Tô Tễ Tinh được chuyển lên ngồi cạnh Hạ Xán đúng như ý nguyện, Trương Bác Thiên tỏ vẻ khó hiểu, trong lúc cậu thu thập đồ dùng, bé mập ghé lên bàn đáng thương hỏi: "Đại ca, anh muốn vất bỏ em sao?"
"Sao có thể," Tô Tễ Tinh vỗ đôi vai chắc nịch của bé mập, an ủi, "Yên tâm đi, dù chúng ta không ngồi cùng nhau, nhưng trái tim đôi ta vẫn ở bên nhau."
"Em không hiểu, trước kia không phải anh ghét tên đó lắm sao? Nói tên đó đã nghèo kiết xác còn thích ra vẻ ngầu lòi, rõ ràng là đồ nhà quê mà còn làm như mình là đại thiếu gia không bằng, khéo trên người còn mang bệnh truyền nhiễm! Sao anh lại muốn ngồi cạnh tên Hạ Xán thúi đó chứ?"
Bé mập nói chuyện to, rõ ràng, nếu như thêm thiên phú âm nhạc có khi còn hát được giọng nam cao, nên những lời cậu ta nói gần như cả lớp đều nghe rõ.
Tô Tễ Tinh run rẩy khóe miệng, vội vươn tay bịt mồm Trương Bác Thiên lại, nhìn về phía Hạ Xán, thấy anh vẫn ngồi nguyên chỗ nên ngồi, không có dấu hiệu định quay đầu lại, dường như là không nghe thấy?
Chỉ mong là thật sự không nghe thấy, Tô Tễ Tinh nhịn xuống xúc động muốn nhét nhóc mập này vào trong ngăn bàn, nghiến răng nói: "Bớt nói vài câu sẽ chết à?!"
Trương Bác Thiên cảm thấy ủy khuất, "Đại ca, anh vì tên thúi Hạ Xán kia mà hung dữ với em sao?"
Tô Tễ Tinh nghẹn lời, cậu ôm ngực nghĩ, thôi, tốt xấu gì nhóc mập cũng trung thành với cậu, là một người đã trưởng thành, cậu không nên cùng trẻ con so đo.
Vì thế Tô Tễ Tinh ôm vai Trương Bác Thiên, nói nhỏ bên tai bé mập: "Mập à, anh ngồi cạnh Hạ Xán, là vì có việc lớn phải làm, không phải định vất bỏ cậu."
Đôi mắt bé mập sáng rực lên tràn đầy sức sống bò dậy khỏi bàn, Tô Tễ Tinh vội nhắc cậu ta nói nhỏ chút, Trương Bác Thiên gật đầu lia lịa, thấp giọng nói: "Thật không? Em hiểu rồi! Đại ca, anh muốn chỉnh tên thúi kia đúng không?! Tốt quá, em đã sớm ngứa mắt nó lâu rồi, rõ ràng không có chỗ nào hơn đại ca, mà cái gì cũng đè đầu cưỡi cổ anh, dựa vào cái gì? Với lại em nghe nói hoa khôi lớp mình hình như có ý với nó, quá đáng ghét mà!"
Đúng chuẩn lời kịch của vật hi sinh, những nhân vật có lời kịch chửi bới kiểu này với nam chính, đều sống không quá ba tập.
Tô Tễ Tinh cười có lệ, trái lương tâm gật đầu một cái, "Cho nên anh mới cố ý tiếp cận cậu ta, tra xét nhược điểm của địch, hiểu chưa?"
"Em hiểu em hiểu!" Bé mập cười hắc hắc, nhìn cậu sùng bái, "Đại ca, anh đúng là cáo già xảo quyệt*!"
Tô Tễ Tinh: "...!Cậu muốn nói là đa mưu túc trí** hả?"
*老奸巨猾 (Lão gian cự hoạt): thành ngữ Trung Quốc chỉ những kẻ xảo quyệt hay phản bội.
**老谋深算 (Lão mưu thâm toán): thành ngữ Trung Quốc chỉ những người giỏi tính toán, biết nhìn xa trông rộng.
Bé mập nhướn mày khó hiểu: "Hai câu này không phải cùng một nghĩa sao?"
Tô Tễ Tinh có chút nản, nghĩ thầm cũng may bé mập không phải con cậu, nếu không, xem cậu có đánh chết cậu ta hay không!
Tô Tễ Tinh dọn đồ xong, liền bước đi dưới con mắt chăm chú của mọi người, công khai ngồi xuống bên cạnh Hạ Xán, chính thức trở thành bạn cùng bàn với Hạ Xán.
Tiết đầu tiên sau khi trở thành bạn cùng bàn của hai người là môn Vật lý, hồi còn đi học Tô Tễ Tinh học chuyên văn, nên với cậu môn Vật lý như chuyện từ kiếp trước của kiếp trước vậy, cậu chống cằm gắng gượng nghe giáo viên giảng bài được một lúc, nhận ra một từ cũng không hiểu, đành từ bỏ.
Bể học vô biên, quay đầu là bờ.
Vẫn nên ngồi nghĩ xem nên kết thân với nam chính thế nào đi thôi.
Từ lúc hai người thành bạn cùng bàn đến giờ, vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào, Tô Tễ Tinh nghiêng người qua bên Hạ Xán, lợi dụng lúc giáo viên đang viết bảng, nói nhanh với Hạ Xán: "Từ giờ chúng ta đã là bạn cùng bàn, sau này chiếu cố lẫn nhau nha ~"
Hạ Xán dịch sang bên tránh xa cậu, hờ hững nói: "Tránh tôi xa một chút, tôi sợ trên người có bệnh truyền nhiễm sẽ lây sang cậu."
"..." Đm, quả nhiên vẫn nghe thấy! Trương mập cậu hại chết tôi rồi!
Tô Tễ Tinh xua tay giải thích: "Cậu đừng nghe Trương Bác Thiên nói hươu nói vượn, mấy lời này tuyệt đối không phải tôi nói! Tôi thề!"
Là chủ cũ nói, không liên quan gì đến cậu hết.
Hạ Xán không để ý, cúi đầu viết gì đó, Tô Tễ Tinh nhìn trộm xem anh viết cái gì, lại thấy anh giấu đề tiếng Anh dưới sách giáo khoa Vật lý.
Tô Tễ Tinh như vừa phát hiện ra đại lục mới, "Oa, cậu lại làm bài tiếng Anh trong giờ Vật lý!"
Hạ Xán dừng bút, không kiên nhẫn lườm cậu, "Cậu phiền lắm biết không?"
Cảm nhận được mình bị ghét bỏ, Tô Tễ Tinh sờ sờ mũi, tránh để bị ghét thêm, cậu quyết định ngậm miệng, không tiếp tục quấy rầy Hạ Xán học bài nữa.
Cả ngày tiếp theo, Tô Tễ Tinh tiến hành quan sát toàn diện Hạ Xán, phát hiện anh thật kỳ quái.
Hạ Xán rất ít nói, ngoại trừ lúc cần thiết ra sẽ không nói chuyện với bất cứ ai, ăn cơm trưa, đi vệ sinh, giờ thể dục cũng đều đi một mình, khiến cậu tò mò hơn chính là ở tiết học nào Hạ Xán cũng làm bài tiếng Anh...! Chẳng lẽ đây là cách học tập của học sinh ưu tú?
Tới tiết cuối của chiều hôm ấy, Tô Tễ Tinh nhịn không nổi hỏi Hạ Xán: "Không phải cậu định thi đại học Y khoa thủ đô sao? Sao cứ làm đề tiếng Anh mãi thế? Chẳng lẽ định làm phiên dịch viên?"
Hạ Xán đang làm bài đọc hiểu, không thèm ngẩng đầu mà hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến cậu?"
"Đương nhiên liên quan! Là bạn cùng bàn với cậu, tôi thấy mình có trách nhiệm đốc thúc cậu học đúng môn đang học!" Tô Tễ Tinh nói rất đường hoàng.
Hạ Xán chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Tễ Tinh, khóe môi cười nhạt, giống như đang nói: "Dựa vào cậu?"
Bị khinh bỉ cũng không làm Tô Tễ Tinh nhụt chí, cậu càng nói càng hợp tình hợp lý: "Tôi thấy phương pháp học tập của cậu có vấn đề!"
Hạ Xán xoay bút trong tay, nhìn Tô Tễ Tinh như đang trêu đùa một con thú cưng ngốc nghếch: "Vậy à? Cậu có đề nghị nào tốt sao?"
Hiếm khi Hạ Xán chịu phản ứng lại mình, Tô Tễ Tinh vận động não hết mức cố moi ra được một lý do: "Cậu phải kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi, không thể cứ lao đầu vào giải đề thế được, rảnh thì đọc thêm vài cuốn sách nước ngoài, không chỉ có thể tăng trưởng tri thức, còn có thể mở mang tầm mắt.
Chỗ mình có mấy quyển sách tiếng Anh, cho cậu mượn đọc nhé?"
Có lẽ Hạ Xán không ngờ rằng học sinh cá biệt như Tô Tễ Tinh còn đọc cả sách ngoại ngữ, cho nên sinh ra tò mò, "Sách gì?"
Tô Tễ Tinh vui vẻ móc ba bốn quyển sách thật dày từ dưới ngăn bàn ra, trịnh trọng đặt lên bàn Hạ Xán, "Cẩn thận xem đi, nói không chừng sẽ dẫn lối chỉ đường cho nhân sinh sau này của cậu!"
Hạ Xán lần lượt cầm xem tên sách trên bìa, tên sách là: An Actors Work, The Stanislavski System, An Actors Work On A Role, đều là sách chính quy mà sinh viên hệ diễn xuất cần đọc.
Hạ Xán: "..."
Tô Tễ Tinh chờ mong nhìn anh: "Có cảm nhận được chút chỉ dẫn nào không?"
"Không." Hạ Xán mặt không cảm xúc đẩy sách trả cho Tô Tễ Tinh, "Giữ lại tự mình đọc đi."
Tô Tễ Tinh vội đẩy trở về, "Tôi xem làm gì? Tôi đâu định làm diễn viên!"
Hạ Xán cười nhạt: "Tôi đây thì định làm à?"
Tô Tễ Tinh hỏi lại: "Làm diễn viên không tốt sao? Có danh có lợi, kiếm nhiều tiền, hơn nữa cậu còn có vốn liếng thế này, chỉ cần cậu muốn, khẳng định sẽ nổi tiếng!"
"Không hứng thú." Hạ Xán như nhớ tới điều gì, đôi mắt hiện vẻ chán ghét, "Cậu chỉ thấy bề ngoài hào nhoáng của giới giải trí, không biết bên trong dơ bẩn thối nát cỡ nào."
Tô Tễ Tinh nhớ tới thân thế của Hạ Xán, mẹ anh vốn là một tiểu hoa đang nổi trong giới, năm đó chỉ vì yêu đương với một tên cặn bã, bị cộng đồng fan của tên cặn bã ấy tấn công, hắn sợ chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, nên dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với bà.
Lúc đó bà đã mang thai, hơn nữa do bẩm sinh vách tử cung mỏng, bác sĩ nói nếu phá lần này khả năng cao sẽ không thể sinh con được nữa, cho nên bà quyết định lựa chọn sinh Hạ Xán, cũng vì chuyện này bà bị công ty đóng băng, nghiệp diễn cũng dừng từ đó.
Mẹ Hạ Xán tuy yếu đuối nhưng rất có cốt khí, sinh con xong chưa từng xin một đồng chu cấp nào từ tên cặn bã, một bà mẹ đơn thân không có nghề nghiệp, không cần nói cũng biết muốn nuôi con phải trải qua bao nhiêu chua xót gian khổ, cho nên Hạ Xán mới căm ghét giới giải trí đến vậy.
Tô Tễ Tinh hiểu được, cũng biết không phải dăm ba câu là có thể thay đổi hoàn toàn quan niệm của một người, không sao, tương lai còn dài, cậu sẽ cho Hạ Xán biết giới giải trí cũng có người tốt.
Chẳng hạn như cậu.
__________________
Tô Tễ Tinh làm học sinh cấp ba có mấy ngày đã cảm thấy nhàm chán vô cùng, ngày trước ngồi bàn cuối còn có thể buôn chuyện với Trương Bác Thiên, xem phim, chơi game, ăn đồ ăn vặt giết thời gian.
Nhưng từ khi ngồi cạnh Hạ Xán, để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng anh, mấy thứ linh tinh trước đó đã không thể làm nữa, cậu còn phải giả vờ học tập nghiêm túc, dù vậy Hạ Xán vẫn không để ý đến cậu, cả ngày nói với cậu không quá mười câu.
Nếu không phải học sinh cấp ba chưa đủ điều kiện thi lấy chứng chỉ hành nghề đại diện nghệ sĩ, khiến một lòng nhiệt huyết của cậu không nơi thi triển, thì cậu đã sớm quăng đám sách rách nát này đi rồi!
Haizz, thật nhớ những ngày tháng thoải mái như thiên đường ngày trước.
Tiết thể dục hôm nay, giáo viên cho học sinh hoạt động tự do, bên ngoài nắng gắt Tô Tễ Tinh cũng lười, nên trốn trong phòng học chơi game trên điện thoại, bỗng Trương Bác Thiên chạy tới tìm cậu, vẻ mặt thần thần bí bí.
"Đại ca, em nghe được một tin chấn động, anh có muốn biết hay không?"
Tô Tễ Tinh từng lăn lộn trong giới giải trí, còn loại tin tức nào cậu chưa từng nghe qua, kiểu chấn động của đám học sinh cấp ba cậu không hứng thú mấy, tùy tiện hỏi: "Cái gì?"
Trương Bác Thiên: "Đại ca trường cao trung 11 bên cạnh, tuyên bố chiều nay tan học sẽ chặn đánh Hạ Xán!"
"Đại ca trường cao trung 11?" Tô Tễ Tinh buông điện thoại xuống, đúng rồi, mấy ngày này quá nhàm chán, thiếu chút nữa làm cậu quên mất, quá tuyệt vời, cơ hội đến rồi!
Trương Bác Thiên: "Đúng rồi, là anh trai của cô bé tỏ tình với Hạ Xán trên sân thể dục hôm bữa đấy, anh ta muốn đánh Hạ Xán một trận để xả giận cho em gái."
Tô Tễ Tinh nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta cũng gọi mấy người, qua đấy xem náo nhiệt." Lại nói thêm, "Nhưng đừng để lộ ra."
Kế hoạch của cậu là, chờ tên đại ca đó định đánh Hạ Xán, cậu dẫn anh em xông lên cứu, đến lúc đó Hạ Xán chắc chắn sẽ xem cậu như ân nhân cứu mạng mà lấy thân báo đáp, phì phì, là mang lòng cảm kích!
"Ok, em hiểu rồi! Em lập tức đi gọi mấy anh em ngay!" Bé mập cười âm hiểm, tự cho là đã hiểu ý Tô Tễ Tinh, đại ca chắc chắn định nhân cơ hội này giáo huấn Hạ Xán một trận!
Hai người đang thương lượng, bỗng nhiên Hạ Xán từ bên ngoài đi vào, Tô Tễ Tinh sợ Hạ Xán nghe thấy gì đó vội đuổi Trương Bác Thiên về chỗ ngồi, rồi như không có việc gì chào Hạ Xán, "Về rồi đấy à?"
Hạ Xán trước quét mắt nhìn Trương Bác Thiên, thấy bé mập đang huýt sáo với không khí, lại nhìn Tô Tễ Tinh không dám đối mắt với mình, khóe miệng nhếch lên rất khẽ, cũng không nói gì ngồi lại chỗ của mình.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai được nghỉ, cho nên không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều tan học cũng sớm, đợi giáo viên giao bài tập về nhà xong, Tô Tễ Tinh cùng Trương Bác Thiên liền lao ra khỏi phòng học, chạy đến một con hẻm nhỏ trên con phố gần trường học chờ đợi.
Trương Bác Thiên nghe ngóng được, đây chính là con đường Hạ Xán nhất định sẽ đi qua khi về nhà, đại ca khối mười một mang đàn em chặn đường Hạ Xán ở chỗ này.
Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy ai tới, Tô Tễ Tinh đứng ven đường vừa chờ vừa chơi game, "Đã gọi người hết chưa? Không có chuyện gì chứ?"
Trương Bác Thiên vỗ ngực cam đoan, "Em làm việc anh cứ yên tâm đi đại ca! Bọn họ vừa nhắn tin cho em, nói giáo viên dạy quá giờ, một chút nữa vừa tan học sẽ tới ngay."
Tô Tễ Tinh: "Vậy được."
Chơi game thêm một lát, trên màn hình liền hiện nhắc nhở pin yếu, Tô Tễ Tinh tắt điện thoại, khóe mắt liếc thấy ngoài đầu ngõ như có người đi tới, cậu vội kéo Trương Bác Thiên trốn vào góc khuất nơi lối rẽ.
Tiếng bước chân dần tới gần, Tô Tễ Tinh lặng lẽ ngó đầu ra ngoài xem, người tới là Hạ Xán.
Hạ Xán mặc đồng phục, đeo cặp sách màu đen, từ tốn đi vào hẻm nhỏ, không biết bản thân đang nguy hiểm cận kề, Tô Tễ Tinh chú ý thấy cặp sách phía sau Hạ Xán có chút kỳ quái, cả đáy lẫn miệng cặp đều nhô lên như giấu thứ gì đó bên trong.
"Nhóc con, mày chính là Hạ Xán?"
Khi sắp ra khỏi con hẻm, tên đại ca kia quả nhiên xuất hiện, còn mang theo bảy tám người.
Hạ Xán gặp chuyện không loạn, bình tĩnh quét nhìn đám người một lượt, "Mấy người tìm tôi có việc gì?"
"Đương nhiên có việc!" tên đại ca này là một kẻ tứ chi phát triển, đã cao lớn mà mặt mũi còn hung dữ, nhìn đã biết không dễ chọc, hắn chỉ vào Hạ Xán hung ác nói, "Tao nghe nói chính mày từ chối em gái tao trước mặt đám đông làm em ấy xấu hổ đúng không? Hôm nay tao tìm mày, cho mày hai lựa chọn, hoặc là đồng ý làm bạn trai em gái tao, từ nay về sau chính là em rể tao, tao bảo kê mày! Nếu không tao đánh mày một trận xả giận cho em tao, mày chọn cái nào?"
Cơ hội tới rồi, chính là lúc này!
"Cậu ấy không chọn cái nào hết!" Tô Tễ Tinh cùng Trương Bác Thiên nghênh ngang đi ra từ khúc cua, bước chân như gió, giương cằm khinh miệt nhìn đám côn đồ trước mắt, "Mày cũng đòi bảo kê Hạ Xán, đã xin phép tao chưa? Không biết mọi người trường Tam trung đều do Tô Tễ Tinh tao bảo kê à? Mày là cái gì, dám đến địa bàn ông đây ra oai?"
Nửa đường nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, tên đại ca không biết lai lịch của Tô Tễ Tinh, không dám manh động, "Mày là ai?"
Đàn em bên cạnh có nghe qua về Tô Tễ Tinh, đi đến bên tai hắn nói nhỏ, "Anh Thành, nó là đại ca của Tam trung."
Hạ Xán không ngờ Tô Tễ Tinh sẽ xuất hiện ở đây, càng không ngờ cậu sẽ lên tiếng giúp mình, anh nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đương nhiên phải tới, cậu do tôi bảo kê, bắt nạt cậu, chính là không nể mặt tôi!"
Giọng điệu của Tô Tễ Tinh rất kiêu ngạo, tuy chưa làm đại ca bao giờ, nhưng phim về Yakuza cậu xem cũng kha khá, trước kia còn hay theo diễn viên vào đoàn phim, mưa dầm thấm đất, đóng một tên côn đồ dễ như trở bàn tay.
Tên đại ca thấy Tô Tễ Tinh dẫn theo có một người, thì không để cậu vào trong mắt, hắn cười lạnh: "Nghe ý mày thì muốn đánh với bọn tao một trận, xem nắm đấm ai cứng hơn phải không?"
"Đây là xã hội pháp trị, đừng hở tí là đánh đánh giết giết như thế, biết nói đạo lý thế nào không?" Tô Tễ Tinh nắm cánh tay Hạ Xán, "Mày nói muốn trút giận cho em gái, nhưng cái tai nào của mày nghe thấy Hạ Xán từ chối em gái mày?"
Tên đại ca: "Nếu không phải từ chối thì sao em tao về nhà lại khóc thương tâm như vậy?"
Tô Tễ Tinh cười nhạo, nhún vai Xì một cái, "Lúc đó tao có mặt xem từ đầu tới cuối đây, em gái mày hỏi Hạ Xán định thi trường đại học nào, Hạ Xán trả lời muốn thi Đại học Y khoa thủ đô, vừa nghe xong em mày liền khóc lóc bỏ chạy, là chính em mày không muốn học y, biết khó mà lui, liên quan cái quái gì đến Hạ Xán?"
Tên đại ca bị Tô Tễ Tinh nói đến á khẩu không trả lời được, đàn em bên cạnh nói nhỏ với hắn, "Anh Thành, mặc kệ nó nói có lý hay không, anh em tới hết cả rồi nếu không làm gì đã về thì mất mặt lắm, chúng ta đông người, bọn nó chỉ có ba, đánh trước đã!"
Tên đại ca nghe cũng thấy phải, hắn trừng mắt chỉ vào Tô Tễ Tinh, đổi trắng thay đen: "Thằng kia! Mày một câu em hai câu em, có phải đang mắng tao không hả?!"
Tô Tễ Tinh: "..." Đệch? Chiến hỏa kiểu gì lại cháy sang người cậu rồi?
Đứng trước người đông thế mạnh, Tô Tễ Tinh chột dạ, liếc mắt sang nhìn Hạ Xán, thì thấy anh đang nhìn mình.
Không được, tuyệt đối không thể thua khí thế trước mặt Hạ Xán! Phải để anh thấy được thực lực mạnh mẽ của cậu!
"Làm sao? Ngứa đòn hả? Thích ngang ngược vô lý đúng không?"
Tên đại ca vặn khớp hàm kêu răng rắc: "Tao ngang ngược vô lý đấy mày làm gì được tao? Bây giờ mày chạy còn kịp, bằng không, đánh cả mày!"
"À, đánh tao? Tao sợ mày chắc?" Tô Tễ Tinh vừa vờ như không thèm sợ, tiếp tục khiêu khích, vừa nghiêng đầu hỏi nhỏ Trương Bác Thiên, "Người cậu gọi đâu? Sao còn chưa tới?"
Bé mập cầm di động, vẻ mặt như đưa đám nói: "Toi rồi đại ca, bọn nó không tới được!"
Tô Tễ Tinh trừng mắt sợ hãi: "Sao lại thế?!"
Trương Bác Thiên mắng: "Không biết thằng chó nào méch với thầy giáo vụ bọn nó mang theo vũ khí, định tụ tập đánh nhau, bây giờ cả đám bọn nó đều bị giữ ở phòng giáo vụ chờ người nhà đến đón!"
Tô Tễ Tinh tức đến xì khói, "Mía nó? Đứa nào thiếu đạo đức như thế?!"
Hạ Xán đứng bên bỗng ho khan, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôi thấy, chúng ta vẫn nên chạy trước đã?"
"Còn cần cậu nói à?" Tô Tễ Tinh cảnh giác nhìn mấy tên cao to phía trước, nuốt ngụm nước bọt, nói nhỏ, "Tôi đếm ba, hai, một chúng ta cùng chạy, ba...!Đệch! Thằng mập chết tiệt, chạy nhanh thế làm gì!"
Tô Tễ Tinh vừa đếm ba, Trương Bác Thiên đã xoay người chạy, hại cậu chưa kịp đếm nốt hai số cuối đã phải chạy theo!
Sao trước đây cậu không phát hiện ra tên mập này linh hoạt vậy nhỉ? Thoáng cái đã chạy mất dạng?
Đám côn đồ trường cao trung 11 thấy bọn họ chạy cũng lập tức đuổi theo, Tô Tễ Tinh vừa chạy vừa than thở, cậu thật khờ, lại đi ký thác hy vọng lên người đám choai choai cấp ba chưa đủ lông đủ cánh, giờ thì bị mất mặt trước Hạ Xán! Còn đâu anh danh một đời của cậu!
Không biết chạy bao lâu, đám người phía sau vẫn đuổi theo không bỏ, ngay lúc Tô Tễ Tinh mất hết hi vọng nghĩ rằng hôm nay phải thua tại nơi này, thì đột nhiên bị Hạ Xán đang chạy bên cạnh kéo mạnh, rồi cùng lắc mình vào trong một gara của gia đình nào đó.
Hạ Xán nhanh tay kéo cửa cuốn gara xuống, giẫm chân lên nắm cửa, đám người đuổi theo họ vừa lúc chạy tới, không ngừng đập cửa, chửi rủa bắt bọn họ lăn ra ngoài.
Tô Tễ Tinh gập người tay chống lên đầu gối, cậu rút điện thoại ra từ túi quần định gọi cảnh sát, thì phát hiện ra điện thoại đã sập nguồn! Đm, đúng là khi xui thì uống nước cũng nghẹn!
"Hạ Xán, cậu có di động không? Mau gọi 110, giờ chỉ có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ thôi!"
Hạ Xán vẫn giẫm chân lên tay cầm cửa cuốn không động đậy, chạy ba con phố mà đến một sợi tóc anh cũng không loạn, vẫn khí định thần nhàn nhìn Tô Tễ Tinh, hỏi: "Vì sao cậu giúp tôi?"
Tô Tễ Tinh thở phì phò: "Lúc nào rồi còn hỏi cái này? Đã nói rồi, tôi muốn kết bạn với cậu, anh em gặp nạn, đương nhiên tôi muốn giúp đỡ!" Nói xong lại nghiến răng nghiến lợi, "Mía nó, ông mà biết đứa nào mật báo với thầy giáo vụ, xem ông có bẻ hết răng nó không!"
Hạ Xán mất tự nhiên quay đầu đi ho khan một tiếng.
Tô Tễ Tinh đang mải kinh hoảng nghe tiếng chửi bới bên ngoài, không phát hiện có gì không đúng, thúc giục Hạ Xán: "Mau báo cảnh sát đi!"
Hạ Xán cởi cặp sách xuống nói, "Mấy tên tép riu này, còn chưa cần làm phiền đến cảnh sát."
Tô Tễ Tinh: "Ý cậu là gì?"
Hạ Xán rút từ trong cặp ra một cây côn nhị khúc, cầm trong tay ước lượng một chút, nói bâng quơ: "Để tôi."
Tô Tễ Tinh kinh ngạc, "Cậu còn biết chơi cái này? Quá lợi hại! Nhưng đám bọn chúng có tám chín người, cậu một mình có đánh nổi không?"
Hạ Xán nhướng mày: "Sợ tôi đánh không nổi, vậy thì cậu đi cùng với tôi ra ngoài?"
"..." Tô Tễ Tinh cười gượng xua tay, "Hay là thôi, tôi tin cậu có thể một mình xử lý hết bọn họ, tôi tin cậu tuyệt đối."
Đùa à, nam chính như anh ta khẳng định có hào quang nam chính, có nhảy vực cũng không chết được, còn cậu chỉ là vật hi sinh, sinh mạng như cỏ rác, có khi vừa ra đã toi, tốt nhất nên giữ mạng thì hơn!
Hạ Xán thầm câu môi, khom lưng chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài, Tô Tễ Tinh chợt nhớ tới cái gì đó vội gọi anh lại.
"Chờ chút!" Tô Tễ Tinh đi đến trước mặt Hạ Xán, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt anh, "Đồng ý với tôi một việc, dù có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định phải bảo vệ khuôn mặt!".