Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 92: 92: Bóng Người Ngồi Dưới Mưa




Những lời vị trụ trì nói ra khiến cho ông Luật và anh Quế mặt đều trắng bệch.

Con bà nó đúng là âm hồn bất tán, nhớ lại hình ảnh của anh Mừng lúc trưa nay, tay bưng chén trà, uống còn chưa hết đã lăn đùng ra chết bất đắc kỳ từ trước mặt mình anh Quế tự nhiên không rét mà run.

Sư thầy thấy được vẻ mặt của anh Quế, thở dài mà nhìn anh, khẽ gật đầu xác nhận lại điều mình vừa nói.

Cả ba chẳng ai nói được câu nào, chỉ biết im lặng mà nhìn nhau, người nào người ấy đều vô cùng ưu tư, phiền não.

Khi bầu không khí còn đang chìm vào trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ thì may sao có một chú tiểu vội vàng chạy nhanh đến bên này, hình như có chuyện cần bẩm báo với sư thầy, nhưng thấy có hai người lạ đang ở đây, nên chú ngần ngừ không dám nói.

Sư thầy quay sang gật đầu, ý bảo chú cứ nói đi, không cần che giấu, chú tiểu mới khoanh tay cúi đầu cất lời:- Dạ bẩm thầy, ở ngoài ngoại điện có người nhà của thí chủ nào đấy tên Quế, họ có đem di ảnh của người thân đã mất lên chùa, nói rằng là gia đình đang bị trùng tang, nhờ chùa ta làm lễ nhốt vong, nhưng do không có thông báo gì từ các vị sư huynh, sư thúc nên con không dám cho vào.

Sư thúc ở bên ngoại điện có lệnh con vào báo cho thầy một tiếng để thầy quyết định ạ.Vừa nghe có người thân mình đem di ảnh người nhà lên chùa, anh Quế mặt ngơ ngác, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Ông Luật thì mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói ngay:- May quá, cuối cùng thì cũng lên, làm tôi chờ suốt từ nãy đến giờ, chỉ sợ họ lại gặp phải chuyện gì.Nhận thấy hình như ông Luật biết được manh mối gì đấy, anh Quế nhanh chóng hỏi:- Ơ ông Luật, ông biết gì à? Mà cháu nhớ khi rời đi với ông, cháu đâu có nói gì đâu, mà rốt cuộc là ai lên vậy nhỉ?Ông Luật gật đầu, không giấu diếm anh Quế nữa, đáp lời:- Phải, tôi biết chứ, lúc rời đi tôi đã nói cái Huệ nó về nhà lão Bá, đem di ảnh của lão, thằng Tin và thằng Mừng lên chùa cơ mà.Biết rõ là cần phải mang di ảnh của bố và hai anh lên nhưng anh Quế vẫn chẳng hiểu vì sao ông Luật lại không cho mình biết, đang tính hỏi lại ông Luật thì vị trụ trì như hiểu ý, bèn thay lời ông Luật giải thích:- Chắc thí chủ đang khó hiểu tại sao thí chủ Luật lại làm vậy phải không? Nhìn nét mặt của thí chủ và nghe lời thí chủ Luật nói thì bần tăng cũng đã phần nào hiểu ra được đầu đuôi câu chuyện.

Lý do của việc này bởi điều ấy là bắt buộc, thí chủ chính là huyết thống trực hệ của người đã khuất, tức là có vai vế cách nhau không được quá một đời, ở đây thí chủ là con, anh em với thân nhân đã mất, nếu để thí chủ biết trước, huyết mạch tương thông, những người kia cũng sẽ biết được ý đồ và ngay cả lính trùng cũng sẽ biết.

Mà nếu bọn chúng biết thì làm sao mà bọn nó có thể để vong hồn của người đã khuất được tự do được cơ chứ.

Chắc mẩm bọn chúng sẽ giam giữ linh hồn của thân nhân thí chủ lại ngay.

Bởi vì điều ấy thì cho dù chùa có tiếp nhận di ảnh và làm lễ nhốt vong cũng sẽ mất đi tác dụng, mọi chuyện trăm tính vạn suy cũng trở thành công cốc.

Thí chủ thấy sự việc đơn giản, nhưng nó lại không đơn giản như thí chủ nghĩ đâu, người nhà đem di ảnh lên phải dùng khăn đen để che phủ di ảnh, tránh ánh mắt trong hình chụp nhìn thấy đường đi nước bước của người thân thì lính trùng nó cũng sẽ thấy.

Mà thôi, nếu gia đình đã mang được di ảnh tới chùa ấy là một sự việc vô cùng tốt, cũng bớt đi một phần nào các sự việc sau này cần phải suy tính.Đoạn sư thầy quay sang phía chú tiểu gật đầu nói:- Ừm, ta cảm ơn con đã thông báo cho ta nhé, có gì con cứ nói sư thúc ngoại điện để họ vào, ta sẽ đích thân tiếp đón.Chú tiểu vâng dạ rồi ngay lập tức chạy đi, một lát sau thì có ba thân ảnh đi tới đây, đợi đến khi họ lại gần thì anh Quế mới nhận ra đấy là chị Huệ và hai bác thông gia, trên tay họ đều mang một đồ vật đang phủ vải đen.

Hai bên gặp mặt, cũng không nói năng được nhiều, bởi sau khi anh Mừng mất lúc trưa, ở nhà lại đang bận rộn chuẩn bị thêm một đám tang nữa.

Chị Huệ và hai bác thông gia sau khi gửi di ảnh cho anh Quế cũng vội vã mà trở về nhà để chuẩn bị quan tài cho anh Mừng.

Ông Luật cũng theo chân họ, trước khi mấy người rời đi, trụ trì cũng lệnh chú tiểu vào phòng riêng của mình lấy ra mấy lá bùa, phát cho mỗi người một tấm, còn vài tấm khác sư thầy dặn rằng lúc nào về tới nơi hẵng dán vào góc nhà, còn nhắc nhở mọi người thật kỹ về những điều kiêng kỵ như không thắp nhang, không thờ cúng, không nhắc tên,...!Cuối cùng sau khi tất cả mọi người rời đi thì chỉ còn lại duy nhất anh Quế ở lại chùa, sư thầy đã thông báo cho mấy người khác trong chùa chuẩn bị nơi nghỉ lại cho anh.

Sau khi ăn cơm tối xong thì anh Quế quay trở lại phòng mình ở hậu viện, nơi này là chỗ chùa dành cho các vị khách thập phương lỡ đường, quá giang ngủ lại.

Bước vào được trong phòng, anh Quế ngã vật xuống giường, nằm ngửa mắt nhìn lên trần nhà, tay vắt tay lên trán bắt đầu hồi tưởng lại những điều bất hạnh đã đổ ập đến với gia đình anh trong suốt mấy ngày qua.

Càng nghĩ nước mắt anh lại lăn dài trên hai bên gò má, năm ngày, với chỉ năm ngày ngắn ngủi, bố anh và hai anh trai lần lượt mất mạng, chỉ vì một thứ mơ hồ, trước giờ anh chưa từng nghe qua, đó là trùng tang.

Bao nhiêu nỗi phấn uất, đau thương, buồn hận như cơn đại hồng thủy tràn về, ngoài trời cũng bắt đầu tí tách từng giọt, hình như ông trời cũng thương cảm cho số kiếp của con người ta mong manh, bắt đầu đổ mưa, có lẽ vậy, anh Quế cũng không rõ nữa.

Và rồi cứ thế, trăn trở một lúc lâu, lăn qua lăn lại trên chiếc giường gỗ, rốt cuộc vì quá mệt mỏi, kiệt sức chạy đôn chạy đáo lo liệu mọi chuyện trong những ngày qua, anh chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay.

Nhưng có một điều mà anh Quế sẽ chẳng bao giờ biết được, không chỉ anh mà có lẽ tất cả mọi người ở trong ngôi chùa này đều không trông thấy, ấy chính là ở ngoài cổng chùa, nơi mà chiều nay anh Quế nhìn thấy người phụ nữ đội nón lá ngồi xổm, đã tự bao giờ bà ta đã quay trở lại, vẫn với bộ dáng cũ, chiếc nón lá che hơn phân nửa khuôn mặt, hai tay đang nghịch đất dưới mưa, miệng vẫn toét ra cười hềnh hệch, nở một nụ cười tràn đầy ma quái.

Thế rồi bà ta bắt đầu di chuyển, dùng tứ chi chậm rãi bò lại gần cổng chùa , thân hình nhấp nhô, chiếc nón lá đang đội trên đầu cũng dập dềnh theo, đôi khi nó bay lên cao, khiến khuôn mặt lộ ra gần hết, nếu có ai ở đây thì ắt sẽ lập tức la hét rồi xoay người bỏ chạy, bởi dưới ánh đèn mờ mờ của bóng đèn gần cổng chùa, trong phút chốc một đôi con ngươi trắng dã, đục ngầu, thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích qua lại, vẫn chăm chăm nhìn sâu vào phía trong chùa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.