(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tốc độ của Từ Kế Lâm cũng thực nhanh, chỉ trong ba ngày cô đã lấy được thiết bị ghi âm cùng một số bản thảo ý tưởng được nhắc đến trong bức thư.
"Phòng của Dễ Phi có dấu hiệu bị lục lọi." Từ Kế Lâm nói. Lần trước lúc đại công bảo cô đi tìm Omega đó cô cũng đã lục lọi phòng, nhưng lần này dấu vết rõ ràng là mới để lại trong mấy ngày gần đây.
"Lục lọi?" Vân Khởi, đang nghịch nghịch cây bút ghi âm, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên.
"Đúng vậy, đồ đạc trong phòng bị vứt lung tung khắp nơi... giống như ai đó đang cố ý trút giận." Từ Kế Lâm ngập ngừng một lúc rồi bổ sung thêm.
Giống như không tìm được thứ mình muốn, người đó đã xé nát tất cả những thứ có thể tìm thấy để xả giận.
"Còn Không Doanh đâu?"
"Cô ta nói hiện tại đang có một nghiên cứu phải làm ở nhà, gần đây vẫn chưa ra ngoài."
Phỏng chừng thuốc của Dễ Phi đã có tác dụng, Vân Khởi nghĩ. Còn về người đến nhà Dễ Phi lục tìm đồ, cô cảm thấy khả năng rất lớn đó cũng là Không Doanh.
Trong thư Dễ Phi đã nói Không Doanh từng nghi ngờ là do Dễ Phi thích mình cho nên mới tới giúp đỡ mình, cô ta cũng vẫn luôn coi đây là chuyện khiến mình tự hào. Nhưng bây giờ lại bị một Omega mà cô ta coi thường qua mặt, lại còn không tìm được thuốc chữa ở nhà Dễ Phi, Không Doanh hẳn là đang thực tức giận đi.
Nghĩ đến chuyện này Vân Khởi không nhịn được mà bật cười, nhưng lúc thấy Từ Kế Lâm nhìn sang, cô liền lập tức điều chỉnh lại nét mặt.
"Chờ đến khi quân đội bắt Không Doanh xong thì liền gửi mấy thứ này cho các tòa soạn báo đi." Vân Khởi ném cây bút ghi âm trong tay cho Từ Kế Lâm.
"À đúng rồi, Nguyệt Nguyệt bảo chị ấy cảm thấy có chút buồn chán, nếu gần đây em có thời gian rảnh thì giúp ta đưa chị ấy đi chơi một lát, tiện thể trông chừng chị ấy, đừng để chị ấy chơi quá đà." Vân Khởi nói, nhân tiện cũng muốn tạo cơ hội cho hai người họ.
"......" Biểu cảm Từ Kế Lâm trở nên có chút không được bình thường, hơi hơi mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Vị Omega mà đại công vừa mới nhắc đến kia, trước khi đến đây cô đã gặp người đó rồi, cho đến bây giờ vẫn còn đang ở trong văn phòng của cô.
"Có chuyện gì à?" Vân Khởi cũng chú ý tới nét mặt khác lạ của Từ Kế Lâm.
"Không có gì." Từ Kế Lâm nghĩ, đợi đến khi tin tức tố không còn ảnh hưởng nữa, Vân Tiêu Nguyệt sẽ không còn cảm giác phụ thuộc vào cô, khi đó cô sẽ gặp đại công cáo lỗi sau.
Sau khi Từ Kế Lâm rời đi, Vân Khởi hắt xì một cái.
Vừa nãy không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng hình như cô ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người Từ Kế Lâm, từ lúc cô ấy bước vào là cô liền cảm nhận được, nhưng cô cũng không có nói ra.
Vân Khởi đã quen với mùi hương hoa bách hợp, giờ đột nhiên ngửi thấy mùi hoa hồng làm cho mũi cô cảm thấy có chút không quen.
Trong ký ức của nguyên chủ, tin tức tố của Vân Tiêu Nguyệt chính là mùi hoa hồng.....
Đây là thành rồi à? Nhưng mà nhìn biểu cảm của Từ Kế Lâm, hình như cũng không được vui lắm.
"Chị có gì muốn nói cho ta không?" Nghĩ nghĩ, Vân Khởi bấm gọi cho Vân Tiêu Nguyệt.
"Không có nha." Người bên kia vẫn còn giả ngu giả ngơ.
Trước đây mỗi khi Vân Tiêu Nguyệt phạm sai lầm, cô ấy cũng thường dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nguyên chủ.
"Ta ngửi thấy rồi." Thực ra cô cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng Vân Khởi nghĩ vẫn là nên thử lừa đối phương xem sao.
"Mũi em là mũi chó à?" Vân Tiêu Nguyệt có chút tức giận trả lời, "Chúng ta....."
Sau đó cô ấy liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vân Khởi nghe. Ban đầu vốn dĩ Vân Tiêu Nguyệt cũng định tìm một dịp để cùng Vân Khởi thảo luận một chút.
"Chị tự dùng thuốc?" Sau khi nghe Vân Tiêu Nguyệt kể cả một đống chuyện, Vân Khởi cũng chỉ chú ý đến vấn đề này, "Dì có biết không?"
"Em không được nói với mẹ chị đâu đấy, chị tin tưởng em cho nên mới nói với em." Vân Tiêu Nguyệt nhấn mạnh.
"Chị có biết tác hại của nó không?" Loại thuốc dẫn dắt Omega tiến vào thời kỳ đặc biệt thường chỉ được dùng bởi những người có ý đồ xấu, "Là ai đưa cho chị?"
Loại người này không thể để bên cạnh Vân Tiêu Nguyệt nữa.
"Là chị tự mình mua." Vân Tiêu Nguyệt cao giọng, "Chuyện này em cũng đừng lo, mau giúp chị phân tích một chút đi."
Vân Tiêu Nguyệt có thể khẳng định Từ Kế Lâm cũng có cảm tình với cô, nếu không mỗi lần cô đến gần Từ Kế Lâm cũng sẽ không bị đỏ mặt hoặc là nói năng lắp bắp, cũng sẽ không từ chối được yêu cầu của cô.
Ban đầu thì đều là từ chối nhưng chỉ cần cô tỏ vẻ không vui, Từ Kế Lâm đều sẽ bất lực mà đồng ý. Đây là chuyện mà cô học được từ Lâm Thần. Em họ của cô trong những chuyện mà em ấy quyết định làm, luôn là người nói một là một, nói hai là hai, nhưng mỗi lần Lâm Thần làm nũng, em họ lại chỉ có thể mềm lòng rồi thay đổi quyết định, dù cho ngoài miệng vẫn còn cứng rắn.
Tuy rằng em họ từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ nói thích Lâm Thần, nhưng Vân Tiêu Nguyệt tin chắc là em họ đã thích Lâm Thần từ lâu. Lúc mọi người còn chưa nhận ra Vân Tiêu Nguyệt đã bắt đầu thay đổi thái độ đối với Lâm Thần, cũng thực sự coi Lâm Thần như người trong nhà mà đối đãi.
Một Alpha sẽ không kiên nhẫn với Omega mà mình không thích. Một người mình không thích mà đang làm nũng, trong mắt Alpha chỉ cảm thấy giả tạo cùng phiền phức.
Điều làm cho Vân Tiêu Nguyệt băn khoăn là không biết Từ Kế Lâm đang mâu thuẫn chuyện gì mà cứ suốt ngày tránh mặt cô.
Chẳng lẽ còn muốn cô, một Omega, phải luôn là người chủ động sao? Vân Tiêu Nguyệt ngẫm lại liền cảm thấy bực bội.
"Làm sao ta biết được, ta cũng đâu phải con giun trong bụng em ấy." Vân Khởi có chút đau đầu, cô cũng không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bất quá những chuyện như thế này, đúng là rất hợp với phong cách của Vân Tiêu Nguyệt.
"Chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nếu Kế Lâm không thích chị thì sao hả?" Vân Khởi vẫn là cảm thấy Vân Tiêu Nguyệt quá táo bạo.
"Chị cảm thấy là cô ấy thích chị." Vân Tiêu Nguyệt thấy Vân Khởi cũng không đưa ra được ý kiến gì hay mà chỉ liên tục dạy bảo mình, cho nên liền cúp máy.
Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Vân Khởi chỉ có thể lắc lắc đầu bất lực. Cô thật sự không nhìn ra trước đây Từ Kế Lâm cùng Vân Tiêu Nguyệt có tương tác gì, cũng không hiểu sao Vân Tiêu Nguyệt lại tự tin như vậy.
......
"Alo?" Số điện thoại gọi đến này Lâm Thần cũng không quen.
"Lâm Thần..... bây giờ em có rảnh không?" Vân Tiêu Nguyệt suy nghĩ một lát, cô cảm thấy đi tìm Lâm Thần vẫn là tốt hơn tìm em họ. Mà đây cũng là lần đầu tiên tìm Lâm Thần hỏi chuyện này, cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô không biết về khoảng thời gian em họ mình cùng Lâm Thần từng chơi với nhau lúc họ còn nhỏ, cũng không biết chuyện Vân Khởi đã xuyên không, cho nên trong nhận thức của cô, chính Lâm Thần đã giúp cho em họ mình thay đổi tính tình, Lâm Thần nói gì thì em ấy cũng đều nghe theo.
Cô cảm thấy Lâm Thần hẳn là sẽ hiểu nhiều chuyện hơn.
"Có." Lâm Thần bây giờ cũng rất rảnh.
Sáng nay thức dậy Alpha phát hiện thời kỳ đặc biệt của mình đã kết thúc, liền một mình chạy đến thư phòng.
Hôm nay nàng dậy sớm hơn Vân Khởi một chút, nhưng lúc thấy Vân Khởi hình như sắp tỉnh dậy nàng lại tiếp tục giả vờ ngủ.
Tỉnh dậy xong Alpha vẫn theo thói quen mà ôm nàng một cái sau đó mới rời giường. Sau đó nữa chính là một khoảng lặng, nàng cảm nhận được Alpha là đang nhìn mình.
Rồi lại nghe thấy những tiếng động rất nhỏ, tưởng là Alpha cuối cùng cũng rời đi. Sau đó lại xuất hiện một trận cảm giác ấm áp áp trên môi mình, nàng mới hiểu ra vừa rồi Alpha là đang băn khoăn không biết có nên lén hôn mình hay không.
"Nếu lúc này mình mở mắt ra, không biết Vân Khởi có bị dọa không nhỉ?" Lâm Thần có chút nao nao muốn hành động, nhưng nghĩ đến Alpha từ trước đến nay da mặt vẫn luôn mỏng, trong thời kỳ đặc biệt cứ như một con mèo lớn dính lấy mình. Bây giờ hết thời kỳ đặc biệt, trong lòng hẳn là thực thẹn thùng. Nếu lúc này mình "phát hiện" ra chị ấy lén hôn mình, có lẽ Alpha sẽ trốn trong thư phòng cả đời luôn.
Nghĩ đến đây Lâm Thần đành phải đè nén lại ý nghĩ xấu xa của mình.
Nàng quyết định cho Vân Khởi thời gian một buổi sáng để trốn trong thư phòng. Nếu hết thời gian mà Alpha vẫn không ra ngoài, nàng liền phải vào để bắt người.
"Em nói xem, một Alpha thích một Omega, nhưng Alpha này cứ luôn từ chối Omega là tại sao nhỉ?" Vân Tiêu Nguyệt nói, "Đây là chuyện mà một người bạn của chị gặp phải, cô ấy cứ đến quấn lấy chị nhờ phân tích dùm."
Để giúp cho lời nói của mình thêm phần chân thực, cô còn cố ý giả vờ thở dài vài cái tỏ vẻ phiền muộn.
"Có manh mối nào khác không? Ví dụ như cô ấy làm sao biết được Alpha đó thích mình?" Lâm Thần cũng không ngờ có một ngày mình lại trở thành cố vấn tình cảm.
Đối với Vân Tiêu Nguyệt, nàng cũng thực biết ơn. Nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi thái độ của Vân Tiêu Nguyệt đối với mình, hơn nữa, Vân Tiêu Nguyệt là người đầu tiên thay đổi thái độ, sau đó kéo theo một số người khác cũng thay đổi theo.
Mỗi lần cô ấy đến chơi đều mang theo quà cho Hề Nhi.
Mặc dù những chuyện trước đây có thể làm cho người ta không thoải mái, nhưng bây giờ Lâm Thần cũng chẳng còn quan tâm nữa.
"Vị bằng hữu này của chị có rất nhiều diễn viên Alpha mà cô ấy thích, có vài người thậm chí còn không nổi, chỉ là thỉnh thoảng diễn vai phụ. Đôi khi cô ấy chỉ muốn dùng những diễn viên Alpha đó để chọc tức người mình thích, hoặc vô tình nhắc đến vài cái tên, kết quả phát hiện ra Alpha kia lại biết tất cả những cái tên đó."
"Có thể Alpha cũng chú ý đến những người đó." Lâm Thần nói, nàng không cảm thấy chuyện này có thể chứng minh được mối quan hệ tình cảm của hai người họ là có tồn tại.
"Có lần cô ấy lén xem điện thoại của Alpha, trong đó có hiện lịch sử tìm kiếm gần đây, đều là tìm kiếm những diễn viên Alpha đó. Nếu không thích thì tại sao Alpha lại cố ý tìm kiếm những người mà bạn chị nhắc?"
"Hơn nữa mỗi lần bạn chị cố tình tiếp cận Alpha, Alpha đều sẽ đỏ mặt." Để củng cố quan điểm của mình, Vân Tiêu Nguyệt lại bổ sung vài câu, "Alpha đó là người có nguyên tắc, nhưng mỗi khi bạn chị giả vờ giận thì Alpha đều sẽ đồng ý mọi yêu cầu của bạn chị."
"Alpha còn nhớ rõ mấy món ăn vặt mà Omega thích, nhớ rõ bạn chị thích uống loại trà sữa nào. Trong khi bạn chị cũng chưa chưa từng chủ động nói với Alpha. Giữa Omega và Alpha còn có một người bạn chung, Omega chỉ kể với người bạn chung đó thôi. Bất quá có vài lần Alpha cũng đi cùng hai người bọn họ..." Ban đầu Vân Tiêu Nguyệt chỉ nghĩ đến một hai câu, nhưng càng nói cô lại càng không thể dừng lại.
Rất nhiều chi tiết như vậy làm cho Vân Tiêu Nguyệt tin là Từ Kế Lâm thích mình.
Sao trên đời có thể có chuyện trùng hợp đến vậy? Vừa lúc biết cô thích những diễn viên Alpha đó, vừa lúc biết cô thích loại quần áo nào, thích món ăn nào....
Hôm đó sau khi cô tỉnh dậy, trên bàn ở ngoài có bày vài món ăn thanh đạm, bên cạnh còn có một mẩu giấy nhỏ ghi lời xin lỗi.
Cô thường thích những món ăn có vị đậm cho nên cũng ít khi ăn những món nhạt, nhưng trên bàn hôm đó lại toàn những món mà cô thích.
Sau đó cô lại bắt Từ Kế Lâm mua trà sữa cho mình làm bồi thường, quán trà sữa mà Từ Kế Lâm mua lại đúng ngay quán mà cô thích nhất.
Những việc nhỏ như vậy còn nhiều lắm, cô không tin đó chỉ là trùng hợp.
"Nghe có vẻ Alpha đó rất thích bạn chị." Lâm Thần cảm thấy người bạn đó khả năng chính là Vân Tiêu Nguyệt đi.
Nghe giọng điệu vô thức thay đổi trong lúc Vân Tiêu Nguyệt nói, giống như một thiếu nữ có người trong lòng.
"Phải không!" Vân Tiêu Nguyệt có chút vui vẻ, những chuyện này trước tới nay cô cũng chưa từng nói với ai. Có đôi khi cô cũng tự hỏi liệu có phải mình đang ảo tưởng hay không, bây giờ nhận được sự khẳng định từ Lâm Thần, cô càng có thêm niềm tin.
"Nhưng Alpha đó lại luôn từ chối bạn chị." Lâm Thần không phải là Vân Khởi, không phải là em họ của cô, Vân Tiêu Nguyệt cũng không thể kể hết mọi chuyện cho nàng nghe.
"Cô ấy sẽ cố tình tránh bạn chị, lúc bạn chị chủ động thân cận cũng là thực kháng cự...." Vân Tiêu Nguyệt nói những chuyện làm cho cô cảm thấy tủi thân, ngữ khí cũng dần trở nên u buồn.
"Có lẽ do cô ấy xấu hổ thôi?" Giống như Vân Khởi lúc đầu, mỗi lần thân mật với nàng cũng đều không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều, thậm chí còn biết hôn trộm nàng. Nhưng nếu có thể quang minh chính đại mà hôn thì nàng sẽ thích hơn.
"Xấu hổ?"
"Đúng vậy, chẳng phải miệng cô ấy luôn từ chối, nhưng cơ thể chỉ chống đối tượng trưng một chút rồi thôi sao?"
Vân Tiêu Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như cũng có vài lần như vậy.
Sau đó cô tổng hợp những chuyện mình vừa nghĩ ra, tiếp tục cùng Lâm Thần tham khảo.
......
Buổi chiều đến rất nhanh, Lâm Thần cũng thật vất vả mới có thể giúp Vân Tiêu Nguyệt làm rõ mọi chuyện. Sau khi cúp máy, nàng nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi bắt người rồi.
"Buổi sáng mệt mỏi quá." Cửa thư phòng không khóa, Lâm Thần trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Alpha chỉ ngước lên nhìn nàng một chút rồi nhanh chóng cúi xuống.
"Chị họ có nói gì với chị không?" Omega cũng thật tự nhiên mà ngồi xuống ghế sô pha, dựa vào người Alpha nhà mình.
Nhìn thấy Alpha dường như muốn lùi ra xa, nàng giả vờ ôm lấy bụng mình, quả nhiên Alpha cũng không nhúc nhích nữa.
Không chắc Vân Tiêu Nguyệt đã nói chuyện này với Vân Khởi chưa cho nên nàng muốn thử thăm dò một chút.
"Chị ấy cũng kể cho em rồi à?" Vân Khởi có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới Vân Tiêu Nguyệt vậy mà lại còn làm phiền Lâm Thần, từ lúc nào quan hệ của hai người họ lại tốt đến mức đó?
"Kể rồi."
"Cũng không biết là dùng thuốc dẫn dắt thời kỳ đặc biệt cho chị ấy." Nghĩ đến người chị họ không để cho người khác bớt lo của mình, Alpha liền cảm thấy mệt mỏi, cũng không để ý đến một chút thay đổi trên mặt bạn đời bên cạnh.
"Bả tự động dùng thuốc trước cũng không chịu suy nghĩ đến hậu quả, lỡ như Kế Lâm không thích bả thì sao giờ?"
Nghe Vân Khởi cằn nhằn, Lâm Thần gần như đã biết phần sau của câu chuyện. Vân Tiêu Nguyệt đã làm chuyện tương tự như nàng đã từng làm.
Vân Khởi có vẻ.... thực ghét hành động này?
"Nói không chừng chị ấy chỉ muốn đánh cược một phen thôi? Chị ấy nói với em là chị cảm thấy Alpha thích mình, nhưng lại không hiểu tại sao Alpha luôn kháng cự mình. Chị ấy chỉ muốn xác minh xem Alpha có thật sự thích mình không." Lâm Thần nhẹ nhàng nói, loại cảm giác này nàng cũng hiểu.
"Thuốc sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, trong một đoạn thời gian sẽ liên tục làm cơ thể cảm thấy khó chịu." Alpha nói, "Hơn nữa, nếu mối quan hệ của hai người bắt đầu từ một âm mưu, bắt đầu nhờ tác dụng của thuốc thì đoạn tình cảm cũng này sẽ không kéo dài được lâu đâu."
Lâm Thần khẽ nắm lấy áo mình, không nhìn Vân Khởi nữa.
"Một lời nói dối thiện chí có thể giúp hai người nhận ra tình cảm thật sự của mình nhanh hơn." Nhưng Alpha bên cạnh vẫn tiếp tục cằn nhằn, vẫn đang phủ nhận.
Vân Khởi không thích Omega dùng cách làm tổn hại cơ thể mình để có thể được ở bên người mà mình thích. Cô cảm thấy như vậy không đáng, cơ thể là của mình, mặc kệ là vì lý do gì đều không đáng.
Nếu thay đổi tình huống một chút, giả sử chị họ của cô là Lâm Thần, một ngày nào đó Lâm Thần đến tìm cô, nói nàng đã thích một Alpha rồi làm chuyện tương tự như Vân Tiêu Nguyệt, Vân Khởi khả năng sẽ có tràn đầy ác cảm với Alpha đó. Một Alpha không thể kiểm soát được chính mình thì hoàn toàn không xứng đáng ở bên Lâm Thần, càng không đáng để Lâm Thần phải làm tổn thương cơ thể mình vì người đó.
Nhưng hiện tại trong câu chuyện này cả hai người đều là người cô quen biết và Vân Tiêu Nguyệt không phải Lâm Thần. Dù cô cũng thực yêu quý người chị họ tính cách rộng rãi của mình, nhưng chung quy về mặt tình cảm, tình cảm cô dành cho chị họ vẫn không sâu sắc bằng tình cảm dành cho Lâm Thần.
Nếu chị họ có thể cùng Kế Lâm hạnh phúc bên nhau, trước mặt đôi tân nhân đó cô cũng sẽ không nói gì thêm.
Vân Khởi đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình mà không nhận ra Omega bên cạnh đột nhiên im lặng.
Mối liên kết giữa mình cùng Vân Khởi cũng không phải bắt đầu từ ngày hôm đó, không phải sao? Lâm Thần nghĩ, nàng cùng Vân Khởi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ rồi.
Nhưng lại không thể phủ nhận sau ngày hôm đó, thái độ của Vân Khởi mới bắt đầu thay đổi rõ rệt. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Thần lại cúi đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");