Vũ Úc Đông lôi kéo Hạ Hoài Thụy đi tìm mẹ con Tô Tịch Nhược.
Hiện tại tâm tình của anh đang rất kích động, cảm thấy có một luồng nước nóng đang chảy tới lui trong ngực anh, làm toàn thân anh nóng lên cần phài phát tiết ra ngoài, muốn tìm Tô Tịch Nhược nói cái gì đó.
Tuy rằng sau khi tìm được người anh cũng không biết bản thân muốn nói cái gì, nhưng anh chỉ muốn nhìn đến cô ấy, rất muốn rất muốn.
Lúc này, Tô Tịch Nhược đang vỗ vỗ bả vai Tô Hoàn, đứng lên, mỉm cười cúi đầu hỏi con trai: "Con thấy mẹ chọn được chưa?"
Tô Hoàn trước mặt ở Tô Tịch Nhược chính là một bộ dáng bé trai lạnh lùng đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời, Tô Tịch Nhược hỏi như vậy, bé gật đầu ngay, vô cùng ngoan ngoãn.
Hạ Hoài Thụy là một cậu bé hoạt bát, vừa nhìn thấy Tô Tịch Nhược đang nói chuyện với Tô Hoàn, chạy tới hỏi Tô Tịch Nhược: "Chị gái xinh đẹp, có bình chọn cho con hay không vậy, có hay không vậy?"
Tô Tịch Nhược buồn cười nhìn Hạ Hoài Thụy: "Cô cũng không biết tác phẩm của con là cái nào, cũng không biết có nên chọn con hay không?"
Hạ Hoài Thụy không vui bĩu môi.
Tô Hoàn bậm môi, chắn ở phía trước Tô Tịch Nhược, mặt không có biểu tình gì nói với Hạ Hoài Thụy: "Tác phẩm của cậu quá khó coi, không đáng để mẹ của tôi bỏ phiếu."
Hạ Hoài Thụy lập tức bị đả kích, không phục hỏi lại: "Vậy tác phẩm của cậu là cái nào, đẹp lắm sao?"
Tô Hoàn chỉ vào tác phẩm thủ công của mình: "Chính là cái kia."
Hạ Hoài Thụy: "... "
Đẹp như vậy sao... Hình dạng đều tràn ngập năng lượng này là của Tô Hoàn?
Sao lại còn đẹp hơn tinh tế hơn so với tác phẩm bảo mẫu làm giúp bé.
Tuy rằng sự thật này thật đả kích người, nhưng tác phẩm của Tô Hoàn đúng thật là đẹp hơn so với bé.
Vũ Úc Đông không để ý tới câu chuyện rối rắm giữa hai cậu nhóc, trực tiếp đi đến cạnh Tô Tịch Nhược, muốn hỏi gì đó rồi lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Tự nhiên có loại *tiến thoái lưỡng nan, không biết nói từ đâu, sợ vừa mở miệng lỡ lời làm người trong lòng trước mắt này chạy mất.
*tiến thoái lưỡng nan: đi lên không được mà lùi xuống cũng không được, phân vân lưỡng lự.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, anh giống như biến thành một cậu thanh niên ngây thơ chưa ra đời, cẩn thận dè dặt ở trước mặt Tô Tịch Nhược, e sợ nói sai rơi vào hoàn cảnh bị ghét bỏ.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn châm chước hồi lâu, rốt cuộc thử thật cẩn thận mở miệng nói: "Tô tiểu thư, em..."
Tô Tịch Nhược mỉm cười lắng nghe.
Tô Hoàn hơi hơi híp đôi mắt to đen nhánh nhìn Vũ Úc Đông, bỗng nhiên lên tiếng: "Mẹ ơi!"
Lực chú ý của Tô Tịch Nhược lập tức bị hấp dẫn, cúi đầu hỏi: "Sao vậy con?"
Tô Hoàn lôi kéo tay Tô Tịch Nhược, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên giao giấy bình chọn cho cô Hồ."
"Ờ, đúng ha."
Tô Tịch Nhược cười nhìn Vũ Úc Đông xin lỗi: "Xin lỗi nha Vũ tiên sinh, mẹ con chúng tôi đi trước."
Vũ Úc Đông: "... "
Anh dùng gương mặt không cảm xúc nhìn Tô Hoàn lôi kéo Tô Tịch Nhược rời đi.
Tô Hoàn nắm tay Tô Tịch Nhược đi đến một nửa thì quay đầu lại, tầm mắt chiếu thẳng lên trên người Vũ Úc Đông, gương mặt lạnh nhạt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vũ Úc Đông thực hết chỗ nói, anh chắc chắn Tô Hoàn có địch ý đối với anh, không muốn nhìn thấy anh nói chuyện với Tô Tịch Nhược.
Cậu nhóc này bám mẹ đến như vậy sao?
Vũ Úc Đông im lặng suy nghĩ, cúi đầu nhìn Hạ Hoài Thụy, ánh mắt lóe lóe ra ánh sáng, bắt đầu kế hoạch rước người đẹp về Dinh đá bay tên nhóc cản đường cản lối kia thông qua thằng cháu ranh mãnh này.
"Con, chạy đến trước mặt mẹ con Tô Hoàn nói con muốn đến nhà Tô Hoàn chơi cho cậu."
Hạ Hoài Thụy có chút không thích chơi với loại mặt lạnh tính cách quái gỡ như Tô Hoàn, trong lòng hơi kháng cự: "Tại sao con phải nói như vậy nha?"
"Không tại sao hết."
Vũ Úc Đông híp mắt, nhàn nhạt nói: "Trọn bộ anh hùng Marvel, tùy con chọn lựa."
Hạ Hoài Thụy lập tức vứt hết nguyên tắc, nghiêm túc nói: "Dạ thưa cậu thân yêu, cậu nói một con không nói hai, cậu muốn con làm gì con sẽ làm đó, tuyệt đối không hỏi, không thắc mắc, cảm ơn cậu yêu dấu của con nha, cậu yên tâm, để đó con lo."
Vũ Úc Đông cao ngạo lạnh lùng gật đầu: "Nhớ kỹ, đừng nói cậu kêu con nói."
"Dạ, con sẽ bảo mật, không nói lỡ lời."
Hạ Hoài Thụy miệng đồng ý, nhìn Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn chuẩn bị rời khỏi thùng bỏ phiếu bầu, lập tức chạy tới kêu: "Chị gái xinh đẹp ơi, em rất thích Tô Hoàn, cuối tuần em có thể đến nhà chị chơi được hay không vậy?"
Tô Tịch Nhược tự nhận là một phụ huynh cởi mở, đương nhiên không phản đối bạn con trai tới nhà chơi, thậm chí còn rất hoan nghênh, cô lập tức cúi đầu, cười dịu dàng, nói: "Được nha, rất hoan nghênh con đến nhà chơi, con muốn đến ngày nào cũng đều được hết, chỉ cần nói một tiếng với Tô Hoàn là được, cô ở nhà chờ con, chuẩn bị đồ ăn ngon cho con ha."
"Thật sao?"
Hạ Hoài Thụy vui vẻ nhảy tưng tưng, gương mặt bụ bẫm tràn đầy tươi cười: "Chị gái xinh đẹp nhớ đó nha, vậy đến cuối tuần là con có thể đến nhà chị gái xinh đẹp chơi rồi, ya hú!!!"
Cuối tuần...
Tô Tịch Nhược tính tính thời gian, cuối tuần này Tuyết Mãn Đình còn chưa có khởi động máy, chắc là cô có thời gian.
Dù sao cũng là bạn học của con trai, cô không thể tùy ý làm chủ, tùy tiện thay con quyết định, nên cúi đầu hỏi Tô Hoàn: "Tiểu Hoàn nghĩ sao con?"
Tô Hoàn nhìn Tô Tịch Nhược dịu dàng mỉm cười nhìn bé, hỏi ý kiến của bé, nụ cười đó giống như dòng nước ấm nhè nhẹ luồng lách chạy khắp cơ thể nho nhỏ của bé.
Là ấm áp của mẹ nha.
Bé biết, Tô Tịch Nhược muốn bé rộng rãi cởi mở, quen biết nhiều bạn bè.
Đối mặt nụ cười tươi như vậy, Tô Hoàn nói không nên lời cự tuyệt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Dạ được ạ, con nghe mẹ."
Hạ Hoài Thụy cười vỗ tay: "Oh yeah, quyết định rồi nha, không cho đổi lời đâu đó nha, cuối tuần tớ sẽ đến nhà cậu chơi."
Tô Hoàn nhấp môi không nói lời nào, hiếm khi phát tác tính trẻ con, cũng không thèm nhìn Hạ Hoài Thụy.
Tô Tịch Nhược thấy mới lạ nhìn Tô Hoàn, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Hoàn lộ ra tính trẻ con mà độ tuổi này nên có, bộ dáng tùy hứng này quá đáng yêu. Bỗng nhiên cảm thấy cho phép Hạ Hoài Thụy tới nhà chơi là quyết định vô cùng chính xác.
Trẻ con nên có bộ dáng của trẻ con, cả ngày đều giữ bộ dáng chững chạc giống ông chú nhỏ, tuy rằng cũng đáng yêu, nhưng cũng rất mệt nha.
Cô vẫn hy vọng con trai có thể hoạt bát một chút.
Ừm, nếu con trai có thể làm những hành động cu te hay làm nũng với cô càng tốt.
Hạ Hoài Thụy nói xong, Vũ Úc Đông canh đúng thời gian chen vào: "10 giờ sáng thứ bảy tuần sau, anh sẽ đưa Hoài Thụy đến, nếu có phương tiện, anh có thể lưu phương thức liên lạc với em được không? Đến lúc đó em chỉ cần gửi địa chỉ cho anh là được."
"A, ờ được."
Tô Tịch Nhược hoàn toàn không có nghĩ nhiều: "Số điện thoại di động của em là..."
"Cuối tuần con sẽ nói địa chỉ cho Hạ Hoài Thụy sau." Tô Hoàn cắt ngang lời nói của Tô Tịch Nhược, bậm chặt môi, gương mặt nhỏ không có biểu cảm.
Tô Tịch Nhược nhướng mày nhìn Tô Hoàn, sau đó cười nói với Vũ Úc Đông: "Vậy để Tô Hoàn nói cho Hoài Thụy đi."
Vũ Úc Đông im lặng, che dấu cảm xúc rất khá, nhìn không ra bất kỳ điều gì không ổn, văn nhã lại không mất phong độ: "Cũng được, vậy thứ bảy tuần sau gặp, không gặp không về."
Tô Tịch Nhược hơi giật mình, cô cảm thấy những lời này của Vũ Úc Đông có chút kỳ quái, nhưng khi cô đang muốn hỏi thì lại không cẩn thận xâm nhập vào ánh mắt sâu, của Vũ Úc Đông.
Khác với đôi mắt ngây thơ to tròn của Tô Hoàn, trong đôi mắt đen nhánh kia của Vũ Úc Đông dường như chứa hình ảnh ngược của ánh nắng chiều, lại dường như không có cái gì, đơn giản là một hang động lạnh lẽo sâu thẳm, là một đôi rất có sức quyến rũ.
Nhưng nhìn kỹ thì lại có chút giống với đôi mắt của Tô Hoàn.
Không biết tại sao trong đầu cô lại nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều.
Cô có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Ừ, quyết định vậy đi."
Tô Tịch Nhược nắm tay Tô Hoàn đi rồi, lưu lại Vũ Úc Đông cùng Hạ Hoài Thụy đứng ở tại chỗ.
Hạ Hoài Thụy tò mò hỏi: "Cậu, tại sao cậu lại muốn dẫn con đến nhà Tô Hoàn chơi..."
Hạ Hoài Thụy còn chưa kịp nói hết câu, Vũ Úc Đông đã nhẹ nhàng liếc mắt một cái: "Muốn anh hùng Marvel thì im miệng, đừng hỏi nhiều."
Hạ Hoài Thụy thành thành thật thật im miệng, quyết định ôm chặt anh hùng Marvel, cúi đầu trước tiền tài của ông cậu thân yêu của mình.
Tuy rằng gia cảnh của Hạ Hoài Thụy cũng thuộc loại giàu có, nhưng cha mẹ bé rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, không muốn con cái từ nhỏ đã có thói quen tiêu xài xa xỉ, không biết khái niệm đồng tiền, nuôi con trai theo định luật con nhà nghèo. Có làm mới có ăn, không làm, nhịn.
Ăn, mặc, ở, đi lại của Hạ Hoài Thụy đều là tốt nhất, nhưng tiền tiêu vặt lại rất ít, muốn mua thứ gì bản thân yêu thích, một là chậm rãi để dành tích góp tiền, hai là học tốt đạt được thành tích chờ người lớn trong nhà khen thưởng.
Nhưng, thành tích học tập của Hạ Hoài Thụy thực bình thường, cơ hội được người lớn trong nhà khen thưởng bằng không, đành phải ôm chặt đùi ông chú giàu nứt tường sập nhà của mình.
Tô Tịch Nhược và Tô Hoàn nhìn thời gian, nhân dịp này đi tham quan môi trường học tập của Tô Hoàn.
Đi đến nơi ít người, Tô Hoàn giật giật tay Tô Tịch Nhược, nhỏ giọng giải thích: "Mẹ ơi... Con... Con không phải không muốn cho bọn họ tới..."
Tô Tịch Nhược nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Vậy là gì?"
"Chính là, chính là..."
Cậu nhóc nói năng ấp úng, chậm rãi đỏ lỗ tai: "Chính là sợ mẹ... Chú ý bọn họ... Không... Không để ý đến con..."
Cậu nhóc nói xong lời cuối cùng, giọng nhỏ đến mức nghe không được.
Nhưng Tô Tịch Nhược lại nghe được, nhìn ngắm nơi nơi, nhìn thấy chung quanh không còn nhiều người lắm mới lập tức ngồi xổm xuống, không chút do dự ôm chầm Tô Hoàn, hôn lên gương mặt trắng nõn đáng yêu của bé.
Cô cười tủm tỉm nói: "Con yên tâm, con vĩnh viễn là bảo bối nhỏ của mẹ, người khác đều không thể thay thế được địa vị của con trong lòng mẹ, người mẹ yêu nhất, thích nhất chính là con."
Đây chính là con trai ruột máu mủ của cô, thêm mười năm nữa chính là người tình nhỏ kiếp trước của cô, đương nhiên là người mà cô yêu thương nhất rồi.
Ở trước mặt cô, Tô Hoàn vẫn là cậu bé hay thẹn thùng, bị Tô Tịch Nhược vừa ôm vừa hôn đã đỏ toàn thân, vươn tay nhỏ ôm lại Tô Tịch Nhược, giọng vừa nhẹ vừa nhỏ, nhẹ nhỏ đến nổi trừ bỏ chính bé, ai cũng không nghe được: "Con cũng... Yêu mẹ nhất."
Hoạt động bình chọn tác phẩm đã kết thúc. Tuy rằng ngày thường Tô Hoàn ở lớp học im lặng ít lời, nhưng tác phẩm thật sự quá xuất sắc, cũng nhận được giải thưởng sáng tạo.
Lúc cô Hồ mời Tô Hoàn lên nhận thưởng, mẹ con Lâu Tường đều lộ ra biểu tình không vui.
Tô Tịch Nhược bình tĩnh coi bọn hắn không tồn tại, không có gì đáng để nói đối với loại người càng sống càng thất bại này. Chỉ số thông minh của Lâu Tường nhân gấp mười lần cũng không thông minh bằng con trai Tô Hoàn của cô, cô chủ động để ý tới bọn họ, đó chính là lòng tốt giúp đỡ người nghèo.
Sau khi về đến nhà, Tô Tịch Nhược lấy ra món quà cô đã chuẩn bị từ sớm tặng cho Tô Hoàn.
Tô Hoàn tiếp nhận một hộp quà được đóng gói rất đẹp, bé nhanh tay mở ra, bên trong là một chiếc di động kiểu mới nhất, bé kinh ngạc nhìn Tô Tịch Nhược: "Mẹ, di động này là..."
"Tặng cho con."
Tô Tịch Nhược cười, như là tranh công, hỏi Tô Hoàn: "Con trai của mẹ có thích hay không nè?"
Không có một đứa trẻ nào không thích sản phẩm điện tử, Tô Hoàn nghe Tô Tịch Nhược nói xong, khóe miệng hơi hơi cong lên, không thể tin được cứ nhìn ngắm chiếc di động bên trong hộp.
Ánh mắt kinh ngạc biến thành vui vẻ, lại chuyển sang hạnh phúc, cuối cùng xuất hiện một nụ cười đầy tính trẻ con trên gương mặt thiên sứ đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên Tô Tịch Nhược nhìn thấy Tô Hoàn lộ ra biểu cảm vui mừng hạnh phúc như vậy, là nụ cười thuộc về độ tuổi vốn có của bé, nụ cười của một cậu bé chín tuổi.
Tô Hoàn hơi hơi cong khóe môi, mắt to đen nhánh sáng hơn lúc bình thường, bé yêu thích không buông tay, cứ ôm hộp di động vào lòng, chút chút lại giơ ra trước mắt nhìn nhìn ngắm ngắm, nghiêm túc nhìn Tô Tịch Nhược nói: "Con rất thích món quà này, cảm ơn mẹ nhiều lắm."
Bộ dáng Tô Hoàn như vậy thật là đáng yêu muốn chít, cậu bé luôn luôn lạnh như băng, giờ lại có hơi làm nũng với cô, Tô Tịch Nhược kìm nén không được, con tim đã hoàn toàn tan chảy, cô ôm Tô Hoàn hôn vài cái, hôn đến khi cậu bé mặt đỏ tai hồng mới dừng lại.
"Tiểu Hoàn thích là được rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Úc Đông: Mỗi lần muốn nói cái gì với người trong lòng, đều có một thằng nhóc che ở phía trước, mình thật là khổ quá mà!!! ( Ủa thái nản lờ...)