(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Hannie
Beta: Chuối
Sau kết thúc kỳ nghỉ một tuần trên đảo, Ninh Dữ Ý và Phàn Trung Xuyên trở về Hải Thị, nghỉ ngơi vài ngày tại Thanh An rồi bắt đầu buổi họp báo và hoạt động quảng bá cho 《Chu Dương Hoàng》.
Liên tục mấy ngày liền, Ninh Dữ Ý đều phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong nước.
Buổi quảng bá cuối cùng diễn ra tại Kinh Thị, là một chương trình tạp kỹ nổi tiếng mời đạo diễn Vương và các thành viên đoàn phim.
Cách quảng bá miễn phí như thế này, đạo diễn Vương sao có thể bỏ qua, vui vẻ đồng ý ngay.
Đêm đó khi đến Kinh Thị, đạo diễn Vương nói rằng bên chương trình tạp kỹ có tổ chức một bữa tiệc, hỏi họ có tham gia không.
Ninh Dữ Ý không thích những kiểu tụ tập như vậy, định từ chối thì Tạ Duệ Châu đã thay cậu nói trước.
"Không đâu, mấy ngày nay liên tục phải chạy show, để cho Ninh Ninh nghỉ ngơi chút." Tạ Duệ Châu không thèm nhìn đạo diễn một cái, cùng Ninh Dữ Ý hiểu ý nhau lên thang máy.
Phòng của Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu liền kề nhau, sau khi nói chúc ngủ ngon với Tạ Duệ Châu, Ninh Dữ Ý vào phòng mình.
Phòng mà chương trình chuẩn bị tất nhiên không thể so sánh với phòng tổng thống mà Tạ gia đã đặt trong chuyến du lịch trước.
Căn phòng được trang trí theo kiểu tiêu chuẩn của khách sạn, Ninh Dữ Ý kiểm tra camera ẩn không sau đó xác nhận an toàn rồi đi vào phòng tắm.
Nước nóng từ vòi hoa sen phun ra, ướt đẫm tóc và xua tan cái lạnh từ ngoài mang vào.
Kinh Thị là một thành phố điển hình của miền Bắc, nhiệt độ lúc này đã giảm xuống dưới 0 độ, Ninh Dữ Ý khi ra khỏi sân bay đã lạnh run.
Khi đang rửa bọt trên tóc, Ninh Dữ Ý lờ mờ nhìn thấy qua cửa kính một người bước vào phòng mình, tưởng là Tạ Duệ Châu, cậu lập tức gọi:
"Anh hai, còn chuyện gì sao?" - wattpad: atoe1803
Bên ngoài không có ai trả lời, Ninh Dữ Ý cảm thấy kỳ lạ, suy nghĩ lại hình bóng vừa rồi.
Anh hai cậu có gầy như vậy sao?
Ninh Dữ Ý suy nghĩ kỹ lại, càng cảm thấy không đúng, vội vàng cầm điện thoại bên cạnh bồn rửa mặt nhắn tin cho Tạ Duệ Châu.
Ninh Dữ Ý — Anh hai, anh có ở phòng em không?
Tạ Duệ Châu — Không, anh vừa tắm xong.
Ninh Dữ Ý — Hình như có người vào phòng em...
Tạ Duệ Châu — Anh đến ngay.
Ninh Dữ Ý trong hai phút vội vàng rửa sạch bọt trên người, thay quần áo sạch sẽ, đi đến cửa phòng tắm hít thở sâu.
Chuông cửa vang lên, Ninh Dữ Ý biết là anh hai mình, nhanh chóng mở cửa phòng tắm và chạy ra mở cửa.
"Ninh Dữ Ý!"
Giọng nữ giận dữ sau lưng khiến Ninh Dữ Ý tăng tốc, mở toang cửa ra.
"Anh hai!" Nhìn thấy Tạ Duệ Châu, Ninh Dữ Ý mới yên tâm, quay đầu lại nhìn ai đã vào phòng mình.
Tạ Duệ Châu nắm tay Ninh Dữ Ý, kéo cậu ra sau mình, trầm giọng hỏi: "Kỷ Tiểu Ngưng, cô muốn làm gì?"
Nghe thấy tên này, Ninh Dữ Ý ngạc nhiên nhìn vào trong phòng, thấy Kỷ Tiểu Ngưng mặc váy ngủ hai dây bằng lụa trắng đứng ở cửa.
Nhìn độ dài khó xử của chiếc váy, Ninh Dữ Ý lịch sự dời ánh mắt, nhìn lên trời nhìn xuống đất nhưng không nhìn Kỷ Tiểu Ngưng.
"Tôi đến tìm Ninh Dữ Ý bàn vài chuyện?" Kỷ Tiểu Ngưng vuốt tóc cài sau tai, cười quyến rũ: "Tạ tiên sinh sao lại ở đây."
Tạ Duệ Châu lười đôi co với cô ta: "Cút."
"???" Kỷ Tiểu Ngưng không tin vào tai mình: "Anh nói gì?"
"Tôi nói, cút." Tạ Duệ Châu nhìn người phụ nữ trong phòng với ánh mắt ghê tởm: "Không đi tôi gọi bảo vệ."
"Tôi, tôi—" Kỷ Tiểu Ngưng lắp bắp, quay sang nhìn Ninh Dữ Ý: "Ninh Dữ Ý, tôi muốn nói chuyện với cậu."
"Tôi chỉ có một câu hỏi, cô vào phòng tôi bằng cách nào?" Ninh Dữ Ý nhìn xuống mũi giày của mình, hơi ấm từ phòng tắm đã tan hết, chỉ mặc áo ngắn tay và quần đùi đứng trong hành lang, bị gió lạnh thổi đến run lên.
Thấy Kỷ Tiểu Ngưng vẫn không chịu rời đi, Tạ Duệ Châu không nói thêm gì, trực tiếp gọi bảo vệ.
"Đợi đã." Thấy Tạ Duệ Châu thật sự gọi, Kỷ Tiểu Ngưng cắn môi bước ra, lúc lướt qua bên cạnh Ninh Dữ Ý thì dừng lại.
"Ninh Dữ Ý, tôi chỉ muốn—" Kỷ Tiểu Ngưng còn chưa nói xong, đã thấy Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu bước vào phòng.
Chữ "lạnh" còn chưa kịp thốt ra, cửa đã đóng sập lại. - wattpad: atoe1803
Kỷ Tiểu Ngưng oán hận nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ mặc váy ngủ mỏng manh, cô rất nhanh chịu không nổi cái lạnh, đành bước cao gót quay về phòng mình.
Ninh Dữ Ý trong phòng đứng rất lâu mới hoàn hồn.
"Cô ta đúng là muốn chết." Tạ Duệ Châu rót cho Ninh Dữ Ý cốc nước ấm để sưởi tay.
Ninh Dữ Ý chớp nhẹ lông mi, cũng không ngờ Kỷ Tiểu Ngưng lại làm như vậy.
Thật là... Không có đầu óc.
Tạ Duệ Châu đi qua đi lại vài vòng, vẫn tức giận không nguôi, gọi điện cho Tạ Dực Nam, kể lại sự việc.
"Vốn định đợi Chu Dương Hoàng chiếu xong mới xử lý cô ta." Tạ Duệ Châu lạnh lùng nói.
"Kinh Thị trời lạnh, mấy ngày này chú ý chăm sóc Ninh Ninh, đừng để em ấy bị cảm." Tạ Dực Nam nghe xong câu chuyện, im lặng một lúc, nhắc nhở.
"Được, em biết rồi."
Nghe Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam nói chuyện, Ninh Dữ Ý cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, khẽ ho hai tiếng.
Làm Tạ Duệ Châu sợ hãi chạm vào trán cậu.
"Em không sao, chỉ là vừa rồi uống nước bị sặc." Ninh Dữ Ý đặt cốc nước nóng trở lại bàn, "Anh hai về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đều rất mệt rồi."
Tạ Duệ Châu lại hỏi: "Thật sự không khó chịu chứ?"
"Thật mà." Ninh Dữ Ý ngẩng lên, chân thành gật đầu.
Sau khi Tạ Duệ Châu rời đi, Ninh Dữ Ý uống hết cốc nước nóng, rồi cũng lên giường nghỉ ngơi.
---------------------------------
Ngày hôm sau, Ninh Dữ Ý bị đồng hồ báo thức đánh thức, cảm giác đau rát ở cổ họng ngay khi nuốt nước bọt.
"Thật sự bị cảm sao?" Ninh Dữ Ý sờ cổ họng, uống một ly nước mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khi nuốt, cổ họng vẫn còn cảm giác đau nhẹ.
Để không làm Tạ Duệ Châu lo lắng, Ninh Dữ Ý không nói cho anh biết, thay vào đó cậu đi mua một chiếc bình giữ nhiệt dưới lầu, mang theo một ly nước ấm rồi lên xe đến chỗ ghi hình chương trình.
Khi đến nơi, Ninh Dữ Ý đi một vòng và phát hiện Kỳ Tiểu Ngưng không có đi cùng họ.
"Anh hai." Ninh Dữ Ý như hiểu ra điều gì đó, kéo áo Tạ Duệ Châu: "Tối qua các anh làm gì thế?"
"Chỉ là hủy một hợp đồng quảng cáo thôi." Tạ Duệ Châu xoa đầu Ninh Dữ Ý, "Yên tâm, scandal của cô ta chỉ sẽ lộ ra sau khi bộ phim Chu Dương Hoàng phát sóng."
Chương trình lần này là một talkshow hài hước, xuyên suốt có các trò chơi nhỏ. Vì để quảng bá bộ phim, tổ chương trình đã chuẩn bị trang phục và trang điểm giống như trong phim.
Ninh Dữ Ý đội tóc giả, trang điểm xong thì liên tục uống nước ấm, thỉnh thoảng nói vài câu với Thịnh Niệm Chi, người có trang điểm phức tạp hơn.
Thịnh Niệm Chi mới vào chương trình này, vừa trang điểm xong, đang chỉnh tóc giả.
Sau khi xong mọi thứ, chuyên viên trang điểm rời đi, để không gian lại cho ba người họ.
"Kỳ Tiểu Ngưng hôm nay không đến." Thịnh Niệm Chi chơi với móng tay vừa làm xong, "Tối qua xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì." Tạ Duệ Châu lạnh lùng liếc nhìn cô: "Cô rảnh quá à?"
"So với anh thì tôi rảnh hơn chút." Thịnh Niệm Chi đùa cợt: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn biết nữa."
"Sống trên đời, bớt tò mò một chút thì tốt hơn." Thịnh Niệm Chi cười đáp lại.
Ninh Dữ Ý uống hết một ly nước ấm, cảm giác cổ họng gần như không còn đau nữa.
Nhân viên thông báo đã đến giờ lên sân khấu, Ninh Dữ Ý chỉnh lại trang phục và tóc giả, rồi theo nhân viên ra sân khấu.
...
Một buổi ghi hình kéo dài hơn sáu tiếng kết thúc, Ninh Dữ Ý, Tạ Duệ Châu, Thịnh Niệm Chi bị khán giả vây quanh xin chữ ký.
Trên đường về khách sạn, Ninh Dữ Ý cảm thấy cổ họng càng lúc càng khó chịu.
Hơi ấm trong xe khiến Ninh Dữ Ý dựa vào ghế sau nhìn ra cửa sổ, buồn ngủ.
Đến khách sạn, Tạ Duệ Châu xuống xe trước, thấy Ninh Dữ Ý không xuống theo, quay lại định gọi cậu dậy.
Khi Tạ Duệ Châu chạm vào tay Ninh Dữ Ý, y bị nhiệt độ nóng rẫy làm hoảng hốt.
"Ninh Ninh, Ninh Ninh?" - wattpad: atoe1803
Nghe tiếng gọi bên ngoài, Ninh Dữ Ý khó nhọc mở mắt: "Anh hai."
Giọng khàn khàn khiến Tạ Duệ Châu càng lo lắng, y gọi tài xế: "Đến bệnh viện."
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Ninh Dữ Ý thấy biểu cảm lo lắng của Tạ Duệ Châu.
Đầu đau như muốn nổ tung, trong mơ hồ, Ninh Dữ Ý nhớ lại lần bị sốt cao ở trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ.
Lúc đó cậu đang học trung học cơ sở, sốt gần bốn mươi độ, khiến cô viện trưởng hoảng hốt ôm cậu chạy đến bệnh viện trong đêm.
Lần sốt đó là do đâu nhỉ?
Hình như là do những "người bạn tốt", cùng với mấy tên côn đồ hay bắt nạt, nhốt cậu trong nhà vệ sinh để gió lạnh thổi vào vài giờ đồng hồ, đến tận mười giờ tối, bảo vệ kiểm tra đèn lớp học mới thả cậu ra.
Nhiều năm trôi qua, Ninh Dữ Ý đã không còn nhớ rõ cảnh bị nhốt trong nhà vệ sinh, chỉ nhớ cửa sổ bị vỡ không ngăn nổi gió lạnh mùa đông, cậu mặc áo bông cũ không đủ ấm, ôm gối ngồi ở góc ít gió nhất, mắt nhìn sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu tìm hoa văn ẩn giấu.
Ý thức dần biến mất cùng với ký ức.
Lần nữa tỉnh dậy, thấy trước mắt một màu trắng, tay có cảm giác nhói đau.
Ninh Dữ Ý nhìn kỹ, phát hiện tay đang truyền dịch.
Cửa phòng mở, Phàn Trung Xuyên bước vào, đi đến bên cạnh sờ trán cậu.
"Nhiệt độ hạ rồi, nhưng vẫn còn nóng." Phàn Trung Xuyên kéo chăn cho cậu.
Ninh Dữ Ý yếu ớt hỏi: "Sao anh đến đây?"
"Bạn trai nhỏ bị ốm, anh có thể không đến sao?" Phàn Trung Xuyên nắm ngón tay không truyền dịch của Ninh Dữ Ý.
Câu nói này khiến Ninh Dữ Ý đỏ mặt, rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn Phàn Trung Xuyên với khuôn mặt đỏ vì sốt: "Anh hai đâu rồi?"
"Anh ấy chăm sóc em cả đêm rồi, vừa đi nghỉ." Phàn Trung Xuyên kéo ghế ngồi xuống: "Muốn ngủ thêm không?"
Ninh Dữ Ý lắc đầu: "Không ngủ được nữa."
"Muốn uống nước không?"
"Uống."
Phàn Trung Xuyên rót một ly nước, thử nhiệt độ rồi đưa đến miệng Ninh Dữ Ý.
Sau khi uống chút nước, Ninh Dữ Ý cảm thấy cổ họng bớt khó chịu một chút, lông mi nhẹ nhàng chớp động.
Miệng nói không buồn ngủ, nhưng không lâu sau, mí mắt Ninh Dữ Ý bắt đầu cụp xuống.
Cậu dịch sang một bên, kéo chăn: "Lên đây ngủ cùng em đi."
Phàn Trung Xuyên rời mắt khỏi tài liệu, miệng cười.
"Muốn anh ôm không?"
Nói xong, Phàn Trung Xuyên kéo chăn nằm vào, ôm Ninh Dữ Ý vào lòng, cằm đặt trên đầu cậu.
"Bạn trai nhỏ, cần dịch vụ dỗ ngủ không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");