Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 165: 165: Vô Hồn




Xác chết đột nhiên sống dậy, mà không phải cái xác bình thường, đây là thi thể của Phạm Nhan, tồn tại gần một ngàn năm nay dưới mộ địa, không hề bị phân hủy, không hề héo úa theo thời gian, ngược lại, hắn như cải lão hoàn đồng, trẻ lại độ hai mươi tuổi, khí huyết sung mãn, tử thi mở mắt khiến cho thầy Long và lão Qủy Nhân giật mình kinh sợ.

Lúc này hai vị tổ sư đang giơ cao thanh kiếm trong tay, để chắc ăn họ vận sức bằng hai tay, khiến phần ngực trước không hề được bảo hộ, sơ hở chí mạng là đây.

Thi thể của Phạm Nhan sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế được, chỉ thấy hai cánh tay của nó uốn éo như thể không xương, mặc kệ mấy sợi dây xích đang quấn lấy , nhanh như chớp nó đã rút được tay ra, hai lòng bàn tay tạo thành chưởng, lập tức đánh thẳng về hai hướng, lần lượt là lão Qủy và thầy Long.

Dị biến phát sinh quá đột ngột, khiến hai vị sư tổ thất kinh, nhưng với kinh nghiệm vào sống ra chết cả đời của họ, hai người nhanh chóng phản ứng, lão Qủy Nhân thu lại thân kiếm dọc thân mình, đối chọi với đòn tấn công của thi thể, riêng thầy Long thì lấy công làm thủ, dứt khoát nhắm thẳng cánh tay kia mà bổ xuống.

Mọi việc nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, ngắn ngủi trong có vài giây.

Chỉ nghe một tiếng bịch rất lớn, thân ảnh của lão Qủy Nhân bị đẩy lui ra phía sau, riêng đường kiếm của thầy Long thì trượt mất mục tiêu, bởi nó kịp thu tay về.

Một tiếng gầm rống rất lớn vang lên:- Gruuuuu...Sau khi tập kích hai vị tổ sư bất thành, xác chết như điên dại kia bắt đầu vùng vẫy, uốn éo như một con giun, nó đang cố lách mình ra khỏi đám xích sắt.

Thầy Long là người hành động trước tiên, miệng thầy hô lớn nhắc nhở :- Lão Qủy, nhanh không thể để nó thoát ra khỏi đám xiềng xích ấy, với khí lực lớn như thế, chúng ta đánh không lại đâu.Bên này lão Qủy hiểu ý, chẳng nói chẳng rằng một lần nữa phối hợp với thầy Long tấn công tử thi.

Lần này vì sự việc diễn ra gấp gáp, thầy Long không thể nào đánh vào yếu điểm của nó, chỉ có thể đánh vào các phần chí mạng, một kiếm bổ ngang, trúng ngay đầu của xác chết.

Lão Qủy cũng không chậm hơn thầy bao nhiêu, vận sức vào chuôi kiếm, lão đâm thẳng một đường vào ngực nó.

Bụp, bụp, âm thanh liên tiếp vang lên, cảnh tượng diễn ra tiếp theo khiến hai vị tổ sư ngây cả người, hai thanh thần kiếm của tộc Lê, họ Trần, uy lực không cần phải bàn cãi, ấy thế mà không có cách nào xuyên thủng được thân thể của xác chết, lưỡi kiếm đều bị da thịt của nó chặn ở bên ngoài.

Biết thứ này khó chơi, thầy Long hét lớn:- Không tạo thành vết thương thì ít nhất cũng không được để nó thoát ra, nó mà chui ra được, tôi với lão đều đi ngắm ngà khỏa thân đấy, giữ chặt dây xích, kìm hãm nó lại.Lời nói vừa dứt, thầy Long mặc kệ lão Qủy Nhân bên kia có nghe hay không, thầy nhảy xồ vào một bên áo quan, tay nắm lấy một sợi dây, một chân đạp vào bên vách quan tạo thế, cả người đổ hẳn về sau, nghiến răng, nghiến lợi, dùng hết sức bình sinh kéo mạnh.

Lão Qủy cũng không đứng yên, lão chộp lấy một sợi, quấn chặt vào thân mình, giống như thầy Long, lão đổ người về phía sau, ý đồ lợi dụng sức nặng của cơ thể trói chặt xác chết.

Thi thể của Phạm Nhan vốn đang vùng vẫy chuẩn bị thoát ra, lập tức bị mấy sợi dây xích siết chặt, khiến nó giãy dụa chán chê, nhưng vẫn bị mắc kẹt ở trong quan tài.

Tức giận, nó gào rú không thôi, điên cuồng uốn éo thân thể.

Mồ hôi chảy thành dòng trên trán, lão Qủy Nhân ra sức gắng gượng, mặc dù rất mệt mỏi nhưng lão vẫn không quên mở mồm chửi:- Tổ cha nhà mày, gào con mẹ mày à, câm mồm vào, ai dô sắp chịu không nổi rồi.

Lão giun đất sao đột nhiên nó sống lại thế, tôi và lão có đụng chạm gì vào nó đâu? Con bà nó quá là tà môn, gần một ngàn năm không ăn uống gì mà vẫn khỏe như voi, nếu hôm nay còn mạng mà chui ra khỏi nơi này, lão đừng bao giờ nghĩ đến việc dụ tôi xuất sơn nữa đấy, có cho vàng tôi cũng đếch đi đâu.Thầy Long bên này cơ thể rã rời, thở không ra hơi, tay thầy vẫn giữ chặt dây xích, khó khăn đáp lời:- Mẹ...!nó ra chứ, làm sao mà biết được nó vẫn có thể ngồi dậy mà nhảy múa như thế được cơ chứ, lão đi mà hỏi thằng giặc Phạm Nhan ấy.

Tin tốt là xác chết này không có hồn phách của Phạm Nhan, nó tuy có thể khởi tử hồi sinh nhưng chẳng khác nào dã thú, chỉ hành động theo bản năng, giết chết toàn bộ sinh vật sống trong tầm mắt của nó.- Ý lão là bây giờ nó không có suy nghĩ, không có linh hồn sao?- Đúng là như thế, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội để diệt sát nó.- Lão có kế sách nào hay không? Chứ nó khỏe quá, chẳng khác nào con trâu nước cả, tôi sắp trụ hết nổi rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.