Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tự Nhiên Có Thêm Đứa Con Trai

Chương 31




Dưới sự sắp xếp của Vũ Úc Đông, ba người thực mau đã đến nơi làm xét nghiệm DNA, lấy máu của Vũ Úc Đông và máu của Tô Hoàn đi kiểm tra đo lường DNA.

Kết quả kiểm tra buổi chiều mới ra tới, Vũ Úc Đông sửa sang lại tâm tình, đề nghị cùng đi ăn cơm.

Anh có cảm giác hiện tại bản thân mình như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, đã hạ quyết tâm làm cha dượng, không ngờ tới, quanh co lòng vòng, vậy mà Tô Hoàn lại có khả năng là con trai ruột của anh.

Anh nỗ lực làm bản thân giữ vững bình tĩnh, có là niềm hạnh phúc may mắn của anh, còn không thì đi theo số phận vậy.

Trên đường đi ăn cơm, Tô Tịch Nhược thử giải thích với Tô Hoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô vừa mới mở miệng nói mấy chữ, Tô Hoàn đã bình tĩnh trả lời: "Mẹ, con biết nó có nghĩa gì."

Tô Tịch Nhược kinh ngạc hỏi: "Con biết?"

"Dạ."

Tô Hoàn gật đầu, gương mặt nhỏ lạnh nhạt tiếp tục nói: "Nếu kết quả DNA chứng ming, chú Vũ thật sự là ba của con, vậy chú ấy chính là người đàn ông xấu xa kia."

Tô Tịch Nhược suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Vũ Úc Đông cũng hiếm khi hiện ra biểu tình như ăn phải phân.

Tô Tịch Nhược tò mò hỏi: "Tại sao chú Vũ là ba con, thì chú ấy chính là người đàn ông xấu xa?"

"Nhiều năm như vậy, chú ấy mặc kệ mẹ, mặc kệ con, không có hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng con, như vậy còn không phải chính là người đàn ông xấu xa sao?!" Tô Hoàn nghiêm túc nói.

Giọng của cậu nhóc non nớt thuần túy, nói ra đạo lý làm hai người lớn không có cách nào phản bác.

Vũ Úc Đông: "... "

Anh cảm thấy bản thân không có lời nào để nói.

Vẫn là chờ kết quả xét nghiệm DNA ra tới đi, anh cảm giác tính cách của anh và con trai, có khả năng không hợp...

Một bữa cơm, ba người đều ăn không biết mùi vị, không khí rất im ắng.

Buổi chiều, vài người cùng đi lấy kết quả xét nghiệm DNA.

Kết quả ra tới, Tô Hoàn là con trai ruột của Vũ Úc Đông.

Bây giờ Tô Tịch Nhược mới có loại cảm giác " Ồ! thì ra mình thật sự sống trong tiểu thuyết nha".

Mấy ngày hôm trước, Vũ Úc Đông còn nói, nếu quen với cô, anh sẽ xem Tô Hoàn như con trai ruột của mình.

Kết quả không qua mấy ngày, Tô Hoàn thật sự trở thành con trai ruột của anh.

Cô cảm giác mười phần huyền huyễn.

Vũ Úc Đông cầm giám định kết quả, biểu tình rất phức tạp nhìn Tô Hoàn.

Tô Hoàn cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.

Vũ Úc Đông hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta đi về nhà trước đi."

Dọc theo đường đi, tài xế lái xe, ba người phía sau xe đều có vẻ im ắng đầy tâm sự.

Trở lại khu chung cư, Vũ Úc Đông đi theo mẹ con Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn, muốn đi vào trong nhà nói chuyện.

Trăm triệu không ngờ tới chính là, Tô Hoàn chắn ở trước cửa, nhìn Vũ Úc Đông với vẻ mặt đề phòng, bé nghiêm túc nói: "Mẹ con không được thông minh cho lắm, chú, người đàn ông xấu xa, chú muốn làm gì mẹ con?"

Vũ Úc Đông: "... "

Anh bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác lên cơn đau tim khi có đứa con trai ngỗ nghịch.

Anh rốt cuộc xấu xa chỗ nào hả?!

Không phải hôm nay mới đi xét nghiệm DNA sao, hôm nay anh cũng vừa mới biết nha.

Vũ Úc Đông cảm thấy bản thân rất oan uổng.

Nhưng cẩn thận nghĩ kỹ lại, năm đó là anh sơ sót, không có điều tra rõ mọi chuyện, làm chậm trễ suốt mười năm, xác thật là lỗi của anh.

Từ điểm đó đi lên nói, anh "xấu xa" một cách rõ ràng.

Tô Tịch Nhược dở khóc dở cười nhìn Tô Hoàn che chắn ở trước mặt Vũ Úc Đông, không cho anh vào anh, có chút vui mừng và cảm khái của một người mẹ.

Con trai che chở mẹ như vậy, nếu cô thật sự cùng Vũ Úc Đông ở bên nhau, cũng không cần lo lắng tương lai cãi nhau không ai giúp cô.

Thật ngoan.

Ủa? Không đúng, chưa gì mà cô đã nghĩ đến cảnh cô và Vũ Úc Đông ở bên nhau là sao?

Vũ Úc Đông không có biểu tình gì nhìn Tô Hoàn, nhàn nhạt nói: "Muốn nói chuyện với mẹ con con."

Tô Hoàn bậm môi, không nói cái gì, cũng không cho vào nah2.

Vũ Úc Đông: "... "

Anh bỗng nhiên làm ba giữa đường, bây giờ anh có thể hiểu được cảm giác của một người ba khi đối mặt với con trai đang bước vào thời kỳ phản nghịch, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ.

Anh tự giác bản thân rất bình tĩnh trong mọi trường hợp, nhưng hiện tại thật sự là tĩnh không được.

Quả nhiên con trai chính là tới đối nghịch với ba.

Đều nói nuôi con mới biết cái khó của cha mẹ, hiện tại anh cũng có thể hiểu được cái khó xử trong đó.

Tô Tịch Nhược xấu hổ nhìn Vũ Úc Đông cười cười: "À, hay là để em nói chuyện với Tô Hoàn trước nha."

Cô nói xong, cũng mặc kệ Vũ Úc Đông có đồng ý hay không, trực tiếp đóng cửa lại.

Tô Hoàn cúi đầu đi vào trong phòng, ngồi ở trên sô pha.

Cơ thể nhỏ nhỏ gầy gầy ngồi ở giữa phòng khách to lớn, có vẻ thực cô đơn tịch mịch.

Tô Tịch Nhược lập tức đi đến ngồi gần Tô Hoàn, nỗ lực nhỏ nhẹ hỏi: "Tiểu Hoàn, sao nhìn con không vui vậy?"

Tô Hoàn bậm chặt môi, đôi môi đỏ hồng giờ đã thay đổi thành hơi hơi trắng bệch, không nói một lời.

Tô Tịch Nhược do dự một lát, thử hỏi: "Là bởi vì, chuyện về chú Vũ phải không?"

Tô Hoàn khép mắt, che dấu biểu tình của bản thân, cô chỉ có thể nhìn thấy gương mặt bé trai mang theo chút non nớt, nét mặt không có biểu tình nào gọi là vui vẻ.

Cô không hề truy hỏi, kiên nhẫn chờ.

Không biết qua bao lâu, Tô Hoàn rốt cuộc nói: "Con không muốn có ba."

"Tại sao?"

Tuy rằng Tô Tịch Nhược rất kinh ngạc, nhưng vẫn dùng giọng dịu dàng hỏi.

Tô Hoàn giật giật môi, trên gương mặt nhỏ không có biểu tình gì, nhưng cả người đều lộ ra một loại quái gở: "Vào lúc chúng ta khó khăn nhất, chú ấy không có xuất hiện, hiện tại cuộc sống của chúng ta đã tốt hơn trước, chú ấy lại tới, con... K hông cần có ba."

Lúc trước, mỗi ngày mẹ đi làm gặp phải rắc rối trong công việc, mượn rượu giải sầu, còn luôn lạnh nhạt không quan tâm đến bé, người có xưng hô là ba chưa bao giờ xuất hiện.

Lúc bé bị nhiều bạn học trào phúng không có ba, không biết chú ấy ở nơi nào.

Lúc bé muốn mua món đồ mà bản thân mình thích, nhưng không có tiền, bé phải nhịn ăn, nhặt vỏ chai rượu của mẹ đi bán, để giành tiền mua, chú ấy cũng không có xuất hiện...

Nhưng hiện tại.

Mẹ đối xử với bé càng ngày càng tốt, trong lớp cũng không có bạn học nào còn dám nói với bé như vậy, lúc tiền tiêu vặt hằng ngày của bé có thể dư sức mua một vài món đồ mà bé thích, thì chú ấy lại xuất hiện.

Lúc này xuất hiện, giống như là mấy chú cảnh sát xuất hiện sau khi mọi chuyện đều đã giải quyết xong, bé không muốn một người ba không có trách nhiệm như vậy.

Tính cách bé quái gở tự bế, có phần trưởng thành sớm, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu bản thân có một người ba.

Đặc biệt là, trong khoảng thời gian bé cô độc tịch mịch lâu như vậy, thật vất vả chờ đến lúc mẹ thay đổi tốt đẹp, bỗng nhiên ba lại xuất hiện là sao?!

Người này xuất hiện như đánh vỡ cuộc sống bình tĩnh của bé, mạnh mẽ tham gia vào cuộc đời của bé.

Bé theo bản năng chán ghét người đó.

Suy nghĩ này của Tô Hoàn, Tô Tịch Nhược chưa chắc có thể hiểu được, nhưng đại khái cũng hiểu biết một ít.

Cô hiện tại khó mà nói cái gì, chỉ có thể làm Tô Hoàn tự hiểu ra.

Nói thẳng ra, tuy rằng Vũ Úc Đông có chút lỗi nguyên chủ, nhưng là có lỗi nhất chính là với đứa nhỏ Tô Hoàn này.

Còn trẻ, nam nữ chưa chính chắn xảy ra 419 làm ra mạng người, chịu khổ nhiều nhất vĩnh viễn là trẻ con.

Cô xoa xoa đầu tóc Tô Hoàn, dịu dàng nói: "Vậy tốt, Tiểu Hoàn chậm nghĩ, mẹ không ép."

Tô Hoàn ngồi ở trên sô pha, đầu cũng không nâng, giọng có chút buồn buồn: "Mẹ, có phải mẹ thích chú Vũ hay không?"

Tô Tịch Nhược ngẩn ra.

Đúng là cô có chút thích Vũ Úc Đông.

Không thể phủ nhận, cô có tình cảm với Vũ Úc Đông.

Cô muốn đẩy vấn đề này qua: "Tại sao con lại hỏi đến vấn đề này?"

Tô Hoàn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh trong sáng nhìn Tô Tịch Nhược: "Vậy mẹ có gả cho chú Vũ hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.