Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 10: Tiệc tối




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Sn

Ninh Dữ Ý vốn dĩ muốn dành hai ngày còn lại để ngủ bù và nghỉ ngơi, nhưng kết quả kế hoạch này bị Chu Nhị Hoà phá tan tành.

"Tại sao không được ngủ vậy?" Ninh Dữ Ý hơi ấm ức, ở đoàn phim đã ngủ không ngon rồi, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi mà còn không cho ngủ nữa.

"Ngày mai là tiệc tối kỷ niệm bảy năm thành lập công ty, cậu không biết sao?" Chu Nhị Hoà vẻ mặt như nhìn thấy ma, "Tôi bảo em xem Weibo, em thực sự chỉ xem mỗi hot search về em thôi à? Em không thấy hot search thứ hai sáng rực rỡ treo -- Phong Hoa bảy năm tròn sao?"

Ninh Dữ Ý im lặng.

Nói thật, không có.

"Tôi đã chuẩn bị trang phục chỉnh tề cho em rồi, còn việc vấn đề tài chính của công ty thì em không cần phải lo." Chu Nhị Hoà dặn dò từng li từng tí cho cậu: "Tối mai tôi sẽ đến đón em. Thời gian và danh sách khách mời tham dự tôi sẽ gửi qua Wechat của em, trước khi ngủ em nhớ xem một chút."

"Vâng" Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn trả lời.

Là công ty giải trí hàng đầu, Phong Hoa hiển nhiên sở hữu sân khấu riêng biệt.

Bữa tiệc kỷ niệm bảy năm lần này cũng được tổ chức trên sân khấu này.

Chu Nhị Hoà đến đón Ninh Dữ Ý đúng giờ, khi Ninh Dữ Ý vừa đến nơi thì bữa tiệc cũng vừa mới bắt đầu.

Một nửa ghế khán giả dưới sân khấu đã được dỡ bỏ, hai dãy bàn dài bày đầy các loại đồ ăn nhẹ, rượu vang và sâm banh. Một số cặp đôi trong công ty đang nhảy Waltz trên sân khấu.

Chu Nhị Hoà dẫn theo Ninh Dữ Ý đi vòng từ bên cạnh, định tìm một góc ăn chút gì đó một mình để giết thời gian rồi về nhà. Nào ngờ vừa bước vào đã đụng mặt ngay đối thủ không đội trời chung của mình.

"Ồ, đây không phải là Nhị Hoà sao?"

Chu Nhị Hoà trước tiên nghe thấy tiếng động, ngay sau đó nhìn thấy một người đàn ông nhuộm tóc màu cầu vồng đi về phía mình.

Tiêu rồi!

Chu Nhị Hoà theo bản năng che chở Ninh Dữ Ý sau lưng mình, trên mặt nở nụ cười giả tạo, "Đây không phải Joe sao, thật là trùng hợp."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy khá trùng hợp." Sau lưng Joe còn có một người đàn ông trang điểm đậm đang cầm điện thoại trò chuyện với ai đó.

"Người phía sau là nghệ sĩ mà anh ký hợp đồng à?" Joe đã nhìn thấy Ninh Dữ Ý từ lâu, nhưng gã vẫn thong thả chào hỏi Chu Nhị Hoà rồi mới chuyển hướng sang chủ đề khác, "Khuôn mặt đẹp đấy, mấy hôm trước còn lên hot search nữa, có tiền đồ."

"Vâng, cảm ơn anh Joe." Ninh Dữ Ý mím môi, cảm thấy người trước mặt có vẻ không có ý tốt gì.

"Chậc, nhóc con ngoan thật." Joe cười toe toét, "Nhị Hoà à, theo tôi thấy, kiểu này của cậu trong giới này tiến thân chậm lắm, cậu nhìn A Minh kìa, mới hơn nửa năm đã lên được vị trí như hiện tại, tôi thấy nghệ sĩ nhà cậu cũng đẹp trai, hay là để tôi giới thiệu cho một người?"

"Giới thiệu thì không cần, A Minh nhà anh đúng là có tài." Chu Nhị Hoà vừa nghe đến đây mặt đã đen lại, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

—— Dù sao cũng là một đêm tiếp bốn gã đàn ông.

Chu Nhị Hoà thầm chửi thề trong lòng, nhưng mặt ngoài không biểu lộ gì.

Joe cũng nghe ra Chu Nhị Hoà đang mỉa mai mình một cách tinh vi, nụ cười trên môi lập tức biến mất, biểu cảm trở nên u ám.

"Vậy tôi xin phép dẫn theo Ninh Ninh đi trước nhé, hẹn gặp lại lần sau." Chu Nhị Hoà nói xong, lập tức dẫn theo Ninh Dữ Ý rời đi.

Chu Nhị Hoà dẫn Ninh Dữ Ý đi một lúc rồi dừng lại, kiễng chân nhìn quanh lần nữa để đảm bảo Joe không đi theo mới thở phào nhẹ nhõm: "Tên khốn nạn đó, y như bà mối, đã thế còn muốn tìm bốn kim chủ cho em nữa chứ."

"Mới một đêm đã sắp xếp cho nghệ sĩ của mình bốn thằng đàn ông, còn chưa thấy đủ, sao không tự mình lên trận đi." Chu Nhị Hoà lẩm bẩm phàn nàn.

Nói mãi mà không thấy Ninh Dữ Ý lên tiếng, Chu Nhị Hoà ngẩng đầu lên nhìn lạ lùng, phát hiện Ninh Dữ Ý đang nghiêng đầu, chăm chú nhìn thứ gì đó.

Chu Nhị Hoà nhìn theo hướng của cậu, nhưng lại không thấy ai đặc biệt, "Em đang nhìn gì vậy?"

Ninh Dữ Ý: "Anh Chu, anh nhìn sang bên kia kìa."

Chu Nhị Hoà: "Tôi nhìn rồi, rồi sao nữa?"

Ninh Dữ Ý: "Nhìn xem, cả bàn đầy thức ăn này, giống như tình yêu của anh dành cho em vậy."

"...." Chu Nhị Hoà, "Cút, cút đi, nói chuyện bình thường đi."

Ninh Dữ Ý sờ bụng, "Đói rồi."

"Mặc kệ, anh hốt một núi về cho em."

Ba phút sau, Ninh Dữ Ý đã thỏa mãn thưởng thức món ăn mình yêu thích.

"Vừa nãy hình như anh vừa nhìn thấy giám đốc điều hành của công ty mình, anh đi gặp anh ấy một chút. Em ở đây đừng đi lung tung. Mười phút anh sẽ quay lại."

"Ừ ừ." Ninh Dữ Ý gật đầu lia lịa, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào món ăn trong tay.

Chu Nhị Hoà bất lực che trán, nhắc lại một lần nữa những điều cần lưu ý mới chịu rời đi.

Cảm thấy ăn gần no rồi, Ninh Dữ Ý mới ngẩng đầu lên, cầm ly nước bên cạnh uống vài ngụm.

Lấy điện thoại ra xem giờ, Ninh Dữ Ý phát hiện đã hơn hai mươi phút trôi qua. Ninh Dữ Ý thử nhìn về hướng Chu Nhị Hoà rời đi, thì thấy hắn dường như bị vài người giữ lại.

Ninh Dữ Ý vừa định thử nhắn tin dò hỏi Chu Nhị Hoà thì nghe thấy giọng Joe vang lên bên tai.

"Này, đây không phải là nghệ sĩ nhỏ của Nhị Hoà sao?" Joe cầm một ly sâm banh, ngồi xuống bên cạnh Ninh Dữ Ý.

"Anh Joe." Dù Ninh Dữ Ý có ngốc đến đâu cũng nhận ra, Joe đến đây là có kế hoạch, trước tiên giữ chân Chu Nhị Hoà rồi đến bên cạnh mình dụ dỗ mình.

"Khuôn mặt và vóc dáng của cậu như thế này, sao đến giờ vẫn chưa có tài nguyên nào?" Joe tỏ vẻ tiếc nuối, "Vai nam ba của đạo diễn Trương còn là do cậu tự mình tranh được đúng không, Nhị Hoà ấy, biết quan tâm người khác thì tốt, nhưng kiếm tài nguyên cho người khác thì vẫn còn quá yếu."

"Anh Chu đối xử với tôi rất tốt." Ninh Dữ Ý cúi đầu nhìn chân, ngẩng đầu nhìn trời, chính là không nhìn Joe.

"Tốt thì tốt, nhưng chỉ tốt thôi cũng không được, chúng ta đến giới giải trí chẳng phải là để nổi tiếng và kiếm tiền sao?" Joe lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đặt trước mặt Ninh Dữ Ý, "Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu muốn có tài nguyên, thì hãy đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ nâng cậu lên vị trí đỉnh kim tự tháp, ngay cả A Minh cũng không bằng cậu."

Ninh Dữ Ý nhíu mày, không đụng đến danh thiếp, chỉ lịch sự trả lời như một người máy.

"Cảm ơn anh Joe, tôi sẽ nói với anh Chu sau."

Nói với Chu Nhị Hoà?

Joe sững người, nhíu chặt mày: "Không phải, ý tôi là..."

Lời của Joe chưa dứt, đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Ninh Dữ Ý."

"Dạ?" Ninh Dữ Ý quay đầu, kết quả đập vào mắt là một bộ âu phục màu xám đậm.

Nhìn lên lần nữa, ồ, là Phàn Trung Xuyên.

"Phàn, Phàn tổng?" Joe theo bản năng đứng dậy, "Ngài..."

"Lại làm sao thế hửm?" Phàn Trung Xuyên không để ý tới gã, chỉ thấp giọng hỏi Ninh Dữ Ý.

"Anh Chu đi tìm cấp trên mời rượu rồi." Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn trả lời.

"Ừm." Phàn Trung Xuyên nhấc tay nới lỏng nơ trên cổ "Đi theo tôi."

"A? À vâng." Ninh Dữ Ý không rõ Phàn Trung Xuyên có ý gì, trong lòng hơi cảnh giác, vứt Joe ra sau đầu và đi theo Phàn Trung Xuyên rời khỏi đây.

Phàn Trung Xuyên lần này xuất hiện trong bữa tiệc tối là nhận được lời mời của Tạ Dực Nam. Không ngờ vừa đến đây đã nhìn thấy tiểu gia hoả này như một chú thỏ trắng ngồi im trong góc, bên cạnh còn có một kẻ mặt đầy vẻ dâm dục như sói lang vây quanh.

Nếu Joe biết, chắc chắn sẽ kêu oan.

Mặc dù gã đúng là không có ý tốt với Ninh Dữ Ý, nhưng hoàn toàn không lộ ra vẻ mặt bỉ ổi.

Dù sao gã cũng đã lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, tuy không có khuôn mặt xuất chúng như các tiểu thịt tươi, nhưng khả năng nắm bắt xu hướng thời trang vẫn rất tốt mà.

Nói đến chuyện gã luôn quan tâm đến phong cách, làm sao có thể lộ ra vẻ mặt bỉ ổi được chứ!!!

Phàn Trung Xuyên thong thả bước đi phía trước, trong lúc quay người, anh liếc mắt nhìn con thỏ ngoan ngoãn đi sau mình, lòng không khỏi cảm thấy bực bội.

Sự bực bội này không biết là do tức giận vì có quá nhiều người vây quanh Ninh Dữ Ý hay là do tức giận bản thân khi đối mặt với Ninh Dữ Ý liền không thể giữ bình tĩnh.

Dù bực bội, Phàn Trung Xuyên vẫn đưa Ninh Dữ Ý đến một góc tương đối yên tĩnh.

"Lần sau gặp gã nhớ đừng nói chuyện với gã." Phàn Trung Xuyên nói với giọng điệu bình thản.

"Hả?" Ninh Dữ Ý nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, mới nhận ra Phàn Trung Xuyên đang nói chuyện với mình, gật đầu mạnh, "Vâng!"

Nhìn thấy Ninh Dữ Ý nghiêng đầu suy nghĩ, sự bực bội trong lòng Phàn Trung Xuyên tan biến, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, xoa đầu Ninh Dữ Ý như khen thưởng, "Ngoan."

Ninh Dữ Ý lần thứ hai bị Phàn Trung Xuyên xoa đầu, chớp chớp mắt.

Tổng giám đốc Phàn đây là coi mình là mèo con chó con hay là con trai nhỉ?

Phàn Trung Xuyên bị gán mác "cha" một cách vi diệu mà còn chẳng biết gì, định nói thêm gì đó thì thấy Tạ Duệ Châu đi về phía này.

"Sao lại ở đây?" Tạ Duệ Châu bước đến bên cạnh hai người, chỉnh lại mái tóc hơi rối của Ninh Dữ Ý, "Chu Nhị Hoà đâu?"

"Anh Chu đang bận bên kia." Ninh Dữ Ý hướng về phía họ mà khua tay một cách mơ hồ, "Em không phải là trẻ con, em có thể tự đi được, không cần anh Chu đi theo bên cạnh."

Tạ Duệ Châu nghe vậy, nhìn Ninh Dữ Ý từ trên xuống dưới, nhướng mày, không nói gì.

Aaa, ánh mắt này của anh là có ý gì!!!

Ninh Dữ Ý thấy động tác nhướng mày của Tạ Duệ Châu, tự mình bực bội.

"Lại gặp nhau rồi, Phàn tổng." Tạ Duệ Châu chuyển tầm mắt sang Phàn Trung Xuyên, "Lâu rồi không gặp."

Phàn Trung Xuyên gật đầu im lặng.

Ninh Dữ Ý rụt cổ lại, cảm nhận được bầu không khí không ổn.

Ngay lúc Ninh Dữ Ý định lên tiếng xin phép rời đi, thì sau lưng lại vang lên một giọng nói dịu dàng như gió xuân.

"A Châu, Phàn tổng, sao mà ở đây hết thế."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.