*Trong xã hội phong kiến, khi băng vệ sinh chưa được phát minh thì các nữ nhân Trung Hoa đã sử dụng một vật dụng gọi là "Nguyệt kinh đái" hoặc "Nguyệt sự đái", "Nguyệt kinh bố", "Nguyệt bố".
Côn Luân vô cùng cổ vũ các đệ tử luận bàn tỷ thí, trong Côn Luân sẽ thường xuyên cử hành các loại tỷ thí, cổ vũ các đệ tử tham gia.
Có chút đệ tử bất hạnh, sẽ gặp phải đối thủ tu vi cao hơn rất nhiều, sẽ bị "Ẩu đả cực kỳ tàn ác", các trưởng bối còn rất sung sướng vây xem.
Nhưng tiền đề là tất cả tỷ thí luận bàn đều do hai bên tự nguyện, nếu trong đó có một phương không tự nguyện, đó chính là chói lọi mượn danh luận bàn để tiến hành việc khinh nhục, điều này rõ ràng bị cấm ở trong quy tắc của Côn Luân.
Khi nghe được cầu cứu thì Tư Hằng đang luyện chế đan dược đến thời khắc mấu chốt, nhưng hắn vẫn nháy mắt xuất hiện ở bên người Phong Tư Lạc.
Nhìn thấy thanh kiếm nghênh diện mà đến, hắn vung tay áo lên liền đem đối phương cùng kiếm của người đó bay đi ra ngoài.
Thẳng đến khi đối phương bay ra, Tư Hằng mới thấy rõ ràng người đó là Phong Khanh Liên, Phong Khanh Liên ôm thanh kiếm đã gãy của mình, khóc lê hoa đái vũ*.
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Phong Tư Lạc bị Tư Hằng che ở phía sau, trên người Tư Hằng tản mát ra hơi thở có mùi đan dược thơm nồng, nồng đậm làm nàng có chút hoảng hốt.
Nàng vốn chỉ là hù dọa Phong Khanh Liên một chút, để mượn cơ hội đánh lén nàng ta.
Nàng không nghĩ tới Tư Hằng thật sự sẽ trong nháy mắt đuổi tới, phù chú mà nàng dự bị tốt đã được tiết kiệm rồi.
Thật là nhanh đến mức nàng không dám tưởng tượng.
Tư Hằng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt từ trên người Phong Tư Lạc, mày hắn nhăn lại: "Con thương ở chỗ nào?"
"A?" Phong Tư Lạc sửng sốt, "Con không bị thương a!"
"Trên người của con đổ máu." Tâm tình Tư Hằng không được tốt, hắn đem Phong Tư Lạc thu vào môn hạ là muốn cung cấp cho nàng hoàn cảnh an toàn và tốt nhất nhất, làm nàng vô ưu vô lự trưởng thành, không cần lo lắng hãi hùng, nhưng mà nàng lại bị thương ở ngay Tư Khuê Phong.
Phong Tư Lạc không thể hiểu được, bản thân có bị thương hay không nàng lại không biết sao?
Nàng cũng không bị Phong Khanh Liên đánh trúng, làm sao bị thương được? Chỗ nào chảy máu cơ?
Tuy rằng nàng không thích Phong Khanh Liên lắm, nhưng không đến mức vì hãm hại nàng ta mà làm bộ bị thương, cho nên nàng kiên định lắc đầu: "Con không bị thương, cũng không có chảy máu."
Tư Hằng nhíu mày nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng kiên định cùng với khẳng định, hắn thở dài, hơi có chút thất bại.
Hắn là sư phụ của nàng, theo lý nên là người nàng tín nhiệm nhất, người nàng có thể tùy ý làm nũng, vậy mà nàng bị thương cũng không nói cho hắn, không quá dễ chịu.
Nguyên Sầm cùng Diễn Văn rốt cuộc đã đến, thấy mặt sư phụ có vẻ giận, hai người cũng không dám nói chuyện.
"Nguyên Sầm, ỷ mạnh hiếp yếu, không tôn trọng sư trưởng, phạm vào hai điều giới luật này thì nên xử phạt như thế nào?" Tư Hằng hỏi.
Nguyên Sầm nhìn Phong Khanh Liên ngồi dưới đất ôm kiếm gãy rơi lệ, hành lễ nói: "Sư phụ, hai tội này nếu vi phạm lần đầu thì sẽ đến Tư Quá Nhai tự xem xét nửa năm."
"Đưa đồ đệ của con đi Tư Quá Nhai, làm nàng ta chép luật của Côn Luân đi."
"Sư tổ, sư phụ, đệ tử cũng không có khi dễ sư thúc, đệ tử chỉ đang cùng sư thúc luận bàn." Phong Khanh Liên quật cường nói.
Phong Tư Lạc lắc đầu: "Hai bên tự nguyện thì mới gọi là luận bàn, ta mới luyện khí hai tầng, ta lại không ngốc, làm sao muốn cùng Trúc Cơ kỳ luận bàn?"
Phong Khanh Liên còn muốn nói cái gì đó nhưng Nguyên Sầm ngăn cản và đem nàng mang đi.
Diễn Văn hành lễ với Tư Hằng, liếc mắt một cái về phía Phong Tư Lạc bị Tư Hằng gắt gao hộ ở sau lưng, cũng tự giác lui ra, đi theo Nguyên Sầm rời đi.
Tư Hằng khẽ kéo đai lưng của Phong Tư Lạc, Phong Tư Lạc chớp mắt một cái, hai người đã xuất hiện ở đỉnh Tư Khuê Phong.
"Khí huyết của con hao tổn, rốt cuộc là bị thương chỗ nào?." Tư Hằng chung quy là không yên tâm, vì thế lại hỏi lần nữa.
Phong Tư Lạc vừa mới đặt mông ngồi trên cỏ ướt, tuy rằng đã dùng linh lực hong khô quần áo nhưng vẫn cảm thấy chỗ mông bị ẩm ướt kia có chút khó chịu, bụng cũng không biết sao lại có chút không thoải mái, nàng vội vã chạy về thay quần áo, cũng không chờ hắn mà vừa đi vừa trả lời: "Con thật sự không bị thương."
Tư Hằng đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Phong Tư Lạc có chút không vui.
Đột nhiên, một khối màu đỏ xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, vị trí kia là ———— khu vực giữa đùi.
Tư Hằng bỗng nhiên dừng lại, ở chỗ sâu trong óc nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt có chút đỏ lên, hắn khô khô hỏi: "Vậy con có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Bụng có chút khó chịu." Phong Tư Lạc xoa bụng nói, "Có thể là đói bụng."
Nàng đang muốn đi về phía trước, lại có cảm giác hơi nặng trên vai, Tư Hằng đứng ở phía sau nàng, khoác lên một cái áo choàng dày màu đỏ lên vai nàng.
Nàng chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt liền ấm áp, thoải mái vô cùng.
Sắc mặt Tư Hằng có chút hồng, tầm mắt của hắn có chút trôi đi, vẫn luôn không nhìn nàng: "Trên núi lạnh, mặc đi."
Phong Tư Lạc đánh giá áo choàng màu đỏ trên người, tức khắc lại bị Tư Hằng thổ hào làm kinh ngạc, đây là lông hỏa hồ bát giai yêu thú a! Bát giai yêu thú, tương đương với tu vi Hóa Thần của nhân loại, tuyệt đối là sự tồn tại đứng đầu, đáng thương nó hiện tại hóa thành một cái áo choàng.
Chính là không nghĩ tới, Tư Hằng không mặc quần áo màu sắc khác trừ bỏ màu trắng, sao lại có một cái áo choàng màu đỏ? Chẳng lẽ gia hỏa này kỳ thật là cái muộn tao*, thời điểm chỉ có một người thì sẽ mặc áo choàng đỏ đi khắp nơi?
*Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..
Tưởng tượng về hình ảnh Tư Hằng mặc áo choàng đỏ một chút, hình như cũng rất đẹp?
Phong Tư Lạc cười thầm, đem mình bọc kín, tức khắc cảm thấy bụng cũng thoải mái nhiều.
Âm Tuyết lại ngo ngoe rục rịch, ý đồ vây khốn Tư Lạc vào ảo cảnh, lần này lại bị Tư Hằng vung tay áo lên, ảo cảnh còn chưa hình thành đã trực tiếp hư rớt.
Phong Tư Lạc mơ hồ nghe được một tiếng khóc nức nở, nàng mờ mịt chung quanh: "Di? Là cảm giác ảo cảnh sắp sửa xuất hiện?"
"Không có, đi thôi, trở về nghỉ ngơi." Tư Hằng lôi kéo nàng, nháy mắt hai người xuất hiện ở trong nhà.
Phong Tư Lạc kinh ngạc liếc mắt nhìn Tư Hằng một cái, gia hỏa này hôm nay hình như có chút nóng nảy?
Nàng ngửi được từ trong phòng Tư Hằng truyền ra mùi khét của đan dược luyện chế thất bại, tức khắc hiểu rõ: "Đáng tiếc, chúng ta gấp trở về chậm rồi, đan dược đã thất bại."
Tư Hằng đẩy nàng vào cửa, phịch một tiếng giúp nàng đem cửa đóng lại.
Phong Tư Lạc không thể hiểu được, hôm nay Tư Hằng quá mức nóng nảy a! Đan dược đã thất bại rồi, còn cái gì để vội chứ?
Bất quá mông vẫn có chút lạnh, nàng liền vào bên trong thay cho quần áo, kết quả vừa cởi quần thì thấy, nàng thiếu chút nữa thét chói tai.
Má ơi sao lại có máu?
Nàng lại kéo quần ra nhìn nhìn, một từ ngữ có chút xa lạ nổi lên trong lòng nàng: Nàng không phải là tới đại di mụ đi????
Không phải nàng trì độn, mà là đại di mụ đối nàng mà nói thì rất xa lạ, thân thể đời trước của nàng suy yếu, đại di mụ đến muộn so với người bình thường mấy năm, lúc sau thì thời gian hành kinh không điều, cơ hồ nửa năm mới đến một lần, thẳng đến khi nàng xuyên qua, số lần đại di mụ của nàng cộng vào còn không đến mười lần.
Lúc sau xuyên qua đến trên người Tư Lạc, Tư Lạc là thể chất huyền âm, mười hai tuổi đã là Trúc Cơ mà nữ tính sau khi đạt Trúc Cơ sẽ không có đại di mụ nữa, cho nên thân thể căn trước bản chưa trải qua, mà thân thể này thì tuổi tác còn nhỏ, nên vẫn chưa tới.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên, thiếu chút nữa thì nàng đã quên nữ nhân còn có đại di mụ.
Phong Tư Lạc có chút hoảng loạn, thế giới này dùng cái gì làm băng vệ sinh?
Khó trách mông vẫn luôn lạnh lạnh.
Nàng sờ sờ áo choàng trên người, chỉ cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên: Mẹ gia, vừa rồi Tư Hằng đi phía sau nàng, không phải là hắn cũng ———— thấy được đi?
Phong Tư Lạc vô ngữ hỏi trời xanh.
Đang lúc nàng rối rắm thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Phong Tư Lạc vỗ vỗ mặt, không có gì để thẹn thùng, đại di mụ mà thôi, lại không phải thứ gì xấu hổ, nhìn thì nhìn thôi.
Hơn nữa loại gia hỏa như Tư Hằng, có khả năng ngay cả quỳ thủy cũng chưa nghe qua.
Nghĩ như vậy nên Phong Tư Lạc bình tĩnh lại, mở cửa ra.
Ngoài cửa cũng không phải Tư Hằng, mà là một con rối có hình nữ nhân trung niên, trong tay con rối cầm một cái khay lớn, trên khay mặt đặt một chồng vải bố mềm mại thật dày, nó được cắt thành một hình chữ nhật dài dài, mặt trên còn có một cái dây lưng, thoạt nhìn hình thù kỳ quái.
Trên khay còn có một cái chén lớn, trong chén có một chất lỏng màu đỏ nhạt, tản ra mùi hương thơm ngọt.
Phong Tư Lạc nhìn chén nước kia, nhìn nhìn lại mảnh vải có hình dạng cổ quái, tuy rằng đã đoán được, nhưng nàng cảm thấy còn có thể giãy giụa một chút: "Đây là cái gì?"
"Nước đường đỏ, nguyệt bố." Con rối há mồm trả lời, nhưng thanh âm rõ ràng là Tư Hằng.
Phong Tư Lạc: "......"
Dựa, Tư Hằng vì sao ngươi lại biết cái này?
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Tư Lạc: Tư Hằng, nếu có một ngày ngươi bị giết, vậy khẳng định là bởi vì ngươi biết quá nhiều.