Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 5+6




Chương 5

Thẩm Thính ngồi ở trên xe bảo mẫu, tiện tay lật chương trình kế tiếp, sau một lát, điện thoại di động của anh reo lên, là hộ sĩ ở bệnh viện gọi tới.

“Cô Khúc so với bình thường như biến thành người khác, cũng không nói xấu ngài mà một mực chọc ông cụ vui vẻ. Ông cụ nằm viện từ đó tới nay, lần đầu tiên thấy ông ấy cười vui vẻ như vậy, tinh thần tốt hơn nhiều đấy.”

Sau khi hộ sĩ báo cáo tình huống xảy ra lúc Khúc Kim Tích vào bệnh viện cho Thẩm Thính nghe, nói xong thì phát hiện Thẩm Thính không nói gì, cô ta thận trọng nói: “Anh Thẩm còn có gì phân phó sao?”

“Cám ơn, cực khổ cho cô rồi.” Thẩm Thính cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm.

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

Anh bảo Khúc Kim Tích có thời gian đi thăm ông cụ Thẩm, trong lòng thì không muốn, sợ cô chọc ông cụ kích động, nhưng anh biết ông cụ Thẩm thích Khúc Kim Tích, nếu cô đến thăm, ông cụ sẽ vui vẻ.

Cho nên anh cố ý dặn dò hộ sĩ, nếu như Khúc Kim Tích đến bệnh viện, một khi xuất hiện hành động ăn nói bậy bạ chọc ông cụ kích động thì đi vào đuổi người ra ngoài.

Còn việc Khúc Kim Tích có đến bệnh viện hay không, Thẩm Thính cũng không ôm hy vọng quá lớn, con người Khúc Kim Tích quá bạc bẽo, không có mục đích gì thì sẽ không chủ động đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe ông cụ.

Vì vậy, nghe được những lời này trong miệng hộ sĩ, phản ứng đầu tiên của anh là Khúc Kim Tích lại đang diễn trò, hơn nữa còn là đổi cách diễn khác, sau đó lại phủ nhận ý nghĩ này.

Cô chủ động đề nghị ly hôn, anh đã ký xong đơn rồi, chỉ còn chờ cô ký. Từ trong cuộc điện thoại nói chuyện với cô lúc nãy, anh thậm chí có thể nghe ra thái độ vui vẻ trong giọng nói của cô.

Nếu muốn ly hôn, lấy tính tình của cô, không cần phải diễn xuất như vậy.

“Ông chủ.” Tần Tang cắt đứt suy nghĩ của anh, “Luật sư Mạc gửi tin nhắn nói cô Khúc còn chưa trở về, có cần gọi điện thoại hối cô ấy một chút không?”

Thẩm Thính nhíu mày, nói: “Cậu gọi đi.”

Tần Tang nhìn ra tâm tình của ông chủ không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là dùng điện thoại di động của mình gọi cho Khúc Kim Tích, một lát sau, cậu ta nhíu mày nói: “Tắt máy rồi.”

Ánh mắt Thẩm Thính lạnh xuống trong nháy mắt.

Mà lúc này, Khúc Kim Tích không gọi được này đã bị cảnh sát dẫn tới đồn cảnh sát gần đó.

Xảy ra tai nạn xe cộ, thân xe hư hại nghiêm trọng, nhưng mà bên trong xe lại không có ai, chỉ có một con mèo nhỏ. Ghế phụ có một cái túi Hermes, bên trong trừ một ít đồ trang điểm ra thì không có bất kỳ đồ có thể chứng minh thân phận.

Có điện thoại di động thì màn hình bị vỡ, không mở lên được.

Cảnh sát tạm thời không có cách nào biết được tình huống chính xác, không thể làm gì khác hơn là đưa một trong những “vật chứng” – Khúc Kim Tích phiên bản chú mèo nhỏ tới đồn cảnh sát, đồng thời đến cục giao thông xem video giám sát.

Làm một con mèo con đến đồn cảnh sát ngược lại nhận được không ít sự hoan nghênh, nhất là nữ cảnh sát.

“Nhìn dáng vẻ chắc mới vừa tròn một tháng.” Một vị nữ cảnh sát nhận lấy Khúc Kim Tích, “Nhìn vẻ đáng thương này đi, đi siêu thị mua chút sữa bò cho nó ăn.”

Cảnh sát trẻ tuổi mang Khúc Kim Tích trở về tên là Trần Tấn Sinh, bản thân anh ta cũng nuôi mèo nên đối với cách nuôi mèo rất có tâm đắc, lắc đầu nói: “Mèo con không thể uống sữa bò, sẽ đau bụng.”

Nữ cảnh sát chưa từng nuôi mèo, đương nhiên không biết những thứ này: “Vậy cho nó ăn cái gì?”

“Tôi đi siêu thị mua chút sữa dê.”

Lúc này, cảnh sát lớn tuổi đi cùng Trần Tấn Sinh nhạy bén kêu lên ở đằng xa: “Trần Tấn Sinh, cậu ôm con mèo kia tới đây.”

Khúc Kim Tích lại rơi vào trong tay Trần Tấn Sinh lần nữa, anh ta đi tới: “Đội trưởng Vương, đã tra được chủ xe là ai chưa?”

Đội trưởng Vương nhíu chặt mày: “Căn cứ vào biển số xe, xe được đăng kí dưới tên của một người tên là Tần Tang, nhưng gọi cho số điện thoại của người đó lại không được.”

Trần Tấn Sinh: “Vậy camera giám sát thì sao?”

Sắc mặt của Đội trưởng Vương trở nên vô cùng quái dị: “Đây mới là điểm kỳ quái nhất, xe vì né tránh một con mèo nên tông vào rào chắn. . . Từ đầu tới cuối không có ai rời khỏi chiếc xe này.”

Ông ta mở video được trích từ camera giám sát của cục giao thông ra.

Sau khi Trần Tấn Sinh xem xong, kinh ngạc nói: “Người trong xe biến mất vô căn cứ?”

Đội trưởng Vương nặng nề gật đầu một cái.

“Nói cách khác. . .” Trần Tấn Sinh nhìn đội trưởng Vương một cái, lại nhìn con mèo đang nằm yên trong tay một cái, “Con mèo này là nhân chứng duy nhất nhìn thấy tận mắt đúng không?”

Quá ly kỳ.

Video được trích xuất từ cục giao thông, không thể nào có chuyện bị cắt xén được, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao chủ xe lại biến mất chứ.

Người đi đâu mất rồi?

Hay là nói. . . sau khi tai nạn xe xảy ra, chủ xe tránh camera giám sát mà rời đi?

Nhưng trên đoạn đường trống trải kia, chiếc xe bại lộ ở chính giữa camera giám sát, dù cho muốn rời đi, làm như thế nào đi chăng nữa cũng không tránh thoát camera được.

Một tên cảnh sát trong phòng làm việc rùng mình, xoa xoa cánh tay, mặt đầy vẻ quỷ dị nói: “Có khi nào là gặp quỷ không.”

Lời của anh ta hứng lấy mấy cặp mắt xem thường.

“Làm gì nhìn tôi như vậy, tôi nói không sai mà.” Viên cảnh sát sờ mũi một cái, “Nếu không một người sống sờ sờ biến mất vô căn cứ, nên giải thích thế nào? Trừ phi lúc ấy bên trong xe không có người.”

“Được rồi.” Đội trưởng Vương nhìn về phía Trần Tấn Sinh, “Con mèo này làm sao không động đậy? Đã chết rồi sao?”

Khúc Kim Tích: “. . .”

Cô vô lực giơ giơ móng vuốt, tỏ vẻ mình vẫn còn sống rất tốt.

Một giây kế tiếp, thân thể cô lơ lửng—— đội trưởng Vương nắm gáy cô xách lên.

! ! !

Tứ chi Khúc Kim Tích cứng ngắc, không dám động đậy, trong lòng thầm sợ hãi, chỉ có thể nhìn chằm chằm đội trưởng Vương.

Trần Tấn Sinh lật đật cướp cô lại: “Đội trưởng Vương, con mèo này còn nhỏ, không thể xách như vậy, nó sẽ không thoải mái.”

Đội trưởng Vương có chút phát tướng, cảnh phục mặc ở trên người ông ta trở nên chật ních, ông ta xoa xoa cằm, hơi khom người, cùng Khúc Kim Tích hai mắt nhìn nhau: “Mèo con, mày nhìn thấy cái gì?”

Mọi người: “… . . .”

Hỏi một con mèo, chẳng lẽ là đầu óc đội trưởng Vương bị chập rồi?

Dường như nghe thấy suy nghĩ trong lòng mọi người, đội trưởng Vương ngồi dậy, ho khan một tiếng: “Không nên xem thường những động vật này, đồng thời không được coi thường bất kỳ chi tiết nào, con mèo nhỏ này vừa nhìn là biết thuộc loài quý giá, một con mèo mới vừa tròn một tháng, tại sao lại xuất hiện ở trong xe? Nếu như là chủ xe mua ở bên ngoài thì tại sao không phát hiện cái lồng ở trong xe?”

“Nếu như là mèo nhà, tại sao chủ xe phải mang con mèo nhỏ như vậy lên trên xe? Các cậu không cảm thấy con mèo này xuất hiện ở trong xe rất không hợp lý sao?”

Tên cảnh sát nói có thể gặp quỷ lên tiếng đầu tiên: “Không phải là anh muốn nói con mèo này lái xe đó chứ!”

Đội trưởng Vương: “… . . .”

“Trong đầu cậu chứa toàn đậu hũ nát hả!” Đội trưởng Vương giận đến mức bụng bự rung lên, “Ý của tôi là con mèo này có thể là bị người ta bỏ vào, có lẽ trận tai nạn xe cộ này cũng không đơn giản.”

“Còn nhớ không?” Ông ta chuyển hướng Trần Tấn Sinh, “Bên trong xe có máu, hơn nữa lượng máu không ít, trên mặt con mèo này chỉ bị xây xước nhẹ, làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy.”

Trần Tấn Sinh hơi biến sắc: “Đội trưởng Vương, ý của anh là. . . có thể là án mạng?”

Mọi người đều im lặng.

Cái đồn cảnh sát này của bọn họ bình thường nhận toàn chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hiếm khi gặp phải chuyện lớn, ai cũng không che giấu được vẻ hưng phấn và kích động.

Khúc Kim Tích liếc nhìn đội trưởng Vương, trong đầu nghĩ: Trí tưởng tượng này của ông không đi viết tiểu thuyết thì cũng thật là lãng phí.

“Điện thoại di động đã mang đi sửa, chờ sau khi sửa xong thì tính tiếp.” Đội trưởng Vương nói, “Trần Tấn Sinh, nhà cậu có mèo, cậu có kinh nghiệm, cậu mang con mèo này về nhà cậu nuôi tạm đi.”

Trần Tấn Sinh búng tay một cái: “Được thôi.”

Khúc Kim Tích lấy lại tinh thần, rùng mình một cái, làm sao cô có thể đi cùng Trần Tấn Sinh được!

Đơn ly hôn vẫn chờ cô ký, nếu như Thẩm Thính không liên lạc được với cô, chỉ sợ lại sẽ cho rằng cô đề nghị ly hôn chẳng qua là đang làm trò, đến lúc đó giận dữ, lỡ như tình tiết diễn biến theo nguyên tác thì chẳng phải là cô lại có nguy cơ nhận cơm hộp sao?

Vã lại, với dáng vẻ bây giờ của cô, cùng một người xa lạ về nhà họ, nhà đối phương có mèo. . . Tưởng tượng đến cảnh sống chung với một đám mèo, da đầu Khúc Kim Tích tê dại, cả người cũng không ổn.

“Meo! ! !” Cô cố gắng kêu lên, tự cảm thấy rất có khí thế, nào ngờ ở trong tai người khác, dù là người tâm địa sắt đá, nghe thấy tiếng kêu của con mèo cũng sẽ không tự chủ được mà mềm nhũn.

“Nó muốn làm gì?”

Từ sau khi bị Trần Tấn Sinh ôm vào trong ngục, Khúc Kim Tích vẫn trong trạng thái giả chết, lúc này bỗng nhiên trở nên tràn đầy sức sống làm cho bọn cảnh sát có mặt ở đây có chút tò mò.

Trần Tấn Sinh thấy cô cựa quậy muốn tránh khỏi anh ta, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gỡ cô ra đặt cô trên bàn hội nghị.

Mấy cặp mắt nhìn chằm chằm cô.

Trên bàn hội nghị có giấy bút, Khúc Kim Tích đi tới, móng của cô rất nhỏ, sức cũng không quá lớn, chỉ có thể cố gắng hết sức dùng hai móng trước cầm bút lên.

Thật may nắp bút đã được mở ra, nếu không cô còn phải dùng miệng mở nắp bút nữa, tiết kiệm giúp cô không ít sức lực.

“Nó. . . Muốn làm gì ?”

“Hình như là muốn viết chứ?”

“? ? ? ? ? ?”

“Trần Tấn Sinh, tôi nhớ con mèo nhà cậu cũng rất thông minh, nó biết viết chữ không?”

Trần Tấn Sinh cũng có chút sững sờ, theo bản năng nói: “Mèo nhà tôi biết lấy khăn giấy giúp tôi, còn biết nhận tiền.”

“. . .”

“Hình như đang viết chữ! !”

“Xuỵt, đừng nói chuyện, đừng dọa nó!” Đội trưởng Vương rón rén đi tới, không chỉ có ông ta mà cảnh sát bên trong phòng cũng nghiêng người qua, muốn xem con mèo này rốt cuộc muốn viết cái gì.

Khúc Kim Tích rất cố hết sức để viết, nhưng móng vuốt lại không đủ lực.

Cô không biết tại sao mình đột nhiên biến thành mèo, nguyên sách căn bản không có tình tiết như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân duy nhất mà cô có thể nghĩ tới đó là: Không phải là vì mình chủ động đề nghị ly hôn, sửa lại tình tiết nên trở thành mèo đó chứ?

Cho nên bất kể như thế nào, cô phải tìm Thẩm Thính cho bằng được.

Còn chuyện một con mèo dùng móng viết chữ, mặc dù sẽ làm cho người khác kinh ngạc, nhưng mà có một số loài động vật thông minh có thể biết chữ, nên chuyện mèo biết viết chữ cũng không có gì là không thể.

Chẳng qua là lý do này. . .

Cũng không thể viết là “Chồng tôi là Thẩm Thính được”.

Đầu óc Khúc Kim Tích chuyển một cái, nhọc nhằn viết xuống trang giấy một hàng chữ.

Sau khi viết xong, móng vuốt mềm nhũn, bút rơi xuống, cô gục xuống bàn thở hổn hển: Mệt chết mèo! ! !

Cô đẩy tờ giấy về phía trước, ánh mắt lom lom nhìn Trần Tấn Sinh, người kia cầm giấy lên, cẩn thận nhìn nhận: “Ba tôi là Thẩm Thính, điện thoại 18080889988.”

Cũng may số điện thoại của Thẩm Thính dễ nhớ nên Khúc Kim Tích mới nhớ được.

“Meo! ! !” Mau gọi điện thoại.

Khúc Kim Tích nghỉ đủ rồi, dùng móng vuốt cào cào Trần Tấn Sinh, người mà cô quen nhất trong mấy cảnh sát.

Trần Tấn Sinh và cô nhìn nhau, chẳng biết tại sao, anh ta lại biết ý cô từ trong đôi mắt cô.

Không gọi được điện thoại cho Khúc Kim Tích, Thẩm Thính hủy bỏ hành trình ban đầu, bảo tài xế lái xe về Thịnh Cẩm Loan.

“Công ty của cô Khúc không có sắp xếp cho cô ấy bất kỳ thông báo nào.” Sau khi Tần Tang điều tra xong thì báo cáo lại.

“Có lẽ là có chuyện gì trì hoãn.” Tần Tang cau mày, nói ra lời này chính cậu ta cũng không tin.

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

Chẳng qua là Khúc Kim Tích rốt cuộc muốn làm gì, hết lần này tới lần khác chạm vào ranh giới cuối cùng của ông chủ, thật là. . . mua dây buộc mình.

Đồng thời, hắn lại vì ông chủ nhà mình có chút ôm bất bình, nếu như không phải là Ông cụ, ông chủ cần gì phải dính dáng đến một người phụ nữ như vậy .

Thẩm Thính yên lặng không nói, nửa tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, không người nào biết anh đang suy nghĩ gì.

Lúc này, điện thoại di động của anh reo lên.

Số riêng của Thẩm Thính, người biết không nhiều, vì vậy số lạ gọi đến, anh đều không nhận, do đó cuộc gọi đến đầu tiên, anh cúp máy không chút do dự.

Nếu như là điện thoại quấy rối, đối phương sẽ không gọi lại.

Nhưng mà, số điện thoại đó lại gọi tiếp lần nữa.

Ánh mắt lướt qua dãy số xa lạ, trong lòng Thẩm Thính động một cái, bắt máy.

Là một giọng nam xa lạ.

“Xin hỏi là anh Thẩm, Thẩm Thính phải không?”

Paparazzi?

Thẩm Thính: “Có chuyện gì?”

“Là thế này, tôi là cảnh sát nhân dân đồn cảnh sát XX, ” Trần Tấn Sinh mắt liếc nhìn Khúc Kim Tích đang giương mắt nhìn lại mình, “Phiền anh tới đón. . . Con gái của anh.”

Thẩm Thính: “. . .”

Thẩm Thính cúp điện thoại.

“. . . Mèo của anh.” —— Trần Tấn Sinh còn chưa dứt lời thì điện lời đã bị ngắt mất.

Tần Tang nói: “Ông chủ, paparazzi gọi tới ạ?”

Thẩm Thính lắc đầu, mặt không đổi sắc mà xoa mi tâm: “Điện thoại lừa gạt.”

Chương 6

Trần Tấn Sinh là cảnh sát, nhưng đây là lần đầu tiên thông báo thân phận xong mà lại bị cúp máy một cách sạch sẽ lưu loát như vậy.

Đội trưởng Vương: “Gọi lại.”

Con mèo này là mèo có chủ. Túi xách cho nữ ở trong xe trống không không chứng minh được rằng lúc đó người lái xe là phụ nữ, mà con mèo đã viết phương thức liên lạc của ‘bố’ ở trên giấy.

Vậy cũng đã nói lên rằng, người tên Thẩm Thính này có thể có quan hệ vợ chồng với chủ xe. Cho dù không phải vợ chồng thì chắc chắn cũng có quen biết.

“Cậu nói rõ tình hình đi.” Đội trưởng Vương lại nhìn Khúc Kim Tích một cái, anh ta luôn cảm thấy con mèo này rất thần kỳ.

Trần Tấn Sinh chỉ đành ấn dãy số của Thẩm Thính một lần nữa.

Một người cảnh sát đột nhiên nói: “Cái tên Thẩm Thính này giống như tên của minh tinh kia vậy.”

Cho dù không quan tâm đến tin tức giải trí, nhưng danh tiếng của Thẩm Thính quá nổi trội, những người ở đây cũng đã từng nghe qua.

“Người tên Thẩm Thính nhiều lắm, có gì hiếm lạ đâu chứ.”

Lần này tiếng chuông vang lên đủ năm lần thì điện thoại mới được nghe một lần nữa. Trần Tấn Sinh nói thẳng: “Đừng tắt điện thoại! Hai giờ trước ở đoạn ba của đường Hà Tân nhãn hiệu XXX chạy quá tốc độ nên xảy ra tai nạn. Hiện giờ không tìm thấy chủ xe, chỉ tìm ra một con mèo. Con mèo này gọi anh là bố, bây giờ mời anh đến đồn công an một chuyến để đón nó về.”

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

Điện thoại này là Thẩm Thính bảo Tần Tang nghe máy. Tần Tang vốn định nói vài câu khách sáo với ‘kẻ lừa đảo’ ở phía bên kia, kết quả lại nghe được cuộc trò chuyện này.

Khúc Kim Tích lái chiếc xe kia là Thẩm Thính nghe lời gợi ý của ông cụ Thẩm mua cho Khúc Kim Tích làm quà cưới. Thẩm Thính không có tâm tư kia nên giao cho Tần Tang đi làm. Tần Tang bèn chọn một chiếc xe có giá trung bình, chiếc xe đó đăng ký dưới tên của cậu ta.

Bởi vậy, cậu ta vô cùng quen thuộc với chiếc xe này. Vừa mới nghe nhãn hiệu xe thì tim liền đập lộp bộp một tiếng.

Nếu quả thật là kẻ lừa đảo thì sau khi bị tắt điện thoại sẽ không gọi lại nữa. Mà đối phương lại gọi liên tiếp ba lần, cũng không đề cập đến các loại chuyển khoản, thẻ ngân hàng như các thủ đoạn lừa đảo thông thường. Điều quan trọng nhất là điện thoại của Khúc Kim Tích đột nhiên tắt máy.

Trong đầu xẹt qua đủ loại suy nghĩ, Tần Tang cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta nói: “Tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”

Nghe được câu trả lời của Tần Tang, mi tâm của Thẩm Thính khó khăn lắm mới thư giãn được lại nhíu chặt thêm một lần nữa. Tần Tang hạ giọng nói: “Ngài Thẩm, cô Khúc bị tai nạn rồi.”

Thẩm Thính khẽ run lên.

Anh ta không thích Khúc Kim Tích, nhưng cũng không đến mức sau khi nghe tin cô ta bị tai nạn mà vẫn có thể thờ ơ như không.

Cái chính là nếu như việc Khúc Kim Tích xảy ra tai nạn bị ông cụ Thẩm biết được e là sẽ có chuyện xảy ra.

Tài xế quay đầu xe, đi về phía đồn công an.

Thân là một con mèo biết viết chữ, Khúc Kim Tích hiển nhiên đã nhận được sự ưu ái đặc biệt của đội trưởng Vương.

“Mèo con, mày thông minh như vậy, không chỉ biết viết chữ mà ngay cả số điện thoại của bố cũng có thể nhớ được. Vậy mày nói cho tao biết, lúc tai nạn xảy ra thứ cuối cùng mày nhìn thấy là gì?” Đội trưởng Vương đặt giấy bút ra trước mặt Khúc Kim Tích, dẫn dắt từng bước cho nhân chứng duy nhất đã tận mắt chứng kiến này.

Khúc Kim Tích ngước mắt nhìn ông ta một cái rồi yên lặng cúi đầu.

Không biết có phải vì biến thành mèo con hay không, hai mí mắt của cô đánh nhau liên tục, mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Nhưng hiện giờ đang ở một nơi xa lạ, Thẩm Thính còn chưa đến, cô không thể ngủ được.

Vì luôn đấu tranh với cơn buồn ngủ nên cô không muốn để ý đến đội trưởng Vương mập mạp trước mặt này một chút nào.

Đội trưởng Vương rất sốt ruột.

Không nhịn được mà đưa tay ra kéo móng vuốt của cô, Khúc Kim Tích theo bản năng cào ông ta một cái.

“Có phải đói rồi không?”

Lúc này, Trần Tấn Sinh bưng một cái cốc đến, anh ta vừa đi siêu thị mua sữa dê, rót ra để nguội rồi bưng đến rồi cẩn thận nâng Khúc Kim Tích lên.

Khúc Kim Tích rất muốn cự tuyệt, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà tiếp nhận hành động này của Trần Tấn Sinh, bởi vì nó rất thoải mái.

Hơn nữa, mùi vị của sữa dê trong cốc hấp dẫn vị giác của cô, khiến cô thèm đến mức bụng sôi sùng sục.

Điều quan trọng nhất là, Trần Tấn Sinh còn tâm cơ mà bỏ một chút bột lá bạc hà vào trong sữa dê.

Khúc Kim Tích:……

Lý trí nói cho cô biết, đây đâu phải là thứ để cho người ăn. Nhưng lý trí không đấu lại được với đặc tính thuộc về mèo. Cô không tự kiềm chế được đồng thời cũng không thể tự thoát khỏi mà vùi đầu vào cốc sữa.

Thơm quá!

Cô vừa liếm vừa khóc.

Khi Khúc Kim Tích uống sữa xong thì Thẩm Thính cũng đã đến.

Đồn cảnh sát cũng không lớn. Tần Tang lo rằng Thẩm Thính sẽ bị người ta nhận ra. Đến lúc đó mà truyền lên trên mạng thì lại thêm một đợt scandal nữa. Nghĩ vậy liền lấy mũ ra cho Thẩm Thính đội.

“Không cần.” Thẩm Thính sầm mặt xuống xe.

Tần Tang nghĩ nghĩ, đến đồn công an mà ăn mặc kín đáo ngược lại sẽ thu hút sự chú ý của người khác, thôi bỏ đi.

Nữ cảnh sát tiếp đón nhìn thấy Thẩm Thính đến liền ngẩn người.

“Thẩm, Thẩm Thính?”

Khúc Kim Tích ăn no xong đang muốn ngủ thì nghe thấy giọng nói của nữ cảnh sát, ánh mắt liền sáng lên, nhịp tim lập tức mất đi khống chế, bỗng nảy sinh tâm trạng muốn gặp Thẩm Thính một cách gấp rút.

Còn chưa kịp đợi cô nghĩ kỹ xem là chuyện gì thì cô đã nhanh chóng bám lấy quần của Trần Tấn Sinh rồi tụt xuống đất, vung bốn cái chân nhỏ ngắn cũn lao như một cơn gió ra khỏi phòng.

Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là đôi chân dài của Thẩm Thính, cô không nói hai lời liền xông lên.

“Meo meo meo!” Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích cũng không hiểu sao sau khi nhìn thấy Thẩm Thính thì không kiềm chế được mà phấn khích.

Tần Tang đang nói chuyện với nữ cảnh sát. Thẩm Thính đứng bên cạnh, nhìn thấy một cái bóng trắng meo meo meo lao về phía mình. Anh lui về sau một bước theo phản xạ. Nhưng Khúc Kim Tích còn nhanh hơn anh, sử dụng bốn móng chân cùng một lúc ôm lấy chiếc quần tây bằng tơ lụa của Thẩm Thính.

Nhưng móng của cô cũng không dài, ống quần lại quá trơn nên dẫn đến việc cô muốn nhảy vọt lên trên nhưng lại không nắm được nên tụt xuống dưới, nhân tiện còn lăn ra hai vòng, lăn đến bên cạnh giày da của Thẩm Thính. Đầu óc choáng váng mất phương hướng nhất thời không dậy được.

Thẩm Thính: “???”

Tần Tang quay đầu nhìn lại, da đầu lập tức tê dại. Cậu ta đi theo Thẩm Thính nhiều năm nên biết rõ tính cách của Thẩm Thính. Anh rất không thích những con vật nhỏ, nhất là những con vật nhỏ có lông, bởi vì anh có bệnh sạch sẽ. Động vật có lông có nghĩa là lông sẽ rụng, mà lông rụng có nghĩa là sẽ dính lên cơ thể con người.

Tần Tang vô thức muốn nhấc con mèo này ra chỗ khác.

“Meo meo!” Khúc Kim Tích sống chết bám chặt lấy giày của Thẩm Thính, thậm chí còn muốn chui vào ống quần.

Khúc Kim Tích sắp điên rồi, cô không hề muốn lại gần lại gần Thẩm Thính.

Nhưng từ sau khi Thẩm Thính xuất hiện, tất cả hành vi của cô đều không thể khống chế được.

Giống như bị trúng độc vậy.

Cơ thể của Thẩm Thính cứng đờ.

Bộ lông mềm mại của động vật dán trên chân nhỏ, mang đến một cảm giác hơi ngứa, cái cảm giác hơi ngứa kia còn không ngừng muốn nhảy lên. Anh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, khom người xuống xách Khúc Kim Tích lên.

“Meo meo.” Mèo con cất giọng mềm mại kêu với anh một tiếng, đôi mắt to tròn như đá quý nhìn anh một cách đáng thương, từ trên đến dưới hiện ra ba chữ: đáng thương, nhỏ yếu, vô tội.

Khúc Kim Tích: “….”

Cô cắn chặt răng, tránh để bản thân kêu lên thành tiếng như vừa nãy.

Đúng là xấu hổ! Đó căn bản không phải là cô!

Rốt cuộc là cô có độc hay là Thẩm Thính có độc chứ?

Tuy là Thẩm Thính không thích con vật nhỏ, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt như vậy, cũng không tự chủ được mà khựng lại, sự khó chịu khi bị chú mèo con vô lễ vừa rồi cũng tiêu tan.

Anh đưa mèo con cho Tần Tang. Lần này Khúc Kim Tích có chút tự khống chế được, ngoan ngoãn nằm trong tay Tần Tang.

Cô cần có một chút không gian để suy xét một việc: Vì sao khi nhìn thấy Thẩm Thính thì bản thân lại trở nên phấn khích như vậy?

Giống như là… đột nhiên trúng giải thưởng năm trăm vạn, hận không thể dán lên cơ thể Thẩm Thính mọi lúc mọi nơi.

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

Sự bất thình lình này chỉ giống như một khúc nhạc đệm, ngược lại còn làm phai nhạt sự công kích của “người tên Thẩm Thính này vậy mà lại là đại minh tinh Thẩm Thính kia.” Đội trưởng Vương mời anh vào trong phòng làm việc.

Khi Thẩm Thính nhìn thấy dòng chữ mà Khúc Kim Tích viết ra, anh liếc mắt nhìn chú mèo con đang nằm trên tay Tần Tang một cái, rồi rơi vào trầm tư.

Đội trưởng Vương bắt đầu hỏi vấn đề, Tần Tang thay anh trả lời.

Cuối cùng hai bên đã xác định, lúc xảy ra tai nạn, người lái xe chính là Khúc Kim Tích.

Về phần Khúc Kim Tích vì sao lại mất tích không có căn cứ. Hoặc có thể nói rằng, cô dựa vào cách gì mà tránh được camera giám sát để biến mất thì ai cũng không biết được.

Ý của đội trưởng Vương là lập vụ án trước rồi từ từ tìm người.

“Con mèo này là nhân chứng chứng kiến duy nhất khi tai nạn xảy ra, nó thông minh lại còn biết viết chữ. Anh là chủ của nó, anh có thể hỏi nó xem có thể tìm ra manh mối nào không.” Đội trưởng Vương chỉ vào con mèo: “Nói không chừng có thể sớm tìm được người.”

Thẩm Thính từ chối cho ý kiến, nhìn Khúc Kim Tích và tờ giấy kia, dường như có điều suy nghĩ.

Chiếc xe bị hỏng được kéo đi. Đồ của Khúc Kim Tích chỉ có một cái túi và điện thoại bị hỏng. Hiện giờ không hề xuất hiện thương vong, chỉ cần bồi thường hàng bảo vệ bị hỏng là được.

Những việc này đều do Tần Tang làm.

Trong lúc Tần Tang làm việc, Khúc Kim Tích giơ móng vuốt về phía Thẩm Thính, bày ra một tư thế muốn được ôm……Cô đã từ bỏ việc đấu tranh rồi.

Trong tay Thẩm Thính đang cầm tờ giấy kia, sau khi đối diện với cô năm giây cuối cùng cũng đưa hai ngón tay thon dài xinh đẹp ra đón lấy cô.

“Meo~” Anh hai à, anh cầm chắc một chút nhé, đừng để tôi bị ngã.

Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy mình bị tách thành hai nửa. Một nửa thì vui mừng vì Thẩm Thính đã bế cô lên, sắp đạt đến trạng thái si mê rồi. Nửa còn lại thì lo sợ rằng Thẩm Thính sẽ khiến mình bị ngã xuống.

Cả người như bị tâm thần phân liệt.

Lúc rời đi, Trần Tấn Sinh đưa cho Thẩm Thính một số vật phẩm dùng cho mèo mà anh ta mua ở siêu thị: “Đây đều là đồ cho mèo. Mèo nhà tôi lớn rồi, không dùng được. Nếu anh không chê thì mang về cho bạn nhỏ này dùng đi.”

Anh ta thích mèo. Nhất là con mèo thông minh biết viết chữ như thế này thì lại càng thích. Nếu như không phải nó đã có chủ thì anh thực sự sẽ ôm về nhà nuôi.

“Tạm biệt nhé bạn nhỏ” Anh ta xoa xoa đầu Khúc Kim Tích: “Trên tai nó có vết thương, cẩn thận đụng phải.”

Nghĩ lại thì Thẩm Thính là bố của nó, mèo con sau khi nhìn thấy anh lại hưng phấn kích động như vậy, có thể thấy được tình cảm rất tốt, đâu cần anh phải dặn dò chứ.

Trở lại xe, Thẩm Thính đặt Khúc Kim Tích lên vị trí bên cạnh rồi nhắm mắt lại. Anh cần phải suy xét một số việc.

Không đến hai phút sau, trên đùi truyền đến một chút cảm giác. Anh mở mắt ra, mèo con đang cọ cọ trên đùi anh, cọ xong thì nằm bất động.

Thẩm Thính: “…….”

Tần Tang: “…..”

Nghĩ đến việc con mèo này là do Khúc Kim Tích nuôi thì Tần Tang đã cảm thấy rất kỳ lạ. Có điều lúc này mèo không phải vấn đề chính, vấn đề chính là…..

“Sếp, anh nghĩ cô Khúc sẽ đi đâu?” Ai cũng sẽ không tin chuyện biến mất một cách không có căn cứ. Khúc Kim Tích không ở bên trong xe, nhất định là đã nghĩ cách ra ngoài rồi.

Vậy thì tại sao sau khi bị tai nạn mà không bị thương cô lại muốn lặng lẽ rời đi chứ? Cô làm thế nào để tránh được camera giám sát? Cô hành động như vậy là để làm gì?

“Đến Thịnh Cẩm Loan.” Thẩm Thính nói.

Tần Tang: “Ý của anh là… Khúc Kim Tích có thể đã về rồi?”

Bởi vì không liên lạc được với Khúc Kim Tích nên cũng không tiện để luật sư chờ mãi, chỉ đành bảo anh ta về trước.

Thẩm Thính liếc nhìn chú mèo con trên đùi, lại nhìn sắc trời đã tối bên ngoài cửa sổ, cuối cùng bóp lấy mi tâm rồi không lên tiếng nữa.

Đến Thịnh Cẩm Loan rồi, Thẩm Thính nói: “Cậu về trước đi.”

Trong lòng Tần Tang nghi hoặc, nhưng ông chủ đã lên tiếng, cậu ta không thể làm gì khác, chỉ đành rời đi. Lúc chuẩn bị ra về còn liếc nhìn mèo con dưới chân Thẩm Thính một cái, thấy Thẩm Thính không có ý cho cậu ta mang nó đi thì lại càng ngờ vực.

{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}

Khúc Kim Tích hiện giờ không rõ tung tích, ông chủ nhìn qua thì cũng không thèm để ý. Nếu đã như vậy thì sao anh lại có chút quan tâm nào đến mèo của Khúc Kim Tích chứ?

Anh cũng không hề thích động vật nhỏ.

Trong lòng Tần Tang đầy nghi ngờ mà rời đi.

Bên trong biệt thự nhất thời chỉ còn lại một người một mèo.

Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thính nhìn về phía mèo con, nhìn đến mức trong lòng cô hoảng sợ. Cô bắt đầu cân nhắc xem có nên viết chữ cho anh biết mình là Khúc Kim Tích hay không?

Anh sẽ tin sao?

Nếu như anh biết cô là Khúc Kim Tích, liệu có vì ghét cô mà ném cô vào khe suối trong núi sâu hay không?

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của Thẩm Thính.

“Khúc Kim Tích.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.