(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giống như mọi khi, sau khi Lâm Thần tỉnh dậy sẽ nằm nướng trên giường một lúc. Hơn nữa hôm nay nàng xin nghỉ, cho nên lại càng không muốn dậy.
Thỏ con bá đạo không chỉ bản thân không chịu dậy, mà còn không cho Alpha bên cạnh dậy nữa.
Vân Khởi đã nhìn thấy Lâm Thần mở mắt từ lúc nửa tỉnh nửa mơ đến lúc ánh mắt dần rõ ràng, nhưng Omega cũng không có ý định rời khỏi giường, một chút cũng không muốn rời giường. Biến thành một con koala ôm chặt lấy Vân Khởi, không cho Vân Khởi đứng dậy.
"Chị thấy em mở mắt rồi," Alpha nhắc nhở bạn đời rõ ràng bị lộ tẩy, "còn mở lâu lắm rồi mới tỉnh hẳn."
Con thỏ giả vờ chết trong vòng tay khẽ nhúc nhích một chút, giả bộ như chưa nghe thấy gì.
"Em cũng có thể tiếp tục ngủ, nhưng chị không thể không nói cho em biết Hề Nhi sắp đến rồi." Vân Khởi chọc chọc vào thỏ con, xoa xoa tóc nàng cho bị rối chơi =))
Thỏ con lắc lắc đầu, rúc vào lòng Vân Khởi, giấu mình vào bóng tối.
Có lẽ vì giọng điệu của Vân Khởi lúc này quá nhẹ nhàng, giống như lúc hai người chưa từng chiến tranh lạnh, làm nàng vô thức muốn làm nũng, muốn bù đắp cho những ngày bị thiếu thốn.
"Em không quan tâm đến con gái của mình luôn hả? Hề Nhi đáng thương mà biết mẹ mình không hề biết thời gian biểu của mình đã đổi thành đến phòng ngủ vào mỗi buổi sáng, nhất định sẽ rất buồn." Alpha tiếp tục chọc chọc vào thỏ con, bàn tay dần dần di chuyển đến nơi có cảm giác mềm mại.
Lâm Thần nghe thấy con gái sắp đến, lập tức gạt bàn tay đang đặt bên hông mình ra, với lấy quần áo bên cạnh giường rồi bắt đầu mặc vào.
"Chị cũng nhanh lên, Hề Nhi sắp đến rồi." nhìn Vân Khởi vẫn an an ổn ổn nằm trên giường, bất động, thỏ con có chút giận dữ đá cô một cái.
"Chị đùa đấy." Đợi Lâm Thần mặc xong quần áo, Vân Khởi mới chậm rãi nói.
Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa rời khỏi giường, sau khi Lâm Thần dậy, tay cô vẫn giấu trong chăn, chưa từng di chuyển.
"Ừm.... chị nghĩ bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi?" Giọng điệu của Alpha bắt đầu trở nên nghiêm túc, đồng thời cũng từ từ ngồi dậy, để lộ ra cổ tay trơn tru, không còn mảng sắt đen xấu xí kia nữa, sạch sẽ đến mức khiến người ta vui vẻ.
Trong tầm mắt của Vân Khởi, thỏ con vốn đang tức giận lập tức đứng ngốc thành một con thỏ đang giả chết.
"Ngày hôm qua chị tìm thấy chìa khóa trong túi áo ngủ của em, sau đó liền vứt hết mấy cái đáng ghét kia rồi." Vân Khởi bình tĩnh nói, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thần.
"Em...."
"Không có bao nhiêu người tình nguyện làm chim trong lồng đâu." Vân Khởi đứng dậy, ôm thỏ con nhà mình ngồi trở lại giường.
"Mấy ngày qua chị thực sự rất giận, rất giận, rất giận, cứ ở lì riết trong phòng ngủ, nhìn cái gì cũng không thấy thoải mái. Trong lòng thì có một ngọn lửa giận lúc nào cũng chực chờ muốn phát tiết, nhưng lại không thể phát tiết ra được." Vân Khởi đan mười ngón tay với Omega trong lòng, nắm chặt bàn tay thỏ con đang để im không động đậy như một con gấu bông.
"Lúc đó chị thật là giận, giận đến mức tới tối cũng không ngủ nổi, nghĩ đến con thỏ hư đang nằm kế bên mình, chỉ muốn...."
"Muốn giết em?" Nếu Alpha đã nói không nên lời.... vậy thì nàng sẽ giúp Alpha nói, Lâm Thần nghĩ.
"Muốn đánh xưng đít con thỏ nào hư." Vân Khởi nắm tay thỏ con, vòng tay ôm lấy Lâm Thần càng chặt hơn.
"Mỗi lần nhìn thấy thỏ hư nhà mình là chị lại giận, một cảm giác tức giận khó kiểm soát, nhưng mà nó lại bị lý trí cùng tình cảm ngăn cản lại." Vân Khởi cắn môi Lâm Thần, đúng vào chỗ mà Lâm Thần thích cắn cô, bị cắn biết bao nhiêu lần như vậy, cô cũng để hết trong bụng.
Rốt cuộc cô vẫn không nỡ cắn rách da chỗ mềm mại đó, chỉ để lại dấu răng nhỏ rồi buông ra.
"Thỏ hư nhà mình nhìn vậy nhưng cũng yếu đuối, rõ ràng bản thân tự làm những chuyện quá đáng như vậy, nhưng lúc nói nàng lại rơi nước mắt, ngủ một mình buổi tối thì mắt đỏ hoe, giống như chị là người đi bắt nạt em, rõ ràng em mới là người bắt nạt chị." Alpha nói đến đây giọng điệu lại mang chút ấm ức.
"Mỗi tối đều ngủ một mình cô đơn ai oán, mắt thì đỏ, tay thì bấu áo, biểu cảm cũng không vui vẻ, rõ ràng chị mới là người nên buồn."
Vừa nói, ngón tay Vân Khởi chạm vào dấu răng cô vừa cắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Nếu chị lại trút giận lên thỏ con, vậy thì không phải thỏ con sẽ khóc ngay tại chỗ sao?"
"Mới sẽ không khóc." Lâm Thần nhỏ giọng phản bác, bất quá nàng biết đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ khóc, một phần là vì buồn, một phần là vì muốn Alpha yêu thương mình hơn một chút.
Lâm Thần biết Vân Khởi nhất định sẽ không chịu nổi mình khóc, nàng chỉ không biết nếu Alpha thật sự giận mình, ghét bỏ mình, thì lúc đó khóc có còn tác dụng gì nữa hay không?
"Cho nên mỗi ngày chị chỉ có thể cố gắng tránh xa em, đè nén giận dữ trong lòng không để nó bộc phát ra, cho nên tính tình cũng càng ngày càng cáu kỉnh, càng ngày càng lạnh nhạt với em."
"Chị sẽ đi mất." Lâm Thần lẩm bẩm.
"Cái gì?" Giọng Omega quá nhỏ, Vân Khởi nghe không rõ lắm.
Hỏi lại thì Lâm Thần cũng không chịu nói.
"Khi đó chị nghĩ, nếu Lâm Thần không mở khóa cho chị, chị sẽ không để ý tới Lâm Thần nữa, cả đời cũng không để ý tới Lâm Thần." Vân Khởi không gọi là thỏ con nữa mà gọi tên đầy đủ, giống như cảm nhận được bàn tay thỏ đang nắm tay cô bắt đầu dùng lực mạnh hơn, mặc dù trên mặt Omega vẫn không có biểu hiện gì, "nhưng mà mỗi ngày chị đều nghĩ chờ thêm một ngày nữa đi, chờ thêm một ngày nữa, nếu thỏ con vẫn không mở khóa cho chị, chị sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa, hôm nay nghĩ đến ngày mai, ngày mai lại nghĩ đến ngày mốt, ngày mốt lại nghĩ đến ngày kia...."
Vân Khởi không nói cô cảm thấy sự kiên nhẫn của mình ngày càng ít, mặc dù thời gian cứ trôi cứ trôi nhưng cuối cùng thế nào cũng sẽ trôi đến ngày đó. Bất quá những suy nghĩ này cũng không cần thiết nói cho Omega, hiện thực là bây giờ cô đã được giải thoát rồi, bất kể là do cô tự trộm lấy chìa khóa hay là do Lâm Thần đưa cho, cô đều đã tự do, ngày đó trong giả thiết sẽ không bao giờ đến nữa.
"Vậy nếu em không bao giờ mở khóa thì sao? Nếu hôm qua chị không tìm thấy chìa khóa thì sao?"
"Chuyện đó không thể xảy ra."
"Có thể xảy ra mà." Lâm Thần nắm ngược tay Vân Khởi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Không thể, em không nỡ làm vậy đâu." Vân Khởi một lần nữa giành lại thế chủ động, nắm tay Lâm Thần giống như chơi kéo tay, đẩy tay nàng về phía nàng, "Thỏ con không nỡ để tình nhân thảo của mình phải ở mãi trong phòng ngủ đâu, cỏ mà héo thì sẽ không đẹp nữa."
"Với lại... Thỏ con chỉ vì bị lạnh nhạt mấy ngày đã rơi hạt ngọc, làm sao nỡ không quan tâm đến cô ấy được?"
"Không nỡ cũng còn hơn là biến mất." Giọng Omega lớn hơn một chút, lần này Vân Khởi nghe được.
Tại sao Lâm Thần vẫn luôn nghĩ cô sẽ bỏ đi? Vân Khởi nhớ lại hình như mình cũng chưa giải thích cho nàng về lần nổi loạn này.
"Không có đâu...."
"Có!" Lâm Thần dùng sức nắm chặt tay Alpha, ánh mắt kiên định, lời nói cũng mạnh mẽ dứt khoát.
"Em thấy được.... thấy chị vì đế quốc mà vẫn luôn oán hận em. Chị bị thương, em giấu chị trong phòng để chữa trị nhưng chị lại nghĩ rằng em đang sỉ nhục chị. Sau đó em mới cố gắng giải thích rõ ràng mọi chuyện, còn chị thì giả vờ tin lời em nói. Đợi đến lúc em không cảnh giác chị liền bỏ chạy."
Lâm Thần mơ thấy "Lâm Thần" bị sảy thai, nhưng không phải do lỗi của "Vân Khởi" mà là do bản thân "nàng" tiếp xúc quá lâu với một loại khí lạ trong quá trình nghiên cứu, dẫn đến thai nhi không thể giữ được. Thật ra Alpha vẫn luôn mong chờ đứa trẻ này, mặc dù không nói ra nhưng trong khoảng thời gian đó, Alpha trở nên dịu dàng hơn nhiều đối với Lâm Thần trong giấc mơ. Sau đó lúc đứa trẻ không thể giữ được nữa, Alpha cũng biết rõ nguyên nhân nhưng lại không công bố ra ngoài, mặc kệ lời đồn bên ngoài cho rằng chính cô ấy mới là nguyên nhân khiến đứa trẻ bị mất mà không hề phản bác.
Trong những lần nằm mơ về những chuyện này, nàng luôn cảm thấy đau lòng, bất quá là do "bản thân" trong giấc mơ vì chuyện này mà tự trách, còn có hối hận.
Có lẽ người trong giấc mơ nghĩ rằng nếu đứa con thứ hai được bình an chào đời, quan hệ giữa "nàng" và "Alpha" có thể sẽ khác.
Sau đó đế quốc xảy ra biến loạn, "Vân Khởi" vô tình bị thương, "Lâm Thần" tuyên bố với bạn bè là mình luôn oán hận Alpha vì đứa con đã mất cho nên đã tìm cách ám sát Alpha, nhưng thực tế là nàng luôn giấu Alpha trong một căn phòng nhỏ khác mà nàng ở.
Nếu vậy tính ra cũng hợp lý, không phải sao? Lâm Thần hiểu rõ bản thân mình, nàng không phải là người dễ dàng buông tay. Alpha đã từng làm những chuyện rất tồi tệ với "nàng" cho nên càng có lý do để nhốt Alpha lại, buộc cô ấy phải chuộc tội cả đời, phải ở trong một căn phòng chật hẹp dưới sự kiểm soát của "nàng" mãi mãi. Cả hai người đều phải chuộc tội vì đứa bé chưa được ra đời.
Nhưng mà "nàng" vẫn còn quá ngây thơ, ngây thơ đến mức tin rằng Alpha thực sự tình nguyện ở bên mình mãi mãi mà không bỏ trốn nữa. Sau một lần thân mật, "nàng" bị thuyết phục rồi mở xiềng xích giam giữ Alpha, Alpha cũng không chút lưu tình mà bỏ đi, mặc dù đã bị bắt lại ngay sau đó.... bị bắt cùng với Cẩn Mạt.
Rõ ràng ngay cả bản thân Alpha cũng khó khó bảo toàn được, vậy mà vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Cẩn Mạt.
Cuối cùng "nàng" hoàn toàn tuyệt vọng, quyết định cắt đứt mối quan hệ này, đày Alpha cùng Cẩn Mạt đến một nơi xa xôi. Bất quá chuyện xảy ra sau đó, ai mà biết được? Ai mà biết liệu "nàng" có hối hận hay không? Ai mà biết liệu "nàng" có thay đổi quyết định hay không?
Lâm Thần không hiểu, "Vân Khởi" đó rốt cuộc là ai. Thật ra có đôi khi cẩn thận nghĩ lại, trên người "Vân Khởi" cũng có vài điểm giống Vân Khởi, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít thói quen từ lúc còn nhỏ của Alpha. Nhưng mà cảm giác này cũng chỉ thoáng qua, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Còn Vân Khởi thì khác hẳn, cô hoàn toàn giống với Alpha lúc còn nhỏ, Lâm Thần biết người mình yêu vẫn luôn là Vân Khởi.
Lúc Vân Khởi trở về, Lâm Thần đã nhận ra ngay lập tức: ánh mắt của Alpha, từng cử chỉ nhỏ của Alpha, sự quan tâm của Alpha dành cho nàng, tất cả đều khác với "Vân Khởi" kia. Nhưng vì cảnh tượng trong mơ, trong lòng nàng vẫn còn bất an, thần hồn nát thần tính, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác do quá đau lòng sinh ra.
Nàng rõ ràng biết Vân Khởi là thật lòng yêu mình, là thật lòng quan tâm mình, nhưng vì một vài điểm tương đồng giữa "Vân Khởi" kia và Vân Khởi thật, làm cho nàng sợ Vân Khởi của nàng cuối cùng cũng sẽ giống như "Vân Khởi" kia, quyết định rời bỏ mình.
"?" Lúc đầu Vân Khởi tưởng Lâm Thần nói thấy là thấy những cảnh tượng trong cốt truyện gốc, nhưng nghe đến cuối, hình như không phải như cô nghĩ.
Trong cốt truyện gốc không có tình tiết "Lâm Thần" giấu giếm "Vân Khởi" như vậy.
Alpha xem giấc mơ đó như là một ác mộng của thỏ con vì sự bất an của nàng.
"Giận quá nha, thỏ con nhà chúng ta chỉ vì một giấc mơ vô căn cứ mà có thể nhốt cây cỏ tình nhân của cô ấy trong phòng ngủ không có ánh sáng mặt trời, làm cho nó héo đến nỗi không còn giống cỏ nữa, vàng úa như lá mùa thu." Vân Khởi tức giận chọc chọc vào má của Lâm Thần, chỗ này gầy đi nhiều, không còn cảm giác mũm mĩm như trước nữa.
Thực ra trong phòng ngủ có ánh sáng mặt trời không tồi, bất quá khả năng nói dối của Vân Khởi cũng không tồi như vậy.
"Đợi đến khi cây cỏ tình nhân tội nghiệp héo úa, con thỏ béo mượt sẽ đi tìm cỏ mới."
"Giấc mơ đó giả như vậy, sao con thỏ ngốc nhà tôi lại tin được chứ? Sao chị lại cảm thấy đó giống như một sự sỉ nhục nhỉ?" Vân Khởi buông tay thỏ ra, kéo kéo eo của Lâm Thần, "Đợi đến khi xã hội mới xuất hiện, chị chỉ cảm thấy thỏ con ra ngoài nuôi chị quá vất vả, còn loại cảm giác nằm yên được phú bà thỏ bao nuôi thật là tuyệt."
"Sao bây giờ chị không cảm thấy vậy?" Lâm Thần liếc nhìn Vân Khởi một cái, nàng không dễ bị lừa như vậy.
"Bây giờ chị không bị thương mà, chị muốn ra ngoài nuôi thỏ con của chị." Vân Khởi nghiêm túc nói, không nhịn được hôn hôn thỏ con xinh đẹp một cái.
Lâm Thần dựa vào người Vân Khởi.
Vân Khởi trong giấc mơ rõ ràng khác với Vân Khởi của mình, nàng cũng khác với "nàng".
Đứa nhỏ của nàng vẫn còn, vẫn đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng ngủ, còn Vân Khởi của nàng cũng không hung bạo như trong giấc mơ.
Đúng rồi, trong giấc mơ của nàng, "nàng" không có Tiểu Tuyết và Kem.
Thực ra đối với nhân vật "Lâm Thần" trong giấc mơ kì lạ kia, Lâm Thần không hiểu tại sao sau khi Alpha làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, nàng ấy vẫn có thể vì Alpha có một chút tương đồng với Alpha còn nhỏ mà tha thứ cho đối phương, còn luôn nghĩ nếu đứa bé vẫn còn, "nàng" có thể quay lại với Alpha.
"Vân Khởi" vẫn luôn có liên hệ với Cẩn Mạt, trong mơ, lúc "nàng" đạt được vị trí ngang bằng với Alpha, thậm chí còn cao hơn một chút, liệu có thể chịu đựng được không?
Tất cả mọi thứ đều cho thấy hiện tại nàng và Vân Khởi đã không còn là hai người trong giấc mơ nữa.
Có đôi khi Lâm Thần nghĩ, có lẽ nàng lại thích Vân Khởi một lần nữa, còn có những thử thách lúc đầu có thể là vì từ lâu, trong vô thức nàng đã nhận ra người mình thích đã trở lại, nhận ra trong thân thể quen thuộc kia, người mà nàng quen thuộc đã trở lại.
"Xã hội mới?" Omega chú ý đến từ khóa trong lời nói của bạn đời.
"Đúng vậy, chờ đến khi xã hội mới xuất hiện, chị sẽ ra ngoài làm việc nuôi thỏ con của chị, nghĩ đến thật sự rất mong đợi." Vân Khởi nói, Lâm Thần gắt gao nhìn vào mắt Vân Khởi, đôi mắt này lúc nhìn nàng không có một chút lùi bước nào, biểu hiện bên ngoài cũng rất thẳng thắn.
"Chị.... không giận sao?"
"Tư tưởng mục nát vốn dĩ nên được thay thế, không phải sao?"
"Bất quá chị có chút lo lắng cho gia đình của bá phụ, còn có chị họ, nếu chị có thể thuyết phục họ, em có thể tha cho họ không?" Vân Khởi không nghĩ đến chuyện có thể làm Lâm Thần trực tiếp tha cho những người thân đó, cô biết chuyện tha cho dòng máu của đế quốc trước đây đối với Lâm Thần và những người khác là một rủi ro lớn, cô nghĩ mình có thể cố gắng thuyết phục bá phụ cùng những người kia, Vân Khởi tin họ sẽ hiểu chuyện này.
Hơn nữa cô nhớ trước đây mình đã thấy trong cốt truyện, "Vân Khởi" không chết mà bị đày đến nơi xa xôi hẻo lánh, ít nhất vẫn giữ được mạng không phải sao? Cô hy vọng bá phụ cũng có thể như vậy.
"...." Lâm Thần không nói gì, nhưng biểu hiện lại giống như đang cố nhịn cười.
"??" Vân Khởi cảm thấy biểu hiện của mình rất nghiêm túc, cũng không có chỗ nào đáng cười.
"Thực ra...." Omega từ từ nói, kéo dài sự tò mò, "Bá phụ của chị...."
"Bá phụ làm sao?"
"Bá phụ luôn biết chuyện này."
"!!!" Biểu hiện ngạc nhiên của Vân Khởi quá mức buồn cười, làm Omega cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười.
"Bá phụ của chị là một trong những người đầu tiên của đế quốc phát hiện ra, cũng là người bí mật sử dụng quyền lực của mình để cho bọn em đi qua." Vân Khởi nhớ lại trong cốt truyện gốc, anh họ của mình hình như đã chết trong cuộc nổi loạn này, còn kết cục của bá phụ thì không được viết, nhưng mà cũng không thể hòa giải với người đã giết con trai mình.
Bây giờ cốt truyện đã thay đổi nhiều như vậy sao?
Nhưng đối với những thay đổi này Vân Khởi cũng rất vui, những chuyện làm cô lo lắng lúc trước hóa ra đã được giải quyết từ lâu.
"Chị nếu còn dám đi tìm Omega khác, em sẽ giận." Lâm Thần như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên mở miệng nhấn mạnh.
Nàng sẽ không như "nàng" trong giấc mơ, mặc kệ cho Alpha của mình đi tìm người khác!
Hai chủ đề khác nhau quá lớn làm Vân Khởi ngơ ngác một lúc, nhưng cô vẫn theo thói quen mà gật gật đầu.
Có thỏ con đáng yêu cute phô mai que của mình bên cạnh sao cô có thể tìm người khác được?
Trên thế giới này có ai đáng yêu hơn bé thỏ con mít ướt của cô không?
"Nếu em lại khóa chị, chị cũng sẽ rất giận." Vân Khởi gật đầu xong, cũng nói với Omega.
"Chị không thích bị giam cầm." Alpha biểu hiện nghiêm túc nói, cô không muốn câu nói của mình bị coi là nói đùa.
"Vâng, vâng." Thỏ con ngoan ngoãn gật gật đầu, giống như đang hối hận về hành động không trưởng thành trước đây của mình.
"Vậy xem như lần này chúng ta hòa giải, ai cũng không được nhắc đến chuyện này nữa, chị không nhắc đến thời gian bị giam trong phòng, em không nhắc đến những lời vu khống không liên quan đến chị." Alpha nắm tay thỏ con nhà mình, ước định ai nhắc lại làm chó.
"Có muốn gọi điện cho bá phụ không?" Lâm Thần đề nghị.
"Bây giờ có thể không?"
"Có thể, chỉ là thời gian phải chú ý ngắn một chút, bây giờ bá phụ đang ở trong hoàng cung."
Vân Khởi gọi điện cho Vân Lan rất nhanh đã kết nối.
"Đã nghĩ thông suốt?" Vân Lan mở miệng liền hỏi, giống như từ lâu đã biết người gọi đến là Vân Khởi. Alpha nghi ngờ nhìn bạn đời, nhận được một cái chột dạ quay đầu.
Lâm Thần lúc đó nói với Vân Lan Alpha khó chấp nhận những chuyện này, ở nhà tinh thần sa sút trốn tránh sự thật.
Vân Lan là người đầu tiên của đế quốc phát hiện ra sự khác thường, theo điều tra sâu hơn, ông nhanh chóng nhận ra sự suy tàn của đế quốc là không thể tránh khỏi, cũng đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, đảm bảo vị trí của mình sau sự kiện này sẽ không thay đổi nhiều.
Ông đại diện không chỉ cho bản thân, mà còn cho Bạch Danh Xu, còn có Vân Diệp, Vân Khởi, ông không thể ngã, không thể để người trong nhà mất đi sự bảo vệ.
Đối với vị hoàng đế mới lên ngôi này, ông cũng không có nhiều tình cảm, cho nên rất nhanh đã cùng nhau phản bội.
Chỉ có Vân Khởi, cô cháu gái này của mình, luôn thể hiện nhận thức cao về đế quốc, còn chơi rất tốt với đám con nhà giàu kia, có thể nó sẽ không chấp nhận được.
"Ngoan ngoãn ở yên đó, đừng lộn xộn." Nói xong Vân Lan liền cúp máy, Vân Khởi hình như còn nghe thấy tiếng người khác trước khi cúp máy, có thể là có người đến.
......
"Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ tìm cơ hội giết chết đứa con hoang đó, trừ phi ngươi đến ám sát ta, ngươi mau đến ám sát ta!" Nửa đêm trong giấc ngủ, Alpha lẩm bẩm ra những lời đáng sợ đó, biểu hiện dữ tợn, giống hệt như "Vân Khởi".
Lúc bắt đầu giọng nói chỉ là lẩm bẩm, đến cuối càng ngày càng lớn, làm cho Lâm Thần bên cạnh cũng tỉnh dậy, nhưng Alpha vẫn nhắm mắt.
"Dậy, dậy." Lâm Thần đẩy đẩy Vân Khởi, không ngừng lắc lắc, nhưng Vân Khởi vẫn không tỉnh.
Mà Lâm Thần, cũng hoàn toàn tỉnh táo. Ám sát? Đây là từ nàng đã thấy trong giấc mơ, tại sao bây giờ Vân Khởi cũng nói từ này, hơn nữa giọng điệu này, quá giống "cô ta", giống đến mức làm Lâm Thần nghĩ con quỷ đó vẫn còn trong cơ thể của người mình yêu.
Cũng may Alpha sau một lúc đã yên tĩnh lại, nhưng tâm trạng của Lâm Thần lại không bình tĩnh.
Nàng lặng lẽ nhìn Vân Khởi, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nhìn suốt đêm.....
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");