Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 49: Che giấu để rồi thất vọng sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Hannie

Beta: Chuối

Sau khi đưa cho Phàn Trung Xuyên tập tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng, trợ lý cúi đầu lẳng lặng bước ra ngoài.

Mãi đến khi ra khỏi phòng, trợ lý mới dựa vào tường, nhận ra rằng ông chủ của mình thực sự đã có người yêu.

Và đối tượng hẹn hò lại là một ngôi sao nổi tiếng!

Nhưng lý do trợ lý có thể theo sát bên cạnh Phàn Trung Xuyên, ngoài năng lực công việc xuất sắc, còn biết rõ điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

Chôn giấu sự ngạc nhiên trong lòng, trợ lý trở về phòng của mình.

Chuyến công tác lần này không có nhiều việc, y như đi du lịch hưởng lương, chuyện vui như vậy làm anh ta cũng muốn cảm ơn cậu chủ nhỏ kia một tiếng.

Sau khi trợ lý rời đi, Phàn Trung Xuyên đặt tập tài liệu lên bàn trà, rồi tiến lại gần Ninh Dữ Ý.

Ninh Dữ Ý đang chơi trò "Đừng Giẫm lên Gạch Trắng", chỉ còn một đoạn ngắn nữa là chiến thắng. Khi Phàn Trung Xuyên tiến đến gần, do va chạm, tay cậu hơi nhích một cái.

Hai chữ "Thất bại" to đùng hiện lên màn hình.

Ninh Dữ Ý quay đầu lại, nhìn Phàn Trung Xuyên với vẻ mặt ấm ức, trách móc: "Anh khiến em thua rồi."

Phàn Trung Xuyên liếc nhìn màn hình trò chơi: "Ừm, là lỗi của anh. Vậy em muốn trừng phạt anh thế nào?"

"Ừm..." Ninh Dữ Ý suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ, ném chiếc máy tính bảng sang một bên.

"Thôi được rồi, vậy phạt anh phải hoàn thành màn này, lần sau em sẽ kiểm tra."

"Được thôi." Phàn Trung Xuyên ôm Ninh Dữ Ý đang bực bội vào lòng, giọng điệu cưng chiều.

"Không thể ở lại được nữa, em phải về rồi." Ninh Dữ Ý thở dài luyến tiếc: "Nếu không bố mẹ sẽ phát hiện ra mất."

Mặc dù bây giờ anh hai đã phát hiện ra mình và Phàn Trung Xuyên đang hẹn hò, nhưng anh cả và bố mẹ vẫn chưa biết đó nha!

Ninh Dữ Ý còn đang suy nghĩ không biết phải giải thích với Lâm Ý Nguyệt và những người khác như thế nào về việc mình và Phàn Trung Xuyên ở bên nhau, nên quyết định vẫn giấu.

Phàn Trung Xuyên không muốn buông Ninh Dư Ý ra, ôm chặt lấy cậu không chịu thả.

"Phàn Trung Xuyên, buông em ra, em thật sự phải về rồi."

Không có phản hồi. - wattpad: atoe1803

"Anh ơi."

"Phàn tổng à."

"Bạn trai ơi?"

"Anh Phàn ơi ~"

Phàn Trung Xuyên bị tiếng "anh Phàn ơi" này gọi đến mức tim rung lên, buông lỏng tay ra một chút.

Ninh Dữ Ý nhân cơ hội ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng Phàn Trung Xuyên, sau đó mở mắt ra, chạy nhanh ra cửa.

"Tạm biệt anh Phàn nhé, mai gặp lại!"

"Mai gặp lại."

Phàn Trung Xuyên một tay nới lỏng cà vạt, dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, từ từ điều hòa phản ứng ở phần dưới cơ thể.

-----------------------------------

Phòng của Ninh Dữ Ý và Phàn Trung Xuyên đều ở hai tầng cao nhất của khách sạn N&M, cũng là những phòng suite Tổng thống sang trọng nhất của khách sạn này.

Dưới họ ba tầng, trong những phòng VIP hạng thấp hơn, lúc này đang diễn ra một màn giao phối nguyên thủy nhất của động vật.

Sau khi kết thúc một cuộc vận động, Hà Tiêu Tiêu nhặt chiếc áo choàng tắm rơi trên đất lên, buộc đơn giản ở bên hông, loáng thoáng lộ ra đôi chân thon dài và thân trên đầy đặn.

Hứa Anh Triết gối hai tay sau gáy, nằm trên giường, chăn mỏng đắp ngang hông, vẻ mặt thỏa mãn.

Hà Tiêu Tiêu đi tới giường, nhìn ra ngoài cảnh t lạ lẫm, trong lòng không gợn sóng, rút một điếu thuốc lá cho nữ châm lửa, kẹp giữa hai ngón tay.

Ngay trước khi ra nước ngoài, lời của quản lý vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Trước khi đoàn phim công bố chính thức, em phải đẩy nhanh tiến độ và để bị chụp ảnh cùng cậu ta, anh đã liên hệ với paparazzi rồi."

"Anh có kế hoạch."

"Anh biết em có chủ ý riêng, nhưng đạo diễn đoàn phim vừa thông báo sẽ cắt bớt một số phân cảnh của em."

"Và sau đó thêm phân cảnh cho Kỷ Tiểu Ngưng?"

"Đúng vậy, em cũng biết đạo diễn là người thế nào, nhưng Kỷ Tiểu Ngưng luôn rất cẩn thận, chúng ta không chụp được ảnh của cô ta."

"Cô ta không cẩn thận đâu, mà là người quản lý của cô ta rất khéo léo, tiếc là dẫn dắt một kẻ ngu ngốc." Người quản lý của Kỷ Tiểu Ngưng nổi tiếng là tinh ranh và cẩn trọng trong giới, họ vẫn còn non trẻ so với người quản lý này.

...

"Đang suy nghĩ gì đó?"

Giọng nói của Hứa Anh Triết kéo Hà Tiêu Tiêu ra khỏi dòng hồi tưởng.

Cô quay người, nở nụ cười rạng rỡ: "Không có gì."

"Thật không?" Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Anh Triết thoáng hiện một nụ cười mỉa mai, nhưng nhanh chóng lại trở lại vẻ dịu dàng, ân cần như mọi khi: "Ngủ sớm đi nhé, mai chúng ta lại đi dạo."

"Được." - wattpad: atoe1803

Sáng hôm sau, Ninh Dữ Ý đang ngồi ăn sáng cùng Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam tại vị trí sát cửa sổ tầng hai khách sạn.

Ninh Dư Ý tối qua chơi bên Phàn Trung Xuyên quá khuya, nên chỉ ngủ được ba bốn tiếng.

"Sao lại buồn ngủ thế?" Tạ Dực Nam ăn sáng xong, quay sang thấy Ninh Dư Ý liên tục ngáp.

"Mới ngủ lạ giường." Ninh Dư Ý mệt mỏi không chịu nổi.

Tạ Duệ Châu im lặng ăn sáng, đại khái đoán được Ninh Dư Ý hẳn là đã chạy đến chỗ Phàn Trung Xuyên chơi.Chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.

Ôi, mới nuôi được vài tháng mà em trai đã bị người ta bắt đi rồi.

Ba người ngồi ăn sáng trong không khí ấm áo, hoàn toàn không biết rằng ở một góc khác gần đó, có người đang dùng điện thoại chụp ảnh họ ngồi ăn sáng cùng nhau.

Hà Tiêu Tiêu không ngờ chỉ đến Paris để chụp ảnh mà lại gặp được chuyện thú vị hơn.

Trước đây, cô đã đoán rằng Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu có liên quan đến nhau, nhưng không ngờ hai người lại thân thiết đến mức có thể cùng nhau đến Paris tham dự Tuần lễ thời trang.

Hơn nữa, còn để Ninh Dữ Ý gặp gỡ Tạ Dực Nam - người mà cô thích.

Hà Tiêu Tiêu mở ra bức ảnh vừa chụp, vô cùng hài lòng với góc chụp này.

Hứa Anh Triết đi xuống từ lầu sau cô, nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của Hà Tiêu Tiêu: "Chuyện gì mà vui thế?"

"Không có gì." Hà Tiêu Tiêu cất điện thoại đi: "Chiếc bánh này ngon lắm, anh thử xem."

"Ồ, vậy à?" Hứa Anh Triết không mấy tin tưởng Hà Tiêu Tiêu.

Anh ta biết rõ Hà Tiêu Tiêu là người con gái như thế nào, cả hai đến với nhau chỉ vì lợi ích cá nhân. Anh ta thích cơ thể và tính cách ngoan ngoãn của Hà Tiêu Tiêu, còn Hà Tiêu Tiêu thì ham mê nguồn lực của anh ta.

Hứa Anh Triết hờ hững ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra Tạ Duệ Châu và những người khác đang ngồi cạnh cửa sổ.

Anh ta nhíu mày, cất tiếng hỏi: "Chụp ảnh rồi à?"

"Ừ." Hà Tiêu Tiêu biết Hứa Anh Triết đã lăn lộn trong showbiz nhiều năm, lão luyện như cáo già, nên không hề giấu giếm anh ta.

"Định dẫm đạp lên Ninh Dữ Ý để leo lên à." Hứa Anh Triết bắt gặp cảnh Tạ Duệ Châu gắp thức ăn cho Ninh Dữ Ý: "Phong Hoa không dễ chọc đâu."

Hà Tiêu Tiêu nhấp một ngụm cà phê kiểu Mỹ, nói: "Nhưng Phong Hoa cũng phải biết ảnh là do em chụp đã."

Tạ Duệ Châu cũng coi như là một đối thủ của Hứa Anh Triết, mặc dù nguồn lực của họ không liên quan đến nhau, nhưng fan hâm mộ của Tạ Duệ Châu đã hạ thấp anh ta ở nhiều nơi, khiến Hứa Anh Triết vô cùng tức giận.

Vì vậy, Hứa Anh Triết đương nhiên sẽ không ngăn cản việc mượn tay Hà Tiêu Tiêu để loại bỏ Tạ Duệ Châu.

Khách sạn được bảo vệ nghiêm ngặt, không có phóng viên nào có thể lọt vào.

Vì vậy, Hứa Anh Triết rất an tâm kéo Hà Tiêu Tiêu ngồi lên đùi mình, véo cằm và bắt đầu nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại trong túi Hứa Anh Triết vang lên, phá vỡ nụ hôn lãng mạn này.

Hứa Anh Triết đẩy Hà Tiêu Tiêu ra, Hà Tiêu Tiêu lập tức ngoan ngoãn đứng dậy và quay lại chỗ ngồi của mình.

Nhận cuộc gọi, giọng nói của Hứa Anh Triết dịu dàng hơn nhiều.

"Alo, em yêu."

"Chồng ơi, anh dậy rồi ạ?" Lúc này ở trong nước đã là buổi chiều, Nguyễn Tiếu Hủy ôm bụng bầu tám tháng lật sách mẹ và bé.

"Ừ, bữa sáng ở khách sạn không ngon bằng em nấu đâu."

"Chỉ có anh khen em thôi, em trai em còn bảo bữa sáng em làm là món ăn bóng đêm cơ." Nguyễn Tiếu Hủy được khen nên bật cười: "Em chỉ gọi hỏi xem anh đã dậy chưa, lát nữa anh bận lắm nhỉ, em cúp máy trước nhé."

"Ừ, em yêu đợi anh mang quà về cho nhé."

"Tạm biệt, chồng yêu."

Gác điện thoại, Nguyễn Tiếu Hủy khép sách lại, chống tay lên ghế sofa đứng dậy.

Bụng bầu tám tháng đã to lắm rồi, đây cũng là lý do Nguyễn Tiếu Hủy lần này không đi Tuần lễ thời trang cùng mọi người.

Cô và Hứa Anh Triết đã bên nhau hơn ba năm, cũng chính tay cô bỏ tiền ra một tay nâng Hứa Anh Triết lên.

Lúc đó, bố cô, cũng là một trong những đại gia hàng đầu trong top 100 trong nước, vô cùng phản đối việc cô kết hôn với anh chàng trai trẻ đến từ làng quê hẻo lánh này. Sau hơn nửa năm chống đối với bố, cuối cùng cô cũng thành công kết hôn với Hứa Anh Triết

Nhưng cô cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn, họ rất yêu nhau.

Nguyễn Tiếu Hủy vuốt ve bụng bầu, mỉm cười hạnh phúc.

...

--------------------------------------

Sau khi ăn sáng, Tạ Dĩ Châu và Tạ Dực Nam phải tham gia phỏng vấn báo chí nên lên lầu trước.

Ninh Dĩ Ý nói muốn đi dạo bên ngoài nên không lên lầu cùng họ mà tiếp tục ngồi lại.

Chẳng mấy chốc, Phàn Trung Xuyên đi đến, ngồi sát bên Ninh Dĩ Ý.

"Ăn sáng rồi à?" Ninh Dĩ Ý đang ăn đĩa trái cây, vì có vấn đề về trải nghiệm thời thơ ấu, cậu không thích lãng phí thức ăn.

"Ừ." Phàn Trung Xuyên nhíu mày, xoa nhẹ bụng Ninh Dĩ Ý.

"Đầy bụng rồi, ăn ít thôi."

Ninh Dữ Ý thực sự cảm thấy hơi no, cậu nhìn mớ trái cây trước mặt với vẻ tiếc nuối.

Lúc sau, Phàn Trung Xuyên rất tự nhiên ăn hết phần trái cây còn lại.

Ăn xong, Phàn Trung Xuyên véo nhẹ gáy Ninh Dữ Ý: "Đi thôi, chẳng phải em nói muốn đi dạo sao?"

Ninh Dữ Ý mắt sáng rỡ, đôi mắt híp lại vì cười: "Được thôi!"

Khách sạn N&M tọa lạc tại con phố sầm uất nhất Paris, vừa bước ra ngoài là đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Ninh Dữ Ý và Phàn Trung Xuyên đến đây.

Ở nước ngoài cũng không sợ bị ai nhận ra, họ nắm tay nhau bước vào một cửa hàng bán đồ xa xỉ.

Nhìn những chiếc đồng hồ được bày trí đẹp mắt, Ninh Dữ Ý chọn hai chiếc thuộc dòng "Tinh Vân" để tặng cho Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam.

Phàn Trung Xuyên cũng chọn hai chiếc cà vạt, dự định sau khi trở về nước sẽ nhờ trợ lý gửi tặng cho hai anh em Tạ gia.

Tiếp theo, Ninh Dữ Ý chọn những món quà khác cho Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt, cuối cùng chọn một chiếc đồng hồ đeo tay cho người bạn trai thân yêu của mình.

Năm người, ai cũng có quà.

Trợ lý đi theo Phàn Trung Xuyên từ xa, chỉ xuất hiện khi họ ra ngoài để hỗ trợ xách đồ.

Sau khi dạo quanh cả buổi sáng, Ninh Dữ Ý đã không chịu nổi nữa, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ.

Phàn Trung Xuyên xót vô cùng, ôm Ninh Dữ Ý về khách sạn, để cậu về ngủ bù.

Kết quả là Ninh Dữ Ý đang ở dưới lầu khách sạn, vừa vặn gặp Tạ Duệ Châu và Tạ Dực Nam đi ra.

A này thì...

Ninh Dữ Ý lén lút trốn sau lưng Phàn Trung Xuyên, thầm lẩm bẩm trong lòng "không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình".

Tạ Dực Nam từ lâu đã biết Phàn Trung Xuyên thích Ninh Dữ Ý, nhưng không ngờ họ lại nhanh chóng đến bên nhau như vậy.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Ninh Dữ Ý, thì có lẽ họ ở bên nhau đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Gác lại nụ cười thường trực trên môi, Tạ Dực Nam hiếm hoi không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn chằm chằm vào Phàn Trung Xuyên không nói lời nào.

Nhìn một lúc, Tạ Dực Nam đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tạ Duệ Châu ở ngay bên cạnh anh ta, chứng kiến cảnh tượng như vậy mà không tức giận?

Tạ Dực Nam quay sang nhìn Tạ Duệ Châu: "Em đã biết từ lâu rồi?"

Tạ Duệ Châu không nói gì, kéo Ninh Dữ Ý ra khỏi sau lưng Phàn Trung Xuyên, đẩy về phía Tạ Dực Nam.

"Em lên trước đi."

Ninh Dữ Ý lo lắng nhìn Tạ Duệ Châu, sợ rằng anh hai của mình sẽ đánh nhau ngay tại cửa khách sạn.

Tình anh em nhiều năm của Tạ Dực Nam và Tạ Duệ Châu được thể hiện rõ ràng, anh ta kéo Ninh Dữ Ý vào khách sạn: "Mẹ đang ở trên đó vừa mới nhắc đến em, lên đó trò chuyện với mẹ đi."

Đợi đến khi đưa Ninh Dữ Ý đến phòng Lâm Ý Nguyệt, Tạ Dực Nam lập tức rời đi.

Thế là biến thành hai đấu một rồi!

Ninh Dữ Ý từ từ xích đến bên cạnh Lâm Ý Nguyệt, trong lòng thầm mặc niệm cho bạn trai của mình.

...

Trước cửa khách sạn, Tạ Duệ Châu thu hồi ánh nhìn khó chịu, cúi mắt nói: "Đổi chỗ khác nói chuyện đi."

Phàn Trung Xuyên trầm giọng đáp lại.

Đúng lúc đó, Tạ Dực Nam quay lại, ba người đi lên nhà hàng ở tầng hai, tìm một góc khuất ngồi xuống.

"Cậu và Ninh Ninh quen nhau được bao lâu rồi?" Vừa ngồi xuống, Tạ Dực Nam đã vội vàng hỏi câu hỏi của mình.

"Vài tuần rồi." Phàn Trung Xuyên đối mặt với hai người hoàn toàn không hề nao núng, thậm chí còn tranh thủ gọi một ly whisky.

"Ai tỏ tình trước?" - wattpad: atoe1803

"Tôi."

"Thế rồi là quen nhau?"

Phàn Trung Xuyên cuối cùng cũng có chút hứng thú, nhướng mày nói: "Không thể quen nhau sao?"

Tạ Duệ Châu: "..."

Tạ Duệ Châu kéo lại người anh trai đã có chút không tỉnh táo, thở dài, bắt đầu nghiêm túc nói về vấn đề tâm lý của Ninh Dữ Ý.

...

Lâm Ý Nguyệt nhìn thấy Tạ Dực Nam vội vàng nhét Ninh Dữ Ý vào, sau đó thấy Ninh Dữ Ý lơ đễnh ngồi bên cạnh mình.

Hiểu rồi.

"Lo cho Phàn Trung Xuyên à?" Lâm Ý Nguyệt hỏi.

Ninh Dữ Ý ngẩng đầu lên ngạc nhiên, không hiểu sao Lâm Ý Nguyệt cũng biết chuyện này.

"Ánh mắt Phàn Trung Xuyên nhìn con, giống như ánh mắt ba con nhìn mẹ ngày xưa vậy." Lâm Ý Nguyệt cười nói: "Qua ánh mắt khi hai đứa ở bên nhau, mẹ có thể nhận ra."

Ninh Dữ Ý cúi đầu xuống chậm rãi, hóa ra mình che giấu bấy lâu nay...

Che giấu để rồi thất vọng sao?

Lâm Ý Nguyệt lắc đầu bất lực, chuyển sang chủ đề về các gia tộc và ngôi sao sẽ tham dự Tuần lễ thời trang lần này.

Sự chú ý của Ninh Dữ Ý quả nhiên bị chuyển đi, bắt đầu chăm chú lắng nghe Lâm Ý Nguyệt kể cho cậu nghe... Những tin đồn trong giới hào môn.

Nhìn vẻ mặt đậy sự thích thú của Lâm Ý Nguyệt, Ninh Dữ Ý biết được tính cách thích hóng chuyện của mình được di truyền từ đâu.

Nói xong tin đồn về hai gia đình nhà giàu và một ngôi sao, cửa mở ra.

Ninh Dữ Ý ngẩng đầu lên với vẻ mặt kích động vừa nghe tin đồn, tình cờ bắt gặp Phàn Trung Xuyên đang đi ở giữa.

Ninh Dữ Ý: "? ? ?"

"Sao các anh lại đi cùng nhau vậy?" Vẻ mặt hoang mang và sự kích động chưa kịp rút đi, giao thoa trên khuôn mặt, Ninh Dữ Ý nhất thời không biết mình nên có tâm trạng gì.

"Nói chuyện chút thôi." Vì không cần che giấu nữa, Phàn Trung Xuyên càng buông thả hơn trước mặt hai anh em Tạ gia, sau khi ngồi xuống liền kéo Ninh Dữ Ý vào lòng.

Tạ Duệ Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn hành động của Phàn Trung Xuyên, chờ đợi Ninh Dữ Ý đẩy anh ra.

Nhưng rồi, y lại thấy Ninh Dữ Ý ôm lấy cổ Phàn Trung Xuyên, ghé sát vào tai anh và thì thầm điều gì đó.

Thực tế là...

Ninh Dữ Ý đang nhỏ giọng hỏi Phàn Trung Xuyên có phải bị yêu quái nhập không.

"Các anh thật sự không đánh nhau à?"

"Chút nữa về anh cởi đồ ra cho em kiểm tra."

"Anh cả với anh hai thế mà không có đánh anh hả?"

Hơi thở của Ninh Dữ Ý phả vào tai Phàn Trung Xuyên khi cậu nói chuyện khiến anh thấy ngứa ngáy, nhưng vì Lâm Ý Nguyệt ở đây nên không tiện trực tiếp đè Ninh Dữ Ý xuống mà hôn.

"Thật không sao đâu."

"Về nhà anh cho em xem."

Tạ Duệ Châu cố ý ho hai tiếng.

Lúc này Ninh Dữ Ý mới nhớ ra anh trai và mẹ vẫn còn ở đây, vội vàng từ người Phàn Trung Xuyên xuống.

"Có quà đây." Vừa dứt lời Phàn Trung Xuyên, tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.

Ninh Dữ Ý đoán rằng đó là trợ lý đến giao hàng những thứ đã mua trước đó, cậu chạy nhanh ra mở cửa.

Sau đó, cậu đặt bày đồ trong túi mua hàng xuống trước mặt họ.

Tạ Duệ Châu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc đồng hồ trước mặt mình, liền bắt đầu chê bai: "Kiểu dáng của chiếc đồng hồ này không phải loại anh thường đeo."

Vừa dứt lời, Ninh Dữ Ý liền "à" lên một tiếng.

"Anh hai không thích sao?" Ninh Dữ Ý nhìn Tạ Duệ Châu với vẻ mặt đầy đáng thương "Vậy ngày mai em sẽ đi cùng anh Hai mua lại một chiếc khác nhé."

Câu nói của Ninh Dữ Ý khiến Tạ Duệ Châu giật mình ngồi thẳng dậy.

"Đây là Ninh Ninh mua sao?" Tạ Duệ Châu cầm lấy hộp da: "Đúng vậy, rốt cuộc vẫn là Ninh Ninh hiểu rõ sở thích của anh hai, cố ý mua một chiếc đồng hồ kiểu dáng khác với trước đây của anh, Ninh Ninh thật chu đáo."

"Còn cà vạt này nữa..."

"Đó là do tôi mua." Phàn Trung Xuyên nhìn Tạ Duệ Châu đang diễn trò với vẻ mặt nửa cười nửa mỉm.

"Lòe loẹt quá, không hợp gu thẩm mỹ của tôi."

Ninh Dữ Ý: "..."

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, giờ đây anh hai của mình đang "nhìn người mà nói".

Chỉ thương cho người bạn trai vô tội của cậu, lại trở thành người bị giận chó đánh mèo.

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ninh mua: Anh hai chỉ biết tung hô, không có lập trường gì hết.

Phàn Trung Xuyên mua: Thứ đồ vớ vẩn gì đây?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.