Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 113+114




Chương 113

Lần cuối cùng Khúc Kim Tích tham gia tiệc ăn mừng là vào năm ngoái, mượn ánh sáng của Thẩm Thính nên cô mới có thể tham gia. Khi đó cô còn bị dân mạng mắng chửi, ngay khi bước lên thảm đỏ cũng không dám nán lại lâu mà nhanh chóng chạy vào trong.

Chưa đầy một năm, cô có thể quang minh chính đại tham gia tiệc liên hoan, hơn nữa bản thân cũng có đóng góp trong đó, nghĩ lại cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Không biết Thẩm Thính phải xử lý chuyện gì, may sao anh đã đồng ý với cô là sẽ tham gia bữa tiệc liên hoan. Nhưng mà ngày thứ hai sau khi anh đồng ý, thì anh đã rời khỏi tổ kịch.

Khúc Kim Tích và Minh Ngọc Sênh hoạch địch hành trình trước thời hạn. Hai ngày nay, cô quay rất nhiều, như vậy thì có thể để dành hai ngày rảnh để lam gia bữa tiệc liên hoan.

Khúc Kim Tích vừa xuống máy bay, Ngũ Lập Thu đã tự mình đi đón cô, sau đó đưa cô đi làm đẹp từ đầu đến chân.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

“Nhìn khuôn mặt khô khốc này đi.” Lại nhìn đến những vết xanh xanh tím tím trên người Khúc Kim Tích, Ngũ Lập Thu cau mày: “Không được mặc trang phục hở lưng.”

Cổ Nhạc Nhạc nói xen vào: “Dì à, Kim Tích của chúng ta trước nay đẹp tự nhiên, mặc gì cũng đẹp. Cho dù dạo gần đây có đi quay chụp nhiều, dì nhìn làn da của chị ấy đi, trắng như lòng trắng trứng, ai có thể sánh được!”

Nói về kỹ năng nịnh nọt, không ai có thể sánh ngang Cổ Nhạc Nhạc. Cô gái này đã bị nghệ sĩ nhà mình làm cho mê muội, nhất là vừa nghĩ tới con nhím nhỏ và bé gấu trúc đáng yêu, khiến Khúc Kim Tích ở trong mắt cô ấy, không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào là không đáng yêu.

“Cháu thì biết cái gì.” Ngũ Lập Thu liếc nhìn cô ấy một cái, ngồi trên xe bắt đầu đắp mặt nạ dưỡng ẩm cho Khúc Kim Tích: “Bữa tiệc liên hoan lần này biết có ý nghĩa như thế nào với cô không?”

Khúc Kim Tích không khác gì con rối gỗ, tùy ý để Ngũ Lập Thu bố trí, cô gật đầu một cách cứng ngắc.

“Có ý nghĩa gì?” Cổ Nhạc Nhạc ngơ ngác hỏi bọn họ, bản thân cô ấy không hiểu, trợn tròn mắt hỏi một cách không mắc cỡ.

“Đối với Khúc Kim Tích mà nói, nó có ý nghĩa xóa bỏ nhãn mác diễn viên tuyến mười tám.” Ngũ Lập Thu kiên nhẫn giải thích cho đứa cháu gái.

Cổ Nhạc Nhạc lập tức hiểu ra: “Cháu hiểu rồi, đây là tác phẩm đầu tay của Khúc Kim Tích, lúc trước tuy cô ấy là nữ phụ nhưng lại được chú ý hơn nữ chính. Vì vậy nhiều người cho rằng Kim Tích dựa vào cảnh diễn trong “Tạ Trường Tịch”, hiện tại tác phẩm mới của cô ấy ra mắt, có thể thấy cô ấy đã kiên cường thế nào.”

Doanh thu phòng vé của “Mưu trang” có tiếng vang rất tốt. Khúc Kim Tích là nữ phụ, phải nhân cơ hội này để lấy được thiện cảm của mọi người. Tuy nhiên Ngũ Lập Thu cũng không sắp xếp, chỉ để Khúc Kim Tích quay phim trong tổ phim, cùng lắm cũng chỉ liên hệ một hai phóng viên danh tiếng đến phỏng vấn.

Càng vào thời điểm như này, càng phải trầm ổn, trước có “Mưu trang”, sau có “Trúc sinh vật ngữ”, hơn nữa hiện tại trong tay Ngũ Lập Thu cầm không ít kịch bản tốt, Khúc Kim Tích không lo không có đất diễn, điều trước mắt cô cần làm chính là duy trì sự nổi tiếng và gia tăng lượng fan hâm mộ.

Cô vốn dĩ đang nổi tiếng, nếu như thường xuyên xuất hiện thì độ nổi tiếng sẽ mất dần đi.

Lúc trước Khúc Kim Tích chưa từng tham gia hoạt động tương tự, bữa tiệc ăn mừng cũng sẽ khác, hoạt động lớn như vậy, các bên lớn sẽ cùng nhau cử hành. Ngoài đội ngũ sáng tạo, các giám đốc điều hành cấp cao của công ty giải trí cùng các thương hiệu thời trang cũng tham gia.

Nhân vật nữ chính sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc liên hoan. Như vậy, Khúc Kim Tích phải xuất hiện một cách rạng rỡ nhất, để tất cả các nhãn hàng một lần nữa nhận ra cô, đến lúc đó nhất định sẽ mời cô làm người phát ngôn chính.

Là một nữ nghệ sĩ, ngoài thành tích đóng phim điện ảnh cùng truyền hình, cơ hội làm người phát ngôn cho những hãng thời trang cũng không thể đánh mất, đây là con đường muốn đi ra ngoài quốc tế.

Sau vài giờ làm đẹp cùng tạo kiểu tóc, Ngũ Lập Thu nhận được điện thoại của Chu Lị. Đối phương lo lắng nói cho chị ấy một tin tức, Thẩm Thính không nghe điện thoại.

Bữa tiệc liên hoan bắt đầu vào lúc bảy giờ, phải đến trước thảm đỏ một tiếng, giới truyền thống đã đứng bên ngoài từ lâu, hiện tại Thẩm Thính lại không thấy bóng dáng đâu?

Ngắt điện thoại, Ngũ Lập Thu nói với Khúc Kim Tích: “Cô mau liên hệ với Thẩm Thính.”

Khúc Kim Tích thầm nghĩ Chu Lị không liên lạc được với anh, chẳng lẽ cô liên lạc được?

Nhưng cô chỉ dám nghĩ ở trong lòng, lập tức ở trước mặt Ngũ Lập Thu lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Thính, điện thoại đổ chuông hai tiếng đã được kết nối.

Ngũ Lập Thu: “. . .”

Nếu Chu Lị biết, liệu anh ta có phát điên hay không?

Cũng may hiện tại cô không ở cùng Thẩm Thính.

“Ở đâu?” Không đợi Khúc Kim Tích lên tiếng, Thẩm Thính đã chủ động nói.

“Đang chọn quần áo cho bữa tiệc liên hoan tối nay.” Khúc Kim Tích nhấn mạnh chữ bữa tiệc liên hoan.

“Không cần chọn, về nhà, trang phục của em, anh đã chọn rồi.”

“Cái gì?”

“Anh chờ em ở nhà.”

Ngắt điện thoại.

“Làm sao? Anh ta đang ở đâu?” Ngũ Lập Thu vội vàng hỏi.

Khúc Kim Tích ho khan một tiếng, ánh mắt đảo về phía nhân viên công tác đang bận rộn, cô có chút ngượng ngùng nói: “Không cần chọn lễ phục, anh. . . Anh ấy đã giúp em chọn trang phục, để ở nhà, bảo em về đó lấy.”

Ngũ Lập Thu: “. . .” Không nói sớm.

Cổ Nhạc Nhạc lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ: “Tổng giám đốc Thẩm đúng là lãng mạn.” Chọn sẵn đồ, cô chỉ cần về mặc, đúng là tổng giám đốc bá đạo!

Hai má Khúc Kim Tích nóng lên, cô không nghĩ tới Thẩm Thính lại tự tay làm hết, bộ trang phục anh chọn. . .Trong lòng cô sao lại cảm thấy có chút ngọt ngào thế này. . .

“Mắt nhìn của tổng giám đốc Thẩm chắc chắn rất tốt, đi thôi Tích Tích, chúng ta nhanh chóng trở về.” Cổ Nhạc Nhạc đã không còn sự kiên nhẫn. Trong mắt cô ấy, những bộ trang phục trong cửa hàng này không đẹp cho lắm, chúng không xứng với dung mạo xinh đẹp của Tích Tích.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Thật ra Khúc Kim Tích cũng rất mong chờ, nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài.

Ngũ Lập Thu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt háo hức và mong chờ của hai cô gái, chị ấy dở khóc dở cười, đành phải thanh toán tiền với nhân viên cửa hàng, sau đó dẫn họ về nhà.

Ngũ Lập Thu đã từng đến căn hộ, nhưng Cổ Nhạc Nhạc chưa từng đến. Cô ấy nghĩ rằng đây là tổ ấm tình yêu của Tích Tích cùng tổng giám đốc Thẩm, trong lòng không giấu được sự kích động.

“Đi lên đi.” Tới bãi đỗ xe, dáng vẻ của Ngũ Lập Thu như không muốn xuống xe, nhìn về phía Khúc Kim Tích nói: “Hai người nhanh lên, đừng lề mề.”

Khúc Kim Tích liền đi nhanh như chớp.

Cổ Nhạc Nhạc há miệng, ngón tay xoắn vào nhau: “Dì à, chúng ta không đi lên sao?”

“Cháu đi lên để làm gì?” Ngũ Lập Thu trang điểm lại cho mình: “Đi lên đó để làm bóng đèn của hai vợ chồng họ sao?”

Cổ Nhạc Nhạc lập tức yên lặng, không hé răng nói nữa.

Đúng rồi, suýt chút nữa thì cô ấy quên mình là bóng đèn.

“Dì, kia không phải trợ lý Tần sao?” Cổ Nhạc Nhạc nhìn quanh, thấy Tần Tang lên xe: “Dà, cháu đi tìm trợ lý Tần.”

Không đợi Ngũ Lập Thu mở miệng, Cổ Nhạc Nhạc nhanh nhẹn mở cửa xe bước xuống. Cô ấy đi về phía Tần Tang, muốn hỏi xem lúc trước Khúc Kim Tích từng biến thành thứ gì. Thật sự không nhịn được mà muốn biết trước kia Kim Tích đã biến thành con vật nhỏ đáng yêu nào.

Thường xuyên qua lại, cả hai đã thân thiết không ít.

Nhìn thấy Cổ Nhạc Nhạc chạy về hướng cậu ta, Tần Tang: “. . .” Đầu có hơi đau.

“. . .Tôi biết rồi.” Khúc Kim Tích vừa mở cửa ra chợt nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính, anh đang gọi điện thoại.

Thẩm Thính cũng thấy Khúc Kim Tích đẩy cửa vào, sắc mặt dịu đi không ít, nói với người ở đầu dây bên kia một câu: “Tôi còn có việc, cứ như vậy đi.”

Anh ngắt điện thoại, hướng về phía cửa nơi Khúc Kim Tích đang đứng bất động, nói: “Đứng ở cửa làm cái gì?”

Thẩm Thính đã thay đổi quần áo và makeup. Bộ quần áo màu xám bạc tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh, ống quần hơi hẹp, chạm vào mặt trên đôi giày da, đôi chân dài và thẳng. Có lẽ do trang điểm, lông mày của anh sắc bén hơn bình thường, ánh mắt lãnh đạm xa cách.

Giống như một quý tộc cao quý.

Đàn ông mặc vest trông đẹp trai hơn rất nhiều, đa số âu phục tôn người lên, nhưng người có thể làm nổi bật lên sự cao quý cùng tao nhã của bộ âu phục thì chỉ có thể là Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích không thể không thừa nhận, cô bị vẻ đẹp của Thẩm Thính hấp dẫn.

Cô nghĩ rằng bản thân đã có khả năng miễn dịch với vẻ đẹp trai của Thẩm Thính, hiện tại xem ra là không phải.

“Anh về từ bao giờ?” Khúc Kim Tích âm thầm khôi phục cảm xúc kinh diễm, cô bước vào phòng khách, ánh mắt nhìn xung quanh, không thấy hộp đựng trang phục của bản thân.

“Vừa về được một lát.” Thẩm Thính nâng cổ tay nhìn thời gian, “Trang phục ở trong phòng ngủ, em đi thay đi.”

Khúc Kim Tích “Ừm” một tiếng rồi bước lên lầu. Hộp đựng đồ được đặt trên giường, cô dừng lại vài giây mới mở hộp ra.

Đó là một chiếc váy dài tay hình hoa tulip, gấu váy và cổ tay được may bằng những bông hoa trang nhã, bề ngoài váy có màu xanh nhạt, nhưng khi nhìn gần có thể thấy đường chỉ màu vàng, kết hợp cả hai với nhau, khiến bộ váy thiết kế không mất đi khí chất tao nhã, sang trọng mà còn thể hiện được sự nhẹ nhàng. Nhìn mỗi đường kim mũi chỉ có thể thấy được giá của nó cao ngất ngưởng.

Nó yên lặng nằm bên trong chiếc hộp, chờ đợi chủ nhận mặc vào.

Không có một người con gái nào không thích những bộ quần áo đẹp, Khúc Kim Tích cũng không phải là ngoại lệ. Cô cẩn thận thay váy, mở tủ quần áo ra, bên trong là chiếc gương soi được toàn thân.

Cô gái trong gương mỉm cười dịu dàng, Khúc Kim Tích nhìn bản thân mình trong gương, ít nhất về ngoại hình, cô không hề thua kém Thẩm Thính.

Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.

Cô hoảng sợ, quay đầu liền thấy Thẩm Thính bước đến. Khuôn mặt Khúc Kim Tích đỏ ửng, than thở: “Đi kiểu gì mà không phát ra tiếng động.”

“Là bởi vì bản thân em đang tự chìm trong sự tán dương chính mình cho nên khi anh đi vào em mới không nghe thấy tiếng.” Ánh mắt của Thẩm Thích hơi nhìn xuống, che giấu đi sự kinh ngạc trong đáy mắt.

“Váy rất đẹp.” Khoác lên mình bộ váy xinh đẹp, Khúc Kim Tích không giấu được tâm trạng vui vẻ mà xoay vòng: “Anh mua ở đâu vậy?”

Thẩm Thính không trả lời câu hỏi của cô, từ trong hộp lấy ra một hộp quà nhỏ. Khúc Kim Tích vừa rồi mải thay quần áo nên cũng không phát hiện ra.

“Đây là cái gì?”

“Mẹ chọn cho em một bộ trang sức.” Thẩm Thính mở hộp ra.

Khúc Kim Tích kinh ngạc, nghĩ đến một khả năng: “Trước đó anh về nhà cũ sao?”

Thẩm Thính “Ừ” một tiếng: “Cúi đầu xuống.”

Khúc Kim Tích ngoan ngoãn cúi đầu, Thẩm Thính đem chiếc vòng cổ làm bằng đá tinh xảo đeo vào chiếc cổ thon dài và trắng như tuyết của cô gái.

Chờ cô mang khuyên tai và lắc tay xong, Thẩm Thính mới nói một câu bên tai của Khúc Kim Tích: “Mẹ nói đây là một món quà nhỏ dành cho con dâu, trưởng bối tặng quà không thể từ chối, cho nên biểu cảm của em. . .”

“Không cần lộ ra vẻ “Nhỡ may làm hỏng hay đánh mất” nên bồi thường như thế nào.” Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ẩn chứa ý cười. Khúc Kim Tích bị nói trúng tâm tư: “. . .”

Cuối cùng là một chiếc nhẫn.

Thẩm Thính nắm lấy tay của Khúc Kim Tích, đây chỉ là chiếc nhẫn bình thường, không có ý nghĩa gì khác, nhưng nhịp tim của Khúc Kim Tích vẫn không khống chế được mà đập dồn dập.

Khi chiếc nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út, Khúc Kim Tích bỗng nhiên thu tay về, cúi đầu: “Nhẫn không cần mang đi, dễ bị mất. Hôm trước, tôi có xem một đoạn video, có một nghệ sĩ vì giao lưu với fan tại sự kiện, trong quá trình bắt tay mà suýt nữa làm rơi chiếc nhẫn của nhà tài trợ.”

Thẩm Thính nhìn cô trong chốc lát, thấy cô quyết định không muốn mang nên đành thôi.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Ánh mắt anh liếc qua chiếc nhẫn, sau đã thả nhẫn vào hộp: “Nghe theo em.”

Trong lòng Khúc Kim Tích khẽ thở ra một hơi, cô cũng không biết bản thân mình vì sao vừa rồi lại căng thẳng.

“Đi thôi.” Thẩm Thính xoay người, mới đi được hai bước chợt nghe thấy một tiếng vang, giống như có đồ vật gì đó rơi trên mặt đất.

Một dự cảm xấu bao phủ, dừng lại vài giây, Thẩm Thính thong thả quay đầu.

Chỉ thấy một con bạch tuộc nhỏ màu hồng to bằng lòng bàn tay đang nằm rạp trên mặt đất, khác với những con bạch tuộc nhỏ khác trên thị trường, con bạch tuộc nhỏ này có xúc tua hơi ngắn, màu hồng nhạt, đầu tròn, đôi mắt đen nháy, trong nháy mắt, hiện ra vô số dấu chấm hỏi.

Thẩm Thính: “. . .”

Sự im lặng kéo dài nửa phút, Khúc Kim Tích cố gắng tự “đứng” lên, lại phát hiện cảm giác bản thân khác lạ!

Cô liều mạng di chuyển, muốn xem bản thân đã biến thành còn gì.

Sau đó, sau đó. . .Cô nhìn thấy những xúc tua ngắn, mềm mại đang ngoe nguẩy trước mắt.

“. . .”

Liệu có phải cô có thù oán với hải sản!

Chương 114

Thẩm Thính ngồi xổm xuống, nhìn một lúc lâu, lúc này mới nhặt con bạch tuộc nhỏ lên.

Một cục mềm nhũn.

Trong ấn tượng của anh, bạch tuộc không đáng yêu, nó ở trong bùn cát, nhìn vừa bẩn thỉu vừa xấu xí, khiến cho người khác không thích nổi.

Nhưng mà bé bạch tuộc trước mắt này nhìn thế nào cũng vô cùng đáng yêu, hồng hồng, mềm mềm, hơn nữa hai con mắt ở trên đầu đen láy như được vẽ bằng bút chì.

Thẩm Thính không ghét bỏ mà nắm lấy xúc tua nhỏ bé, cảm giác xúc tua đang hút lấy ngón tay anh.

Khúc Kim Tích: “. . .”

Cô không khống chế được!

“Anh không thể vắng mặt trong buổi liên hoan phim, nhưng mà em, hiện tại phải làm sao đây?” Chơi đùa với những xúc tua, Thẩm Thinh chợt nhớ tới chuyện quan trọng, có chút đau đầu.

Đây là bữa tiệc liên hoan phim “Mưu trang”, tuy rằng chưa hề nói có những người nào tham gia nhưng đội ngũ sáng tạo của “Mưu trang” chắc chắn sẽ tham gia.

Từ Nam Nam không tham gia, cũng không ai mong muốn cô ta tham gia.

Nhưng nếu như diễn viên nổi tiếng nhất là Khúc Kim Tích không lộ diện, không biết thời điểm viết quảng cáo cho phim phải viết thế nào.

Những xúc tua của Khúc Kim Tích không khống chế được mà lộn xộn–Không phải cô muốn động đậy, mà là cô không có biện pháp để khống chế.

Vất vả lắm mới có cơ hội hiện diện ở bữa tiệc liên hoan, giờ thì hay rồi, bởi vì biến thân mà bỏ lỡ mọi thứ.

Nghĩ lại liền cảm thấy khó chịu.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Vì thế, lòng bàn tay của Thẩm Thính cảm thấy có chút ẩm ướt, nhìn kỹ, đôi mắt của bé bạch tuộc ngập tràn nước mắt.

“. . .”

Thẩm Thính vừa buồn cười vừa thấy đau lòng.

“Không khóc, về sau còn có cơ hội.” Thẩm Thính dùng tay sờ sờ vào cái đầu trơn trượt của bé bạch tuộc, nhưng không thay cô lau đi nước mắt, sợ không cẩn thận mà chọc vào mắt cô.

Động tác và giọng nói của anh đều rất nhẹ nhàng, Khúc Kim Tích ngượng ngùng ve vẩy xúc tua. Cô vốn định che mặt, nhưng trực tiếp lật ngược mình, mấy cái xúc tua lập tức đánh vào trán của cô.

“. . .”

A! Đau quá!

Ai nói là bạch tuộc sẽ không cảm nhận được đau đớn chứ.

Khúc Kim Tích vừa xấu hổ, vừa giận dữ lại vô cùng buồn phiền, sớm biết như vậy đã bổ sung dương khí trước!

Như vậy sẽ không xảy ra tình huống như vậy vào lúc quan trọng.

Thẩm Thính trơ mắt nhìn bé bạch tuộc trong lòng bàn tay đã thay đổi màu sắc – thiếu nữ màu hồng phấn chuyển thành màu đỏ.

Anh nhíu mày lại.

Chẳng lẽ đây là một con bạch tuộc biết đổi màu?

Bạch tuộc biết đổi màu sao?

Anh đương nhiên sẽ không biết bởi vì Khúc Kim Tích quá xấu hổ đã khiến cho cơ thể thay đổi sắc màu.

Thẩm Thính thấy thú vị, không nhịn được mà chọc vào cơ thể con bạch tuộc.

Tại bãi đỗ xe.

Tần Tang đứng ứng phó việc Cổ Nhạc Nhạc không ngừng đặt câu hỏi thì nhận được điện thoại của Thẩm Thính. Cổ Nhạc Nhạc vừa nghe cậu ta gọi “Sếp”, lúc này liền hiểu được là ai đang gọi đến, nhất thời không dám phát ra tiếng.

“Vâng, tôi lập tức lên ngay.” Tần Tang ngắt điện thoại, nói với Cổ Nhạc Nhạc: “Anh ấy bảo chúng ta đi lên.”

Cổ Nhạc Nhạc mừng đến mức cười không thấy mắt, cô ấy cứ nghĩ rằng không được nhìn thấy tổ ấm của Kim Tích cùng tổng giám đốc Thẩm, không ngờ hiện tại lại có cơ hội!

Ngũ Lập Thu xuống xe, nhíu mày: “Hai người bọn họ không phải đang chuẩn bị để đi xuống sao, chúng ta còn lên để làm gì?”

Ngay cả Thẩm Thính cũng phải nhượng bộ Ngũ Lập Thu vài phần, Tần Tang dĩ nhiên không dám phản bác lại lời phàn nàn của Ngũ Lập Thu, chỉ ho nhẹ một tiếng, chần chừ nói: “Nếu như tôi đoán không sai, có thể cô Khúc. . . đã biến thân.”

Đi theo Thẩm Thính lâu như vậy, ngay từ lần đầu tiên Khúc Kim Tích biến thân cậu ta cũng biết, từ ánh mắt và giọng nói của Thẩm Thính, Tần Tang liền có thể đoán được tình huống đang xảy ra.

Nếu không phải như vậy, anh còn gọi bọn họ lên làm gì, tất nhiên là đã xảy ra chuyện quan trọng cho nên mới bảo bọn họ cùng nhau lên để giải quyết. . . Như vậy ngoài việc Khúc Kim Tích đột nhiên biến thân, còn có thể là chuyện gì khác.

Ngũ Lập Thu: “. . .”

Nghe thấy Tần Tang nói vậy, có vẻ thật sự có khả năng đó.

Nếu như Khúc Kim Tích thật sự biến thân. . . Ngũ Lập Thu đau đầu xoa mí tâm, lòng nóng như lửa đốt mà đi lên lầu.

Cổ Nhạc Nhạc thấy dì lo lắng như vậy, cô ấy không dám mở miệng, nhưng cô ấy vô cùng hưng phấn, trong lòng không ngừng đoán nếu như Khúc Kim Tích thật sự biến thân, vậy sẽ biến thành con động vật đáng yêu nào.

Bé mèo? Bé hamster? Bé thỏ?

Chỉ cần là có lông, cô ấy đều thích! Chỉ cần nghĩ đến đã thấy đáng yêu, Cổ Nhạc Nhạc kích động đến mức hai má cũng đỏ lên.

“Sao lại thế này?” Bước vào nhà, Ngũ Lập Thu lập tức hỏi: “Thảm đỏ sẽ bắt đầu trong vòng một tiếng rưỡi nữa, anh đừng nói với tôi lúc này xảy ra chuyện gì đó! Khúc Kim Tích đâu?”

Không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích, trong lòng Ngũ Lập Thu trùng xuống, nhưng vẫn không muốn tin Khúc Kim Tích đã biến thân vào thời điểm quan trọng này.

Không đến phút cuối cùng, không thể tin tưởng!

“Cô ấy đang thay quần áo sao?” Ánh mắt chị Thu ánh lên tia chờ mong, hy vọng Khúc Kim Tích có thể xuất hiện ngay lập tức, cho chị ấy một điều bất ngờ.

Tần Tang vừa nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thính liền biết cậu ta đã đoán đúng.

Nhìn thấy tay trái của Thẩm Thính nắm hờ, cậu ta kiềm chế mà liếc ánh mắt qua, thầm nghĩ lần này cô Khúc có lẽ đã biến thành thứ gì đó rất nhỏ.

Trên mặt trợ lý Tần vẫn duy trì sự điềm tĩnh, trong lòng lại vô cùng chờ đợi giống Cổ Nhạc Nhạc.

Đối diện với ba ánh mắt với ba cảm xúc khác nhau, sắc mặt của Thẩm Thính không thay đổi, lạnh nhạt nói với ba người họ: “Cô ấy không thể tham gia bữa tiệc liên hoan.”

Anh nâng hai tay hơi nắm hờ lên, sau đó năm ngón tay mở ra.

Ngũ Lập Thu: “. . .”

Cổ Nhạc Nhạc: ”!”

Ánh mắt Tần Tang sáng lên.

“Đáng yêu quá!” Ánh mắt Cổ Nhạc Nhạc sáng lấp lánh, hận không thể bước lên đoạt lấy bé bạch tuộc nhỏ, cho tới tận bây giờ cô ấy cũng chưa từng thấy con bạch tuộc nào đáng yêu như vậy — Đám bạch tuộc ở chợ cá khắp thành phố không thể nào so sánh với bé bạch tuộc này cả.

Ngũ Lập Thu hít sâu một hơi, liền biến thành người chị gắt gỏng: “Không phải đã nhờ thầy Giang rồi sao? Sao còn có thể biến thân! Cho dù có biến thân, vì sao lại biến vào thời điểm này!”

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Chị ấy đoạt lấy con bạch tuộc. Chị ấy nói chuyện cáu gắt như vậy, nhưng hành động “đoạt” lấy lại vô cùng dịu dàng. Tiếp theo chị ấy nhìn thấy ánh mắt trên trán của bé bạch tuộc liền hoảng sợ.

“Bạch tuộc có mắt sao?” Ngũ Lập Thu nổi lên nghi hoặc.

Vấn đề này, đôi mắt con bạch tuộc nhỏ nhấp nháy, Khúc Kim Tích dùng động tác để nói con bạch tuộc không chỉ có mắt mà còn có thể nháy mắt.

“Dì à, dì à, cho cháu ôm một cái.” Con bạch tuộc ở trong tay Thẩm Thính, cho Cổ Nhạc Nhạc một nghìn lá gan cô ấy cũng không dám ôm, nhưng ở trong tay Ngũ Lập Thu, cô ấy dám vươn tay ra lấy.

Ngũ Lập Thu biết hiện tại có nói gì cũng uổng công, việc quan trọng là giải quyết chuyện Khúc Kim Tích không đến được bữa tiệc liên hoan. Chị ấy đưa con bạch tuộc nhỏ về phía Cổ Nhạc Nhạc, để cô ấy cầm được thứ mình mong muốn.

Thẩm Thính nhìn thoáng qua, không nói gì.

Cổ Nhạc Nhạc tự động ôm Khúc Kim Tích đi sang một bên, Tần Tang không nói lời nào, lặng lẽ đi theo.

“Nhất định là không đi được, nhưng nên giải thích nguyên nhân Khúc Kim Tích không đến như thế nào.” Ngũ Lập Thu đi tới đi lui, nhìn dáng vẻ không chút hoang mang của Thẩm Thính, bất đắc dĩ nói: “Anh đã nghĩ ra biện pháp tốt?”

Thẩm Thính lắc đầu, nở nụ cười tao nhã lịch sự hiếm thấy: “Chẳng phải đang đợi chị Thu sao?”

Xử lý những chuyện khẩn cấp, không ai có kinh nghiệm bằng Ngũ Lập Thu.

Ngũ Lập Thu: ”. . .”

Hai người bàn bạc cách ứng phó.

Ở bên cạnh, Cổ Nhạc Nhạc cầm bé bạch tuộc giống như cầm bảo bối, ngạc nhiên nắm lấy những xúc tua nhỏ, cô ấy vốn tưởng loài nhuyễn thể mềm mềm này chẳng đáng yêu chút nào, hiện tại mới phát hiện ra, mọi chuyện đều liên quan đến ngoại hình.

“Tích Tích, ngay cả hải sản chị cũng có thể biến thành, còn trở nên đáng yêu như vậy. Chị có muốn xuống nước không? Vậy chị có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?”

Cái đó. . . Miệng của bạch tuộc ở đâu?

Con bạch tuộc nhỏ không thể làm ra hành động gì để đáp lại, gật đầu lắc đầu đều không được, không thể phát ra tiếng, ngay cả xúc tua cũng khua loạn xạ, đừng nói Cổ Nhạc Nhạc không hiểu được sự biểu đạt của Khúc Kim Tích, ngay cả Tần Tang nhấc cô lên vài lần cũng không hiểu được.

Có lẽ chỉ có sếp mới có thể hiểu “ngôn ngữ động vật” của cô Khúc, Tần Tang nghĩ vậy.

Sau đó, Tần Tang tìm một cái hộp nhỏ, cho nước vào rồi đem qua, ý bảo Cổ Nhạc Nhạc thả con bạch tuộc nhỏ vào.

“Trợ lý Tần, bỏ Tích Tích vào trong hộp, chị ấy chết đuối thì sao?” Cổ Nhạc Nhạc bỗng nhiên nhớ đến chuyện Khúc Kim Tích cho dù có biến thành động vật, nhưng cũng là người biến thành. . .

“Sẽ không đâu.” Tần Tang trả lời một cách dứt khoát.

Rùa nhỏ, cá chép đỏ, con cua đều đã biến thành, cũng đều ở trong nước, không có vấn đề gì.

Lúc này Cổ Nhạc Nhạc mới yên tâm đặt con bạch tuộc nhỏ vào.

Nhìn thấy nước trong hộp sủi bọt lên, Cổ Nhạc Nhạc cười ngây ngô, sau đó nhìn thấy Tần Tang rắc thức ăn xuống nước, cô ấy vội vàng nói: “Sao có thể cho Kim Tích ăn cái này?”

Đúng là cẩu thả!

Thức ăn cho cá tràn vào miệng Khúc Kim Tích: “. . .”

Rõ ràng rất lo lắng, nhưng chết tiệt, cô lại bị thức ăn cho cá hấp dẫn!

Không thể không nói, Tần Tang đã rút kinh nghiệm từ sớm.

Ánh mắt liếc nhìn hai người trợ lý đang nghiện chơi với bạch tuộc nhỏ, cũng may là chơi cách một cái hồ cá, Thẩm Thính lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nói: “Làm theo những gì chị nói đi.”

Ngũ Lập Thu quyết định không vội nói với người ngoài chuyện Khúc Kim Tích không thể đến được bữa tiệc liên hoan, chỉ tiết lộ với ban tổ chức rằng Khúc Kim Tích có việc nên không thể đến được, ban tổ chức là người trong một nhà nên sẽ không có chuyện gì.

Điều quan trọng chính là cánh truyền thông.

Đến thời điểm đó sẽ nói Khúc Kim Tích bị kẹt xe hoặc xuất hiện tình huống khẩn cấp nên không tới được.

Thật ra thì Ngũ Lập Thu còn đang thầm hy vọng Khúc Kim Tích có thể biến trở lại.

Điều này còn chưa nói trước được.

Nghĩ một chút chị ấy lại nói: “Nếu không, hiện tại anh hỏi thầy Giang một chút? Nói không chừng anh ta có cách khiến Khúc Kim Tích biến trở về ngay lập tức.”

Ánh mắt Thẩm Thính rơi vào trầm tư, thật ra anh cũng nghĩ tới chuyện liên hệ với thầy Giang, nhưng bởi vì một số nguyên nhân cho nên anh từ bỏ ý định này. Trải qua vài lần tự hỏi, lại có Ngũ Lập Thu ở bên, Thẩm Thính đành phải cầm lấy di động, bấm dãy số của Giang Lưu.

Điện thoại đổ chuông được tầm nửa phút thì được kết nối.

“Làm sao vậy?” Giang Lưu và Thẩm Thính không quá thân thiết, nhưng Thẩm Thính sảng khoái cho anh ta một số tiền lớn, Giang đại sư cũng trở nên khách sáo hơn.

Sau khi Thẩm Thính kể lại tình huống, Giang Lưu nói thẳng: “Không có cách nào đâu, dương khí không đủ, chỉ có chờ cô ấy biến lại.”

“Chú ý thêm chút lực.” Giang đại sư nói xong những lời thấm thía liền gắt điện thoại.

Thẩm Thính: “. . .”

Qua vài giây, cuộc gọi của Giang Lưu lại đến, ở đầu dây bên kia anh ta thảo luận: “Muốn để cô ấy nhanh chóng biến về, thật ra có biện pháp, một bước cũng không rời mà dẫn theo cô ấy, đi đến nơi có nhiều người.”

Thần trung tâm vừa động: “Khách sạn có thể chứ? Đi tham gia một hoạt động.”

Địa điểm tổ chức bữa tiệc liên hoan là ở một khách sạn bảy sao, thuộc quản lý của Thẩm Thị.

“Có nhiều người không?”

“Nhiều.”

“Không vấn đề gì.”

Thực ra Thẩm Thính không tính mang Khúc Kim Tích đến hội trường của bữa tiệc liên hoan, nghĩ nhiều người. Có điều, so với phiền phức, nhỡ may anh vô tình làm mất, những xúc tua của cô lại không ngoan ngoãn, đến lúc đó hậu quả không thể chịu nổi.

Giang đại sư đã lên tiếng, Thẩm Thính quyết định mang Khúc Kim Tích đi cùng.

Ngũ Lập Thu cùng Cổ Nhạc Nhạc không cần đi theo.

Nhìn thấy xe dần khuất bóng, mí mắt Ngũ Lập Thu không ngừng chớp. Chị ấy xoa mắt, không hiểu sao trong lòng có dự cảm bất an.

“Mí mắt trái giật là may mắn, mí mắt phải giật là tai ương, không ổn.”

“Dì, dì rất mê tín.” Cổ Nhạc Nhạc còn tưởng rằng chính bản thân có thể ở lại chăm sóc Kim Tích, nhưng mà con bạch tuộc nhỏ lại bị tổng giám đốc Thẩm cầm ra khỏi bể cá khiến cô ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Sắc mặt Ngũ Lập Thu không hề thả lỏng: “Lần trước cháu nói Khúc Kim Tích biến thành con nhím, sau đó Thẩm Thính nói cô ấy biến thành gấu trúc.”

“Đúng vậy.” Chi tiết vẫn là Khúc Kim Tích sau khi biến trở về hình người nói cho cô ấy biết, Cổ Nhạc Nhạc khó hiểu: “Làm sao vậy ạ?”

Vẻ mặt Ngũ Lập Thu khẩn trương: “Vừa rồi vào lúc chúng ta nói chuyện có vô tình nhắc tới con vật nào sao?”

“Không có.” Cổ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Dì à, dì suy nghĩ quá nhiều rồi, lời nói này nhất định phải do Thẩm Thính nói mới có thể linh nghiệm, chúng ta nói đều vô ích.”

Ngũ Lập Thu cười lạnh: “Chúng ta vô dụng, vậy sao cô ấy lại biến thành con bạch tuộc?”

Trong nháy mắt, Cổ Nhạc Nhạc liền chột dạ.

Trên đường bọn họ lái xe quay trở về căn hộ, Khúc Kim Tích cùng Cổ Nhạc Nhạc nói chuyện vui, các cô gái trẻ, thời điểm vừa ăn vừa nói chuyện là bình thường.

Trên đường Cổ Nhạc Nhạc có đề cập qua về món bạch tuộc chiên nửa con, nói là món bạch tuộc con chiên được rắc hạt tiêu cùng ớt bột, lại thêm hạt thì là và hạt vừng, chỉ cần cắn một miếng ngon đến bùng nổ.

Khúc Kim Tích cũng chia sẻ mấy món ngon, các cô đều không để món bạch tuộc chiên ở trong lòng.

Sau đó Khúc Kim Tích liền bi thảm biến thành con bạch tuộc nhỏ.

Mí mắt của Ngũ Lập Thu còn giật giật, cuối cùng nói: “Về sau lúc nói chuyện phải suy nghĩ rõ ràng trước khi nói, nhất là liên quan tới vật sống.”

Cổ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.

Tiếp theo mặt lại buồn, nghe trợ lý Tần nói, Kim Tích không chỉ biến thành vật hoạt động mà còn có thể biến thành vật chết.

*{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Bộ vest có túi bên trong, đây là nơi đựng Khúc Kim Tích. Vì không để bộ đồ dày lên, cô mềm mại nằm trong túi, hai cái xúc tua ở ngoài túi, cái đầu tròn tròn thò ra.

Bạch tuộc có thể sống ngoài nước vài giờ, sau khi Thẩm Thính điều tra rõ mới yên tâm đặt cô vào trong túi.

Tới khách sạn tổ chức bữa tiệc liên hoan, truyền thông sớm đã canh giữ ở một chỗ. Thẩm Thính vừa đến, toàn bộ phóng viên hưng phấn, nhưng tiếc nuối chính là bên cạnh anh không có Khúc Kim Tích đi cùng.

Không ít giới truyền thông hy vọng Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính có thể sánh bước cùng nhau trên thảm đỏ, hai người diễn vai sư huynh sư muội, lại là sếp cùng nhân viên trong một công ty, khi đứng cùng một chỗ, liền thu hút sự chú ý của mọi người.

“Thẩm Thính, Dụ Đồng, Hà Chiếu. . . Đều đến đây, sao Khúc Kim Tích còn chưa đến?”

“Lẽ nào không đến?”

“Ai biết được.”

“Cũng có thể trên đường kẹt xe, lúc này kẹt xe là chuyện bình thường.”

Nhân viên truyền thông nói thầm.

Cũng may, các nghệ sĩ khách mời khác của công ty đều tiến vào, mọi người đem chủ đề Thẩm Thính xuất hiện mà Khúc Kim Tích còn chưa xuất hiện dời đi. Dù sao đối với truyền thông mà nói, chỉ cần lưu lượng, độ hot là đủ.

Thẩm Thính tiến vào hội trường khách sạn. Nơi đây có rất nhiều người, đại đa số các bộ phận đã đến đủ, một số truyền thông được mời đến đang quay camera chụp bốn phía xung quanh.

Đêm nay, hội trường bữa tiệc liên hoan áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp trên kênh chính thức của nền tảng nào đó, thu hút vô số người hâm mộ.

Hiện giờ Thẩm Thính không chỉ là diễn viên mà còn là ông chủ. Anh vừa đến hội trường, không ít người đã chủ động nói chuyện với anh, anh thành thạo ứng phó, cho đến khi Hà Chiếu vội vã đến đuổi những người vây quanh anh đi.

“Hôm nay Khúc Kim Tích thật sự không tới sao?” Hà Chiếu không đồng ý nói: “Cô ấy bận như vậy sao? Ngay cả bữa tiệc liên hoan cũng không tới được.”

Thẩm Thính cảm giác ngực có một trận nhột – Đó là xúc tua của con bạch tuộc không ngừng vặn vẹo giống như đang nói bản thân vô cùng đau buồn!

Anh nhịn cười, đưa tay lên vỗ vỗ về phía ngực, ý bảo con hải sản thân mềm nào đó ngoan ngoãn một chút.

“Anh cũng biết tính cách của cô ấy. Nếu có thể đến, cô ấy lại không đến sao?” Thẩm Thính không thể không nói thay Khúc Kim Tích.

Hà Chiếu vừa nghe vậy thì thấy cũng đúng.

Ông ta thực sự thích Khúc Kim Tích, diễn xuất có hồn, có thể chịu khổ, một chút liền hiểu, là một hạt giống tốt.

“Mưu trang” có thể hot như vậy, vai diễn Tạ Trường Tịch không thể thiếu công- Cũng chỉ có Khúc Kim Tích mới khiến vai diễn này đi sâu vào lòng người.

“Bảo cô ấy cố gắng tranh thủ tới.” Hà Chiếu nói.

Dụ Đồng ở đằng xa nhìn thấy Thẩm Thính, trợ lý nhỏ giọng nói: “Anh Đồng, có muốn đi chào thầy Thẩm một tiếng không?”

“Không cần.” Dụ Đồng ảm đạm thu hồi ánh mắt.

Trợ lý liền không nói nữa.

Cậu ta thông minh đi một vòng, thật ra là đang tìm Khúc Kim Tích, lại nhận được một tin tức, lập tức gấp gáp trở về nói cho Dụ Đồng: “Nghe nói cô Khúc có việc bận, không tới được.”

Dụ Đồng liếc xéo cậu ta một cái, trợ lý che miệng làm ra động tác khóa miệng.

Lúc sau nhóm sáng tạo bước lên khán đài phát biểu, người tổ chức giải thích đơn giản tình huống của Khúc Kim Tích, nói rằng có chuyện nên đến muộn.

Hội trường có người dẫn chương trình, các ông chủ các giới, không đến mức tẻ nhạt.

Thẩm Thính xã giao một hồi, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thoát thân, đến một góc hít thở không khí.

Anh bưng một ly rượu vang trên tay, nhẹ nhàng lắc lư. Nghĩ Khúc Kim Tích đang buồn, anh lặng lẽ cởi bỏ vest.

“Có muốn ra không?”

Một xúc tua nhỏ vươn ra.

Khúc Kim Tích có chút choáng váng đầu óc, Thẩm Thính xoay người, cẩn thận lấy cô ra. Tần Tang đi tới yểm trợ.

Khúc Kim Tích muốn nhìn tình huống ở bữa tiệc liên hoan một chút, vặn vẹo trong lòng bàn tay của Thẩm Thính. Thẩm Thính mặc cho cô chuyển động, hạ ánh mắt nhìn cô.

Tay trái anh cầm con bạch tuộc nhỏ, tay phải cầm ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một hụm, liền nhìn thấy ánh mắt “thèm thuồng” của bạch tuộc nhỏ.

Trên thực tế, đôi mắt trên đầu không nhúc nhích, nhưng không hiểu sao Thẩm Thính có thể nhìn thấy nội tâm thèm muốn của cô.

“Muốn uống sao?”

Khúc Kim Tích liền dùng hai xúc tua nhỏ cuốn lấy ngón tay Thẩm Thính, biểu đạt ý là cô muốn uống.

Chủ yếu cô có hơi khát, không nghĩ đến chuyện muốn uống rượu, mà cô muốn uống nước.

Nhưng mà Thẩm Thính hiểu nhầm ý của cô, nghĩ cô muốn uống rượu. Trong đầu anh bỗng hiện lên bộ dáng cô gái say rượu ngốc nghếch đáng yêu. Anh đưa thấp ly rượu xuống, miệng ly nghiêng, trêu tức nói: “Uống đi.”

Bạch tuộc nhỏ cố gắng dùng những xúc tua dài của mình, mắt thấy sắp với tới, người đàn ông ý xấu bụng nháy mắt nâng ly rượu nâng lên một ít.

Tuy nhiên Khúc Kim Tích không phát giác ra, tiếp tục cố gắng hướng thân thể về phía cái ly.

Tần Tang nhìn thấy toàn bộ quá trình, âm thầm lau mồ hôi thay bạch tuộc nhỏ.

Ngay sau đó, hai người đàn ông không tưởng tượng được chuyện đã xảy ra. Chỉ nghe rầm một tiếng, con bạch tuộc con dùng sức nhảy vào ly rượu.

Khúc Kim Tích: “?”

Xúc giác bạch tuộc rất mẫn cảm, đây là rượu vang đỏ, không phải là nước khoáng, hơn nữa Khúc Kim Tích chìm bên trong, tương đương với hút tất cả rượu vang.

Trong nháy mắt đó với Khúc Kim Tích mà nói tựa như mèo con ngửi thấy mùi bạc hà, cả người đều thấy không bình thường.

Con bạch tuộc nhỏ điên cuồng lăn lộn ở trong ly rượu. Trên người toàn mị vị của rượu vang đỏ làm cho cô như bị điện giật, xúc tua nhỏ giương nanh múa vuốt vươn ra bên ngoài. Thẩm Thính thình lình bị giật mình, tay mắt nhanh lẹ lôi con bạch tuộc ra.

Tần Tang nhanh chóng bước đến đưa khăn tay, phối hợp với tốc độ nhanh chóng của Thẩm Thính, bao bọc lấy con bạch tuộc nhỏ đã uống rượu vang đỏ.

Bạch tuộc nhỏ chậm rãi tỉnh lại, cảm giác trong tay đột nhiên không nhúc nhích, Thẩm Thính biến sắc, cuống quýt lấy khăn tay ra.

Con bạch tuộc con màu hồng biến thành màu hồng đậm, vẫn không nhúc nhích nằm trong bàn tay anh.

“Kim Tích?”

Không có phản ứng.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Thẩm Thính dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào người cô, một chút rượu vang đỏ tràn ra từ phía dưới đầu nhỏ, một xúc tua giật giật.

Thấy thế, tâm trạng đang treo giữa không trung của Thẩm Thính hạ xuống.

“Cô Khúc hình như đã say.” Tần Tang nói.

Thẩm Thính vừa muốn đáp lời liền cảm thấy thân thể nhỏ bé trong lòng bàn tay bỗng nhiên nóng lên, ý thức Khúc Kim Tích chẳng mấy chốc sẽ biến trở về anh nhanh chóng đi về hướng toilet, kết quả vừa đi được hai bước. . .

Thân hình kiều diễm trống rỗng xuất hiện, trực tiếp lao vào lòng anh, hai má Khúc Kim Tích ửng đỏ mất tự nhiên, ánh mắt trong trẻo, ở trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.

“Tổng giám đốc Thẩm. . . ”

Có người tới tìm Thẩm Thính khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được người, vội vàng chạy tới, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, giọng nói đột ngột dừng lại.

Giọng nói của người này hấp dẫn sự chú ý xung quanh, mọi người đều nhìn qua, nghĩ thầm thì ra Thẩm Thính tránh ở nơi này.

Nhưng sau đó, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Vô cùng kỳ lạ.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Thẩm Thính lại ngang nhiên cùng một người phụ nữ ôm ấp? Đây là anh sao?

Càng làm bọn họ trợn mắt há mồm chính là, người phụ nữ trong lòng anh lại ngang nhiên ôm Thẩm Thính rồi kêu lên một tiếng, nghe thấy mà ngũ tạng lục phủ như bị bóp chặt, cả người đều mềm nhũ.

“Ba!”

Mọi người choáng váng, biểu cảm trên mặt không khác nhau- Mẹ nó!

“. . .”

Mặt Thẩm Thính đen như than.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.