc có quan hệ gì, cho dù sau này cô ta có trở thành phu nhân của tổng giám đốc hay không, nhưng bây giờ anh đã giao cô ta cho tôi, tôi sẽ kiểm soát cô ta. Nếu như cô ta không quan tâm đến bản thân mình vậy thì anh đừng bảo tôi dẫn dắt cô ta nữa. ”

Chị ấy nói đùng đùng một trận.

Ánh mắt Thẩm Thính lộ ra vẻ suy tư, không nói lời nào.

Ngũ Lập Thu liếc qua, phát hiện anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào con cá chép như thể hoàn toàn không nghe thấy những gì mà mình vừa nói.

“…”

“Thẩm Thính!”

Tính khí của Ngũ Lập Thu sắp bùng phát rồi, Thẩm Thính đột nhiên đưa mắt lên nhìn chị ấy: “Chị cần biết một chuyện.”

Ngũ Lập Thu: “?”

Đồng thời với lúc này, Khúc Kim Tích ở trong bể cá cảm thấy được một dự cảm không hay.

Quả nhiên, cảm giác của cô không sai–

Thẩm Thính chỉ vào con cá chép đỏ, nói với Ngũ Lập Thu: “Cô ấy chính là Khúc Kim Tích.”

“???” Ngũ Lập Thu như sắp nổ tung, mặt không chút biểu cảm nói, “Thẩm Thính, tôi không biết anh còn thích pha trò.”

Thẩm Thính nhìn cô ấy, không nói gì.

Ngũ Lập Thu: “…”

Thẩm Thính ra mắt chính là do Ngũ Lập Thu dẫn dắt. Hai người đã biết nhau gần mười năm. Ngũ Lập Thu không dám nói rằng chị ấy hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Thính nhưng ít nhất chị ấy hiểu tính cách của Thẩm Thính.

Thẩm Thính không phải là người thích nói đùa, thật ra thì bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, số lần Thẩm Thính nói đùa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cùng với sự im lặng của Thẩm Thính, Ngũ Lập Thu chậm rãi đưa mắt nhìn về phía con cá chép đỏ, một lúc sau mới nói: “Anh bảo tôi làm sao có thể tin rằng con cá này là Khúc Kim Tích?”

Thẩm Thính nói: “Chị có thể đi xác minh.”

Nói sự thật cho Ngũ Lập Thu biết là một quyết định được đưa ra sau khi Thẩm Thính cân nhắc cẩn thận – Mặc dù sự cân nhắc cẩn thận của anh chỉ là mới ngay tức thì thôi.

Ngũ Lập Thu là người quản lý của Khúc Kim Tích, giấu chị ấy về tình huống của Khúc Kim Tích sẽ chỉ gây thêm nhiều rắc rối, vì vậy tốt hơn hết là nên công khai nói với chị ấy.

“Cô… thật sự là Khúc Kim Tích sao?” Ngũ Lập Thu bước đến trước bể cá.

Khúc Kim Tích bất lực gật đầu.

Ngũ Lập Thu nhìn thấy con cá làm động tác gật đầu: “…”

Chị ấy âm thầm tự nhéo lòng bàn tay mình để ổn định tinh thần rồi quay sang hỏi Thẩm Thính: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao một người đang yên đang lành lại có thể biến thành cá chứ? Cô ấy là yêu quái sao?”

Thế giới này không lẽ thực sự tồn tại thứ giống như yêu quái được mô tả trong tiểu thuyết và phim truyền hình sao???

“Không phải.” Trước phản ứng của Ngũ Lập Thu, Thẩm Thính bình tĩnh giới thiệu tình huống của Khúc Kim Tích.

Sau khi Ngũ Lập Thu nghe xong, trong đôi mắt tràn đầy vẻ “hoài nghi nhân sinh”.

Một con người bình thường sau một lần xảy ra tai nạn xe hơi thì sẽ ngẫu nhiên biến thành nhiều loại động vật nhỏ khác nhau sao? Hơn nữa còn là các loài động vật nhỏ không giới hạn.

Chị ấy đột nhiên nhớ đến những hotsearch trước đây liên quan đến việc Thẩm Thính nuôi động vật.

Lúc chị ấy ở nhà nuôi con nhỏ, thỉnh thoảng có chú ý đến tin tức của Thẩm Thính. Khi đó hotsearch xuất hiện rất kỳ lạ, Thẩm Thính quả thực không thích động vật nhỏ, đặc biệt là những con vật có lông dài.

Nhưng mà cho dù kỳ lạ thì chị ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì biết đâu bây giờ Thẩm Thính có sở thích đó.

Bây giờ tất cả đều đã sáng tỏ rồi.

Những con vật nhỏ xuất hiện xung quanh Thẩm Thính đều là do Khúc Kim Tích biến thành.

“Vậy thì làm sao cô ấy có thể biến trở lại?” Một lúc lâu sau, Ngũ Lập Thu cuối cùng cũng tiêu hóa được sự thật này.

Thẩm Thính: “Tôi không biết.”

Ngũ Lập Thu xoa xoa lông mày, một lúc sau mới nói: “Được rồi, trước tiên tôi đi dời lại hai hoạt động này đã.”

Đừng.

Khúc Kim Tích lo lắng.

Sau khi bộ phim kết thúc, cô không có việc gì làm ngoại trừ lần tham gia phỏng vấn đó, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội có việc để làm, cô có thể trơ mắt nhìn chúng vụt mất sao?

Cô vội vàng quay cuồng trong nước.

Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính nói chuyện với nhau cũng không chú ý đến cô, cho đến khi họ nghe thấy một tiếng nổ, quay đầu lại – bể cá đã vỡ rồi!

Khúc Kim Tích toàn thân ướt đẫm xuất hiện trước mặt hai người.

Mặt bàn, sàn nhà đầy mảnh kính vỡ và vết nước, một số tài liệu trên bàn cũng gặp tai ương.

Khúc Kim Tích: “…”

Ngũ Lập Thu nhìn Khúc Kim Tích từ trên xuống dưới, sự kinh ngạc trong mắt chị ấy từ từ phai nhạt đi, vội vàng nói: “Được rồi, lịch trình không cần dời nữa, thu dọn một chút, sau đó lên đường cùng tôi.”

Chị ấy nói xong thì quay người sải bước ra khỏi văn phòng, bước đi có chút loạng choạng.

Về phần Khúc Kim Tích toàn thân ướt át nên thu dọn như thế nào, chị ấy không cần phải lo lắng về điều đó, tự khắc sẽ có người giúp đỡ.

“Hắc xì.” Khúc Kim Tích che mũi hắt hơi.

Thẩm Thính nhìn cô, chậm rãi nói một câu: “Lần này tôi phải giải thích với nhân viên như thế nào về nguyên nhân con cá chép chuyển vận biến mất đây?”

Khúc Kim Tích: “…”

Ai dám bảo anh giải thích chứ?

“Tự mình vào phòng nghỉ tắm rửa đi, tôi sẽ bảo Tần Tang mang quần áo qua.”

Có một cánh cửa bí mật trong văn phòng của Thẩm Thính, mở ra là một phòng nghỉ, nếu như mệt thì có thể vào trong chợp mắt một lát.

Phòng nghỉ không lớn lắm, kê một chiếc giường đơn và một phòng tắm.

Khúc Kim Tích không quan tâm đến điều gì khác, bây giờ đã là đầu mùa đông, cô cảm thấy không thoải mái khi mặc quần áo ướt, cô không muốn bị cảm lạnh.

Nhanh chóng tắm xong, Khúc Kim Tích nhìn chiếc khăn tắm duy nhất trên kệ, trong lúc kéo nó ra để quấn quanh người, không tránh khỏi suy nghĩ: Thẩm Thính đã từng dùng nó chưa?

Chắc là chưa đâu.

Sau khi Thẩm Thính trở về nước, hai người luôn ở cùng nhau, Thẩm Thính hầu như không ra vào phòng nghỉ.

Cho nên, đây là cô sử dụng nó trước?

Khúc Kim Tích nghĩ ngợi lung tung, mở cửa đi ra ngoài, trên giường đã đặt sẵn một bộ quần áo sạch sẽ.

Cô vừa mới cởi khăn tắm ra chuẩn bị mặc vào thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Xong rồi chứ?”

Cửa mở ra, một mảng tuyết trắng đập vào mắt, thân thể Thẩm Thính cứng đờ.

Động tác cúi người lấy quần áo trên giường của Khúc Kim Tích đóng băng, hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó dường như thời gian và không gian đều dừng lại.

Cả hai người thực hiện động tác cùng một lúc:

Khúc Kim Tích mở chăn bông và chui người vào.

Thẩm Thính đóng sầm cửa lại.

Năm phút sau, Khúc Kim Tích đã thay quần áo xong, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc rồi mới mở cửa phòng nghỉ bước ra ngoài.

Tuy nhiên, trong văn phòng đã không còn bóng dáng của Thẩm Thính.

Trái tim nhỏ bé đang ở trong không khí của Khúc Kim Tích rơi xuống, cô xoa mặt, xoa đến mức khuôn mặt ửng đỏ.

“Thưa sếp?” Tần Tang đang làm việc trong văn phòng của mình, nhìn thấy Thẩm Thính mở cửa bước vào, cho rằng anh có chuyện quan trọng cần cậu ta làm nên lập tức đứng dậy.

“Không có gì.” Thẩm Thính nhẹ giọng nói, “Tôi tới đây tìm hai quyển sách.”

Trong phòng làm việc của Tần Tang có một giá sách, bên trên có đầy đủ các loại sách khác nhau. Thẩm Thính đứng trước giá, vẻ mặt nghiêm túc chọn sách.

Tần Tang cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong văn phòng của anh cũng có sách, còn nhiều hơn văn phòng của cậu ta. Ngoài ra, nếu như anh thực sự cần sách, trực tiếp bảo cậu ta đem qua là được rồi.

Thẩm Thính “nghiêm túc” lựa chọn trong hơn mười phút, cuối cùng tuỳ tiện chọn hai cuốn sách rồi trở về văn phòng của mình. Đúng như anh dự đoán, Khúc Kim Tích đã đi rồi.

Anh đặt cuốn sách lên bàn, trong đầu nhớ lại cảnh kinh ngạc vừa nãy.

Một lúc sau, Thẩm Thính rót cho mình một cốc nước lạnh để uống.

Khúc Kim Tích đã hiểu được chỗ tốt khi dựa vào ‘cây to’.

Cuộc phỏng vấn này là phỏng vấn cá nhân của nghệ sĩ, nằm trong chuyên mục tiếp theo của Orange Entertainment Records. Chuyên mục này đã phỏng vấn rất nhiều tên tuổi lớn. Ngũ Lập Thu có thể giành được cuộc phỏng vấn này cho cô là đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ của mình.

Sau khi đến địa điểm phỏng vấn, lần đầu tiên Khúc Kim Tích được đối xử ở cấp độ ngôi sao. Trong suốt quá trình, các nhân viên đối xử nhiệt tình với cô, không ai bỏ mặc cô.

Khúc Kim Tích rất rõ, đây là cô hưởng ké ánh sáng của Ngũ Lập Thu.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Khúc Kim Tích đi vào nhà vệ sinh. Không đợi cô rời khỏi phòng thì đã có hai người bước vào, sau đó liền nghe thấy một giọng nữ cất lên: “Nghe nói rằng cô đã trở lại làm việc. Tôi còn cho rằng cô sẽ chọn một người mới có tiềm năng. Dẫn dắt một Thẩm Thính khác, không ngờ cô lại lựa chọn Khúc Kim Tích. ”

Cô biết người này là ai, Trần Mỹ Á, tổng biên tập của chuyên mục. Trước khi phỏng vấn, Ngũ Lập Thu đã đưa cô đến gặp mặt đối phương một lần.

Ngũ Lập Thu trả lời: “Khúc Kim Tích cũng có tiềm năng.”

“Tiềm năng scandal sao?” Trần Mỹ Á cười, “Nói thật, nếu như không phải vì nể mặt cô, tôi thật sự không muốn phỏng vấn cô ta.”

Ngũ Lập Thu liếc cô ta một cái: “Cô cũng học cách đánh giá tính cách của một người dựa vào tin tức trên mạng từ khi nào vậy?”

“Không phải chuyện này.” Trần Mỹ Á lắc đầu: “Đương nhiên một số tin tức trên mạng không thể coi là thật được, nhưng tôi có một người bạn đã từng hợp tác với Khúc Kim Tích, nói rằng người này đời tư không ra làm sao cả. Lập Thu, cô đừng để não mình quá nóng mà coi một cọng cỏ thành bảo bối. ”

“Cho dù cô có dẫn dắt Khúc Kim Tích lên thảm đỏ thì sao chứ?” Trần Mỹ Á nói, “Nếu như cô ta lên thảm đỏ rồi, cảm thấy cô không còn giá trị lợi dụng nữa, chỉ sợ sẽ đá cô mà không nói một lời.”

Đôi mày sắc bén của Ngũ Lập Thu nhướng lên: “Người bạn đó mà cô nhắc đến là Từ Nam Nam đúng không?”

Trần Mỹ Á không biết phải nói sao.

Ngũ Lập Thu cười nhạt: “Vậy thì tại sao cô không nghĩ thử xem, nếu như Khúc Kim Tích thực sự giống như những gì cô ta nói, tại sao Thẩm Thính lại muốn để cô ấy vào công ty của mình?”

Trần Mỹ Á sững sốt.

“Theo những gì tôi biết về Thẩm Thính, nếu như Khúc Kim Tích thực sự có vấn đề nghiêm trọng về nhân phẩm thì dựa vào những chuyện mà Khúc Kim Tích đã làm với anh ta trước đây, anh ta có thể trực tiếp khiến Khúc Kim Tích cút ra khỏi làng giải trí.”

“Cô đã làm việc trong làng giải trí nhiều năm như vậy rồi, vẫn không bỏ được thói quen luôn bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác sao? Về phần Từ Nam Nam…”

Nói đến Từ Nam Nam, Ngũ Lập Thu vô cùng khinh thường, đến cả bình phẩm cũng lười nói, rửa tay xong thì liền xoay người rời đi.

Trần Mỹ Á đứng tại chỗ một lúc rồi cũng rời đi.

Khúc Kim Tích từ từ mở cửa phòng vệ sinh ra, đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước và rửa tay.

Từ Nam Nam đã đưa ra nhiều thông cáo trong khoảng thời gian này. Cô ta không thiếu tiền. Ekip xung quanh cô ta cũng được cô ta thuê với giá cao. Kể từ khi Thẩm Thính thành lập công ty, cô ta đã đi tìm Thẩm Thính bày tỏ ý muốn ký hợp đồng với S&T nhưng Thẩm Thính không đồng ý.

Tức giận là điều không tránh khỏi, nhưng cô ta nghĩ tới tính khí của Thẩm Thính, chỉ đành cam chịu.

“Sau này sẽ có cơ hội hợp tác với Thẩm Thính.” Người quản lý an ủi cô ta, “Hơn nữa nếu như cô thật sự đến S&T thì sẽ bị người khác quản lý. Với tính khí này của cô, có thể chịu đựng được không?”

Từ Nam Nam lập tức được an ủi.

Không lâu sau, người quản lý nhận được một cuộc điện thoại, biểu hiện của anh ta trở nên có chút kỳ lạ.

Từ Nam Nam nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, nhíu mày nói: “Thế nào?”

Người quản lý nhìn vẻ mặt của cô ta rồi cẩn thận nói: “Cô biết chuyện Thẩm Thính mời Ngũ Lập Thu quay lại chưa?”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Với tư cách là một người quản lý vàng, Ngũ Lập Thu được Thẩm Thính mời trở lại làm việc, chuyện này có gì là hiếm trong làng giải trí chứ?

Vẻ mặt của người quản lý trở nên vi diệu: “Ngũ Lập Thu đã dẫn dắt Khúc Kim Tích đến Orange Entertainment.”

“Anh đang nói cái gì vậy ?! Ngũ Lập Thu dẫn dắt Khúc Kim Tích?” Vẻ mặt Từ Nam Nam khó coi, hỏi: “Cô ta đã ký hợp đồng với S&T sao?”

Người quản lý im lặng, Ngũ Lập Thu không thể nào vô duyên vô cớ dẫn dắt Khúc Kim Tích đến cuộc phỏng vấn được, điều này cho thấy Khúc Kim Tích đã ký hợp đồng với S&T nhưng không công khai mà thôi.

Hơn nữa, người quản lý hiện tại của Khúc Kim Tích chính là quản lý vàng đã dẫn dắt Thẩm Thính. Như vậy có thể thấy rằng S&T vô cùng coi trọng Khúc Kim Tích, đã quyết tâm nâng cô lên.

Anh ta có thể nghĩ ra, Từ Nam Nam đương nhiên cũng có thể nghĩ ra.

Từ Nam Nam hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi, gằng từng câu từng chữ: “Tôi hỏi anh một câu, anh cảm thấy tại sao Thẩm Thính lại ký hợp đồng với Khúc Kim Tích?”

Người quản lý: “……”

Làm sao anh ta biết được.

Từ Nam Nam cũng không hy vọng anh ta trả lời, lại hỏi: “Anh đã gặp Khúc Kim Tích, anh cho rằng tôi với cô ta ai đẹp hơn?”

Người quản lý: “Đương nhiên là cô. Khúc Kim Tích làm sao có thể so sánh với cô được.”

Từ Nam Nam nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi muốn nghe lời thật lòng.”

Người quản lý im lặng, nửa phút sau, anh ta mới nói: “Hai người các cô không phải cùng một kiểu, mỗi người có phong cách riêng. Nếu như thật sự muốn phân cao thấp thì khuôn mặt và thân hình của Khúc Kim Tích quả thật là đẹp hơn cô một chút. ”

Anh ta cảm thấy câu trả lời của mình đủ khéo léo rồi.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi như cô ta có thể so sánh với một cô gái tuổi đôi mươi sao???

Chương 68

Khúc Kim Tích đang trang điểm, còn Ngũ Lập Thu thì ở bên cạnh giới thiệu chi tiết về buổi dạ tiệc từ thiện, có những nghệ sĩ nổi tiếng nào đang tham gia, quy trình ra sao và những gì cô cần làm. Khúc Kim Tích nghe đến chóng mặt.

Cho đến khi–

“Quyên góp ??” Cô lập tức tỉnh táo, nhìn về phía người quản lý đang nói không ngừng, “Mỗi nghệ sĩ tham gia đều phải quyên góp sao?”

“Nếu không thì sao?” Ngũ Lập Thu ngừng nói, nhìn thoáng qua vẻ mặt đau khổ của Khúc Kim Tích, chị ấy không khỏi tức giận. “Cô ra mắt lâu như vậy rồi, có làm chuyện tốt gì không? Tin tức trên Internet có liên quan đến cô, có tin tức nào có thể làm đẹp hình ảnh của cô không?”

Khúc Kim Tích: “…”

Thê thảm quá, một cái cũng chả có.

“Đã không có thì trước tiên hãy làm chút việc tốt, nhân cơ hội này đánh bóng chút danh tiếng đi.” Ngũ Lập Thu nói, “Được rồi, nói với cô những chuyện này cô cũng không hiểu, cô chỉ cần chuẩn bị tiền là được. ”

Nếu Khúc Kim Tích hiểu được những chuyện này thì đã không thê thảm như vậy rồi.

Khúc Kim Tích nghĩ đến chiếc ví xẹp lép đó của mình, hỏi một cách yếu ớt, “Vậy cần chuẩn bị bao nhiêu?”

“Ít nhất một triệu.” Ngũ Lập Thu trượt máy tính bảng, đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Một triệu!!!” Khúc Kim Tích nghiêng đầu, cây cọ của chuyên viên trang điểm gần như chọc thẳng vào mắt cô.

Ngũ Lập Thu: “…”

Khúc Kim Tích đau khổ đến mức thở không ra hơi. Một trăm ngàn chính là toàn bộ tài sản của cô, còn là kiếm được nhờ đóng phim “Mưu trang”. Ngũ Lập Thu nhẹ nhàng yêu cầu cô rút sạch của cải. Điều này không phải là muốn lấy cái mạng già của cô sao?

“Có thể bớt một chút, hay là giảm một nửa được không?” Vẻ mặt của Khúc Kim Tích như muốn khóc.

Qủa thật Ngũ Lập Thu không thể nào tin được, Khúc Kim Tích lại có thể tiếc một triệu, cô và Thẩm Thính ở cùng nhau, Thẩm Thính không cho cô tiền tiêu sao?

Gia sản của nghề làm trang điểm còn nhiều hơn cô nữa!

Ngũ Lập Thu bối rối, có lẽ là chị ấy chưa bao giờ nhìn thấy một nghệ sĩ như vậy.

Khúc Kim Tích nhìn thấy vẻ mặt của quản lý thì muốn nói không phải là cô keo kiệt, mà là trên người cô chỉ có ngần ấy của cải, đưa ra một lúc, cô… cô thật sự không nỡ!

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Thính, cô không cần nói.” Khí thế của Ngũ Lập Thu hừng hực, trong xe gần như không có ai dám nói một lời nào.

Khúc Kim Tích vô cùng sợ hãi, gọi điện thoại cho Thẩm Thính làm cái gì chứ!

Cô vội vàng chạy tới: “Đừng đừng đừng, tôi quyên góp! Tôi quyên góp!!!”

Ngũ Lập Thu không quan tâm đến Khúc Kim Tích đang nhào tới, chị ấy vội vàng ổn định thân hình, quả thực bị Khúc Kim Tích làm cho buồn cười. Nhìn ánh mắt kinh hoàng của cô gái, chị ấy nhướng mày, có chút dở khóc dở cười nói: “Cô và Thẩm Thính có quan hệ gì? ”

Tai của chuyên viên trang điểm dựng thẳng lên.

Mặc dù người trong công ty đều biết quan hệ giữa hai người không bình thường, nhưng mà đương sự không nói ra, tất cả chỉ là suy đoán, rốt cuộc sự tình ra sao mọi người đều không biết.

Bây giờ có thể nghe thấy một trong hai đương sự nói, đây là thông tin mới nhất và chính xác nhất. Ai mà không tò mò chứ?

Khúc Kim Tích: “…”

Cô phải trả lời như thế nào đây?

Ngập ngừng một hồi, cô khôn khéo đẩy vấn đề này sang Thẩm Thính: “Chị có thể hỏi anh ấy.”

“…”

Ngũ Lập Thu đẩy cô ra rồi hét lên, “Ngồi ngay ngắn lại.”

Thấy chị ấy không có vẻ gì là sẽ gọi điện thoại, Khúc Kim Tích cảm thấy nhẹ nhõm, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ. Chuyên gia trang điểm có chút tiếc nuối, đành phải tiếp tục tạo hình cho Khúc Kim Tích.

Ngũ Lập Thu trực tiếp gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Thính: [Khúc Kim Tích nghèo nàn, bảo cô ta cầm một triệu ra giống như giết cô ta, làm thế nào quyên góp cho bữa tiệc đây?]

[Thẩm Thính: Lấy tài khoản của tôi.]

Ngũ Lập Thu cất điện thoại di động rồi liếc nhìn Khúc Kim Tích, người đã chấp nhận số phận của mình, ngồi im không nói gì nữa.

Hiện trường của bữa tiệc từ thiện có rất nhiều người, những nghệ sĩ nổi tiếng có thể nhìn thấy ở khắp nơi trong hậu trường. Vì sự tồn tại của Ngũ Lập Thu nên Khúc Kim Tích không bị mọi người ở đây lãng quên. Cô theo Ngũ Lập Thu gặp rất nhiều giám đốc, nhà sản xuất, nhà đầu tư và CEO của một số công ty.

Cô chỉ chịu trách nhiệm mỉm cười trong suốt quá trình, còn lại tất cả các cuộc trò chuyện đều giao hết cho Ngũ Lập Thu. Hầu hết các ông lớn đều không biết Khúc Kim Tích, nhưng dưới sự giới thiệu của Ngũ Lập Thu, bọn họ đã thành công trong việc ghi nhớ cái tên Khúc Kim Tích này.

Sau một thời gian, nhiều nghệ sĩ trong hậu trường biết được tình huống thông qua ekip, rằng: Khúc Kim Tích có người quản lý, người quản lý này lại là Ngũ Lập Thu, người đã rút lui khỏi làng giải trí và được Thẩm Thính mời trở lại.

“Nói như vậy, Khúc Kim Tích đã ký kết với S&T?”

“Không thể nào.”

“Thẩm Thính thực sự đã ký hợp đồng với cô ta ư?”

“Không thể hiểu nổi.”

“Có nhầm lẫn gì không?”

“Khúc Kim Tích này dùng cách gì để trèo lên Thẩm Thính vậy? Thẩm Thính không phải là thực sự thích cô ta đó chứ?”

“Mắt nhìn của Thẩm Thính không đến mức tệ như vậy chứ?”

“Thực ra, Khúc Kim Tích trông cũng không tệ …”

Từ Nam Nam cũng đến.

Sắc mặt của cô ta không được tốt lắm, bởi vì cô ta nhận được tin Khúc Kim Tích cũng đến tham gia bữa tiệc.

Nhưng khi cô ta nhìn thấy Ngũ Lập Thu dẫn Khúc Kim Tích đến nói chuyện với phó giám đốc của một tập đoàn công ty thì cô ta nở một nụ cười dịu dàng và kéo váy bước tới.

“Giám đốc Trương, thật là trùng hợp.”

Ông Trương quay người lại, đối mặt với Từ Nam Nam, ông ta mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, cô Từ vẫn xinh đẹp như vậy.”

Từ Nam Nam mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, cổ chữ V khoét sâu phía trước, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được vóc dáng chuẩn của cô ta.

“Giám đốc Trương vẫn vui tính như vậy.” Từ Nam Nam nói, “Chị Thu, có thể gặp được chị ở đây, tôi thật sự rất vui.”

Ngũ Lập Thu cười híp mắt, kéo Khúc Kim Tích qua: “Lúc trước cô đóng phim với Nam Nam. Nam Nam đối xử với cô tốt như vậy. Ngày nào cô ấy cũng tặng cho cô bánh kem sô cô la, sợ cô đói, lúc này gặp mặt còn không nhanh chào hỏi người ta.”

“Chị Nam Nam.” Khúc Kim Tích khéo léo kêu một tiếng.

Nụ cười trên mặt Từ Nam Nam cứng lại.

Đồ ăn mà cô ta đưa cho Khúc Kim Tích, cũng chỉ có người trong đoàn phim biết, người thông minh có thể đoán ra được suy nghĩ của cô ta nhưng không ai dám nói lung tung.

Loại chuyện này trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Nhưng Ngũ Lập Thu lại nói bằng giọng điệu giễu cợt trong trường hợp này – Khắp nơi đều là những ông chủ lớn, có một số người không quan tâm, có một số người nghe xong chưa chắc sẽ không suy nghĩ nhiều.

Ngay khi cô ta chuẩn bị nói thì lại nghe thấy Khúc Kim Tích nói một câu: “Khối lượng công việc quay phim rất nặng nên dễ đói. May mắn thay, chị Nam Nam cẩn thận, lại chăm sóc tôi rất chu đáo. Chị ấy nhìn ra được là tôi đói nên mới tặng món ngon cho tôi.”

“Vậy thì cô phải ghi nhớ lòng tốt của Nam Nam, có thời gian thì mời cô ấy đi ăn để cảm ơn.” Ngũ Lập Thu nói, hoàn toàn không cho Từ Nam Nam cơ hội mở miệng, “Ồ giám đốc Hướng, anh cũng đến rồi sao!”

Một người đàn ông trung niên bước tới, Ngũ Lập Thu mỉm cười với giám đốc Trương và Từ Nam Nam rồi đưa Khúc Kim Tích đi tới.

Giám đốc Trương không muốn tham gia vào cuộc chiến thầm lặng của phụ nữ nên đã tìm cớ bỏ đi.

Từ Nam Nam nhìn theo bóng lưng của Khúc Kim Tích, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: “Chị Nam Nam, giám đốc Hướng tới rồi, chúng ta tránh ra đi.”

Giám đốc Hướng mới bước vào kia chính là chồng cũ của Từ Nam Nam.

Trong mắt người ngoài, Từ Nam Nam dựa vào danh tiếng của mình gả vào một gia đình giàu có, nhưng mà chỉ trong vòng hai năm, cô ta đã ly hôn với người chồng đại gia và thu được rất nhiều tài sản.

Nghe nói cô ta ly hôn với người chồng giàu có là vì phát hiện ra chồng mình đang nuôi người thứ ba cho nên không chút ngần ngại đề nghị ly hôn.

Cái danh tiếng này cũng kiếm được, tiền cũng có rồi, đồng thời đối mặt với cuộc hôn nhân nằm trong nguy cơ đổ vỡ, không phải bởi vì chồng là một người giàu có mà uất ức nhẫn nhịn, dứt khoát ly hôn gọn ghẽ, như là một người phụ nữ kiểu mẫu.

Sắc mặt của Từ Nam Nam thay đổi vài lần, sau đó cô ta cất bước rời đi.

Giám đốc Hướng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được phong độ tốt, trông ông ta chỉ khoảng bốn mươi tuổi, trên người tỏa ra khí chất tinh anh. Đương nhiên, Khúc Kim Tích không biết rằng ông ta chính là chồng cũ của Từ Nam Nam.

Chỉ là nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Ngũ Lập Thu và giám đốc Hướng, trong lòng cô thở dài, Ngũ Lập Thu thực sự quá mạnh mẽ.

Những ông lớn ở hậu trường xuất hiện, không có ai là chị ấy không biết, điều quan trọng là ai nấy đều rất thân thiết, dường như có mối quan hệ rất tốt với chị ấy.

Trước đây Khúc Kim Tích còn cảm thấy mình khá giỏi, kỹ năng nào cũng biết một chút, đi theo Ngũ Lập Thu một vòng cô liền bắt đầu nghi ngờ về bản thân.

“Tại sao cô Khúc Kim Tích không nói gì?” Giám đốc Hướng đột nhiên nhìn về phía Khúc Kim Tích.

Trong lòng Khúc Kim Tích thầm nghĩ các anh đang nói chuyện, tôi xen vào làm gì, ngắt lời các anh không phải là thô lỗ sao?

Nhưng đại gia đã chủ động hỏi, cô chỉ đành mỉm cười đáp: “Tôi đang học tập.”

Giám đốc Hướng tò mò: “Học cái gì?”

Khúc Kim Tích: “Học cách làm sao nói chuyện.”

Ngũ Lập Thu: “…”

Giám đốc Hướng sửng sốt một chút, sau đó bật cười, nói với Ngũ Lập Thu: “Các cô gái nhỏ bây giờ thật là thú vị.”

“Người trẻ tuổi mà, có rất nhiều suy nghĩ.” Ngũ Lập Thu thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời của Khúc Kim Tích vừa nghe là biết cô không giỏi ăn nói, càng làm nổi bật sự non nớt của cô. Đối với đại gia mà nói, rõ ràng là vừa lòng hơn nhiều so với kiểu người mưu mô.

Giám đốc Hướng gật đầu, sau đó rời đi.

Khúc Kim Tích nói: “Chị Thu, tôi không nói gì sai chứ?”

Ngũ Lập Thu: “Giám đốc Hướng bật cười thành tiếng, cô nói xem cô có nói sai không?”

Khúc Kim Tích lập tức không lo lắng nữa.

“Có biết anh ta là ai không?” Vẻ mặt của Ngũ Lập Thu rất hả hê.

Khúc Kim Tích cảm thấy được có dưa để ăn, cô nghiêng người qua hỏi: “Ai vậy?”

Hai mắt của cô gái nhỏ sáng ngời, Ngũ Lập Thu đột nhiên nhớ đến con trai nhà mình, khi cậu nhóc tò mò cũng tròn xoe mắt nhìn mình như vậy, rất ngoan ngoãn.

Một cô gái có đôi mắt như vậy người có thể xấu chỗ nào chứ?

Ánh mắt chị ấy trở nên dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười: “Chồng cũ của Từ Nam Nam.”

Khúc Kim Tích: “!”

Thật là kích thích phải không?

Ngũ Lập Thu nói: “Cô nhìn vào trong hội trường xem có nhìn thấy Từ Nam Nam không?”

Khúc Kim Tích liếc nhìn, đúng là hoàn toàn không nhìn thấy Từ Nam Nam. Vừa rồi khi bọn họ qua đây nói chuyện với giám đốc Hướng cũng không cách nhau quá xa.

Nghĩ lại thì Từ Nam Nam trốn tránh cũng là chuyện bình thường. Vợ chồng cũ gặp mặt nhau thật sự rất ngượng ngùng.

Hơn nữa vụ ly hôn của Từ Nam Nam là do chồng ngoại tình nuôi người thứ ba, còn giám đốc Hướng vừa rồi …

“Giám đốc Hướng kia có ngoại tình hay không thì tôi không biết.” Ngũ Lập Thu dường như biết cô đang nghĩ gì. “Lúc đó Từ Nam Nam đã dùng thủ đoạn xấu xa để gả vào gia đình giàu có … haizzz.”

Sự khinh bỉ tràn ngập trong vẻ mặt chị ấy.

Khúc Kim Tích đợi người quản lý tiếp tục nói, nhưng Ngũ Lập Thu lại im lặng.

“…”

Nghe chuyện phiếm được một nửa thật sự rất khó chịu.

Bữa tiệc từ thiện bắt đầu, Khúc Kim Tích với tư cách là một nghệ sĩ được mời chắc chắn sẽ bước lên thảm đỏ.

Ngũ Lập Thu lại nói: “Hãy nở nụ cười tự tin nhất, gương mặt của cô chính là vũ khí sát thương lớn nhất trên thảm đỏ đêm nay.”

Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích chính thức bước lên thảm đỏ. Lần trước là tiệc mừng của Đằng Huy. Lúc đó, hành vi quấy rối và nghe lén của cô vẫn còn rất ồn ào trên mạng, toàn là bị chửi bới, nên khi cô bước trên thảm đỏ cũng không dám dừng lại mà chạy thẳng vào hội trường.

Khúc Kim Tích không biết quá trình này như thế nào, bởi vì toàn bộ quá trình đều là đèn nhấp nháy, hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy những người khác. Khi đến chỗ ngồi ký tên, cô lấy bút từ người phụ trách sau đó ký tên của mình vào đó.

Không giống như các nghệ sĩ khác, chữ ký rồng bay phượng múa, hoàn toàn không nhìn ra chữ ký của phông chữ ban đầu. Chữ ký của Khúc Kim Tích rất quy cách, đặt bút xuống là nét chữ xinh đẹp, mỗi nét chữ đều có thể khiến những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy rất thoải mái.

Một nhân viên cầm máy ảnh theo bản năng chụp lại chữ ký của cô.

Trên thực tế, hầu hết những phóng viên này đều không biết Khúc Kim Tích.

Nhưng chữ ký đẹp không sao tả nổi, chói lóa đến mức không thể bỏ qua, vì vậy Khúc Kim Tích đã được gọi lên vài lần để tạo hình rồi mới rời đi.

Sau thảm đỏ, tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.

Chỗ ngồi đã được sắp xếp xong từ sớm, một nhân viên dẫn cô và Ngũ Lập Thu đến chỗ ngồi.

Bên cạnh việc nghệ sĩ chủ động quyên góp, BTC sẽ quyên góp toàn bộ số tiền đấu giá, khi đấu giá xong sẽ có một bức ảnh tập thể rồi bữa tiệc kết thúc.

Khúc Kim Tích đã ký một thỏa thuận quyên góp một triệu trước đó, trái tim cũng đang rỉ máu, ký cũng đã ký rồi, còn có thể làm gì khác chứ?

Chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Trong bàn cô ngồi có những nghệ sĩ khác, nam có nữ có, nhưng cô đều không quen biết bọn họ.

Trên bàn đặt đồ ăn ngon mắt, cô định vừa ăn vừa nghe những nghệ sĩ đó báo giá bộ váy đang mặc trên người này, Ngũ Lập Thu đến một ngụm nước cũng không để cô uống. Bây giờ thời gian thảm đỏ đã trôi qua, cô cuối cùng cũng có thể ăn rồi.

Tài sản cũng đã quyên góp, tốt xấu gì cũng phải ăn một chút chứ.

“Thu tay lại đi, toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp.” Ngũ Lập Thu liếc nhìn bàn tay của Khúc Kim Tích đang duỗi thẳng về phía thức ăn, thấp giọng nói.

Khúc Kim Tích thầm nghĩ rằng máy quay không thể quay trúng được tôi, cho dù có, tôi cũng không thể ăn sao?

MC trên sân khấu lấy ra một bức tranh do một nghệ sĩ vẽ, bức tranh không ra làm sao cả, cuộc đấu giá của nghệ sĩ chỉ là một màn quyên góp trá hình mà thôi.

Từ Nam Nam lập tức ra giá: “Một triệu.”

Liên tiếp có người ra giá, lên tới ba triệu, Từ Nam Nam lại giơ tấm biển: “Ba triệu rưỡi.”

Cái giá này rất cao, người dẫn chương trình đang định nói thì trong đám đông, giám đốc Hướng giơ tấm biển: “Năm triệu.”

Ngũ Lập Thu chế nhạo, thấp giọng nói: “Cô ta muốn danh tiếng cũng phải xem Hướng Quan Vũ có đồng ý hay không.”

Khúc Kim Tích nhìn khao khát: “Giàu quá.”

Ngũ Lập Thu: “…”

Một vật phẩm đấu giá khác đem ra, Ngũ Lập Thu liếc mắt nhìn, nói: “Cầm bảng ra giá.”

Khúc Kim Tích run tay, vẻ mặt tái mét: “Hả ???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.